Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 595
CHƯƠNG 595: CẬU TRẦN
Nửa ngày sau, Trần Dật Thần rời khỏi khu đặc chiến.
Anh cũng không dẫn Lâm Ngọc Nhi đi cùng, bởi vì Lâm Ngọc Nhi đã bái Chu Phá Không làm sư phụ, sau này cô ta cần phải ở lại khu đặc chiến để tu luyện.
Sau khi xuống khỏi tây sơn, trong lúc nhất thời Trần Dật Thần có chút mông lung, anh không biết là mình nên đi đâu.
Mặc dù là anh ở nhà họ Trần, nhưng mà ngày hôm nay người ở trong nhà họ Trần ai nấy cũng ước gì anh phải chết.
Cho nên anh vô cùng không muốn trở về nhà họ Trần.
Trong lúc Trần Dật Thần đang suy nghĩ tiếp theo đây mình nên đi đâu, một âm thanh kinh ngạc vang lên đằng sau lưng anh: “Anh Thần!”
Trần Dật Thần quay người đã nhìn thấy sau lưng có một chiếc Aston Martin đang dừng ở đó.
Giờ phút này người đang ngồi trên ghế điều khiển của chiếc Aston Martin rõ ràng chính là Vũ Văn Bác vừa mới đi anh dạy dỗ cách đó không lâu.
“Lại thật sự là anh.” Vũ Văn Bác mang theo vẻ mặt vui vẻ, lúc chạy ở phía xa xa đã nhìn thấy bóng dáng của Trần Dật Thần, lúc đó anh ta còn không tin bóng dáng này có phải là Trần Dật Thần hay không, bởi vì nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc này Trần Dật Thần hẳn vừa mới trở về từ nước N.
Nhưng mà không nghĩ đến, tới gần xem xét đúng là Trần Dật Thần.
“Sao cậu lại ở đây?” Lúc này Trần Dật Thần cũng hơi kinh ngạc, Vũ Văn Bác là một cậu chủ đẳng cấp ở Trung Hải, tại sao lại xuất hiện ở Yến Kinh.
“Anh Thần, tôi đến đây là để tham gia trận đấu.” Vũ Văn Bác nói, hưng phấn bước xuống từ trên xe.
“Cuộc thi đấu gì vậy?” Trần Dật Thần thuận miệng hỏi một câu.
“Là cuộc thi đấu vua đua xe của tay đua ở Cao Ly.” Vũ Văn Bác nói.
“Vua đua xe Cao Ly?”
“Đúng như vậy, anh Thần, mấy năm trước tôi với sư phụ của tôi đã mua lại một bãi đua xe ở Yến Kinh, trải qua mấy năm kinh doanh, bây giờ bãi đua xe này đã biến thành bãi đua xe ngầm lớn nhất ở nước H, sau khi vua đua xe Cao Ly nghe nói như vậy thì liền mang theo một nhóm tuyển thủ của Cao Ly đến đây, nói là muốn thi đấu với chúng tôi một chút…” Vũ Văn Bác tràn đầy phấn khởi.
Trần Dật Thần thỉnh thoảng gật đầu, tính tình nhỏ nhen của người Cao Ly anh luôn hiểu rõ ràng, những người này nói là tranh tài với nhau nhưng mà trên thực tế chỉ sợ là đến đây để phá chỗ.
“Cuộc tranh tài của cậu với đồ đệ vua đua xe Cao Ly là lúc nào vậy?” Trần Dật Thần hỏi một câu.
“Cuộc thi đấu của tôi với đồ đệ vua đua xe Cao Ly là trận thứ hai đếm ngược, chắc là mười một giờ tối nay.” Vũ Văn Bác nói.
“Vậy để tôi ở lại đây xem cuộc thi đấu của cậu.”
Đối với chuyện xem đua xe, Trần Dật Thần không có hứng thú gì lớn, kế hoạch ban đầu của anh sau khi nghe Vũ Văn Bác nói xong chính là rời khỏi nơi này, nhưng mà lúc này nghe thấy lời nói của Vũ Văn Bác, anh lại thay đổi chủ ý.
“Hay quá.”
Nghe thấy Trần Dật Thần muốn đi xem thì đua xe Vũ Văn Bác lại lập tức có chút hưng phấn.
Nửa tiếng đồng hồ sau hai người xuất hiện ở trường đua của khu thắng cảnh Côn Sơn.
Nhìn thấy từng chiếc xe tải chạy vào trong bãi đỗ xe, trên những chiếc xe tải đó có chứa những chiếc xe mô tô hoặc là xe thể thao vô cùng lộng lẫy, toàn bộ đều có biển số của Cao Ly.
“Anh Thần, những cái đó đều là xe của Cao Ly lái đó, đầu tiên là được vận chuyển đến từ đường thủy của Cao Ly, sau đó lại dùng xe tải chuyển đến nơi này.” Thấy Trần Dật Thần đưa mắt nhìn về phía những chiếc xe tải đó, Vũ Văn Bác giải thích cho anh.
“Xem ra lần này tuyển thủ của Cao Ly bỏ ra công phu lớn, có phải là cuộc thi này có một khoản tiền thưởng kếch xù không vậy?” Đầu tiên Trần Dật Thần cảm thán một câu, sau đó mới nghĩ đến cái gì đó.
“Tiền thưởng thì không có, nhưng mà cuộc đua xe lần này thuộc về tính chất đánh cược, mỗi một trận đua ngoại trừ đặt cược bình thường trong bãi đua xe, hai bên thi đấu có tiền đặt cược, tiền đánh cược từ một triệu đô la mỹ cho đến một trăm triệu đô la mỹ, cuộc thi đấu của vua đua xe cuối cùng có giá trị một trăm triệu đô la mỹ.”
Vũ Văn Bác gật đầu, sau đó lại nói: “Nếu không phải là như vậy, tuyển thủ của Cao Ly cũng sẽ không dùng hết tất cả các biện pháp để mang xe đến đây.”
Trần Dật Thần gật đầu, không nói gì thêm, đi đến tòa nhà ba tầng cũng với Vũ Văn Bác.
Tầng thứ nhất của ngôi nhà ba tầng có một cái sân vô cùng lớn, có bốn sân bóng rổ lớn như vậy, trong đại sảnh có bày đầy ghế sofa trông giống như là quán cà phê.
Trên mỗi một vách tường của đại sảnh có trang bị mười mấy cái màn hình, ở phía dưới màn hình có một cái bục hình chữ nhật.
Dựa theo lẽ thường, trước khi bắt đầu thi đấu, trên màn hình sẽ xuất hiện tỉ lệ đặt cược của tuyển thủ dự thi, sau đó những người khác sẽ tập trung đặt cược.
Mà chờ sau khi cuộc tranh tài bắt đầu, mấy chục cái màn hình đó sẽ lần lượt phát ra hình ảnh của camera giám sát ở nơi đó, đến lúc cuộc tranh tài đến thời điểm quan trọng, bình luận viên sẽ đứng trên bục, dùng cây bút laser để tiến hành giải thích, để người xem có thể hiểu rõ tiến trình trận đấu một cách trực quan.
Lúc Trần Dật Thần và Vũ Văn Bác đi vào đại sảnh lầu một, Quý Hồng vua đua xe của nước H, thân là hội trưởng của câu lạc bộ siêu xe được một đám tuyển thủ mặc đồng phục đua xe bao vây đứng ở giữa, trò chuyện cái gì đó.
Ủa?
Nhìn thấy Trần Dật Thần và Vũ Văn Bác bước vào trong đại sảnh, Quý Hồng dừng lại cuộc trò chuyện với đám người tuyển thủ, di chuyển tầm mắt nhìn về phía Trần Dật Thần: “Văn Bác, người này là?”
Trong ánh mắt Quý Hồng nhìn về phía Trần Dật Thần tràn đầy dò xét, lúc bình thường Vũ Văn Bác sẽ rất ít khi dẫn người ngoài đến câu lạc bộ siêu xe, bởi vì người thường căn bản không có tư cách tiếp xúc với câu lạc bộ siêu xe.
Có thể bước vào trong câu lạc bộ siêu xe tất nhiên đều là cậu chủ của những gia đình giàu có.
Nhưng mà Trần Dật Thần lại không quen mặt, hơn nữa cảm giác anh mang đến cho người ta cũng không phải là cậu chủ của một gia đình giàu có, càng giống như là một người bình thường hơn.
“Đây là đại ca của tôi, Trần Dật Thần.” Vũ Văn Bác tùy tiện giới thiệu, trong giọng nói tràn đầy ý vị tự hào.
Nghe thấy loại giọng điệu này của Vũ Văn Bác, sắc mặt của bọn người Quý Hồng lập tức trở nên đông cứng.
Vũ Văn Bác trong vòng tròn câu lạc bộ đua xe chính là một người kiêu ngạo nổi danh, có thể được anh ta đối xử cung kính như vậy tất nhiên không phải là người bình thường.
Mặc dù là Trần Dật Thần trông có vẻ bình thường, nhưng mà rất có thể anh đang ẩn chứa thân phận to lớn.
Sau khi nghĩ đến chuyện này, Quý Hồng mỉm cười đi ra từ trong đám người, dẫn theo nhóm tuyển thủ đi lại chỗ Trần Dật Thần: “Xin chào cậu Trần.”
“Chào anh.” Trần Dật Thần mỉm cười lên tiếng chào hỏi, trước đó Vũ Văn Bác đã nói với anh thân phận của Quý Hồng, ngoại trừ là hội trưởng câu lạc bộ siêu xe, Quý Hồng còn là vua đua xe của nước H, Quý Hồng rất nổi tiếng trong giới đua xe ngầm trên toàn thế giới.
“Cậu Trần, bọn họ đều là những tuyển thủ đến từ nhiều nơi, trong số bọn họ có rất nhiều người đều giống như tôi, thích đua xe.”
Quý Hồng và Trần Dật Thần chạm mặt nhau, đứng cách Trần Dật Thần ở một khoảng cách một mét, đưa tay chỉ tuyển thủ ở đằng sau, cười nói.
“Cậu Trần.”
Nghe thấy lời giới thiệu của Quý Hồng, những tuyển thủ kia không hẹn mà cùng mở miệng chào hỏi Trần Dật Thần, thân là những tuyển thủ có thế lực mạnh, trong thế lực ngầm ở nước H, bọn họ có thân phận rất đặc biệt, không phải là nhà giàu đời thứ hai thì chính là một tinh anh ở lĩnh vực nào đó, nếu không thì cũng không mua nổi một chiếc siêu xe có giá trị hàng tỷ đồng, thậm chí còn hơn hàng chục tỷ đồng.
Nhưng mà điểm đặc biệt này thì còn phải xem xem so sánh với ai, so với người bình thường thì còn được.
So sánh với loại người thừa kế một gia đình giàu có có giá trị hàng trăm nghìn tỷ đồng giống như là Vũ Văn Bác và Quý Hồng, bọn họ căn bản chẳng là cái thá gì hết.
Cho nên người mà Vũ Văn Bác dẫn đến đây đừng quan tâm đến việc trông có vẻ bình thường bao nhiêu, chỉ cần Vũ Văn Bác coi trọng, vậy thì bọn họ nhất định phải đối xử cung kính mới được.
“Chào mọi người.”
Trần Dật Thần nở nụ cười chào hỏi, sau đó nói vài câu với nhóm tuyển thủ liền đi ra ngoài với Vũ Văn Bác, Vũ Văn Bác vừa dẫn anh đi tham quan, vừa nghe Vũ Văn Bác giải thích.
Ở trên lầu hai cũng là một cái đại sảnh giống như vậy, nhưng mà cách trang trí càng xa hoa hơn, thiết bị tiên tiến hơn.
Nửa ngày sau, Trần Dật Thần rời khỏi khu đặc chiến.
Anh cũng không dẫn Lâm Ngọc Nhi đi cùng, bởi vì Lâm Ngọc Nhi đã bái Chu Phá Không làm sư phụ, sau này cô ta cần phải ở lại khu đặc chiến để tu luyện.
Sau khi xuống khỏi tây sơn, trong lúc nhất thời Trần Dật Thần có chút mông lung, anh không biết là mình nên đi đâu.
Mặc dù là anh ở nhà họ Trần, nhưng mà ngày hôm nay người ở trong nhà họ Trần ai nấy cũng ước gì anh phải chết.
Cho nên anh vô cùng không muốn trở về nhà họ Trần.
Trong lúc Trần Dật Thần đang suy nghĩ tiếp theo đây mình nên đi đâu, một âm thanh kinh ngạc vang lên đằng sau lưng anh: “Anh Thần!”
Trần Dật Thần quay người đã nhìn thấy sau lưng có một chiếc Aston Martin đang dừng ở đó.
Giờ phút này người đang ngồi trên ghế điều khiển của chiếc Aston Martin rõ ràng chính là Vũ Văn Bác vừa mới đi anh dạy dỗ cách đó không lâu.
“Lại thật sự là anh.” Vũ Văn Bác mang theo vẻ mặt vui vẻ, lúc chạy ở phía xa xa đã nhìn thấy bóng dáng của Trần Dật Thần, lúc đó anh ta còn không tin bóng dáng này có phải là Trần Dật Thần hay không, bởi vì nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc này Trần Dật Thần hẳn vừa mới trở về từ nước N.
Nhưng mà không nghĩ đến, tới gần xem xét đúng là Trần Dật Thần.
“Sao cậu lại ở đây?” Lúc này Trần Dật Thần cũng hơi kinh ngạc, Vũ Văn Bác là một cậu chủ đẳng cấp ở Trung Hải, tại sao lại xuất hiện ở Yến Kinh.
“Anh Thần, tôi đến đây là để tham gia trận đấu.” Vũ Văn Bác nói, hưng phấn bước xuống từ trên xe.
“Cuộc thi đấu gì vậy?” Trần Dật Thần thuận miệng hỏi một câu.
“Là cuộc thi đấu vua đua xe của tay đua ở Cao Ly.” Vũ Văn Bác nói.
“Vua đua xe Cao Ly?”
“Đúng như vậy, anh Thần, mấy năm trước tôi với sư phụ của tôi đã mua lại một bãi đua xe ở Yến Kinh, trải qua mấy năm kinh doanh, bây giờ bãi đua xe này đã biến thành bãi đua xe ngầm lớn nhất ở nước H, sau khi vua đua xe Cao Ly nghe nói như vậy thì liền mang theo một nhóm tuyển thủ của Cao Ly đến đây, nói là muốn thi đấu với chúng tôi một chút…” Vũ Văn Bác tràn đầy phấn khởi.
Trần Dật Thần thỉnh thoảng gật đầu, tính tình nhỏ nhen của người Cao Ly anh luôn hiểu rõ ràng, những người này nói là tranh tài với nhau nhưng mà trên thực tế chỉ sợ là đến đây để phá chỗ.
“Cuộc tranh tài của cậu với đồ đệ vua đua xe Cao Ly là lúc nào vậy?” Trần Dật Thần hỏi một câu.
“Cuộc thi đấu của tôi với đồ đệ vua đua xe Cao Ly là trận thứ hai đếm ngược, chắc là mười một giờ tối nay.” Vũ Văn Bác nói.
“Vậy để tôi ở lại đây xem cuộc thi đấu của cậu.”
Đối với chuyện xem đua xe, Trần Dật Thần không có hứng thú gì lớn, kế hoạch ban đầu của anh sau khi nghe Vũ Văn Bác nói xong chính là rời khỏi nơi này, nhưng mà lúc này nghe thấy lời nói của Vũ Văn Bác, anh lại thay đổi chủ ý.
“Hay quá.”
Nghe thấy Trần Dật Thần muốn đi xem thì đua xe Vũ Văn Bác lại lập tức có chút hưng phấn.
Nửa tiếng đồng hồ sau hai người xuất hiện ở trường đua của khu thắng cảnh Côn Sơn.
Nhìn thấy từng chiếc xe tải chạy vào trong bãi đỗ xe, trên những chiếc xe tải đó có chứa những chiếc xe mô tô hoặc là xe thể thao vô cùng lộng lẫy, toàn bộ đều có biển số của Cao Ly.
“Anh Thần, những cái đó đều là xe của Cao Ly lái đó, đầu tiên là được vận chuyển đến từ đường thủy của Cao Ly, sau đó lại dùng xe tải chuyển đến nơi này.” Thấy Trần Dật Thần đưa mắt nhìn về phía những chiếc xe tải đó, Vũ Văn Bác giải thích cho anh.
“Xem ra lần này tuyển thủ của Cao Ly bỏ ra công phu lớn, có phải là cuộc thi này có một khoản tiền thưởng kếch xù không vậy?” Đầu tiên Trần Dật Thần cảm thán một câu, sau đó mới nghĩ đến cái gì đó.
“Tiền thưởng thì không có, nhưng mà cuộc đua xe lần này thuộc về tính chất đánh cược, mỗi một trận đua ngoại trừ đặt cược bình thường trong bãi đua xe, hai bên thi đấu có tiền đặt cược, tiền đánh cược từ một triệu đô la mỹ cho đến một trăm triệu đô la mỹ, cuộc thi đấu của vua đua xe cuối cùng có giá trị một trăm triệu đô la mỹ.”
Vũ Văn Bác gật đầu, sau đó lại nói: “Nếu không phải là như vậy, tuyển thủ của Cao Ly cũng sẽ không dùng hết tất cả các biện pháp để mang xe đến đây.”
Trần Dật Thần gật đầu, không nói gì thêm, đi đến tòa nhà ba tầng cũng với Vũ Văn Bác.
Tầng thứ nhất của ngôi nhà ba tầng có một cái sân vô cùng lớn, có bốn sân bóng rổ lớn như vậy, trong đại sảnh có bày đầy ghế sofa trông giống như là quán cà phê.
Trên mỗi một vách tường của đại sảnh có trang bị mười mấy cái màn hình, ở phía dưới màn hình có một cái bục hình chữ nhật.
Dựa theo lẽ thường, trước khi bắt đầu thi đấu, trên màn hình sẽ xuất hiện tỉ lệ đặt cược của tuyển thủ dự thi, sau đó những người khác sẽ tập trung đặt cược.
Mà chờ sau khi cuộc tranh tài bắt đầu, mấy chục cái màn hình đó sẽ lần lượt phát ra hình ảnh của camera giám sát ở nơi đó, đến lúc cuộc tranh tài đến thời điểm quan trọng, bình luận viên sẽ đứng trên bục, dùng cây bút laser để tiến hành giải thích, để người xem có thể hiểu rõ tiến trình trận đấu một cách trực quan.
Lúc Trần Dật Thần và Vũ Văn Bác đi vào đại sảnh lầu một, Quý Hồng vua đua xe của nước H, thân là hội trưởng của câu lạc bộ siêu xe được một đám tuyển thủ mặc đồng phục đua xe bao vây đứng ở giữa, trò chuyện cái gì đó.
Ủa?
Nhìn thấy Trần Dật Thần và Vũ Văn Bác bước vào trong đại sảnh, Quý Hồng dừng lại cuộc trò chuyện với đám người tuyển thủ, di chuyển tầm mắt nhìn về phía Trần Dật Thần: “Văn Bác, người này là?”
Trong ánh mắt Quý Hồng nhìn về phía Trần Dật Thần tràn đầy dò xét, lúc bình thường Vũ Văn Bác sẽ rất ít khi dẫn người ngoài đến câu lạc bộ siêu xe, bởi vì người thường căn bản không có tư cách tiếp xúc với câu lạc bộ siêu xe.
Có thể bước vào trong câu lạc bộ siêu xe tất nhiên đều là cậu chủ của những gia đình giàu có.
Nhưng mà Trần Dật Thần lại không quen mặt, hơn nữa cảm giác anh mang đến cho người ta cũng không phải là cậu chủ của một gia đình giàu có, càng giống như là một người bình thường hơn.
“Đây là đại ca của tôi, Trần Dật Thần.” Vũ Văn Bác tùy tiện giới thiệu, trong giọng nói tràn đầy ý vị tự hào.
Nghe thấy loại giọng điệu này của Vũ Văn Bác, sắc mặt của bọn người Quý Hồng lập tức trở nên đông cứng.
Vũ Văn Bác trong vòng tròn câu lạc bộ đua xe chính là một người kiêu ngạo nổi danh, có thể được anh ta đối xử cung kính như vậy tất nhiên không phải là người bình thường.
Mặc dù là Trần Dật Thần trông có vẻ bình thường, nhưng mà rất có thể anh đang ẩn chứa thân phận to lớn.
Sau khi nghĩ đến chuyện này, Quý Hồng mỉm cười đi ra từ trong đám người, dẫn theo nhóm tuyển thủ đi lại chỗ Trần Dật Thần: “Xin chào cậu Trần.”
“Chào anh.” Trần Dật Thần mỉm cười lên tiếng chào hỏi, trước đó Vũ Văn Bác đã nói với anh thân phận của Quý Hồng, ngoại trừ là hội trưởng câu lạc bộ siêu xe, Quý Hồng còn là vua đua xe của nước H, Quý Hồng rất nổi tiếng trong giới đua xe ngầm trên toàn thế giới.
“Cậu Trần, bọn họ đều là những tuyển thủ đến từ nhiều nơi, trong số bọn họ có rất nhiều người đều giống như tôi, thích đua xe.”
Quý Hồng và Trần Dật Thần chạm mặt nhau, đứng cách Trần Dật Thần ở một khoảng cách một mét, đưa tay chỉ tuyển thủ ở đằng sau, cười nói.
“Cậu Trần.”
Nghe thấy lời giới thiệu của Quý Hồng, những tuyển thủ kia không hẹn mà cùng mở miệng chào hỏi Trần Dật Thần, thân là những tuyển thủ có thế lực mạnh, trong thế lực ngầm ở nước H, bọn họ có thân phận rất đặc biệt, không phải là nhà giàu đời thứ hai thì chính là một tinh anh ở lĩnh vực nào đó, nếu không thì cũng không mua nổi một chiếc siêu xe có giá trị hàng tỷ đồng, thậm chí còn hơn hàng chục tỷ đồng.
Nhưng mà điểm đặc biệt này thì còn phải xem xem so sánh với ai, so với người bình thường thì còn được.
So sánh với loại người thừa kế một gia đình giàu có có giá trị hàng trăm nghìn tỷ đồng giống như là Vũ Văn Bác và Quý Hồng, bọn họ căn bản chẳng là cái thá gì hết.
Cho nên người mà Vũ Văn Bác dẫn đến đây đừng quan tâm đến việc trông có vẻ bình thường bao nhiêu, chỉ cần Vũ Văn Bác coi trọng, vậy thì bọn họ nhất định phải đối xử cung kính mới được.
“Chào mọi người.”
Trần Dật Thần nở nụ cười chào hỏi, sau đó nói vài câu với nhóm tuyển thủ liền đi ra ngoài với Vũ Văn Bác, Vũ Văn Bác vừa dẫn anh đi tham quan, vừa nghe Vũ Văn Bác giải thích.
Ở trên lầu hai cũng là một cái đại sảnh giống như vậy, nhưng mà cách trang trí càng xa hoa hơn, thiết bị tiên tiến hơn.
Bình luận facebook