Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Chương 7 Tiếp quản sản nghiệp “Em dọn ra khỏi nhà, thuê phòng ở bên ngoài, anh cũng đi theo nhé” Bạch An Tương nói.
Trình Uyên yên lặng.
Nếu là trước kia, Bạch An Tương muốn vứt bỏ anh còn không kịp, nhưng bây giờ… rõ ràng cô là vì mẹ của Trình Uyên mới cãi nhau với mẹ mình, cũng vì thế mới bỏ nhà đi, điều này thật sự khiến Trình Uyên cảm động.
Mà cô thuê phòng bên ngoài cũng không quên nói với Trình Uyên, kêu anh qua ở cùng, nói cách khác, dường như điều này chứng minh Bạch An Tương đã chấp nhận số phận, đã chấp nhạn Trình Uyên rồi.
Sao Trình Uyên có thể không động lòng chứ? “Không phải anh cũng có chuyện muốn nói với em sao?” Bạch An Tương thấy Trình Uyên mãi không trả lời thì hỏi.
Trình Uyên lại cười: “Anh quên rồi” “pm Trình Uyên nghĩ, thật ra như vậy cũng rất tốt.
Anh hoàn toàn không quan tâm nhà lớn hay nhỏ, chỉ quan tâm người ở trong nhà thôi.
Nếu thế, vậy đợi lúc đến sinh nhật của Bạch An Tương.
lại mang đến cho cô một ngạc nhiên vậy, dù sao cũng không còn mấy ngày nữa.
Phòng Bạch An Tương thuê ở một toà nhà cũ, là loại nhà lầu gạch đỏ kiểu 2000 năm trước, trông rất xập xệ.
Đi vào rồi mới thấy cũng xem như sạch sẽ, là một căn nhà nhỏ hai phòng 60 mét vuông.
Bạch An Tương chỉ vào một phòng ngủ nói: “Anh ở phòng này” Sau đó thì cô đi vào một phòng khác.
Trình Uyên thở dài, cuối cùng vẫn y như cũ.
Nhưng anh cũng không vội, nếu Bạch An Tương đã bát đầu có gì thay đổi với mình, vậy ngày ngủ cùng nhau còn xa sao? “Honey..” Giọng nói của Bạch An Tương đột nhiên vang lên trong căn phòng kia.
Tim Trình Uyên đập thình thịch, quả nhiên… quả nhiên không còn xa nữa… Bạch An Tương chưa từng gọi mình.
như thế bao giờ.
Nhưng vào lúc tim Trình Uyên đập nhanh như nai con chạy loạn, sắp kích động chạy nhanh vào trong, giọng nói của Mục Như Trăn vang lên trong phòng của Bạch An Tương: “Wow honey, hôm nay thế nào?” “..” Giống như một chậu nước lạnh xối lên đầu.
Thì ra là Bạch An Tương đang gọi video với Mục Như Trăn.
Trình Uyên nghe một lát, phát hiện Mục Như Trăn cũng không tỉ sau đó lại bí mật với Bạch An Tương thì yên tâm hơn, ắt đầu hơi ghen tị.
Khi nào mình mới có thể thân thiết với cô như Mục Như Trăn nhỉ? Anh không nhịn được thở dài, xem ra những tháng ngày ngủ cùng nhau thật sự rất xa xôi.
Hôm sau lúc thức dậy, Bạch An Tương đã đi làm rồi, Trình Uyên rửa mặt đơn giản sau đó đi đến bệnh viện.
Sau hai ngày, cuối cùng cũng có một tin tức khiến anh Vui vẻ.
Đến phòng bệnh của mẹ, phát hiện mẹ đã tỉnh lại rồi, bác sĩ nói với Trình Uyên là phẫu thuật rất thành công, dù sao cũng là viện trưởng tự mình mổ chính.
Lúc Trình Uyên đi đến bên giường mẹ, nước mắt của mẹ chảy ra.
“Uyên Uyên, đều là thật” Bà nói.
Trình Uyên đưa mắt nhìn mấy giỏ hoa và trái cây trên bàn, những thứ này đều có giá trị dinh dưỡng rất cao, bình thường ngay cả một quả Trình Uyên cũng không nỡ mua ăn.
Không cần đoán cũng biết là ai tặng.
Nhìn khuôn mặt phủ kín nếp nhăn của mẹ, đáy lòng Trình Uyên run rẩy.
‘Thật ra anh đã đoán ra từ lâu, vì không ai sẽ tuỳ tiện đưa một trăm triệu tiền tiêu vặt cho một người xa lạ cả, cho.
dù đối phương có nhiều tiền hơn cũng thế.
“Trong mắt con chỉ có một người mẹ thôi” Trình Uyên nói.
Mẹ lắc đầu, cười rơi lệ, yếu ớt nói: “Đứa nhỏ ngốc, bảo.
con nhận lại ba mẹ ruột, cũng không phải kêu con mặc kệ mẹ, hơn nữa con cũng trưởng thành rồi, ai còn có thể buộc con trên người chứ?” “Không trải qua nỗi đau sinh nở, vĩnh viễn không hiểu được sự khó khăn của người làm mẹ, con à, đi đi, đừng khiến mẹ ruột của con đau lòng” Trình Uyên không biết nói sao cho phải.
Lúc rời khỏi bệnh viện, anh rất rối ren.
Mẹ nói với anh tên của mẹ ruột, là Lý Lan Oanh, một cái tên rất bình thường, nhưng khí chất lại sang trọng đến thế.
Trình Uyên đứng bên ngoài phòng tổng thống của khách sạn lớn Tân Dương, gõ vang cửa phòng.
Khi Lý Lan Oanh mở cửa vẫn đang mặc áo ngủ, sau khi nhìn thấy Trình Uyên thì kích động nắm lấy tay anh: “Uyên Uyên, mẹ biết con sẽ đến mà” Trình Uyên bị Lý Lan Oanh kéo vào phòng, anh đi chậm mấy bước trong phòng tổng thống xa hoa đến không tưởng tượng nổi, đưa mắt nhìn qua nhìn lại.
“Đúng là xa hoa” Trình Uyên cảm thán: “Thật ra có tôi hay không, bà vẫn sống rất tốt mà” Lý Lan Oanh xấu hổ: “Uyên Uyên con… là đang trách mẹ sao?” Trình Uyên ngồi xuống sofa mềm mại: “Nếu tôi nói không hề trách móc gì, bà có tin không?” Bầu không khí bỗng nhiên cứng lại.
Một lúc lâu sau đó, Lý Lan Oanh ngồi xuống bên cạnh Trình Uyên, nhìn khuôn mặt gầy gò của con trai mình, đôi chân mày nhíu chặt: “Xin lỗi con, mẹ..” “Tôi biết bà có nỗi khổ” Trình Uyên ngắt lời bà Ỉ không muốn nghe, cho nên cũng không thể hiểu, nhưng không sao cả, dù sao bà cũng là mẹ ruột của tôi” “.” Lý Lan Oanh.
“Tôi có một điều kiện” Trình Uyên nói.
Nghe vậy, Lý Lan Oanh vui vẻ: “Con nói đi” Có điều kiện là chuyện tốt, có điều kiện là có cơ hội thoả hiệp, đây là một chuyện đáng vui vẻ với bà.
Trình Uyên dừng lại một lát rồi nói: “Tôi có thể nhận lại bà, nhưng tôi không thể bỏ mẹ mình, cũng tạm thời không định rời khỏi Tân Dương, mặc dù sau này nếu có ý định đó, tôi cũng sẽ dẫn mẹ mình theo” Nghe vậy, Lý Lan Oanh hơi ngạc nhiên: “Chỉ thế thôi sao?” “Đúng” Trình Uyên gật đầu: “Nếu bà không đồng ý, cứ xem như mình chưa từng sinh ra đứa con trai này đi” Lý Lan Oanh đột nhiên vui sướng, hưng phấn nói: “Đồng ý đồng ý, sao mẹ có thể không đồng ý được, điều này chứng tỏ con mẹ là một người đàn ông hiếu thảo có trách nhiệm, mẹ vui mừng còn không kịp ấy chứ” Sau đó, một lịch sử phủ đầy bụi được Lý Lan Oanh kể cho Trình Uyên nghe.
Bây giờ anh mới biết ba mình tên Trình Tuấn Phong, là nhà giàu đứng đầu thủ đô, là nhân vật giậm chân một cái cả giới kinh doanh đều sẽ chấn động ba lần.
Lý Lan Oanh đưa một xấp tài liệu vào tay Trình Uyên: “Nếu con tạm thời không định rời khỏi thành phố Tân Dương, vậy đúng lúc mẹ giao hết sản nghiệp của nhà chúng ta ở đây vào tay con” “Sản nghiệp?” Trình Uyên ngơ ngác.
Lúc đầu anh chỉ nghĩ ba mẹ ruột của mình là mấy người dư tiền, nhưng không ngờ lại làm lớn như thế.
Cái này gọi là gì? Mình cá chép hoá rồng chỉ trong một đêm hay sao? “Tập đoàn Tuấn Phong” Lý Lan Oanh thản nhiên nói.
Trình Uyên kinh hãi, Tập đoàn Tuấn Phong là một trong hai tập đoàn lớn nhất Tân Dương, cả Vịnh Ánh Trăng cũng là sản nghiệp dưới trướng Tập đoàn Tuấn Phong, chẳng trách ngày đó lúc mình lấy thẻ đen ra, căn nhà ở Vịnh Ánh Trăng còn có thể tặng miễn phí cho mình.
Mua âu phục, mở cuộc họp hội đồng, nhậm chức Chủ tịch HĐQT mới của Tập đoàn Tuấn Phong chỉ trong vòng mấy tiếng, đủ để nhìn ra năng lực làm việc của Lý Lan Oanh. Vì thường xuyên có việc gấp ở bên kia, sau khi bàn giao mọi chuyện xong thì bà bèn rời đi trước.
Cả quá trình, Trình Uyên đều trong trạng thái mông lung, đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng làm việc của Chủ tịch HĐQT nhìn thành phố phồn hoa trước mặt, anh vẫn mất bình tĩnh rất lâu, cứ bị vây trong mơ hồ.
Hai năm nay, anh có tài nhưng không gặp thời, kiến thức.
trong đầu đều sắp bỏ phí hết, bây giờ đột nhiên có được.
Tập đoàn Tuấn Phong lớn như thế, anh siết chặt tay, móng tay cũng sắp ghim vào trong thịt.
Anh rất kích động.
Dường như tất cả suy nghĩ, tất cả lý tưởng đều sẽ bắt đầu từ khoảnh khác này, tiến hành hết theo suy nghĩ của anh.
Trình Uyên anh chỉ muốn những người mình yêu thương sống một cuộc sống tốt hơn.
Sẽ không vì không có tiền mà chen lấn trên xe buýt, sẽ không vì không có tiền mà chạy xe điện tan tầm trong trời đông rét mướt.
Sẽ không vì không có tiền mà không dám bị bệnh! Lúc này, giọng nói của trợ lý xinh đẹp kéo anh về hiện thực.
“Chủ tịch, bây giờ tôi cần làm gì ạ?” Người đẹp tên Vương Tử Yên, là trợ lý Lý Lan Oanh đặc biệt sắp xếp cho Trình Uyên, cao chừng một mét bảy, đôi chân dài khêu gợi được tất đen vây lấy, dáng người thướt tha, bộ ngực còn hùng vĩ hơn cả Mục Như Trăn, trên khuôn mặt xinh đẹp không có chút thay đổi, giống y như một người đẹp lạnh lùng.
Trình Uyên yên lặng.
Nếu là trước kia, Bạch An Tương muốn vứt bỏ anh còn không kịp, nhưng bây giờ… rõ ràng cô là vì mẹ của Trình Uyên mới cãi nhau với mẹ mình, cũng vì thế mới bỏ nhà đi, điều này thật sự khiến Trình Uyên cảm động.
Mà cô thuê phòng bên ngoài cũng không quên nói với Trình Uyên, kêu anh qua ở cùng, nói cách khác, dường như điều này chứng minh Bạch An Tương đã chấp nhận số phận, đã chấp nhạn Trình Uyên rồi.
Sao Trình Uyên có thể không động lòng chứ? “Không phải anh cũng có chuyện muốn nói với em sao?” Bạch An Tương thấy Trình Uyên mãi không trả lời thì hỏi.
Trình Uyên lại cười: “Anh quên rồi” “pm Trình Uyên nghĩ, thật ra như vậy cũng rất tốt.
Anh hoàn toàn không quan tâm nhà lớn hay nhỏ, chỉ quan tâm người ở trong nhà thôi.
Nếu thế, vậy đợi lúc đến sinh nhật của Bạch An Tương.
lại mang đến cho cô một ngạc nhiên vậy, dù sao cũng không còn mấy ngày nữa.
Phòng Bạch An Tương thuê ở một toà nhà cũ, là loại nhà lầu gạch đỏ kiểu 2000 năm trước, trông rất xập xệ.
Đi vào rồi mới thấy cũng xem như sạch sẽ, là một căn nhà nhỏ hai phòng 60 mét vuông.
Bạch An Tương chỉ vào một phòng ngủ nói: “Anh ở phòng này” Sau đó thì cô đi vào một phòng khác.
Trình Uyên thở dài, cuối cùng vẫn y như cũ.
Nhưng anh cũng không vội, nếu Bạch An Tương đã bát đầu có gì thay đổi với mình, vậy ngày ngủ cùng nhau còn xa sao? “Honey..” Giọng nói của Bạch An Tương đột nhiên vang lên trong căn phòng kia.
Tim Trình Uyên đập thình thịch, quả nhiên… quả nhiên không còn xa nữa… Bạch An Tương chưa từng gọi mình.
như thế bao giờ.
Nhưng vào lúc tim Trình Uyên đập nhanh như nai con chạy loạn, sắp kích động chạy nhanh vào trong, giọng nói của Mục Như Trăn vang lên trong phòng của Bạch An Tương: “Wow honey, hôm nay thế nào?” “..” Giống như một chậu nước lạnh xối lên đầu.
Thì ra là Bạch An Tương đang gọi video với Mục Như Trăn.
Trình Uyên nghe một lát, phát hiện Mục Như Trăn cũng không tỉ sau đó lại bí mật với Bạch An Tương thì yên tâm hơn, ắt đầu hơi ghen tị.
Khi nào mình mới có thể thân thiết với cô như Mục Như Trăn nhỉ? Anh không nhịn được thở dài, xem ra những tháng ngày ngủ cùng nhau thật sự rất xa xôi.
Hôm sau lúc thức dậy, Bạch An Tương đã đi làm rồi, Trình Uyên rửa mặt đơn giản sau đó đi đến bệnh viện.
Sau hai ngày, cuối cùng cũng có một tin tức khiến anh Vui vẻ.
Đến phòng bệnh của mẹ, phát hiện mẹ đã tỉnh lại rồi, bác sĩ nói với Trình Uyên là phẫu thuật rất thành công, dù sao cũng là viện trưởng tự mình mổ chính.
Lúc Trình Uyên đi đến bên giường mẹ, nước mắt của mẹ chảy ra.
“Uyên Uyên, đều là thật” Bà nói.
Trình Uyên đưa mắt nhìn mấy giỏ hoa và trái cây trên bàn, những thứ này đều có giá trị dinh dưỡng rất cao, bình thường ngay cả một quả Trình Uyên cũng không nỡ mua ăn.
Không cần đoán cũng biết là ai tặng.
Nhìn khuôn mặt phủ kín nếp nhăn của mẹ, đáy lòng Trình Uyên run rẩy.
‘Thật ra anh đã đoán ra từ lâu, vì không ai sẽ tuỳ tiện đưa một trăm triệu tiền tiêu vặt cho một người xa lạ cả, cho.
dù đối phương có nhiều tiền hơn cũng thế.
“Trong mắt con chỉ có một người mẹ thôi” Trình Uyên nói.
Mẹ lắc đầu, cười rơi lệ, yếu ớt nói: “Đứa nhỏ ngốc, bảo.
con nhận lại ba mẹ ruột, cũng không phải kêu con mặc kệ mẹ, hơn nữa con cũng trưởng thành rồi, ai còn có thể buộc con trên người chứ?” “Không trải qua nỗi đau sinh nở, vĩnh viễn không hiểu được sự khó khăn của người làm mẹ, con à, đi đi, đừng khiến mẹ ruột của con đau lòng” Trình Uyên không biết nói sao cho phải.
Lúc rời khỏi bệnh viện, anh rất rối ren.
Mẹ nói với anh tên của mẹ ruột, là Lý Lan Oanh, một cái tên rất bình thường, nhưng khí chất lại sang trọng đến thế.
Trình Uyên đứng bên ngoài phòng tổng thống của khách sạn lớn Tân Dương, gõ vang cửa phòng.
Khi Lý Lan Oanh mở cửa vẫn đang mặc áo ngủ, sau khi nhìn thấy Trình Uyên thì kích động nắm lấy tay anh: “Uyên Uyên, mẹ biết con sẽ đến mà” Trình Uyên bị Lý Lan Oanh kéo vào phòng, anh đi chậm mấy bước trong phòng tổng thống xa hoa đến không tưởng tượng nổi, đưa mắt nhìn qua nhìn lại.
“Đúng là xa hoa” Trình Uyên cảm thán: “Thật ra có tôi hay không, bà vẫn sống rất tốt mà” Lý Lan Oanh xấu hổ: “Uyên Uyên con… là đang trách mẹ sao?” Trình Uyên ngồi xuống sofa mềm mại: “Nếu tôi nói không hề trách móc gì, bà có tin không?” Bầu không khí bỗng nhiên cứng lại.
Một lúc lâu sau đó, Lý Lan Oanh ngồi xuống bên cạnh Trình Uyên, nhìn khuôn mặt gầy gò của con trai mình, đôi chân mày nhíu chặt: “Xin lỗi con, mẹ..” “Tôi biết bà có nỗi khổ” Trình Uyên ngắt lời bà Ỉ không muốn nghe, cho nên cũng không thể hiểu, nhưng không sao cả, dù sao bà cũng là mẹ ruột của tôi” “.” Lý Lan Oanh.
“Tôi có một điều kiện” Trình Uyên nói.
Nghe vậy, Lý Lan Oanh vui vẻ: “Con nói đi” Có điều kiện là chuyện tốt, có điều kiện là có cơ hội thoả hiệp, đây là một chuyện đáng vui vẻ với bà.
Trình Uyên dừng lại một lát rồi nói: “Tôi có thể nhận lại bà, nhưng tôi không thể bỏ mẹ mình, cũng tạm thời không định rời khỏi Tân Dương, mặc dù sau này nếu có ý định đó, tôi cũng sẽ dẫn mẹ mình theo” Nghe vậy, Lý Lan Oanh hơi ngạc nhiên: “Chỉ thế thôi sao?” “Đúng” Trình Uyên gật đầu: “Nếu bà không đồng ý, cứ xem như mình chưa từng sinh ra đứa con trai này đi” Lý Lan Oanh đột nhiên vui sướng, hưng phấn nói: “Đồng ý đồng ý, sao mẹ có thể không đồng ý được, điều này chứng tỏ con mẹ là một người đàn ông hiếu thảo có trách nhiệm, mẹ vui mừng còn không kịp ấy chứ” Sau đó, một lịch sử phủ đầy bụi được Lý Lan Oanh kể cho Trình Uyên nghe.
Bây giờ anh mới biết ba mình tên Trình Tuấn Phong, là nhà giàu đứng đầu thủ đô, là nhân vật giậm chân một cái cả giới kinh doanh đều sẽ chấn động ba lần.
Lý Lan Oanh đưa một xấp tài liệu vào tay Trình Uyên: “Nếu con tạm thời không định rời khỏi thành phố Tân Dương, vậy đúng lúc mẹ giao hết sản nghiệp của nhà chúng ta ở đây vào tay con” “Sản nghiệp?” Trình Uyên ngơ ngác.
Lúc đầu anh chỉ nghĩ ba mẹ ruột của mình là mấy người dư tiền, nhưng không ngờ lại làm lớn như thế.
Cái này gọi là gì? Mình cá chép hoá rồng chỉ trong một đêm hay sao? “Tập đoàn Tuấn Phong” Lý Lan Oanh thản nhiên nói.
Trình Uyên kinh hãi, Tập đoàn Tuấn Phong là một trong hai tập đoàn lớn nhất Tân Dương, cả Vịnh Ánh Trăng cũng là sản nghiệp dưới trướng Tập đoàn Tuấn Phong, chẳng trách ngày đó lúc mình lấy thẻ đen ra, căn nhà ở Vịnh Ánh Trăng còn có thể tặng miễn phí cho mình.
Mua âu phục, mở cuộc họp hội đồng, nhậm chức Chủ tịch HĐQT mới của Tập đoàn Tuấn Phong chỉ trong vòng mấy tiếng, đủ để nhìn ra năng lực làm việc của Lý Lan Oanh. Vì thường xuyên có việc gấp ở bên kia, sau khi bàn giao mọi chuyện xong thì bà bèn rời đi trước.
Cả quá trình, Trình Uyên đều trong trạng thái mông lung, đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng làm việc của Chủ tịch HĐQT nhìn thành phố phồn hoa trước mặt, anh vẫn mất bình tĩnh rất lâu, cứ bị vây trong mơ hồ.
Hai năm nay, anh có tài nhưng không gặp thời, kiến thức.
trong đầu đều sắp bỏ phí hết, bây giờ đột nhiên có được.
Tập đoàn Tuấn Phong lớn như thế, anh siết chặt tay, móng tay cũng sắp ghim vào trong thịt.
Anh rất kích động.
Dường như tất cả suy nghĩ, tất cả lý tưởng đều sẽ bắt đầu từ khoảnh khác này, tiến hành hết theo suy nghĩ của anh.
Trình Uyên anh chỉ muốn những người mình yêu thương sống một cuộc sống tốt hơn.
Sẽ không vì không có tiền mà chen lấn trên xe buýt, sẽ không vì không có tiền mà chạy xe điện tan tầm trong trời đông rét mướt.
Sẽ không vì không có tiền mà không dám bị bệnh! Lúc này, giọng nói của trợ lý xinh đẹp kéo anh về hiện thực.
“Chủ tịch, bây giờ tôi cần làm gì ạ?” Người đẹp tên Vương Tử Yên, là trợ lý Lý Lan Oanh đặc biệt sắp xếp cho Trình Uyên, cao chừng một mét bảy, đôi chân dài khêu gợi được tất đen vây lấy, dáng người thướt tha, bộ ngực còn hùng vĩ hơn cả Mục Như Trăn, trên khuôn mặt xinh đẹp không có chút thay đổi, giống y như một người đẹp lạnh lùng.
Bình luận facebook