Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 21 KHIẾN TÔ HIÊN MINH GIẬN RỒI
CHƯƠNG 21: KHIẾN TÔ HIÊN MINH GIẬN RỒI
Hôm nay Tô Hiên Minh rất bận, anh liên tục họp cả một buổi sáng không hề ngừng nghỉ, buổi chiều lại tiếp đón hai vị khách hàng.
Sáu giờ bốn mươi phút, anh lại vừa mới họp xong một cuộc họp nữa, trở lại phòng làm việc.
Mở điện thoại lên, liền thấy buổi trưa Lạc Phương Nhã nhắn tin hỏi anh có rảnh không, muốn nhờ anh giúp đỡ.
Vốn định gửi tin nhắn hỏi cô xem có chuyện gì, cuối cùng nghĩ gọi điện thoại sẽ hỏi được rõ hơn nên liền gọi điện thoại cho Lạc Phương Nhã.
Từ trong điện thoại, phát hiện hình như cô vẫn chưa về nhà, mà đang ở bên ngoài mua đồ.
Anh không chút đắn đo liền hỏi địa chỉ, sau đó kêu cô đợi anh.
Chờ đến khi hoàn hồn thì anh đã sắp đến cao ốc Vạn Hà rồi.
Trước giờ anh vẫn không biết, anh lại vội vã đến như vậy.
Ánh mắt Tô Hiên Minh nhìn bóng hình xinh đẹp đứng dưới ánh đèn đường cách đó mấy trăm mét, hơi ngẩn người trong chốc lát, sau đó anh mới quay bánh lái chầm chầm dừng xe trước mặt Lạc Phương Nhã, sau đó mở khóa cửa xe.
Lạc Phương Nhã không hề chần chừ, mở cửa ghế phụ lái, ngồi lên xe.
Lạc Phương Nhã vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Thật ngại quá, còn phiền anh phải qua đây nữa.”
Tô Hiên Minh lắc đầu: “Không sao, đúng lúc cũng đang ở gần đây.”
Lạc Phương Nhã “ồ” lên một tiếng, sau đó hỏi: “Anh ăn tối chưa?”
Lạc Phương Nhã cảm thấy trên xe mà nói chuyện kia thì không hay lắm.
Bây giờ vừa hay là thời gian ăn tối, cô nghĩ nếu anh vẫn chưa ăn tối thì cô có thể mời anh ăn tối, sau đó nói với anh chuyện mời anh đến tham dự hôn lễ của bạn học cùng cô.
Tô Hiên Minh không trả lời Lạc Phương Nhã, chỉ hỏi: “Đi đâu ăn đây?”
Lạc Phương Nhã chỉ vào một nhà hàng đồ tây cách cao ốc Vạn Hà không xa nói: “Bên kia có nhà hàng đồ tây rất ngon…”
Lạc Phương Nhã dừng một chút, sau đó hỏi: “Anh xem có được không?”
Tô Hiên Minh không có bất kỳ ý kiến gì gật đầu một cái, sau đó mới giảm tốc độ, chậm rãi dừng xe ở bãi đỗ xe trước nhà hàng đồ tây kia.
Bày trí trong nhà hàng đồ tây này rất lịch sự, âm nhạc du dương, không gian rất dễ chịu.
Khách cũng khá đông, Tô Hiên Minh và Lạc Phương Nhã chọn một chỗ ở tận trong cùng ngồi xuống.
Sau khi nhân viên phục vụ đến gọi đồ ăn rồi rời đi, Tô Hiên Minh mới chậm rãi mở miệng: “Cô nói muốn tôi giúp đỡ?”
Lạc Phương Nhã không ngờ Tô Hiên Minh lại hỏi ngay lúc này, cô hơi sửng sốt, rồi ấp úng nói: “À... Bạn học đại học của tôi kết hôn, anh có thể đi cùng tôi không?”
Kết hôn? Chính là cuộc gọi tối hôm qua cô nhận được ư?
Lúc đó anh còn thấy lạ khi cô nói không có bạn trai thì biết dẫn ai đi đây, thì ra là muốn cô dẫn bạn trai đến tham dự hôn lễ.
Cô muốn anh đi cùng, ý là...
Lạc Phương Nhã thấy Tô Hiên Minh rất lâu không nói lời nào, cho là anh thấy khó xử, lập tức làm bộ không bận tâm nói: “À nếu anh không rảnh thì tôi tìm người khác đi cùng cũng được.”
Giọng Lạc Phương Nhã mang theo chút hụt hẫng.
Đáng tiếc, Tô Hiên Minh lại không nghe ra, bởi vì anh nghe thấy Lạc Phương Nhã nói đi tìm người khác, đầu óc minh mẫn liền mất bình tĩnh.
Tìm người khác? Thì ra anh không phải người duy nhất được chọn.
Tô Hiên Minh cảm thấy anh không vui, rất không vui! Gương mặt tuấn tú liền sầm lại.
Lạc Phương Nhã thấy sắc mặt Tô Hiên Minh đột nhiên trở nên khó coi, liền hiểu ra anh giận rồi.
Cô mím môi, sau đó nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, anh Tô, là do tôi quá đường đột, anh đừng giận, tôi…”
Lời Lạc Phương Nhã còn chưa dứt, Tô Hiên Minh trực tiếp ngắt lời cô: “Thời gian, địa điểm.”
Lạc Phương Nhã hơi sửng sốt, trả lời: “Tám giờ tối mai, khách sạn Vân Lôi.”
Tô Hiên Minh “ừ” một tiếng, rồi không nói lời nào nữa, gương mặt lạnh như băng.
Lạc Phương Nhã thử nói chuyện cùng anh, anh cũng không đáp lại cô lấy một câu.
Trong bầu không khí kỳ lạ, nhân viên phục vụ mang đồ ăn mà họ gọi lên.
“Anh Tô, beefsteak của anh.” Lạc Phương Nhã vừa bưng beefsteak của Tô Hiên Minh đến trước mặt anh, vừa nhìn anh cười nhẹ nhàng.
Trong đáy mắt đen nháy trong suốt của cô có mang theo vài phần lấy lòng và áy náy, còn mơ hồ ẩn chứa sự bất an.
Tô Hiên Minh lạnh lùng nhìn cô một cái, sau đó rời ánh mắt đi, cầm dao nĩa cắt beefsteak.
Nụ cười trên mặt Lạc Phương Nhã cứng đờ, sau đó lặng lẽ ăn bữa tối trước mặt mình.
Sau bữa tối, Tô Hiên Minh thanh toán xong bèn rời đi thẳng đến đầu cũng không thèm ngoái lại.
Lúc Lạc Phương Nhã đuổi theo ra, chỉ thấy xe của Tô Hiên Minh nhanh chóng rời đi.
Sớm biết như vậy thì thà không đi cũng chẳng thèm tìm anh rồi. Giờ thì hay rồi, khiến anh giận rồi, Lạc Phương Nhã hối hận không thôi.
Nhưng hiện giờ lời cũng đã nói ra, cô chỉ có thể tìm anh xin lỗi thôi.
Đáng tiếc, Tô Hiên Minh vốn không cho cô cơ hội giải thích.
Cô gọi điện thoại cho Tô Hiên Minh, Tô Hiên Minh không bắt máy. Gửi tin nhắn cho anh, anh cũng không trả lời lại.
Trong lòng Lạc Phương Nhã rất khó chịu, lại không có cách nào, đành chờ đến khi đến chỗ bạn học dự hôn lễ thì nhận sai đàng hoàng với Tô Hiên Minh.
Bởi vì Tô Hiên Minh không hề nói khi nào đến nên sau khi tan ca Lạc Phương Nhã quay về nhà thay đồ, sau đó đến cổng khách sạn Vân Lôi chờ.
Hôm nay thời tiết luôn không được tốt cho lắm, lúc bảy giờ, cả bầu trời đều bị mây đen bao phủ, ánh sáng u ám như đêm khuya vậy.
Lúc bảy giờ mười phút, mưa rơi xối xả.
Lạc Phương Nhã nhìn cơn mưa rào bên ngoài, do dự một lát, cuối cùng liền chạy đến siêu thị đối diện khách sạn, mua một chiếc ô.
Cô cầm ô, lại đứng ngoài cổng khách sạn đợi thêm mười phút, mới nhìn thấy xe của Tô Hiên Minh khoan thai đến muộn.
Nhìn Tô Hiên Minh lái xe vào bãi đỗ xe, Lạc Phương Nhã vội cầm ô đi ra, cô lo Tô Hiên Minh không mang ô.
Mười phút trước trời đổ mưa, khi đó, Tô Hiên Minh chắc cũng đã lái xe đi rồi.
Quả nhiên, cửa xe ghế lái mở ra, Tô Hiên Minh không mở ô mà đã xuống xe, mưa to rơi lên người anh.
Lạc Phương Nhã vội đi chạy qua, chiếc ô xanh che lên đỉnh đầu Tô Hiên Minh.
“Thật ngại quá, đúng lúc trời đổ mưa, anh không bị ướt chứ?”
Tô Hiên Minh nhìn cô, không nói gì, chỉ bước nhanh hơn về phía cửa chính khách sạn.
Lạc Phương Nhã phải chạy mới có thể đuổi kịp bước chân của Tô Hiên Minh.
Cả chiếc ô đều che trên đỉnh đầu Tô Hiên Minh, người cô thì đã ướt sạch, cô cũng không để ý đến.
Đột nhiên bước chân của Tô Hiên Minh đi ở phía trước ngừng lại, Lạc Phương Nhã không chú ý, liền đụng vào lưng của anh.
Mũi bị đụng phải đau đớn một hồi, nước mắt cũng sắp chảy ra. Chiếc ô trên tay cũng bởi vì lực va chạm mà suýt chút nữa bay đi mất.
Tô Hiên Minh tay mắt lanh lẹ đón lấy chiếc ô trên tay cô, khi ánh mắt rơi lên bộ đồ gần như đã ướt sạch của cô, chân mày nhíu lại.
Sau đó anh nổi giận đùng đùng, cô không thể chăm sóc bản thân mình cho đàng hoàng được sao? Che ô mà cũng có thể biến bản thân thành ra như vậy sao.
Anh đưa tay bắt lấy cánh tay cô, dùng sức kéo cô vào lòng mình, sau đó bước nhanh về phía cửa chính của khách sạn.
Sau khi vào sảnh lớn của khách sạn, Tô Hiên Minh nhíu mày liếc nhìn quanh đại sảnh của nhà hàng bốn sao một vòng, sau đó kéo Lạc Phương Nhã đi về phía quầy lễ tân.
Hôm nay Tô Hiên Minh rất bận, anh liên tục họp cả một buổi sáng không hề ngừng nghỉ, buổi chiều lại tiếp đón hai vị khách hàng.
Sáu giờ bốn mươi phút, anh lại vừa mới họp xong một cuộc họp nữa, trở lại phòng làm việc.
Mở điện thoại lên, liền thấy buổi trưa Lạc Phương Nhã nhắn tin hỏi anh có rảnh không, muốn nhờ anh giúp đỡ.
Vốn định gửi tin nhắn hỏi cô xem có chuyện gì, cuối cùng nghĩ gọi điện thoại sẽ hỏi được rõ hơn nên liền gọi điện thoại cho Lạc Phương Nhã.
Từ trong điện thoại, phát hiện hình như cô vẫn chưa về nhà, mà đang ở bên ngoài mua đồ.
Anh không chút đắn đo liền hỏi địa chỉ, sau đó kêu cô đợi anh.
Chờ đến khi hoàn hồn thì anh đã sắp đến cao ốc Vạn Hà rồi.
Trước giờ anh vẫn không biết, anh lại vội vã đến như vậy.
Ánh mắt Tô Hiên Minh nhìn bóng hình xinh đẹp đứng dưới ánh đèn đường cách đó mấy trăm mét, hơi ngẩn người trong chốc lát, sau đó anh mới quay bánh lái chầm chầm dừng xe trước mặt Lạc Phương Nhã, sau đó mở khóa cửa xe.
Lạc Phương Nhã không hề chần chừ, mở cửa ghế phụ lái, ngồi lên xe.
Lạc Phương Nhã vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Thật ngại quá, còn phiền anh phải qua đây nữa.”
Tô Hiên Minh lắc đầu: “Không sao, đúng lúc cũng đang ở gần đây.”
Lạc Phương Nhã “ồ” lên một tiếng, sau đó hỏi: “Anh ăn tối chưa?”
Lạc Phương Nhã cảm thấy trên xe mà nói chuyện kia thì không hay lắm.
Bây giờ vừa hay là thời gian ăn tối, cô nghĩ nếu anh vẫn chưa ăn tối thì cô có thể mời anh ăn tối, sau đó nói với anh chuyện mời anh đến tham dự hôn lễ của bạn học cùng cô.
Tô Hiên Minh không trả lời Lạc Phương Nhã, chỉ hỏi: “Đi đâu ăn đây?”
Lạc Phương Nhã chỉ vào một nhà hàng đồ tây cách cao ốc Vạn Hà không xa nói: “Bên kia có nhà hàng đồ tây rất ngon…”
Lạc Phương Nhã dừng một chút, sau đó hỏi: “Anh xem có được không?”
Tô Hiên Minh không có bất kỳ ý kiến gì gật đầu một cái, sau đó mới giảm tốc độ, chậm rãi dừng xe ở bãi đỗ xe trước nhà hàng đồ tây kia.
Bày trí trong nhà hàng đồ tây này rất lịch sự, âm nhạc du dương, không gian rất dễ chịu.
Khách cũng khá đông, Tô Hiên Minh và Lạc Phương Nhã chọn một chỗ ở tận trong cùng ngồi xuống.
Sau khi nhân viên phục vụ đến gọi đồ ăn rồi rời đi, Tô Hiên Minh mới chậm rãi mở miệng: “Cô nói muốn tôi giúp đỡ?”
Lạc Phương Nhã không ngờ Tô Hiên Minh lại hỏi ngay lúc này, cô hơi sửng sốt, rồi ấp úng nói: “À... Bạn học đại học của tôi kết hôn, anh có thể đi cùng tôi không?”
Kết hôn? Chính là cuộc gọi tối hôm qua cô nhận được ư?
Lúc đó anh còn thấy lạ khi cô nói không có bạn trai thì biết dẫn ai đi đây, thì ra là muốn cô dẫn bạn trai đến tham dự hôn lễ.
Cô muốn anh đi cùng, ý là...
Lạc Phương Nhã thấy Tô Hiên Minh rất lâu không nói lời nào, cho là anh thấy khó xử, lập tức làm bộ không bận tâm nói: “À nếu anh không rảnh thì tôi tìm người khác đi cùng cũng được.”
Giọng Lạc Phương Nhã mang theo chút hụt hẫng.
Đáng tiếc, Tô Hiên Minh lại không nghe ra, bởi vì anh nghe thấy Lạc Phương Nhã nói đi tìm người khác, đầu óc minh mẫn liền mất bình tĩnh.
Tìm người khác? Thì ra anh không phải người duy nhất được chọn.
Tô Hiên Minh cảm thấy anh không vui, rất không vui! Gương mặt tuấn tú liền sầm lại.
Lạc Phương Nhã thấy sắc mặt Tô Hiên Minh đột nhiên trở nên khó coi, liền hiểu ra anh giận rồi.
Cô mím môi, sau đó nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, anh Tô, là do tôi quá đường đột, anh đừng giận, tôi…”
Lời Lạc Phương Nhã còn chưa dứt, Tô Hiên Minh trực tiếp ngắt lời cô: “Thời gian, địa điểm.”
Lạc Phương Nhã hơi sửng sốt, trả lời: “Tám giờ tối mai, khách sạn Vân Lôi.”
Tô Hiên Minh “ừ” một tiếng, rồi không nói lời nào nữa, gương mặt lạnh như băng.
Lạc Phương Nhã thử nói chuyện cùng anh, anh cũng không đáp lại cô lấy một câu.
Trong bầu không khí kỳ lạ, nhân viên phục vụ mang đồ ăn mà họ gọi lên.
“Anh Tô, beefsteak của anh.” Lạc Phương Nhã vừa bưng beefsteak của Tô Hiên Minh đến trước mặt anh, vừa nhìn anh cười nhẹ nhàng.
Trong đáy mắt đen nháy trong suốt của cô có mang theo vài phần lấy lòng và áy náy, còn mơ hồ ẩn chứa sự bất an.
Tô Hiên Minh lạnh lùng nhìn cô một cái, sau đó rời ánh mắt đi, cầm dao nĩa cắt beefsteak.
Nụ cười trên mặt Lạc Phương Nhã cứng đờ, sau đó lặng lẽ ăn bữa tối trước mặt mình.
Sau bữa tối, Tô Hiên Minh thanh toán xong bèn rời đi thẳng đến đầu cũng không thèm ngoái lại.
Lúc Lạc Phương Nhã đuổi theo ra, chỉ thấy xe của Tô Hiên Minh nhanh chóng rời đi.
Sớm biết như vậy thì thà không đi cũng chẳng thèm tìm anh rồi. Giờ thì hay rồi, khiến anh giận rồi, Lạc Phương Nhã hối hận không thôi.
Nhưng hiện giờ lời cũng đã nói ra, cô chỉ có thể tìm anh xin lỗi thôi.
Đáng tiếc, Tô Hiên Minh vốn không cho cô cơ hội giải thích.
Cô gọi điện thoại cho Tô Hiên Minh, Tô Hiên Minh không bắt máy. Gửi tin nhắn cho anh, anh cũng không trả lời lại.
Trong lòng Lạc Phương Nhã rất khó chịu, lại không có cách nào, đành chờ đến khi đến chỗ bạn học dự hôn lễ thì nhận sai đàng hoàng với Tô Hiên Minh.
Bởi vì Tô Hiên Minh không hề nói khi nào đến nên sau khi tan ca Lạc Phương Nhã quay về nhà thay đồ, sau đó đến cổng khách sạn Vân Lôi chờ.
Hôm nay thời tiết luôn không được tốt cho lắm, lúc bảy giờ, cả bầu trời đều bị mây đen bao phủ, ánh sáng u ám như đêm khuya vậy.
Lúc bảy giờ mười phút, mưa rơi xối xả.
Lạc Phương Nhã nhìn cơn mưa rào bên ngoài, do dự một lát, cuối cùng liền chạy đến siêu thị đối diện khách sạn, mua một chiếc ô.
Cô cầm ô, lại đứng ngoài cổng khách sạn đợi thêm mười phút, mới nhìn thấy xe của Tô Hiên Minh khoan thai đến muộn.
Nhìn Tô Hiên Minh lái xe vào bãi đỗ xe, Lạc Phương Nhã vội cầm ô đi ra, cô lo Tô Hiên Minh không mang ô.
Mười phút trước trời đổ mưa, khi đó, Tô Hiên Minh chắc cũng đã lái xe đi rồi.
Quả nhiên, cửa xe ghế lái mở ra, Tô Hiên Minh không mở ô mà đã xuống xe, mưa to rơi lên người anh.
Lạc Phương Nhã vội đi chạy qua, chiếc ô xanh che lên đỉnh đầu Tô Hiên Minh.
“Thật ngại quá, đúng lúc trời đổ mưa, anh không bị ướt chứ?”
Tô Hiên Minh nhìn cô, không nói gì, chỉ bước nhanh hơn về phía cửa chính khách sạn.
Lạc Phương Nhã phải chạy mới có thể đuổi kịp bước chân của Tô Hiên Minh.
Cả chiếc ô đều che trên đỉnh đầu Tô Hiên Minh, người cô thì đã ướt sạch, cô cũng không để ý đến.
Đột nhiên bước chân của Tô Hiên Minh đi ở phía trước ngừng lại, Lạc Phương Nhã không chú ý, liền đụng vào lưng của anh.
Mũi bị đụng phải đau đớn một hồi, nước mắt cũng sắp chảy ra. Chiếc ô trên tay cũng bởi vì lực va chạm mà suýt chút nữa bay đi mất.
Tô Hiên Minh tay mắt lanh lẹ đón lấy chiếc ô trên tay cô, khi ánh mắt rơi lên bộ đồ gần như đã ướt sạch của cô, chân mày nhíu lại.
Sau đó anh nổi giận đùng đùng, cô không thể chăm sóc bản thân mình cho đàng hoàng được sao? Che ô mà cũng có thể biến bản thân thành ra như vậy sao.
Anh đưa tay bắt lấy cánh tay cô, dùng sức kéo cô vào lòng mình, sau đó bước nhanh về phía cửa chính của khách sạn.
Sau khi vào sảnh lớn của khách sạn, Tô Hiên Minh nhíu mày liếc nhìn quanh đại sảnh của nhà hàng bốn sao một vòng, sau đó kéo Lạc Phương Nhã đi về phía quầy lễ tân.
Bình luận facebook