-
Chương 1: Bắn Gà
Sáu tháng trước. Bệnh viện thành phố.
– Đi thôi.
Vân Khánh nhíu mày nhìn Lan Chi đang đi bỗng nhiên dừng lại rẽ sang hướng khác.
Không nói không rằng, Lan Chi lù lù tiến lại gần cái thằng đang liên tục lảm nhảm chửi thề ấy mà nhéo cho hắn một cái thật đau vào mạn sườn, đúng cái chỗ mà hắn đang bị thương ấy làm thằng đó la toáng lên kêu trời kêu đất.
– Cái con điên này, tao phải giết nó…
– Đáng cái đời.
Nói rồi Chi nhìn hắn đầy khinh bỉ mà bỏ đi.
***
Trần lan Chi – nghiên cứu sinh trường đại học X. Hai mươi ba tuổi. Sáu tháng trước cô còn ở cùng người bạn thân, chị em tốt là Vân Khánh. Nhưng cô ấy đã bị ông ngoại đưa về Trung Quốc học tập quản lý kinh doanh cho công ty của gia tộc ở bên đó. Mặc dù Vân Khánh không muốn nhưng lại chẳng có cách nào chối từ.
Giờ đây Chi sống một mình trong căn nhà bố mẹ mua cho từ hồi năm nhất đại học. Sống một mình và một mình chiến đấu với tên học sinh cứng đầu đáng ghét mà cô phải dạy kèm. Đúng hơn là bị người lớn trong nhà lừa làm gia sư cho hắn. Nếu biết trước đó là hắn cô nhất định chối từ ca khoai cả ruộng này.
Cái ngày đầu cô đến nhà hắn, hắn như con ngựa bất kham cãi cả lời mẹ hắn mà vùng vằng bỏ ra khỏi nhà lúc ấy đi cũng không thèm nhìn cô lấy một cái mà va cả vào người cô cũng không làm hắn giật mình. Hắn lại coi cô như không khí vậy.
Những ngày tháng sau đó là chuỗi ngày cô bị hắn hành cho tới bến. Khi thì sịt lốp xe của cô, lúc lại giấu mũ bảo hiểm rồi quẳng giầy của cô vào chuồng con Vic cho nó gặm… đủ thứ trò trẩu mà hắn nghĩ ra đều đổ hết lên người cô.
Cô ghét, rất ghét hắn.
- A… a…
- Thôi nào. Kêu than thế cũng giải quyết được gì đâu. Thằng bé này cũng đáng yêu nhỉ. – Vân Khánh ở đầu bên kia bật cười khanh khách trêu chọc Lan Chi.
- Đáng yêu cái đầu mày ấy. – Lan Chi tức điên lên hằn học mà nhiếc móc Vân Khánh. – Mày thấy nó đáng yêu để tao đóng gói nó lại chuyển phát nhanh sang bên Tàu cho mày nhé. – Chi nghiến răng nghiến lợi mà rít lên khiến đầu bên kia Vân Khánh cũng phải nhăn mặt lắc đầu.
Vừa hay có điện thoại của Khánh Anh gọi đến Vân Khánh liền chào tạm biệt quả bom đang phát nổ là Chi mà nhận điện thoại của anh.
Màn hình vừa tối lại, Chi liền ném điện thoại ra một góc. Thật đáng ghét Vân Khánh lại theo tiếng gọi của tình yêu mà bỏ mặc cô khốn đốn. Cô muốn xả, xả cho bõ tức. Thằng khốn Long Bắp lại dám mang đôi giầy Ck cô mới đi được có mấy lần thả vảo chuồng con Vic – Con ngao Tây tạng khổng lồ nhà hắn làm đồ chơi cho nó. Cô tức lắm nhưng không làm gì được vì nhà khi ấy chỉ có mình cô với hắn và người giúp việc. Nếu mẹ hắn ở nhà chắc chắn cô nằm bò ra ăn vạ cho bõ tức rồi.
Đám chị em bạn dì San San, Tâm Anh chẳng hiểu dạo giờ bận gì mà nhắn tin cả buổi không thấy reply lại. May thay vớ được Vân Khánh mới videocall được lúc thì cô cũng bị giai cướp mất.
- Ôi! Ông trời ngược đãi con thế này. Hu… hu…
Chi dụi dụi đầu xuống đệm miệng lại không ngừng kêu than.
***
Cổng trường đại học X
- Chào chị Chi!
- Chào!
Ngày thứ hai đẹp trời, Chi tung tăng tay cặp laptop, tay cầm đồ ăn sáng bước vào cổng, lại gặp mấy bạn sinh viên đáng yêu mà lên tiếng chào hỏi. Cô quá cái tuổi ra trường rồi mà vẫn hồn nhiên vô tư như sinh viên năm nhất vậy.
Cô thích thú khi được vài bạn trẻ khen mình nhìn như học sinh cấp ba. Nhắc đến học sinh cấp ba mà cô lại thấy hận.
Chi nhớ lúc mà cậu bé bên khoa công nghệ thông tin nói cô nhìn như học sinh cấp ba thì tên hung thần Long từ đâu đi qua hắn lại nhếch mép cười đểu cô. Hắn đi lướt qua là cô đã nén thờ phào nhẹ nhõm rồi nhưng thật chẳng ngờ còn ngoái đầu lại nói thêm cái câu “khuôn mặt phụ huynh thân hình học sinh” rồi phá lên cười ha há, hố hố với đám trẻ trâu lâu nhâu đi cùng hắn và mấy đứa con gái ăn mặc thiếu vải nhìn thế nào cũng ăn đứt cái thân hình “học sinh” của cô. Khiến Chi giận tím mặt, lúc ấy thật chỉ muốn xông đến cào nát cái mặt hắn ra.
***
- Chi, mai đi trông thi bên khoa A nhé. – Tiếng giáo sư lanh lảnh cất lên kéo Chi trở về với thực tại. Cô giật mình lớ ngớ gật gật đầu nhận lấy bảng danh sách sinh viên khoa A trong phòng cô coi thi ngày mai.
Lướt một vòng cái bảng danh sách từ trên xuống dưới, lại từ dưới lên trên cái tên Ngô Vũ Long sinh ngày 27/7/199x chềnh ềnh ngay gần cuối bảng danh sách hơn bốn mươi sinh viên ấy. Mắt Chi sáng lên. Lần này hắn chết chắc với cô. Chi thầm cười man dợ trong lòng.
Ngày hôm sau. Quán điện tử.
- Đi thôi anh, hôm nay phải đi thi. – Cậu trai đeo kính cận vì chơi điện tử nhiều khều khều tay Long khi hắn đang cắm mặt vào bắn gà trên màn hình máy tính.
- Thi cử cái gì? Mày thấy tao đi thi bao giờ không? Cút. – Long hất tay cậu trai kia ra, mặt nhâng nháo trừng mắt nhìn cậu ta một cái rồi nhanh chóng đưa mắt tập trung vào màn hình đang có nguyên đàn gà nhiều màu sắc đang lượn loạn xạ trên màn hình hơn ba mươi inch kia. Tay hắn lại vừa di chuột vừa bấm nút một cách thuận thục.
Cậu chàng ấm ức vì bị đàn anh mắng liền liếc mắt nhìn mấy thằng trong đám đang thích chí hùa theo mà lẩm bẩm “thế nên anh mới mãi không ra được trường”.
- Móa thằng này. Mày xéo ngay. Cút về mà đi thi. – Long cầm con chuột dơ lên định quăng chàng trai mắt kính xấu số kia nhưng thật may nó là chuột dây nên cậu kia thoát nạn ba chân bốn cẳng chạy biến rời khỏi quán.
Nửa phút sau.
- Mày lại quay lại làm gì? – Long nhíu mày liếc nhìn cậu giai mắt kính khi nãy đã ra khỏi đây rồi tự dưng quay lại. – Nghĩ lại rồi hả?
- Em lấy balo.
Nói rồi cậu ta nhanh tay túm lấy cái balo màu bò trên ghế gần Long rồi chạy biến như thể chỉ cần chậm chân một chút cậu ta sẽ bị hắn bóp cổ chết vậy.
Long nhếch mép cười khinh bỉ cái thằng nhát gan ấy rồi tiếp tục đeo tai nghe lên bắn gà.
Nói ra thì thật nực cười, Long chẳng chơi mấy trò như Liên minh huyền thoại, huyền thoại võ lâm, Pubg hay mấy game đang thịnh hành bây giờ mà đi chơi cái trò bắn gà có niên đại từ thời xa lắc xa lơ rồi chỉ vì Lan Chi chơi trò đấy rất siêu và hắn không thể thua cô được. Vì vậy cả tháng nay hắn bỏ rơi mấy con bồ nhõng nhẽo, bỏ rơi cả Bar bủng mà đóng đô ở cái tiệm net gần trường này luyện bắn gà. Và cái con gà mái to bự thỉnh thoảng lại xuất hiện ấy hắn coi nó là Lan Chi. Càng bắn nó hắn càng phấn khích mà rú rít lên mỗi lần nó xuất hiện.
Tiếng Long cười hí há khi đến đoạn con gà mái Khổng lồ xuất hiện khiến mấy thằng đàn em loi nhoi đi theo cũng phải tò mò mà mon men lại gần, thằng thì khoanh tay đứng phía sau, thằng lại tì tay lên bàn cạnh hắn, thằng lại dí sát mặt lại gần mặt hắn.
- Óao òao òao. Phá đảo. Kha kha kha… - Long làm ra cái vẻ mặt đắc trí cực độ, bật cười thành tiếng hai mắt như muốn nhảy ra ngoài. Tay lại liên tục đập xuống bàn phấn khích khi khỉ đột được cho ăn chuối.
- Ều… ề… ề…
Cả đám phía sau không hẹn mà đồng thanh trề mồm ra thành tiếng. Họ lại còn tưởng hắn chơi trò gì cao siêu lắm ra là cái trò dành cho học sinh cấp tiểu học này. Long xoay người dơ chân đạp loạn lên miệng lại liên tục chửi thề đuổi mấy thằng nhóc đó khiến mấy thằng chạy loạn trở về chỗ của mình.
“Ting!” – Tiếng tin nhắn gửi tới. Chi dơ điện thoại lên nhìn. Màn hình hiện lên người gửi là – Long Bắp. Chi nhíu mày mở tin nhắn. Trong đầu lại thầm nghĩ không biết thằng quỷ này lại giở trò gì.
Trên màn hình là cái hình ảnh màn hình máy tính và cái hình trò chơi bắn gà mà hắn mới phá được đảo trước cô. Kèm theo là icon Ami bụng bự tay cầm giỏ tiến lui rắc hoa bay phấp phới.
Chi phồng má lấy hơi thổi phì lên làm bay bay mấy cọng tóc đang vương trên trán. Chắc giờ hắn phải đang thích chí lắm vì thắng được cô nên mới nhắn cái tin ấy. Chi chợt giật mình nhìn vào đồng hồ trên màn hình điện thoại. Còn chưa đến mười phút nữa là đến giờ thi vậy mà hắn vẫn đang ở quán net bắn gà mà gửi tin cho cô. Chi nghiến răng nghiến lợi “cái thằng quỷ này, giờ còn ở đấy mà bắn gà”.
Chi lập cập nhấn số gọi ngay cho hắn. Hắn lại dám không đến phòng thi? Có cái mặt cô ở đây mà hắn dám bỏ thi? Đúng là không muốn để cô ngóc đầu lên gặp bố mẹ hắn.
Ở bên này Long nhìn thấy cô gọi đến nhưng vẫn thản nhiên như không ấn vào cạnh điện thoại không cho nó kêu nữa mà tiếp tục cắm mặt vào màn hình máy tính.
Đến cuộc thứ năm. Long nghía sang nhìn màn hình điện thoại nhấp nháy nhếch mép cười.
- Kìa anh. Cô giáo anh gọi. – Thằng nhóc đầu hồng liếc mắt nhìn lên điện thoại của Long mà nói, giọng sặc mùi mỉa mai.
Long liếc thằng nhóc một cái lại định với tay nghe máy thì điện thoại chợt tắt. Chi điên tiết gửi một tin nhắn đến. Dòng chữ màu đen hiện lên màn hình. Long không kịp mở mà vội với tay lấy áo khoác vắt trên ghế chạy như ma đuổi trước con mắt kinh ngạc của mấy thằng em trong đó. Chúng nhìn nhau chỉ trỏ chẳng hiểu gì.
Chi đứng đó, ngay trước cửa. Mắt lại nheo lại nhìn vào chiếc đồng hồ trên tưởng. Khuôn mặt cô hiện rõ sự khó chịu xen lẫn lo lắng. Bên trong phòng đám sinh viên đang lao nhao hỏi han nhau, kẻ nhờ vả người bên cạnh, kẻ tìm cách dấu phao làm thành một đám ồn ào.
Đồng hồ điểm đúng mười giờ. Chi quay người bước vào trong phòng với tập đề thi trên tay.
– Đi thôi.
Vân Khánh nhíu mày nhìn Lan Chi đang đi bỗng nhiên dừng lại rẽ sang hướng khác.
Không nói không rằng, Lan Chi lù lù tiến lại gần cái thằng đang liên tục lảm nhảm chửi thề ấy mà nhéo cho hắn một cái thật đau vào mạn sườn, đúng cái chỗ mà hắn đang bị thương ấy làm thằng đó la toáng lên kêu trời kêu đất.
– Cái con điên này, tao phải giết nó…
– Đáng cái đời.
Nói rồi Chi nhìn hắn đầy khinh bỉ mà bỏ đi.
***
Trần lan Chi – nghiên cứu sinh trường đại học X. Hai mươi ba tuổi. Sáu tháng trước cô còn ở cùng người bạn thân, chị em tốt là Vân Khánh. Nhưng cô ấy đã bị ông ngoại đưa về Trung Quốc học tập quản lý kinh doanh cho công ty của gia tộc ở bên đó. Mặc dù Vân Khánh không muốn nhưng lại chẳng có cách nào chối từ.
Giờ đây Chi sống một mình trong căn nhà bố mẹ mua cho từ hồi năm nhất đại học. Sống một mình và một mình chiến đấu với tên học sinh cứng đầu đáng ghét mà cô phải dạy kèm. Đúng hơn là bị người lớn trong nhà lừa làm gia sư cho hắn. Nếu biết trước đó là hắn cô nhất định chối từ ca khoai cả ruộng này.
Cái ngày đầu cô đến nhà hắn, hắn như con ngựa bất kham cãi cả lời mẹ hắn mà vùng vằng bỏ ra khỏi nhà lúc ấy đi cũng không thèm nhìn cô lấy một cái mà va cả vào người cô cũng không làm hắn giật mình. Hắn lại coi cô như không khí vậy.
Những ngày tháng sau đó là chuỗi ngày cô bị hắn hành cho tới bến. Khi thì sịt lốp xe của cô, lúc lại giấu mũ bảo hiểm rồi quẳng giầy của cô vào chuồng con Vic cho nó gặm… đủ thứ trò trẩu mà hắn nghĩ ra đều đổ hết lên người cô.
Cô ghét, rất ghét hắn.
- A… a…
- Thôi nào. Kêu than thế cũng giải quyết được gì đâu. Thằng bé này cũng đáng yêu nhỉ. – Vân Khánh ở đầu bên kia bật cười khanh khách trêu chọc Lan Chi.
- Đáng yêu cái đầu mày ấy. – Lan Chi tức điên lên hằn học mà nhiếc móc Vân Khánh. – Mày thấy nó đáng yêu để tao đóng gói nó lại chuyển phát nhanh sang bên Tàu cho mày nhé. – Chi nghiến răng nghiến lợi mà rít lên khiến đầu bên kia Vân Khánh cũng phải nhăn mặt lắc đầu.
Vừa hay có điện thoại của Khánh Anh gọi đến Vân Khánh liền chào tạm biệt quả bom đang phát nổ là Chi mà nhận điện thoại của anh.
Màn hình vừa tối lại, Chi liền ném điện thoại ra một góc. Thật đáng ghét Vân Khánh lại theo tiếng gọi của tình yêu mà bỏ mặc cô khốn đốn. Cô muốn xả, xả cho bõ tức. Thằng khốn Long Bắp lại dám mang đôi giầy Ck cô mới đi được có mấy lần thả vảo chuồng con Vic – Con ngao Tây tạng khổng lồ nhà hắn làm đồ chơi cho nó. Cô tức lắm nhưng không làm gì được vì nhà khi ấy chỉ có mình cô với hắn và người giúp việc. Nếu mẹ hắn ở nhà chắc chắn cô nằm bò ra ăn vạ cho bõ tức rồi.
Đám chị em bạn dì San San, Tâm Anh chẳng hiểu dạo giờ bận gì mà nhắn tin cả buổi không thấy reply lại. May thay vớ được Vân Khánh mới videocall được lúc thì cô cũng bị giai cướp mất.
- Ôi! Ông trời ngược đãi con thế này. Hu… hu…
Chi dụi dụi đầu xuống đệm miệng lại không ngừng kêu than.
***
Cổng trường đại học X
- Chào chị Chi!
- Chào!
Ngày thứ hai đẹp trời, Chi tung tăng tay cặp laptop, tay cầm đồ ăn sáng bước vào cổng, lại gặp mấy bạn sinh viên đáng yêu mà lên tiếng chào hỏi. Cô quá cái tuổi ra trường rồi mà vẫn hồn nhiên vô tư như sinh viên năm nhất vậy.
Cô thích thú khi được vài bạn trẻ khen mình nhìn như học sinh cấp ba. Nhắc đến học sinh cấp ba mà cô lại thấy hận.
Chi nhớ lúc mà cậu bé bên khoa công nghệ thông tin nói cô nhìn như học sinh cấp ba thì tên hung thần Long từ đâu đi qua hắn lại nhếch mép cười đểu cô. Hắn đi lướt qua là cô đã nén thờ phào nhẹ nhõm rồi nhưng thật chẳng ngờ còn ngoái đầu lại nói thêm cái câu “khuôn mặt phụ huynh thân hình học sinh” rồi phá lên cười ha há, hố hố với đám trẻ trâu lâu nhâu đi cùng hắn và mấy đứa con gái ăn mặc thiếu vải nhìn thế nào cũng ăn đứt cái thân hình “học sinh” của cô. Khiến Chi giận tím mặt, lúc ấy thật chỉ muốn xông đến cào nát cái mặt hắn ra.
***
- Chi, mai đi trông thi bên khoa A nhé. – Tiếng giáo sư lanh lảnh cất lên kéo Chi trở về với thực tại. Cô giật mình lớ ngớ gật gật đầu nhận lấy bảng danh sách sinh viên khoa A trong phòng cô coi thi ngày mai.
Lướt một vòng cái bảng danh sách từ trên xuống dưới, lại từ dưới lên trên cái tên Ngô Vũ Long sinh ngày 27/7/199x chềnh ềnh ngay gần cuối bảng danh sách hơn bốn mươi sinh viên ấy. Mắt Chi sáng lên. Lần này hắn chết chắc với cô. Chi thầm cười man dợ trong lòng.
Ngày hôm sau. Quán điện tử.
- Đi thôi anh, hôm nay phải đi thi. – Cậu trai đeo kính cận vì chơi điện tử nhiều khều khều tay Long khi hắn đang cắm mặt vào bắn gà trên màn hình máy tính.
- Thi cử cái gì? Mày thấy tao đi thi bao giờ không? Cút. – Long hất tay cậu trai kia ra, mặt nhâng nháo trừng mắt nhìn cậu ta một cái rồi nhanh chóng đưa mắt tập trung vào màn hình đang có nguyên đàn gà nhiều màu sắc đang lượn loạn xạ trên màn hình hơn ba mươi inch kia. Tay hắn lại vừa di chuột vừa bấm nút một cách thuận thục.
Cậu chàng ấm ức vì bị đàn anh mắng liền liếc mắt nhìn mấy thằng trong đám đang thích chí hùa theo mà lẩm bẩm “thế nên anh mới mãi không ra được trường”.
- Móa thằng này. Mày xéo ngay. Cút về mà đi thi. – Long cầm con chuột dơ lên định quăng chàng trai mắt kính xấu số kia nhưng thật may nó là chuột dây nên cậu kia thoát nạn ba chân bốn cẳng chạy biến rời khỏi quán.
Nửa phút sau.
- Mày lại quay lại làm gì? – Long nhíu mày liếc nhìn cậu giai mắt kính khi nãy đã ra khỏi đây rồi tự dưng quay lại. – Nghĩ lại rồi hả?
- Em lấy balo.
Nói rồi cậu ta nhanh tay túm lấy cái balo màu bò trên ghế gần Long rồi chạy biến như thể chỉ cần chậm chân một chút cậu ta sẽ bị hắn bóp cổ chết vậy.
Long nhếch mép cười khinh bỉ cái thằng nhát gan ấy rồi tiếp tục đeo tai nghe lên bắn gà.
Nói ra thì thật nực cười, Long chẳng chơi mấy trò như Liên minh huyền thoại, huyền thoại võ lâm, Pubg hay mấy game đang thịnh hành bây giờ mà đi chơi cái trò bắn gà có niên đại từ thời xa lắc xa lơ rồi chỉ vì Lan Chi chơi trò đấy rất siêu và hắn không thể thua cô được. Vì vậy cả tháng nay hắn bỏ rơi mấy con bồ nhõng nhẽo, bỏ rơi cả Bar bủng mà đóng đô ở cái tiệm net gần trường này luyện bắn gà. Và cái con gà mái to bự thỉnh thoảng lại xuất hiện ấy hắn coi nó là Lan Chi. Càng bắn nó hắn càng phấn khích mà rú rít lên mỗi lần nó xuất hiện.
Tiếng Long cười hí há khi đến đoạn con gà mái Khổng lồ xuất hiện khiến mấy thằng đàn em loi nhoi đi theo cũng phải tò mò mà mon men lại gần, thằng thì khoanh tay đứng phía sau, thằng lại tì tay lên bàn cạnh hắn, thằng lại dí sát mặt lại gần mặt hắn.
- Óao òao òao. Phá đảo. Kha kha kha… - Long làm ra cái vẻ mặt đắc trí cực độ, bật cười thành tiếng hai mắt như muốn nhảy ra ngoài. Tay lại liên tục đập xuống bàn phấn khích khi khỉ đột được cho ăn chuối.
- Ều… ề… ề…
Cả đám phía sau không hẹn mà đồng thanh trề mồm ra thành tiếng. Họ lại còn tưởng hắn chơi trò gì cao siêu lắm ra là cái trò dành cho học sinh cấp tiểu học này. Long xoay người dơ chân đạp loạn lên miệng lại liên tục chửi thề đuổi mấy thằng nhóc đó khiến mấy thằng chạy loạn trở về chỗ của mình.
“Ting!” – Tiếng tin nhắn gửi tới. Chi dơ điện thoại lên nhìn. Màn hình hiện lên người gửi là – Long Bắp. Chi nhíu mày mở tin nhắn. Trong đầu lại thầm nghĩ không biết thằng quỷ này lại giở trò gì.
Trên màn hình là cái hình ảnh màn hình máy tính và cái hình trò chơi bắn gà mà hắn mới phá được đảo trước cô. Kèm theo là icon Ami bụng bự tay cầm giỏ tiến lui rắc hoa bay phấp phới.
Chi phồng má lấy hơi thổi phì lên làm bay bay mấy cọng tóc đang vương trên trán. Chắc giờ hắn phải đang thích chí lắm vì thắng được cô nên mới nhắn cái tin ấy. Chi chợt giật mình nhìn vào đồng hồ trên màn hình điện thoại. Còn chưa đến mười phút nữa là đến giờ thi vậy mà hắn vẫn đang ở quán net bắn gà mà gửi tin cho cô. Chi nghiến răng nghiến lợi “cái thằng quỷ này, giờ còn ở đấy mà bắn gà”.
Chi lập cập nhấn số gọi ngay cho hắn. Hắn lại dám không đến phòng thi? Có cái mặt cô ở đây mà hắn dám bỏ thi? Đúng là không muốn để cô ngóc đầu lên gặp bố mẹ hắn.
Ở bên này Long nhìn thấy cô gọi đến nhưng vẫn thản nhiên như không ấn vào cạnh điện thoại không cho nó kêu nữa mà tiếp tục cắm mặt vào màn hình máy tính.
Đến cuộc thứ năm. Long nghía sang nhìn màn hình điện thoại nhấp nháy nhếch mép cười.
- Kìa anh. Cô giáo anh gọi. – Thằng nhóc đầu hồng liếc mắt nhìn lên điện thoại của Long mà nói, giọng sặc mùi mỉa mai.
Long liếc thằng nhóc một cái lại định với tay nghe máy thì điện thoại chợt tắt. Chi điên tiết gửi một tin nhắn đến. Dòng chữ màu đen hiện lên màn hình. Long không kịp mở mà vội với tay lấy áo khoác vắt trên ghế chạy như ma đuổi trước con mắt kinh ngạc của mấy thằng em trong đó. Chúng nhìn nhau chỉ trỏ chẳng hiểu gì.
Chi đứng đó, ngay trước cửa. Mắt lại nheo lại nhìn vào chiếc đồng hồ trên tưởng. Khuôn mặt cô hiện rõ sự khó chịu xen lẫn lo lắng. Bên trong phòng đám sinh viên đang lao nhao hỏi han nhau, kẻ nhờ vả người bên cạnh, kẻ tìm cách dấu phao làm thành một đám ồn ào.
Đồng hồ điểm đúng mười giờ. Chi quay người bước vào trong phòng với tập đề thi trên tay.
Bình luận facebook