Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61
Chương 61 Làm hắn ta buông tay
Người đi theo đằng sau Trình Uyên chính là Bạch Long, là một người đàn ông cao một mét chín.
Hai người cứ đủng đỉnh bước đến như vậy, gương mặt Trình Uyên hơi chùng xuống, ánh mắt khóa chặt Trương Dục. Còn Bạch Long lại hơi rũ mi xuống, dường như: hoàn toàn không thèm để ý đến tất cả những người này, cực kỳ bình tĩnh tự nhiên.
Lúc này, khí chất mà hai người thể hiện ra giống như khinh thường tất cả mọi thứ, nhất thời khiến tất cả mọi người có mặt đều kinh hãi.
Mọi người đều rối rít nhường đường cho bọn họ.
Trương Dục đang kẹp chặt Tôn Phi Phi cũng hơi sợ hãi, anh ta không ngừng lùi bước về phía sau, định trốn ra sau lưng Đại Cẩu.
Bàn tay anh ta đang kẹp chặt Tôn Phi Phi cũng hơi run rẩy, Tôn Phi Phi có thể cảm nhận được, cô ta cũng bị khí chất của Trình Uyên và Bạch Long làm cho rúng động, kinh hãi đến mức miệng hơi hé ra, quên cả kêu cứu.
“Trình Uyên, đừng tưởng rằng anh giả vờ làm ra vẻ nguy hiểm không sờn này thì chúng tôi sẽ sợ anh, nói thật cho anh biết, anh Đại Cẩu cất công đến đây để dạy dỗ các.
anh đấy” Trương Dục cố gảng kiềm chế tâm trạng căng thẳng của mình.
Đại Cẩu nghe thấy Trương Dục nhắc đến hắn ta, không kiềm được mỉm cười, thản nhiên bước ra một bước.
đứng trước mặt Trình Uyên, điệu bộ đó cũng khá là giống Bạch Long, điềm nhiên hỏi: “Anh là Trình Uyên?” Trình Uyên không thèm để ý đến hắn ta, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Trương Dục, lạnh lùng nói: “Thả cô †a ra.” “Mẹ nó anh nghĩ anh là ai hả?” Trương Dục thấy Đại Cẩu đứng trước mặt Trình Uyên, lá gan cũng to ra, lớn tiếng kêu gào: “Anh Đại Cẩu còn đang hỏi anh đấy, thế mà anh dám giả câm giả điếc à, khinh thường anh Đại Cẩu đúng không?” “Anh bảo tôi thả người là tôi phải thả sao?” “Phì! Mẹ nó trong mát tôi anh là cái thá gì chứ?” Lời nói của Trương Dục có ý đồ gây xích mích, anh ta đang ngầm nói với Đại Cẩu, Trình Uyên hoàn toàn coi thường anh.
Nhưng Đại Cẩu lại không hề tức giận chút nào, vì hắn ta biết rõ, khi cao thủ tranh tài, ai tức giận trước, người đó đã thua một nửa rồi.
Hắn ta không cảm giác được Trình Uyên là cao thủ, nhưng có thể cảm giác được người đàn ông giống như “tháp sắt” sau lưng Trình Uyên kia, hẳn là đã từng luyện tập.
Đại Cẩu híp mát, lại thờ ơ hỏi Trình Uyên một lần nữa: “Anh chính là Trình Uyên?” Trình Uyên vẫn không thèm đếm xỉa đến Đại Cẩu, lạnh lùng nói với Trương Dục: “Tôi nhác lại lần nữa, thả cô ta ra, nếu không…
Người xưa có một câu rất hay, một lần hai lần không thể làm đến lần thứ ba được.
Trình Uyên coi thường Đại Cẩu lần thứ hai, điều này khiến mặt Đại Cẩu lập tức tối sầm, ánh mắt cũng lạnh đi, hắn ta nắm chặt cổ áo Trình Uyên, mặt hắn ta gần như sắp đập vào mặt Trình Uyên, ánh mát nhìn chằm chằm vào Trình Uyên, tức giận nói: “Nhìn tôi, nhìn tôi đây này!” Lúc này Trình Uyên mới liếc nhìn Đại Cẩu một cái, lạnh lùng nói: “Buông tay!” “Ha ha… Trình Uyên anh xong đời rồi!” Thấy tình cảnh này, Trương Dục khoát trá, đây là hình ảnh mà anh ta muốn nhìn thấy nhất, không kiềm được kêu gào ầm ï: “Anh Đại Cẩu đã ba lần đạt giải quán quân Taekwondo toàn tỉnh đấy, anh lại dám coi thường anh Đại Cẩu hả, xem xem anh Đại Cẩu có đánh anh vãi cả phân ra không!” Trình Uyên nói buông tay, đương nhiên Đại Cẩu không nghe lời anh, hơn nữa, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên kia cũng dần dần biến thành lạnh lẽo, hắn ta nói với vẻ uy nghiêm: “Thằng chó này, cũng coi như anh có gan đấy, dám nói chuyện với Đại Cẩu tôi như vậy, Trương Dục nói không sai, ông đây ba lần đạt giải quán quân Taekwondo.” “Tôi bảo anh buông tay!” Trình Uyên lại lặp lại giọng nói lạnh lùng.
Đại Cẩu lại cười gã làm gì?” : “Tôi không buông thì anh có thể Trình Uyên hơi nghiêng đầu, nói với Bạch Long sau lưng: “Làm hẳn ta buông tay.” Bạch Long gật đầu, sau đó bước một bước lên trước.
Đại Cẩu đang định giương mắt liếc nhìn Bạch Long, đột nhiên đã thấy đau đớn…
“AI” Một tiếng hét thảm thiết, Đại Cẩu theo bản năng buông tay, đau đớn ôm chân, bắt đầu nhảy lò cò về phía sau.
Bạch Long chỉ bước lên phía trước một bước, nhưng khi bước chân này đặt xuống, lại không nghiêng không lệch, vừa vặn giãm trúng lên bàn chân của Đại Cẩu.
“Mẹ nó… Sau khi đau đớn qua đi, Đại Cẩu lập tức nổi cơn thịnh nộ, hắn ta nhấc chân đá về phía Bạch Long.
Bạch Long làm hắn ta mất hết thể diện, Đại Cẩu nghiến răng nghiến lợi, vẻ quyết tâm muốn đá Bạch Long thành †àn phế trong một cước.
Nhưng chân hắn ta vừa mới nâng lên, Bạch Long thuận tay tát một cái, làm cho Đại Cẩu ngã ngửa xuống đất.
Một người ba lần đạt giải quán quân Taekwondo toàn tỉnh.
Người tiếng tăm lừng lây ở khu bắc thành phố Tân Dương.
Đại Cẩu danh dự ba lần đạt quán quân Taekwondo, cứ như vậy bị một cái tát nhìn thì cực kỳ đơn giản của Bạch Long, “bốp” một tiếng như ném một dây pháo, lập tức nằm ngửa trên mặt đất, ngất xỉu.
Tất cả mọi người trợn tròn mắt.
Bất kể là người của Trương Dục, hay là người của quán Taekwondo của Đại Cẩu, đều ngớ người.
Mẹ nó mạnh dự thần…
Trình Uyên chỉnh sơ lại cổ áo vừa bị Đại Cẩu nắm, lạnh lùng nhìn chằm chảm Trương Dục: “Cần tôi lặp lại lần nữa không?” Trương Dục đã sợ đến choáng váng.
Có thế nào anh ta cũng không ngờ được, kẻ mạnh mà mình tốn một trăm nghìn mới mời đến được lại bị một cái tát của người ta đánh cho hôn mê. Người đàn ông mà Trình Uyên dẫn theo này rốt cuộc là quái vật gì? Trương Dục nuốt một ngụm nước bọt, không những không buông Tôn Phi Phi ra, mà còn nắm chặt một con dao gấp đặt lên cần cổ mảnh khảnh của Tôn Phi Phi, hoảng hốt lo sợ kêu gào với Trình Uyên: “Anh đừng có đến đây, nếu anh đến đây tôi sẽ giết chết cô ta.” Trình Uyên đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn anh ta.
Bạch Long ôm cánh tay bình tĩnh đứng sau lưng Trình Uyên.
Người trong quán Taekwondo làm gì còn ai dám bước lên chứ? Ngay cả “Chiến thần” Đại Cẩu trong mắt bọn họ.
cũng đã bị một cái tát của người ta đánh ngã rồi.
Trương Dục thấy chiêu bắt con tin này có hiệu quả, vội vàng kêu lên: “Cương Tử, mau gọi điện thoại cho đại ca Từ, gọi anh ta đến cứu tôi, nói với anh Từ, tôi bỏ ra hai trăm nghìn” Một người đàn ông mặc tây phục đứng bên cạnh Trương Dục kịp phản ứng lại, vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi điện.
Trương Dục cười khẩy nói: “Trình Uyên, mẹ nó anh đừng đắc ý sớm quá, coi như các anh có lợi hại hơn nữa, hai nắm đấm không địch được bốn tay, chỉ cần ở khu bắc này, miễn là anh Từ của tôi ra mặt, còn có mấy trăm đàn em chém chết các anh trong vòng mấy phú Anh Từ sao? Trình Uyên hơi nhướn mày, sau đó nghĩ đến một người.
Anh không biết mình có đoán đúng không, cũng không vạch trần.
Trên sân thượng có mấy chiếc đôn bằng đá, Trình Uyên oai vệ ngồi xuống, bày bộ dạng sẽ chơi đến cùng với Trương Dục.
Hết cách rồi, cho dù võ công Bạch Long có giỏi đến mấy chăng nữa, nhưng bây giờ bọn họ ném chuột sợ vỡ đồ, ngộ nhỡ Trương Dục này kích động, thật sự đâm trúng Tôn Phi Phi thì sao? Mà theo thời gian, sợ hãi, căng tháng lúc trước trong lòng Tôn Phi Phi cũng dần dần phai nhạt đi rất nhiều mà một cảm xúc khác dần dần dâng lên trong lòng.
Từ khi Trình Uyên ung dung bước lên sân thượng, rồi đến khi anh bình tĩnh tự nhiên không sợ hãi chút nào cảnh cáo Đại Cẩu, sau đó lại oai vệ ngồi chỗ này.
Đột nhiên, giống như toàn bộ thế giới đều biến thành màu xám, mà màu sắc duy nhất lại chỉ có Trình Uyên.
Trái tim Tôn Phi Phi rung động, chút tình cảm không kiềm chế được đang dần dần lan tràn.
Không lâu sau.
Có người lục tục bước lên sân thượng, càng ngày càng đông, đều là mấy người xăm hình rồng phượng, nhìn qua hung dữ tàn nhãn.
Nhìn thấy những người này, trên mặt Trương Dục lộ ra vẻ vui mừng: “Trình Uyên, bây giờ anh có muốn chạy cũng không chạy được nữa rồi, mẹ nó tôi sẽ để cho anh biết, chọc vào Trương Dục tôi sẽ có hậu quả như thế nào.” Tôn Phi Phi nhìn thấy tình huống như thế này cũng đột nhiên căng thẳng lên, tình hình quá nguy hiểm, cô ta không tin một người bình thường như Trình Uyên có thể đối phó được.
Không kiềm được lo lắng.
Mà khi Trình Uyên nhìn thấy Đầu Trọc chậm rãi bước lên sân thượng, nhưng lại lộ ra vẻ mặt cân nhác.
Người đi theo đằng sau Trình Uyên chính là Bạch Long, là một người đàn ông cao một mét chín.
Hai người cứ đủng đỉnh bước đến như vậy, gương mặt Trình Uyên hơi chùng xuống, ánh mắt khóa chặt Trương Dục. Còn Bạch Long lại hơi rũ mi xuống, dường như: hoàn toàn không thèm để ý đến tất cả những người này, cực kỳ bình tĩnh tự nhiên.
Lúc này, khí chất mà hai người thể hiện ra giống như khinh thường tất cả mọi thứ, nhất thời khiến tất cả mọi người có mặt đều kinh hãi.
Mọi người đều rối rít nhường đường cho bọn họ.
Trương Dục đang kẹp chặt Tôn Phi Phi cũng hơi sợ hãi, anh ta không ngừng lùi bước về phía sau, định trốn ra sau lưng Đại Cẩu.
Bàn tay anh ta đang kẹp chặt Tôn Phi Phi cũng hơi run rẩy, Tôn Phi Phi có thể cảm nhận được, cô ta cũng bị khí chất của Trình Uyên và Bạch Long làm cho rúng động, kinh hãi đến mức miệng hơi hé ra, quên cả kêu cứu.
“Trình Uyên, đừng tưởng rằng anh giả vờ làm ra vẻ nguy hiểm không sờn này thì chúng tôi sẽ sợ anh, nói thật cho anh biết, anh Đại Cẩu cất công đến đây để dạy dỗ các.
anh đấy” Trương Dục cố gảng kiềm chế tâm trạng căng thẳng của mình.
Đại Cẩu nghe thấy Trương Dục nhắc đến hắn ta, không kiềm được mỉm cười, thản nhiên bước ra một bước.
đứng trước mặt Trình Uyên, điệu bộ đó cũng khá là giống Bạch Long, điềm nhiên hỏi: “Anh là Trình Uyên?” Trình Uyên không thèm để ý đến hắn ta, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Trương Dục, lạnh lùng nói: “Thả cô †a ra.” “Mẹ nó anh nghĩ anh là ai hả?” Trương Dục thấy Đại Cẩu đứng trước mặt Trình Uyên, lá gan cũng to ra, lớn tiếng kêu gào: “Anh Đại Cẩu còn đang hỏi anh đấy, thế mà anh dám giả câm giả điếc à, khinh thường anh Đại Cẩu đúng không?” “Anh bảo tôi thả người là tôi phải thả sao?” “Phì! Mẹ nó trong mát tôi anh là cái thá gì chứ?” Lời nói của Trương Dục có ý đồ gây xích mích, anh ta đang ngầm nói với Đại Cẩu, Trình Uyên hoàn toàn coi thường anh.
Nhưng Đại Cẩu lại không hề tức giận chút nào, vì hắn ta biết rõ, khi cao thủ tranh tài, ai tức giận trước, người đó đã thua một nửa rồi.
Hắn ta không cảm giác được Trình Uyên là cao thủ, nhưng có thể cảm giác được người đàn ông giống như “tháp sắt” sau lưng Trình Uyên kia, hẳn là đã từng luyện tập.
Đại Cẩu híp mát, lại thờ ơ hỏi Trình Uyên một lần nữa: “Anh chính là Trình Uyên?” Trình Uyên vẫn không thèm đếm xỉa đến Đại Cẩu, lạnh lùng nói với Trương Dục: “Tôi nhác lại lần nữa, thả cô ta ra, nếu không…
Người xưa có một câu rất hay, một lần hai lần không thể làm đến lần thứ ba được.
Trình Uyên coi thường Đại Cẩu lần thứ hai, điều này khiến mặt Đại Cẩu lập tức tối sầm, ánh mắt cũng lạnh đi, hắn ta nắm chặt cổ áo Trình Uyên, mặt hắn ta gần như sắp đập vào mặt Trình Uyên, ánh mát nhìn chằm chằm vào Trình Uyên, tức giận nói: “Nhìn tôi, nhìn tôi đây này!” Lúc này Trình Uyên mới liếc nhìn Đại Cẩu một cái, lạnh lùng nói: “Buông tay!” “Ha ha… Trình Uyên anh xong đời rồi!” Thấy tình cảnh này, Trương Dục khoát trá, đây là hình ảnh mà anh ta muốn nhìn thấy nhất, không kiềm được kêu gào ầm ï: “Anh Đại Cẩu đã ba lần đạt giải quán quân Taekwondo toàn tỉnh đấy, anh lại dám coi thường anh Đại Cẩu hả, xem xem anh Đại Cẩu có đánh anh vãi cả phân ra không!” Trình Uyên nói buông tay, đương nhiên Đại Cẩu không nghe lời anh, hơn nữa, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên kia cũng dần dần biến thành lạnh lẽo, hắn ta nói với vẻ uy nghiêm: “Thằng chó này, cũng coi như anh có gan đấy, dám nói chuyện với Đại Cẩu tôi như vậy, Trương Dục nói không sai, ông đây ba lần đạt giải quán quân Taekwondo.” “Tôi bảo anh buông tay!” Trình Uyên lại lặp lại giọng nói lạnh lùng.
Đại Cẩu lại cười gã làm gì?” : “Tôi không buông thì anh có thể Trình Uyên hơi nghiêng đầu, nói với Bạch Long sau lưng: “Làm hẳn ta buông tay.” Bạch Long gật đầu, sau đó bước một bước lên trước.
Đại Cẩu đang định giương mắt liếc nhìn Bạch Long, đột nhiên đã thấy đau đớn…
“AI” Một tiếng hét thảm thiết, Đại Cẩu theo bản năng buông tay, đau đớn ôm chân, bắt đầu nhảy lò cò về phía sau.
Bạch Long chỉ bước lên phía trước một bước, nhưng khi bước chân này đặt xuống, lại không nghiêng không lệch, vừa vặn giãm trúng lên bàn chân của Đại Cẩu.
“Mẹ nó… Sau khi đau đớn qua đi, Đại Cẩu lập tức nổi cơn thịnh nộ, hắn ta nhấc chân đá về phía Bạch Long.
Bạch Long làm hắn ta mất hết thể diện, Đại Cẩu nghiến răng nghiến lợi, vẻ quyết tâm muốn đá Bạch Long thành †àn phế trong một cước.
Nhưng chân hắn ta vừa mới nâng lên, Bạch Long thuận tay tát một cái, làm cho Đại Cẩu ngã ngửa xuống đất.
Một người ba lần đạt giải quán quân Taekwondo toàn tỉnh.
Người tiếng tăm lừng lây ở khu bắc thành phố Tân Dương.
Đại Cẩu danh dự ba lần đạt quán quân Taekwondo, cứ như vậy bị một cái tát nhìn thì cực kỳ đơn giản của Bạch Long, “bốp” một tiếng như ném một dây pháo, lập tức nằm ngửa trên mặt đất, ngất xỉu.
Tất cả mọi người trợn tròn mắt.
Bất kể là người của Trương Dục, hay là người của quán Taekwondo của Đại Cẩu, đều ngớ người.
Mẹ nó mạnh dự thần…
Trình Uyên chỉnh sơ lại cổ áo vừa bị Đại Cẩu nắm, lạnh lùng nhìn chằm chảm Trương Dục: “Cần tôi lặp lại lần nữa không?” Trương Dục đã sợ đến choáng váng.
Có thế nào anh ta cũng không ngờ được, kẻ mạnh mà mình tốn một trăm nghìn mới mời đến được lại bị một cái tát của người ta đánh cho hôn mê. Người đàn ông mà Trình Uyên dẫn theo này rốt cuộc là quái vật gì? Trương Dục nuốt một ngụm nước bọt, không những không buông Tôn Phi Phi ra, mà còn nắm chặt một con dao gấp đặt lên cần cổ mảnh khảnh của Tôn Phi Phi, hoảng hốt lo sợ kêu gào với Trình Uyên: “Anh đừng có đến đây, nếu anh đến đây tôi sẽ giết chết cô ta.” Trình Uyên đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn anh ta.
Bạch Long ôm cánh tay bình tĩnh đứng sau lưng Trình Uyên.
Người trong quán Taekwondo làm gì còn ai dám bước lên chứ? Ngay cả “Chiến thần” Đại Cẩu trong mắt bọn họ.
cũng đã bị một cái tát của người ta đánh ngã rồi.
Trương Dục thấy chiêu bắt con tin này có hiệu quả, vội vàng kêu lên: “Cương Tử, mau gọi điện thoại cho đại ca Từ, gọi anh ta đến cứu tôi, nói với anh Từ, tôi bỏ ra hai trăm nghìn” Một người đàn ông mặc tây phục đứng bên cạnh Trương Dục kịp phản ứng lại, vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi điện.
Trương Dục cười khẩy nói: “Trình Uyên, mẹ nó anh đừng đắc ý sớm quá, coi như các anh có lợi hại hơn nữa, hai nắm đấm không địch được bốn tay, chỉ cần ở khu bắc này, miễn là anh Từ của tôi ra mặt, còn có mấy trăm đàn em chém chết các anh trong vòng mấy phú Anh Từ sao? Trình Uyên hơi nhướn mày, sau đó nghĩ đến một người.
Anh không biết mình có đoán đúng không, cũng không vạch trần.
Trên sân thượng có mấy chiếc đôn bằng đá, Trình Uyên oai vệ ngồi xuống, bày bộ dạng sẽ chơi đến cùng với Trương Dục.
Hết cách rồi, cho dù võ công Bạch Long có giỏi đến mấy chăng nữa, nhưng bây giờ bọn họ ném chuột sợ vỡ đồ, ngộ nhỡ Trương Dục này kích động, thật sự đâm trúng Tôn Phi Phi thì sao? Mà theo thời gian, sợ hãi, căng tháng lúc trước trong lòng Tôn Phi Phi cũng dần dần phai nhạt đi rất nhiều mà một cảm xúc khác dần dần dâng lên trong lòng.
Từ khi Trình Uyên ung dung bước lên sân thượng, rồi đến khi anh bình tĩnh tự nhiên không sợ hãi chút nào cảnh cáo Đại Cẩu, sau đó lại oai vệ ngồi chỗ này.
Đột nhiên, giống như toàn bộ thế giới đều biến thành màu xám, mà màu sắc duy nhất lại chỉ có Trình Uyên.
Trái tim Tôn Phi Phi rung động, chút tình cảm không kiềm chế được đang dần dần lan tràn.
Không lâu sau.
Có người lục tục bước lên sân thượng, càng ngày càng đông, đều là mấy người xăm hình rồng phượng, nhìn qua hung dữ tàn nhãn.
Nhìn thấy những người này, trên mặt Trương Dục lộ ra vẻ vui mừng: “Trình Uyên, bây giờ anh có muốn chạy cũng không chạy được nữa rồi, mẹ nó tôi sẽ để cho anh biết, chọc vào Trương Dục tôi sẽ có hậu quả như thế nào.” Tôn Phi Phi nhìn thấy tình huống như thế này cũng đột nhiên căng thẳng lên, tình hình quá nguy hiểm, cô ta không tin một người bình thường như Trình Uyên có thể đối phó được.
Không kiềm được lo lắng.
Mà khi Trình Uyên nhìn thấy Đầu Trọc chậm rãi bước lên sân thượng, nhưng lại lộ ra vẻ mặt cân nhác.
Bình luận facebook