Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 338
Đàm Dịch Khiêm cùng Robert rời khỏi phòng làm việc đi xuống nhà.
Trong phòng khách hai ông bà lớn tuổi đang nói chuyện với Quý Kình Phàm, còn Quý Kình Phàm thì thể hiện ra phong thái rất có giáo dục, dụ dỗ được hai ông bà lão cực kì vui vẻ.
Từ đầu đến cuối Đàm Tâm đều dính sát vào Quý Kình Phàm, khi Robert xuống nhà thì lại cố ý càng dựa lại gần sát hơn.
Sau khi Hạ Tử Du dỗ con ngủ xong cô dẫn theo Liễu Nhiên xuống nhà ngồi đồi diện với Đàm Tâm, ánh mắt cô cứ nhìn chằm chằm vào Quý Kình Phàm cũng không hề chớp mắt lấy một cái, mặt còn tỏ ra vẻ mê trai, kể cả khi Đàm Dịch Khiêm ngồi xuống ở bên cạnh mà cô cũng không hay biết.
"Bà xã…."
Đàm Dịch Khiêm nhỏ nhẹ lên tiếng gọi cô.
Hạ Tử Du đang nhìn Quý Kình Phàm cười cười mà lại không trả lời anh.
Đàm Dịch Khiêm nhíu mày gọi lần nữa, "Bà xã!!"
Hạ Tử Du vẫn đắm chìm trong sắc đẹp của mỹ nam.
Lúc này Liễu Nhiên đang ngồi trong lòng Hạ Tử Du cũng lên tiếng nói "Ba à, mẹ cũng không thèm để ý gì tới cả con …..Con đã nói con muốn đi vào phòng vệ sinh mấy lần rồi mà mẹ hình như vẫn không nghe thấy."
Đàm Dịch Khiêm theo hướng ánh mắt của cô nhìn tới chỗ Quý Kình Phàm, trong nháy mắt anh cảm thấy bị kích động đến mức muốn đánh vào cái mông cô ngay lập tức.
Khốn kiếp, cô lại dám nhìn người đàn ông khác đến mức ngẩn người như vậy!!
Cuối cùng Đàm Dịch Khiêm bởi vì không vui mà mang cả tên lẫn họ của vợ yêu ra gọi, "Hạ Tử Du!!!"
Tiếng gọi to rõ của Đàm Dịch Khiêm đã thành công khiến cho tất cả mọi người dừng lại cuộc nói chuyện đều chuyển mắt sang nhìn vào họ.
Lúc Quý Kình Phàm nhìn tới Hạ Tử Du thì mặt cô chợt đỏ lên, sau khi hoàn hồn lại mới để ý đến Đàm Dịch Khiêm, cô hơi ngượng ngùng nói, "Hả, ông xã, anh đang gọi em à?”
Liễu Nhiên rất tủi thân lên tiếng nói, "Mẹ, con muốn đi nhà vệ sinh…."
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó của Liễu Nhiên khiến Hạ Tử Du ngay lậy tức thả lỏng vòng tay đang ôm chặt con bé trên đùi mình ra, "Mẹ đi cùng với con nhé...."
Lúc này Đàm Dịch Khiêm mới nói với dì Trần, " Dì Trần, dì đưa Liễu Nhiên đi đi!"
Dì Trần chính là người từng phụ trách trông coi ngôi biệt thự kia, kể khi Đàm Dịch Khiêm nhường ngôi biệt thự lại cho bà Hạ ở thì dì Trần đã quay về lại giúp cho nhà họ Đàm.
"Vâng, cậu chủ."
Sau khi dì Trần đưa Liễu Nhiên đi, Hạ Tử Du ngây người nhìn mặt mũi Đàm Dịch Khiêm bây giờ đã đen hơn đáy nồi, yếu ớt hỏi, "Ông xã, anh làm sao vậy?"
Đà Dịch Khiêm chợt đứng thẳng người dậy, kéo tay Hạ Tử Du lôi đi thẳng về phía cầu thang đi lên tầng hai.
Hạ Tử Du giãy giụa, "Đàm Dịch Khiêm, anh đang làm gì thế….."
"Trở về phòng."
"Trở về phòng đề làm gì hả? Mọi người đều đang còn ở đây nói chuyện mà!!" Hạ Tử Du cố gắng gỡ những ngón tay đang nắm chặt bàn tay mình của Đàm Dịch Khiêm ra.
Thấy Hạ Tử Du ‘không biết hối cải’ Đàm Dịch Khiêm ngang ngược bế thốc Hạ Tử Du lên.
Cả nhà họ Đàm từ trên xuống dưới đều choáng váng chứng kiến cảnh Đàm Dịch Khiêm dùng cái dáng vẻ dạy dỗ người khác chính là bế Hạ Tử Du lên đi về phòng....
Cho đến khi mọi người đều nghe thấy một tiếng đóng cửa ‘rầm’ cực lớn ở tận trên lầu hai thì mới hoàn hồn đưa mắt nhìn nhau.
Nhưng mọi người cũng chỉ xem đó như một màn kịch vui mà thôi, về phần hai vợ chồng có phải là giận dỗi thật hay không thì mọi người đều nhất trí cho rằng hai vợ chồng cứ ở trong phòng tự giải quyết được là được.... Riêng hai vợ chồng họ Đàm thì nghĩ rằng cả hai người cứ ở trong phòng càng lau càng tốt, hai ông bà còn trông cậy vào Hạ Tử Du tiếp tục sinh cho họ thêm vài đứa cháu trai nữa à!!
....
Về đến phòng, Hạ Tử Du còn chưa kịp hiểu đang xảy ra chuyện gì thì đã bị Đàm Dịch Khiêm ném thẳng lên giường.
Cô vừa tính nhỏm người nhảy xuống giường thì Đàm Dịch Khiêm cũng đã đè lên người mình.....
Biết một khi người nào đó lên giường rồi sẽ chẳng có chuyện tốt đẹp gì cả, Hạ Tử Du đẩy lồng ngực rắn chắc của người nào đó ra đỏ mặt nói, "Nè, ban ngày ban mặt anh muốn làm gì hả?"
Đàm Dịch Khiêm tinh quái nhíu lại đôi mắt chỉ còn một đường mỏng nói, "Anh muốn làm gì chẵng lẽ em còn không biết?"
"Anh cũng thật là quá rãnh rỗi đó, buổi chiều nào mà không đi làm là cứ luôn nghĩ tới mấy cái chuyện này thôi....Cho dù muốn cũng không nên bế em lên trước mặt mọi người thế chứ, một lát nữa đi xuống nhà em còn mặt mũi nào để nhìn ai nữa chứ!"
"Sợ mất mặt?"
Hạ Tử Du gật đầu như gà con mổ thóc, "Ừm."
"Anh thấy vừa rồi lúc em lộ liễu nhìn chằm chằm vào Quý Kình Phàm không chớp mắt hình như em cũng đâu có sợ mất mặt đâu à?"
Hạ Tử Du liếc xéo Đàm Dịch Khiêm nói, "Sao anh lại nhỏ mọn như thế chứ.. .Quý Kình Phàm thực sự là rất đẹp trai mà, anh không biết khi mà anh ấy trả lời ba mẹ lễ phép đến mức nào đâu, thoạt nhìn rất có phong độ của quý ông nhé, tính cách rộng rãi mà khiêm tốn lại không hề khoa trương chút nào..."
Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng cười ra tiếng, "Còn có gì nữa?"
Hạ Tử Du mê trai nói, "Em còn cảm thấy anh ta rất giống một nhân vật nam chính trong bộ phim Hàn Quốc em vừa mới xem á, sự quan tâm của anh ta rất dịu dàng mà ân cần...."
Đàm Dịch Khiêm nghiến răng hỏi, "Ngay cả sự dịu dàng ân cần của anh ta mà em cũng nhận ra?"
"Đúng là thế mà, từ trong ánh mắt của anh ta em đã có thể nhận ra sự quan tâm chăm sóc mà anh ấy dành cho chị Tâm...."
"Rất tốt, Hạ Tử Du, em đã thành công trong việc chọc giận anh rồi đấy...."
"Á...."
Sau tiếng thét chói tai là tiếng quần áo của cô đã bị lột sạch.
"Anh làm gì hả?"
"Nếu đã sợ gặp người khác vậy thì ở lại chỗ này với anh."
"Cái gì cơ?"
Đàm Dịch Khiêm vừa nói dứt lời đã vùi đầu vào cổ Hạ Tử Du in lên những vệt dâu tây hồng hồng.
Trong phòng khách hai ông bà lớn tuổi đang nói chuyện với Quý Kình Phàm, còn Quý Kình Phàm thì thể hiện ra phong thái rất có giáo dục, dụ dỗ được hai ông bà lão cực kì vui vẻ.
Từ đầu đến cuối Đàm Tâm đều dính sát vào Quý Kình Phàm, khi Robert xuống nhà thì lại cố ý càng dựa lại gần sát hơn.
Sau khi Hạ Tử Du dỗ con ngủ xong cô dẫn theo Liễu Nhiên xuống nhà ngồi đồi diện với Đàm Tâm, ánh mắt cô cứ nhìn chằm chằm vào Quý Kình Phàm cũng không hề chớp mắt lấy một cái, mặt còn tỏ ra vẻ mê trai, kể cả khi Đàm Dịch Khiêm ngồi xuống ở bên cạnh mà cô cũng không hay biết.
"Bà xã…."
Đàm Dịch Khiêm nhỏ nhẹ lên tiếng gọi cô.
Hạ Tử Du đang nhìn Quý Kình Phàm cười cười mà lại không trả lời anh.
Đàm Dịch Khiêm nhíu mày gọi lần nữa, "Bà xã!!"
Hạ Tử Du vẫn đắm chìm trong sắc đẹp của mỹ nam.
Lúc này Liễu Nhiên đang ngồi trong lòng Hạ Tử Du cũng lên tiếng nói "Ba à, mẹ cũng không thèm để ý gì tới cả con …..Con đã nói con muốn đi vào phòng vệ sinh mấy lần rồi mà mẹ hình như vẫn không nghe thấy."
Đàm Dịch Khiêm theo hướng ánh mắt của cô nhìn tới chỗ Quý Kình Phàm, trong nháy mắt anh cảm thấy bị kích động đến mức muốn đánh vào cái mông cô ngay lập tức.
Khốn kiếp, cô lại dám nhìn người đàn ông khác đến mức ngẩn người như vậy!!
Cuối cùng Đàm Dịch Khiêm bởi vì không vui mà mang cả tên lẫn họ của vợ yêu ra gọi, "Hạ Tử Du!!!"
Tiếng gọi to rõ của Đàm Dịch Khiêm đã thành công khiến cho tất cả mọi người dừng lại cuộc nói chuyện đều chuyển mắt sang nhìn vào họ.
Lúc Quý Kình Phàm nhìn tới Hạ Tử Du thì mặt cô chợt đỏ lên, sau khi hoàn hồn lại mới để ý đến Đàm Dịch Khiêm, cô hơi ngượng ngùng nói, "Hả, ông xã, anh đang gọi em à?”
Liễu Nhiên rất tủi thân lên tiếng nói, "Mẹ, con muốn đi nhà vệ sinh…."
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó của Liễu Nhiên khiến Hạ Tử Du ngay lậy tức thả lỏng vòng tay đang ôm chặt con bé trên đùi mình ra, "Mẹ đi cùng với con nhé...."
Lúc này Đàm Dịch Khiêm mới nói với dì Trần, " Dì Trần, dì đưa Liễu Nhiên đi đi!"
Dì Trần chính là người từng phụ trách trông coi ngôi biệt thự kia, kể khi Đàm Dịch Khiêm nhường ngôi biệt thự lại cho bà Hạ ở thì dì Trần đã quay về lại giúp cho nhà họ Đàm.
"Vâng, cậu chủ."
Sau khi dì Trần đưa Liễu Nhiên đi, Hạ Tử Du ngây người nhìn mặt mũi Đàm Dịch Khiêm bây giờ đã đen hơn đáy nồi, yếu ớt hỏi, "Ông xã, anh làm sao vậy?"
Đà Dịch Khiêm chợt đứng thẳng người dậy, kéo tay Hạ Tử Du lôi đi thẳng về phía cầu thang đi lên tầng hai.
Hạ Tử Du giãy giụa, "Đàm Dịch Khiêm, anh đang làm gì thế….."
"Trở về phòng."
"Trở về phòng đề làm gì hả? Mọi người đều đang còn ở đây nói chuyện mà!!" Hạ Tử Du cố gắng gỡ những ngón tay đang nắm chặt bàn tay mình của Đàm Dịch Khiêm ra.
Thấy Hạ Tử Du ‘không biết hối cải’ Đàm Dịch Khiêm ngang ngược bế thốc Hạ Tử Du lên.
Cả nhà họ Đàm từ trên xuống dưới đều choáng váng chứng kiến cảnh Đàm Dịch Khiêm dùng cái dáng vẻ dạy dỗ người khác chính là bế Hạ Tử Du lên đi về phòng....
Cho đến khi mọi người đều nghe thấy một tiếng đóng cửa ‘rầm’ cực lớn ở tận trên lầu hai thì mới hoàn hồn đưa mắt nhìn nhau.
Nhưng mọi người cũng chỉ xem đó như một màn kịch vui mà thôi, về phần hai vợ chồng có phải là giận dỗi thật hay không thì mọi người đều nhất trí cho rằng hai vợ chồng cứ ở trong phòng tự giải quyết được là được.... Riêng hai vợ chồng họ Đàm thì nghĩ rằng cả hai người cứ ở trong phòng càng lau càng tốt, hai ông bà còn trông cậy vào Hạ Tử Du tiếp tục sinh cho họ thêm vài đứa cháu trai nữa à!!
....
Về đến phòng, Hạ Tử Du còn chưa kịp hiểu đang xảy ra chuyện gì thì đã bị Đàm Dịch Khiêm ném thẳng lên giường.
Cô vừa tính nhỏm người nhảy xuống giường thì Đàm Dịch Khiêm cũng đã đè lên người mình.....
Biết một khi người nào đó lên giường rồi sẽ chẳng có chuyện tốt đẹp gì cả, Hạ Tử Du đẩy lồng ngực rắn chắc của người nào đó ra đỏ mặt nói, "Nè, ban ngày ban mặt anh muốn làm gì hả?"
Đàm Dịch Khiêm tinh quái nhíu lại đôi mắt chỉ còn một đường mỏng nói, "Anh muốn làm gì chẵng lẽ em còn không biết?"
"Anh cũng thật là quá rãnh rỗi đó, buổi chiều nào mà không đi làm là cứ luôn nghĩ tới mấy cái chuyện này thôi....Cho dù muốn cũng không nên bế em lên trước mặt mọi người thế chứ, một lát nữa đi xuống nhà em còn mặt mũi nào để nhìn ai nữa chứ!"
"Sợ mất mặt?"
Hạ Tử Du gật đầu như gà con mổ thóc, "Ừm."
"Anh thấy vừa rồi lúc em lộ liễu nhìn chằm chằm vào Quý Kình Phàm không chớp mắt hình như em cũng đâu có sợ mất mặt đâu à?"
Hạ Tử Du liếc xéo Đàm Dịch Khiêm nói, "Sao anh lại nhỏ mọn như thế chứ.. .Quý Kình Phàm thực sự là rất đẹp trai mà, anh không biết khi mà anh ấy trả lời ba mẹ lễ phép đến mức nào đâu, thoạt nhìn rất có phong độ của quý ông nhé, tính cách rộng rãi mà khiêm tốn lại không hề khoa trương chút nào..."
Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng cười ra tiếng, "Còn có gì nữa?"
Hạ Tử Du mê trai nói, "Em còn cảm thấy anh ta rất giống một nhân vật nam chính trong bộ phim Hàn Quốc em vừa mới xem á, sự quan tâm của anh ta rất dịu dàng mà ân cần...."
Đàm Dịch Khiêm nghiến răng hỏi, "Ngay cả sự dịu dàng ân cần của anh ta mà em cũng nhận ra?"
"Đúng là thế mà, từ trong ánh mắt của anh ta em đã có thể nhận ra sự quan tâm chăm sóc mà anh ấy dành cho chị Tâm...."
"Rất tốt, Hạ Tử Du, em đã thành công trong việc chọc giận anh rồi đấy...."
"Á...."
Sau tiếng thét chói tai là tiếng quần áo của cô đã bị lột sạch.
"Anh làm gì hả?"
"Nếu đã sợ gặp người khác vậy thì ở lại chỗ này với anh."
"Cái gì cơ?"
Đàm Dịch Khiêm vừa nói dứt lời đã vùi đầu vào cổ Hạ Tử Du in lên những vệt dâu tây hồng hồng.
Bình luận facebook