Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
“Đúng.” Vu Quyển nhanh chóng đáp lại, dáng vẻ ung dung, có mấy phần cà chớn: “Em muốn xem vấn đề gì, muốn trả tiền kiểu gì, phải phân biệt, không thể em được lợi mà anh lại chịu thiệt.”
“...”
Tôi dứt khoát đáp lại: “Được. Xem giúp em tình duyên thế nào?”
“Khách hàng thân mến, đưa tay đây nào.” Anh nói.
4.
Tôi đưa tay ra, nhắc nhở một tiếng: “Đàn anh cũng dừng nhân cơ hội chiếm tiện nghi em nha.”
“Yên tâm.” Khóe miệng anh căng lên, trông càng giống tên đểu, “Anh đây không hứng thú với mấy người ít tuổi hơn.”
Vẻ mặt tôi bình tĩnh: “Đáng tiếc, không thể khơi dậy sự hứng thú của anh.”
“Có thể cách xa chút không, mùi này của em khiến anh ngạt thở.”
“…”
Tôi bĩu môi, cầm bát bún ốc cách xa một chút.
Động tác của Vu Quyển rất lịch sự, đặt các ngón tay dưới cổ tay tôi và đưa chúng lên, tay anh cũng giống như mặt anh, đẹp quá xá, các khớp xương ngón tay thon dài, rõ ràng, móng tay được cắt tỉa gọn gàng.
Anh nghiêm túc nhìn hồi lâu rồi nói: “Đường tình duyên của bạn học Thang rất tốt, không gặp trắc trở, người thương sẽ sớm xuất hiện, tương lai nhất định sẽ hạnh phúc mỹ mãn, trăm năm hòa hợp.”
Tôi cong môi: “Đàn anh, như này cũng đòi đưa tiền cho anh sao, thế là em bị thiệt à?”
Vu Quyển nhíu mày: “Hả?”
Dm, bịa chuyện cũng phải có chút căn cứ chứ!
Nhận thấy ánh mắt không hài lòng của tôi, anh rất thản nhiên: “Em cứ chờ xem.”
Chờ con khỉ ấy. Tôi thu tay về, xách bún ốc đi về trường.
Vu Quyển ở phía sau gian xảo hét lớn: “Bạn học Thang, đừng bỏ rơi anh.”
Tôi không thèm để ý.
*
Hôm nay là sinh nhật của Trương Thanh, buổi tối cô ấy rất muốn đi KTV gần đó hát, cô nàng này rất thích tới mấy chỗ ăn chơi kiểu thế.
Tan lớp, tôi đi lấy nước, về ký túc xá thì va phải ai đó.
Mặc chiếc áo da màu trắng cợt nhả, lông mày vừa dày vừa rậm là Trần Bác.
Trần Bác hô lên một tiếng: “Bạn học Thang.”
Tôi đi vòng qua anh ta và nhanh chóng bị chặn lại, Trần Bân cười: “Tới trường bọn em chơi, đừng có không chào đón thế chứ.”
“Anh tìm Vu Quyển à?”
“Cũng gần như thế.” Anh giang tay ra, nói: “Hai người chia tay rồi à? Bạn học Thang ơi, sao lại muốn chia tay? Em là tình đầu của cậu ấy, đoán chừng cậu ấy sẽ rất buồn, anh có lòng tới an ủi người ta đấy.”
Chàng trai, anh nghĩ nhiều rồi.
Anh chàng này vừa mở miệng là không dừng lại được, tôi không có cách nào bỏ người mà đi, chỉ đành đi dạo quanh sân tập một vòng rồi lại một vòng.
Tôi nhớ lại những gì anh ấy nói lúc đầu, “Thành thật mà nói, anh nói em là tình đầu của Vu Quyển, độ tin cậy quá thấp.”
Trần Bác ách một tiếng: “Thật đó, anh lừa em làm gì, em nghĩ trai đẹp là không thiếu bạn gái sao? Thế em nhầm rồi, Vu Quyển rất biết cách né vận đào hoa.”
Tôi đột nhiên nhớ tới ngày chị Chu Thanh bị từ chối, được rồi, dù sao chị Chu cũng rất nổi tiếng trong trường, nữ thần lạnh lùng ai mà không yêu chứ.
Tôi còn đang suy nghĩ, Trần Bác lại cảm thán: “Trước đây cậu ấy được một bạn nữ theo đuổi rất lâu, chính là cái người em đã từng gặp đó. Sau đó cũng hơi dao động rồi, định cho người ta cơ hội, kết quả vừa mới đồng ý thì hôm sau đã bắt gặp bạn nữ kia hôn nhau với người khác trong phòng bi-a.”
Đồng tử của tôi co lại, trải nghiệm quen thuộc này …
“Em nói xem cô gái kia nghĩ gì thế?” Trần Bác than thở, “Người đẹp trai như thế cũng đã theo đuổi được, còn làm chuyện kia, dù Vu Quyển không còn thích cô ta nhưng cũng khó chịu một thời gian.”
Dường như nhớ ra chuyện gì, anh ấy vui vẻ hẳn lên: “Lúc ấy, chữ ký trên vòng bạn bè của cậu ấy là: Tra nữ đừng thêm. Hahaha cái kiểu vừa oan ức vừa ngược đời.”
Nghe xong câu này tôi cũng bật cười thành tiếng.
Một anh chàng đẹp trai không nhất thiết phải có vô số bạn gái, trai đẹp cũng có thể gặp phải tra nữ khiến họ đóng cửa trái tim.
Buổi chiều, Trương Thanh ở ký túc xá trang điểm xinh đẹp, thúc giục tôi: “Nhanh lên Thang Tiên, tớ đặt phòng lúc bảy giờ đấy.”
Tôi đành leo xuống giường.
Tôi rất ít khi tới KTV, lần trước tới là lúc tốt nghiệp cấp 3. Một đám hưng phấn vì tốt nghiệp, điên cuồng cả đêm, dở khóc dở cười, giờ nhớ lại tựa như mới hôm qua.
Trong phòng bao tôi hỏi: “Cậu còn gọi ai tới không?”
Trương Thanh lắc đầu: “Hai đứa mình chơi vui là đủ rồi.”
Một giây tiếp theo, có người đẩy cửa vào, Trần Bác cười vô cùng thiếu đòn: “Hi ~”
Dm, tên này cứ xuất quỷ nhập thần.
Trương Thanh liếc mắt ghét bỏ: “Sao anh lại ở đây?”
Trần Bác cười hihi nói: “Vừa hay bọn anh tới đây chơi, ánh mắt anh tốt, nhìn thấy hai em ngay, này, Thang Tiên, có muốn tới phòng bao của bọn anh không?”
Cái giọng điệu này, có lẽ Vu Quyển cũng ở đây.
Tôi từ chối: “NO.”
“Đừng vô tình vậy chứ.”
Cuối cùng, dưới đủ kiểu nài nỉ của Trần Bác, Trương Thanh không chịu được nữa, Trương Thanh đành đồng ý, biết được nay là sinh nhật Trương Thanh, Trần Bác càng hưng phấn hơn: “Đúng lúc anh muốn ăn bánh gato.”
Phòng bao của bọn họ ở cách vách, nhân duyên của Trần Bác nhìn chung không tốt, vừa bước vào, mọi ánh mắt đều đổ dồn qua, đủ các kiểu hiếu kỳ, tìm tòi, nghiên cứu.
Vu Quyển ngồi chính giữa giống như chúng tinh phủng nguyệt(*), cúi đầu nhìn điện thoại, phát hiện động tĩnh liền đưa mắt nhìn về bên này.
Chúng tinh phủng nguyệt: đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.
Cách một đoạn, hai chúng tôi không hề bất ngờ khi chạm mắt nhau.
Tôi chào hỏi bằng khẩu hình miệng: “Chào, đàn, anh.”
Vu Quyển cười một tiếng.
Mấy người này cũng khá nhiệt tình, biết được sinh nhật Trương Thanh, vô cùng ăn ý đẩy Vu Quyển ra để Trương Thanh ngồi ở trung tâm.
Bình thường Trương Thanh tùy tiện, nhưng thời khắc quan trọng cũng rất ngại ngùng, mặt đỏ bừng, ngay cả lúc nhắm mắt ước nguyện cũng hồi hộp.
Chúc mừng sinh nhật, Trương Thanh, tôi nói trong lòng.
Vu Quyển dường như đang chơi một mình, nâng ly nhìn tôi: “Bạn học Thang, em biết uống rượu không?”
Tôi chống cằm đáp lại: “Không biết, nhưng nếu đàn anh tự mình đút, em có thể thử một chút.”
Vu Quyển li3m môi dưới, dáng vẻ biếng nhác: “Bạn học Thang biết chọc ghẹo người ta như thế lại chưa từng yêu đương sao.”
Tôi cũng lười biếng trả lời: “Đó là vì anh nói không có hứng thú với người ít tuổi hơn, nếu không em cũng sẽ không táo bạo thế này.”
Vu Quyển hơi nhướng mày, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Cổ anh vừa dài vừa trắng, vì uống rượu nên yết hầu nhô ra nhẹ nhàng di chuyển, tôi không nhịn được nuốt nước miếng.
Người này thật là, vừa đẹp trai vừa cấm dục.
“Lại si mê rồi sao, bạn học Thang.”
Tôi chợt hoàn hồn.
Tên này đúng là tự luyến đến hết thuốc chữa.
“...”
Tôi dứt khoát đáp lại: “Được. Xem giúp em tình duyên thế nào?”
“Khách hàng thân mến, đưa tay đây nào.” Anh nói.
4.
Tôi đưa tay ra, nhắc nhở một tiếng: “Đàn anh cũng dừng nhân cơ hội chiếm tiện nghi em nha.”
“Yên tâm.” Khóe miệng anh căng lên, trông càng giống tên đểu, “Anh đây không hứng thú với mấy người ít tuổi hơn.”
Vẻ mặt tôi bình tĩnh: “Đáng tiếc, không thể khơi dậy sự hứng thú của anh.”
“Có thể cách xa chút không, mùi này của em khiến anh ngạt thở.”
“…”
Tôi bĩu môi, cầm bát bún ốc cách xa một chút.
Động tác của Vu Quyển rất lịch sự, đặt các ngón tay dưới cổ tay tôi và đưa chúng lên, tay anh cũng giống như mặt anh, đẹp quá xá, các khớp xương ngón tay thon dài, rõ ràng, móng tay được cắt tỉa gọn gàng.
Anh nghiêm túc nhìn hồi lâu rồi nói: “Đường tình duyên của bạn học Thang rất tốt, không gặp trắc trở, người thương sẽ sớm xuất hiện, tương lai nhất định sẽ hạnh phúc mỹ mãn, trăm năm hòa hợp.”
Tôi cong môi: “Đàn anh, như này cũng đòi đưa tiền cho anh sao, thế là em bị thiệt à?”
Vu Quyển nhíu mày: “Hả?”
Dm, bịa chuyện cũng phải có chút căn cứ chứ!
Nhận thấy ánh mắt không hài lòng của tôi, anh rất thản nhiên: “Em cứ chờ xem.”
Chờ con khỉ ấy. Tôi thu tay về, xách bún ốc đi về trường.
Vu Quyển ở phía sau gian xảo hét lớn: “Bạn học Thang, đừng bỏ rơi anh.”
Tôi không thèm để ý.
*
Hôm nay là sinh nhật của Trương Thanh, buổi tối cô ấy rất muốn đi KTV gần đó hát, cô nàng này rất thích tới mấy chỗ ăn chơi kiểu thế.
Tan lớp, tôi đi lấy nước, về ký túc xá thì va phải ai đó.
Mặc chiếc áo da màu trắng cợt nhả, lông mày vừa dày vừa rậm là Trần Bác.
Trần Bác hô lên một tiếng: “Bạn học Thang.”
Tôi đi vòng qua anh ta và nhanh chóng bị chặn lại, Trần Bân cười: “Tới trường bọn em chơi, đừng có không chào đón thế chứ.”
“Anh tìm Vu Quyển à?”
“Cũng gần như thế.” Anh giang tay ra, nói: “Hai người chia tay rồi à? Bạn học Thang ơi, sao lại muốn chia tay? Em là tình đầu của cậu ấy, đoán chừng cậu ấy sẽ rất buồn, anh có lòng tới an ủi người ta đấy.”
Chàng trai, anh nghĩ nhiều rồi.
Anh chàng này vừa mở miệng là không dừng lại được, tôi không có cách nào bỏ người mà đi, chỉ đành đi dạo quanh sân tập một vòng rồi lại một vòng.
Tôi nhớ lại những gì anh ấy nói lúc đầu, “Thành thật mà nói, anh nói em là tình đầu của Vu Quyển, độ tin cậy quá thấp.”
Trần Bác ách một tiếng: “Thật đó, anh lừa em làm gì, em nghĩ trai đẹp là không thiếu bạn gái sao? Thế em nhầm rồi, Vu Quyển rất biết cách né vận đào hoa.”
Tôi đột nhiên nhớ tới ngày chị Chu Thanh bị từ chối, được rồi, dù sao chị Chu cũng rất nổi tiếng trong trường, nữ thần lạnh lùng ai mà không yêu chứ.
Tôi còn đang suy nghĩ, Trần Bác lại cảm thán: “Trước đây cậu ấy được một bạn nữ theo đuổi rất lâu, chính là cái người em đã từng gặp đó. Sau đó cũng hơi dao động rồi, định cho người ta cơ hội, kết quả vừa mới đồng ý thì hôm sau đã bắt gặp bạn nữ kia hôn nhau với người khác trong phòng bi-a.”
Đồng tử của tôi co lại, trải nghiệm quen thuộc này …
“Em nói xem cô gái kia nghĩ gì thế?” Trần Bác than thở, “Người đẹp trai như thế cũng đã theo đuổi được, còn làm chuyện kia, dù Vu Quyển không còn thích cô ta nhưng cũng khó chịu một thời gian.”
Dường như nhớ ra chuyện gì, anh ấy vui vẻ hẳn lên: “Lúc ấy, chữ ký trên vòng bạn bè của cậu ấy là: Tra nữ đừng thêm. Hahaha cái kiểu vừa oan ức vừa ngược đời.”
Nghe xong câu này tôi cũng bật cười thành tiếng.
Một anh chàng đẹp trai không nhất thiết phải có vô số bạn gái, trai đẹp cũng có thể gặp phải tra nữ khiến họ đóng cửa trái tim.
Buổi chiều, Trương Thanh ở ký túc xá trang điểm xinh đẹp, thúc giục tôi: “Nhanh lên Thang Tiên, tớ đặt phòng lúc bảy giờ đấy.”
Tôi đành leo xuống giường.
Tôi rất ít khi tới KTV, lần trước tới là lúc tốt nghiệp cấp 3. Một đám hưng phấn vì tốt nghiệp, điên cuồng cả đêm, dở khóc dở cười, giờ nhớ lại tựa như mới hôm qua.
Trong phòng bao tôi hỏi: “Cậu còn gọi ai tới không?”
Trương Thanh lắc đầu: “Hai đứa mình chơi vui là đủ rồi.”
Một giây tiếp theo, có người đẩy cửa vào, Trần Bác cười vô cùng thiếu đòn: “Hi ~”
Dm, tên này cứ xuất quỷ nhập thần.
Trương Thanh liếc mắt ghét bỏ: “Sao anh lại ở đây?”
Trần Bác cười hihi nói: “Vừa hay bọn anh tới đây chơi, ánh mắt anh tốt, nhìn thấy hai em ngay, này, Thang Tiên, có muốn tới phòng bao của bọn anh không?”
Cái giọng điệu này, có lẽ Vu Quyển cũng ở đây.
Tôi từ chối: “NO.”
“Đừng vô tình vậy chứ.”
Cuối cùng, dưới đủ kiểu nài nỉ của Trần Bác, Trương Thanh không chịu được nữa, Trương Thanh đành đồng ý, biết được nay là sinh nhật Trương Thanh, Trần Bác càng hưng phấn hơn: “Đúng lúc anh muốn ăn bánh gato.”
Phòng bao của bọn họ ở cách vách, nhân duyên của Trần Bác nhìn chung không tốt, vừa bước vào, mọi ánh mắt đều đổ dồn qua, đủ các kiểu hiếu kỳ, tìm tòi, nghiên cứu.
Vu Quyển ngồi chính giữa giống như chúng tinh phủng nguyệt(*), cúi đầu nhìn điện thoại, phát hiện động tĩnh liền đưa mắt nhìn về bên này.
Chúng tinh phủng nguyệt: đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.
Cách một đoạn, hai chúng tôi không hề bất ngờ khi chạm mắt nhau.
Tôi chào hỏi bằng khẩu hình miệng: “Chào, đàn, anh.”
Vu Quyển cười một tiếng.
Mấy người này cũng khá nhiệt tình, biết được sinh nhật Trương Thanh, vô cùng ăn ý đẩy Vu Quyển ra để Trương Thanh ngồi ở trung tâm.
Bình thường Trương Thanh tùy tiện, nhưng thời khắc quan trọng cũng rất ngại ngùng, mặt đỏ bừng, ngay cả lúc nhắm mắt ước nguyện cũng hồi hộp.
Chúc mừng sinh nhật, Trương Thanh, tôi nói trong lòng.
Vu Quyển dường như đang chơi một mình, nâng ly nhìn tôi: “Bạn học Thang, em biết uống rượu không?”
Tôi chống cằm đáp lại: “Không biết, nhưng nếu đàn anh tự mình đút, em có thể thử một chút.”
Vu Quyển li3m môi dưới, dáng vẻ biếng nhác: “Bạn học Thang biết chọc ghẹo người ta như thế lại chưa từng yêu đương sao.”
Tôi cũng lười biếng trả lời: “Đó là vì anh nói không có hứng thú với người ít tuổi hơn, nếu không em cũng sẽ không táo bạo thế này.”
Vu Quyển hơi nhướng mày, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Cổ anh vừa dài vừa trắng, vì uống rượu nên yết hầu nhô ra nhẹ nhàng di chuyển, tôi không nhịn được nuốt nước miếng.
Người này thật là, vừa đẹp trai vừa cấm dục.
“Lại si mê rồi sao, bạn học Thang.”
Tôi chợt hoàn hồn.
Tên này đúng là tự luyến đến hết thuốc chữa.
Bình luận facebook