Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 116
Người ở trong mộ chui ra ôm một cái hộp gỗ lớn, đầy mình những máu.
Liên Tuyết Kiều hốt hoảng la lên:
– Cổn Long Vương!
Rồi nàng nhảy xổ lại.
Âu Dương Thống theo sát Liên Tuyết Kiềụ Tiếp theo tiếng quát vung chưởng đánh ra cực kỳ mãnh liệt.
Người kia phất tay áo một cái để hất chưởng lực của Âu Dương Thống đi.
Liên Tuyết Kiều nhân lúc này lạng mình đến bên người kiạ Nàng phóng ngón trỏ và ngón giữa điểm tới.
Người này né sang bên để tránh rồi phóng cước đá ra.
Liên Tuyết Kiều dời chân né tránh rồi nói:
– Tây Vọng hầu Đỗ Mậu chết rồi, Nam Diện hầu Hồng Đào cũng toi mạng nốt. Vương gia bố trí hai ngã phục binh đều bị đánh tan. Dù Vương gia có võ công tuyệt thế, trí tuệ hơn người thì bữa nay cũng khó lòng thoát khỏi vòng vây của các bậc anh hùng thiên hạ.
Người kia ngơ ngẩn đảo mắt nhìn chung quanh, quả thấy bốn mặt vô số cao nhân. Mé tả một người đứng tuổi mình mặc áo xanh thi lễ nói:
– Cổn Long Vương! Vương gia còn nhớ người bạn năm xưa là Vân Cửu Long này không?
Mé hữu một vị lão tăng mặc áo bào sắc tro hỏi tiếp:
– Tên nghịch đồ giết thầy kia! Còn nhớ lão tăng là ai không A Di Đà Phật!
âm hồn sư huynh có khôn thiêng xin giúp cho tiểu đệ tru diệt tên ác đồ này để thanh lọc hàng ngũ môn hộ phái Thiếu Lâm tạ
Một ông già áo dài phất phới đứng bên cạnh lão tăng nói tiếp:
– Thủ lãnh Trung Nguyên Ngũ Nghĩa là Diệp Nhất Bình này đến để đòi mạng của bốn vị sư đệ đâỵ
Âu Dương Thống cười oang oang nói:
– Một đời người đã giết không biết bao nhiêu là người lại làm không biết bao nhiêu điều tàn ác. Trong cơn báo ứng, tội ác đáo đầu là lúc này đâỵ Bây giờ ngươi tự xử lấy thân hay còn chờ ta phải ra taỷ
Diệp Nhất Bình nói:
– Người này tội ác ngập đầụ Nếu để hắn tự tử mà chết, chằng hóa ra mình quá khoan hồng ư?
Con người đầy mình nhuộm máu tanh dơ vẫn đứng yên không nhúc nhích, mặt lạnh như tiền, trơ như đá, chẳng khác gì tượng đất.
Vân Cửu Long giơ tay phóng ra một chưởng. Kình lực mãnh liệt vô cùng, quyền phong vù vù như gió bãọ
Bỗng thấy con người trông như quỷ nhập tràng lập tức ngã rạ Chiếc hộp gỗ trong tay rớt xuống đất đánh “Binh” một tiếng. Người y bị chưởng lực của Vân Cửu Long hất lộn đi hai vòng rồi lăn vào phía trong cửa mộ tối mò.
Liên Tuyết Kiều khẽ thở dài nói:
– Thật là một tay xảo quyệt!
Quần hào nhìn nhau ngơ ngác...
Âu Dương Thống khẽ hỏi Liên Tuyết Kiều:
– Vụ này là thế nào đâỷ Người đó không phải là Cổn Long Vương ư?
Liên Tuyết Kiều đáp:
– Không phải, hắn chỉ là một tên tùy tùng, Cổn Long Vương đem đi để cải trang thay ỵ
Diệp Nhất Bình đột nhiên tiến lên một bước, vươn tay ra toan nhắc lấy cái hộp gỗ.
Liên Tuyết Kiều vội ngăn lại nói:
– Chớ có đụng vàọ..
Diệp Nhất Bình vội rút tay lại hỏi:
– Tại sao vậy Liên Tuyết Kiều đáp:
– Cái hộp gỗ này tất bên trong có dấu một thứ ám khí kịch độc.
Âu Dương Thống lượm một viên đá cầm trong tay rồi nói:
– Xin chư vị tránh rạ
Ông dơ tay liệng hòn đá đánh trúng cái hộp gỗ.
“Chát” một tiếng. Nắp hộp vỡ tan bay lên. Cái hộp mất nắp chỉ còn rỗng không, mà chẳng thấy gì biến diễn.
Âu Dương Thống chau mày khẽ bảo Liên Tuyết Kiều:
– Bản tòa thử lại coị
Liên Tuyết Kiều mặt phấn ửng hồng ra chiều bẽn lẽn nói:
– Thuộc hạ đã quá đa nghị Nhưng cẩn thận một phút cũng không mất gì.
Chưa dứt lời, đột nhiên “Uỳnh” một tiếng. Cái hộp gỗ nổ tung. Ánh lửa xanh lè bốc lên bay ra bốn mặt trong phạm vi chừng bảy tám thước.
Ánh lửa trông tựa như một cái lồng chụp xuống.
Âu Dương Thống thở dài nói:
– Đối phó với con người hiểm độc nhất đời, quả nhiên phải có lòng nhẫn nại lắm mới được.
Diệp Nhất Bình đứng đằng xa nhìn Liên Tuyết Kiều chắp tay thi lễ nói:
– Đa tạ cô nương cứu lão phụ
Liên Tuyết Kiều nói:
– Tại hạ không dám! Rồi quay lại nói với Âu Dương Thống:
– Thuộc hạ muốn vào xem. Xin Bang chúa ở ngoài chủ trương đại cuộc cho!
Âu Dương Thống nói:
– Không được! Nếu cần thì để cho bản tòa đị
Liên Tuyết Kiều nói:
– Bang chúa là chúa tể một bang, không nên dấn mình vào nơi nguy hiểm.
Thuộc hạ đem Viên Hiếu đi giúp đỡ thì dù có gặp Cổn Long Vương cũng chẳng ngại gì.
Âu Dương Thống nói:
– Văn Thừa là người chủ trương đại cuộc có giết được Cổn Long Vương hay không là ở trận nàỵ Công cuộc trọng đại như vậy, Văn Thừa không thể phó thác cho ai được.
Văn Hiếu đột nhiên nói xen vào:
– Các vị đều không cần phải vào nữạ Đại ca tại hạ sắp ra rồi đó.
Liên Tuyết Kiều lắng tai nghe, quả nhiên lờ mờ thấy có tiếng tiêu kỳ dị vọng rạ
Trong nhà mồ Đường Toàn đột nhiên lại vang lên những tiếng rung chuyển.
Ánh sáng hồng rực lên bên ngoài cũng trông rõ, dường như trong mộ đã xảy ra cuộc diễn biến trọng đạị
Liên Tuyết Kiều trong lòng nóng nảy, toan không nghe lời ngăn trở muốn xông vào thì đột nhiên hai bóng đen bay vọt rạ Người đi trước mặc bào xanh đeo trường kiếm, cử động mau lẹ dị thường. Chính là Cổn Long Vương.
Liên Tuyết Kiều lần trước coi người đã lầm suýt nữa bao nhiêu anh hùng thiên hạ và Cùng Gia Bang bị nát ra như cám, nên lần này nàng nhìn nhận rất kỹ.
Cổn Long Vương đảo mắt nhìn xung quanh rồi nói:
– Hôm nay mà ta thoát khỏi nạn này trở về đất Thần Châụ Thì việc đầu tiên là tiêu diệt cho kỳ hết bọn Cùng Gia Bang các ngươi, không để sót một mống.
Âu Dương Thống nói:
– Ta e rằng bữa nay ngươị không thể tài nào ra khỏi sơn trang này nữạ
Cổn Long Vương không nói gì nữạ Nhắm hai mắt lại tựa hồ như để vận khí dưỡng thần.
Liên Tuyết Kiều trong lòng vẫn lo ngay ngáy về Thượng Quan Kỳ, nóng ruột chưa thấy chàng ra, nàng không nhẫn nại được, khẽ hỏi Viên Hiếu:
– Sao đến bây giờ đại ca ngươi còn chưa rả
Viên Hiếu đáp:
– Tiểu đệ nghe tiếng tiêu và cả tiếng y nữa, quyết không thể lầm được...
Chưa dứt lời cửa hầm lại có bóng đen thấp thoáng.
Một người tướng mạo kỳ dị nhảy vọt ra, mặt thì nửa đen nửa trắng lốm đốm, râu chỉ còn một bên. Trong tay người này cầm một thanh đao vàng bóng loáng như ngọc.
Viên Hiếu giương cặp mắt tròn xoe, trầm giọng hỏi Liên Tuyết Kiều:
– Người này là aỉ Tướng mạo y còn kỳ dị hơn cả tiểu đệ Liên Tuyết Kiều phì cười nói:
– Đại ca ngươi đấy chứ ai!.
Viên Hiếu nói:
– Sao không giống đại ca chút nàỏ
Bỗng thấy tiếng quái nhân cười ha hả nói:
– Cổn Long Vương! Ngươi cùng ta đánh nhau đã nửa ngày trời nếm biết bao nhiêu đòn đau khổ. Ngươi có biết ta là ai không Cồn Long Vương đột nhiên mở bừng mắt ra nói:
– Mi là Thượng Quan Kỳ. Ta đã biết từ trước rồị
Thượng Quan Kỳ đưa tay lên vuốt mặt. Bao nhiêu râu ria cùng phấn nhồi rớt xuống hết, khôi phục lại chân tướng.
Âu Dương Thống vẫy tay một cái, quần hào bốn mặt nhất tề đổ ra thành thế bao vâỵ
Thượng Quan Kỳ đứng giữa cửa huyệt, không cho Cổn Long Vương lùi lại vào nữạ
Âu Dương Thống nói:
– Cổn Long Vương! Ngươi đã bó tay chịu trói chưa, hay còn chờ chúng ta động thủ?
Cổn Long Vương đưa mắt nhìn bốn phía thấy xung quanh toàn là những tay kình địch. Đừng nói họ ra tay cả một lúc mà cứ một chọi một, có thắng được cũng gian khổ vô cùng.
Y vùng vẫy giang hồ, đi đến đâu ai cũng thần phục đến đó. Bữa nay bị khốn ở đây, đến một tên tùy tùng cũng không còn. Dù y hung ác đến đâu, giết người không biết bao nhiêu mà kể, cũng chẳng khỏi nhụt chí anh hùng. Hai mắt y nhìn chòng chọc Liên Tuyết Kiều hỏi:
– Hồng Đào cùng Đỗ Mậu đã đến chưả
Liên Tuyết Kiều đáp:
– Hai người đó đã bị phóng phụ cốt độc châm vào mình, đâu dám kháng mệnh Vương giạ Nhưng tiếc rằng Vương gia ra chậm một chút, nên bọn họ bỏ đi cả rồị
Âu Dương Thống hỏi:
– Ngươi có cần coi thi thể bọn họ không?
Cổn Long Vương đáp:
– Không cần! Bang chúa Cùng Gia Bang có nói sai bao giờ.
Đột nhiên y nổi lên một trận cười ha hả, song tiếng cười đầy vẻ thê lương.
Âu Dương Thống ngẩng mặt xem trời chiều nói:
– Cổn Long Vương! Oai hùng ngày trước của ngươi bây giờ để đâu cả rồị
Cổn Long Vương hỏi:
– Âu Dương Thống! Đại cuộc bữa nay ngươi đã nắm một vững phần thắng chưả
Âu Dương Thống nói:
– Ta biết ngươi là con thú dữ gặp bước đường cùng, tất còn phấn đấu một trận trước khi chịu chết. Mấy chục năm trời chúng ta đối lập với bọn ngươi, tuy đã giao đấu mấy lần, nhưng chưa bao giờ chiến đấu cho đến một mất một còn. Bữa nay Âu Dương Thống này muốn bồi tiếp ngươị..
Liên Tuyết Kiều vội ngắt lời:
– Bang chúa không nên...
Âu Dương Thống tủm tỉm cười nói:
– Văn Thừa bất tất phải quan tâm. Nếu không làm như vậy, đến lúc chết y vẫn chưa tâm phục.
Cổn Long Vương đột nhiên vung trường kiếm lên lạnh lùng nói:
– Kẻ khác thì chưa hiểu tâm tình Âu Dương Thống lúc này, chứ ta đây thì biết rõ lắm. Ngươi rút gươm ra đi!
Âu Dương Thống quay lại nhìn quần hào nói:
– Vị nào cho tại hạ mượn một thanh bảo kiếm?
Thiết Mộc đại sư vốn có tình thâm giao với Âu Dương Thống ra chiều nghi ngạị Nhà sư nhận thấy Âu Dương Thống muốn cùng Cổn Long Vương quyết một trận tử chiến, thực tình khó nắm vững được phần thắng, vội bước ra nói:
– Cổn Long Vương là một tên hung ác nhất đời, bất tất phải theo quy củ võ lâm lấy một chọi một. Lão tăng xin ra lãnh giáo y một chuyến.
Chưa dứt lời nhà sư đã vung cây thiền trượng bằng sắt nhảy lại ra chiêu “Lực Tảo Ngũ Nhạc” đánh tạt ngang.
Cổn Long Vương cũng vung trường kiếm lên gạt đánh choang một tiếng.
Thiết Mộc đại sư cười lạt nói:
– Thế kiếm này của phái Võ Đương, ngươi thuộc kỹ thật!
Nhà sư vừa nói vừa thi triển “Thập Bát La Hán chưởng pháp” một môn tuyệt kỹ của phái Thiếu Lâm dùng để trấn sơn. Chớp mắt ánh trượng loang loáng đầy trờị
Cổn Long Vương rung động cây trường kiếm. Làn kiếm quang lập lòe ở giữa ánh thiền trượng.
Thế công và thế thủ của Cổn Long Vương xem ra rất ung dung, tuyệt không sơ hở chút nàọ
Liên Tuyết Kiều đang theo dõi cuộc đấu của hai ngườị
Cổn Long Vương quả là một tay võ công phi thường. Cây trường kiếm của y không gấp rút mà cũng không đờ đẫn. Y vừa đánh vừa gạt cây thiền trượng của Thiết Mộc một cách rất bình tĩnh. Cuộc đấu này còn kéo dài và sắp đến chỗ khốc liệt.
Liên Tuyết Kiều trầm tư một lúc rồi nói:
– Các vị đến đây chẳng để đòi nợ máu cũng để trả nợ Oán. Đến bây giờ chưa ra tay, còn so kè gì nữả
Vân Cửu Long nói:
– Đúng thế! Năm trước Cổn Long Vương ám toán Vân mỗ có dùng thủ đoạn quang minh chính đại đâụ
Đoạn tiến lên một bước lớn tiếng nói:
– Xin Đại thiền sư lượng thứ cho tại hạ vào đòi mạng Cổn Long Vương đâỵ
Thực ra Vân Cửu Long, nói câu này cũng là thừa, nên chưa dứt lời ông đã xông vào đánh luôn, phóng ra một chưởng.
Thiết Mộc đại sư chẳng lạ gì chỗ dụng tâm của quần hào muốn tiêu diệt Cổn Long Vương cho mau lẹ, liền thu trượng về để chuyển đánh vào một bên, còn một bên nhường cho Vân Cửu Long.
Cổn Long Vương bị đẩy vào hoàn cảnh rất nguy hiểm. Một mình phải dịch với hai tay cao thủ tuyệt thế tả hữu giáp công, không được rảnh tay một chút nàọ
Âu Dương Thống khẽ thở dài một tiếng, ngẩng mặt trông trời, ngơ ngẩn xuất thần.
Diệp Nhất Bình thấy thái độ Âu Dương Thống, rất lấy làm kỳ lạ và nghĩ thầm. Sau khi Cổn Long Vương bị diệt là Cùng Gia Bang trừ xong đại địch. Đáng lý Âu Dương Thống vui sướng hân hoan ra mặt mới phải sao y lại có vẻ buồn rầụ
Liên Tuyết Kiều hiểu rõ tâm địa Âu Dương Thống hơn. Nàng biết một khi thanh trừ đại địch, tất lại phải một phen báo ân trả oán.
Bỗng nghe một tiếng thở dài, Cổn Long Vương không tự chủ được phải lùi lại ba bước.
Vân Cửu Long lạnh lùng nói:
– Cổn Long Vương! Năm trước ta có đính ước cùng những tay cao thủ Mật Tông đến giao đấu, ta có mời ngươi giúp sức. Ai ngờ ngươi lại ngấm ngầm thi hành kế độc để thu lợị Trong trận ấy, ngươi giết Thanh Thành Nhị Lão, Mao Sơn Nhất Chân và mấy chục tay cao thủ phái Mật Tông. Nhưng ngươi không ngờ là Vân Cửu Long còn sống ở nhân gian. Hôm nay Vân mỗ phải báo thù cho họ.
Cổn Long Vương bị trúng một chưởng của Vân Cửu Long đánh gãy một rẽ xương sườn, nhưng y nhịn đau không nóị Cây trường kiếm trong tay phải y đưa ngang ra, hai mắt ngưng thần nhìn thẳng vào Thiết Mộc đại sư.
Thượng Quan Kỳ chợt nhớ đến Thần Tiêu Sinh lúc học nghệ tại ngôi chùa hoang, không nhịn được nữa lớn tiếng gọi:
– Vân trang chúa! Tại hạ nhớ tới một việc kỳ dị, chẳng rõ trang chủ có hiểu không?
Vân Cửu Long nói:
– Sư đệ có điều gì muốn hỏỉ Tiểu huynh mà biết tất nói hết.
Thượng Quan Kỳ nói:
– Tiểu đệ theo ân sư học nghệ tại một nơi chùa cổ, phát giác ra các tăng lữ trong chùa này, mỗi vị đều ngồi một phòng rồi viên tịch. Ngôi chùa lớn như vậy mà ngoài sư phụ ra chẳng một ai sống là nghĩa làm saỏ
Vân Cửu Long nói:
– Các vị tăng lữ trong ngôi chùa đó đều do tiểu huynh an bài để viện trợ cho mình, nhưng sau bị chết chẳng còn một aỉ
Cổn Long Vương đột nhiên nói xen vào:
– Các người bất tất phải nghi hoặc. Bọn họ đều bị một thứ thuốc độc chậm phát rồi mất mạng. Ta bỏ thuốc độc vào trong nước của họ, phàm người nào dùng nước đó để ăn uống đều bị chết hết.
Thượng Quan Kỳ nói:
– Vậy thì đúng rồị Nếu ngươi không thừa nhận thì cái chết của những vị tăng lữ trong chùa này sẽ gây nhiều mối ngờ vực trong võ lâm.
Vân Cửu Long nói:
– Cổn Long Vương! Ngươi làm việc gì cũng nhổ cỏ trừ gốc. Vân mỗ thoát chết, ngươi có biết tại sao không. Cổn Long Vương lạnh lùng đáp:
– Năm trước ngươi cùng ta ước hẹn mưu giết các bậc anh hùng chia đôi thiên hạ, lấy sông Trường Giang làm ranh giới, phân ngôi chúa tể hai miền Nam Bắc võ lâm. Ngươi dám bán rẻ Âu Dương Thống thì cũng là một tay nham hiểm độc ác.
Nếu ta không sớm giết ngươi đi thì cũng lo sau này bị ngươi ám toán.
Vân Cửu Long nói:
– Việc năm xưa đã qua rồị Bữa nay Vân mỗ phải báo thù cho mấy ông bạn.
Nói xong tiến sát lại phóng chưởng ra đánh.
Cổn Long Vương vung kiếm chém tạt ngang vào cổ tay đối phương.
Vân Cửu Long gầm lên một tiếng, tung người nhảy vọt lên tránh khỏi lưỡi kiếm đối phương rồi, cả hai tay phóng chường ra, miệng nói dõng dạc:
– Xin chư vị tạm nhường cho Vân mỗ diệt Cổn Long Vương để báo thù cho Thanh Thành Nhị Lão cùng bọn Mao Sơn Nhất Chân.
Quả nhiên Vân vừa la lên, không ai trợ thủ nữạ
Cổn Long Vương tuy có binh khí trong tay nhưng đã gãy một rẽ xương sườn, nên hành động kém bề linh diệụ Đôi bên thành thế quân bình, tiếp tục đánh kịch liệt hơn hai trăm chiêu mà vẫn chưa phân được thuạ
Vân Cửu Long đột nhiên biến thế chưởng, không tấn công nữạ Bề ngoài tường ông giữ thế thủ, mà thực ra trong thế thủ gồm cả thế công nữa, vì ông chuyên tìm cách khắc chế những đòn dành của Cổn Long Vương.
Âu Dương Thống nhìn chiều trời rồi lớn tiếng gọi:
– Vân đại trang chủ! Nếu bữa nay còn để Cổn Long Vương chạy thoát thì e rằng sau này trên chốn giang hồ vĩnh viễn không còn ngày nào được an ninh nữạ
Diệp Nhất Bình nói:
– Đối với con người hung ác xảo quyệt này không cần giữ lề luật giang hồ nữạ
Lão giơ cây trượng điểm tớị
Cổn Long Vương lập tức bị hãm vào hoàn cảnh bị tấn công bốn mặt.
Thiết Mộc đại sư cùng Diệp Nhất Bình sử dụng hai cây trượng, còn Âu Dương Thống, Vân Cửu Long thì đánh bằng quyền chường, khiến cho Cổn Long Vương chân tay cuống quít.
Liên Tuyết Kiều đứng bên lược trận, nhìn thấy Cổn Long Vương tay phải vận dụng thanh kiếm còn tay trái thò vào trong bọc, nàng cả kinh, vội la lên:
– Các vị phải cẩn thận đế phòng ám khí!
Âu Dương Thống dùng tuyệt chiêu Xuyên Vân Quyền đánh vào giữa luồng kiếm quang trùng điệp, trúng vào khuỷu tay trái Cổn Long Vương ngay lập tức.
Nửa tay thò vào trong bọc không rút ra được nữạ
Vân Cửu Long thấy Âu Dương Thống ra một chiêu đắc thắng, cũng mạo hiểm đánh ra một đòn “Di Hoa Tiếp Mộc” vào cổ tay phải Cổn Long Vương đang cầm kiếm. Ông dùng hết sức bình sinh đoạt được khí giới trong tay Cổn Long Vương. Diệp Nhất Bình đập mạnh cây trượng một cái trúng đùi bên trái Cổn Long Vương.
Cổn Long Vương không còn có sức phản kháng, đằng hắng một tiếng co chân trái lên, dùng một chân phải đạp đất.
Âu Dương Thống cũng đánh một quyền vào trước ngực Cổn Long Vương.
Chỉ trong khoảnh khắc con người hung ác tuyệt đại, tay trái bị gãy xương, chân trái sai khớp, khí giới bị người đoạt mất, dường như biết mình tội ác đã đầy, sinh cơ đã hết. Y đứng trơ ra không né tránh mà cũng không trả đòn. Y thấy Âu Dương Thống phóng quyền đánh tới liền ưỡn ngực ra để chịu đựng.
Liên Tuyết Kiều la lên:
– Bang chủ không nên...
Thế quyền của Âu Dương Thống đã chạm tới vạt áo trước ngực Cổn Long Vương, ông nghe Liên Tuyết Kiều hô, vội thu quyền lại, nhảy lùi về phía saụ
Liên Tuyết Kiều lớn tiếng hô tiếp:
– Xin các vị lùi ra cho mau!
Vân Cửu Long, Thiết Mộc đại sư, Diệp Nhất Bình đều nhảy lùi lại phía sau đến tám chín thước.
Cổn Long Vương thấy quần hào lui rạ Người y lảo đảo mấy cái rồi chỉ dùng một chân phải đứng yên không nhúc nhích, mắt tóe thần quang hung dữ chăm chú nhìn vào mặt quần hào, không nói câu gì.
Liên Tuyết Kiều chú ý nhìn mặt Thượng Quan Kỳ, tia mắt lộ ra rất quan tâm đến chàng nhưng miệng không nói rạ
Thượng Quan Kỳ nhìn tia mắt nàng biết rằng nàng có ý giục mình phải lùi rạ
Bỗng thấy Cổn Long Vương đằng hắng một tiếng, một chân nhảy lên, xông thẳng vào Âu Dương Thống.
Liên Tuyết Kiều lớn tiếng hô:
– Đừng để y xông đến bên mình.
Rồi nàng nhảy ra xa trước.
Âu Dương Thống, Thiết Mộc đại sư, Vân Cửu Long, Diệp Nhất Bình lục tục nhảy lùi lại phía saụ
Cổn Long Vương khác nào cây cung đã giương đến độ chót, thấy quần hào lùi cả lại, cũng không đuổi theo, thở dài một tiếng rồi ngã ngửa xuống đất.
Thượng Quan Kỳ tung mình nhảy lên qua Cổn Long Vương hạ xuống bên Âu Dương Thống cùng Liên Tuyết Kiềụ Chàng chắp tay nói:
– Thuộc hạ may mà đã làm tròn sứ mạng.
Âu Dương Thống cầm tay Thượng Quan Kỳ trầm giọng hỏi:
– Thượng Quan huynh có nhìn thi thể Đường tiên sinh không?
Thượng Quan Kỳ đáp:
– Thuộc hạ cùng Cổn Long Vương đánh nhau đến dư trăm hiệp trước di thể Đường đại cạ Giữa lúc thuộc hạ sắp bị thua thì Đường đại ca hiển linh. Đầu quan tài đột nhiên hiện ra bảy chữ lớn:
“Cổn Long Vương chết đến nơi rồi”?
Bảy chữ này trợ lực cho thuộc hạ rất nhiều vì nó làm cho Cổn Long Vương chấn động tâm thần, rồi bị thuộc hạ đánh trúng một quyền.
Âu Dương Thống buồn rầu nói:
– Đường tiên sinh lúc còn ở thế gian đã mưu sự sống còn cho anh em đồng đạo trong võ lâm, mà chết cũng chưa được yên tâm dưới suối vàng.
Thượng Quan Kỳ nói:
– Đường đại ca là bậc kỳ tài nhất đờị Hồi sinh thời làm điều nhân nghĩa, mất đi còn để kế hoạch triệt kẻ bạo tàn, không phải người thường có thể kịp được.
Liên Tuyết Kiều hỏi:
– Cổn Long Vương bị trúng quyền rồi sao nữả
Thượng Quan Kỳ đáp:
– Cổn Long Vương trong mình mặc giáp, tuy bị trúng quyền, nhưng vẫn cướp được ba quyển di thư để trước di thể Đường đại cạ Rồi từ đó hai bên chiến đấu gắt gaọ Thuộc hạ phát động liền liền những cơ quan do Đường đại ca bố trí, khiến y mười hai lần mai phục là mười hai lần bị thương, y mới không còn thể nhẫn nại để chiến đấu được nữạ
Vân Cửu Long gật đầu nói:
– Xem thế thì Cổn Long Vương đã bị thương khá nặng.
Liên Tuyết Kiều thở dài hỏi:
– Hai trăm thợ bị chôn sống trong nhà mồ không biết ra saỏ
Nàng quay đầu nhìn lại vẫn thấy Cổn Long Vương lặng lẽ ngồi dưới đất hai mắt nhắm nghiền như người ngủ saỵ
Âu Dương Thống nói:
– Cổn Long Vương đã mỏi mệt quá rồi chính là thời cơ rất tốt để bắt sống ỵ
Bản tòa hãy điểm huyệt y rồi sẽ tính.
Nói xong cất bước toan lại bên Cổn Long Vương.
Đột nhiên Liên Tuyết Kiều lớn tiếng la lên:
– Bang chủ không nên hấp tấp!
Vừa dứt lời, bỗng thấy Cổn Long Vương ngồi ngay người dậy, tay phải thò vào bọc lấy một cái hộp ngọc nhỏ, mở nắp ra móc mấy viên thuốc đen bỏ cả vào miệng nuốt.
Cổn Long Vương một đời ngang dọc giang hồ, rất nhiều quỷ kế mọi người vẫn còn đem lòng nghi kỵ ỵ
Không ai biết y uống thuốc gì, cũng không ra tay ngăn cản.
Âu Dương Thống nhíu lông mày khẽ hỏi Liên Tuyết Kiều:
– Có phải y uống thuốc độc không?
Liên Tuyết Kiều đáp:
– Thuộc hạ biết rõ y là con người thế nào rồi, quyết không uống thuốc độc tự tử đâụ Ta phải cẩn thận mới được.
Vân Cửu Long hỏi:
– Nghe nói trên đời có một thứ thuốc rất thần kỳ. Sau khi uống vào nó kích thích những sở năng về sinh mạng con người, chẳng hiểu có đúng không.
Cổn Long Vương đứng một chân lên, lạnh lùng nói:
– Đúng thế! Trên đời quả có thứ thuốc đó mà các ngươi không biết chỉ vì mình cô lập hẹp hòị
Vân Cửu Long lớn tiếng hỏi:
– Ngươi vừa uống thứ thuốc đó phải không?
Cổn Long Vương đáp:
– Phải rồi! Thứ thuốc này mỗi lần chỉ uống một viên là trong người có khả năng gì phát xuất ra hết.
Vân Cửu Long lạnh lùng nói:
– Bất cứ vật gì đi đến chỗ cùng cực rồi phản lạị Ngươi vừa uống một hơi mười mấy viên chắc là chất thuốc nặng lắm?
Cổn Long Vương đột nhiên buông một tràng cười rồi nói:
– Lúc này ta không hoài hơi đâu mà đấu khẩu nữạ Hai mắt lão mơ màng chăm chú nhìn Âu Dương Thống nói:
– Âu Dương Thống! Ngươi cùng ta đối lập nhau trên chốn giang hồ đã mấy chục năm, đánh nhau kể cả những trận lớn, trận nhỏ kể có hàng trăm trận, nhưng rốt cục chẳng ai được ai thua, vì đôi ta chưa bao giờ đem toàn lực ra để quyết thắng bạị Bây giờ ta đã gãy một tay, hỏng một chân, thành phế nhân rồị Ngươi có dám sống mái cùng ta một trận không?
Thượng Quan Kỳ sợ Âu Dương Thống câu nệ anh hùng tính, mà nhận lời Cổn Long Vương chăng, chàng vội nói:
– Ngươi mượn chất độc kích thích để liều mạng đâu phải là anh hùng. Bang chúa không nên động thủ với ỵ
Cổn Long Vương tức quá quát lên:
– Ta hãy lấy đầu mi trước rồi giết bọn họ saụ
Nói xong tung mình lên nhằm Thượng Quan Kỳ phóng chưởng rạ
Thượng Quan Kỳ đã đấu với Cổn Long Vương ở trong nhà mồ Đường Toàn có đến mấy chục chưởng, bây giờ chàng không sợ gì nữạ
Chàng thấy Cổn Long Vương phóng chưởng đánh lập tức vung chưởng lên gạt. Hai chưởng đụng nhau đánh sầm một tiếng.
Thượng Quan Kỳ biết trong tay Cổn Long Vương đã chứa sẵn nội lực từ trước, đột nhiên phóng ra sức mạnh gấp mười lần bình thường. Người chàng rung động, khí huyết toàn thân sôi động phải lùi lại đến tám chín bước mới đứng vững.
Chàng thộn mặt ra lớn tiếng nói:
– Y đã bị chất thuốc phát động, không nên đấu chưởng với y nữạ
Cổn Long Vương đánh một chường ra rồi, người nóng như điên lại gầm lên một tiếng, phóng chưởng thứ hai rạ
Chưởng này không những nội lực mãnh liệt mà còn kỳ ảo nữạ
Ánh chường vây bọc không cho Âu Dương Thống lùi lạị Nếu Âu Dương Thống không đón lấy chưởng đó thì chỉ còn cách nằm xuống nguyên chỗ duỗi thẳng người ra trằn mình đi thì mới thoát được ánh chưởng vây bọc.
Nhưng Âu Dương Thống đường đường là một vị Bang chủ có lý đâu chịu nằm xuống đất để thi triển thân pháp đó.
Vân Cửu Long ngưng tụ công lực, dằn giọng quát lên:
– Tại hạ đỡ giúp Bang chủ một chưởng.
Ông vừa nói vừa phóng chưởng ra rất nhanh để đón lấy chưởng thế Cổn Long Vương.
Hai luồng tiềm lực chạm nhau, Vân Cửu Long lập tức cảm thấy áp lực rất nặng khó lòng chống đỡ. Nhưng ông đã lâm vào thế không thể thu chưởng về được đành phải đem toàn lực ra chống đốị
Trong giây phút này Cổn Long Vương cùng Vân Cửu Long hai bên cho chưởng lực tiếp sức nhau, Âu Dương Thống cũng phóng chường rạ
Một chưởng lực đánh xéo vào cổ tay phải Cổn Long Vương.
Cổn Long Vương từ lúc uống thuốc rồi tuy phát huy được hết tiềm năng về sinh mạng, nhưng tai mắt lại kém phần linh mẫn. Chưởng lực Âu Dương Thống đánh xéo đến, y không biết né tránh nên bị ám kình chấn động thành ra đột nhiên phải dừng chưởng lực đánh Vân Cửu Long lại một chút.
Vân Cửu Long thừa cơ tung mình lên lùi lạị
Âu Dương Thống phóng chưởng ra rồi cũng vội nhảy lùi về phía saụ
Bỗng thấy Cổn Long Vương toàn thân da thịt rung lên. Hai hàm răng cũng va chạm vào nhau kêu lập cập, tựa hồ như da thịt co rúm lại vẻ mặt ra chiều thống khổ vô cùng. Quần hào thấy vậy dừng thộn mặt ra mà nhìn. Không hiểu tại sao Cổn Long Vương lại biến chuyển trạng thái một cách đột ngột như vậỵ
Liên Tuyết Kiều chú ý nhìn y hồi lâu bất giác thở dài nói:
– Y cố chiến thắng lấy một keo, uống thuốc nhiều quá nội phủ trúng độc lên cơn rồị Hỡi ơi! Bình sinh y dùng thuốc độc hại người không ngờ đến lúc sau cùng chính y lại bị trúng độc!
Bỗng thấy Cổn Long Vương đang run lẩy bẩy đột nhiên dừng lạị Cặp mắt tóe ra những tia sáng dữ dội rồi bất thình lình quát lên một tiếng nhảy xổ đến chỗ quần hàọ
Lúc này Cổn Long Vương chẳng khác gì con sư tử điên khùng mất hết tính thâm trầm thường nhật.
Diệp Nhất Bình nói:
– Cây cung cứng đã giương lên đến độ chót thì còn gì đáng sợ nữả Lão vận hết công lực bình sinh vung chưởng đánh rạ
Thượng Quan Kỳ giật mình la lên:
– Sư phụ không nên...
Rồi chàng phóng cả hai chưởng rạ
Chưởng lực cả hai người hợp lại mà ngăn cản không nổi Cổn Long Vương nhảy xổ vàọ Chưởng lực chạm nhau, chàng bị rung lên, lùi lại bốn năm bước.
Viên Hiếu lớn tiếng quát:
– Đại ca bất tất phải hoang mang.
Gã vừa hô vừa phóng quyền ra đánh.
Nội lực ba người hợp lại mới gắng gượng đón được thế đánh của Cổn Long Vương mãnh liệt phi thường.
Diệp Nhất Bình đương đầu, tuy được Thượng Quan Kỳ cùng Viên Hiếu trợ lực kịp thời mà nội phủ vẫn bị rung động khủng khiếp, lão thổ máu tươi rạ
Thiết Mộc đại sư ngưng tụ nội lực, ra chiêu “Phi Bạt Chàng Chung” đổi thế thủ làm thế công để phản kích.
Cổn Long Vương vung tay ra đón tiếp thế chưởng của Thiết Mộc. Hai luồng kình lực chạm nhau mãnh liệt Thiết Mộc đại sư bị hất về phía sau hai bước, máu trong nội phủ rạt rào, sắc mặt xám ngắt.
Liên Tuyết Kiều chẳng nói năng gì ngấm ngầm theo dõi phản ứng của Cổn Long Vương. Nàng thấy y sau khi phóng chường ra chống lại Thiết Mộc đại sư, bàn tay y thoáng hiện màu đỏ chói vội kêu lên:
– Không nên đem nội lực ra chống đối với y, chúng ta phải chia ra bốn mặt đánh vào, khiến y trở tay không kịp. Có thế thì sức thuốc thúc đẩy mới không có chỗ phát tiết.
Quần hào đều đem lòng kính phục Liên Tuyết Kiều, nghe lời nàng nói, lập tức chia ra bốn mặt đánh vào Cổn Long Vương. Tình trạng này quả nhiên khiến Cổn Long Vương tay chân luống cuống. Y bị gãy một tay hỏng một chân, nên chuyển vận không được linh hoạt. Quần hào không chịu ra mặt đấu chưởng với ỵ
Y còn một chân chống đất mà vẫn phải xoay chuyển luôn.
Bọn Âu Dương Thống, Vân Cửu Long tuy không đối diện đấu chưởng với Cổn Long Vương mà cảm thấy chưởng lực của y mỗi lúc một mạnh thêm mà bên mình càng đánh lâu càng cảm thấy hãi hùng.
Liên Tuyết Kiều vẫn chưa ra taỵ Nàng đứng xa chừng ngoài một trượng dể coi cuộc ác đấu ly kỳ. Nàng thấy bàn tay Cổn Long Vương mỗi lúc một đỏ thêm, đỏ chẳng khác gì máu tươi trông hoa cả mắt.
Mặt khác mắt y dần dần trở nên lờ đờ, rõ ràng sức mạnh trong người y thúc đẩy không phát tiết ra được làm cho y đau khổ cùng cực. Đột nhiên Cổn Long Vương quát lên một tiếng, nhảy một chân xông vào một cây lớn, phóng chường đánh vào cây nàỵ
“Sầm” một tiếng, cái cây lớn bằng miệng bát bị gãy đôị
Quần hào thấy chưởng lực y còn uy mãnh như vậy, không khỏi sinh lòng kinh hãị
Cổn Long Vương quay lại đánh vào tảng đá lớn bên mình ỵ Tảng đá này nhọn hoắt, sắc bén kinh ngườị Bàn tay Cổn Long Vương chém vào tuy tảng đá vỡ thành mấy miếng, nhưng tay y cũng bị sứt máu chảy đầm đìạ
Âu Dương Thống thở dài nói:
– Người này võ công quả đến mực siêu quần, nếu y đường đường chính chính lập ra một môn phái thì quyết rằng hơn cả chín môn phái lớn kiạ. Bỗng Cổn Long Vương lại gầm lên một tiếng, rồi một chân nhảy loạn lên, chạy khắp nơị Bất luận gặp vật gì ngăn trở dù là phòng ốc, là đá núi, là cây lớn, y cũng vung chưởng đánh rạ
Mới trong khoảnh khắc, y đã đánh đổ bốn gian phòng, ba cây lớn, đập tan hai tảng đá núị Y đi đến đâu máu tươi chảy ròng ròng đến đó.
Lúc này tâm trí y không còn sáng suốt nữạ Bọn Âu Dương Thống, Thượng Quan Kỳ đứng gần đó mà y cũng không biết đuổi theọ
Trong khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm, Cổn Long Vương đột nhiên đứng lạị Kêu lên một tiếng giơ bàn tay máu chảy đầm đìa vào ngực rồi rạch xuống một cáị Gan ruột lòi ra, thi thể mới ngã xuống.
Quần hào vội chạy lại thì thấy thi thể Cổn Long Vương vẫn còn giẫy đành đạch.
Bộ mặt thê thảm của kẻ một thời kiêu hùng, giết người không gớm tay là Cổn Long Vương mà rút cục tự đâm vỡ ngực mà chết.
Liên Tuyết Kiều nước mắt chảy quanh quỳ xuống lễ ba lễ, nét mặt rầu rầu, rồi nàng không ngăn nổi giọt lệ sụt sùi nhỏ xuống.
Thượng Quan Kỳ đảo mắt nhìn quanh khẽ nói:
– Tại hạ đi phát động nết cơ quan cuối cùng.
Nói xong chàng rảo bước vào trong nhà mồ Đường Toàn.
Âu Dương Thống lấy làm lạ hỏi:
– Hãy còn một cơ quan nữa ư?
Thượng Quan Kỳ đáp:
– Vâng!....
Miệng chàng đáp mà người chàng đã gần đến bia trên mộ. Tấm bia này đã bị Cổn Long Vương đá gãy chỉ còn chân. Thượng Quan Kỳ thò tay ra lay dưới đáy chiếc bia này thì lập tức bên dưới hở ra một huyệt động to bằng miệng bát. Chàng đưa tay vào trong huyệt động, lập tức vang lên mấy tiếng lách tách. Ngôi nhà mồ bắt đầu chuyển động.
Đột nhiên một tiếng nổ vang lên, tấm bia vỡ ngã xuống, một tia nước lớn phun thẳng lên. Thượng Quan Kỳ không kịp đề phòng bị tia nước phun vào ướt hết quần áọ
Tia nước phun ra hết rồi thì thấy một tấm mộc bài trồi lên, viết bốn chữ son đỏ chói:
– Phải chạy cho mau!
Thượng Quan Kỳ lớn tiếng hô:
– Đại ca đã cảnh cáo chúng ta không thể không nghe lời được.
Rồi chàng chạy lùi về phía sau trước tiên.
Âu Dương Thống nâng Diệp Nhất Bình dậy nói:
– Đường tiên sinh không nói hoang đường bao giờ, chúng ta phải lánh cho mau!
Vừa dứt lời, tòa nhà mồ to lớn đột nhiên hiện ra bốn cửạ Vô số đại hán quần áo lam lũ, đầu tóc bù xù theo bốn cửa ầm ầm chạy ra, chạy tứ tung.
Thượng Quan Kỳ thở dài một tiếng rồi nói:
– Ngôi mộ này chính tại hạ đốc công xây cất nên, mà không ngờ chỗ diệu dụng của nó đến mực nàỵ Thế là bao nhiêu thợ thuyền bị giam hãm trong mộ lại gặp được cơ hội thoát chết.
Bọn thợ này bị giam trong mộ lâu ngày, không nhìn thấy ánh dương quang.
Nay đột nhiên ra ngoài trời xanh mây trắng, nổi lên những tiếng reo hò như những kẻ điên khùng, rồi chạy đi bốn phíạ
Thượng Quan Kỳ ngấm ngầm đếm xem thì cả bốn cửa tổng cộng có đại hán chạy ra, còn người chưa hiểu sống chết ra sao.
Bọn thợ la ó một lúc rồi bốn bề lại im phăng phắc.
Âu Dương Thống chạy ra ngoài bảy, tám trượng đứng dưới một gốc cây lớn để quan sát ngôi nhà mồ còn động tĩnh gì nữa không?
Trong khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà lại vang lên một tiếng nổ, bốn cửa vừa rồi mở ra đột nhiên đóng lạị Trong cửa mộ còn một bóng người chạy vội ra ngoài nhanh như tên bắn. Y chỉ chậm một bước là bị chôn sống trong nhà mồ.
Tiếp theo là những tiếng nổ huyên thiên, cát đá tung trời bụi mờ khuất mặt.
Mấy người đứng đó tuy mục lực hơn đời mà cũng không nhìn rõ những cảnh vật bên trong tầng cát bụi.
Tiếng nổ liên thanh một hồi, cát bụi tung bay ra ngoài bốn năm trượng.
Chừng một khắc bụi mới lắng xuống.
Lúc cát bụi lắng xuống rồi, ngôi nhà mồ ngất ngưởng bỗng biến đâu mất chỉ còn trơ lại nấm mồ vuông vắn không đầy ba trượng và mấy dòng nước phun lên mà thôi.
Liên Tuyết Kiều hốt hoảng la lên:
– Cổn Long Vương!
Rồi nàng nhảy xổ lại.
Âu Dương Thống theo sát Liên Tuyết Kiềụ Tiếp theo tiếng quát vung chưởng đánh ra cực kỳ mãnh liệt.
Người kia phất tay áo một cái để hất chưởng lực của Âu Dương Thống đi.
Liên Tuyết Kiều nhân lúc này lạng mình đến bên người kiạ Nàng phóng ngón trỏ và ngón giữa điểm tới.
Người này né sang bên để tránh rồi phóng cước đá ra.
Liên Tuyết Kiều dời chân né tránh rồi nói:
– Tây Vọng hầu Đỗ Mậu chết rồi, Nam Diện hầu Hồng Đào cũng toi mạng nốt. Vương gia bố trí hai ngã phục binh đều bị đánh tan. Dù Vương gia có võ công tuyệt thế, trí tuệ hơn người thì bữa nay cũng khó lòng thoát khỏi vòng vây của các bậc anh hùng thiên hạ.
Người kia ngơ ngẩn đảo mắt nhìn chung quanh, quả thấy bốn mặt vô số cao nhân. Mé tả một người đứng tuổi mình mặc áo xanh thi lễ nói:
– Cổn Long Vương! Vương gia còn nhớ người bạn năm xưa là Vân Cửu Long này không?
Mé hữu một vị lão tăng mặc áo bào sắc tro hỏi tiếp:
– Tên nghịch đồ giết thầy kia! Còn nhớ lão tăng là ai không A Di Đà Phật!
âm hồn sư huynh có khôn thiêng xin giúp cho tiểu đệ tru diệt tên ác đồ này để thanh lọc hàng ngũ môn hộ phái Thiếu Lâm tạ
Một ông già áo dài phất phới đứng bên cạnh lão tăng nói tiếp:
– Thủ lãnh Trung Nguyên Ngũ Nghĩa là Diệp Nhất Bình này đến để đòi mạng của bốn vị sư đệ đâỵ
Âu Dương Thống cười oang oang nói:
– Một đời người đã giết không biết bao nhiêu là người lại làm không biết bao nhiêu điều tàn ác. Trong cơn báo ứng, tội ác đáo đầu là lúc này đâỵ Bây giờ ngươi tự xử lấy thân hay còn chờ ta phải ra taỷ
Diệp Nhất Bình nói:
– Người này tội ác ngập đầụ Nếu để hắn tự tử mà chết, chằng hóa ra mình quá khoan hồng ư?
Con người đầy mình nhuộm máu tanh dơ vẫn đứng yên không nhúc nhích, mặt lạnh như tiền, trơ như đá, chẳng khác gì tượng đất.
Vân Cửu Long giơ tay phóng ra một chưởng. Kình lực mãnh liệt vô cùng, quyền phong vù vù như gió bãọ
Bỗng thấy con người trông như quỷ nhập tràng lập tức ngã rạ Chiếc hộp gỗ trong tay rớt xuống đất đánh “Binh” một tiếng. Người y bị chưởng lực của Vân Cửu Long hất lộn đi hai vòng rồi lăn vào phía trong cửa mộ tối mò.
Liên Tuyết Kiều khẽ thở dài nói:
– Thật là một tay xảo quyệt!
Quần hào nhìn nhau ngơ ngác...
Âu Dương Thống khẽ hỏi Liên Tuyết Kiều:
– Vụ này là thế nào đâỷ Người đó không phải là Cổn Long Vương ư?
Liên Tuyết Kiều đáp:
– Không phải, hắn chỉ là một tên tùy tùng, Cổn Long Vương đem đi để cải trang thay ỵ
Diệp Nhất Bình đột nhiên tiến lên một bước, vươn tay ra toan nhắc lấy cái hộp gỗ.
Liên Tuyết Kiều vội ngăn lại nói:
– Chớ có đụng vàọ..
Diệp Nhất Bình vội rút tay lại hỏi:
– Tại sao vậy Liên Tuyết Kiều đáp:
– Cái hộp gỗ này tất bên trong có dấu một thứ ám khí kịch độc.
Âu Dương Thống lượm một viên đá cầm trong tay rồi nói:
– Xin chư vị tránh rạ
Ông dơ tay liệng hòn đá đánh trúng cái hộp gỗ.
“Chát” một tiếng. Nắp hộp vỡ tan bay lên. Cái hộp mất nắp chỉ còn rỗng không, mà chẳng thấy gì biến diễn.
Âu Dương Thống chau mày khẽ bảo Liên Tuyết Kiều:
– Bản tòa thử lại coị
Liên Tuyết Kiều mặt phấn ửng hồng ra chiều bẽn lẽn nói:
– Thuộc hạ đã quá đa nghị Nhưng cẩn thận một phút cũng không mất gì.
Chưa dứt lời, đột nhiên “Uỳnh” một tiếng. Cái hộp gỗ nổ tung. Ánh lửa xanh lè bốc lên bay ra bốn mặt trong phạm vi chừng bảy tám thước.
Ánh lửa trông tựa như một cái lồng chụp xuống.
Âu Dương Thống thở dài nói:
– Đối phó với con người hiểm độc nhất đời, quả nhiên phải có lòng nhẫn nại lắm mới được.
Diệp Nhất Bình đứng đằng xa nhìn Liên Tuyết Kiều chắp tay thi lễ nói:
– Đa tạ cô nương cứu lão phụ
Liên Tuyết Kiều nói:
– Tại hạ không dám! Rồi quay lại nói với Âu Dương Thống:
– Thuộc hạ muốn vào xem. Xin Bang chúa ở ngoài chủ trương đại cuộc cho!
Âu Dương Thống nói:
– Không được! Nếu cần thì để cho bản tòa đị
Liên Tuyết Kiều nói:
– Bang chúa là chúa tể một bang, không nên dấn mình vào nơi nguy hiểm.
Thuộc hạ đem Viên Hiếu đi giúp đỡ thì dù có gặp Cổn Long Vương cũng chẳng ngại gì.
Âu Dương Thống nói:
– Văn Thừa là người chủ trương đại cuộc có giết được Cổn Long Vương hay không là ở trận nàỵ Công cuộc trọng đại như vậy, Văn Thừa không thể phó thác cho ai được.
Văn Hiếu đột nhiên nói xen vào:
– Các vị đều không cần phải vào nữạ Đại ca tại hạ sắp ra rồi đó.
Liên Tuyết Kiều lắng tai nghe, quả nhiên lờ mờ thấy có tiếng tiêu kỳ dị vọng rạ
Trong nhà mồ Đường Toàn đột nhiên lại vang lên những tiếng rung chuyển.
Ánh sáng hồng rực lên bên ngoài cũng trông rõ, dường như trong mộ đã xảy ra cuộc diễn biến trọng đạị
Liên Tuyết Kiều trong lòng nóng nảy, toan không nghe lời ngăn trở muốn xông vào thì đột nhiên hai bóng đen bay vọt rạ Người đi trước mặc bào xanh đeo trường kiếm, cử động mau lẹ dị thường. Chính là Cổn Long Vương.
Liên Tuyết Kiều lần trước coi người đã lầm suýt nữa bao nhiêu anh hùng thiên hạ và Cùng Gia Bang bị nát ra như cám, nên lần này nàng nhìn nhận rất kỹ.
Cổn Long Vương đảo mắt nhìn xung quanh rồi nói:
– Hôm nay mà ta thoát khỏi nạn này trở về đất Thần Châụ Thì việc đầu tiên là tiêu diệt cho kỳ hết bọn Cùng Gia Bang các ngươi, không để sót một mống.
Âu Dương Thống nói:
– Ta e rằng bữa nay ngươị không thể tài nào ra khỏi sơn trang này nữạ
Cổn Long Vương không nói gì nữạ Nhắm hai mắt lại tựa hồ như để vận khí dưỡng thần.
Liên Tuyết Kiều trong lòng vẫn lo ngay ngáy về Thượng Quan Kỳ, nóng ruột chưa thấy chàng ra, nàng không nhẫn nại được, khẽ hỏi Viên Hiếu:
– Sao đến bây giờ đại ca ngươi còn chưa rả
Viên Hiếu đáp:
– Tiểu đệ nghe tiếng tiêu và cả tiếng y nữa, quyết không thể lầm được...
Chưa dứt lời cửa hầm lại có bóng đen thấp thoáng.
Một người tướng mạo kỳ dị nhảy vọt ra, mặt thì nửa đen nửa trắng lốm đốm, râu chỉ còn một bên. Trong tay người này cầm một thanh đao vàng bóng loáng như ngọc.
Viên Hiếu giương cặp mắt tròn xoe, trầm giọng hỏi Liên Tuyết Kiều:
– Người này là aỉ Tướng mạo y còn kỳ dị hơn cả tiểu đệ Liên Tuyết Kiều phì cười nói:
– Đại ca ngươi đấy chứ ai!.
Viên Hiếu nói:
– Sao không giống đại ca chút nàỏ
Bỗng thấy tiếng quái nhân cười ha hả nói:
– Cổn Long Vương! Ngươi cùng ta đánh nhau đã nửa ngày trời nếm biết bao nhiêu đòn đau khổ. Ngươi có biết ta là ai không Cồn Long Vương đột nhiên mở bừng mắt ra nói:
– Mi là Thượng Quan Kỳ. Ta đã biết từ trước rồị
Thượng Quan Kỳ đưa tay lên vuốt mặt. Bao nhiêu râu ria cùng phấn nhồi rớt xuống hết, khôi phục lại chân tướng.
Âu Dương Thống vẫy tay một cái, quần hào bốn mặt nhất tề đổ ra thành thế bao vâỵ
Thượng Quan Kỳ đứng giữa cửa huyệt, không cho Cổn Long Vương lùi lại vào nữạ
Âu Dương Thống nói:
– Cổn Long Vương! Ngươi đã bó tay chịu trói chưa, hay còn chờ chúng ta động thủ?
Cổn Long Vương đưa mắt nhìn bốn phía thấy xung quanh toàn là những tay kình địch. Đừng nói họ ra tay cả một lúc mà cứ một chọi một, có thắng được cũng gian khổ vô cùng.
Y vùng vẫy giang hồ, đi đến đâu ai cũng thần phục đến đó. Bữa nay bị khốn ở đây, đến một tên tùy tùng cũng không còn. Dù y hung ác đến đâu, giết người không biết bao nhiêu mà kể, cũng chẳng khỏi nhụt chí anh hùng. Hai mắt y nhìn chòng chọc Liên Tuyết Kiều hỏi:
– Hồng Đào cùng Đỗ Mậu đã đến chưả
Liên Tuyết Kiều đáp:
– Hai người đó đã bị phóng phụ cốt độc châm vào mình, đâu dám kháng mệnh Vương giạ Nhưng tiếc rằng Vương gia ra chậm một chút, nên bọn họ bỏ đi cả rồị
Âu Dương Thống hỏi:
– Ngươi có cần coi thi thể bọn họ không?
Cổn Long Vương đáp:
– Không cần! Bang chúa Cùng Gia Bang có nói sai bao giờ.
Đột nhiên y nổi lên một trận cười ha hả, song tiếng cười đầy vẻ thê lương.
Âu Dương Thống ngẩng mặt xem trời chiều nói:
– Cổn Long Vương! Oai hùng ngày trước của ngươi bây giờ để đâu cả rồị
Cổn Long Vương hỏi:
– Âu Dương Thống! Đại cuộc bữa nay ngươi đã nắm một vững phần thắng chưả
Âu Dương Thống nói:
– Ta biết ngươi là con thú dữ gặp bước đường cùng, tất còn phấn đấu một trận trước khi chịu chết. Mấy chục năm trời chúng ta đối lập với bọn ngươi, tuy đã giao đấu mấy lần, nhưng chưa bao giờ chiến đấu cho đến một mất một còn. Bữa nay Âu Dương Thống này muốn bồi tiếp ngươị..
Liên Tuyết Kiều vội ngắt lời:
– Bang chúa không nên...
Âu Dương Thống tủm tỉm cười nói:
– Văn Thừa bất tất phải quan tâm. Nếu không làm như vậy, đến lúc chết y vẫn chưa tâm phục.
Cổn Long Vương đột nhiên vung trường kiếm lên lạnh lùng nói:
– Kẻ khác thì chưa hiểu tâm tình Âu Dương Thống lúc này, chứ ta đây thì biết rõ lắm. Ngươi rút gươm ra đi!
Âu Dương Thống quay lại nhìn quần hào nói:
– Vị nào cho tại hạ mượn một thanh bảo kiếm?
Thiết Mộc đại sư vốn có tình thâm giao với Âu Dương Thống ra chiều nghi ngạị Nhà sư nhận thấy Âu Dương Thống muốn cùng Cổn Long Vương quyết một trận tử chiến, thực tình khó nắm vững được phần thắng, vội bước ra nói:
– Cổn Long Vương là một tên hung ác nhất đời, bất tất phải theo quy củ võ lâm lấy một chọi một. Lão tăng xin ra lãnh giáo y một chuyến.
Chưa dứt lời nhà sư đã vung cây thiền trượng bằng sắt nhảy lại ra chiêu “Lực Tảo Ngũ Nhạc” đánh tạt ngang.
Cổn Long Vương cũng vung trường kiếm lên gạt đánh choang một tiếng.
Thiết Mộc đại sư cười lạt nói:
– Thế kiếm này của phái Võ Đương, ngươi thuộc kỹ thật!
Nhà sư vừa nói vừa thi triển “Thập Bát La Hán chưởng pháp” một môn tuyệt kỹ của phái Thiếu Lâm dùng để trấn sơn. Chớp mắt ánh trượng loang loáng đầy trờị
Cổn Long Vương rung động cây trường kiếm. Làn kiếm quang lập lòe ở giữa ánh thiền trượng.
Thế công và thế thủ của Cổn Long Vương xem ra rất ung dung, tuyệt không sơ hở chút nàọ
Liên Tuyết Kiều đang theo dõi cuộc đấu của hai ngườị
Cổn Long Vương quả là một tay võ công phi thường. Cây trường kiếm của y không gấp rút mà cũng không đờ đẫn. Y vừa đánh vừa gạt cây thiền trượng của Thiết Mộc một cách rất bình tĩnh. Cuộc đấu này còn kéo dài và sắp đến chỗ khốc liệt.
Liên Tuyết Kiều trầm tư một lúc rồi nói:
– Các vị đến đây chẳng để đòi nợ máu cũng để trả nợ Oán. Đến bây giờ chưa ra tay, còn so kè gì nữả
Vân Cửu Long nói:
– Đúng thế! Năm trước Cổn Long Vương ám toán Vân mỗ có dùng thủ đoạn quang minh chính đại đâụ
Đoạn tiến lên một bước lớn tiếng nói:
– Xin Đại thiền sư lượng thứ cho tại hạ vào đòi mạng Cổn Long Vương đâỵ
Thực ra Vân Cửu Long, nói câu này cũng là thừa, nên chưa dứt lời ông đã xông vào đánh luôn, phóng ra một chưởng.
Thiết Mộc đại sư chẳng lạ gì chỗ dụng tâm của quần hào muốn tiêu diệt Cổn Long Vương cho mau lẹ, liền thu trượng về để chuyển đánh vào một bên, còn một bên nhường cho Vân Cửu Long.
Cổn Long Vương bị đẩy vào hoàn cảnh rất nguy hiểm. Một mình phải dịch với hai tay cao thủ tuyệt thế tả hữu giáp công, không được rảnh tay một chút nàọ
Âu Dương Thống khẽ thở dài một tiếng, ngẩng mặt trông trời, ngơ ngẩn xuất thần.
Diệp Nhất Bình thấy thái độ Âu Dương Thống, rất lấy làm kỳ lạ và nghĩ thầm. Sau khi Cổn Long Vương bị diệt là Cùng Gia Bang trừ xong đại địch. Đáng lý Âu Dương Thống vui sướng hân hoan ra mặt mới phải sao y lại có vẻ buồn rầụ
Liên Tuyết Kiều hiểu rõ tâm địa Âu Dương Thống hơn. Nàng biết một khi thanh trừ đại địch, tất lại phải một phen báo ân trả oán.
Bỗng nghe một tiếng thở dài, Cổn Long Vương không tự chủ được phải lùi lại ba bước.
Vân Cửu Long lạnh lùng nói:
– Cổn Long Vương! Năm trước ta có đính ước cùng những tay cao thủ Mật Tông đến giao đấu, ta có mời ngươi giúp sức. Ai ngờ ngươi lại ngấm ngầm thi hành kế độc để thu lợị Trong trận ấy, ngươi giết Thanh Thành Nhị Lão, Mao Sơn Nhất Chân và mấy chục tay cao thủ phái Mật Tông. Nhưng ngươi không ngờ là Vân Cửu Long còn sống ở nhân gian. Hôm nay Vân mỗ phải báo thù cho họ.
Cổn Long Vương bị trúng một chưởng của Vân Cửu Long đánh gãy một rẽ xương sườn, nhưng y nhịn đau không nóị Cây trường kiếm trong tay phải y đưa ngang ra, hai mắt ngưng thần nhìn thẳng vào Thiết Mộc đại sư.
Thượng Quan Kỳ chợt nhớ đến Thần Tiêu Sinh lúc học nghệ tại ngôi chùa hoang, không nhịn được nữa lớn tiếng gọi:
– Vân trang chúa! Tại hạ nhớ tới một việc kỳ dị, chẳng rõ trang chủ có hiểu không?
Vân Cửu Long nói:
– Sư đệ có điều gì muốn hỏỉ Tiểu huynh mà biết tất nói hết.
Thượng Quan Kỳ nói:
– Tiểu đệ theo ân sư học nghệ tại một nơi chùa cổ, phát giác ra các tăng lữ trong chùa này, mỗi vị đều ngồi một phòng rồi viên tịch. Ngôi chùa lớn như vậy mà ngoài sư phụ ra chẳng một ai sống là nghĩa làm saỏ
Vân Cửu Long nói:
– Các vị tăng lữ trong ngôi chùa đó đều do tiểu huynh an bài để viện trợ cho mình, nhưng sau bị chết chẳng còn một aỉ
Cổn Long Vương đột nhiên nói xen vào:
– Các người bất tất phải nghi hoặc. Bọn họ đều bị một thứ thuốc độc chậm phát rồi mất mạng. Ta bỏ thuốc độc vào trong nước của họ, phàm người nào dùng nước đó để ăn uống đều bị chết hết.
Thượng Quan Kỳ nói:
– Vậy thì đúng rồị Nếu ngươi không thừa nhận thì cái chết của những vị tăng lữ trong chùa này sẽ gây nhiều mối ngờ vực trong võ lâm.
Vân Cửu Long nói:
– Cổn Long Vương! Ngươi làm việc gì cũng nhổ cỏ trừ gốc. Vân mỗ thoát chết, ngươi có biết tại sao không. Cổn Long Vương lạnh lùng đáp:
– Năm trước ngươi cùng ta ước hẹn mưu giết các bậc anh hùng chia đôi thiên hạ, lấy sông Trường Giang làm ranh giới, phân ngôi chúa tể hai miền Nam Bắc võ lâm. Ngươi dám bán rẻ Âu Dương Thống thì cũng là một tay nham hiểm độc ác.
Nếu ta không sớm giết ngươi đi thì cũng lo sau này bị ngươi ám toán.
Vân Cửu Long nói:
– Việc năm xưa đã qua rồị Bữa nay Vân mỗ phải báo thù cho mấy ông bạn.
Nói xong tiến sát lại phóng chưởng ra đánh.
Cổn Long Vương vung kiếm chém tạt ngang vào cổ tay đối phương.
Vân Cửu Long gầm lên một tiếng, tung người nhảy vọt lên tránh khỏi lưỡi kiếm đối phương rồi, cả hai tay phóng chường ra, miệng nói dõng dạc:
– Xin chư vị tạm nhường cho Vân mỗ diệt Cổn Long Vương để báo thù cho Thanh Thành Nhị Lão cùng bọn Mao Sơn Nhất Chân.
Quả nhiên Vân vừa la lên, không ai trợ thủ nữạ
Cổn Long Vương tuy có binh khí trong tay nhưng đã gãy một rẽ xương sườn, nên hành động kém bề linh diệụ Đôi bên thành thế quân bình, tiếp tục đánh kịch liệt hơn hai trăm chiêu mà vẫn chưa phân được thuạ
Vân Cửu Long đột nhiên biến thế chưởng, không tấn công nữạ Bề ngoài tường ông giữ thế thủ, mà thực ra trong thế thủ gồm cả thế công nữa, vì ông chuyên tìm cách khắc chế những đòn dành của Cổn Long Vương.
Âu Dương Thống nhìn chiều trời rồi lớn tiếng gọi:
– Vân đại trang chủ! Nếu bữa nay còn để Cổn Long Vương chạy thoát thì e rằng sau này trên chốn giang hồ vĩnh viễn không còn ngày nào được an ninh nữạ
Diệp Nhất Bình nói:
– Đối với con người hung ác xảo quyệt này không cần giữ lề luật giang hồ nữạ
Lão giơ cây trượng điểm tớị
Cổn Long Vương lập tức bị hãm vào hoàn cảnh bị tấn công bốn mặt.
Thiết Mộc đại sư cùng Diệp Nhất Bình sử dụng hai cây trượng, còn Âu Dương Thống, Vân Cửu Long thì đánh bằng quyền chường, khiến cho Cổn Long Vương chân tay cuống quít.
Liên Tuyết Kiều đứng bên lược trận, nhìn thấy Cổn Long Vương tay phải vận dụng thanh kiếm còn tay trái thò vào trong bọc, nàng cả kinh, vội la lên:
– Các vị phải cẩn thận đế phòng ám khí!
Âu Dương Thống dùng tuyệt chiêu Xuyên Vân Quyền đánh vào giữa luồng kiếm quang trùng điệp, trúng vào khuỷu tay trái Cổn Long Vương ngay lập tức.
Nửa tay thò vào trong bọc không rút ra được nữạ
Vân Cửu Long thấy Âu Dương Thống ra một chiêu đắc thắng, cũng mạo hiểm đánh ra một đòn “Di Hoa Tiếp Mộc” vào cổ tay phải Cổn Long Vương đang cầm kiếm. Ông dùng hết sức bình sinh đoạt được khí giới trong tay Cổn Long Vương. Diệp Nhất Bình đập mạnh cây trượng một cái trúng đùi bên trái Cổn Long Vương.
Cổn Long Vương không còn có sức phản kháng, đằng hắng một tiếng co chân trái lên, dùng một chân phải đạp đất.
Âu Dương Thống cũng đánh một quyền vào trước ngực Cổn Long Vương.
Chỉ trong khoảnh khắc con người hung ác tuyệt đại, tay trái bị gãy xương, chân trái sai khớp, khí giới bị người đoạt mất, dường như biết mình tội ác đã đầy, sinh cơ đã hết. Y đứng trơ ra không né tránh mà cũng không trả đòn. Y thấy Âu Dương Thống phóng quyền đánh tới liền ưỡn ngực ra để chịu đựng.
Liên Tuyết Kiều la lên:
– Bang chủ không nên...
Thế quyền của Âu Dương Thống đã chạm tới vạt áo trước ngực Cổn Long Vương, ông nghe Liên Tuyết Kiều hô, vội thu quyền lại, nhảy lùi về phía saụ
Liên Tuyết Kiều lớn tiếng hô tiếp:
– Xin các vị lùi ra cho mau!
Vân Cửu Long, Thiết Mộc đại sư, Diệp Nhất Bình đều nhảy lùi lại phía sau đến tám chín thước.
Cổn Long Vương thấy quần hào lui rạ Người y lảo đảo mấy cái rồi chỉ dùng một chân phải đứng yên không nhúc nhích, mắt tóe thần quang hung dữ chăm chú nhìn vào mặt quần hào, không nói câu gì.
Liên Tuyết Kiều chú ý nhìn mặt Thượng Quan Kỳ, tia mắt lộ ra rất quan tâm đến chàng nhưng miệng không nói rạ
Thượng Quan Kỳ nhìn tia mắt nàng biết rằng nàng có ý giục mình phải lùi rạ
Bỗng thấy Cổn Long Vương đằng hắng một tiếng, một chân nhảy lên, xông thẳng vào Âu Dương Thống.
Liên Tuyết Kiều lớn tiếng hô:
– Đừng để y xông đến bên mình.
Rồi nàng nhảy ra xa trước.
Âu Dương Thống, Thiết Mộc đại sư, Vân Cửu Long, Diệp Nhất Bình lục tục nhảy lùi lại phía saụ
Cổn Long Vương khác nào cây cung đã giương đến độ chót, thấy quần hào lùi cả lại, cũng không đuổi theo, thở dài một tiếng rồi ngã ngửa xuống đất.
Thượng Quan Kỳ tung mình nhảy lên qua Cổn Long Vương hạ xuống bên Âu Dương Thống cùng Liên Tuyết Kiềụ Chàng chắp tay nói:
– Thuộc hạ may mà đã làm tròn sứ mạng.
Âu Dương Thống cầm tay Thượng Quan Kỳ trầm giọng hỏi:
– Thượng Quan huynh có nhìn thi thể Đường tiên sinh không?
Thượng Quan Kỳ đáp:
– Thuộc hạ cùng Cổn Long Vương đánh nhau đến dư trăm hiệp trước di thể Đường đại cạ Giữa lúc thuộc hạ sắp bị thua thì Đường đại ca hiển linh. Đầu quan tài đột nhiên hiện ra bảy chữ lớn:
“Cổn Long Vương chết đến nơi rồi”?
Bảy chữ này trợ lực cho thuộc hạ rất nhiều vì nó làm cho Cổn Long Vương chấn động tâm thần, rồi bị thuộc hạ đánh trúng một quyền.
Âu Dương Thống buồn rầu nói:
– Đường tiên sinh lúc còn ở thế gian đã mưu sự sống còn cho anh em đồng đạo trong võ lâm, mà chết cũng chưa được yên tâm dưới suối vàng.
Thượng Quan Kỳ nói:
– Đường đại ca là bậc kỳ tài nhất đờị Hồi sinh thời làm điều nhân nghĩa, mất đi còn để kế hoạch triệt kẻ bạo tàn, không phải người thường có thể kịp được.
Liên Tuyết Kiều hỏi:
– Cổn Long Vương bị trúng quyền rồi sao nữả
Thượng Quan Kỳ đáp:
– Cổn Long Vương trong mình mặc giáp, tuy bị trúng quyền, nhưng vẫn cướp được ba quyển di thư để trước di thể Đường đại cạ Rồi từ đó hai bên chiến đấu gắt gaọ Thuộc hạ phát động liền liền những cơ quan do Đường đại ca bố trí, khiến y mười hai lần mai phục là mười hai lần bị thương, y mới không còn thể nhẫn nại để chiến đấu được nữạ
Vân Cửu Long gật đầu nói:
– Xem thế thì Cổn Long Vương đã bị thương khá nặng.
Liên Tuyết Kiều thở dài hỏi:
– Hai trăm thợ bị chôn sống trong nhà mồ không biết ra saỏ
Nàng quay đầu nhìn lại vẫn thấy Cổn Long Vương lặng lẽ ngồi dưới đất hai mắt nhắm nghiền như người ngủ saỵ
Âu Dương Thống nói:
– Cổn Long Vương đã mỏi mệt quá rồi chính là thời cơ rất tốt để bắt sống ỵ
Bản tòa hãy điểm huyệt y rồi sẽ tính.
Nói xong cất bước toan lại bên Cổn Long Vương.
Đột nhiên Liên Tuyết Kiều lớn tiếng la lên:
– Bang chủ không nên hấp tấp!
Vừa dứt lời, bỗng thấy Cổn Long Vương ngồi ngay người dậy, tay phải thò vào bọc lấy một cái hộp ngọc nhỏ, mở nắp ra móc mấy viên thuốc đen bỏ cả vào miệng nuốt.
Cổn Long Vương một đời ngang dọc giang hồ, rất nhiều quỷ kế mọi người vẫn còn đem lòng nghi kỵ ỵ
Không ai biết y uống thuốc gì, cũng không ra tay ngăn cản.
Âu Dương Thống nhíu lông mày khẽ hỏi Liên Tuyết Kiều:
– Có phải y uống thuốc độc không?
Liên Tuyết Kiều đáp:
– Thuộc hạ biết rõ y là con người thế nào rồi, quyết không uống thuốc độc tự tử đâụ Ta phải cẩn thận mới được.
Vân Cửu Long hỏi:
– Nghe nói trên đời có một thứ thuốc rất thần kỳ. Sau khi uống vào nó kích thích những sở năng về sinh mạng con người, chẳng hiểu có đúng không.
Cổn Long Vương đứng một chân lên, lạnh lùng nói:
– Đúng thế! Trên đời quả có thứ thuốc đó mà các ngươi không biết chỉ vì mình cô lập hẹp hòị
Vân Cửu Long lớn tiếng hỏi:
– Ngươi vừa uống thứ thuốc đó phải không?
Cổn Long Vương đáp:
– Phải rồi! Thứ thuốc này mỗi lần chỉ uống một viên là trong người có khả năng gì phát xuất ra hết.
Vân Cửu Long lạnh lùng nói:
– Bất cứ vật gì đi đến chỗ cùng cực rồi phản lạị Ngươi vừa uống một hơi mười mấy viên chắc là chất thuốc nặng lắm?
Cổn Long Vương đột nhiên buông một tràng cười rồi nói:
– Lúc này ta không hoài hơi đâu mà đấu khẩu nữạ Hai mắt lão mơ màng chăm chú nhìn Âu Dương Thống nói:
– Âu Dương Thống! Ngươi cùng ta đối lập nhau trên chốn giang hồ đã mấy chục năm, đánh nhau kể cả những trận lớn, trận nhỏ kể có hàng trăm trận, nhưng rốt cục chẳng ai được ai thua, vì đôi ta chưa bao giờ đem toàn lực ra để quyết thắng bạị Bây giờ ta đã gãy một tay, hỏng một chân, thành phế nhân rồị Ngươi có dám sống mái cùng ta một trận không?
Thượng Quan Kỳ sợ Âu Dương Thống câu nệ anh hùng tính, mà nhận lời Cổn Long Vương chăng, chàng vội nói:
– Ngươi mượn chất độc kích thích để liều mạng đâu phải là anh hùng. Bang chúa không nên động thủ với ỵ
Cổn Long Vương tức quá quát lên:
– Ta hãy lấy đầu mi trước rồi giết bọn họ saụ
Nói xong tung mình lên nhằm Thượng Quan Kỳ phóng chưởng rạ
Thượng Quan Kỳ đã đấu với Cổn Long Vương ở trong nhà mồ Đường Toàn có đến mấy chục chưởng, bây giờ chàng không sợ gì nữạ
Chàng thấy Cổn Long Vương phóng chưởng đánh lập tức vung chưởng lên gạt. Hai chưởng đụng nhau đánh sầm một tiếng.
Thượng Quan Kỳ biết trong tay Cổn Long Vương đã chứa sẵn nội lực từ trước, đột nhiên phóng ra sức mạnh gấp mười lần bình thường. Người chàng rung động, khí huyết toàn thân sôi động phải lùi lại đến tám chín bước mới đứng vững.
Chàng thộn mặt ra lớn tiếng nói:
– Y đã bị chất thuốc phát động, không nên đấu chưởng với y nữạ
Cổn Long Vương đánh một chường ra rồi, người nóng như điên lại gầm lên một tiếng, phóng chưởng thứ hai rạ
Chưởng này không những nội lực mãnh liệt mà còn kỳ ảo nữạ
Ánh chường vây bọc không cho Âu Dương Thống lùi lạị Nếu Âu Dương Thống không đón lấy chưởng đó thì chỉ còn cách nằm xuống nguyên chỗ duỗi thẳng người ra trằn mình đi thì mới thoát được ánh chưởng vây bọc.
Nhưng Âu Dương Thống đường đường là một vị Bang chủ có lý đâu chịu nằm xuống đất để thi triển thân pháp đó.
Vân Cửu Long ngưng tụ công lực, dằn giọng quát lên:
– Tại hạ đỡ giúp Bang chủ một chưởng.
Ông vừa nói vừa phóng chưởng ra rất nhanh để đón lấy chưởng thế Cổn Long Vương.
Hai luồng tiềm lực chạm nhau, Vân Cửu Long lập tức cảm thấy áp lực rất nặng khó lòng chống đỡ. Nhưng ông đã lâm vào thế không thể thu chưởng về được đành phải đem toàn lực ra chống đốị
Trong giây phút này Cổn Long Vương cùng Vân Cửu Long hai bên cho chưởng lực tiếp sức nhau, Âu Dương Thống cũng phóng chường rạ
Một chưởng lực đánh xéo vào cổ tay phải Cổn Long Vương.
Cổn Long Vương từ lúc uống thuốc rồi tuy phát huy được hết tiềm năng về sinh mạng, nhưng tai mắt lại kém phần linh mẫn. Chưởng lực Âu Dương Thống đánh xéo đến, y không biết né tránh nên bị ám kình chấn động thành ra đột nhiên phải dừng chưởng lực đánh Vân Cửu Long lại một chút.
Vân Cửu Long thừa cơ tung mình lên lùi lạị
Âu Dương Thống phóng chưởng ra rồi cũng vội nhảy lùi về phía saụ
Bỗng thấy Cổn Long Vương toàn thân da thịt rung lên. Hai hàm răng cũng va chạm vào nhau kêu lập cập, tựa hồ như da thịt co rúm lại vẻ mặt ra chiều thống khổ vô cùng. Quần hào thấy vậy dừng thộn mặt ra mà nhìn. Không hiểu tại sao Cổn Long Vương lại biến chuyển trạng thái một cách đột ngột như vậỵ
Liên Tuyết Kiều chú ý nhìn y hồi lâu bất giác thở dài nói:
– Y cố chiến thắng lấy một keo, uống thuốc nhiều quá nội phủ trúng độc lên cơn rồị Hỡi ơi! Bình sinh y dùng thuốc độc hại người không ngờ đến lúc sau cùng chính y lại bị trúng độc!
Bỗng thấy Cổn Long Vương đang run lẩy bẩy đột nhiên dừng lạị Cặp mắt tóe ra những tia sáng dữ dội rồi bất thình lình quát lên một tiếng nhảy xổ đến chỗ quần hàọ
Lúc này Cổn Long Vương chẳng khác gì con sư tử điên khùng mất hết tính thâm trầm thường nhật.
Diệp Nhất Bình nói:
– Cây cung cứng đã giương lên đến độ chót thì còn gì đáng sợ nữả Lão vận hết công lực bình sinh vung chưởng đánh rạ
Thượng Quan Kỳ giật mình la lên:
– Sư phụ không nên...
Rồi chàng phóng cả hai chưởng rạ
Chưởng lực cả hai người hợp lại mà ngăn cản không nổi Cổn Long Vương nhảy xổ vàọ Chưởng lực chạm nhau, chàng bị rung lên, lùi lại bốn năm bước.
Viên Hiếu lớn tiếng quát:
– Đại ca bất tất phải hoang mang.
Gã vừa hô vừa phóng quyền ra đánh.
Nội lực ba người hợp lại mới gắng gượng đón được thế đánh của Cổn Long Vương mãnh liệt phi thường.
Diệp Nhất Bình đương đầu, tuy được Thượng Quan Kỳ cùng Viên Hiếu trợ lực kịp thời mà nội phủ vẫn bị rung động khủng khiếp, lão thổ máu tươi rạ
Thiết Mộc đại sư ngưng tụ nội lực, ra chiêu “Phi Bạt Chàng Chung” đổi thế thủ làm thế công để phản kích.
Cổn Long Vương vung tay ra đón tiếp thế chưởng của Thiết Mộc. Hai luồng kình lực chạm nhau mãnh liệt Thiết Mộc đại sư bị hất về phía sau hai bước, máu trong nội phủ rạt rào, sắc mặt xám ngắt.
Liên Tuyết Kiều chẳng nói năng gì ngấm ngầm theo dõi phản ứng của Cổn Long Vương. Nàng thấy y sau khi phóng chường ra chống lại Thiết Mộc đại sư, bàn tay y thoáng hiện màu đỏ chói vội kêu lên:
– Không nên đem nội lực ra chống đối với y, chúng ta phải chia ra bốn mặt đánh vào, khiến y trở tay không kịp. Có thế thì sức thuốc thúc đẩy mới không có chỗ phát tiết.
Quần hào đều đem lòng kính phục Liên Tuyết Kiều, nghe lời nàng nói, lập tức chia ra bốn mặt đánh vào Cổn Long Vương. Tình trạng này quả nhiên khiến Cổn Long Vương tay chân luống cuống. Y bị gãy một tay hỏng một chân, nên chuyển vận không được linh hoạt. Quần hào không chịu ra mặt đấu chưởng với ỵ
Y còn một chân chống đất mà vẫn phải xoay chuyển luôn.
Bọn Âu Dương Thống, Vân Cửu Long tuy không đối diện đấu chưởng với Cổn Long Vương mà cảm thấy chưởng lực của y mỗi lúc một mạnh thêm mà bên mình càng đánh lâu càng cảm thấy hãi hùng.
Liên Tuyết Kiều vẫn chưa ra taỵ Nàng đứng xa chừng ngoài một trượng dể coi cuộc ác đấu ly kỳ. Nàng thấy bàn tay Cổn Long Vương mỗi lúc một đỏ thêm, đỏ chẳng khác gì máu tươi trông hoa cả mắt.
Mặt khác mắt y dần dần trở nên lờ đờ, rõ ràng sức mạnh trong người y thúc đẩy không phát tiết ra được làm cho y đau khổ cùng cực. Đột nhiên Cổn Long Vương quát lên một tiếng, nhảy một chân xông vào một cây lớn, phóng chường đánh vào cây nàỵ
“Sầm” một tiếng, cái cây lớn bằng miệng bát bị gãy đôị
Quần hào thấy chưởng lực y còn uy mãnh như vậy, không khỏi sinh lòng kinh hãị
Cổn Long Vương quay lại đánh vào tảng đá lớn bên mình ỵ Tảng đá này nhọn hoắt, sắc bén kinh ngườị Bàn tay Cổn Long Vương chém vào tuy tảng đá vỡ thành mấy miếng, nhưng tay y cũng bị sứt máu chảy đầm đìạ
Âu Dương Thống thở dài nói:
– Người này võ công quả đến mực siêu quần, nếu y đường đường chính chính lập ra một môn phái thì quyết rằng hơn cả chín môn phái lớn kiạ. Bỗng Cổn Long Vương lại gầm lên một tiếng, rồi một chân nhảy loạn lên, chạy khắp nơị Bất luận gặp vật gì ngăn trở dù là phòng ốc, là đá núi, là cây lớn, y cũng vung chưởng đánh rạ
Mới trong khoảnh khắc, y đã đánh đổ bốn gian phòng, ba cây lớn, đập tan hai tảng đá núị Y đi đến đâu máu tươi chảy ròng ròng đến đó.
Lúc này tâm trí y không còn sáng suốt nữạ Bọn Âu Dương Thống, Thượng Quan Kỳ đứng gần đó mà y cũng không biết đuổi theọ
Trong khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm, Cổn Long Vương đột nhiên đứng lạị Kêu lên một tiếng giơ bàn tay máu chảy đầm đìa vào ngực rồi rạch xuống một cáị Gan ruột lòi ra, thi thể mới ngã xuống.
Quần hào vội chạy lại thì thấy thi thể Cổn Long Vương vẫn còn giẫy đành đạch.
Bộ mặt thê thảm của kẻ một thời kiêu hùng, giết người không gớm tay là Cổn Long Vương mà rút cục tự đâm vỡ ngực mà chết.
Liên Tuyết Kiều nước mắt chảy quanh quỳ xuống lễ ba lễ, nét mặt rầu rầu, rồi nàng không ngăn nổi giọt lệ sụt sùi nhỏ xuống.
Thượng Quan Kỳ đảo mắt nhìn quanh khẽ nói:
– Tại hạ đi phát động nết cơ quan cuối cùng.
Nói xong chàng rảo bước vào trong nhà mồ Đường Toàn.
Âu Dương Thống lấy làm lạ hỏi:
– Hãy còn một cơ quan nữa ư?
Thượng Quan Kỳ đáp:
– Vâng!....
Miệng chàng đáp mà người chàng đã gần đến bia trên mộ. Tấm bia này đã bị Cổn Long Vương đá gãy chỉ còn chân. Thượng Quan Kỳ thò tay ra lay dưới đáy chiếc bia này thì lập tức bên dưới hở ra một huyệt động to bằng miệng bát. Chàng đưa tay vào trong huyệt động, lập tức vang lên mấy tiếng lách tách. Ngôi nhà mồ bắt đầu chuyển động.
Đột nhiên một tiếng nổ vang lên, tấm bia vỡ ngã xuống, một tia nước lớn phun thẳng lên. Thượng Quan Kỳ không kịp đề phòng bị tia nước phun vào ướt hết quần áọ
Tia nước phun ra hết rồi thì thấy một tấm mộc bài trồi lên, viết bốn chữ son đỏ chói:
– Phải chạy cho mau!
Thượng Quan Kỳ lớn tiếng hô:
– Đại ca đã cảnh cáo chúng ta không thể không nghe lời được.
Rồi chàng chạy lùi về phía sau trước tiên.
Âu Dương Thống nâng Diệp Nhất Bình dậy nói:
– Đường tiên sinh không nói hoang đường bao giờ, chúng ta phải lánh cho mau!
Vừa dứt lời, tòa nhà mồ to lớn đột nhiên hiện ra bốn cửạ Vô số đại hán quần áo lam lũ, đầu tóc bù xù theo bốn cửa ầm ầm chạy ra, chạy tứ tung.
Thượng Quan Kỳ thở dài một tiếng rồi nói:
– Ngôi mộ này chính tại hạ đốc công xây cất nên, mà không ngờ chỗ diệu dụng của nó đến mực nàỵ Thế là bao nhiêu thợ thuyền bị giam hãm trong mộ lại gặp được cơ hội thoát chết.
Bọn thợ này bị giam trong mộ lâu ngày, không nhìn thấy ánh dương quang.
Nay đột nhiên ra ngoài trời xanh mây trắng, nổi lên những tiếng reo hò như những kẻ điên khùng, rồi chạy đi bốn phíạ
Thượng Quan Kỳ ngấm ngầm đếm xem thì cả bốn cửa tổng cộng có đại hán chạy ra, còn người chưa hiểu sống chết ra sao.
Bọn thợ la ó một lúc rồi bốn bề lại im phăng phắc.
Âu Dương Thống chạy ra ngoài bảy, tám trượng đứng dưới một gốc cây lớn để quan sát ngôi nhà mồ còn động tĩnh gì nữa không?
Trong khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà lại vang lên một tiếng nổ, bốn cửa vừa rồi mở ra đột nhiên đóng lạị Trong cửa mộ còn một bóng người chạy vội ra ngoài nhanh như tên bắn. Y chỉ chậm một bước là bị chôn sống trong nhà mồ.
Tiếp theo là những tiếng nổ huyên thiên, cát đá tung trời bụi mờ khuất mặt.
Mấy người đứng đó tuy mục lực hơn đời mà cũng không nhìn rõ những cảnh vật bên trong tầng cát bụi.
Tiếng nổ liên thanh một hồi, cát bụi tung bay ra ngoài bốn năm trượng.
Chừng một khắc bụi mới lắng xuống.
Lúc cát bụi lắng xuống rồi, ngôi nhà mồ ngất ngưởng bỗng biến đâu mất chỉ còn trơ lại nấm mồ vuông vắn không đầy ba trượng và mấy dòng nước phun lên mà thôi.
Bình luận facebook