Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 525
CHƯƠNG 525: NGƯỜI KHỔNG LỒ YAMAZAKI.
Cuối cùng người lùn đi đến phía trước Vương Kiền cách khoảng ba mét.
Trong một cái nháy mắt thân ảnh của anh ta chia ra làm ba người.
Lặp lại chiêu cũ.
Ba bóng người rất thật, đều cầm con dao trong tay chém về phía Vương Kiền.
Dưới võ đài, trong lòng của bọn người Thương Hội Trung Hải lập tức nhấc lên trên cổ họng.
Vương Kiền có thể phá giải được ảnh sát của người lùn không đây?
Đang nghĩ ngợi, Vương Kiền đã chuyển động.
Trường kiếm của anh ta trực tiếp đâm vào một cái bóng ngoài cùng ở phía bên trái nhất.
Về phần hai cái bóng khác, Vương Kiền không thèm quan tâm mà là tùy ý để hai cái bóng đó cầm mã đao ở trong tay bỏ về phía mình.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng của mỗi người Thương Hội Trung Hải ở dưới võ đài đều cảm thấy vô cùng thấp thỏm, nếu như Vương Kiền phán đoán sai, vậy một trong hai cái bóng này mà chặt xuống chỉ sợ là Vương Kiền không chết thì cũng phải tàn phế.
Vương Kiền sẽ phán đoán sai à?
Đương nhiên là không rồi!
Khi một kiếm của anh ta hướng về cái bóng ở bên trái ngoài cùng, trên mặt của cái bóng ở bên trái ngoài cùng lộ ra một biểu cảm vô cùng sợ hãi.
Một giây sau, trường kiếm đâm vào cơ thể.
Bóng đen tiêu tán, cơ thể của người lùn lộ ra nhưng mà quần áo của anh ta lại bị Vương Kiền chém nát, có một vết thương lớn đang chảy máu.
“Làm cách nào mà anh biết được người thật của tôi đang trốn ở chỗ này?” Trên mặt của người lùn viết đầy vẻ kinh sợ và không hiểu Vương Kiền vậy mà có thể chuẩn xác đoán được nơi ẩn thân chân thân của anh ta chưa đến một giây đồng hồ.
Cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?
Vương Kiền không thèm để ý đến nghi vấn của người lùn, anh ta vẫn lạnh lùng như cũ, giơ kiếm lên liền trảm xuống.
Vừa hoảng sợ vừa kinh ngạc, hàm răng của người lùn khẽ cắn lại, phân hóa ra ba bóng đen một lần nữa, lại chém về phía Vương Kiền.
Nhưng mà lần này Vương Kiền lại không tiếp tục để ý đến ba cái bóng đen.
Kiếm của Vương Kiền trực tiếp chém về một nơi nào đó trong hư không ở phía sau.
Nhìn thấy động tác của Vương Kiền, mọi người dưới võ đài lập tức ngây ngẩn cả người Vương Kiền đây là bị choáng váng rồi hả, chém vào không khí làm gì vậy chứ?
Đang suy nghĩ, trong không khí bỗng nhiên truyền đến một cơn chấn động.
Thân hình của người lùn bỗng nhiên nổi lên giữa hư không, thân thể của anh ta trực tiếp đón nhận trường kiếm của Vương Kiền.
“Phốc” một tiếng.
Cây kiếm của Vương Kiền đâm vào lồng ngực của người lùn, tiến vào trong thân thể của anh ta.
“Chuyện này…”
Có rất nhiều võ giả dưới võ đài đều sợ đến ngây người, không thể không nói cảnh tượng trước mắt đã vượt qua sự tưởng tượng của bọn họ, từ thị giác của bọn họ, Vương Kiền giống như là một tên ngốc không quan tâm đến ba bóng dáng cầm đao ở trước mắt có lực uy hiếp với anh ta, mà là sử dụng kiếm đâm vào trong không khí.
Nhưng mà lại không thể tưởng tượng được đó chính là người lùn lại bước ra từ trong không khí, hơn nữa đón nhận một kiếm đó của Vương Kiền, giống như anh ta chủ động để Vương Kiền đâm mình.
“Tôi nhận thua!”
Người lùn hoảng sợ kêu to lên.
Lần thứ nhất Vương Kiền tìm ra người thật của anh ta còn có thể nói là đoán, vậy thì lần này Vương Kiền tìm được người thật của anh ta từ trong hư không, hiển nhiên không phải là đoán được rồi.
Chắc chắn Vương Kiền biết được nhược điểm của ảnh sát.
Sau khi người lùn nhận thua, Vương Kiền liền rút thanh kiếm của anh ta ra khỏi cơ thể của anh ta, không nói một lời bước xuống võ đài.
“Vương sư huynh uy vũ!”
“Vương sư huynh thật là lợi hại!”
Ở phía dưới võ đài có đông đảo võ giả của Thương Hội Trung Hải đang hưng phấn không thôi, Vương Kiền xem như đã tìm về mặt mũi cho Thương Hội Trung Hải.
Thực lực của người lùn này còn mạnh hơn Fuji Sasuke hồi lúc nãy, nhưng mà ở trong tay của Vương Kiền ngay cả hai chiêu mà anh ta cũng không thể chống đỡ được.
Đối mặt với sự lấy lòng của đám người, Vương Kiền vẫn không quan tâm hơn thua như cũ, mà là di chuyển tầm mắt nhìn về phía Trần Dật Thần, bình tĩnh nói: “Tôi thiếu cậu một nhân tình.”
“Khách khí rồi.” Trần Dật Thần cười nhạt một tiếng, mặc dù tính tình của Vương Kiền có chút lạnh lùng nhưng mà nhân phẩm lại không tệ, ít nhất còn biết ơn phải trả.
Vương Kiền lắc đầu, lại không nói cái gì nữa.
Mặc dù là không có sự nhắc nhở của Trần Dật Thần, trận chiến lúc nãy anh ta có thể thắng nhưng mà có thắng được thì cũng phải trả giá hơi lớn, gây bất lợi cho trận chiến tiếp theo của anh ta.
Rất nhanh, thời gian nghỉ ngơi mười phút đã qua đi.
Vương Kiền một thân áo trắng tiếp tục bước lên võ đài.
Mà ở bên phía Thương Hội Thiên Thủy lại là một người khổng lồ cao khoảng ha mét ba bước ra, cân nặng khoảng chừng hai trăm kí.
Người khổng lồ bước từng bước một đi lên trên võ đài, mỗi một bước của anh ta đều đạp lên mặt đất làm cho nó rung chuyển, bộc lộ rõ sự nặng nề và cường đại của anh ta.
“Yamazaki, xé nát hắn ta đi.”
Bọn người Thương Hội Thiên Thủy hưng phấn hét lên, hiển nhiên là có lòng tin rất lớn đối với người khổng lồ này.
Trong đôi mắt của Trần Dật Thần cũng cảm thấy hứng thú, người khổng lồ giống như là một con gấu này là một võ giả luyện thể hiếm thấy.
Võ giả luyện thể, tên như ý nghĩa, chuyên tu thể phách.
Đa số võ giả luyện thể đều da dày thịt béo, sức phòng ngự cực kỳ mạnh.
Càng có những võ giải luyện thể sau khi đạt được cảnh giới đại thành, dựa vào da mình cũng đã có thể ngăn cản được viên đạn.
Người đàn ông tên là Yamazaki ở trước mắt hiển nhiên chính là một cường giả luyện thể.
Rất nhanh, Yamazaki đã bước lên trên võ đài, vũ khí của anh ta chính là hai chiếc rìu sắt vô cùng có khí thế.
Vương Kiền không có bất cứ biểu cảm gì, ánh mắt vẫn thâm thúy khiếp người như cũ, giống như là bầu trời hoang vu vào mùa đông không có một tia bụi bặm.
“A…”
Yamazaki đột nhiên kêu lên một tiếng.
Trong khoảnh khắc âm thanh bao phủ hết tất cả tạp âm, làm chấn động trời đất, giống như là con dã thú gào thét.
“Ong.”
Trong nháy mắt toàn bộ võ đài cộng hưởng phát ra một âm thanh chấn động, có không ít võ giả cảnh giới thấp dưới võ đài chỉ cảm thấy trán của mình đang ong ong rung lên.
Không hề nghi ngờ gì, Yamazaki muốn dùng tiếng rống giận này để làm nhiễu loạn thần trí của Vương Kiền.
Nhưng mà từ đầu đến cuối Vương Kiền lại bất vi sở động.
“Chết đi…”
Yamazaki tức giận rống lên một tiếng, khuôn mặt vặn vẹo, ánh mắt đỏ như máu.
Sát khí được thi triển, vô số máu tươi dời núi lấp biển đang đè ép về phía Vương Kiền.
Thừa dịp trong lúc này Yamazaki nắm lấy hai cái rìu sắt hướng về phía Vương Kiền, anh ta giống như là một thần ma phát điên, rìu như núi.
Lực đè ép của cơ thể anh ta làm cho người ta có một loại cảm giác xung kích đến tuyệt vọng.
“Ha.”
Ánh sáng đen lóe lên.
Thân hình của Yamazaki càng lớn hơn nữa, thái sơn đè xuống chẳng qua cũng giống như thế.
Anh ta vung hai lưỡi rìu lên chém vào trong không khí, chém ánh đèn, chém về phía thân thể của Vương Kiền.
Hai cái rìu này rơi xuống, có vô số sát ý và chết chóc giống như là núi lửa bộc phát đổ ra ngoài.
Hai cái búa này dường như có thể làm tan nát một mảnh đất lớn.
Có rất nhiều người đều tin tưởng rằng, nếu như hai cái búa này mà đập lên mặt đất, rất có thể sẽ chém mặt đất ra hai khe hở.
Yamazaki
Đây chính là Yamazaki.
Hai lưỡi búa có thể khai sơn, hai lưỡi búa có thể toái địa, hai lưỡi búa cũng có thể phá hư không.
Đông đảo võ giả của Thương Hội Thiên Thủy ở dưới võ đài đều kích động đến nỗi sắc mặt đỏ bừng, theo như suy nghĩ của bọn họ, một búa của Yamazaki nhất định có thể chém người được gọi là thiên tài kiếm tông của nước N thành hai khúc.
“Vụt.”
Đúng lúc này Vương Kiền chuyển động.
Anh ta đâm kiếm ra bên ngoài.
Trong nháy mắt Yamazaki cứng ngắc bất động, vẻ dữ tợn trên gương mặt vẫn còn ở đó nhưng mà sắc mặt lại giống như tro tàn.
Mi tâm của anh ta có một thanh kiếm loé lên ánh sáng vàng, đâm vào không sâu, cũng không cạn, nhưng mà lại trí mạng.
“Rầm.”
Giống như ngọn núi sụp đổ, thân thể to lớn của Yamazaki ngã thẳng tấp xuống mặt đất, bụi bay tung tóe.
Trong nháy mắt hiện trường yên tĩnh vô cùng, ngay cả tiếng cây kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Đông đảo võ giả Thương Hội Thiên Thủy thì lại mang theo gương mặt ngây ngốc.
Yamazaki bọn họ đã gửi, kỳ vọng vô cùng cao vậy mà lại thất bại như thế này… không phải, là chết rồi?
Một chiêu.
Chỉ dùng một chiêu.
Đám người Thương Hội Trung Hải cũng trợn mắt há hốc mồm, có làm như thế nào bọn họ cũng không nghĩ ra, Yamazaki thanh thế dọa người như thế vậy mà dễ dàng bị một chiêu của Vương Kiền giết chết.
Cái này chỉ sợ là từ lúc đánh cho đến nay, đây là võ giả chết đầu tiên?
Cuối cùng người lùn đi đến phía trước Vương Kiền cách khoảng ba mét.
Trong một cái nháy mắt thân ảnh của anh ta chia ra làm ba người.
Lặp lại chiêu cũ.
Ba bóng người rất thật, đều cầm con dao trong tay chém về phía Vương Kiền.
Dưới võ đài, trong lòng của bọn người Thương Hội Trung Hải lập tức nhấc lên trên cổ họng.
Vương Kiền có thể phá giải được ảnh sát của người lùn không đây?
Đang nghĩ ngợi, Vương Kiền đã chuyển động.
Trường kiếm của anh ta trực tiếp đâm vào một cái bóng ngoài cùng ở phía bên trái nhất.
Về phần hai cái bóng khác, Vương Kiền không thèm quan tâm mà là tùy ý để hai cái bóng đó cầm mã đao ở trong tay bỏ về phía mình.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng của mỗi người Thương Hội Trung Hải ở dưới võ đài đều cảm thấy vô cùng thấp thỏm, nếu như Vương Kiền phán đoán sai, vậy một trong hai cái bóng này mà chặt xuống chỉ sợ là Vương Kiền không chết thì cũng phải tàn phế.
Vương Kiền sẽ phán đoán sai à?
Đương nhiên là không rồi!
Khi một kiếm của anh ta hướng về cái bóng ở bên trái ngoài cùng, trên mặt của cái bóng ở bên trái ngoài cùng lộ ra một biểu cảm vô cùng sợ hãi.
Một giây sau, trường kiếm đâm vào cơ thể.
Bóng đen tiêu tán, cơ thể của người lùn lộ ra nhưng mà quần áo của anh ta lại bị Vương Kiền chém nát, có một vết thương lớn đang chảy máu.
“Làm cách nào mà anh biết được người thật của tôi đang trốn ở chỗ này?” Trên mặt của người lùn viết đầy vẻ kinh sợ và không hiểu Vương Kiền vậy mà có thể chuẩn xác đoán được nơi ẩn thân chân thân của anh ta chưa đến một giây đồng hồ.
Cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?
Vương Kiền không thèm để ý đến nghi vấn của người lùn, anh ta vẫn lạnh lùng như cũ, giơ kiếm lên liền trảm xuống.
Vừa hoảng sợ vừa kinh ngạc, hàm răng của người lùn khẽ cắn lại, phân hóa ra ba bóng đen một lần nữa, lại chém về phía Vương Kiền.
Nhưng mà lần này Vương Kiền lại không tiếp tục để ý đến ba cái bóng đen.
Kiếm của Vương Kiền trực tiếp chém về một nơi nào đó trong hư không ở phía sau.
Nhìn thấy động tác của Vương Kiền, mọi người dưới võ đài lập tức ngây ngẩn cả người Vương Kiền đây là bị choáng váng rồi hả, chém vào không khí làm gì vậy chứ?
Đang suy nghĩ, trong không khí bỗng nhiên truyền đến một cơn chấn động.
Thân hình của người lùn bỗng nhiên nổi lên giữa hư không, thân thể của anh ta trực tiếp đón nhận trường kiếm của Vương Kiền.
“Phốc” một tiếng.
Cây kiếm của Vương Kiền đâm vào lồng ngực của người lùn, tiến vào trong thân thể của anh ta.
“Chuyện này…”
Có rất nhiều võ giả dưới võ đài đều sợ đến ngây người, không thể không nói cảnh tượng trước mắt đã vượt qua sự tưởng tượng của bọn họ, từ thị giác của bọn họ, Vương Kiền giống như là một tên ngốc không quan tâm đến ba bóng dáng cầm đao ở trước mắt có lực uy hiếp với anh ta, mà là sử dụng kiếm đâm vào trong không khí.
Nhưng mà lại không thể tưởng tượng được đó chính là người lùn lại bước ra từ trong không khí, hơn nữa đón nhận một kiếm đó của Vương Kiền, giống như anh ta chủ động để Vương Kiền đâm mình.
“Tôi nhận thua!”
Người lùn hoảng sợ kêu to lên.
Lần thứ nhất Vương Kiền tìm ra người thật của anh ta còn có thể nói là đoán, vậy thì lần này Vương Kiền tìm được người thật của anh ta từ trong hư không, hiển nhiên không phải là đoán được rồi.
Chắc chắn Vương Kiền biết được nhược điểm của ảnh sát.
Sau khi người lùn nhận thua, Vương Kiền liền rút thanh kiếm của anh ta ra khỏi cơ thể của anh ta, không nói một lời bước xuống võ đài.
“Vương sư huynh uy vũ!”
“Vương sư huynh thật là lợi hại!”
Ở phía dưới võ đài có đông đảo võ giả của Thương Hội Trung Hải đang hưng phấn không thôi, Vương Kiền xem như đã tìm về mặt mũi cho Thương Hội Trung Hải.
Thực lực của người lùn này còn mạnh hơn Fuji Sasuke hồi lúc nãy, nhưng mà ở trong tay của Vương Kiền ngay cả hai chiêu mà anh ta cũng không thể chống đỡ được.
Đối mặt với sự lấy lòng của đám người, Vương Kiền vẫn không quan tâm hơn thua như cũ, mà là di chuyển tầm mắt nhìn về phía Trần Dật Thần, bình tĩnh nói: “Tôi thiếu cậu một nhân tình.”
“Khách khí rồi.” Trần Dật Thần cười nhạt một tiếng, mặc dù tính tình của Vương Kiền có chút lạnh lùng nhưng mà nhân phẩm lại không tệ, ít nhất còn biết ơn phải trả.
Vương Kiền lắc đầu, lại không nói cái gì nữa.
Mặc dù là không có sự nhắc nhở của Trần Dật Thần, trận chiến lúc nãy anh ta có thể thắng nhưng mà có thắng được thì cũng phải trả giá hơi lớn, gây bất lợi cho trận chiến tiếp theo của anh ta.
Rất nhanh, thời gian nghỉ ngơi mười phút đã qua đi.
Vương Kiền một thân áo trắng tiếp tục bước lên võ đài.
Mà ở bên phía Thương Hội Thiên Thủy lại là một người khổng lồ cao khoảng ha mét ba bước ra, cân nặng khoảng chừng hai trăm kí.
Người khổng lồ bước từng bước một đi lên trên võ đài, mỗi một bước của anh ta đều đạp lên mặt đất làm cho nó rung chuyển, bộc lộ rõ sự nặng nề và cường đại của anh ta.
“Yamazaki, xé nát hắn ta đi.”
Bọn người Thương Hội Thiên Thủy hưng phấn hét lên, hiển nhiên là có lòng tin rất lớn đối với người khổng lồ này.
Trong đôi mắt của Trần Dật Thần cũng cảm thấy hứng thú, người khổng lồ giống như là một con gấu này là một võ giả luyện thể hiếm thấy.
Võ giả luyện thể, tên như ý nghĩa, chuyên tu thể phách.
Đa số võ giả luyện thể đều da dày thịt béo, sức phòng ngự cực kỳ mạnh.
Càng có những võ giải luyện thể sau khi đạt được cảnh giới đại thành, dựa vào da mình cũng đã có thể ngăn cản được viên đạn.
Người đàn ông tên là Yamazaki ở trước mắt hiển nhiên chính là một cường giả luyện thể.
Rất nhanh, Yamazaki đã bước lên trên võ đài, vũ khí của anh ta chính là hai chiếc rìu sắt vô cùng có khí thế.
Vương Kiền không có bất cứ biểu cảm gì, ánh mắt vẫn thâm thúy khiếp người như cũ, giống như là bầu trời hoang vu vào mùa đông không có một tia bụi bặm.
“A…”
Yamazaki đột nhiên kêu lên một tiếng.
Trong khoảnh khắc âm thanh bao phủ hết tất cả tạp âm, làm chấn động trời đất, giống như là con dã thú gào thét.
“Ong.”
Trong nháy mắt toàn bộ võ đài cộng hưởng phát ra một âm thanh chấn động, có không ít võ giả cảnh giới thấp dưới võ đài chỉ cảm thấy trán của mình đang ong ong rung lên.
Không hề nghi ngờ gì, Yamazaki muốn dùng tiếng rống giận này để làm nhiễu loạn thần trí của Vương Kiền.
Nhưng mà từ đầu đến cuối Vương Kiền lại bất vi sở động.
“Chết đi…”
Yamazaki tức giận rống lên một tiếng, khuôn mặt vặn vẹo, ánh mắt đỏ như máu.
Sát khí được thi triển, vô số máu tươi dời núi lấp biển đang đè ép về phía Vương Kiền.
Thừa dịp trong lúc này Yamazaki nắm lấy hai cái rìu sắt hướng về phía Vương Kiền, anh ta giống như là một thần ma phát điên, rìu như núi.
Lực đè ép của cơ thể anh ta làm cho người ta có một loại cảm giác xung kích đến tuyệt vọng.
“Ha.”
Ánh sáng đen lóe lên.
Thân hình của Yamazaki càng lớn hơn nữa, thái sơn đè xuống chẳng qua cũng giống như thế.
Anh ta vung hai lưỡi rìu lên chém vào trong không khí, chém ánh đèn, chém về phía thân thể của Vương Kiền.
Hai cái rìu này rơi xuống, có vô số sát ý và chết chóc giống như là núi lửa bộc phát đổ ra ngoài.
Hai cái búa này dường như có thể làm tan nát một mảnh đất lớn.
Có rất nhiều người đều tin tưởng rằng, nếu như hai cái búa này mà đập lên mặt đất, rất có thể sẽ chém mặt đất ra hai khe hở.
Yamazaki
Đây chính là Yamazaki.
Hai lưỡi búa có thể khai sơn, hai lưỡi búa có thể toái địa, hai lưỡi búa cũng có thể phá hư không.
Đông đảo võ giả của Thương Hội Thiên Thủy ở dưới võ đài đều kích động đến nỗi sắc mặt đỏ bừng, theo như suy nghĩ của bọn họ, một búa của Yamazaki nhất định có thể chém người được gọi là thiên tài kiếm tông của nước N thành hai khúc.
“Vụt.”
Đúng lúc này Vương Kiền chuyển động.
Anh ta đâm kiếm ra bên ngoài.
Trong nháy mắt Yamazaki cứng ngắc bất động, vẻ dữ tợn trên gương mặt vẫn còn ở đó nhưng mà sắc mặt lại giống như tro tàn.
Mi tâm của anh ta có một thanh kiếm loé lên ánh sáng vàng, đâm vào không sâu, cũng không cạn, nhưng mà lại trí mạng.
“Rầm.”
Giống như ngọn núi sụp đổ, thân thể to lớn của Yamazaki ngã thẳng tấp xuống mặt đất, bụi bay tung tóe.
Trong nháy mắt hiện trường yên tĩnh vô cùng, ngay cả tiếng cây kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Đông đảo võ giả Thương Hội Thiên Thủy thì lại mang theo gương mặt ngây ngốc.
Yamazaki bọn họ đã gửi, kỳ vọng vô cùng cao vậy mà lại thất bại như thế này… không phải, là chết rồi?
Một chiêu.
Chỉ dùng một chiêu.
Đám người Thương Hội Trung Hải cũng trợn mắt há hốc mồm, có làm như thế nào bọn họ cũng không nghĩ ra, Yamazaki thanh thế dọa người như thế vậy mà dễ dàng bị một chiêu của Vương Kiền giết chết.
Cái này chỉ sợ là từ lúc đánh cho đến nay, đây là võ giả chết đầu tiên?
Bình luận facebook