Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 214
Chương 214
“Ba” Bạch Sĩ Câu cũng kêu lên một tiếng, đưa tay ra đỡ ông cụ Bạch.
Ông cụ chỉ ngây người khoảng mười giây, sau đó mới từ từ gật nhẹ đầu, sau khi gật đầu thì hai mắt ươn ướt, nói: “AI “An Tương ngồi trên xe một mình, chúng ta trở về xe trước đi ạ, chuyện còn lại cứ để Ninh Quyên giúp ba xử lý” Bạch Sĩ Câu nói.
“»x ` ^^ TW Dìu ông cụ đi qượế râếy bước ấấn nu nọ cụ ngi tới cái gì đó, vội vàng dừng bước, bỏ tay vào trong túi mình, run rẩy như muốn móc ra cái gì đó.
“Ba đưa con…
“Không cần đâu ba, chúng con có tiền” Lý Ninh Quyên vội vàng cười nói.
“Có tiền sao?”
Đúng vậy.
Các người có tiền “Sĩ Câu là Chủ tịch Tập đoàn Lương Câu, Trình Uyên là Chủ tịch Tập đoàn Tuấn Phong, các người đều có tiền.”
Ông cụ bỗng cười nói.
Bầu không khí đột nhiên có chút lạnh lẽo đìu hiu, nụ cười của ông cụ cũng là lộ nỗi buồn bã.
Giống như một ông cụ tội ác quá nặng, đang xám hối với cha xứ, nên trong lời nói của ông cụ đều tràn đầy lời lẽ tự giễu.
“Trước kia ba coi Ninh Quyên nhà chúng ta là người phụ nữ không bình thường nhất, luôn giống như một bà tám nhiều chuyện líu ríu không thôi: Lúc đi ra khỏi sảnh lớn, ông cụ nhìn về phía Lý Ninh Quyên đang đứng trong hàng.
“Hiện tại ba đã biết, con bé hùng hổ như vậy là vì muốn bảo vệ những người nhỏ yếu trong cái nhà này.”
“Cô nàng này nói năng thì chua ngoa nhưng lòng mềm mại. Sĩ Câu, con phải đối tốt với nó đấy Bạch Sĩ Câu gật đầu nói: ‘Dạ”
Bạch Vĩnh Minh trông coi nhà họ Bạch, ông cụ đương nhiên được mời tượng trưng cho địa vị của biệt thự nhà họ Bạch, mà hiện tại ông ta chỉ đang ở lại bên trong nhà cũ mà thôi.
Không có quyền lợi, chuyện gì cũng phải tự mình đi làm, bao gồm cả việc đóng tiền điện nước này.
Bạch Sĩ Câu hỏi: “Loại chuyện nhỏ nhặt như này, ba gọi điện cho con cháu đi làm là được rồi”
“Đều bận” Ông cụ cười nói.
Nhưng từ nụ cười gượng của ông cụ thì Bạch Sĩ Câu cũng đã đoán được.
Đơn giản là khi gọi điện thoại thì nói bận bịu, người để ai đó đi đi, sau đó gọi cho người khác thì cũng lấy cớ y như vậy.
Ông cụ không có quyền lực thực tế, cũng chỉ là một ông cụ bình thường mà thôi.
Ngồi vào trong xe, nhìn thấy gương mặt ngơ ngác của Bạch An Tương, ông cụ hơi nhíu mày. Hôm nay ông cảm giác được Bạch An Tương có gì đó lạ lạ.
Bạch Sĩ Câu chỉ đầu của mình nói: “An Tương bị mất trí nhớ.
“Hả?” Lần này, ông cụ thật sự bị chấn động.
Bạch Sĩ Câu giải thích chuyện mấy ngày qua cho ông cụ nghe, ông cụ xoa xoa đôi tay đầy đốm đồi mồi của mình, nói với giọng điệu không mấy dễ chịu: ‘Khổ cho con bé, khổ cho con bé… Ông thật sự là đáng chết mà…
Bạch An Tương e ngại nhìn ông cụ, tâm trạng cũng không tốt, nhưng mà cô không biết mình nên làm sao để an ủi ông cụ lạ trước mặt này.
Lý Ninh Quyên trở về, vừa trào phúng chuyện hiệu suất làm việc của phòng quản lý vừa đưa biên lai cho ông cụ.
“Ba, nếu không thì ba ở chung với tụi con…
“Ba, ba đi đâu, con đưa ba đi” Lý Ninh Quyên còn chưa nói xong thì Bạch Sĩ Câu đã ngát lời của bà.
Lý Ninh Quyên không nhịn được nhíu mày.
Ông cụ cười một cái rồi nói: “Về nhà cũ đi”
Sau khi đưa ông cụ về nhà cũ, Lý Ninh Quyên có hơi bất mãn mà chất vấn Bạch Sĩ Câu: “Ông ấy cũng hơn bảy mươi tuổi rồi, cũng không có người chăm sóc, sao ông không để ba tới sống cùng chúng ta?”
Bạch Sĩ Câu thở dài, cười khổ nói: “Tại sao bà phải làm như vậy?”
Lý Ninh Quyên biết Bạch Sĩ Câu nói tới chu ông cụ xếp hàng, không khỏi buồn bực nói: nói cho cùng thì ông ấy cũng là ba ông mà.”
mình thay Nói nhảm, “Đúng nhỉ!” Bạch Sĩ Câu thở dài một hơi.
“Thật ra nếu chúng ta làm như không thấy thì trong lòng của ông ấy sẽ dễ chịu hơn một chút.’ Bạch Sĩ Câu nói: “Về chuyện để ba sống cùng chúng ta… Được rồi, cho ông cụ chút tôn nghiêm của mình đi.”
Lý Ninh Quyên liếc mắt, chửi: “Làm như ông biết nhiều lắm ý, lải nhải như thằng con rể vô dụng kia của ông.
Nghĩ nhiều như vậy làm gì, với cái tuổi này của ông ấy còn cần tôn nghiêm làm gì, sau này bệnh chết, để nhà người khác phát hiện ra trước thì ông nói xem tới lúc đó phải xử lý thế nào đây?”
“Lúc này để ý tôn nghiêm, vậy lúc trước sao lại đối với nhà chúng ta như vậy? Có xem xét tới cảm nhận của nhà chúng ta không? Nghĩ tới tôn nghiêm của chúng ta không?”
“Ông chính là đánh rắm mà còn muốn xảo trá, uổng cho.
mẹ ông vì ông ấy mà chết. Tôi nói cho ông biết, nếu có một ngày Trình Uyên có tính tình giống như ông bây giờ, tôi không liều mạng với nó thì không được đó.”
“Bà đây không cần tôn nghiêm gì, bà đây chỉ muốn thoải mái”
Lý Ninh Quyên luôn luôn liên hệ mọi chuyện tới Trình Uyên, chuyện này khiến cho Bạch Sĩ Câu có hơi buồn cười.
Không nhịn được cũng học theo giọng điệu của ông cụ, âm thầm cảm khái nói: “Người này nói năng thì chua ngoa nhưng lòng mềm mại nha!”
Thật ra lúc này, Bạch Sĩ Câu có hơi đồng ý với lời nói của Lý Ninh Quyên.
Đã tới cái tuổi này rồi còn cần tôn nghiêm cái gì, sống cả đời, đều sống vì thể diện rồi, kết quả cái gì cũng không có được, sĩ diện thì được gì? Cuối cùng cũng chỉ còn lại cũng sẽ bị một nhúm đất vàng chôn cất thôi.
Sau trăm năm nữa, cũng không ai sẽ đem thể diện bày.
lên sự kính ngưỡng trên bia mộ được.
“Nghe bà đó.” Bạch Sĩ Câu nặng nề gật đầu.
Trình Uyên tỉnh lại, cảm thấy có hơi đói bụng, nhìn trời cũng đã tối mịt nên chuẩn bị dọn dẹp quay về nhà.
Lúc ra khỏi cửa chính của tập đoàn, phát hiện ra Lý Nam Địch còn đứng ở cửa, hình như còn đang đợi người.
“Đi đâu vậy? Tôi cho cô đi nhờ một đoạn” Trình Uyên tự nhiên dừng xe lại trước mặt cô ta.
Sau khi ngồi vào xe Trình Uyên, Lý Nam Địch cười hì hì: “Anh đang chuẩn bị về nhà sao?”
“Đói bụng, đi ăn ít đồ rồi mới về nhà, đúng lúc mua chút đồ cho An Tương” Trình Uyên nói.
“Được rồi, đúng lúc tôi cũng đói.”
Vì vậy, Trình Uyên dẫn theo Lý Nam Địch cùng đi ăn.
Quán ven đường, Lý Nam Địch nhìn chäm chăm vào Trình Uyên như nhìn người kinh dị, lẩm bẩm nói: “Rốt cuộc anh là người thế nào vậy”
Trình Uyên ăn ngấu nghiến tô mì cay Thành Đô trước.
mặt mình, nghe vậy thì ngẩng đầu lên lúng búng nói: “Sao vậy?”
“Chủ tich Tập đoàn Tuấn Phong bản thân có giá trị vài tỷ, vậy mà có thể ngồi ăn tô mì cay Thành Đô ven đường.
chỉ bảy tám tệ như vậy” Lý Nam Địch tò mò hỏi: “Tôi chưa từng thấy ai đấy”
Trình Uyên nói: “Đây là món ăn mà tôi thích nhất thời đi học đó.”
“Cô có biết thứ được gọi là hoài niệm không”
Cái từ hoài niệm này, không phân biệt địa vị hay giai cấp, cho dù sau này giá trị bản thân có tới trăm nghìn triệu, thậm chí là vài nghìn tỷ thì mình cũng sẽ có vài kỷ niệm vui bưồn của tuổi thơ khiến mình phải hoài niệm.
Cơm nước xong xuôi, Trình Uyên lại mua thêm một tô, định mang về cho Bạch An Tương. Anh đưa tiền trả, Lý Nam Địch cũng đưa tiền cơm tới: “Đúng lúc, thời gian còn sớm, tôi cũng muốn đi thăm An Tương”
Nghĩ tới Lý Nam Địch là người duy nhất mà An Tương không e ngại, Trình Uyên cũng không có phản đối.
Hai người cùng đi tới chỗ đậu xe.
Nhưng vừa đến chỗ đậu, Lý Nam Địch vừa quay người liền đụng vào một cô gái.
Tô mì cay chuẩn bị cho Bạch An Tương đều vì vậy mà văng ra hết, mì sợi giống như dây leo bò lung tung trên người cô gái kia.
“Mẹ nó!” Cô gái lập tức nổi giận.
“Ba” Bạch Sĩ Câu cũng kêu lên một tiếng, đưa tay ra đỡ ông cụ Bạch.
Ông cụ chỉ ngây người khoảng mười giây, sau đó mới từ từ gật nhẹ đầu, sau khi gật đầu thì hai mắt ươn ướt, nói: “AI “An Tương ngồi trên xe một mình, chúng ta trở về xe trước đi ạ, chuyện còn lại cứ để Ninh Quyên giúp ba xử lý” Bạch Sĩ Câu nói.
“»x ` ^^ TW Dìu ông cụ đi qượế râếy bước ấấn nu nọ cụ ngi tới cái gì đó, vội vàng dừng bước, bỏ tay vào trong túi mình, run rẩy như muốn móc ra cái gì đó.
“Ba đưa con…
“Không cần đâu ba, chúng con có tiền” Lý Ninh Quyên vội vàng cười nói.
“Có tiền sao?”
Đúng vậy.
Các người có tiền “Sĩ Câu là Chủ tịch Tập đoàn Lương Câu, Trình Uyên là Chủ tịch Tập đoàn Tuấn Phong, các người đều có tiền.”
Ông cụ bỗng cười nói.
Bầu không khí đột nhiên có chút lạnh lẽo đìu hiu, nụ cười của ông cụ cũng là lộ nỗi buồn bã.
Giống như một ông cụ tội ác quá nặng, đang xám hối với cha xứ, nên trong lời nói của ông cụ đều tràn đầy lời lẽ tự giễu.
“Trước kia ba coi Ninh Quyên nhà chúng ta là người phụ nữ không bình thường nhất, luôn giống như một bà tám nhiều chuyện líu ríu không thôi: Lúc đi ra khỏi sảnh lớn, ông cụ nhìn về phía Lý Ninh Quyên đang đứng trong hàng.
“Hiện tại ba đã biết, con bé hùng hổ như vậy là vì muốn bảo vệ những người nhỏ yếu trong cái nhà này.”
“Cô nàng này nói năng thì chua ngoa nhưng lòng mềm mại. Sĩ Câu, con phải đối tốt với nó đấy Bạch Sĩ Câu gật đầu nói: ‘Dạ”
Bạch Vĩnh Minh trông coi nhà họ Bạch, ông cụ đương nhiên được mời tượng trưng cho địa vị của biệt thự nhà họ Bạch, mà hiện tại ông ta chỉ đang ở lại bên trong nhà cũ mà thôi.
Không có quyền lợi, chuyện gì cũng phải tự mình đi làm, bao gồm cả việc đóng tiền điện nước này.
Bạch Sĩ Câu hỏi: “Loại chuyện nhỏ nhặt như này, ba gọi điện cho con cháu đi làm là được rồi”
“Đều bận” Ông cụ cười nói.
Nhưng từ nụ cười gượng của ông cụ thì Bạch Sĩ Câu cũng đã đoán được.
Đơn giản là khi gọi điện thoại thì nói bận bịu, người để ai đó đi đi, sau đó gọi cho người khác thì cũng lấy cớ y như vậy.
Ông cụ không có quyền lực thực tế, cũng chỉ là một ông cụ bình thường mà thôi.
Ngồi vào trong xe, nhìn thấy gương mặt ngơ ngác của Bạch An Tương, ông cụ hơi nhíu mày. Hôm nay ông cảm giác được Bạch An Tương có gì đó lạ lạ.
Bạch Sĩ Câu chỉ đầu của mình nói: “An Tương bị mất trí nhớ.
“Hả?” Lần này, ông cụ thật sự bị chấn động.
Bạch Sĩ Câu giải thích chuyện mấy ngày qua cho ông cụ nghe, ông cụ xoa xoa đôi tay đầy đốm đồi mồi của mình, nói với giọng điệu không mấy dễ chịu: ‘Khổ cho con bé, khổ cho con bé… Ông thật sự là đáng chết mà…
Bạch An Tương e ngại nhìn ông cụ, tâm trạng cũng không tốt, nhưng mà cô không biết mình nên làm sao để an ủi ông cụ lạ trước mặt này.
Lý Ninh Quyên trở về, vừa trào phúng chuyện hiệu suất làm việc của phòng quản lý vừa đưa biên lai cho ông cụ.
“Ba, nếu không thì ba ở chung với tụi con…
“Ba, ba đi đâu, con đưa ba đi” Lý Ninh Quyên còn chưa nói xong thì Bạch Sĩ Câu đã ngát lời của bà.
Lý Ninh Quyên không nhịn được nhíu mày.
Ông cụ cười một cái rồi nói: “Về nhà cũ đi”
Sau khi đưa ông cụ về nhà cũ, Lý Ninh Quyên có hơi bất mãn mà chất vấn Bạch Sĩ Câu: “Ông ấy cũng hơn bảy mươi tuổi rồi, cũng không có người chăm sóc, sao ông không để ba tới sống cùng chúng ta?”
Bạch Sĩ Câu thở dài, cười khổ nói: “Tại sao bà phải làm như vậy?”
Lý Ninh Quyên biết Bạch Sĩ Câu nói tới chu ông cụ xếp hàng, không khỏi buồn bực nói: nói cho cùng thì ông ấy cũng là ba ông mà.”
mình thay Nói nhảm, “Đúng nhỉ!” Bạch Sĩ Câu thở dài một hơi.
“Thật ra nếu chúng ta làm như không thấy thì trong lòng của ông ấy sẽ dễ chịu hơn một chút.’ Bạch Sĩ Câu nói: “Về chuyện để ba sống cùng chúng ta… Được rồi, cho ông cụ chút tôn nghiêm của mình đi.”
Lý Ninh Quyên liếc mắt, chửi: “Làm như ông biết nhiều lắm ý, lải nhải như thằng con rể vô dụng kia của ông.
Nghĩ nhiều như vậy làm gì, với cái tuổi này của ông ấy còn cần tôn nghiêm làm gì, sau này bệnh chết, để nhà người khác phát hiện ra trước thì ông nói xem tới lúc đó phải xử lý thế nào đây?”
“Lúc này để ý tôn nghiêm, vậy lúc trước sao lại đối với nhà chúng ta như vậy? Có xem xét tới cảm nhận của nhà chúng ta không? Nghĩ tới tôn nghiêm của chúng ta không?”
“Ông chính là đánh rắm mà còn muốn xảo trá, uổng cho.
mẹ ông vì ông ấy mà chết. Tôi nói cho ông biết, nếu có một ngày Trình Uyên có tính tình giống như ông bây giờ, tôi không liều mạng với nó thì không được đó.”
“Bà đây không cần tôn nghiêm gì, bà đây chỉ muốn thoải mái”
Lý Ninh Quyên luôn luôn liên hệ mọi chuyện tới Trình Uyên, chuyện này khiến cho Bạch Sĩ Câu có hơi buồn cười.
Không nhịn được cũng học theo giọng điệu của ông cụ, âm thầm cảm khái nói: “Người này nói năng thì chua ngoa nhưng lòng mềm mại nha!”
Thật ra lúc này, Bạch Sĩ Câu có hơi đồng ý với lời nói của Lý Ninh Quyên.
Đã tới cái tuổi này rồi còn cần tôn nghiêm cái gì, sống cả đời, đều sống vì thể diện rồi, kết quả cái gì cũng không có được, sĩ diện thì được gì? Cuối cùng cũng chỉ còn lại cũng sẽ bị một nhúm đất vàng chôn cất thôi.
Sau trăm năm nữa, cũng không ai sẽ đem thể diện bày.
lên sự kính ngưỡng trên bia mộ được.
“Nghe bà đó.” Bạch Sĩ Câu nặng nề gật đầu.
Trình Uyên tỉnh lại, cảm thấy có hơi đói bụng, nhìn trời cũng đã tối mịt nên chuẩn bị dọn dẹp quay về nhà.
Lúc ra khỏi cửa chính của tập đoàn, phát hiện ra Lý Nam Địch còn đứng ở cửa, hình như còn đang đợi người.
“Đi đâu vậy? Tôi cho cô đi nhờ một đoạn” Trình Uyên tự nhiên dừng xe lại trước mặt cô ta.
Sau khi ngồi vào xe Trình Uyên, Lý Nam Địch cười hì hì: “Anh đang chuẩn bị về nhà sao?”
“Đói bụng, đi ăn ít đồ rồi mới về nhà, đúng lúc mua chút đồ cho An Tương” Trình Uyên nói.
“Được rồi, đúng lúc tôi cũng đói.”
Vì vậy, Trình Uyên dẫn theo Lý Nam Địch cùng đi ăn.
Quán ven đường, Lý Nam Địch nhìn chäm chăm vào Trình Uyên như nhìn người kinh dị, lẩm bẩm nói: “Rốt cuộc anh là người thế nào vậy”
Trình Uyên ăn ngấu nghiến tô mì cay Thành Đô trước.
mặt mình, nghe vậy thì ngẩng đầu lên lúng búng nói: “Sao vậy?”
“Chủ tich Tập đoàn Tuấn Phong bản thân có giá trị vài tỷ, vậy mà có thể ngồi ăn tô mì cay Thành Đô ven đường.
chỉ bảy tám tệ như vậy” Lý Nam Địch tò mò hỏi: “Tôi chưa từng thấy ai đấy”
Trình Uyên nói: “Đây là món ăn mà tôi thích nhất thời đi học đó.”
“Cô có biết thứ được gọi là hoài niệm không”
Cái từ hoài niệm này, không phân biệt địa vị hay giai cấp, cho dù sau này giá trị bản thân có tới trăm nghìn triệu, thậm chí là vài nghìn tỷ thì mình cũng sẽ có vài kỷ niệm vui bưồn của tuổi thơ khiến mình phải hoài niệm.
Cơm nước xong xuôi, Trình Uyên lại mua thêm một tô, định mang về cho Bạch An Tương. Anh đưa tiền trả, Lý Nam Địch cũng đưa tiền cơm tới: “Đúng lúc, thời gian còn sớm, tôi cũng muốn đi thăm An Tương”
Nghĩ tới Lý Nam Địch là người duy nhất mà An Tương không e ngại, Trình Uyên cũng không có phản đối.
Hai người cùng đi tới chỗ đậu xe.
Nhưng vừa đến chỗ đậu, Lý Nam Địch vừa quay người liền đụng vào một cô gái.
Tô mì cay chuẩn bị cho Bạch An Tương đều vì vậy mà văng ra hết, mì sợi giống như dây leo bò lung tung trên người cô gái kia.
“Mẹ nó!” Cô gái lập tức nổi giận.
Bình luận facebook