Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 97
Ở trước mắt bao người,
Trong ánh mắt chăm chú của bao người,
Cuối cùng Lý Thanh Thanh và Kỷ Phong vẫn xin lỗi.
Một quảng trường yên tĩnh, chỉ có giọng nói của Lý Thanh Thanh và Kỷ Phong.
Nụ cười ôn nhu hào phóng trên mặt Lý Thanh Thanh rốt cuộc không duy trì nổi nữa, khi cô ta nói ra lời xin lỗi, cô ta cảm thấy nhục nhã chưa từng có.
-- Giống như cái quảng trường này là một cái lồng sắt, mà cô ta lại là trò cười trong cái lồng sắt này.
Bọn họ đều đang cười cô ta, đều dùng ánh mắt khác thường nhìn cô ta, đều đang chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng.
Tựa hồ qua thật lâu thật lâu, Lý Thanh Thanh và Kỷ Phong mới nghe thấy một giọng nói, "Được rồi, tôi nhận lời xin lỗi của hai người."
Diệu Diệu tính tính, cô bị giết mười hai lần, tất cả những người từng đuổi giết cô đều đã bị cô giết rất nhiều lần, hai người kia mỗi người cung bị giết hai lần.
Trừ lần đó ra, người của Long Đằng vu oan cô, làm cô rất đau lòng, nhưng bây giờ thanh danh đã trở lại, Long Đằng cũng bị báo ứng...
Ai, nghĩ như vậy, Diệu Diệu lại vui vẻ, meo, không hổ là Thiên Đạo luân hồi!
Sắc mặt Kỷ Phong cứng đờ, nhắc nhở nhìn về phía Mộ Quang.
"Vậy Chúng Thần Điện và Long Đằng tạm thời ngừng chiến." Tần Trường An nhìn thoáng qua Diệu Diệu, nghe cô nói như thế, cũng gật gật đầu, không mặn không nhạt nói.
Kỷ Phong và Lý Thanh Thanh rất khó khăn mới duy trì được phong độ, xanh mặt nói thêm hai câu, nắm chặt tay, gấp không chờ nổi rời khỏi nơi làm bọn họ mất mặt này.
Khán giả có người ở lại, dùng các loại tư thế vây xem đại thần, có người hưng phấn rời đi, vừa đi vừa nói chuyện, hẳn là gấp không chờ nổi chia sẻ cái tin tức này.
Tần Trường An nhìn thoáng qua bọn họ, cầm bát nhỉ trong tay cao hơn một chút, cầm một con cá bé chiên, thấp giọng hỏi Diệu Diệu, "Thật sự muốn tha thứ cho bọn họ?"
"Không phải nha." Diệu Diệu lần này không cầm cá nhỉ chiên trong tay hắn mà nhìn hắn một hồi, đương nhiên mở miệng, "A --"
Kiều khí chỉ huy, "Muốn anh đút~"
"......"
Tần Trường An run tay, không dám tin tưởng nhìn cô, thấy cô tiếp tục làm nũng, đáy lòng phảng phất bị cái gì cào một chút, vừa ngứa vừa tê dại, bùm bùm nhảy.
Ánh mắt hắn nhìn cô vừa vui mừng vừa mềm mại, giống như mềm thành một vũng nước, "... Được."
Được được đươchắn đương nhiên muốn!
"A --" hắn cẩn thận thổi thổi cá bé chiên, dặn dò, "Cẩn thận nóng~"
Diệu Diệu bẹp bẹp miệng, ăn cá bé chiên, "A, còn muốn --"
"........."
Tần Trường An bị sự dễ thương của cô làm cho trái tim run rẩy, được được được, cho em cho em!
Em muốn gì cũng được! Muốn mạng của anh cũng được!
Diệu Diệu quai hàm ăn phình phình, giồng như một con hamster nhỏ, đáng yêu đến không được, ăn uống no đủ, lúc này mới rầm rì tiếp tục giải thích, "Chấp nhận lời xin lỗi lại không phải tha thứ."
Đôi mắt cô sáng ngời, lòng dạ hẹp hòi liếm liếm môi, nói thầm, "Nếu bọn họ tiếp tục xui xẻo, Diệu Diệu cũng sẽ thật vui nha."
Diệu Diệu mới không phải người khoan dung nhé!
Đã chịu tổn thương, vì sao phải tha thứ?
Còn chấp nhận lời xin lỗi...
Mấy người đó làm sai, có lỗi với Diệu Diệu, xin lỗi Diệu Diệu vốn dĩ phải làm. Còn tha thứ hay không là một vấn đề khác.
Dù sao Diệu Diệu mới sẽ không khó xử bản thân.
"...... Ừm." Tần Trường An miễn cưỡng trả lời một câu, ghi nhớ việc này, cuối cùng cũng không kiên trì được.
Sao lại có thể đáng yêu như vậy~
Trên thế giới còn có ai đáng yêu hơn Công Chúa không?
Không có!
Sẽ không có!
Công Chúa đáng yêu nhất thế giới!
Sắc đẹp ngay trước mắt, ban đầu hắn còn có thể kiên trì một chút, nhưng Diệu Diệu hơi chút làm nũng, còn cách gần như vậy, hắn không có cách nài chịu đựng được. Nếu không phải còn có chút ký trí, sợ là hắn lập tức nhào tới.
Diệu Diệu đương nhiên cũng cảm giác được ánh mắt của hắn.
Ánh mắt kia chăm chú nhìn cô, cảm xúc trong đó, nóng bỏng hận không thể nuốt vài trong bụng, Diệu Diệu hiểu.
Cô không ngẩng đầu, chỉ là tiếp tục rụt rè ăn cá bé chiên, khóe miệng lại không nhịn được chậm rãi cong lên.
Hắn đang nhìn Diệu Diệu......
Hắn còn đang nhìn Diệu Diệu......
Hắn vẫn đang nhìn Diệu Diệu......
"...... Ai nha." Khuôn mặt Diệu Diệu có chút đỏ, trong lòng có chút sung sướng, không nhịn được đắc ý quơ quơ đầu, "Xem, hắn nhiều thích Diệu Diệu nha!" (*/ω\*)
Thần thái giống như nữ vương nhỏ được hầu hạ, rõ ràng hưởng thụ, cổ họng đều khò khè khò khè, lại còn không thừa nhận, chỉ rụt rè vươn móng vuốt, cao ngạo cho phép sen hầu hạ.
Ánh mắt Tần Trường An sáng lên, nhìn Diệu Diệu, trong lòng bùm bùm nhảy.
Hai người không coi ai ra gì, không khí như đng ngâm trong vại mật, tràn đầy bong bóng màu hồng.
Người của Chúng Thần Điện ban đầu còn định nói chuyện lập tức dừng bước, yên lặng che mặt.
...... Cầu xin hai người cho một con đường sống!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Trong ánh mắt chăm chú của bao người,
Cuối cùng Lý Thanh Thanh và Kỷ Phong vẫn xin lỗi.
Một quảng trường yên tĩnh, chỉ có giọng nói của Lý Thanh Thanh và Kỷ Phong.
Nụ cười ôn nhu hào phóng trên mặt Lý Thanh Thanh rốt cuộc không duy trì nổi nữa, khi cô ta nói ra lời xin lỗi, cô ta cảm thấy nhục nhã chưa từng có.
-- Giống như cái quảng trường này là một cái lồng sắt, mà cô ta lại là trò cười trong cái lồng sắt này.
Bọn họ đều đang cười cô ta, đều dùng ánh mắt khác thường nhìn cô ta, đều đang chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng.
Tựa hồ qua thật lâu thật lâu, Lý Thanh Thanh và Kỷ Phong mới nghe thấy một giọng nói, "Được rồi, tôi nhận lời xin lỗi của hai người."
Diệu Diệu tính tính, cô bị giết mười hai lần, tất cả những người từng đuổi giết cô đều đã bị cô giết rất nhiều lần, hai người kia mỗi người cung bị giết hai lần.
Trừ lần đó ra, người của Long Đằng vu oan cô, làm cô rất đau lòng, nhưng bây giờ thanh danh đã trở lại, Long Đằng cũng bị báo ứng...
Ai, nghĩ như vậy, Diệu Diệu lại vui vẻ, meo, không hổ là Thiên Đạo luân hồi!
Sắc mặt Kỷ Phong cứng đờ, nhắc nhở nhìn về phía Mộ Quang.
"Vậy Chúng Thần Điện và Long Đằng tạm thời ngừng chiến." Tần Trường An nhìn thoáng qua Diệu Diệu, nghe cô nói như thế, cũng gật gật đầu, không mặn không nhạt nói.
Kỷ Phong và Lý Thanh Thanh rất khó khăn mới duy trì được phong độ, xanh mặt nói thêm hai câu, nắm chặt tay, gấp không chờ nổi rời khỏi nơi làm bọn họ mất mặt này.
Khán giả có người ở lại, dùng các loại tư thế vây xem đại thần, có người hưng phấn rời đi, vừa đi vừa nói chuyện, hẳn là gấp không chờ nổi chia sẻ cái tin tức này.
Tần Trường An nhìn thoáng qua bọn họ, cầm bát nhỉ trong tay cao hơn một chút, cầm một con cá bé chiên, thấp giọng hỏi Diệu Diệu, "Thật sự muốn tha thứ cho bọn họ?"
"Không phải nha." Diệu Diệu lần này không cầm cá nhỉ chiên trong tay hắn mà nhìn hắn một hồi, đương nhiên mở miệng, "A --"
Kiều khí chỉ huy, "Muốn anh đút~"
"......"
Tần Trường An run tay, không dám tin tưởng nhìn cô, thấy cô tiếp tục làm nũng, đáy lòng phảng phất bị cái gì cào một chút, vừa ngứa vừa tê dại, bùm bùm nhảy.
Ánh mắt hắn nhìn cô vừa vui mừng vừa mềm mại, giống như mềm thành một vũng nước, "... Được."
Được được đươchắn đương nhiên muốn!
"A --" hắn cẩn thận thổi thổi cá bé chiên, dặn dò, "Cẩn thận nóng~"
Diệu Diệu bẹp bẹp miệng, ăn cá bé chiên, "A, còn muốn --"
"........."
Tần Trường An bị sự dễ thương của cô làm cho trái tim run rẩy, được được được, cho em cho em!
Em muốn gì cũng được! Muốn mạng của anh cũng được!
Diệu Diệu quai hàm ăn phình phình, giồng như một con hamster nhỏ, đáng yêu đến không được, ăn uống no đủ, lúc này mới rầm rì tiếp tục giải thích, "Chấp nhận lời xin lỗi lại không phải tha thứ."
Đôi mắt cô sáng ngời, lòng dạ hẹp hòi liếm liếm môi, nói thầm, "Nếu bọn họ tiếp tục xui xẻo, Diệu Diệu cũng sẽ thật vui nha."
Diệu Diệu mới không phải người khoan dung nhé!
Đã chịu tổn thương, vì sao phải tha thứ?
Còn chấp nhận lời xin lỗi...
Mấy người đó làm sai, có lỗi với Diệu Diệu, xin lỗi Diệu Diệu vốn dĩ phải làm. Còn tha thứ hay không là một vấn đề khác.
Dù sao Diệu Diệu mới sẽ không khó xử bản thân.
"...... Ừm." Tần Trường An miễn cưỡng trả lời một câu, ghi nhớ việc này, cuối cùng cũng không kiên trì được.
Sao lại có thể đáng yêu như vậy~
Trên thế giới còn có ai đáng yêu hơn Công Chúa không?
Không có!
Sẽ không có!
Công Chúa đáng yêu nhất thế giới!
Sắc đẹp ngay trước mắt, ban đầu hắn còn có thể kiên trì một chút, nhưng Diệu Diệu hơi chút làm nũng, còn cách gần như vậy, hắn không có cách nài chịu đựng được. Nếu không phải còn có chút ký trí, sợ là hắn lập tức nhào tới.
Diệu Diệu đương nhiên cũng cảm giác được ánh mắt của hắn.
Ánh mắt kia chăm chú nhìn cô, cảm xúc trong đó, nóng bỏng hận không thể nuốt vài trong bụng, Diệu Diệu hiểu.
Cô không ngẩng đầu, chỉ là tiếp tục rụt rè ăn cá bé chiên, khóe miệng lại không nhịn được chậm rãi cong lên.
Hắn đang nhìn Diệu Diệu......
Hắn còn đang nhìn Diệu Diệu......
Hắn vẫn đang nhìn Diệu Diệu......
"...... Ai nha." Khuôn mặt Diệu Diệu có chút đỏ, trong lòng có chút sung sướng, không nhịn được đắc ý quơ quơ đầu, "Xem, hắn nhiều thích Diệu Diệu nha!" (*/ω\*)
Thần thái giống như nữ vương nhỏ được hầu hạ, rõ ràng hưởng thụ, cổ họng đều khò khè khò khè, lại còn không thừa nhận, chỉ rụt rè vươn móng vuốt, cao ngạo cho phép sen hầu hạ.
Ánh mắt Tần Trường An sáng lên, nhìn Diệu Diệu, trong lòng bùm bùm nhảy.
Hai người không coi ai ra gì, không khí như đng ngâm trong vại mật, tràn đầy bong bóng màu hồng.
Người của Chúng Thần Điện ban đầu còn định nói chuyện lập tức dừng bước, yên lặng che mặt.
...... Cầu xin hai người cho một con đường sống!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook