Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 90
Cùng thời gian đó, hai người ngồi trong quán rượu nhỏ cũng bắt đầu liên lạc với những người khác.
Chúng Thần Điện, kênh bang đang sinh động, có một người đàn ông nhắn lại.
Ông Đây Đẹp Trai Nhất: @ Mộ Quang, nhẫn của anh còn không? Em ở thành Thự Quang, hình như nhìn thấy một người con gái đeo nhẫn giống y hệt của anh.
Nhẫn của hắn là màu tím, người bình thường chế tạo trang sức có thể giống bề ngoài, nhưng phẩm chất tuyệt đối không giống.
Con gái? Nhẫn?
Nói xong đã có người kick vào avatar Mộ Quang, vừa nhìn đã kinh ngạc, người này thế nhưng tụt một cấp?!
Ba Ngàn Ca:...... Đây là, lật xe?
"........." Hmmm.
Kiếp Phù Du:... Thích nghe ngóng!
Trời Xanh Ca:... Khắp chốn mừng vui!
Trường Kiếm Thiên Nhai:... Khắp chốn mừng vui!
Khám Phá Hồng Trần:... Đại, đại khoái nhân tâm??
Mộ Quang nghĩ nghĩ, hơi liếm liếm môi, không quan tâm hỏi, "Tôi chết mấy người vui mừng như vậy?"
"Đó là đương nhiên! Bình thường anh ngược bọn em như vậy, thật vất vả mới chết một lần, thế nào cũng phải cười to ba tiếng mới được."
"Ba tiếng làm sao mà đủ? Mộ Quang người không biết xấu hổ như vậy, bình thường đánh quái với hắn, một đạo tặc còn trốn phía sau mục sư, còn nói là bảo vệ, MMP."
Mỗi người trong bang đều có oán niệm sâu nặng, một câu một câu phun tào hắn.
Mộ Quang hoàn hồn, "Nói như vậy, không bằng trở về chúng ta tâm sự?"
"........." Bang phái im lặng một chút.
Kiếp Phù Du:... Các vị, mình đi làm nhiệm vụ đây.
Trời Xanh Ca:... Tớ đi ăn cơm.
Trường Kiếm Thiên Nhai:... Em em em nhà em sắp mất điện.
"........." Tần Trường An nhướng mày, đóng kênh bang, mở trò chuyện riêng, Ba Ngàn Ca và Trời Xanh Ca đều nhắn cho hắn, hỏi có muốn đi theo người này không, nếu ra khỏi thành sẽ giết lấy lại trang bị.
Tần Trường An không thèm nghĩ ngợi, "Đừng động đến cô ấy."
"Cô ấy không cố ý, đây là ngẫu nhiên." Tần Trường An nhắn tin xong mới phản ứng lại, có vẻ có hơi sốt ruột, vì thế giải thích, "Đánh đánh giết giết làm cái gì? Lại nói cô ấy nhặt được là do mèo đen, là mèo đen dẫn cô ấy tới, căn bản không liên quan tới cô ấy, tôi giống người không nói lý sao?"
Chính hắn dẫn người tới sau đó còn đi trách người khác... Chậc.
Ba Ngàn Ca trợn mắt há mồm, "Chẳng lẽ không giống?"
Có phải hắn có hiểu lầm với bản thân không?
Tần Trường An thuyết phục bản thân, chậc một tiếng, "Được rồi, biết mấy người không đạt được loại cảnh giới giống tôi, dù sao mấy người cũng đừng đi kiếm chuyện hay tìm phiền toái là được."
"........." Ông Đây Đẹp Trai Nhất kêu một tiếng, lùi về phía sau "Không đúng a, không giống anh a!"
Bang chủ Chúng Thần Điện tốt như vậy?
"Có phải anh thích người ta rồi không?" Ông Đây Đẹp Trai Nhất ngồi thẳng người, cảm thấy cái suy đoán này đáng tin cậy nhất.
"Nghĩ linh tinh gì vậy?" Tần Trường An đóng trò chuyện riêng, lười nói với bọn họ, "Tôi còn có việc gấp, đi đây."
Hắn dựa vào cây, thấy mục tiêu đã đi tới, vì thế cầm lấy chủy thủ đi qua...
Động tác lưu loát trôi chảy, người đàn ông mặc áo pháp sư tái nhợt ngã xuống.
Tần Trường An nhặt trang bị rơi ra, đi ra ngoài, lại dừng bước, chuyển hướng , đi tới thành Thự Quang.
-- Nhiệm vụ còn thiếu một người, vì để ngừa vạn nhất... Ân... Vẫn nên đi về sắp xếp bổ sung lại vật phẩm.
"........."
Diệu Diệu cũng không biết mình bị chú ý, đi theo bản đồ tìm thấy Hiệp Hội Ma Pháp.
Bên trong Hiệp Hội Ma Pháp giống như một thư viện lớn, đại sảnh có vài cái bàn, NPC ngồi ở đó, rất nhiều người chơi là pháp sư ra ra vào vào -- Chuyển chức pháp sư đều liên quan tới Hiệp Hội Ma Pháp.
Một góc khác, một ông già đang ngồi bên cửa sổ, râu hoa râm, cầm bút lông chim chấm chấm trên giấy, viết gì đó trên tấm da dê.
Xung quanh ông vắng vẻ, người chơi khi đi ngang qua, đều tự giác vòng đường xa hoặc là nói bé hơn.
Diệu Diệu nhìn trước ngực ông đeo biển có hai chữ Lanton, đi qua bên đó.
Người xung quanh đang nói nhỏ dừng lại dừng lại, ngay cả người đang vội cũng liếc nhìn một cái-- lại là một người tới tìm chết?
Hmmm bây giờ người mới đều không lên diễn đàn xem sao?
Thiệp trên diễn đàn về Lanton đều sắp bay đầy trời, đều là các pháp sư phun tào.
Ngay từ đầu, các pháp sư đều cảm thấy may mắn, hội trưởng các hiệp hội lớn đều thấy đầu không thấy đuôi, thường xuyên thần bí mất tích tìm không thấy người, nhưng pháp sư bọn họ may mắn a, hội trưởng ngày nào cũng ở-- ai cũng biết Lanton là hội trưởng Hiệp Hội Ma Pháp, nói không chừng sẽ có chỗ tốt gì đó, ít nhất nhận được mấy nhiệm vụ a.
Nhưng sau đó, các pháp sư cảm thấy lúc trước mình thật sự quá ngây thơ mẹ nó còn không bằng không có.
-- Tính tình của ông già Lanton này thật táo bạo làm người không thể nhẫn nhịn!
Có người chơi có ý đồ muốn trò chuyện với ông, thái độ thân thiện không thể thân thiện hơn được nữa, còn mang theo sách và rượu Lanton...... Đáng tiếc chẳng có tác dụng gì.
Chỉ cần ai chặn ông ta ngồi đọc sách dưới ánh mặt trời, không cần biết nói gì, thái độ thế nào, có mục đích gì, ông ta cũng không thèm nghe, chỉ có một thái độ: Trực tiếp tức sùi bọt mép.
"Kéo ra ngoài! Kéo ra ngoài hết!" Các người chơi chưa nói xong câu đầu tiên, đã nghe thấy tiếng nhắc nhở của hệ thống: Chú ý, hội trưởng Hiệp Hội Ma Pháp Lanton hảo cảm -1, hảo cảm trước mắt là 0, hảo cảm âm Hiệp Hội Ma Pháp sẽ từ chối người chơi đi vào...
Các pháp sư: "........."
Bọn họ có thể làm sao bây giờ a, bọn họ cũng rất tuyệt vọng.
Gần, gần...
Tiểu đạo tặc càng ngày càng gần, các pháp sư cũng mỉm cười, tấm tắc hai tiếng.
"Ai, giây tiếp theo Lanton sẽ nói kéo ra ngoài."
Lời nói bọn họ đều học thuộc lòng--- Không phải đã nói đừng quấy rầy tôi sao?! Vệ binh? Vệ binh mau kéo tên ngu xuẩn này ra ngoài!
Sau đó vệ binh sẽ đi tới trong vòng một phút, kéo người mới này ra ngoài.
"........."
Nhưng mà ngoài dự đoán, Lanton ngẩng đầu, ngữ khí hừng hực, tóc đều dựng lên, "Ai?! Không phải đã nói..."
Nhưng còn chưa nói xong, ông già này đã dừng lại, "Là cô nha."
Như suy tư gì đó, "Nhà thám hiểm, tôi cảm thấy sự quen thuộc trên người của cô."
Diệu Diệu lấy huy chương ra, "Lanton tiên sinh, ngài..."
"Bella?!"
"Đây là huy chương của Bella!" Lanton đột nhiên đứng lên, kích động râu đều run, lấy lại tinh thần, tự trấn định lại, "Nhà thám hiểm tôn kính, chúng ta đi nơi khác nói chuyện."
Cùng lúc đó, âm thanh nhắc nhở của hệ thống cũng vang lên, "Chúc mừng ngài, hội trưởng Hiệp Hội Ma Pháp Lanton hảo cảm 50, ngài đạt được danh vọng thân mật trong Hiệp Hội Ma Pháp. "
Thân thiện 0-10, thân mật từ 10 trở lên, tôn kính từ 100 trở lên, sùng kính từ 1000 trở lên.
Diệu Diệu đi theo ông vào một gian phòng.
Lanton kỹ càng tỉ mỉ dò hỏi Diệu Diệu làm thế nào có được huy chương, Diệu Diệu đúng sự thật trả lời, nói là lấy ở chỗ du đãng giả Sakha.
Du đãng giả Sakha... Hội trưởng già lẩm bẩm tự nói, "Sakha chính là kỵ sĩ phản bội Bella."
Ông hít vào một hơi, "Nhà thám hiểm tôn kính, ngài có muốn nghe tôi kể một câu chuyện xưa không?"
Diệu Diệu, "Đương nhiên."
Ánh mắt hội trưởng già có chút mê mang, như đang nhớ lại, "Bella là cô gái xinh đẹp nhất thành Thự Quang chúng ta......
Tôi còn nhớ rõ ngày Bella đồng ý ở bên cạnh tôi, Bella nói muốn ở bên cạnh tôi, nhưng ngày hôm sau, Na Già tấn công Thự Quang thành, toàn bộ người trong thành đều nghênh chiến, bất đắc dĩ, tôi và mấy người cùng thiết lập trận pháp..."
Sáu người bọn họ thiếp lập trận pháp, cuộc đời này không thể rời khỏi trận pháp này, nhưng vì đổi lấy cơ hội sống sót, bọn họ không hối hận.
"Nhưng khi sắp thắng, lại không thấy Bella..." Mà ông, cũng không thể rời khỏi nơi này.
Ông cho rất nhiều người đi tìm, nhưng chỉ có một tin tức, nói Sakha và Bella cùng nhau xuất hiện, nhưng Sakha trốn rất giỏi, từ đó về sau, không có tin tức gì về Sakha nữa...
Ông cho rằng cuộc đời này sẽ không có thêm tin tức gì vè Bella nữa.
Hội trưởng thẳng lưng, chỉ trong chớp mắt, hội trưởng đã thay đổi một loại khí chất, giống như từ một ông cụ già trở thành một người thanh niên, tay nắm thành quyền, đặt trước ngực hành lễ với cô, "Cảm ơn ngài mang manh mối của Bella về, hãy chấp nhận lời cảm ơn chân thành của tôi."
Chỉ cần có manh mối, ông còn có thể nỗ lực.
Trên người Diệu Diệu lại lóng lánh ánh sáng trắng, "Hội trưởng Lanton hảo cảm 100, đạt được danh vọng tôn kính, mở khóa hệ thống đặc quyền."
Hệ thống đặc quyền?
Diệu Diệu nhìn cấp của mình, phát hiện đã lên hơn năm mươi cấp, kinh nghiệm Lanton cho không bủn xỉn chút nào.
Còn hệ thống đặc quyền, đây cũng là lần đầu tiên cô biết đến, có thể là trước kia không có người chơi nào có 100 hảo cảm của NPC, cho nên chưa từng nghe nói có hệ thống đặc quyền.
Hệ thống đặc quyền có nghĩ là sau này cô sẽ được hưởng đặc quyền ở Hiệp Hội Ma Pháp, ví dụ như sẽ được giảm giá khi mua đồ, tới học tập kỹ năng cũng được giảm phí, còn có thể học thêm một kỹ năng v.v, thậm chí cô còn được tăng 5% kinh nghiệm khi luyện cấp ở xung quanh thành Thự Quang.
Dù chỉ được thưởng mỗi tăng 5% kinh nghiệm, cũng đã xem như rất rất phong phú.
Hai người lại bắt đầu nói chuyện, Lanton phát cho cô một nhiệm vụ, bảo cô hãy tiếp tục điều tra tin tức về Bella.
Diệu Diệu đương nhiên nhận.
.
"........." Khi hai người đang nói chuyện trong phòng, người chơi bên ngoài đã sợ ngây người, nghị luận sôi nổi.
Hôm nay đổ mưa máu sao? Hội trưởng Lanton thế nhưng không phát giận, lại còn ôn tồn mời vào trong phòng...
Ngọa tào! Người kia làm bằng cách nào?
Quần chúng ăn dưa đứng trong sảnh lớn, ngẩng đầu chờ người kia đi ra, đợi thật lâu, mới thấy một người chơi đi ra.
Người chơi mê mẩn diễn đàn chỉ là số ít, phần lớn người chơi đều là nắm chặt thời gian ngâm mình trong trò chơi, cho nên cơ hồ không ai biết chuyện trên diễn đàn, cũng không nhận ra người chơi này là ai.
Mọi người ngó sang, muốn tới gần thử xem có hỏi được cách làm Lanton nói mấy câu.
Nhưng mà đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Bảy tám người đeo huy hiệu của một bang hội đi vào, đôi mắt rà soát khắp nơi, đi về phía Diệu Diệu.
"Nha, đây không phải Công Chúa Lê sao?"
Tên Công Chúa Lê này đang rất được chú ý trên diễn đàn, nháy mắt hấp dẫn lực chú ý của người chơi, người chơi xung quanh Diệu Diệu nhìn cô, biểu tình đột nhiên có chút vi diệu.
Đây là Công Chúa Lê?
Mấy bang chúng do một thanh niên cầm đầu, mặc áo pháp sư màu xanh, thần thái ngạo nghễ, "Bọn tôi tới đây làm gì không cần phải nói chứ, tự cô hủy vòng cổ đi."
Anh ta nắm chặt pháp trượng, sắc mặt trào phúng, "Không phải của cô thì vĩnh viễn không phải, cưỡng cầu cũng không thể nào, làm người phải tự hiểu lấy mình, hiểu được sự chênh lệch của mình và người khác. Tôi không muốn gây chuyện trong thành, giao vòng cổ ra đây cô có thể đi..." chỗ khác.
"......" Ngữ khí cao cao tại thượng ban ân này.
Lửa giận trong lòng Diệu Diệu bùng cháy, không nói hai lời, chủy thủ mang theo ánh sáng lạnh lẽo, "Đánh chết mi."
Tốc độ cực nhanh, người kia còn chưa kịp nói xong, đã hoảng loạn lui về phía sau vài bước, thiếu chút nữa té ngã, được người đằng sau đỡ mới đứng vững.
Vài người đâm vào nhau, không còn chút kiêu căng ngạo mạn nào, anh ta quát to "Cô làm..." gì?!
Chưa nói xong nói lại không cơ hội nói ra.
Ánh sáng lạnh lẽo lóe qua, chủy thủ xẹt qua cổ họng, anh ta mở to mắt, há to miệng, hóa thành ánh sáng biến mất.
Dư lại mấy bang chúng mới phản ứng lại, phản xạ có điều kiện cầm lấy pháp trượng, pháp trượng sáng lên, nhưng chỉ chợt lóe rồi tắt ngúm.
Bọn họ mới nhớ tới đây là Hiệp Hội Ma Pháp, không thể dùng kỹ năng trong đây, vài người có hơi sợ hãi, lại không dám tin tưởng, "Cô làm gì vậy?!"
Cô ta dám phản kháng?
Cô ta làm chuyện trái với lương tâm, thế nhưng còn dám phản kháng?
Diệu Diệu nâng nâng cằm nhỏ, chủy thủ xẹt qua, động tác không dừng lại, có chút không kiên nhẫn, "Giết người!"
Cô làm gì không phải đều nhìn thấy sao, còn muốn hỏi?
Lúc trước Diệu Diệu cũng đã phát hiện, vài người tới đâu đều cầm pháp trượng, máu giấy muốn chết, còn đứng trong Hiệp Hội Ma Pháp quả thực giống như đưa đồ ăn cho cô vậy.
Mấy bang chúng thật sự luống cuống, chỉ có thể cần pháp trượng chống đỡ, cũng không biết Công Chúa Lê này ăn cái gì, thao tác giỏi hơn rát nhiều. "Cô điên rồi?!"
Không phải cô ta thích bang chủ sao, sao có thể động thủ với bọn họ? Hơn nữa đây là Thự Quang thành, cô ta giết người không sợ bị nhốt vào tù sao?
Một người tiếp một người xông ra, nhưng đều không có thời gian suy nghĩ, sau khi chủy thủ của Diệu Diệu không thể dùng kỹ năng, công kích giảm rất nhiều, nếu không đâm vào vị trí quan trọng, ví dụ như cổ họng hoặc là tim, một đao tuyệt đối không chết được.
Cũng tốt, Diệu Diệu dùng chủy thủ chọc một lỗ trên người bọn hắn, "╯^╰ điên em gái mi nha điên!"
Cô coi như lễ thượng vãng lai, nguyên thân chết không ít lần dưới tay mấy người này.
Chuyện xảy ra chỉ trong chớp nhoáng, quần chúng còn chưa phản ứng lại, cũng đã đến đoạn kết-- đoàn người tới gây chuyện chỉ còn vài người.
Một người mặt trắng bệch, "Đừng giết tôi! Tôi là em họ của anh Kỷ! Không phải cô thích bang chủ sao?" Cảm giác đau của cậu ta điều chỉnh là 50%, trên người bị chọc nhiều như vậy còn phải chết, cậu ta không chịu được.
Diệu Diệu nhìn cậu ta, lại chọc một nhát, khinh thường nâng nâng cằm nhỏ, "Thích cái lông."
Diệu Diệu mới không có ánh mắt như vậy╯^╰
Đúng lúc này, tiếng áo giáo va chạm truyền đến, một đội quân nhanh chóng đi vào, "Ai vi phạm quy tắc trong thành?!"
Cậu ta nhẹ nhàng thở ra, trên mặt mang theo tươi cười, "Ở đây, cô ta muốn giết tôi!"
Cậu ta còn chưa kịp nở nụ cười, đã thấy hội trưởng Lanton xuất hiện, lãnh đạm chỉ vào cậu ta, "Người này ở hiệp hội đòi đánh đòi giết, dẫn cậu ta đi."
Biểu tình trên mặt câu ta cứng lại, những thị vệ kia không nghi ngờ, cúi người hành lễ, đi tới bên cạnh cậu ta kéo ra bên ngoài, "Lanton tiên sinh tôn kính, quấy rầy ngài."
Cậu ta luống cuống, gào khàn cả giọng, "Mấy người kéo tôi làm gì? Tùy ý giết người là cô ta! Là Công Chúa Lê! Mấy người mắt mù... Ô ô ô?!"
Thị vệ nhíu nhíu mày, tùy tiện móc một miếng giẻ nhét vào miệng cậu ta, trói lại, "Xin lỗi, Công Chúa Lê tiểu thư tôn kính."
Nói xong nhanh nhẹn kéo cậu ta đi.
Lanton tiên sinh là một trong những người cứu cả thành Thự Quang, ông nói chắc chắn sẽ đúng, Công Chúa Lê tiểu thư là người tôn kính toàn bộ thành Thự Quang, tin ai còn phải nói sao?
Người này còn muốn bôi nhọ Công Chúa Lê, nghĩ bọn họ đều là đồ ngốc sao?!
A, thị vệ vẻ mặt nghiêm túc. Ý đồ đáng chết! Cần phải nghiêm trị!
Cậu ta không dám tin: "Ô! Ô ô ô!"
Mọi người ở đây:......
Tôi là ai? Tôi ở đâu? Tôi thấy cái gì?
Mộng bức .jpg
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Chúng Thần Điện, kênh bang đang sinh động, có một người đàn ông nhắn lại.
Ông Đây Đẹp Trai Nhất: @ Mộ Quang, nhẫn của anh còn không? Em ở thành Thự Quang, hình như nhìn thấy một người con gái đeo nhẫn giống y hệt của anh.
Nhẫn của hắn là màu tím, người bình thường chế tạo trang sức có thể giống bề ngoài, nhưng phẩm chất tuyệt đối không giống.
Con gái? Nhẫn?
Nói xong đã có người kick vào avatar Mộ Quang, vừa nhìn đã kinh ngạc, người này thế nhưng tụt một cấp?!
Ba Ngàn Ca:...... Đây là, lật xe?
"........." Hmmm.
Kiếp Phù Du:... Thích nghe ngóng!
Trời Xanh Ca:... Khắp chốn mừng vui!
Trường Kiếm Thiên Nhai:... Khắp chốn mừng vui!
Khám Phá Hồng Trần:... Đại, đại khoái nhân tâm??
Mộ Quang nghĩ nghĩ, hơi liếm liếm môi, không quan tâm hỏi, "Tôi chết mấy người vui mừng như vậy?"
"Đó là đương nhiên! Bình thường anh ngược bọn em như vậy, thật vất vả mới chết một lần, thế nào cũng phải cười to ba tiếng mới được."
"Ba tiếng làm sao mà đủ? Mộ Quang người không biết xấu hổ như vậy, bình thường đánh quái với hắn, một đạo tặc còn trốn phía sau mục sư, còn nói là bảo vệ, MMP."
Mỗi người trong bang đều có oán niệm sâu nặng, một câu một câu phun tào hắn.
Mộ Quang hoàn hồn, "Nói như vậy, không bằng trở về chúng ta tâm sự?"
"........." Bang phái im lặng một chút.
Kiếp Phù Du:... Các vị, mình đi làm nhiệm vụ đây.
Trời Xanh Ca:... Tớ đi ăn cơm.
Trường Kiếm Thiên Nhai:... Em em em nhà em sắp mất điện.
"........." Tần Trường An nhướng mày, đóng kênh bang, mở trò chuyện riêng, Ba Ngàn Ca và Trời Xanh Ca đều nhắn cho hắn, hỏi có muốn đi theo người này không, nếu ra khỏi thành sẽ giết lấy lại trang bị.
Tần Trường An không thèm nghĩ ngợi, "Đừng động đến cô ấy."
"Cô ấy không cố ý, đây là ngẫu nhiên." Tần Trường An nhắn tin xong mới phản ứng lại, có vẻ có hơi sốt ruột, vì thế giải thích, "Đánh đánh giết giết làm cái gì? Lại nói cô ấy nhặt được là do mèo đen, là mèo đen dẫn cô ấy tới, căn bản không liên quan tới cô ấy, tôi giống người không nói lý sao?"
Chính hắn dẫn người tới sau đó còn đi trách người khác... Chậc.
Ba Ngàn Ca trợn mắt há mồm, "Chẳng lẽ không giống?"
Có phải hắn có hiểu lầm với bản thân không?
Tần Trường An thuyết phục bản thân, chậc một tiếng, "Được rồi, biết mấy người không đạt được loại cảnh giới giống tôi, dù sao mấy người cũng đừng đi kiếm chuyện hay tìm phiền toái là được."
"........." Ông Đây Đẹp Trai Nhất kêu một tiếng, lùi về phía sau "Không đúng a, không giống anh a!"
Bang chủ Chúng Thần Điện tốt như vậy?
"Có phải anh thích người ta rồi không?" Ông Đây Đẹp Trai Nhất ngồi thẳng người, cảm thấy cái suy đoán này đáng tin cậy nhất.
"Nghĩ linh tinh gì vậy?" Tần Trường An đóng trò chuyện riêng, lười nói với bọn họ, "Tôi còn có việc gấp, đi đây."
Hắn dựa vào cây, thấy mục tiêu đã đi tới, vì thế cầm lấy chủy thủ đi qua...
Động tác lưu loát trôi chảy, người đàn ông mặc áo pháp sư tái nhợt ngã xuống.
Tần Trường An nhặt trang bị rơi ra, đi ra ngoài, lại dừng bước, chuyển hướng , đi tới thành Thự Quang.
-- Nhiệm vụ còn thiếu một người, vì để ngừa vạn nhất... Ân... Vẫn nên đi về sắp xếp bổ sung lại vật phẩm.
"........."
Diệu Diệu cũng không biết mình bị chú ý, đi theo bản đồ tìm thấy Hiệp Hội Ma Pháp.
Bên trong Hiệp Hội Ma Pháp giống như một thư viện lớn, đại sảnh có vài cái bàn, NPC ngồi ở đó, rất nhiều người chơi là pháp sư ra ra vào vào -- Chuyển chức pháp sư đều liên quan tới Hiệp Hội Ma Pháp.
Một góc khác, một ông già đang ngồi bên cửa sổ, râu hoa râm, cầm bút lông chim chấm chấm trên giấy, viết gì đó trên tấm da dê.
Xung quanh ông vắng vẻ, người chơi khi đi ngang qua, đều tự giác vòng đường xa hoặc là nói bé hơn.
Diệu Diệu nhìn trước ngực ông đeo biển có hai chữ Lanton, đi qua bên đó.
Người xung quanh đang nói nhỏ dừng lại dừng lại, ngay cả người đang vội cũng liếc nhìn một cái-- lại là một người tới tìm chết?
Hmmm bây giờ người mới đều không lên diễn đàn xem sao?
Thiệp trên diễn đàn về Lanton đều sắp bay đầy trời, đều là các pháp sư phun tào.
Ngay từ đầu, các pháp sư đều cảm thấy may mắn, hội trưởng các hiệp hội lớn đều thấy đầu không thấy đuôi, thường xuyên thần bí mất tích tìm không thấy người, nhưng pháp sư bọn họ may mắn a, hội trưởng ngày nào cũng ở-- ai cũng biết Lanton là hội trưởng Hiệp Hội Ma Pháp, nói không chừng sẽ có chỗ tốt gì đó, ít nhất nhận được mấy nhiệm vụ a.
Nhưng sau đó, các pháp sư cảm thấy lúc trước mình thật sự quá ngây thơ mẹ nó còn không bằng không có.
-- Tính tình của ông già Lanton này thật táo bạo làm người không thể nhẫn nhịn!
Có người chơi có ý đồ muốn trò chuyện với ông, thái độ thân thiện không thể thân thiện hơn được nữa, còn mang theo sách và rượu Lanton...... Đáng tiếc chẳng có tác dụng gì.
Chỉ cần ai chặn ông ta ngồi đọc sách dưới ánh mặt trời, không cần biết nói gì, thái độ thế nào, có mục đích gì, ông ta cũng không thèm nghe, chỉ có một thái độ: Trực tiếp tức sùi bọt mép.
"Kéo ra ngoài! Kéo ra ngoài hết!" Các người chơi chưa nói xong câu đầu tiên, đã nghe thấy tiếng nhắc nhở của hệ thống: Chú ý, hội trưởng Hiệp Hội Ma Pháp Lanton hảo cảm -1, hảo cảm trước mắt là 0, hảo cảm âm Hiệp Hội Ma Pháp sẽ từ chối người chơi đi vào...
Các pháp sư: "........."
Bọn họ có thể làm sao bây giờ a, bọn họ cũng rất tuyệt vọng.
Gần, gần...
Tiểu đạo tặc càng ngày càng gần, các pháp sư cũng mỉm cười, tấm tắc hai tiếng.
"Ai, giây tiếp theo Lanton sẽ nói kéo ra ngoài."
Lời nói bọn họ đều học thuộc lòng--- Không phải đã nói đừng quấy rầy tôi sao?! Vệ binh? Vệ binh mau kéo tên ngu xuẩn này ra ngoài!
Sau đó vệ binh sẽ đi tới trong vòng một phút, kéo người mới này ra ngoài.
"........."
Nhưng mà ngoài dự đoán, Lanton ngẩng đầu, ngữ khí hừng hực, tóc đều dựng lên, "Ai?! Không phải đã nói..."
Nhưng còn chưa nói xong, ông già này đã dừng lại, "Là cô nha."
Như suy tư gì đó, "Nhà thám hiểm, tôi cảm thấy sự quen thuộc trên người của cô."
Diệu Diệu lấy huy chương ra, "Lanton tiên sinh, ngài..."
"Bella?!"
"Đây là huy chương của Bella!" Lanton đột nhiên đứng lên, kích động râu đều run, lấy lại tinh thần, tự trấn định lại, "Nhà thám hiểm tôn kính, chúng ta đi nơi khác nói chuyện."
Cùng lúc đó, âm thanh nhắc nhở của hệ thống cũng vang lên, "Chúc mừng ngài, hội trưởng Hiệp Hội Ma Pháp Lanton hảo cảm 50, ngài đạt được danh vọng thân mật trong Hiệp Hội Ma Pháp. "
Thân thiện 0-10, thân mật từ 10 trở lên, tôn kính từ 100 trở lên, sùng kính từ 1000 trở lên.
Diệu Diệu đi theo ông vào một gian phòng.
Lanton kỹ càng tỉ mỉ dò hỏi Diệu Diệu làm thế nào có được huy chương, Diệu Diệu đúng sự thật trả lời, nói là lấy ở chỗ du đãng giả Sakha.
Du đãng giả Sakha... Hội trưởng già lẩm bẩm tự nói, "Sakha chính là kỵ sĩ phản bội Bella."
Ông hít vào một hơi, "Nhà thám hiểm tôn kính, ngài có muốn nghe tôi kể một câu chuyện xưa không?"
Diệu Diệu, "Đương nhiên."
Ánh mắt hội trưởng già có chút mê mang, như đang nhớ lại, "Bella là cô gái xinh đẹp nhất thành Thự Quang chúng ta......
Tôi còn nhớ rõ ngày Bella đồng ý ở bên cạnh tôi, Bella nói muốn ở bên cạnh tôi, nhưng ngày hôm sau, Na Già tấn công Thự Quang thành, toàn bộ người trong thành đều nghênh chiến, bất đắc dĩ, tôi và mấy người cùng thiết lập trận pháp..."
Sáu người bọn họ thiếp lập trận pháp, cuộc đời này không thể rời khỏi trận pháp này, nhưng vì đổi lấy cơ hội sống sót, bọn họ không hối hận.
"Nhưng khi sắp thắng, lại không thấy Bella..." Mà ông, cũng không thể rời khỏi nơi này.
Ông cho rất nhiều người đi tìm, nhưng chỉ có một tin tức, nói Sakha và Bella cùng nhau xuất hiện, nhưng Sakha trốn rất giỏi, từ đó về sau, không có tin tức gì về Sakha nữa...
Ông cho rằng cuộc đời này sẽ không có thêm tin tức gì vè Bella nữa.
Hội trưởng thẳng lưng, chỉ trong chớp mắt, hội trưởng đã thay đổi một loại khí chất, giống như từ một ông cụ già trở thành một người thanh niên, tay nắm thành quyền, đặt trước ngực hành lễ với cô, "Cảm ơn ngài mang manh mối của Bella về, hãy chấp nhận lời cảm ơn chân thành của tôi."
Chỉ cần có manh mối, ông còn có thể nỗ lực.
Trên người Diệu Diệu lại lóng lánh ánh sáng trắng, "Hội trưởng Lanton hảo cảm 100, đạt được danh vọng tôn kính, mở khóa hệ thống đặc quyền."
Hệ thống đặc quyền?
Diệu Diệu nhìn cấp của mình, phát hiện đã lên hơn năm mươi cấp, kinh nghiệm Lanton cho không bủn xỉn chút nào.
Còn hệ thống đặc quyền, đây cũng là lần đầu tiên cô biết đến, có thể là trước kia không có người chơi nào có 100 hảo cảm của NPC, cho nên chưa từng nghe nói có hệ thống đặc quyền.
Hệ thống đặc quyền có nghĩ là sau này cô sẽ được hưởng đặc quyền ở Hiệp Hội Ma Pháp, ví dụ như sẽ được giảm giá khi mua đồ, tới học tập kỹ năng cũng được giảm phí, còn có thể học thêm một kỹ năng v.v, thậm chí cô còn được tăng 5% kinh nghiệm khi luyện cấp ở xung quanh thành Thự Quang.
Dù chỉ được thưởng mỗi tăng 5% kinh nghiệm, cũng đã xem như rất rất phong phú.
Hai người lại bắt đầu nói chuyện, Lanton phát cho cô một nhiệm vụ, bảo cô hãy tiếp tục điều tra tin tức về Bella.
Diệu Diệu đương nhiên nhận.
.
"........." Khi hai người đang nói chuyện trong phòng, người chơi bên ngoài đã sợ ngây người, nghị luận sôi nổi.
Hôm nay đổ mưa máu sao? Hội trưởng Lanton thế nhưng không phát giận, lại còn ôn tồn mời vào trong phòng...
Ngọa tào! Người kia làm bằng cách nào?
Quần chúng ăn dưa đứng trong sảnh lớn, ngẩng đầu chờ người kia đi ra, đợi thật lâu, mới thấy một người chơi đi ra.
Người chơi mê mẩn diễn đàn chỉ là số ít, phần lớn người chơi đều là nắm chặt thời gian ngâm mình trong trò chơi, cho nên cơ hồ không ai biết chuyện trên diễn đàn, cũng không nhận ra người chơi này là ai.
Mọi người ngó sang, muốn tới gần thử xem có hỏi được cách làm Lanton nói mấy câu.
Nhưng mà đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Bảy tám người đeo huy hiệu của một bang hội đi vào, đôi mắt rà soát khắp nơi, đi về phía Diệu Diệu.
"Nha, đây không phải Công Chúa Lê sao?"
Tên Công Chúa Lê này đang rất được chú ý trên diễn đàn, nháy mắt hấp dẫn lực chú ý của người chơi, người chơi xung quanh Diệu Diệu nhìn cô, biểu tình đột nhiên có chút vi diệu.
Đây là Công Chúa Lê?
Mấy bang chúng do một thanh niên cầm đầu, mặc áo pháp sư màu xanh, thần thái ngạo nghễ, "Bọn tôi tới đây làm gì không cần phải nói chứ, tự cô hủy vòng cổ đi."
Anh ta nắm chặt pháp trượng, sắc mặt trào phúng, "Không phải của cô thì vĩnh viễn không phải, cưỡng cầu cũng không thể nào, làm người phải tự hiểu lấy mình, hiểu được sự chênh lệch của mình và người khác. Tôi không muốn gây chuyện trong thành, giao vòng cổ ra đây cô có thể đi..." chỗ khác.
"......" Ngữ khí cao cao tại thượng ban ân này.
Lửa giận trong lòng Diệu Diệu bùng cháy, không nói hai lời, chủy thủ mang theo ánh sáng lạnh lẽo, "Đánh chết mi."
Tốc độ cực nhanh, người kia còn chưa kịp nói xong, đã hoảng loạn lui về phía sau vài bước, thiếu chút nữa té ngã, được người đằng sau đỡ mới đứng vững.
Vài người đâm vào nhau, không còn chút kiêu căng ngạo mạn nào, anh ta quát to "Cô làm..." gì?!
Chưa nói xong nói lại không cơ hội nói ra.
Ánh sáng lạnh lẽo lóe qua, chủy thủ xẹt qua cổ họng, anh ta mở to mắt, há to miệng, hóa thành ánh sáng biến mất.
Dư lại mấy bang chúng mới phản ứng lại, phản xạ có điều kiện cầm lấy pháp trượng, pháp trượng sáng lên, nhưng chỉ chợt lóe rồi tắt ngúm.
Bọn họ mới nhớ tới đây là Hiệp Hội Ma Pháp, không thể dùng kỹ năng trong đây, vài người có hơi sợ hãi, lại không dám tin tưởng, "Cô làm gì vậy?!"
Cô ta dám phản kháng?
Cô ta làm chuyện trái với lương tâm, thế nhưng còn dám phản kháng?
Diệu Diệu nâng nâng cằm nhỏ, chủy thủ xẹt qua, động tác không dừng lại, có chút không kiên nhẫn, "Giết người!"
Cô làm gì không phải đều nhìn thấy sao, còn muốn hỏi?
Lúc trước Diệu Diệu cũng đã phát hiện, vài người tới đâu đều cầm pháp trượng, máu giấy muốn chết, còn đứng trong Hiệp Hội Ma Pháp quả thực giống như đưa đồ ăn cho cô vậy.
Mấy bang chúng thật sự luống cuống, chỉ có thể cần pháp trượng chống đỡ, cũng không biết Công Chúa Lê này ăn cái gì, thao tác giỏi hơn rát nhiều. "Cô điên rồi?!"
Không phải cô ta thích bang chủ sao, sao có thể động thủ với bọn họ? Hơn nữa đây là Thự Quang thành, cô ta giết người không sợ bị nhốt vào tù sao?
Một người tiếp một người xông ra, nhưng đều không có thời gian suy nghĩ, sau khi chủy thủ của Diệu Diệu không thể dùng kỹ năng, công kích giảm rất nhiều, nếu không đâm vào vị trí quan trọng, ví dụ như cổ họng hoặc là tim, một đao tuyệt đối không chết được.
Cũng tốt, Diệu Diệu dùng chủy thủ chọc một lỗ trên người bọn hắn, "╯^╰ điên em gái mi nha điên!"
Cô coi như lễ thượng vãng lai, nguyên thân chết không ít lần dưới tay mấy người này.
Chuyện xảy ra chỉ trong chớp nhoáng, quần chúng còn chưa phản ứng lại, cũng đã đến đoạn kết-- đoàn người tới gây chuyện chỉ còn vài người.
Một người mặt trắng bệch, "Đừng giết tôi! Tôi là em họ của anh Kỷ! Không phải cô thích bang chủ sao?" Cảm giác đau của cậu ta điều chỉnh là 50%, trên người bị chọc nhiều như vậy còn phải chết, cậu ta không chịu được.
Diệu Diệu nhìn cậu ta, lại chọc một nhát, khinh thường nâng nâng cằm nhỏ, "Thích cái lông."
Diệu Diệu mới không có ánh mắt như vậy╯^╰
Đúng lúc này, tiếng áo giáo va chạm truyền đến, một đội quân nhanh chóng đi vào, "Ai vi phạm quy tắc trong thành?!"
Cậu ta nhẹ nhàng thở ra, trên mặt mang theo tươi cười, "Ở đây, cô ta muốn giết tôi!"
Cậu ta còn chưa kịp nở nụ cười, đã thấy hội trưởng Lanton xuất hiện, lãnh đạm chỉ vào cậu ta, "Người này ở hiệp hội đòi đánh đòi giết, dẫn cậu ta đi."
Biểu tình trên mặt câu ta cứng lại, những thị vệ kia không nghi ngờ, cúi người hành lễ, đi tới bên cạnh cậu ta kéo ra bên ngoài, "Lanton tiên sinh tôn kính, quấy rầy ngài."
Cậu ta luống cuống, gào khàn cả giọng, "Mấy người kéo tôi làm gì? Tùy ý giết người là cô ta! Là Công Chúa Lê! Mấy người mắt mù... Ô ô ô?!"
Thị vệ nhíu nhíu mày, tùy tiện móc một miếng giẻ nhét vào miệng cậu ta, trói lại, "Xin lỗi, Công Chúa Lê tiểu thư tôn kính."
Nói xong nhanh nhẹn kéo cậu ta đi.
Lanton tiên sinh là một trong những người cứu cả thành Thự Quang, ông nói chắc chắn sẽ đúng, Công Chúa Lê tiểu thư là người tôn kính toàn bộ thành Thự Quang, tin ai còn phải nói sao?
Người này còn muốn bôi nhọ Công Chúa Lê, nghĩ bọn họ đều là đồ ngốc sao?!
A, thị vệ vẻ mặt nghiêm túc. Ý đồ đáng chết! Cần phải nghiêm trị!
Cậu ta không dám tin: "Ô! Ô ô ô!"
Mọi người ở đây:......
Tôi là ai? Tôi ở đâu? Tôi thấy cái gì?
Mộng bức .jpg
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook