Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36
Chương 36 Cũng to mà.
Khi bạn thật sự muốn đi tìm hiểu một người, chứng minh rằng người kia đã bước vào trái tim bạn.
Tâm trạng của Bạch An Tương cực kỳ phức tạp.
Thời gian gần đây cô bắt đầu cảm thấy Trình Uyên đã khác trước rồi, về phần khác chỗ nào thì chính cô cũng không nói ra được, chuyện này dường như không liên quan đến biệt thự của Vịnh Ánh Trăng, cũng không liên quan đến món đầu tư tám mươi triệu của Tập đoàn Tuấn Phong, chẳng qua là cảm thấy khí chất của Trình Uyên đã thay đổi thôi.
Cô muốn đi sâu vào tìm hiểu anh, chứng tỏ anh đã bước vào trong lòng cô, nhưng mà tại sao quá trình này lại gian khổ như vậy? Long Thầm Vũ đứng giữa gây cản trở khiến cô cảm thấy rất buồn nôn, nhưng mà như vậy thì có thể có cách nào.
đây? Ai bảo Trình Uyên bị bắt chứ? Ai bảo mình nhờ người ta giúp đỡ chứ? Việc Trình Uyên không biết chút nào khiến trong lòng cô rất ấm ức, nhưng cô phải làm thế nào đây? Nói thẳng với Trình Uyên là vì anh nên em mới nhận lời làm bạn nhảy của Long Thầm Vũ, sau đó phải chịu mấy lời bình luận ác ý khó nghe? Vì vậy sau khi hết giờ làm, tâm trạng buồn bực, Bạch An Tương cố tình lấy một ít giấy vệ sinh vo viên lại nhét chặt vào lỗ tai, giả vờ như không có việc gì đi ra khỏi tòa nhà làm việc.
Nhưng mặc dù như vậy, cô vẫn cảm giác được những người sau lưng mình đang không ngừng chỉ trỏ.
Gọi điện thoại hẹn Mục Như Trăn đến quán bar uống rượu.
Uống đến khi khuya lắm rồi, trong đó có mấy người đàn ông háo sắc bước lên định bắt chuyện, kết quả đều bị Mục Như Trăn hung dữ đuổi đi.
Khi đêm đã khuya, Trình Uyên về nhà, nhìn lên tầng, cho.
rằng Bạch An Tương đã đi ngủ nên cũng không để ý, nằm luôn trên ghế sô pha, mở điện thoại di động lướt ‘Wechat một cách vô vị.
Đến bây giờ Trình Uyên và Bạch An Tương vẫn ngủ riêng phòng. Đôi khi Trình Uyên cũng cảm thấy mình thật vô cụng, anh rất muốn thể hiện chút vẻ đàn ông của mình với Bạch An Tương, nhưng nói đi cũng phải nói lại, hai năm nay vẫn luôn tôn trọng khách sáo với nhau, dường như cũng đã trở thành thói quen rồi, mỗi khi thật sự định làm gì đó, kết quả nhìn thấy gương mặt tinh khôi thuần khiết của Bạch An Tương, anh lại không còn cách nào.
Cảm thấy mệt mỏi, Trình Uyên đi tắm rửa sạch sẽ.
Vừa mới tám xong, khi đang dùng khăn lông lau chùi thân thể, cửa phòng vệ sinh đã bị người ta đẩy ra thật mạnh.
“Âm” một tiếng, Trình Uyên hoảng cả hồn.
Sau đó sáu con mát nhìn nhau, mát to trừng mát nhỏ…
Mục Như Trăn đang đỡ Bạch An Tương đột nhiên xông vào phòng tắm cũng hóa đá.
“AI” Không biết bao lâu sau, một tiếng hét vang thấu trời đêm.
Trình Uyên cũng bối rối.
Mục Như Trăn đột nhiên thét lên chói tai, sau đó hai tay che mắt, Bạch An Tương đương nhiên là rơi tự do.
Trình Uyên bất chấp dùng khăn lông che chỗ quan trọng của mình lại, vội vàng vươn tay đỡ Bạch An Tương sắp ngã xuống mặt đất, đồng thời, mùi rượu nồng nặc đập.
vào mặt anh.
Bạch An Tương đã say mèm không còn tỉnh táo.
Trình Uyên dùng Bạch An Tương che chẳn thân thể mình, kinh ngạc hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy? Các cô đi uống rượu à?” Mục Như Trăn kìm nén đến đỏ bừng cả mặt như quả táo.
chín, cô ta đột nhiên rống lên với Trình Uyên: “Mẹ nó anh còn có tâm trạng mà tắm nữa hả?” Trình Uyên đang đỡ Bạch An Tương mà rất ấm ức, anh trần như nhộng, nếu muốn mặc quần áo thì nhất định phải buông Bạch An Tương ra, nhưng bộ dạng cô lúc này.
dặt dẹo như vậy, nếu buông ra chắc chắn sẽ ngã hẳn xuống đất.
Thôi thì bỏ chuyện này đi, nhưng Mục Như Trăn còn đang gào thét với anh, gào xong còn không đi, đôi mắt trợn lên như chuông đồng, nhìn chòng chọc vào anh, mà không, là hung dữ nhìn xoáy vào anh.
Giờ phút này, Mục Như Trăn giống như một con sói xám †o cực kỳ hung ác, còn mình lại biến thành một con cừu nhỏ ngoan ngoãn đáng thương.
“Các cô đi uống rượu, tôi tảm thì có làm sao?” Trình Uyên không phục đáp lại.
Mục Như Trăn chỉ vào mặt Trình Uyên, tức giận đến mức.
môi run rẩy: “Được… Được lắm, anh được lắm!” Trình Uyên cười khổ nói: “Bà cô, cô đi ra ngoài trước đã được không?” “Bà đây không đi ra đấy!” Mục Như Trăn tức giận nói với Trình Uyên.
Nhưng sau khi cô ta nói xong câu đó, hai người đều bối rối.
Mặt Mục Như Trăn càng đỏ hơn, cô ta hừ lạnh một tiếng, xoay người rời khỏi phòng tắm, cũng thuận tay giúp.
Trình Uyên đóng cửa lại đánh râm một tiếng cực kỳ vang dội.
Trình Uyên dùng một chiếc khăn lông quấn quanh người, đỡ Bạch An Tương vào phòng ngủ.
Mục Như Trăn tái xanh mặt đi vào theo, cầm một chiếc.
khăn lau mặt cho Bạch An Tương.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Trình Uyên hỏi Mục Như Trăn.
Có thể nhận ra được Mục Như Trăn cũng đã uống rất nhiều rượu, nếu không mặt cũng không đỏ như vậy, hơn nữa mùi rượu cũng rất nồng.
Có điều cũng may, khả năng uống của Mục Như Trăn nhìn qua cao hơn Bạch An Tương rất nhiều, cô ta còn chưa say quá.
“Còn không phải vì anh sao.” Mục Như Trăn nhìn Trình Uyên gườm gườm.
“Vì tôi? Tôi làm sao?” Trình Uyên không hiểu gì hết.
Bạch An Tương hẹn Mục Như Trăn đi uống rượu, mới đầu cũng chỉ uống vì trong lòng buồn bực, tán gẫu với Mục Như Trăn hoặc nói mấy chuyện thú vị ở công ty thôi.
Nhưng những ai đã từng uống rượu đều biết, câu say rượu nói lời thật lòng không hề dối trá chút nào, đến khi Bạch An Tương đã ngà ngà mới thổ lộ toàn bộ nỗi bưồn khổ ra cho Mục Như Trăn nghe.
Mục Như Trăn kể lại những gì Bạch An Tương nói, sau đó cười khẩy: ‘Tôi thật không hiểu, An Tương cứ đòi đi theo người đàn ông không có tài cán gì như anh để làm gì?” Trình Uyên đã tự động miễn dịch với những lời như vậy rồi, nhưng khi Mục Như Trăn kể lại những lời của Bạch An Tương lại khiến cho anh tức giận.
Tập đoàn Tuấn Phong to lớn như vậy, đương nhiên quan hệ cũng rộng, sau khi Trình Uyên được thả ra quay về công ty, Vương Tử Yên đã nói rõ ràng từ đầu đến cuối chuyện này với anh.
Vì vậy, Trình Uyên cũng biết Bạch Vĩnh Minh lén lút làm những chuyện xấu xa, hơn nữa người cứu mình ra cũng không phải Long Thầm Vũ mà là Vương Tử Yên, ngược lại chẳng những Long Thầm Vũ không hề cứu mình, còn vét hạng người như Bạch Vĩnh Minh ra ngoài.
Sắc mặt Trình Uyên tái xanh.
“Tôi biết rồi, cô đi đi, những ấm ức mà An Tương phải chịu, tôi sẽ không bỏ qua như vậy đâu” Anh nói với Mục Như Trăn.
Mục Như Trăn lại hừ lạnh một tiếng, cơn tức vẫn không giảm: “Tôi đi? Tôi đi rồi thì anh có thể làm gì? Loại đàn ông vô dụng như anh…” Mục Như Trăn còn chưa nói hết câu, Trình Uyên đã lạnh lùng lên tiếng ngắt lời cô ta: “Tôi có tác dụng gì hay không, không phải vừa nấy cô cũng nhìn thấy rồi sao?” Vừa nấy…
Đột nhiên nhớ đến cảnh tượng trong nhà tắm, gương mặt Mục Như Trăn lập tức đỏ bừng, cô ta cuống quýt phủ nhận: “Không… Tôi không nhìn thấy gì cả.” Trình Uyên thở dài: “Như Trăn, bất kể thế nào, cảm ơn cô: “Ấy… Sóng to gió lớn đột nhiên bị một cơn gió xuân đột ngột vỗ về, oán hận, bối rối, cơn giận dồn nén trong Mục.
Như Trăn đột nhiên nghe thấy Trình Uyên nói như vậy, nhất thời còn hơi lúng túng.
“Hãy tin tôi, tôi nhất định sẽ để cho những người khác phải trả giá thật lớn.” Trình Uyên nói.
Mục Như Trăn lườm anh một cái, không biết nghĩ đến chuyện gì, vẫy vẫy tay: “Được rồi được rồi, anh cứ xem đấy mà làm, dù sao tôi cũng đã đưa người về cho anh rồi, anh nhất định phải nghĩ cách lấy lại thể diện cho An Tương, tôi đi đây.” Trình Uyên không kiềm được nhíu mày, nhìn xuống lẩm bẩm: “Cũng to mà” “Cũng tạm” Mục Như Trăn buột miệng trả lời.
Kết quả…
Lúc Trình Uyên kinh ngạc ngẩng đầu lên, tốc độ Mục Như Trăn chạy ra khỏi biệt thự đã chẳng khác nào chạy.
trốn, mông cũng lác rất mạnh.
Nhìn cô ta chạy ra khỏi biệt thự như đang chạy trốn, Trình Uyên cảm thấy mặt của mình cũng hơi nóng lên.
“Phụ nữ đúng thật là chẳng nói được một câu thật lòng, vừa nãy còn bảo không nhìn thấy gì”
Khi bạn thật sự muốn đi tìm hiểu một người, chứng minh rằng người kia đã bước vào trái tim bạn.
Tâm trạng của Bạch An Tương cực kỳ phức tạp.
Thời gian gần đây cô bắt đầu cảm thấy Trình Uyên đã khác trước rồi, về phần khác chỗ nào thì chính cô cũng không nói ra được, chuyện này dường như không liên quan đến biệt thự của Vịnh Ánh Trăng, cũng không liên quan đến món đầu tư tám mươi triệu của Tập đoàn Tuấn Phong, chẳng qua là cảm thấy khí chất của Trình Uyên đã thay đổi thôi.
Cô muốn đi sâu vào tìm hiểu anh, chứng tỏ anh đã bước vào trong lòng cô, nhưng mà tại sao quá trình này lại gian khổ như vậy? Long Thầm Vũ đứng giữa gây cản trở khiến cô cảm thấy rất buồn nôn, nhưng mà như vậy thì có thể có cách nào.
đây? Ai bảo Trình Uyên bị bắt chứ? Ai bảo mình nhờ người ta giúp đỡ chứ? Việc Trình Uyên không biết chút nào khiến trong lòng cô rất ấm ức, nhưng cô phải làm thế nào đây? Nói thẳng với Trình Uyên là vì anh nên em mới nhận lời làm bạn nhảy của Long Thầm Vũ, sau đó phải chịu mấy lời bình luận ác ý khó nghe? Vì vậy sau khi hết giờ làm, tâm trạng buồn bực, Bạch An Tương cố tình lấy một ít giấy vệ sinh vo viên lại nhét chặt vào lỗ tai, giả vờ như không có việc gì đi ra khỏi tòa nhà làm việc.
Nhưng mặc dù như vậy, cô vẫn cảm giác được những người sau lưng mình đang không ngừng chỉ trỏ.
Gọi điện thoại hẹn Mục Như Trăn đến quán bar uống rượu.
Uống đến khi khuya lắm rồi, trong đó có mấy người đàn ông háo sắc bước lên định bắt chuyện, kết quả đều bị Mục Như Trăn hung dữ đuổi đi.
Khi đêm đã khuya, Trình Uyên về nhà, nhìn lên tầng, cho.
rằng Bạch An Tương đã đi ngủ nên cũng không để ý, nằm luôn trên ghế sô pha, mở điện thoại di động lướt ‘Wechat một cách vô vị.
Đến bây giờ Trình Uyên và Bạch An Tương vẫn ngủ riêng phòng. Đôi khi Trình Uyên cũng cảm thấy mình thật vô cụng, anh rất muốn thể hiện chút vẻ đàn ông của mình với Bạch An Tương, nhưng nói đi cũng phải nói lại, hai năm nay vẫn luôn tôn trọng khách sáo với nhau, dường như cũng đã trở thành thói quen rồi, mỗi khi thật sự định làm gì đó, kết quả nhìn thấy gương mặt tinh khôi thuần khiết của Bạch An Tương, anh lại không còn cách nào.
Cảm thấy mệt mỏi, Trình Uyên đi tắm rửa sạch sẽ.
Vừa mới tám xong, khi đang dùng khăn lông lau chùi thân thể, cửa phòng vệ sinh đã bị người ta đẩy ra thật mạnh.
“Âm” một tiếng, Trình Uyên hoảng cả hồn.
Sau đó sáu con mát nhìn nhau, mát to trừng mát nhỏ…
Mục Như Trăn đang đỡ Bạch An Tương đột nhiên xông vào phòng tắm cũng hóa đá.
“AI” Không biết bao lâu sau, một tiếng hét vang thấu trời đêm.
Trình Uyên cũng bối rối.
Mục Như Trăn đột nhiên thét lên chói tai, sau đó hai tay che mắt, Bạch An Tương đương nhiên là rơi tự do.
Trình Uyên bất chấp dùng khăn lông che chỗ quan trọng của mình lại, vội vàng vươn tay đỡ Bạch An Tương sắp ngã xuống mặt đất, đồng thời, mùi rượu nồng nặc đập.
vào mặt anh.
Bạch An Tương đã say mèm không còn tỉnh táo.
Trình Uyên dùng Bạch An Tương che chẳn thân thể mình, kinh ngạc hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy? Các cô đi uống rượu à?” Mục Như Trăn kìm nén đến đỏ bừng cả mặt như quả táo.
chín, cô ta đột nhiên rống lên với Trình Uyên: “Mẹ nó anh còn có tâm trạng mà tắm nữa hả?” Trình Uyên đang đỡ Bạch An Tương mà rất ấm ức, anh trần như nhộng, nếu muốn mặc quần áo thì nhất định phải buông Bạch An Tương ra, nhưng bộ dạng cô lúc này.
dặt dẹo như vậy, nếu buông ra chắc chắn sẽ ngã hẳn xuống đất.
Thôi thì bỏ chuyện này đi, nhưng Mục Như Trăn còn đang gào thét với anh, gào xong còn không đi, đôi mắt trợn lên như chuông đồng, nhìn chòng chọc vào anh, mà không, là hung dữ nhìn xoáy vào anh.
Giờ phút này, Mục Như Trăn giống như một con sói xám †o cực kỳ hung ác, còn mình lại biến thành một con cừu nhỏ ngoan ngoãn đáng thương.
“Các cô đi uống rượu, tôi tảm thì có làm sao?” Trình Uyên không phục đáp lại.
Mục Như Trăn chỉ vào mặt Trình Uyên, tức giận đến mức.
môi run rẩy: “Được… Được lắm, anh được lắm!” Trình Uyên cười khổ nói: “Bà cô, cô đi ra ngoài trước đã được không?” “Bà đây không đi ra đấy!” Mục Như Trăn tức giận nói với Trình Uyên.
Nhưng sau khi cô ta nói xong câu đó, hai người đều bối rối.
Mặt Mục Như Trăn càng đỏ hơn, cô ta hừ lạnh một tiếng, xoay người rời khỏi phòng tắm, cũng thuận tay giúp.
Trình Uyên đóng cửa lại đánh râm một tiếng cực kỳ vang dội.
Trình Uyên dùng một chiếc khăn lông quấn quanh người, đỡ Bạch An Tương vào phòng ngủ.
Mục Như Trăn tái xanh mặt đi vào theo, cầm một chiếc.
khăn lau mặt cho Bạch An Tương.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Trình Uyên hỏi Mục Như Trăn.
Có thể nhận ra được Mục Như Trăn cũng đã uống rất nhiều rượu, nếu không mặt cũng không đỏ như vậy, hơn nữa mùi rượu cũng rất nồng.
Có điều cũng may, khả năng uống của Mục Như Trăn nhìn qua cao hơn Bạch An Tương rất nhiều, cô ta còn chưa say quá.
“Còn không phải vì anh sao.” Mục Như Trăn nhìn Trình Uyên gườm gườm.
“Vì tôi? Tôi làm sao?” Trình Uyên không hiểu gì hết.
Bạch An Tương hẹn Mục Như Trăn đi uống rượu, mới đầu cũng chỉ uống vì trong lòng buồn bực, tán gẫu với Mục Như Trăn hoặc nói mấy chuyện thú vị ở công ty thôi.
Nhưng những ai đã từng uống rượu đều biết, câu say rượu nói lời thật lòng không hề dối trá chút nào, đến khi Bạch An Tương đã ngà ngà mới thổ lộ toàn bộ nỗi bưồn khổ ra cho Mục Như Trăn nghe.
Mục Như Trăn kể lại những gì Bạch An Tương nói, sau đó cười khẩy: ‘Tôi thật không hiểu, An Tương cứ đòi đi theo người đàn ông không có tài cán gì như anh để làm gì?” Trình Uyên đã tự động miễn dịch với những lời như vậy rồi, nhưng khi Mục Như Trăn kể lại những lời của Bạch An Tương lại khiến cho anh tức giận.
Tập đoàn Tuấn Phong to lớn như vậy, đương nhiên quan hệ cũng rộng, sau khi Trình Uyên được thả ra quay về công ty, Vương Tử Yên đã nói rõ ràng từ đầu đến cuối chuyện này với anh.
Vì vậy, Trình Uyên cũng biết Bạch Vĩnh Minh lén lút làm những chuyện xấu xa, hơn nữa người cứu mình ra cũng không phải Long Thầm Vũ mà là Vương Tử Yên, ngược lại chẳng những Long Thầm Vũ không hề cứu mình, còn vét hạng người như Bạch Vĩnh Minh ra ngoài.
Sắc mặt Trình Uyên tái xanh.
“Tôi biết rồi, cô đi đi, những ấm ức mà An Tương phải chịu, tôi sẽ không bỏ qua như vậy đâu” Anh nói với Mục Như Trăn.
Mục Như Trăn lại hừ lạnh một tiếng, cơn tức vẫn không giảm: “Tôi đi? Tôi đi rồi thì anh có thể làm gì? Loại đàn ông vô dụng như anh…” Mục Như Trăn còn chưa nói hết câu, Trình Uyên đã lạnh lùng lên tiếng ngắt lời cô ta: “Tôi có tác dụng gì hay không, không phải vừa nấy cô cũng nhìn thấy rồi sao?” Vừa nấy…
Đột nhiên nhớ đến cảnh tượng trong nhà tắm, gương mặt Mục Như Trăn lập tức đỏ bừng, cô ta cuống quýt phủ nhận: “Không… Tôi không nhìn thấy gì cả.” Trình Uyên thở dài: “Như Trăn, bất kể thế nào, cảm ơn cô: “Ấy… Sóng to gió lớn đột nhiên bị một cơn gió xuân đột ngột vỗ về, oán hận, bối rối, cơn giận dồn nén trong Mục.
Như Trăn đột nhiên nghe thấy Trình Uyên nói như vậy, nhất thời còn hơi lúng túng.
“Hãy tin tôi, tôi nhất định sẽ để cho những người khác phải trả giá thật lớn.” Trình Uyên nói.
Mục Như Trăn lườm anh một cái, không biết nghĩ đến chuyện gì, vẫy vẫy tay: “Được rồi được rồi, anh cứ xem đấy mà làm, dù sao tôi cũng đã đưa người về cho anh rồi, anh nhất định phải nghĩ cách lấy lại thể diện cho An Tương, tôi đi đây.” Trình Uyên không kiềm được nhíu mày, nhìn xuống lẩm bẩm: “Cũng to mà” “Cũng tạm” Mục Như Trăn buột miệng trả lời.
Kết quả…
Lúc Trình Uyên kinh ngạc ngẩng đầu lên, tốc độ Mục Như Trăn chạy ra khỏi biệt thự đã chẳng khác nào chạy.
trốn, mông cũng lác rất mạnh.
Nhìn cô ta chạy ra khỏi biệt thự như đang chạy trốn, Trình Uyên cảm thấy mặt của mình cũng hơi nóng lên.
“Phụ nữ đúng thật là chẳng nói được một câu thật lòng, vừa nãy còn bảo không nhìn thấy gì”
Bình luận facebook