Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-73
Chương 73
Diệp Mạc nhếch miệng trong lòng có tính toán cực kì sâu cho Thái Vy và con trai yêu quý của bà.
"Con về ở luôn với cô chú nhé."
Nghe được Diệp Mạc nói như vậy cô liền không biết trả lời sao.... Bản thân cô cũng vừa muốn vừa không.
"Thằng A Cường nó đi ở nhà nó tự mua tự xây rồi, trong cả căn biệt thự rộng lớn mà chỉ có mình vợ chồng cô ở... Con cũng thấy đấy....."
Thấy cô hơi giao động Diệp Mạc liền tấn công tới tấp, đánh hết vào cảm xúc. Đương nhiên là Thái Vy làm sao nỡ từ chối bà được.
"...Dạ... Nhưng sao Nam Cường không ở cùng cô chú?"
Chạm đúng vào vết ngứa, Diệp Mạc liền thao thao bất tuyệt kể lại cho cô nghe, nghe xong cô cũng không nhịn được cười rôn rả.
"Nó đi từ lâu rồi, bảo rằng thế nọ thế trai, đàn ông phải tự lập không nên dựa dẫm vào bố mẹ. Cô thì cô cũng ok chứ không cấm nhưng nó hứa nó một tuần về 2 lần mà cả tháng nay nếu không gọi chắc nó có mò mặt nó về.
Biết thế cô sinh thêm đứa con gái như con giờ tuổi già bơ vơ...."
Nam Cường ở bên này liền khó chịu gãy mũi mấy cái. Chắc chắn ai đó đang nói xấu anh, mà người dám nghĩ xấu anh chắc chắn đang ngồi trong cái xe ô tô đằng trước, không những 2 mà là cả 3 người ngồi trong đó mới có ý nghĩ như vậy.
"Mấy cậu cứ đi điều tra, được thông tin mới thì báo tôi ngay. Nhưng cũng tránh bứt dây động rừng, bọn người này chắc chắn liên quan đến vụ việc năm xưa."
"Rõ!" Mọi người đồng thanh nhận mệnh lệnh.
Kỉ Tống lúc này mới chọc chọc em gái, Kỉ Tư Thiên từ lúc sáng đến bây giờ không vui vẻ nổi.
"Em tươi tỉnh cái mặt lên."
Con bé liền lắc lắc đầu rồi lại gật gật rất khó hiểu. Mọi người đều dồn ánh mắt dồn dập lên người con bé. Lúc này như được bùng phát nó nắm chặt tay lại nói: "Em sẽ không thua chị ta đâu!"
Mọi người lúc này đều nhếch miệng, Kỉ Tư Thiên siêu cấp khó chịu gây dối đã quay trở lại, nhưng ngay sau đó lại bị một câu nói của Kỉ Tống và ánh mắt cảnh cáo của Nam Cường dập tắt khí thế hừng hực.
"Quang minh chính đại anh không nói, nếu làm trò như lần trước thì không cần nói đến bố mẹ anh sẽ xử em đầu tiên."
Đáp lại câu nói của Kỉ Tống là một giọng nói ỉu xìu của con bé: "...Em biết rồi."
.....
Xe của Nam Mộ rẽ sang một hướng khác đi đến trung tâm thành phố, lúc nãy trên xe Diệp Mạc đã hết sạch cả buồn khí thế bốc lửa trực tiếp sai chồng đi đến khi bán quần áo cao cấp, sửa sang lại cho Thái Vy yêu dấu của bà. Nam Mộ cũng đồng tình thay đổi lịch trình trực tiếp quay xe, vệ sĩ lúc này cũng tự giác đi theo ông.
"Đại ca, bố anh." Theo tiếng nói của Việt Dã, Nam Cường đưa mắt nhìn chiếc xe Land Cruiser màu đen của bố anh đi rẽ sang hướng khác.
"Về nhà." Tiếp nhận ý chỉ của anh, Việt Dã tiếp tục chạy đúng lộ trình. Còn bố mẹ anh và Thái Vy làm gì thì mặc kệ, giờ anh còn khá nhiều việc phải xử lí, nhận chức xong đâu phải nói xuông, việc nhiều như núi đang chờ anh làm đây.
Mấy chiếc xe đằng sau cũng theo đuôi của Nam Cường mà về nhà. Sau khi tập trung lại ở sân nhà chính, mọi người lên xe của mình ai về nhà nấy.
.....
Trong khu cao cấp, Diệp Mạc phẩy tay liên tùng tục, bộ quần áo nào thuận mắt liền mua, nhưng có vẻ Thái Vy cũng khá kén quần áo. Bộ ngực cỡ A ở độ tuổi của cô là quá nhỏ.
"Sao lại....có thể nhỏ như vậy.... Chị ấy hàng cũng khủng sao con lại nhỏ nhỉ?"
Diệp Mạc nheo mắt nhìn chằm chằm vào ngự của cô, điều này khiến cô ngại cực điểm, cùng với câu hỏi của cô Mạc, cô cũng không biết tại sao nó lại nhỏ nữa huhu bản thân cô cũng muốn nó to thêm một chút nữa để mặc quần áo đỡ phải độn....
"Ách....con...." Mặt mày của Thái Vy đỏ lựng lên không biết đáp thế nào cho hợp lí.
Nam Mộ ở ghế sopha ngồi chờ thư thả giở báo đọc.
Thật ra bà có thể gọi quần áo tới nhà tha hồ chọn nhưng bản thân bà không muốn, bà lâu lắm rồi mới được trải nghiệm lại cái cảm giác mua đồ cho con gái yêu quý của mình. Cảm giác này nó thành tựu và khiến bà nghiện lắm. Bàn tay mảnh khảnh của bà nắm lấy tay của cô dắt đi một vòng mua đủ thứ linh tinh cho cô. Ngực nhỏ nên mua quần áo cũng hơi kén nhưng với tinh lực tràn đầy của Diệp Mạc thì chào thua hết.
Tiếng chuông điện thoại của cô lúc này lại vang lên. Một dòng tên hiện lên "Lý Húc Béo", Thái Vy liền trượt sau đó để lên tai rồi nghe.
"Alo."
"Hạt tiêu, ngày kia tôi qua thành phố C đấy." Giọng nói của Lý Húc không giấu được vui mừng, cậu vừa nhận được vụ ở tận thành phố này, cũng sắp được nửa năm kể từ lần gặp đó rồi, trái tim cậu không thể không đập nhanh khi đợi tiếng nói cất lên của Thái Vy.
"Ừ, khi nào đến thì nhắn cho tôi một tin, tôi đi đón cậu."
"Ok, nhớ nhé."
"Yên tâm."
Tiếng cúp máy ở đầu bên kia truyền đến, Lý Húc không khỏi thở dài cậu muốn trò chuyện với Thái Vy thêm một lúc nữa, muốn nghe giọng nói êm êm ở sát tai mình một lúc nữa... Mà kệ đi! Ngày kia cô cùng cậu sẽ gặp nhau mà.
"Ai thế con?" Diệp Mạc đang lựa cho Thái Vy mấy cái váy dài để mặc.
"Bạn học cấp 2 cô ạ."
Diệp Mạc gật đầu, đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào cái điện thoại của cô, cái điện thoại hơi cũ do cô hay làm rơi va đập.
"Cũng muộn rồi, mua xong quần áo rồi cô cùng con đi mua điện thoại rồi về nhé, giày dép mai mua."
Thái Vy há hốc mồm, lại còn mai mua... Trời ơi.... bản thân cô cũng không ngại về việc được cô Mạc mua đồ cho nhưng cô rất lười đi nha....
Không phản đối, Thái Vy liền gật đầu cho có lệ, mai đánh lạc hướng cô Mạc làm việc khác là được, điều này chính là điều mà cô có chút sai lầm khi quên rằng Diệp Mạc một khi đã quyết định một cái gì đó thì có bố cô cũng có mà ngăn cản.
....
Con điện thoại SamSung đời mới nhất nằm trong tay của cô có chút hơi phỏng tay, gần 30 chục củ đó, hơi chát nhưng cô thích.
Ánh mắt của hai người ở đằng sau quan sát Thái Vy mỉm cười nói: "Con thích là được, cần gì cứ bảo cô."
Hai lần cà thẻ vào máy thanh toán lòng Thái Vy cảm thấy khá chua chát, nhất là đống quần áo, mặc cho cô phản kháng rằng cô ít mặc váy thì đáp lại lời phản kháng của cô Diệp Mạc liền nói rằng:
"Con gái phải mặc váy, cô thích con mặc váy cho cô xem!"
Cô Mạc thích lẽ nào cô còn dám từ chối sao?....
Quần áo được đưa về vào ngày mai còn điện thoại đã nằm trong túi của cô. Diệp Mạc mua chưa đã nhưng cũng đến giờ về nên bà thôi.
.....
Cơm nước xong xuôi, một ngày dài kết thúc, nay Thái Vy chẳng nói được mấy câu với Nam Cường do quá nhiều việc, chiếc kẻ sắt nhỏ đang nằm ở đầu giường, cô lấy chiếc hộp đựng dây chuyền khắc tên mình đặt vào cất trong một góc kín kẽ của căn phòng rồi bắt đầu từ từ thiết đi, nhưng... vừa nhắm mắt lại nhớ đến những cảnh thân mật giữa cô và anh.... Thái Vy mơ mơ hồ hồ ngủ....
Tiếng cạch mở cửa lúc này cô mới vừa vào giấc ngủ, người đàn ông đi thẳng đến giường lăn vào chỗ của cô. Một phản xạ có điều kiện sống lưng của Thái Vy lạnh toát tỉnh cả ngủ bật dậy một chân đạp tên đàn ông lăn thẳng xuống giường. Chế trụ, khóa chặt tay không cho cử động. Nam Cường thấy động tĩnh khá lớn liền từ từ chui ở lỗ chó thông phòng ra. Nút bật điện ở ngay đó, anh mới bật lên thi một cảnh tượng hiện lên.
Nam Phi đang kêu oai oái do lực khóa tay của Thái Vy rất mạnh, đôi mắt mơ màng của cô tuy chưa tỉnh hẳn nhưng vẫn ra tay rất chuẩn xác. Cửa phòng vẫn chưa đóng hơi khe khé, Nam Mộ cùng vợ nghe thấy tiếng kêu liền đi đến.
Bà trợn tròn mắt nhìn Nam Phi đang kêu oai oái.
"Nam Phi?"
Diệp Mạc nhếch miệng trong lòng có tính toán cực kì sâu cho Thái Vy và con trai yêu quý của bà.
"Con về ở luôn với cô chú nhé."
Nghe được Diệp Mạc nói như vậy cô liền không biết trả lời sao.... Bản thân cô cũng vừa muốn vừa không.
"Thằng A Cường nó đi ở nhà nó tự mua tự xây rồi, trong cả căn biệt thự rộng lớn mà chỉ có mình vợ chồng cô ở... Con cũng thấy đấy....."
Thấy cô hơi giao động Diệp Mạc liền tấn công tới tấp, đánh hết vào cảm xúc. Đương nhiên là Thái Vy làm sao nỡ từ chối bà được.
"...Dạ... Nhưng sao Nam Cường không ở cùng cô chú?"
Chạm đúng vào vết ngứa, Diệp Mạc liền thao thao bất tuyệt kể lại cho cô nghe, nghe xong cô cũng không nhịn được cười rôn rả.
"Nó đi từ lâu rồi, bảo rằng thế nọ thế trai, đàn ông phải tự lập không nên dựa dẫm vào bố mẹ. Cô thì cô cũng ok chứ không cấm nhưng nó hứa nó một tuần về 2 lần mà cả tháng nay nếu không gọi chắc nó có mò mặt nó về.
Biết thế cô sinh thêm đứa con gái như con giờ tuổi già bơ vơ...."
Nam Cường ở bên này liền khó chịu gãy mũi mấy cái. Chắc chắn ai đó đang nói xấu anh, mà người dám nghĩ xấu anh chắc chắn đang ngồi trong cái xe ô tô đằng trước, không những 2 mà là cả 3 người ngồi trong đó mới có ý nghĩ như vậy.
"Mấy cậu cứ đi điều tra, được thông tin mới thì báo tôi ngay. Nhưng cũng tránh bứt dây động rừng, bọn người này chắc chắn liên quan đến vụ việc năm xưa."
"Rõ!" Mọi người đồng thanh nhận mệnh lệnh.
Kỉ Tống lúc này mới chọc chọc em gái, Kỉ Tư Thiên từ lúc sáng đến bây giờ không vui vẻ nổi.
"Em tươi tỉnh cái mặt lên."
Con bé liền lắc lắc đầu rồi lại gật gật rất khó hiểu. Mọi người đều dồn ánh mắt dồn dập lên người con bé. Lúc này như được bùng phát nó nắm chặt tay lại nói: "Em sẽ không thua chị ta đâu!"
Mọi người lúc này đều nhếch miệng, Kỉ Tư Thiên siêu cấp khó chịu gây dối đã quay trở lại, nhưng ngay sau đó lại bị một câu nói của Kỉ Tống và ánh mắt cảnh cáo của Nam Cường dập tắt khí thế hừng hực.
"Quang minh chính đại anh không nói, nếu làm trò như lần trước thì không cần nói đến bố mẹ anh sẽ xử em đầu tiên."
Đáp lại câu nói của Kỉ Tống là một giọng nói ỉu xìu của con bé: "...Em biết rồi."
.....
Xe của Nam Mộ rẽ sang một hướng khác đi đến trung tâm thành phố, lúc nãy trên xe Diệp Mạc đã hết sạch cả buồn khí thế bốc lửa trực tiếp sai chồng đi đến khi bán quần áo cao cấp, sửa sang lại cho Thái Vy yêu dấu của bà. Nam Mộ cũng đồng tình thay đổi lịch trình trực tiếp quay xe, vệ sĩ lúc này cũng tự giác đi theo ông.
"Đại ca, bố anh." Theo tiếng nói của Việt Dã, Nam Cường đưa mắt nhìn chiếc xe Land Cruiser màu đen của bố anh đi rẽ sang hướng khác.
"Về nhà." Tiếp nhận ý chỉ của anh, Việt Dã tiếp tục chạy đúng lộ trình. Còn bố mẹ anh và Thái Vy làm gì thì mặc kệ, giờ anh còn khá nhiều việc phải xử lí, nhận chức xong đâu phải nói xuông, việc nhiều như núi đang chờ anh làm đây.
Mấy chiếc xe đằng sau cũng theo đuôi của Nam Cường mà về nhà. Sau khi tập trung lại ở sân nhà chính, mọi người lên xe của mình ai về nhà nấy.
.....
Trong khu cao cấp, Diệp Mạc phẩy tay liên tùng tục, bộ quần áo nào thuận mắt liền mua, nhưng có vẻ Thái Vy cũng khá kén quần áo. Bộ ngực cỡ A ở độ tuổi của cô là quá nhỏ.
"Sao lại....có thể nhỏ như vậy.... Chị ấy hàng cũng khủng sao con lại nhỏ nhỉ?"
Diệp Mạc nheo mắt nhìn chằm chằm vào ngự của cô, điều này khiến cô ngại cực điểm, cùng với câu hỏi của cô Mạc, cô cũng không biết tại sao nó lại nhỏ nữa huhu bản thân cô cũng muốn nó to thêm một chút nữa để mặc quần áo đỡ phải độn....
"Ách....con...." Mặt mày của Thái Vy đỏ lựng lên không biết đáp thế nào cho hợp lí.
Nam Mộ ở ghế sopha ngồi chờ thư thả giở báo đọc.
Thật ra bà có thể gọi quần áo tới nhà tha hồ chọn nhưng bản thân bà không muốn, bà lâu lắm rồi mới được trải nghiệm lại cái cảm giác mua đồ cho con gái yêu quý của mình. Cảm giác này nó thành tựu và khiến bà nghiện lắm. Bàn tay mảnh khảnh của bà nắm lấy tay của cô dắt đi một vòng mua đủ thứ linh tinh cho cô. Ngực nhỏ nên mua quần áo cũng hơi kén nhưng với tinh lực tràn đầy của Diệp Mạc thì chào thua hết.
Tiếng chuông điện thoại của cô lúc này lại vang lên. Một dòng tên hiện lên "Lý Húc Béo", Thái Vy liền trượt sau đó để lên tai rồi nghe.
"Alo."
"Hạt tiêu, ngày kia tôi qua thành phố C đấy." Giọng nói của Lý Húc không giấu được vui mừng, cậu vừa nhận được vụ ở tận thành phố này, cũng sắp được nửa năm kể từ lần gặp đó rồi, trái tim cậu không thể không đập nhanh khi đợi tiếng nói cất lên của Thái Vy.
"Ừ, khi nào đến thì nhắn cho tôi một tin, tôi đi đón cậu."
"Ok, nhớ nhé."
"Yên tâm."
Tiếng cúp máy ở đầu bên kia truyền đến, Lý Húc không khỏi thở dài cậu muốn trò chuyện với Thái Vy thêm một lúc nữa, muốn nghe giọng nói êm êm ở sát tai mình một lúc nữa... Mà kệ đi! Ngày kia cô cùng cậu sẽ gặp nhau mà.
"Ai thế con?" Diệp Mạc đang lựa cho Thái Vy mấy cái váy dài để mặc.
"Bạn học cấp 2 cô ạ."
Diệp Mạc gật đầu, đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào cái điện thoại của cô, cái điện thoại hơi cũ do cô hay làm rơi va đập.
"Cũng muộn rồi, mua xong quần áo rồi cô cùng con đi mua điện thoại rồi về nhé, giày dép mai mua."
Thái Vy há hốc mồm, lại còn mai mua... Trời ơi.... bản thân cô cũng không ngại về việc được cô Mạc mua đồ cho nhưng cô rất lười đi nha....
Không phản đối, Thái Vy liền gật đầu cho có lệ, mai đánh lạc hướng cô Mạc làm việc khác là được, điều này chính là điều mà cô có chút sai lầm khi quên rằng Diệp Mạc một khi đã quyết định một cái gì đó thì có bố cô cũng có mà ngăn cản.
....
Con điện thoại SamSung đời mới nhất nằm trong tay của cô có chút hơi phỏng tay, gần 30 chục củ đó, hơi chát nhưng cô thích.
Ánh mắt của hai người ở đằng sau quan sát Thái Vy mỉm cười nói: "Con thích là được, cần gì cứ bảo cô."
Hai lần cà thẻ vào máy thanh toán lòng Thái Vy cảm thấy khá chua chát, nhất là đống quần áo, mặc cho cô phản kháng rằng cô ít mặc váy thì đáp lại lời phản kháng của cô Diệp Mạc liền nói rằng:
"Con gái phải mặc váy, cô thích con mặc váy cho cô xem!"
Cô Mạc thích lẽ nào cô còn dám từ chối sao?....
Quần áo được đưa về vào ngày mai còn điện thoại đã nằm trong túi của cô. Diệp Mạc mua chưa đã nhưng cũng đến giờ về nên bà thôi.
.....
Cơm nước xong xuôi, một ngày dài kết thúc, nay Thái Vy chẳng nói được mấy câu với Nam Cường do quá nhiều việc, chiếc kẻ sắt nhỏ đang nằm ở đầu giường, cô lấy chiếc hộp đựng dây chuyền khắc tên mình đặt vào cất trong một góc kín kẽ của căn phòng rồi bắt đầu từ từ thiết đi, nhưng... vừa nhắm mắt lại nhớ đến những cảnh thân mật giữa cô và anh.... Thái Vy mơ mơ hồ hồ ngủ....
Tiếng cạch mở cửa lúc này cô mới vừa vào giấc ngủ, người đàn ông đi thẳng đến giường lăn vào chỗ của cô. Một phản xạ có điều kiện sống lưng của Thái Vy lạnh toát tỉnh cả ngủ bật dậy một chân đạp tên đàn ông lăn thẳng xuống giường. Chế trụ, khóa chặt tay không cho cử động. Nam Cường thấy động tĩnh khá lớn liền từ từ chui ở lỗ chó thông phòng ra. Nút bật điện ở ngay đó, anh mới bật lên thi một cảnh tượng hiện lên.
Nam Phi đang kêu oai oái do lực khóa tay của Thái Vy rất mạnh, đôi mắt mơ màng của cô tuy chưa tỉnh hẳn nhưng vẫn ra tay rất chuẩn xác. Cửa phòng vẫn chưa đóng hơi khe khé, Nam Mộ cùng vợ nghe thấy tiếng kêu liền đi đến.
Bà trợn tròn mắt nhìn Nam Phi đang kêu oai oái.
"Nam Phi?"
Bình luận facebook