• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Đỉnh Cấp Thần Y Ở Rể (1 Viewer)

  • Chương 11-15

Chapter 11 Tụ Linh Trận

“Người anh em, nếu chúng ta cứ đi như thế, lúc trở về thật sự không có cách báo cáo kết quả.” Thủ lĩnh nói với Giang Dĩ Minh. Được người ta nhờ vả phải giải quyết ngôi sao lớn Lục Mỹ Lan này, bây giờ chưa giải quyết, còn lạc mất người ta, cứ trở về như thế định sẵn bị người ta mắng chết.

“Như thế ngược lại cũng đúng.” Giang Dĩ Minh nghiêng đầu suy nghĩ một lát, sau đó nói: “Vậy tôi giúp các anh?”

“Được được.” Phía bên kia vừa nghe được Giang Dĩ Minh sẽ giúp bọn họ, trong nháy mắt bọn họ cảm động đến rơi nước mắt.

Giang Dĩ Minh đi về phía thủ lĩnh, giơ tay đấm một phát, dùng sức nện một phen vào sau đầu thủ lĩnh kia, thủ lĩnh kia trong nháy mắt ngã xuống đất ngất đi.

Tiếp theo sau Giang Dĩ Minh cũng đánh ngất toàn bộ mấy tên côn đồ còn lại ngã xuống đất.

“Lần này các anh có lẽ dễ báo cáo kết quả rồi.” Giang Dĩ Minh nói một tiếng với những tên côn đồ kia.

Trên xe van, lúc này vẻ mặt Lục Mỹ Lan sợ hãi nhìn Giang Dĩ Minh, nói thật Giang Dĩ Minh đột nhiên xuất hiện khiến Lục Mỹ Lan kích động không thôi, bởi vì có người cứu cô ấy. Nhưng vừa nghe đoạn đối thoại của Giang Dĩ Minh và những tên côn đồ cắc ké kia, Giang Dĩ Minh nói anh hùng cứu mỹ nhân là để cho bản thân lấy thân báo đáp khiến Lục Mỹ Lan có chút bận tâm.

Đặc biệt nhìn thấy Giang Dĩ Minh ra tay mạnh mẽ như vậy, trong nháy mắt anh đã đánh ngã toàn bộ những tên côn đồ cắc ké kia xuống đất, như vậy càng khiến cho cô ấy càng run sợ trong lòng. Nếu như Giang Dĩ Minh này thật sự muốn cô ấy lấy thân báo đáp, vậy cô ấy phải làm sao bây giờ?

Bản lĩnh của anh lợi hại như vậy, cô ấy thì khẳng định ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.

Giang Dĩ Minh vừa hút thuốc vừa lên xe van, anh nhìn Lục Mỹ Lan run sợ chưa bình tĩnh lại nói: “Cô là ngôi sao lớn?”

“Ừm.” Lục Mỹ Lan liều mạng gật đầu.

“Đi thôi.” Giang Dĩ Minh khoát tay áo một cái với Lục Mỹ Lan nói: “Mấy tên côn đồ này tôi giúp cô giải quyết rồi, bây giờ cô không gặp nguy hiểm nữa, nên làm gì thì làm đi.”

“Anh… không cần tôi lấy thân báo đáp?” Lục Mỹ Lan nghe vậy sững sờ, buộc miệng nói ra.

“Cô thật sự muốn lấy thân báo đáp? Vậy cũng được, vậy thì đến đây đi.” Giang Dĩ Minh gật gù, trong nháy mắt anh ném tàn thuốc đi, sau đó dịch người về phía Lục Mỹ Lan.

“A!!!” Lục Mỹ Lan lập tức che mặt mình nói: “Không phải, không phải, tôi không phải có ý này.”

“Được rồi.” Giang Dĩ Minh vung tay nói: “Tôi biết cô không phải có ý đó, đi thôi, tôi cũng không thật sự muốn cô lấy thân báo đáp.”

“Thật sự?” Lục Mỹ Lan lại sửng sốt.

“Haizz, hôm nay cô phải giao cô cho tôi làm gì đó thì trong lòng cô mới thoải mái đúng không?” Giang Dĩ Minh tức giận nói với Lục Mỹ Lan.

“Ha ha ha…” Lục Mỹ Lan bị vẻ tức giận bất ngờ của Giang Dĩ Minh chọc cười vui vẻ, bắt đầu cười lớn: “Anh đẹp trai, cảm ơn anh hôm nay cứu tôi, làm quen chút đi, tôi tên Lục Mỹ Lan, anh thì sao?”

“Giang Dĩ Minh!” Giang Dĩ Minh nói.

Lục Mỹ Lan lấy một tờ giấy từ trong túi ra, viết xoạt xoạt một hàng chữ rồi đưa cho Giang Dĩ Minh nói: “Đây là số cá nhân của tôi, sau này có chuyện gì có thể gọi điện cho tôi.”

Giang Dĩ Minh cũng viết ra số của mình rồi đưa cho Lục Mỹ Lan nói: “Đây là số của tôi, sau này nếu như còn có chuyện như hôm nay có thể gọi điện cho tôi.”

“Anh…” Lục Mỹ Lan trợn mắt nói: “Anh mong tôi còn bị người khác bắt cóc lần nữa đúng không?”

“Đậu xanh nhà cô.” Giang Dĩ Minh nói: “Chỗ này hoang tàn vắng vẻ, nhìn dáng vẻ của cô một mình trở về cũng không ổn lắm, như vậy đi, tôi lái xe đưa cô về ha.”

“Vậy là tốt nhất.” Lục Mỹ Lan nói: “Có điều anh phải nhanh một chút, tám giờ sáng tôi phải tham gia một hoạt động, bây giờ đã sáu giờ rồi…”

“Tới kịp mà!” Giang Dĩ Minh nói xong rồi nhóm lửa một điếu thuốc, đi về phía buồng lái bên kia.

Xe van tồi tàn được Giang Dĩ Minh lái đi, anh dùng thời gian khoảng một tiếng cuối cùng đã tới dưới lầu quán bar Lục Mỹ Lan nói tới.

“Cảm ơn anh, Giang Dĩ Minh.” Lục Mỹ Lan từ trên xe bước xuống, cô ấy cười hì hì xua tay với Giang Dĩ Minh nói: “Tôi còn có thể chờ hai ngày ở thành phố Nam Hoàng, hai ngày nay nếu anh rảnh rỗi thì có thể gọi điện cho tôi, chỉ cần tôi có thời gian tôi sẽ ra.”

“Được.” Giang Dĩ Minh gật đầu nói.

“Hôm nay cảm ơn anh rồi.” Lục Mỹ Lan vung tay với Giang Dĩ Minh, sau đó nhảy nhót đi vào trong quán bar.

Giang Dĩ Minh nhìn bóng lưng của Lục Mỹ Lan, anh bất đắc dĩ lắc đầu.

Cứ nói người này đi, tính cách có hơi trẻ con đương nhiên là tốt, lúc nhảy nhót như vậy quả thực cũng rất đẹp, thế nhưng Lục Mỹ Lan cô ít nhất phải biết hôm nay cô mặc váy ngắn chứ? Nhún nhảy một cái như vậy… Haizz, hại Giang Dĩ Minh nhìn tới nỗi đến lúc Lục Mỹ Lan đi vào trong quán bar không nhìn thấy nữa anh mới lái xe đi.

Lúc này đã bảy giờ rưỡi, Giang Dĩ Minh cũng không thể tiếp tục lên núi tìm linh khí, anh chỉ có thể lái xe van tồi tàn trở về biệt thự gần đó, tùy tiện tìm nơi ném xe van đi, sau đó mua đồ ăn ở gần chợ bán đồ ăn rồi trở về trong biệt thự.

Giữa trưa Giang Dĩ Minh cũng chờ trong biệt thự, anh không đi ra ngoài, anh đương nhiên đang suy tính bản thân rốt cuộc phải làm sao để tìm được nơi có linh khí, không có linh khí tu luyện thực sự vất vả quá, mà tìm linh khí hình như cũng rất tốn sức.

“Nếu không mình bày một Tụ Linh Trận?” Ánh mắt Giang Dĩ Minh sáng lên.

Nếu Tụ Linh Trận bày thành công đúng là có thể hấp dẫn không ít linh khí tiến vào trong trận pháp, không nói những cái khác, chỉ nắm giữ tu luyện của thời trước mà nói thì linh khí có lẽ vẫn đủ.

Chỉ là bày biện Tụ Linh Trận cần rất nhiều tiền, mà Giang Dĩ Minh bây giờ thiếu nhất chính là tiền.

Để tới trưa sau khi anh đưa cơm cho Thẩm Thanh Nga sẽ xem thử có thể mượn ít tiền hay không.

Đến buổi trưa, Giang Dĩ Minh làm xong cơm nước rồi cho gọn vào hộp, sau đó anh lái xe trong kho đi đưa cơm cho Thẩm Thanh Nga.

Mà lúc này Thẩm Thanh Nga ở trong công ty gặp phải chút vấn đề khó.

“Thẩm Thanh Nga à.” Lúc này Lý An Nhiên ngồi đối diện Thẩm Thanh Nga, để lộ cái chân trắng nõn thon dài kia trong không khí, cô ta bắt chéo chân gác lên bàn làm việc của Thẩm Thanh Nga, cầm trong tay đồ cắt móng tay, cô ta vừa cắt móng vừa cười nói: “Lấy được hợp đồng nhà họ Tống thì sao? Chuyện đầu tiên còn làm chưa xong, chỉ sợ Tống Đại Thiên sẽ thất vọng với cô nhỉ?”

“Lý An Nhiên, không ngờ cô đê tiện như thế.” Thẩm Thanh Nga căm tức nói với Lý An Nhiên.

Hợp tác với nhà họ Tống, chuyện đầu tiên làm chính là mời ngôi sao đại diện quảng cáo sản phẩm, chuyện làm ăn nhà họ Tống rất lớn, cho nên mời ngôi sao cũng nhất định phải là một ngôi sao đang nổi tiếng, thế nhưng ngôi sao đang nổi của cả nước Trung Mỹ chỉ có mấy người, lúc sáng Thẩm Thanh bắt tay làm chuyện này mới phát hiện mấy ngôi sao có thể mời được này hoàn toàn đều không có được lên lịch trình.

Hoặc là vốn dĩ không có lịch hẹn.

Hoặc là đã bị Lý An Nhiên mời đi mở một cuộc họp mặt công ích từ thiện giữa các ngôi sao.

Có thể mời được chỉ có mấy người như vậy, hoặc là ngôi sao lâu năm, hoặc là không nổi tiếng, mời tới cũng không có tác dụng gì.

Bởi vì sản phẩm của nhà họ Tống là sản phẩm đang bùng nổ, cần bán đi trong thời gian ngắn, cho nên nhất định phải là ngôi sao đang nổi, có nhân khí cao mới có thể đạt được hiệu quả như vậy.

Mà bây giờ có thể mời được đều được Lý An Nhiên mời đi, Thẩm Thanh Nga lập tức đối mặt cục diện khó xử không mời được ngôi sao.

Khiến cho người ta tức giận nhất chính là sáng sớm Lý An Nhiên cố ý đi tới trước mặt Thẩm Thanh Nga chọc tức Thẩm Thanh Nga.
Chapter 12 Đừng nghịch

“Chuyện này sao có thể gọi là đê tiện chứ?” Lý An Nhiên vừa cắt móng tay vừa không nhanh không chậm nói: “Làm ăn như vậy, ai ai cũng làm đúng không? Nhà họ Thẩm các cô cướp đơn đặt hàng của nhà họ Tống đi, tôi kiểu gì cũng phải suy nghĩ vài cách để chuyện làm ăn nhà họ Lý tôi cũng tới nơi tới chốn, kiếm mấy ngôi sao, mở một cuộc họp mặt từ thiện, tuyên truyền chuyện làm ăn của nhà họ Lý tôi, đây cũng là một cách thức có đúng không nào?”

“Hơn nữa, tôi cũng chưa cướp chuyện làm ăn của cô, trong những ngôi sao đang nổi tiếng này còn Lục Mỹ Lan tôi chưa mời mà.” Lý An Nhiên nói: “Độ nổi tiếng của Lục Mỹ Lan vẫn rất cao, nếu cô có thể mời cô ấy tới, vậy nhà họ Tống khẳng định sẽ rất tán thưởng các cô đó.”

Thẩm Thanh Nga nhìn Lý An Nhiên một chút, cô tức giận tới nỗi không muốn nói lời nào.

Lục Mỹ Lan quả thực chưa được mời, đó là vì Lý An Nhiên không mời, Lục Mỹ Lan bây giờ là ngôi sao đang nổi, nhân khí siêu cao, chỉ là không giúp được buổi biển diễn của cô. Hơn nữa Lục Mỹ Lan đã công khai không nhận bất cứ biểu diễn thương mại nào, không nhận bất cứ quảng cáo nào.

Chính vì như thế cho nên Lý An Nhiên mới không mời, nếu không Lý An Nhiên sao có thể giữ Lục Mỹ Lan lại cho Thẩm Thanh Nga?

“Thanh Nga, ăn cơm đi.” Đúng lúc đó giọng nói của Giang Dĩ Minh từ bên ngoài phòng làm việc truyền tới, sau đó cô lập tức nhìn thấy Giang Dĩ Minh bưng hộp cơm đi vào.

Giang Dĩ Minh đặt hộp cơm trước mặt Thẩm Thanh Nga mỉm cười nói: “Gà om sốt nâu, đậu xanh sấy khô, còn có gà Soy Garlic.”

“Ui trời.” Lúc này Lý An Nhiên kêu quái dị một tiếng, cô ta nói với Giang Dĩ Minh: “Tôi nói nè Giang Dĩ Minh, anh đúng là thiền thục nha. Trưa mỗi ngày như vậy còn đưa cơm? Không tồi không tồi, có một người đàn ông nội trợ như anh thế cũng đúng là hạnh phúc.”

“Lý An Nhiên, nếu không có việc gì thì cô có thể đi rồi.” Thẩm Thanh Nga tức giận nói với Lý An Nhiên, sau đó đẩy hộp cơm một cái nói: “Chờ lát nữa ăn, bây giờ không có tâm trạng.”

“Sao vậy?” Giang Dĩ Minh hỏi.

“Anh trở về đi.” Thẩm Thanh Nga khoát tay áo với Giang Dĩ Minh một cái, Giang Dĩ Minh không có năng lực, huống chi cô cũng chưa từng hy vọng Giang Dĩ Minh đến giúp mình, tuy rằng Giang Dĩ Minh xem vài video trên mạng nên bây giờ mạnh mẽ hơn lúc trước, thế nhưng chuyện mời ngôi sao này là việc cho dù xem bao nhiêu clip trên mạng cũng không học được.

Cho nên cô không tính nói với Giang Dĩ Minh, nói rồi cũng vô dụng.

Lúc này Lý An Nhiên đi lên phía trước, khuỷu tay cô ta khoác lên vai Giang Dĩ Minh nói: “Giang Dĩ Minh, vợ của anh bây giờ không có tâm trạng ăn cơm bởi vì đơn đặt hàng hôm qua vất vả lắm mới có được tiếp theo sau rất có thể sắp bay mất rồi.”

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Giang Dĩ Minh cau mày hỏi. Đơn đặt hàng của nhà họ Tống hôm qua là anh giúp một chút mới có được, bây giờ sao lại bay mất?

Lẽ nào nhà họ Tống đổi ý?

Nếu đúng như vậy thì anh không ngại để nhà họ Tống nếm chút mùi cay đắng.

“Không phải chuyện của anh, anh trở về đi.” Thẩm Thanh Nga lần nữa khoát tay áo một cái với Giang Dĩ Minh.

Lý An Nhiên lại cười hì hì nói: “Giang Dĩ Minh, anh đây là ý gì? Lẽ nào anh tính giúp Thanh Nga nhà các anh một tay? Tôi nghe nói đơn đặt hàng hôm qua kia là anh vỗ lưng ông cụ Tống, đánh đến nỗi làm sái cột sống của ông cụ Tống mới khiến nhà họ Tống giao đơn đặt hàng cho Thẩm Thanh Nga. Không tệ, không ngờ oắt con vô dụng nhà anh đây cũng không phải vô dụng như vậy. Được rồi, nếu anh muốn giúp Thanh Nga nhà các anh, vậy Thanh Nga không muốn nói cũng được, tôi sẽ giúp cô ấy nói.”

“Đơn đặt hàng hợp tác cùng nhà họ Tống ấy, chuyện đầu tiên cần làm chính là mời một ngôi sao làm người phát ngôn, hơn nữa còn nhất định phải là một ngôi sao đang nổi. Chỉ là không khéo lắm, phía tôi muốn mở một bữa tiệc từ thiện nên tôi lỡ mời hết mấy ngôi sao đang nổi tới bên tôi rồi. Cho nên Thanh Nga nhà các anh không mời được được ngôi sao làm người phát ngôn nên dĩ nhiên không ăn ngon rồi.”

“Giang Dĩ Minh, nếu anh thật sự muốn giúp Thanh Nga ấy, tâm trạng tôi ngược lại thật ra cũng hiểu, chỉ là tiếc quá, những ngôi sao đang nổi này đều rất trẻ, không có cột sống bị sái để anh đập đâu, cho nên…”

Lý An Nhiên nói tới đây, cô ta nhún vai, ý cô ta rất rõ.

Giang Dĩ Minh nghe vậy nhất thời nở nụ cười, anh nhìn về phía Lý An Nhiên nói: “Nói cách khác, tôi cướp đơn đặt hàng của nhà họ Tống đi, cô không có đơn đặt hàng cho nên cô cố ý tính kế Thanh Nga, mời tất cả ngôi sao kia đi hết, không chỉ như thế, lúc này cô còn chạy tới chế giễu cô ấy, đúng không?”

“Ôi trời ơi!” Lý An Nhiên như phát hiện đại lục mới, cô ta nhìn về phía Giang Dĩ Minh nói: “Tôi nói nè Giang Dĩ Minh, anh vẫn là oắt con vô dụng chỉ có thể giặt quần áo nấu cơm trong truyền thuyết sao? Tôi thấy không giống mà, bây giờ anh cũng đã thông minh như vậy.”

“Giang Dĩ Minh!” Thẩm Thanh Nga hét lên một tiếng với Giang Dĩ Minh: “Anh trở về đi, đừng đợi ở đây nữa.”

Sở dĩ Thẩm Thanh Nga luôn muốn Giang Dĩ Minh quay về cũng không phải không muốn gặp Giang Dĩ Minh, mà là cô ả Lý An Nhiên miệng thối ở đây, nếu Giang Dĩ Minh vẫn ở đây, Lý An Nhiên chắc chắn sẽ không những không để yên mà còn chế nhạo Giang Dĩ Minh đến mỉa mai mình.

Mà bây giờ Lý An Nhiên cũng đã bắt đầu chế nhạo.

Giang Dĩ Minh lại không hề dao động, anh nở nụ cười nhạt nhìn về phía Lý An Nhiên nói: “Có phải cô cho rằng hôm nay cô đến đây thì thật sự có thể chế nhạo tôi?”

“Nếu không thì sao?” Lý An Nhiên hỏi.

“Vậy cũng được, vậy tôi sẽ để cô trở thành một trò cười.” Giang Dĩ Minh nói xong thì lấy điện thoại ra, anh chuẩn bị gọi điện.

“Giang Dĩ Minh, anh muốn làm gì?” Lúc này Thẩm Thanh Nga hét lên với Giang Dĩ Minh.

“Gọi điện.” Giang Dĩ Minh trả lời.

“Gọi cho ai?”

“Ơ, đúng rồi, em không hỏi anh còn muốn hỏi em đây.” Giang Dĩ Minh như nghĩ tới điều gì đó nên lập tức hỏi: “Lục Mỹ Lan, không biết người này làm người phát ngôn sản phẩm có đủ không? Nếu chưa đủ anh gọi điện bảo cô ấy tới ngay lập tức.”

“Cái gì chứ?” Lý Anh Nhiên nhất thời lớn tiếng nói: “Tôi không nghe lầm chứ? Giang Dĩ Minh, anh vừa nói gì? Bây giờ anh gọi điện thoại bảo Lục Mỹ Lan tới? Anh đang tấu hài sao? Anh cho rằng Lục Mỹ Lan là ai? Là bác gái bán đồ ăn sáng ở quán ven đường à? Một cú điện thoại của anh lập tức có thể khiến đối phương tới? Ha ha ha… Hôm nay tôi đã chuẩn bị sang đây xem trò hề rồi, không ngờ anh đây lại còn biếu tặng chuyện cười để tôi xem, không tồi không tồi, Thẩm Thanh Nga, ông chồng này của cô thật lợi hại, ghê gớm, ghê gớm, ha ha ha…”

Lý An Nhiên ôm bụng bắt đầu cười lớn.

Thẩm Thanh Nga cau mày, cô lập tức kéo Giang Dĩ Minh sang một bên, nhỏ giọng quát: “Anh rốt cuộc muốn làm gì? Đừng nghịch được không? Lý An Nhiên đang ở đây, anh không thấy cô ta vẫn đang xem trò cười của tôi sao? Tôi cho anh biết, nếu anh muốn có được cảm tình của tôi thì bây giờ về ngay, anh làm như thế ở đây sẽ chỉ khiến tôi càng phản cảm với anh.”
Chapter 13 Bản thân đã trở thành trò cười

Thẩm Thanh Nga nghĩ đến câu nói trước kia của Giang Dĩ Minh, anh muốn phấn đấu để mình cho anh ngủ trên giường.

Cho nên giờ phút Giang Dĩ Minh làm như vậy, tuy rằng cô cho rằng Giang Dĩ Minh là đang giúp cô, thế nhưng cô cũng biết chuyện này Giang Dĩ Minh không giúp được gì, nếu muốn giúp thì đó chính là càng giúp càng rối.

Lục Mỹ Lan là ai?

Ngôi sao lớn!

Bản thân cũng không liên lạc được, Giang Dĩ Minh anh có thể liên lạc được?

Sao có thể có chuyện đó? Nói rõ chính là khoác lác mà.

Bây giờ Thẩm Thanh Nga có hơi hối hận hôm qua đã cố gắng đồng ý yêu cầu đó của anh để kích thích Giang Dĩ Minh, không ngờ bây giờ Giang Dĩ Minh lại bắt đầu bất chấp hậu quả khoác lác lung tung.

Nếu như thật sự bắt anh gọi điện thoại gọi Lục Mỹ Lan đến, vậy đến lúc đó bản thân cũng mất mặt theo Giang Dĩ Minh.

Bởi vì Giang Dĩ Minh tuyệt đối không thể gọi Lục Mỹ Lan đến.

“Tin tưởng anh.” Giang Dĩ Minh liếc nhìn Thẩm Thanh Nga khẳng định nói: “Em chỉ cần nói anh biết Lục Mỹ Lan làm người phát ngôn cho chúng ta có đủ không? Nếu đủ rồi thì anh gọi điện bảo cô ấy tới ngay.”

“Đủ đủ đủ.”

Đúng lúc này Lý An Nhiên lớn tiếng nói: “Giang Dĩ Minh, tôi cho anh biết, Lục Mỹ Lan đến làm người phát ngôn cho công ty vợ anh không chỉ đủ mà còn vượt ngoài mong đợi, nếu như cô ta thật sự có thể làm người phát ngôn cho công ty vợ anh, nhà họ Tống chắc chắn sẽ rất vui, hơn nữa còn có thể thưởng cho vợ anh, cho nên anh mau gọi bảo Lục Mỹ Lan đến đây đi.”

“Được.” Giang Dĩ Minh gật đầu rồi lấy một tờ giấy trong túi có viết số điện thoại của Lục Mỹ Lan trên đó mà cô ấy đã đưa anh ra.

Giang Dĩ Minh, anh sẽ không phải nói cho tôi rằng trên tờ giấy này chính là số của Lục Mỹ Lan chứ?” Lý An Nhiên nhìn tờ giấy nhăn nhúm Giang Dĩ Minh lấy ra, nhất thờ cô ta nhịn cười hỏi.

“Đúng vậy.” Giang Dĩ Minh gật đầu nói.

“Vậy anh nói cho tôi, tờ giấy này anh nhặt được ở đâu?”

“Lục Mỹ Lan cho tôi.”

“Thật sự, ngôi sao lớn như Lục Mỹ Lan vậy còn viết số điện thoại lên giấy rồi đưa cho anh?” Lý An Nhiên hỏi, cô ta thật sự không nhịn được muốn cười ra tiếng.

Như vậy quá khôi hài.

Lúc này Giang Dĩ Minh cực kỳ giống một trong những bệnh nhân trong bệnh viện tâm thần nhà họ Lý bọn họ mở kia.

Không phải cực kỳ giống mà là hoàn toàn giống như đúc.

Thẩm Thanh Nga nhìn thấy hành động lúc này của Giang Dĩ Minh, đặc biệt là nhìn thấy Lý An Nhiên còn đang cố ý đùa giỡn anh, cô tức giận run cả người, cô cầm lấy hộp cơm trực tiếp ra khỏi văn phòng, đi về phía phòng họp bên cạnh.

Thật sự không muốn đợi nữa, quá mất mặt.

“Đúng vậy.” Giang Dĩ Minh gật đầu, lúc này anh đã gọi điện đi, đối phương rất nhanh đã bắt máy.

“Cô đang làm gì thế?” Sau khi Giang Dĩ Minh gọi được lập tức hỏi.

“Tôi đang nghỉ ngơi trong quán bar, tối nay tôi có một buổi diễn cá nhân, anh muốn tới xem không? Lát nữa tôi bảo người ta đưa cho anh một vé.” Lục Mỹ Lan nhận được cuộc gọi của Giang Dĩ Minh có vẻ rất kích động.

“Tối nói sau đi, công ty vợ tôi bây giờ thiếu một người đại diện, nếu cô rảnh thì tới đây một chuyến đi.” Giang Dĩ Minh nói với Lục Mỹ Lan.

“Được, bây giờ tôi qua, ở đâu?”

“Tổng bộ tập đoàn Thẩm thị.” Giang Dĩ Minh nói xong cúp điện thoại.

Lý An Nhiên nhìn về phía Giang Dĩ Minh hỏi: “Xong rồi à? Lục Mỹ Lan muốn tới làm người phát ngôn cho vợ anh?”

“Ừ.” Giang Dĩ Minh gật đầu nói.

“Không tồi không tồi, thật lợi hại, thật ghê gớm.” Lý An Nhiên giơ ngón tay cái lên với Giang Dĩ Minh nói: “Lục Mỹ Lan đã công khai nói không nhận biểu diễn thương mại, không nhận bất cứ quảng cóa nào lại bị mấy câu Giang Dĩ Minh anh nói thì lập tức đến, hơn nữa ngay cả phí di chuyển cũng không bàn, ghê gớm, Giang Dĩ Minh, anh thực sự là thần tượng của tôi.”

Bề ngoài Lý An Nhiên tán thưởng nhưng thực tế cô ta thật sự sắp cười thành tiếng.

Trời ạ, quá khôi hài.

Da trâu như vậy chỉ sợ đứa nhỏ ba tuổi cũng không dám thổi ấy chứ?

Giang Dĩ Minh đương nhiên nghe ra giọng điệu của Lý An Nhiên đều là xem thường anh có thể mời được Lục Mỹ Lan tới, thế nhưng anh cũng không giải thích gì, ngược lại lát nữa Lục Mỹ Lan đến, đến lúc đó vẻ mặt Lý An Nhiên khẳng định rất khó coi.

Khoảng mười phút, Thẩm Thanh Nga đã ăn cơm xong, cô lần nữa trở về phòng làm việc.

“Thẩm Thanh Nga, Thẩm Thanh Nga!” Lý An Nhiên nhất thời đứng lên, nói với Thẩm Thanh Nga: “Cô đoán ông xã này của cô vừa làm gì? Anh ta gọi điện cho Lục Mỹ Lan, bảo Lục Mỹ Lan bây giờ đến, hơn nữa vẫn chưa bàn bạc bất cứ chi phí di chuyển nào, Lục Mỹ Lan người ta lại còn đồng ý, cô nói xem chồng cô có phải rất lợi hại, rất đáng gờm không?”

Thẩm Thanh Nga rất bất đắc dĩ nhìn Giang Dĩ Minh một chút, lúc trước sao cô không phát hiện Giang Dĩ Minh vẫn thích khoác lác như thế?

Trải qua hai chuyện trước kia, một chút thiện cảm của Thẩm Thanh Nga với Giang Dĩ Minh lúc này đã hoàn toàn không còn chút gì nữa, thậm chí cô còn có chút căm ghét với tính cách thích nói khoác của Giang Dĩ Minh.

“Tổng giám đốc Thẩm.” Đúng lúc đó thư ký vọt vào nói: “Tổng giám đốc Thẩm, Lục Mỹ Lan… Lục Mỹ Lan đến rồi.”

“Cô nói gì?” Thẩm Thanh Nga sững sờ, cô quay đầu nhìn về phía thư ký hỏi.

“Lục Mỹ Lan đến rồi.” Thư ký nói: “Bây giờ cô ấy đã ở trước sân công ty chúng ta, hơn nữa còn nói là đến làm người phát ngôn cho công ty chúng ta.”

Đúng lúc đó điện thoại của Giang Dĩ Minh vang lên.

Giang Dĩ Minh lấy điện thoại ra ấn nút nhận để nghe.

“Giang Dĩ Minh, bây giờ tôi đã tới tổng bộ tập đoàn Thẩm thị rồi, có người ngăn tôi trước sân không cho tôi vào.”

Trước sân.

Thư ký cũng vừa nói Lục Mỹ Lan ở trước sân.

Lục Mỹ Lan cũng nói mình ở trước sân trong điện thoại của Giang Dĩ Minh.

Trong nháy mắt trên mặt hai người Lý An Nhiên và Thẩm Thanh Nga đều lộ ra vẻ khó tin nổi. Lẽ nào Giang Dĩ Minh thật sự mời được Lục Mỹ Lan tới?

Mà Giang Dĩ Minh lại thản nhiên nói: “Bây giờ tôi sẽ để thư ký tới tiếp cô.”

Giang Dĩ Minh cúp điện thoại rồi nhìn về phía thư ký nói: “Ra trước sân đón Lục Mỹ Lan vào.”

Thư ký không nhúch nhích, cô ấy nhìn về phía Thẩm Thanh Nga.

Thẩm Thanh Nga gật đầu nói: “Đi thôi.”

Vẻ mặt Thẩm Thanh Nga sợ hãi, cô ta nhìn Giang Dĩ Minh nói: “Giang Dĩ Minh, anh đừng bảo tôi anh thật sự mời Lục Mỹ Lan tới đó?”

“Nội dung trò chuyện vừa nãy cô lẽ ra phải nghe được chứ?” Giang Dĩ Minh nói với Lý An Nhiên: “Nếu cô còn chưa tin, lát nữa Lục Mỹ Lan đến, tự cô xem chẳng phải sẽ biết?”

“Tại sao anh có thể có số điện thoại của Lục Mỹ Lan? Hơn nữa sao Lục Mỹ Lan đồng ý với tới làm người phát ngôn cho tôi?” Thẩm Thanh Nga cũng vô cùng hoài nghi nhìn về phía Giang Dĩ Minh, trước đây cô không tin, thế nhưng bây giờ Lục Mỹ Lan đến rồi, cô không thể không tin được.

Thế nhưng cô thật sự không ngờ nhiều công ty mời Lục Mỹ Lan làm người phát ngôn như vậy nhưng cô ấy đều không tin. Mà chỉ một tên nội trợ nấu cơm giặt giũ vô dụng như Giang Dĩ Minh lại có thể mời được Lục Mỹ Lan?

Lý An Nhiên cũng hoài nghi nhìn về phía Giang Dĩ Minh.

Trong lòng cô ta cũng vừa hoài nghi giống như Thẩm Thanh Nga vừa buồn bực bản thân vì để chỉnh Thẩm Thanh Nga nên bản thân đã mời hết các ngôi sao, vốn dĩ Thẩm Thanh Nga sẽ không mời được ngôi sao, nhưng không ngờ… Ông chồng vô dụng này của cô lại có thể mời được Lục Mỹ Lan.

Cộ ta vốn tính sang đây xem chuyện cười, nhưng không ngờ đúng như lời Giang Dĩ Minh nói, bản thân đã trở thành một trò cười.
Chapter 14 Miễn phí

“Để tôi giới thiệu một chút, vị này là vợ tôi, Thẩm Thanh Nga.” Giang Dĩ Minh đi tới trước mặt Lục Mỹ Lan, giới thiệu với Lục Mỹ Lan.

“Tổng giám đốc Thẩm, chào cô.” Lục Mỹ Lan nở nụ cười tiến lên đưa tay ra, bắt tay với Thẩm Thanh Nga nói: “Tôi là Lục Mỹ Lan, ngài Giang nói công ty các cô cần một người phát ngôn, không biết tôi có thể không?”

“Đương nhiên có thể!” Thẩm Thanh Nga gật đầu cười nói: “Cô Lục có thể làm người phát ngôn cho công ty chúng tôi, chúng tôi đương nhiên cầu còn không được.”

Lúc nói câu này, Thẩm Thanh Nga liếc mắt nhìn về phía Lý An Nhiên sắc mặt đã vô cùng khó coi, đặc biệt là giọng điệu nói chuyện của cô giống hệt như kẻ chiến thắng.

Lý An Nhiên đương nhiên nghe được sự thắng lợi kiêu ngạo trong giọng nói của Thẩm Thanh Nga, lúc này Lý An Nhiên thật sự hận không thể tìm một chỗ chui vào, hôm qua và hôm nay, cô ta đến đây hai lần, hai lần đều sang đây xem trò cười của Thẩm Thanh Nga, nhưng cả hai lần không chỉ không xem được trò cười, ngược lại bản thân trở thành trò cười.

Cô ta thở phì phò, ngay cả chào hỏi cũng không chào mà rời đi như thế. Lý An ngồi trong xe của mình, cô ta tức đến nỗi đánh mạnh vào tay lái, thậm chí đập đến nỗi sưng cả tay lên.

“Gặp quỷ rồi.” Lý An Nhiên thở phì phò nói: “Hai lần mình thua Thẩm Thanh Nga này rõ ràng đều bởi vì tên rác rưởi Giang Dĩ Minh ấy! Tên rác rưởi ấy lúc nào trở nên lợi hại như vậy?”

“Không cần tiền?” Thẩm Thanh Nga trợn to mắt nhìn Lục Mỹ Lan hỏi. Phải biết tuy rằng Lục Mỹ Lan không nhận nhiều quảng cáo, nhưng chỉ mặt hàng ngôi sao đang nổi như cô ấy đây, một vị trí người phát ngôn ít ra cũng mấy trăm tỷ. Thậm chí còn hơn ngàn tỷ.

Lục Mỹ Lan lại không cần tiền?

Chi phí làm người phát ngôn khi hợp tác với nhà họ Tống, nhà họ Tống đưa ra phí phát ngôn là 107 tỷ khi mời một ngôi sao đang nổi. Nói cách khác nếu như Lục Mỹ Lan thật sự cần tiền, vậy 107 tỷ này chính là kiếm lời cho mình.

Vốn dĩ đơn đặt hàng có lợi nhuận ba trăm tỷ, bây giờ bản thân có thể kiếm được 463 tỷ.

“Đúng, miễn phí.” Lục Mỹ Lan cười gật đầu nói.

“Cô Lục.” Thẩm Thanh Nga ổn định tâm trạng của mình một lát rồi liếc mắt nhìn về phía Giang Dĩ Minh ngồi chơi điện thoại một bên lúc này, sau đó cô lại nhìn Lục Mỹ Lan nói: “Xin thứ cho tôi nói thẳng, cô đã không khai nói không nhận quảng cáo, không nhận biểu diễn thương mại… Đương nhiên cô có thể nhận quảng cáo của tôi, tôi vô cùng vui vẻ. Nhưng làm sao cô lại không nhận tiền chứ? Lẽ nào điều này cũng bởi vì anh ấy?”

“Đúng.” Lục Mỹ Lan gật đầu nói: “Hôm nay ngài Giang đã cứu mạng tôi, cho nên anh ấy gọi tôi qua giúp, tôi khẳng định sẽ đến, hơn nữa chỉ cần ngài Giang và tổng giám đốc Thẩm các người đồng ý vậy thì sau này chỉ cần tôi đủ tư cách, tôi đều có thể miễn phí làm người phát ngôn cho các người.”

“Anh ấy cứu mạng cô?” Thẩm Thanh Nga khẽ nhướng mày, cô thực sự không dám nghĩ Giang Dĩ Minh và Lục Mỹ Lan sẽ có cuộc gặp gỡ gì đó. Hơn nữa Giang Dĩ Minh còn cứu mạng Lục Mỹ Lan?

Giang Dĩ Minh, anh có bản lĩnh gì có thể cứu mạng Lục Mỹ Lan vậy.

Lục Mỹ Lan cười nói: “Được rồi, tổng giám đốc Thẩm, bây giờ chúng ta nói về chuyện làm phát ngôn đi, bởi vì thời gian của tôi có hạn, tối nay phải mở một buổi biểu diễn, buổi chiều tôi phải tới sân bên kia diễn tập.”

“Được.” Thẩm Thanh Nga không thể làm gì khác hơn là tạm thời kìm nén sự hoài nghi trong lòng, sau đó cô bàn về việc hợp tác với Lục Mỹ Lan.

Bởi vì không có chi phí di chuyển, cho nên công việc hợp tác rất nhanh đã bàn xong, Giang Dĩ Minh đưa Lục Mỹ Lan đến cửa công ty.

Lục Mỹ Lan lấy vài vé vào cửa buổi công diễn ra đưa cho Giang Dĩ Minh nói: “Đây là vé vào cửa buổi biểu diễn hôm nay của tôi, vị trí cao nhất, buổi tối hai người nếu rảnh có thể tới xem.”

Vị trí này không phải tốt bình thường, đây chính là vị trí hàng đầu.

Phải biết hễ đến xem buổi biểu diễn cần phải mua vé vào cửa, vị trí đầu tiên tuyệt đối không mua được, cho dù người đứng ra tổ chức tặng vé vào cửa cũng không phải cao nhất, Lục Mỹ Lan cho mình vé vào cửa, đây tuyệt đối là vé vào cửa Lục Mỹ Lan để lại cho bạn bè thân thiết và người thân của mình.

“Ngài Giang, hôm nào có thời gian tôi lại mời anh ăn cơm.” Lục Mỹ Lan nở nụ cười với Giang Dĩ Minh nói.

“Được.” Giang Dĩ Minh gật đầu.

Sau khi Lục Mỹ Lan rời khỏi, Thẩm Thanh Nga hoài nghi nhìn Giang Dĩ Minh hỏi: “Hôm nay anh cứu mạng Lục Mỹ Lan?”

“Đúng.” Giang Dĩ Minh gật đầu nói.

“Lẽ nào Lục Mỹ Lan cũng bị sát cột sống?” Thẩm Thanh Nga hỏi.

“Phụt…” Giang Dĩ Minh không nhịn được phun nước trà mới vừa uống ra nói: “Cô ấy trẻ như thế, sao có thể bị sái cột sống? Là như vậy, hôm nay lúc anh tới đưa cơm cho em, trên đường đụng phải một chiếc xe hàng lớn thắng xe không ăn, mắt thấy sắp va vào chiếc xe hơi nhỏ phía trước anh lập tức bóp kèn mấy lần, anh hạ kính xe xuống hét vài tiếng với chiếc xe hơi nhỏ phía trước, chiếc xe hơi nhỏ kia nhất thời phản ứng lại nên tăng tốc né sang một bên. Mà từ trên chiếc xe hơi nhỏ kia chính là Lục Mỹ Lan bước xuống, em nói trùng hợp không?” Giang Dĩ Minh tùy tiện viện cớ nói.

“Cứ như vậy.” Giang Dĩ Minh nói: “Lục Mỹ Lan người ta cảm thấy anh đã cứu mạng cô ấy, cho nên cảm động rơi nước mắt trước anh, cô ấy còn cho anh số điện thoại, nói có việc thì tìm cô ấy, cho nên…”

Thẩm Thanh Nga có chút nửa tin nửa ngờ, thế nhưng phần tin tưởng vẫn cao hơn một chút, dù sao cô hiểu Giang Dĩ Minh quá mà, nếu nói Giang Dĩ Minh thật sự có thể cứu mạng Lục Mỹ Lan, vậy thì độ tin cậy trong lời của Giang Dĩ Minh rất cao, ngoài ra Giang Dĩ Minh cũng không có bản lĩnh cứu mạng của Lục Mỹ Lan.

“Thanh Nga, nể mặt hôm nay anh giúp em ân tình lớn như vậy, em cho anh mượn chút tiền nha?” Giang Dĩ Minh nhìn Thẩm Thanh Nga nói. Giang Dĩ Minh trước kia mỗi lần tìm Thẩm Thanh Nga đều là chìa tay xin tiền, cũng chính vì vậy cho nên Thẩm Thanh Nga mới căm ghét Giang Dĩ Minh trước kia như vậy.

“Muốn bao nhiêu?” Có lẽ là thói quan, có lẽ hôm nay Giang Dĩ Minh thật sự giúp cô bớt đi nhiều tiền như vậy, cho nên Thẩm Thanh Nga không nói hai lời đã trực tiếp đồng ý.

Giang Dĩ Minh duỗi hai đầu ngón tay ra.

Thẩm Thanh Nga gật đầu, cô lấy một tấm thẻ ngân hàng trong ngăn kéo bàn làm việc ra đưa cho Giang Dĩ Minh nói: “Trong này đúng lúc có bảy tỷ, anh cầm đi.”

“Ấy…” Trời đất chứng giám, Giang Dĩ Minh vốn dĩ định xin bảy mươi triệu thôi.

“A…” Đột nhiên Thẩm Thanh Nga che bụng mình, vẻ mặt đau đớn.

Giang Dĩ Minh lập tức chú ý tới điểm đó, anh nhìn về phía Thẩm Thanh Nga mới phát hiện lúc này sắc mặt Thẩm Thanh Nga tái nhợt, một cũng không có chút máu.

“Bụng lại đau?” Giang Dĩ Minh vội tiến lên đỡ Thẩm Thanh Nga, ân cần hỏi han.

Đau bụng kinh hầu như là việc phần lớn cô gái đều sẽ trải qua, nhưng mỗi người trải qua cũng khác nhau, có người có lẽ chỉ đau đớn một chút, thế nhưng có người sẽ đau đến chết đi sống lại.

Thẩm Thanh Nga chính là loại người đau đến chết đi sống lại này.

“Giúp tôi… Lấy thuốc giảm đau trong ngăn kéo…” Thẩm Thanh Nga không có sức, cô chỉ ngăn kéo bàn làm việc rồi nói với Giang Dĩ Minh.

“Không được.” Giang Dĩ Minh lắc đầu nói: “Thuốc giảm đau trị ngọn không trị gốc, uống nhiều còn có thể có tính ỷ lại.”
Chapter 15 Thần tiên khó có thể bẻ gãy ngọc bích

“Nào, vào phòng đi, tôi trị liệu giúp cô.” Giang Dĩ Minh nói, trực tiếp đỡ Thẩm Thanh Nga đi về phía thư phòng.

“Giang Dĩ Minh, anh làm cái gì vậy?” Thẩm Thanh Nga cảnh giác nhìn Giang Dĩ Minh, nhưng bởi vì bụng cô rất đau nên khi nói chuyện cô có vẻ yếu ớt.

Bên cạnh phòng làm việc Thẩm Thanh Nga có một cánh cửa, là một gian phòng căn nhỏ, thỉnh thoảng Thẩm Thanh Nga cũng nghỉ trưa ở căn phòng này.

Trong phòng có một cái giường lớn, Giang Dĩ Minh đặt Thẩm Thanh Nga lên giường, sau đó trực tiếp vén quần áo của Thẩm Thanh Nga lên, thậm chí còn cởi cúc và kéo khóa quần jean của Thẩm Thanh Nga xuống.

"Giang Dĩ Minh, anh muốn làm gì? Anh..." Nhìn thấy Giang Dĩ Minh suýt chút nữa cởi quần của mình ra, Thẩm Thanh Nga mắng Giang Dĩ Minh. Cô sợ rằng Giang Dĩ Minh sẽ lợi dụng lúc cô yếu đuối mà làm những điều xấu xa với cô.

Tuy nhiên, ngay khi cô vừa nói xong, cô cảm thấy có một luồng nhiệt nóng từ bụng dưới của cô truyền đến, cơn đau đột nhiên giảm đi rất nhiều, thậm chí còn khiến cô cảm thấy dễ chịu.

Bởi vì trên người không có ngâm châm, Giang Dĩ Minh chỉ có thể lựa chọn phương pháp xoa bóp để chữa trị cho Thẩm Thanh Nga, phương pháp xoa bóp kích thích huyệt vị, sẽ khiến bụng dưới của Thẩm Thanh Nga nóng lên và giảm đau.

Sau khoảng mười phút xoa bóp, Giang Dĩ Minh thu tay của mình về.

“Được rồi!” Giang Dĩ Minh liếc nhìn Thẩm Thanh Nga rồi nói: "Một tháng này chắc sẽ không đau nữa. Tuy nhiên, phương pháp này là cách giảm đau tạm thời. Để giải quyết triệt để vấn đề này, vẫn phải sử dụng phương pháp châm cứu."

Khi đang nói chuyện, không biết cố ý hay vô tình ánh mắt Giang Dĩ Minh luôn nhìn về phía cơ thể Thẩm Thanh Nga, ánh mắt này khiến toàn thân anh nóng lên. Thẩm Thanh Nga thật sự là báu vật trời sinh, toàn thân chỗ nào cũng tràn đầy sứu hấp dẫn đàn ông, nhìn qua đều làm cho người khác có ý nghĩ kỳ quái.

“Anh nhìn đủ chưa?” Giọng nói lạnh lùng của Thẩm Thanh Nga lọt vào tai Giang Dĩ Minh.

Thành thật mà nói, Giang Dĩ Minh đã giúp cô giảm đau, cô muốn cảm ơn Giang Dĩ Minh, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy Giang Dĩ Minh đang nhìn chằm chằm vào bụng mình như tên trộm, cơn tức của cô lại một lên lần nữa.

“Xem đủ rồi, xem đủ rồi!” Giang Dĩ Minh lập tức cười ha hả, nói với Thẩm Thanh Nga: "Nhớ kỹ, sau này ít ăn đồ đồ lạnh lại."

Giang Dĩ Minh nói xong liền chạy ra ngoài.

Mà Thẩm Thanh Nga lúc này, đang ngồi trên giường, như đang suy nghĩ gì đó.

“Đây vẫn là Giang Dĩ Minh vô dụng sao?” Thẩm Thanh Nga cau mày nghĩ, tuy rằng mọi người đều thay đổi, nhưng Giang Dĩ Minh gần đây hình như là thay đổi quá nhiều!

Sau khi bước ra khỏi công ty của Thẩm Thanh Nga, Giang Dĩ Minh kích động nhảy cẫng lên! Sau cuộc tiếp xúc hôm nay, Giang Dĩ Minh chắc chắn rằng ấn tượng của Thẩm Thanh Nga đối với bản thân anh nhất định đã thay đổi, xem ra anh đã tiến thêm một bước dài với việc lên giường ngủ!

Thay vì lái xe về nhà, anh lái xe đến một vùng ngoại ô của thành phố Nam Hoàng!

Có một khu nhà xưởng bỏ hoang ở đây, bây giờ, khu nhà xưởng bỏ hoang này đã trở thành khu vực đổ thạch của thành phố Nam Hoàng!

Giang Dĩ Minh muốn bố trí Tụ Linh Trận, nhất định phải có linh thạch mới có thể bố trí Tụ Linh Trận, mà linh thạch vốn đã rất khó tìm trên địa cầu, thứ duy nhất có thể thay thế chỉ có phỉ thúy!

Mặc dù phỉ thúy chứa ít linh lực hơn nhiều so với linh thạch, nhưng tốt hơn là có còn hơn không.

Dù sao thực lực của Giang Dĩ Minh hiện tại vẫn còn rất thấp, sử dụng phỉ thúy bố trí một Tụ Linh Trận cấp thấp, cũng có thể để cho anh tu luyện một thời gian!

Giang Dĩ Minh bước vào hiện trường đổ thạch, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi để có được nguyên thạch phỉ thúy.

Một trong những từ nổi bật trong đổ thạch chính là đánh bạc, đó là bởi vì nhìn bề ngoài của viên đá thô hoàn toàn không thể nhìn ra được bên trong có phỉ thúy hay không. Cho đến nay vẫn chưa có một thiết bị nào có thể nhìn thấu được đổ thạch, thứ duy nhất có thể dựa vào chính là kinh nghiệm và may mắn.

Thần tiên khó có thể bẻ gãy ngọc bích, đây là những gì họ nói.

Rất nhiều người đến đổ thạch, may mắn bỏ ra số tiền nhỏ mua được viên đá có phỉ thúy, mở ra bên trong viên đá có phỉ thúy, bán ra với giá tiền cao, đây chính là lời lãi.

Tuy nhiên, còn hơn thế nữa, họ đã bỏ tiền ra mà cuối cùng lại mua phải một viên đá chẳng ra gì, tiền mất tật mang!

Tuy nhiên, đối với Giang Dĩ Minh mà nói, đổi với đổ thạch này quả thực là một việc dễ dàng, bởi vì anh chỉ cần cảm nhận được trong viên đá này có linh khí hay không, vậy là đủ rồi!

Có linh khí, khẳng định là có phỉ thúy!

Tuy nhiên, điều khiến Giang Dĩ Minh thất vọng chính là sau khi đi bộ hơn nửa giờ, anh sửng sốt không nhìn thấy một viên đá có linh lực não, anh nhìn gần một trăm viên đá, trong số đó, tất cả đều là những viên đá bình thường. Khó trách, có rất nhiều người táng gia bại sản vì đổ thạch!

"Được rồi?"

Lúc này, ánh mắt của Giang Dĩ Minh cuối cùng cũng tập trung vào một viên đá, nhưng đáng tiếc, bên ngoài viên đá này dường như không phải để bán!

Bởi vì kích thước của viên đá này không lớn chỉ bằng quả bưởi, hiện tại viên đá này được đặt dưới gầm bàn để lót chân bàn.

“Anh bạn, nhìn trúng viên đá ở chỗ tôi sao? Có muốn mua một viên đá để thử vận may không?” Ông chủ quầy bán đá nhìn thấy Giang Dĩ Minh nhìn chằm chằm vào viên đá bên trên quầy hàng của mình thì lập tức hỏi.

Giang Dĩ Minh chỉ vào phiến đá kê chân bàn, hỏi: "Viên đá kia có muốn bán hay không?"

“Anh nói cái nào?” Ông chủ tưởng mình nghe nhầm, lập tức hỏi lại. Viên đá này, bề ngoài không có chút gì, nhìn không có gì khác với những đá cuội bình thường, ông ta bán đá ở đây đã nửa năm, cũng không có ai nhìn đến, cho nên mới dùng nó để kê chân bàn, không nghĩ tới hôm nay lại có người coi trọng nó.

“Là viên đá kê chân bàn!” Giang Dĩ Minh lại chỉ vào viên đá hỏi.

"Cái này? Bán chứ!" Ông chủ lập tức gật đầu: "Anh bạn, nếu anh thật sự muốn mua viên đá này, tôi sẽ bán cho anh rẻ hơn, 300.000.000, anh cảm thấy như thế nào?"

Nói thật, nếu trước đây viên đá này không vừa để lót chân bàn, ông chủ đã ném đi rồi, bây giờ có người mua, ông chủ đã vui mừng vô cùng!

Chỉ là trong nội tâm ông chủ khinh thường Giang Dĩ Minh, tuy nói đổ thạch phụ thuộc vào vận may, nhưng đứa nhỏ này có phải là quá ngu ngốc không? Ngay cả một đứa trẻ ba tuổi cũng biết rằng mua viên đá này là lỗ!

“Đây không phải là phế vật Giang Dĩ Minh sao?” Đúng lúc này, một giọng nói lọt vào tai Giang Dĩ Minh!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom