Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19: Không từ bỏ dã tâm
"Kẽo kẹt... kẽo kẹt..."
Trong rừng cây yên tĩnh không tiếng động đột nhiên truyền đến một tràng tiếng bước chân, âm thanh rất nhẹ, cho dù có nghiêm túc lắng nghe cũng cơ hồ khó có thể nghe rõ.
Mà thanh âm này đang không ngừng tăng lớn lên, nhưng Vương Lãng khoanh chân nhập định làm như không phát giác ra, vẫn nhắm mắt không động đậy.
Một thân ảnh dùng vải đen bịt mặt từ từ tiến đến phía sau Vương Lãng, nhìn người thanh niên bất tri bất giác này, hắn ta chầm chậm ngồi xổm xuống, con dao găm trong tay lóe lên sắc đen.
Đó là con dao đã được tẩm thuốc độc, cho dù cắt một vết nhỏ như ngón tay cũng đủ tử vong trong vòng một phút.
Người đàn ông che mặt từ từ quỳ xuống, con dao trong tay dựng thẳng lên, nhắm về phía cổ Vương Lãnh, chuẩn bị đâm vào.
Vị trí này bên trên là đại não, bên dưới là trái tim, chỉ cần đâm trúng thì chắc chắn có thể thấy được tác dụng máu bịt kín cổ họng.
Cơ bắp cánh tay nắm thật chặt, người đàn ông bịt mặt bộc lộ sự tàn nhẫn, trực tiếp đâm mạnh con dao tới!
Nhưng đã đâm ra gần một mét rồi mà không có cảm giác như đâm trúng bất cứ vật thể nào, người đàn ông bịt mặt rất kinh ngạc, vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, trong lòng đột nhiên căng thẳng!
Không biết từ lúc nào, Vương Lãnh vừa nãy vẫn còn cách phía trước mặt hắn ta nửa mét lúc này đã ở cách hắn ta hai mét rồi!
Vẫn đang ngồi xếp bằng, vẫn không động đậy, sao có thể đột nhiên đến phía trước như vậy được?
Trong lòng người đàn ông bịt mặt hết sức ngạc nhiên!
Hắn ta hoàn toàn không cho rằng bản thân nhìn nhầm, vừa nãy hắn ta đã nhắm chuẩn rồi mới ra tay, tuyệt đối không thể nhìn nhầm được.
Vậy thì chính là... đối phương đã dịch chuyển tức thời?
Vội vàng lắc đầu để gạt bỏ ý nghĩ này, người đàn ông bịt mặt dù có cho rằng bản thân gặp phải quỷ cũng tuyệt đối không thể tin nổi một người bình thường lại có tốc độ khủng khiếp như vậy.
Làm sát thủ đã mấy năm, trải qua khói lửa chiến đấu liên miên, cũng đã từng trải qua mấy ngày không ăn không uống, cho dù hoàn cảnh có khắc nghiệt thế nào, hắn ta cũng đều có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
Cho dù mục tiêu nhiệm vụ có giỏi giang cỡ nào, có thế lực lớn thế nào, thì đều nhất nhất trở thành oan hồn dưới lưỡi dao của hắn ta.
Nhưng lúc này, đối phó với một học sinh cấp ba mà một chiêu đã vô dụng, việc này khiến trong lòng người đàn ông bịt mặt có chút tức giận.
Hắn ta đã nghĩ kỹ rồi, phải hành hạ đến chết thế nào kẻ trước mắt đây.
Nghĩ như vậy, người đàn ông bịt mặt từ từ đứng lên, đang định đi về phía Vương Lãnh, thì trong khung cảnh yên tĩnh này đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh nhạt: "Là ai phái anh tới?"
Nghe thấy câu hỏi này, sát thủ đột nhiên chấn động, thân là sát thủ cao cấp, hắn ta chưa từng gặp phải tình huống bị mục tiêu phát hiện ra.
Nhưng, cho dù có phát hiện ra thì cũng không sao, rất hiếm khi hắn ta không hoàn thành được nhiệm vụ, sát thủ cười khẩy: "Nếu đã sắp chết thì việc gì phải biết là ai phái tôi đến".
"Ồ, vậy sao?", Vương Lãnh đứng lên mỉm cười, chợt quay người lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía tên sát thủ.
Khoảnh khắc đó đã khiến tên sát thủ giật mình, đồng tử con ngươi của Vương Lãnh tựa như vì sao trên trời, khiến hắn ta như nhìn thấy được bầu trời đầy sao, cảm nhận được sự nhỏ bé của bản thân, nhỏ bé đến mức hắn ta không dám cự tuyệt.
"Là Vương Hải Sơn phái tôi tới..."
Nghe vậy, Vương Lãnh thản nhiên cười nhạt, quả nhiên đúng như hắn đoán.
Vương Hải Sơn... quả nhiên không từ bỏ dã tâm!
Vốn Vương Lãnh chỉ muốn vạch trần âm mưu của Vương Hải Sơn, sau đó đuổi ông ta ra khỏi nhà họ Vương, nhưng giờ ông ta lại năm lần bảy lượt ra tay đối phó với hắn, lần nào cũng đều là sát chiêu, việc này khiến trong lòng Vương Lãnh trở nên nguội lạnh.
Nếu đã như vậy, thì không thể nương tay được nữa...
Ngước mắt lên nhìn về phía đối thủ, Vương Lãnh thản nhiên nói: "Nói cho tôi biết, hang ổ của Vương Hải Sơn ở đâu, tôi có thể cho anh chết một cách nhẹ nhàng".
Mấy thành viên then chốt của nhà họ Vương, hắn, chị dâu Tô Hàm Vận, bác cả Vương Chính Phong, chú ba Vương Hải Sơn, còn cả con trai của chú ba Vương Chấn Ngạo, đều cùng sống trong biệt thự nhà họ Vương.
Nếu như Vương Hải Sơn muốn mưu hại hắn và anh họ, vậy thì không thể nào bàn kế bày mưu trong biệt thự nhà họ Vương được, nhất định phải có hang ổ của riêng ông ta.
Lúc này, tên sát thủ đó cũng đã bừng tỉnh lại sau một lúc đờ đẫn ra, nhất thời nghĩ lại mà thấy sợ.
Nhưng khi hắn ta nhìn rõ gương mặt của Vương Lãnh thì đột nhiên lại trở nên tràn đầy tự tin, dù sao một tên nhãi nhép thế này, cho dù thực lực có cao cường thế nào thì cũng đến được mức độ nào?
Sát thủ nghe vậy bèn cười khẩy, nói: "Hừ, cậu tự tin có thể thoát khỏi tay tôi thế ư?"
Vương Lãnh nghe xong, thản nhiên mỉm cười: "Người có thể giết được tôi, đến nay tôi vẫn chưa gặp được, nếu như anh không muốn nói vậy thì xem ra phải dùng chút thủ đoạn rồi".
Nói xong, Vương Lãnh chậm rãi đi về phía tên sát thủ.
Sát thủ thấy vậy, lập tức chau mày, hắn ta giơ con dao lên, ra sức đâm về phía Vương Lãnh.
Nhưng Vương Lãnh chỉ nhẹ nhàng giơ tay lên, không cần dùng quá nhiều sức lực, bàn tay cầm dao của sát thủ nháy mắt vặn vẹo, toàn bộ xương bàn tay của hắn ta lập tức đứt gãy, con dao trong tay rơi xuống mặt đất.
"A!"
Trong rừng cây yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm điên cuồng của tên sát thủ.
Lúc này đã là nửa đêm, công viên này rất rộng lớn, rừng cây ở đây cũng cực kỳ hẻo lánh, khu nhà ở xung quanh cũng ở cách đó rất xa, cho nên không kinh động đến bất cứ ai.
Dưới sự đau đớn quằn quại, cả người tên sát thủ còng xuống, không ngừng lùi về sau, bước đi lảo đảo.
Vương Lãnh lạnh lùng đứng nhìn, vẫn nhẹ nhàng chậm rãi tiêu sái đi tới như cũ, trên mặt chỉ có sự thương hại.
"Tôi cho anh thêm một cơ hội cuối cùng, nói cho tôi biết hang ổ của Vương Hải Sơn ở đâu, tôi có thể cho anh chết một cách thoải mái".
Vừa nãy nghe thấy câu này sát thủ vẫn còn vô cùng khinh bỉ không bận tâm, nhưng bây giờ hắn ta mới biết sự khủng bố thật sự của đối phương.
Cho dù hắn đã hành nghề sát thủ mấy năm, cũng chưa từng gặp ai như người này.
Căn bản không nhìn rõ được động tác của hắn, nhanh đến kinh người!
Sát thủ có thể chắc chắn, cho dù có là lính đặc chủng tinh nhuệ nhất cũng tuyệt đối không thể làm được như vậy!
Bây giờ hắn ta không còn chút nghi ngờ nào rằng đối phương có thực lực giết chết được hắn ta!
Nỗi sợ cái chết khiến sát thủ run rẩy không ngừng, hắn ta vội vàng lắp bắp nói: "Tôi có thể nói với cậu, nhưng cậu phải tha cho tôi... a!"
Còn chưa nói xong, trước mắt sát thủ đã tối đen, trực tiếp bị đánh bay đi, phần bụng xuất hiện một vết lõm cực sâu!
Hắn ta đau đớn đến mức gần như ngất xỉu đi!
Mặc dù sát thủ không nhìn rõ, nhưng hắn ta có thể xác định rằng, vừa nãy chắc chắn Vương Lãnh đã ra tay thêm lần nữa!
"Ở chỗ của tôi, con kiến không có đường sống để cò kè mặc cả, nếu như không nói, tôi có thể khiến anh đau đớn hơn gấp trăm lần so với bây giờ!", Vương Lãnh đi gần đến phía trước, từ trên cao nhìn xuống sát thủ, cực lỳ lạnh lùng nói ra.
Đau đến gần như chết đi sống lại, lúc này sát thủ mới bắt đầu thật sự mong chờ sự dứt khoát!
"Tôi nói! Tôi nói!", sau một hồi rống lên, sát thủ đau đến mức thở không ra hơi, mãi lúc sau mới chật vật nói: "Ở biệt thự số 3, đường Lưu Hoa, đó chính là hang ổ của Vương Hải Sơn, lúc trước tôi đến chính nơi đó!"
Chỉ sợ Vương Lãnh ra tay thêm lần nữa, cho nên dù đau đớn đến cực điểm, sát thủ vẫn nhanh chóng nói ra, nói xong mới điên cuồng thở dốc, miệng không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ.
Đáy mắt Vương Lãnh khẽ ngưng lại, sau đó giơ tay lên, tiếng hít thở hổn hển như cái bễ nháy mắt biến mất, tên sát thủ vừa nãy còn vô cùng đau khổ, lúc này đã có được sự giải thoát.
Trong rừng cây yên tĩnh không tiếng động đột nhiên truyền đến một tràng tiếng bước chân, âm thanh rất nhẹ, cho dù có nghiêm túc lắng nghe cũng cơ hồ khó có thể nghe rõ.
Mà thanh âm này đang không ngừng tăng lớn lên, nhưng Vương Lãng khoanh chân nhập định làm như không phát giác ra, vẫn nhắm mắt không động đậy.
Một thân ảnh dùng vải đen bịt mặt từ từ tiến đến phía sau Vương Lãng, nhìn người thanh niên bất tri bất giác này, hắn ta chầm chậm ngồi xổm xuống, con dao găm trong tay lóe lên sắc đen.
Đó là con dao đã được tẩm thuốc độc, cho dù cắt một vết nhỏ như ngón tay cũng đủ tử vong trong vòng một phút.
Người đàn ông che mặt từ từ quỳ xuống, con dao trong tay dựng thẳng lên, nhắm về phía cổ Vương Lãnh, chuẩn bị đâm vào.
Vị trí này bên trên là đại não, bên dưới là trái tim, chỉ cần đâm trúng thì chắc chắn có thể thấy được tác dụng máu bịt kín cổ họng.
Cơ bắp cánh tay nắm thật chặt, người đàn ông bịt mặt bộc lộ sự tàn nhẫn, trực tiếp đâm mạnh con dao tới!
Nhưng đã đâm ra gần một mét rồi mà không có cảm giác như đâm trúng bất cứ vật thể nào, người đàn ông bịt mặt rất kinh ngạc, vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, trong lòng đột nhiên căng thẳng!
Không biết từ lúc nào, Vương Lãnh vừa nãy vẫn còn cách phía trước mặt hắn ta nửa mét lúc này đã ở cách hắn ta hai mét rồi!
Vẫn đang ngồi xếp bằng, vẫn không động đậy, sao có thể đột nhiên đến phía trước như vậy được?
Trong lòng người đàn ông bịt mặt hết sức ngạc nhiên!
Hắn ta hoàn toàn không cho rằng bản thân nhìn nhầm, vừa nãy hắn ta đã nhắm chuẩn rồi mới ra tay, tuyệt đối không thể nhìn nhầm được.
Vậy thì chính là... đối phương đã dịch chuyển tức thời?
Vội vàng lắc đầu để gạt bỏ ý nghĩ này, người đàn ông bịt mặt dù có cho rằng bản thân gặp phải quỷ cũng tuyệt đối không thể tin nổi một người bình thường lại có tốc độ khủng khiếp như vậy.
Làm sát thủ đã mấy năm, trải qua khói lửa chiến đấu liên miên, cũng đã từng trải qua mấy ngày không ăn không uống, cho dù hoàn cảnh có khắc nghiệt thế nào, hắn ta cũng đều có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
Cho dù mục tiêu nhiệm vụ có giỏi giang cỡ nào, có thế lực lớn thế nào, thì đều nhất nhất trở thành oan hồn dưới lưỡi dao của hắn ta.
Nhưng lúc này, đối phó với một học sinh cấp ba mà một chiêu đã vô dụng, việc này khiến trong lòng người đàn ông bịt mặt có chút tức giận.
Hắn ta đã nghĩ kỹ rồi, phải hành hạ đến chết thế nào kẻ trước mắt đây.
Nghĩ như vậy, người đàn ông bịt mặt từ từ đứng lên, đang định đi về phía Vương Lãnh, thì trong khung cảnh yên tĩnh này đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh nhạt: "Là ai phái anh tới?"
Nghe thấy câu hỏi này, sát thủ đột nhiên chấn động, thân là sát thủ cao cấp, hắn ta chưa từng gặp phải tình huống bị mục tiêu phát hiện ra.
Nhưng, cho dù có phát hiện ra thì cũng không sao, rất hiếm khi hắn ta không hoàn thành được nhiệm vụ, sát thủ cười khẩy: "Nếu đã sắp chết thì việc gì phải biết là ai phái tôi đến".
"Ồ, vậy sao?", Vương Lãnh đứng lên mỉm cười, chợt quay người lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía tên sát thủ.
Khoảnh khắc đó đã khiến tên sát thủ giật mình, đồng tử con ngươi của Vương Lãnh tựa như vì sao trên trời, khiến hắn ta như nhìn thấy được bầu trời đầy sao, cảm nhận được sự nhỏ bé của bản thân, nhỏ bé đến mức hắn ta không dám cự tuyệt.
"Là Vương Hải Sơn phái tôi tới..."
Nghe vậy, Vương Lãnh thản nhiên cười nhạt, quả nhiên đúng như hắn đoán.
Vương Hải Sơn... quả nhiên không từ bỏ dã tâm!
Vốn Vương Lãnh chỉ muốn vạch trần âm mưu của Vương Hải Sơn, sau đó đuổi ông ta ra khỏi nhà họ Vương, nhưng giờ ông ta lại năm lần bảy lượt ra tay đối phó với hắn, lần nào cũng đều là sát chiêu, việc này khiến trong lòng Vương Lãnh trở nên nguội lạnh.
Nếu đã như vậy, thì không thể nương tay được nữa...
Ngước mắt lên nhìn về phía đối thủ, Vương Lãnh thản nhiên nói: "Nói cho tôi biết, hang ổ của Vương Hải Sơn ở đâu, tôi có thể cho anh chết một cách nhẹ nhàng".
Mấy thành viên then chốt của nhà họ Vương, hắn, chị dâu Tô Hàm Vận, bác cả Vương Chính Phong, chú ba Vương Hải Sơn, còn cả con trai của chú ba Vương Chấn Ngạo, đều cùng sống trong biệt thự nhà họ Vương.
Nếu như Vương Hải Sơn muốn mưu hại hắn và anh họ, vậy thì không thể nào bàn kế bày mưu trong biệt thự nhà họ Vương được, nhất định phải có hang ổ của riêng ông ta.
Lúc này, tên sát thủ đó cũng đã bừng tỉnh lại sau một lúc đờ đẫn ra, nhất thời nghĩ lại mà thấy sợ.
Nhưng khi hắn ta nhìn rõ gương mặt của Vương Lãnh thì đột nhiên lại trở nên tràn đầy tự tin, dù sao một tên nhãi nhép thế này, cho dù thực lực có cao cường thế nào thì cũng đến được mức độ nào?
Sát thủ nghe vậy bèn cười khẩy, nói: "Hừ, cậu tự tin có thể thoát khỏi tay tôi thế ư?"
Vương Lãnh nghe xong, thản nhiên mỉm cười: "Người có thể giết được tôi, đến nay tôi vẫn chưa gặp được, nếu như anh không muốn nói vậy thì xem ra phải dùng chút thủ đoạn rồi".
Nói xong, Vương Lãnh chậm rãi đi về phía tên sát thủ.
Sát thủ thấy vậy, lập tức chau mày, hắn ta giơ con dao lên, ra sức đâm về phía Vương Lãnh.
Nhưng Vương Lãnh chỉ nhẹ nhàng giơ tay lên, không cần dùng quá nhiều sức lực, bàn tay cầm dao của sát thủ nháy mắt vặn vẹo, toàn bộ xương bàn tay của hắn ta lập tức đứt gãy, con dao trong tay rơi xuống mặt đất.
"A!"
Trong rừng cây yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm điên cuồng của tên sát thủ.
Lúc này đã là nửa đêm, công viên này rất rộng lớn, rừng cây ở đây cũng cực kỳ hẻo lánh, khu nhà ở xung quanh cũng ở cách đó rất xa, cho nên không kinh động đến bất cứ ai.
Dưới sự đau đớn quằn quại, cả người tên sát thủ còng xuống, không ngừng lùi về sau, bước đi lảo đảo.
Vương Lãnh lạnh lùng đứng nhìn, vẫn nhẹ nhàng chậm rãi tiêu sái đi tới như cũ, trên mặt chỉ có sự thương hại.
"Tôi cho anh thêm một cơ hội cuối cùng, nói cho tôi biết hang ổ của Vương Hải Sơn ở đâu, tôi có thể cho anh chết một cách thoải mái".
Vừa nãy nghe thấy câu này sát thủ vẫn còn vô cùng khinh bỉ không bận tâm, nhưng bây giờ hắn ta mới biết sự khủng bố thật sự của đối phương.
Cho dù hắn đã hành nghề sát thủ mấy năm, cũng chưa từng gặp ai như người này.
Căn bản không nhìn rõ được động tác của hắn, nhanh đến kinh người!
Sát thủ có thể chắc chắn, cho dù có là lính đặc chủng tinh nhuệ nhất cũng tuyệt đối không thể làm được như vậy!
Bây giờ hắn ta không còn chút nghi ngờ nào rằng đối phương có thực lực giết chết được hắn ta!
Nỗi sợ cái chết khiến sát thủ run rẩy không ngừng, hắn ta vội vàng lắp bắp nói: "Tôi có thể nói với cậu, nhưng cậu phải tha cho tôi... a!"
Còn chưa nói xong, trước mắt sát thủ đã tối đen, trực tiếp bị đánh bay đi, phần bụng xuất hiện một vết lõm cực sâu!
Hắn ta đau đớn đến mức gần như ngất xỉu đi!
Mặc dù sát thủ không nhìn rõ, nhưng hắn ta có thể xác định rằng, vừa nãy chắc chắn Vương Lãnh đã ra tay thêm lần nữa!
"Ở chỗ của tôi, con kiến không có đường sống để cò kè mặc cả, nếu như không nói, tôi có thể khiến anh đau đớn hơn gấp trăm lần so với bây giờ!", Vương Lãnh đi gần đến phía trước, từ trên cao nhìn xuống sát thủ, cực lỳ lạnh lùng nói ra.
Đau đến gần như chết đi sống lại, lúc này sát thủ mới bắt đầu thật sự mong chờ sự dứt khoát!
"Tôi nói! Tôi nói!", sau một hồi rống lên, sát thủ đau đến mức thở không ra hơi, mãi lúc sau mới chật vật nói: "Ở biệt thự số 3, đường Lưu Hoa, đó chính là hang ổ của Vương Hải Sơn, lúc trước tôi đến chính nơi đó!"
Chỉ sợ Vương Lãnh ra tay thêm lần nữa, cho nên dù đau đớn đến cực điểm, sát thủ vẫn nhanh chóng nói ra, nói xong mới điên cuồng thở dốc, miệng không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ.
Đáy mắt Vương Lãnh khẽ ngưng lại, sau đó giơ tay lên, tiếng hít thở hổn hển như cái bễ nháy mắt biến mất, tên sát thủ vừa nãy còn vô cùng đau khổ, lúc này đã có được sự giải thoát.
Bình luận facebook