Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 120
Chương 120 Công khai tước mọi người Lúc này, trên Vạn Lý Trường Thành ở thủ đô.
Buổi sáng, du lịch ở Cố Cung cả nửa ngày, Lý Ninh Quyên mệt rồi, nói thế nào cũng không muốn đi lên Vạn Lý Trường Thành với con gái và Bạch Sĩ Câu nữa.
Bạch An Tương cũng chưa từng đến thủ đô, vừa mới đến sau khi nhìn thấy Vạn Lý Trường Thành, cảnh tượng.
hùng vĩ này hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của cô, hoàn †oàn khác hẳn khi nhìn thấy trên tỉ vi.
“Đẹp quái” Bạch An Tương đứng trên Vạn Lý Trường Thành, nhìn sông nước núi xanh uốn lượn gập ghềnh phía xa, cô không kiềm được cảm thán.
Bạch Sĩ Câu mỉm cười cầm máy chụp ảnh để giữ lại cho con gái một kỷ niệm quý giá.
“Ba biết không, ba chụp ảnh cho con khiến con cảm thấy rất sợ hãi, giống như con sắp không xong rồi, sau đó ba muốn giữ lại chút gì đó để kỷ niệm vậy:’ Bạch An Tương nói đùa.
Bạch Sĩ Câu nhíu mày trách mắng: “Nót bậy bạ.” Bạch An Tương lại cười nói: “Nào có nói bậy bạ đâu? Hai lần con ngất xỉu chẳng rõ nguyên nhân, sau đó ba mẹ lại bỗng dưng dẫn con đi du lịch, hơn nữa nghe lời nói úp.
mở của mẹ thì không phải triệu chứng bệnh nan y mà trên ti vi vẫn hay chiếu đó sao?” Bạch Sĩ Câu cười gượng lác đầu.
Bạch An Tương lại đột nhiên nắm chặt tay Bạch Sĩ Câu, làm nũng nói: ‘Ba, nói thật với con đi, con không sợ.” Bạch Sĩ Câu giật mình, cảnh tượng trước mắt khiến ông cảm thấy hoảng hốt, nghĩ kỹ lại, ông cũng đã không nhớ được lần trước con gái làm nũng với mình là lúc nào nữa rồi.
“Nói thật là mẹ con cho rằng con bị bệnh tim rất nặng, cảm xúc không thể lên xuống đột ngột được thôi.” Bạch Sĩ Câu cũng không giấu giếm Bạch An Tương: “Thực tế, chẳng qua con chỉ trúng một loại thuốc độc không biết tên mà thôi.” ““Trúng độc sao?” Bạch An Tương nghe vậy cực kỳ kinh ngạc, thứ này dường như không hề tồn tại trong thế giới của cô, dường như là một thứ trong truyền thuyết vậy.
“Chất độc này coi như là thuốc độc mãn tính, tạm thời Bạch Sĩ Câu nói: ‘Mà dẫn con ra ngoài du lịch là ý kiến của ba, vì Trình Uyên phải làm một số chuyện, con ở đó sẽ ảnh hưởng đến sự phát huy của anh ta, hơn nữa, tâm trạng của con cũng sẽ dao động quá lớn” Bạch An Tương nhíu mày, hỏi Bạch Sĩ Câu: “Anh ấy định làm chuyện gì?” Bạch Sĩ Câu nhìn Bạch An Tương, im lặng một lát, đột nhiên hỏi: “Bây giờ con thật lòng thích Trình Uyên sao?” “Đâu có!” Nghe thấy câu trêu chọc của Bạch Sĩ Câu, gương mặt Bạch An Tương đỏ lên, lập tức phản bác.
Bạch Sĩ Câu cười nói: “Ba nói cho con mấy tin tức này, nhưng câu đầu tiên con hỏi ba chính là Trình Uyên, mà không giống như người bình thường sẽ hỏi tình trạng bệnh của mình trước, cho nên trong tiềm thức của con, con quan tâm Trình Uyên hơn chính bản thân mình” Bạch An Tương mím môi, liếc mắt lén nhìn vẻ mặt của Bạch Sĩ Câu, Bạch Sĩ Câu cười ha ha nói: “Rất tốt.” Một ngày sau đó.
Hôm nay thành phố Tân Dương rất náo nhiệt.
Giai đoạn hai của Vịnh Ánh Trăng đã hoàn thành, Tập đoàn Tuấn Phong vốn dĩ định tổ chức bữa tiệc chúc mừng trong nội bộ, kết quả không biết tại sao lại có rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh đều đến.
Trong số này còn có các vị lãnh đạo cấp cao của Tập.
đoàn Long Đằng và Tập đoàn Trích Thủy.
Theo quy tắc ban đầu, Chủ tịch Tuấn Phong sẽ không xuất hiện trong bữa tiệc, nhưng năm nay có nhiều người nổi tiếng trong giới kinh doanh như vậy, theo lý anh sẽ phải xuất hiện, nhưng mà…
“Đã điều tra được Chủ tịch đi đâu chưa?” Trong phòng.
làm việc của Tổng giám đốc khách sạn Tân Dương, Vương Tử Yên nhíu mày hỏi mấy người cấp dưới.
Mấy người đều rối rít lắc đầu ý nói không tìm thấy được.
Vương Tử Yên rất lo lắng, cô ta biết rõ hôm nay có nhiều người đến đây như vậy, nhất định là có chuyện sắp xảy.
ra rồi, nhưng lúc này Trình Uyên lại cứ phải chơi trò mất tích, ngộ nhỡ lần này xảy ra sơ xuất gì, cô ta không gánh nổi trách nhiệm đâu.
Trong hành lang, Kim Kiệt đang nhiệt tình chào đón các vị khách quý không mời mà đến, mặt cười rạng rỡ, sau khi những người nổi tiếng trong xã hội và trong giới kinh doanh kia chào hỏi với ông ta xong bước vào đại sảnh rồi, Kim Kiệt vội vàng lau mồ hôi trên trán, sắc mặt thay đổi nhanh như lật sách, than thở một câu: “Khốn kiếp chết tiệt, mẹ nó đến đông thế” Buổi tối, đèn đuốc thắp sáng rực rỡ, ngọn đèn trong khách sạn Tân Dương lộng lẫy, cả đại sảnh đông đảo khách quý, vô cùng náo nhiệt.
Người dẫn Chương trình cho bữa tiệc chúc mừng gần như bị hoa mắt, anh ta cũng chưa từng được nhìn thấy nhiều nhân vật lớn như thế này.
Người dẫn Chương trình bước lên sân khấu, ho khan hai tiếng, sau đó nhếch miệng cười, nói: “Chúc mọi người buổi tối tốt lành, hôm nay là bữa tiệc mừng công giai đoạn hai của Vịnh Ánh Trăng Tập đoàn Tuấn Phong hoàn thành, rất vinh hạnh được đón tiếp rất nhiều…” Đầu tiên là một lời dạo đầu rất dài.
Sau khi đọc xong lời dạo đầu, bước vào chủ đề chính.
“Sau đây xin mời người phụ trách giai đoạn hai của công trình Vịnh Ánh Trăng, Tổng giám đốc Trương Tuần lên sân khấu đọc diễn văn chào mừng.” Tổng giám đốc Trương Tuần của Vịnh Ánh Trăng nghe vậy cũng sửa sang quần áo của mình, chuẩn bị bước lên sân khấu, nhưng đúng lúc này đột nhiên có người kêu lên: ‘Không phải Chủ tịch của Tuấn Phong sẽ đọc diễn văn chào mừng trước sao?” Câu nói vừa dứt, dưới sân khấu lập tức như ong vỡ tổ, đám người bát đầu bàn tán sôi nổi.
Bước chân Trương Tuần cũng đột nhiên ngừng lại.
“Chuyện này..” Người dẫn Chương trình vội vàng len lén nhìn về phía Vương Tử Yên đứng cách đó không xa.
“Có nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh đến đây như vậy, Chủ tịch Tuấn Phong lại không nể mặt họ chút nào sao, không đến tham gia sao?” Trong đám người có người đặt ra câu hỏi.
Nghe thấy như vậy, đừng nói người dẫn Chương trình, ngay cả Vương Tử Yên cũng nhướng mày, rõ ràng là đang khích bác chia rẽ, hoặc nói là thêm dầu vào lửa, rõ ràng đã bị người ta cố tình sắp xếp rồi.
Lúc này, Vương Tử Yên vội vàng lên sân khấu nói với mọi người: “Các vị, thật xin lỗi, hôm nay Chủ tịch của chúng tôi…
“Hôm nay Trình Uyên trốn rồi!” Vương Tử Yên còn chưa nói hết câu, đột nhiên bị một giọng nói to hơn cắt ngang.
Vì vậy, mọi người đều rối rít quay sang tìm kiếm nguồn gốc giọng nói kia.
Vương Tử Yên cũng nhìn về phía giọng nói.
Long Thầm Lãng sửa sang lại tây phục, tự tin mỉm cười, chậm rãi đứng dậy đi về phía sân khấu.
Tất cả mọi người giật mình, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Sau khi bước lên sân khấu, Long Thầm Lãng nhìn về phía mọi người, giả vờ thần bí nói: “Nói vậy hắn là rất nhiều người ở đây đều không biết rốt cuộc Chủ tịch của Tuấn Phong là người như thế nào” Mọi người đều ngừng thở chăm chú lắng nghe.
“Long Thầm Lãng, anh đừng có quá đáng!” Vương Tử ‘Yên đột nhiên nổi giận quát hắn ta.
Long Thầm Lãng rất hài lòng với cảnh tượng mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn hắn ta như thế này, hắn ta hoàn †oàn không cần quan tâm đến sự tức giận của Vương Tử Yên, mỉm cười sau đó nói với mọi người: “Nói ra có lẽ mọi người không tin, Chủ tịch của doanh nghiệp đứng đầu thành phố Tân Dương chúng ta, là một người tên là Trình Uyên” “Trình Uyên?” “Ồ, cái tên này có vẻ quen tai đấy!” “Đúng đấy, hình như tôi cũng từng nghe nói ở đâu rồi.” Gương mặt nhỏ nhắn của Vương Tử Yên đã phủ đầy sương lạnh từ lâu, hai bàn tay cô ta năm chặt, đột nhiên hiểu ra, tối nay có nhiều người đến đây như vậy, xem ra là Long Thầm Lãng giở trò quỷ.
Rốt cuộc hắn ta định làm gì? “Có lẽ tất cả mọi người cảm thấy hơi quen tai” Long ‘Thầm Lãng mỉm cười nói: “Vậy thì tốt, tôi sẽ giới thi cho mọi người biết người đàn ông tuổi trẻ tài cao này”” “Công ty Trái cây Bạch Thị, một doanh nghiệp không quá lớn nhưng cũng không quá nhỏ, lúc đó sinh ra một cô gái xinh đẹp như tiên nữ, mà tất cả mọi người đều biết.
Nhưng mà sau đó thì sao, nói vậy chắc hẳn mọi người đều đã nghe nói đến, cô gái xinh đẹp nhất thành phố Tân Dương kia, lại gả cho một tên rác rưởi, mà tên rác: rưởi này tên là…” “Trình Uyên!” Đột nhiên lại có người thay Long Thầm Lãng kêu lên.
“Oa, thảo nào tôi lại cảm thấy quen tai như vậy?” “Hóa ra là tên rác rưởi kia à, á… Không đúng, nếu anh ta là Chủ tịch Tuấn Phong, vậy làm sao là rác rưởi được?” “Này, Tổng giám đốc Long, anh có nhầm không đấy?” Dưới sân khấu vang lên tiếng chất vấn.
Mà cùng lúc đó, một người phụ nữ dưới đám người đã kinh hãi đến mức không ngậm được miệng.
Công ty của Mục Như Trăn có quan hệ hợp tác với Tuấn Phong, cho nên cô ta cũng đến tham gia bữa tiệc này, khi nghe thấy Chủ tịch Tập đoàn Tuấn Phong chính là Trình Uyên, đầu óc cô ta hoàn toàn ngừng hoạt động.
Buổi sáng, du lịch ở Cố Cung cả nửa ngày, Lý Ninh Quyên mệt rồi, nói thế nào cũng không muốn đi lên Vạn Lý Trường Thành với con gái và Bạch Sĩ Câu nữa.
Bạch An Tương cũng chưa từng đến thủ đô, vừa mới đến sau khi nhìn thấy Vạn Lý Trường Thành, cảnh tượng.
hùng vĩ này hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của cô, hoàn †oàn khác hẳn khi nhìn thấy trên tỉ vi.
“Đẹp quái” Bạch An Tương đứng trên Vạn Lý Trường Thành, nhìn sông nước núi xanh uốn lượn gập ghềnh phía xa, cô không kiềm được cảm thán.
Bạch Sĩ Câu mỉm cười cầm máy chụp ảnh để giữ lại cho con gái một kỷ niệm quý giá.
“Ba biết không, ba chụp ảnh cho con khiến con cảm thấy rất sợ hãi, giống như con sắp không xong rồi, sau đó ba muốn giữ lại chút gì đó để kỷ niệm vậy:’ Bạch An Tương nói đùa.
Bạch Sĩ Câu nhíu mày trách mắng: “Nót bậy bạ.” Bạch An Tương lại cười nói: “Nào có nói bậy bạ đâu? Hai lần con ngất xỉu chẳng rõ nguyên nhân, sau đó ba mẹ lại bỗng dưng dẫn con đi du lịch, hơn nữa nghe lời nói úp.
mở của mẹ thì không phải triệu chứng bệnh nan y mà trên ti vi vẫn hay chiếu đó sao?” Bạch Sĩ Câu cười gượng lác đầu.
Bạch An Tương lại đột nhiên nắm chặt tay Bạch Sĩ Câu, làm nũng nói: ‘Ba, nói thật với con đi, con không sợ.” Bạch Sĩ Câu giật mình, cảnh tượng trước mắt khiến ông cảm thấy hoảng hốt, nghĩ kỹ lại, ông cũng đã không nhớ được lần trước con gái làm nũng với mình là lúc nào nữa rồi.
“Nói thật là mẹ con cho rằng con bị bệnh tim rất nặng, cảm xúc không thể lên xuống đột ngột được thôi.” Bạch Sĩ Câu cũng không giấu giếm Bạch An Tương: “Thực tế, chẳng qua con chỉ trúng một loại thuốc độc không biết tên mà thôi.” ““Trúng độc sao?” Bạch An Tương nghe vậy cực kỳ kinh ngạc, thứ này dường như không hề tồn tại trong thế giới của cô, dường như là một thứ trong truyền thuyết vậy.
“Chất độc này coi như là thuốc độc mãn tính, tạm thời Bạch Sĩ Câu nói: ‘Mà dẫn con ra ngoài du lịch là ý kiến của ba, vì Trình Uyên phải làm một số chuyện, con ở đó sẽ ảnh hưởng đến sự phát huy của anh ta, hơn nữa, tâm trạng của con cũng sẽ dao động quá lớn” Bạch An Tương nhíu mày, hỏi Bạch Sĩ Câu: “Anh ấy định làm chuyện gì?” Bạch Sĩ Câu nhìn Bạch An Tương, im lặng một lát, đột nhiên hỏi: “Bây giờ con thật lòng thích Trình Uyên sao?” “Đâu có!” Nghe thấy câu trêu chọc của Bạch Sĩ Câu, gương mặt Bạch An Tương đỏ lên, lập tức phản bác.
Bạch Sĩ Câu cười nói: “Ba nói cho con mấy tin tức này, nhưng câu đầu tiên con hỏi ba chính là Trình Uyên, mà không giống như người bình thường sẽ hỏi tình trạng bệnh của mình trước, cho nên trong tiềm thức của con, con quan tâm Trình Uyên hơn chính bản thân mình” Bạch An Tương mím môi, liếc mắt lén nhìn vẻ mặt của Bạch Sĩ Câu, Bạch Sĩ Câu cười ha ha nói: “Rất tốt.” Một ngày sau đó.
Hôm nay thành phố Tân Dương rất náo nhiệt.
Giai đoạn hai của Vịnh Ánh Trăng đã hoàn thành, Tập đoàn Tuấn Phong vốn dĩ định tổ chức bữa tiệc chúc mừng trong nội bộ, kết quả không biết tại sao lại có rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh đều đến.
Trong số này còn có các vị lãnh đạo cấp cao của Tập.
đoàn Long Đằng và Tập đoàn Trích Thủy.
Theo quy tắc ban đầu, Chủ tịch Tuấn Phong sẽ không xuất hiện trong bữa tiệc, nhưng năm nay có nhiều người nổi tiếng trong giới kinh doanh như vậy, theo lý anh sẽ phải xuất hiện, nhưng mà…
“Đã điều tra được Chủ tịch đi đâu chưa?” Trong phòng.
làm việc của Tổng giám đốc khách sạn Tân Dương, Vương Tử Yên nhíu mày hỏi mấy người cấp dưới.
Mấy người đều rối rít lắc đầu ý nói không tìm thấy được.
Vương Tử Yên rất lo lắng, cô ta biết rõ hôm nay có nhiều người đến đây như vậy, nhất định là có chuyện sắp xảy.
ra rồi, nhưng lúc này Trình Uyên lại cứ phải chơi trò mất tích, ngộ nhỡ lần này xảy ra sơ xuất gì, cô ta không gánh nổi trách nhiệm đâu.
Trong hành lang, Kim Kiệt đang nhiệt tình chào đón các vị khách quý không mời mà đến, mặt cười rạng rỡ, sau khi những người nổi tiếng trong xã hội và trong giới kinh doanh kia chào hỏi với ông ta xong bước vào đại sảnh rồi, Kim Kiệt vội vàng lau mồ hôi trên trán, sắc mặt thay đổi nhanh như lật sách, than thở một câu: “Khốn kiếp chết tiệt, mẹ nó đến đông thế” Buổi tối, đèn đuốc thắp sáng rực rỡ, ngọn đèn trong khách sạn Tân Dương lộng lẫy, cả đại sảnh đông đảo khách quý, vô cùng náo nhiệt.
Người dẫn Chương trình cho bữa tiệc chúc mừng gần như bị hoa mắt, anh ta cũng chưa từng được nhìn thấy nhiều nhân vật lớn như thế này.
Người dẫn Chương trình bước lên sân khấu, ho khan hai tiếng, sau đó nhếch miệng cười, nói: “Chúc mọi người buổi tối tốt lành, hôm nay là bữa tiệc mừng công giai đoạn hai của Vịnh Ánh Trăng Tập đoàn Tuấn Phong hoàn thành, rất vinh hạnh được đón tiếp rất nhiều…” Đầu tiên là một lời dạo đầu rất dài.
Sau khi đọc xong lời dạo đầu, bước vào chủ đề chính.
“Sau đây xin mời người phụ trách giai đoạn hai của công trình Vịnh Ánh Trăng, Tổng giám đốc Trương Tuần lên sân khấu đọc diễn văn chào mừng.” Tổng giám đốc Trương Tuần của Vịnh Ánh Trăng nghe vậy cũng sửa sang quần áo của mình, chuẩn bị bước lên sân khấu, nhưng đúng lúc này đột nhiên có người kêu lên: ‘Không phải Chủ tịch của Tuấn Phong sẽ đọc diễn văn chào mừng trước sao?” Câu nói vừa dứt, dưới sân khấu lập tức như ong vỡ tổ, đám người bát đầu bàn tán sôi nổi.
Bước chân Trương Tuần cũng đột nhiên ngừng lại.
“Chuyện này..” Người dẫn Chương trình vội vàng len lén nhìn về phía Vương Tử Yên đứng cách đó không xa.
“Có nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh đến đây như vậy, Chủ tịch Tuấn Phong lại không nể mặt họ chút nào sao, không đến tham gia sao?” Trong đám người có người đặt ra câu hỏi.
Nghe thấy như vậy, đừng nói người dẫn Chương trình, ngay cả Vương Tử Yên cũng nhướng mày, rõ ràng là đang khích bác chia rẽ, hoặc nói là thêm dầu vào lửa, rõ ràng đã bị người ta cố tình sắp xếp rồi.
Lúc này, Vương Tử Yên vội vàng lên sân khấu nói với mọi người: “Các vị, thật xin lỗi, hôm nay Chủ tịch của chúng tôi…
“Hôm nay Trình Uyên trốn rồi!” Vương Tử Yên còn chưa nói hết câu, đột nhiên bị một giọng nói to hơn cắt ngang.
Vì vậy, mọi người đều rối rít quay sang tìm kiếm nguồn gốc giọng nói kia.
Vương Tử Yên cũng nhìn về phía giọng nói.
Long Thầm Lãng sửa sang lại tây phục, tự tin mỉm cười, chậm rãi đứng dậy đi về phía sân khấu.
Tất cả mọi người giật mình, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Sau khi bước lên sân khấu, Long Thầm Lãng nhìn về phía mọi người, giả vờ thần bí nói: “Nói vậy hắn là rất nhiều người ở đây đều không biết rốt cuộc Chủ tịch của Tuấn Phong là người như thế nào” Mọi người đều ngừng thở chăm chú lắng nghe.
“Long Thầm Lãng, anh đừng có quá đáng!” Vương Tử ‘Yên đột nhiên nổi giận quát hắn ta.
Long Thầm Lãng rất hài lòng với cảnh tượng mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn hắn ta như thế này, hắn ta hoàn †oàn không cần quan tâm đến sự tức giận của Vương Tử Yên, mỉm cười sau đó nói với mọi người: “Nói ra có lẽ mọi người không tin, Chủ tịch của doanh nghiệp đứng đầu thành phố Tân Dương chúng ta, là một người tên là Trình Uyên” “Trình Uyên?” “Ồ, cái tên này có vẻ quen tai đấy!” “Đúng đấy, hình như tôi cũng từng nghe nói ở đâu rồi.” Gương mặt nhỏ nhắn của Vương Tử Yên đã phủ đầy sương lạnh từ lâu, hai bàn tay cô ta năm chặt, đột nhiên hiểu ra, tối nay có nhiều người đến đây như vậy, xem ra là Long Thầm Lãng giở trò quỷ.
Rốt cuộc hắn ta định làm gì? “Có lẽ tất cả mọi người cảm thấy hơi quen tai” Long ‘Thầm Lãng mỉm cười nói: “Vậy thì tốt, tôi sẽ giới thi cho mọi người biết người đàn ông tuổi trẻ tài cao này”” “Công ty Trái cây Bạch Thị, một doanh nghiệp không quá lớn nhưng cũng không quá nhỏ, lúc đó sinh ra một cô gái xinh đẹp như tiên nữ, mà tất cả mọi người đều biết.
Nhưng mà sau đó thì sao, nói vậy chắc hẳn mọi người đều đã nghe nói đến, cô gái xinh đẹp nhất thành phố Tân Dương kia, lại gả cho một tên rác rưởi, mà tên rác: rưởi này tên là…” “Trình Uyên!” Đột nhiên lại có người thay Long Thầm Lãng kêu lên.
“Oa, thảo nào tôi lại cảm thấy quen tai như vậy?” “Hóa ra là tên rác rưởi kia à, á… Không đúng, nếu anh ta là Chủ tịch Tuấn Phong, vậy làm sao là rác rưởi được?” “Này, Tổng giám đốc Long, anh có nhầm không đấy?” Dưới sân khấu vang lên tiếng chất vấn.
Mà cùng lúc đó, một người phụ nữ dưới đám người đã kinh hãi đến mức không ngậm được miệng.
Công ty của Mục Như Trăn có quan hệ hợp tác với Tuấn Phong, cho nên cô ta cũng đến tham gia bữa tiệc này, khi nghe thấy Chủ tịch Tập đoàn Tuấn Phong chính là Trình Uyên, đầu óc cô ta hoàn toàn ngừng hoạt động.
Bình luận facebook