Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 89
Cằm bà Lương Thanh Các run run.
Phòng trà lâm vào tĩnh mịch, chỉ còn hương trà nhàn nhạt lan tỏa. Khương Cách nói rồi thì im lặng ngồi đó. Mặt trời giữa trưa gay gắt, ánh nắng xuyên qua cửa kính hắt lên khuôn mặt nhợt nhạt của cô, phản chiếu trong ánh mắt nâu trong veo của cô. Dưới ánh mặt trời, nét mặt cô sắc bén như một lưỡi dao, gắng sức chống đỡ tinh thần của mình.
Bà Lương Thanh Các nhìn ánh mắt đã hằn tia máu của cô, nghĩ đến những lời cô vừa nói, cảm xúc của bà bỗng chốc vỡ òa, chút sức sống còn sót lại trong mắt bà cũng sụp đổ, trông bi thương mà đau lòng.
Bà nhấc tách trà uống một hớp, hương trà lan tỏa trên đầu lưỡi, nhưng bà lại không nếm được chút mùi vị nào. Bà đặt ly trà xuống rồi nói: “Thằng bé cũng không muốn cháu đau buồn, liệu nhà bà có thể thay thằng bé làm chút gì cho cháu không?”
Khương Cách ngước mắt nhìn bà cụ, ánh mắt lay động như mặt hồ gợn sóng. Cô có thể nhận ra thái độ của bà cụ đối với cô đã thay đổi phần nào. Kỳ thực từ lúc Khương Cách bước vào cửa, bà cụ đã không muốn làm khó cô. Bà có thể không vừa ý chuyện cô ở bên Quý Tranh, nhưng bà chưa từng muốn gây khó dễ cho cô.
Khương Cách lặng lẽ nhìn bà mà không nói gì, bà Lương Thanh Các nhìn thẳng vào mắt cô, tiếp lời: “Việc tìm kiếm cứu hộ đã tiến hành mười mấy giờ, vẫn không có chút tiến triển nào. Quân đội còn những nhiệm vụ khác, không thể nào tiếp tục tìm kiếm bọn họ.”
Ông cụ Quý Hiển cả đời làm quân nhân, bà Lương Thanh Các đã quen chứng kiến chuyện sinh tử. Chuyện mất tích trong lúc làm nhiệm vụ không hiếm lạ gì trong quân đội, kết quả luôn mặc định rằng người mất tích đã hi sinh, sau đó sẽ được trao tặng huân chương, vinh quang xuống mồ.
Khương Cách trầm mặc một lúc rồi hỏi: “Bà còn muốn nói với cháu gì đó nữa.”
Quả là một cô gái thông minh, bà Lương Thanh Các không trả lời ngay mà lựa chọn kỹ câu chữ, rồi nhìn Khương Cách nói: “Cháu không giống với gia đình bà. Nhà bà không thể dứt ra khỏi chuyện này, nhưng cháu có thể, cháu còn trẻ, mau rời đi…”
“Tuy cháu và A Tranh vẫn chưa phải là vợ chồng…” Khương Cách ngắt lời bà Lương Thanh Các, bà cụ ngước mắt nhìn cô. Cô khẽ mím môi, giọng nói bình bình, hàm răng nghiến chặt: “Nhưng dù là xuất phát từ tình yêu hay tình thân, anh ấy vẫn là người mà cháu yêu nhất trên thế gian này. Tình cảm cháu dành cho anh ấy không nhạt nhòa như thế.”
Bà Lương Thanh Các không biết những chuyện giữa cô và Quý Tranh, cũng không biết Quý Tranh có ý nghĩa ra sao đối với cô. Cô không hề tức giận vì bà cụ đánh giá tình cảm giữa hai người như thế, nhưng cô sẽ phản bác lại.
“Cháu muốn anh ấy sống sót, cháu cũng tin rằng anh ấy còn sống. Hiện tại cháu không có gì để trao cho anh ấy, cháu chỉ có thời gian, cháu có thể chờ anh ấy. Trừ phi thi thể anh ấy nằm trước mắt cháu, để cháu biết chắc rằng đó là anh ấy, nếu không cháu vẫn sẽ chờ anh ấy.”
Nói đoạn, Khương Cách dịu giọng nhìn bà cục nói: “Cảm ơn bà đã nghĩ cho cháu, nhưng cháu không có ý định từ bỏ. Cháu đã chuẩn bị tâm lý, cháu không cần ai khác giúp đỡ, tự bản thân cháu có thể xử lý ổn thỏa mọi chuyện.”
Khương Cách đã thầm nhủ những lời ấy trong lòng không biết bao nhiêu lần, hiện tại cô đã bộc bạch hết tất cả suy nghĩ và tâm trạng của mình. Chỉ có những lời nói ấy có thể giúp cô chống đỡ trước mọi chuyện. Cho dù có bao nhiêu người nói “mất tích có nghĩa là đã hi sinh”, cho dù những người khác lựa chọn tin vào điều đó, cô vẫn chỉ tin vào bản thân mình – chỉ cần thi thể của Quý Tranh chưa được tìm thấy, cô vẫn tin rằng anh còn sống.
Bà Lương Thanh Các mấp máy môi định nói gì, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Khương Cách, bà lại dừng lại.
Phòng trà yên tĩnh trở lại, Khương Cách nói xong thì ngẩn người một lúc, vốn dĩ cô định an ủi bà Lương Thanh Các, không ngờ rốt cuộc lại là bà cụ an ủi cô, cô còn lải nhải nhiều như thế.
Cô mím môi rồi châm trà cho bà cụ. Không muốn phụ lòng tốt của bà cụ, Khương Cách ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu như cháu phải giúp A Tranh làm gì đó…”
Châm trà xong, Khương Cách đặt ấm trà lên bàn rồi ngẩng đầu nhìn bà Lương Thanh Các gọi: “Bà nội.”
Bà cụ sững sờ.
Cô gái trẻ trước mặt đang cụp mắt, hàng mi dày che đi đôi mắt, ngón tay mảnh khảnh của cô vuốt ấm trà, cô khẽ nói: “A Tranh rất muốn nghe cháu gọi bà như thế.”
Bởi vì anh muốn cưới cô làm vợ.
Bà cụ và Khương Cách ngồi trong phòng trà nửa tiếng, nửa tiếng sau hai người cùng ra ngoài. Bà Lương Thanh Các ngồi xuống cạnh ông Quý Hiển, Khương Cách ngồi bên cạnh Quý Xuyến. Hoàng Di Quân nhìn hai người, trong lòng cũng bối rối. Trông hai người vẫn không khác gì mấy so với lúc vào phòng trà, nhưng bầu không khí đã thay đổi đôi chút. Thế nhưng dù có thay đổi thế nào thì với tình hình hiện tại, điều này không hề có ý nghĩa gì với Quý Tranh hay Khương Cách nữa.
Thấy Khương Cách và bà Lương Thanh Các ngồi xuống, ông cụ Quý Hiển hỏi vợ gì đó, bà cụ đáp lời rồi nói với dì Triệu: “Dì đi nấu chút gì cho Khương Cách đi, con bé vừa trở về từ Anh, chưa ăn chưa ngủ được chút nào, dù là mình đồng da sắt cũng không chịu nổi.”
Lời bà cụ phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng khách, Khương Cách ngước mắt nhìn bà cụ, bà cụ cũng nhìn cô hỏi: “Cháu có đói bụng không?”
Hiện tại Khương Cách chẳng hề cảm thấy đói bụng hay mệt nhọc gì cả, tất cả giác quan của cô đã mơ hồ, cô chỉ đủ sức để giữ mình tỉnh táo. Cô còn chưa kịp trả lời, dì Triệu đã đưa mắt ra hiệu rồi thở dài nói: “Phu nhân, tôi đã nấu xong bữa trưa rồi, mọi người cùng ăn đi. Từ hôm qua đến giờ bà và ông Quý vẫn chưa ăn gì…”
Tâm trạng mọi người đều giống nhau, nhưng dù thế nào vẫn phải ăn uống nghỉ ngơi.
Ông cụ Quý Hiển nghe dì ấy nói thì khẽ gật đầu, ông đứng dậy bảo: “Đi ăn thôi. Ăn một bữa cũng không làm chậm trễ việc chờ tin tức.”
Nghe lời ông nội, Quý Cẩm bế Quý Chước lên, Quý Xuyến gọi bố mẹ, bà Lương Thanh Các đi cùng Khương Cách, cả nhà đến phòng ăn.
Bữa trưa gồm những món thanh đạm đã được bày sẵn trên bàn ăn. Mọi người trong nhà cũng không cần khách sáo, sau khi an vị thì bắt đầu động đũa. Khương Cách được xếp ngồi vào chỗ của Quý Tranh, tuy cô không đói nhưng vẫn nhận lấy chén cháo dì Triệu đưa đến rồi nói cảm ơn, sau đó cúi đầu ăn.
Trong phòng ăn dần có tiếng nói chuyện, cũng có sức sống hơn một chút, bầu không khí trong nhà vốn ngột ngạt vì chuyện của Quý Tranh giờ đây đã nhẹ nhàng hơn đôi chút. Dì Triệu thấy mọi người ăn cháo thì lòng cũng dễ chịu hơn, bỗng có tiếng người mở cửa.
Sau tiếng mở cửa là tiếng bước chân nặng nề trong phòng khách, áp cả tiếng động trong phòng ăn. Một lúc sau, bóng người cao lớn đứng trước cửa phòng ăn.
Quý Phàm đứng đó, hàm răng nghiến chặt, nét mặt vẫn nóng nảy như thường, nhưng lại có chút mất mát khó nhìn thấy được. Hơi thở ông hơi phập phồng, ông nhìn về phía ông cụ Quý Hiển, không nói gì, sau đó đưa mắt nhìn Khương Cách đang ngồi đó.
Dáng người và khuôn mặt của Quý Tranh rất giống Quý Phàm, nhưng Quý Tranh rất ôn hòa, còn ba anh lại dễ nóng giận, khuôn mặt luôn có vẻ cáu gắt. Đây là lần đầu tiên Khương Cách gặp ông, nhưng không phải là lần đầu tiên biết đến ông. Thậm chí trước khi quen biết Quý Tranh, Khương Cách đã nhiều lần nghe tên Quý Phàm. Nghe nói ông làm việc rất dứt khoát, tính khí nóng nảy, nói một không hai, luôn tự cho rằng mình đúng, cố chấp mà độc đoán… Bởi vì tính cách ông như thế nên ông mới không chấp nhận để Quý Tranh ở bên cô, thậm chí để ép buộc Quý Tranh nghe theo lời mình, ông không ngại đoạn tuyệt quan hệ cha con với Quý Tranh.
Nói đến trở ngại giữa cô và Quý Tranh, so với bà nội Lương Thanh Các, kỳ thật trở ngại lớn nhất chính là Quý Phàm.
Thấy Quý Phàm trở về, bầu không khí trong phòng ăn trùng xuống vài giây. Khương Cách ngồi ở chỗ của Quý Tranh, tay đang cầm chén sứ. Vẻ mặt Khương Cách vẫn bình tĩnh, nhìn thấy Quý Phàm đưa mắt về phía mình, cô bèn lễ phép cúi đầu chào.
Quý Phàm không đáp lại, ông dời mắt đi rồi xoay người rời khỏi phòng ăn.
Trong phòng ăn không một tiếng động, bầu không khí càng trở nên trầm lặng, tâm trạng mọi người đều nặng nề. Khương Cách thoáng trầm mặc rồi đặt muỗng cháo xuống, nhưng chưa kịp đứng dậy đã có một bàn tay đặt lên vai cô.
Khương Cách quay đầu thì nhìn thấy bà Lương Thanh Các đứng sau lưng mình. Bà cụ thấy chén cháo của cô vẫn chưa vơi đi chút nào, bèn lên tiếng khuyên bảo: “Cháu ăn hết đi đã.”
Trong lúc nói, bà cụ còn vỗ vỗ lên vai cô như đang trấn an. Khương Cách sững sờ, bà cụ nói: “Không sao đâu, để bà đi xem.”
Nói rồi, bà Lương Thanh Các đứng dậy rời khỏi phòng ăn.
Quý Phàm đứng hút thuốc trước cửa sổ trong phòng ngủ trên tầng. Ông rít một hơi, khói thuốc làm ông khẽ ho khan.
Cửa phòng ngủ để mở, bà Lương Thanh Các bước vào rồi ngồi xuống trước bàn làm việc. Sau khi ly hôn, Quý Phàm không thích ở lại nhà mình, có thời gian ông sẽ trở về nhà cha mẹ. Nói là đến phụng dưỡng cha mẹ, nhưng kỳ thật là do ông không có nơi để trở về.
Nghe tiếng bà Lương Thanh Các bước vào, Quý Phàm quay đầu lại nhìn, rồi dập điếu thuốc trên tay. Bà cụ lên tiếng hỏi: “Đã ăn cơm chưa?”
Quý Phàm nghe tin Quý Tranh gặp chuyện khi đang đi công tác ở Châu Âu, ông trở về ngay sau Khương Cách, chưa hề nghỉ ngơi hay ăn uống được gì.
Ông không trả lời mà chỉ ngồi bên giường nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Là mẹ gọi Khương Cách đến.” Lương Thanh Các nói.
Nghe bà nói, Quý Phàm lập tức quay đầu lại nhìn mà không kịp che giấu vẻ mặt mình. Cơn tức giận của ông đã tiêu tan, trong mắt ông chỉ còn lại bi thương và tuyệt vọng. Ông là một người luôn mạnh mẽ, từ lúc lập nghiệp đến giờ, ông chưa bao giờ cảm thấy nản lòng như thế.
Quý Phàm giật mình hoàn hồn, rồi cụp mắt nói: “Chuyện này không còn quan trọng nữa.”
Cho dù là Khương Cách hay bất cứ thứ gì khác cũng không còn quan trọng nữa. Con người vốn luôn là thế, đến lúc mất đi người mình yêu thương mới hối hận vì những gì mình làm.
Lần đầu tiên sau năm mươi năm, Quý Phàm mới nhìn nhận lại bản thân. Con người ông có dã tâm lớn, cũng có đủ năng lực để thực hiện dã tâm của mình, thế nên ông không cho phép người khác làm trái ý mình, không chỉ là trong công việc, ngay cả với người thân cũng thế.
Vừa nhận được cú điện thoại, trái tim ông như rơi xuống vực sâu, khi ấy ông còn giận dữ mắng Quý Tranh không chịu nghe lời mình, cứ nhất quyết phải nhận nhiệm vụ nguy hiểm như thế.
Khi ông ôm tâm trạng lo lắng lên máy bay, trong lòng ông nghĩ, nếu Quý Tranh sống sót, ông sẽ cấm triệt không cho Quý Tranh đi vào nguy hiểm như thế nữa, cho dù có phải trói con trai lại cũng được.
Ngồi trên máy bay mấy tiếng, Quý Phàm chợt nhận ra, có lẽ ông cũng không còn cơ hội trói Quý Tranh lại. Suy nghĩ ấy vừa xuất hiện, trái tim ông bỗng chốc nguội lạnh.
Có lẽ sinh mệnh của Quý Tranh đã kết thúc như thế, trong ký ức của Quý Tranh về ông sẽ chỉ có những trận cãi vã, những lời ép buộc, thậm chí lần cuối gặp nhau, ông còn tuyệt tình cắt đứt quan hệ cha con. Thân làm cha, Quý Phàm chưa từng hiểu rõ cuộc sống 27 năm qua của Quý Tranh, cũng chưa từng cho Quý Tranh bất cứ thứ gì.
27 năm qua, ông chỉ biết ngang ngược làm xằng như kẻ mộng mị, luôn tự cho mình là đúng… Nhưng những gì trong mơ chỉ là giả, khi tỉnh giấc vẫn có thể sửa đổi. Tuy rằng ông và Quý Tranh từng tranh cãi, nhưng bọn họ vẫn là cha con, cuối cùng bọn họ vẫn sẽ tha thứ cho nhau.
Nhưng hiện tại, ông không phải đang trong mơ, tuy hai người họ vẫn là cha con ruột thịt, tuy hai người họ vẫn tranh cãi, nhưng Quý Tranh vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ông.
Bởi vì con trai ông đã không còn trên thế gian này nữa, cho dù ông có hối hận bao nhiêu lần, cho dù ông đã thông suốt và đã ngẫm nghĩ lại những điều mình làm, nhưng tất cả đã không còn quan trọng nữa rồi.
“Người làm cha phải che chở, đồng tình, nâng đỡ, cổ vũ cho con mình, vậy mà con chẳng bao giờ làm được.” Quý Phàm nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng khàn khàn: “Con có lỗi với con trai mình.”
…
Địa đạo tối tăm ẩm thấp chia thành hai ngã rẽ, năm bóng người đứng trước ngã ba, vốc tay hứng mạch nước ngầm nhỏ xuống địa đạo để uống.
Uống nước xong, bốn người xúm lại quanh người cao nhất, tìm kiếm cách giải quyết.
“Đội trưởng, đi bên nào?” Lý Khả lau nước đọng trên khóe miệng rồi hỏi.
Sau khi tập kích vào sào huyệt của đường dây ma túy, bọn họ phát hiện tên cầm đầu đã lẩn trốn, lần theo dấu vết thì tìm được địa đạo này. Sau khi tiến vào địa đạo thì bộ đàm mất tín hiệu, bọn họ mất liên lạc với căn cứ. Nhằm ngăn chặn việc tên cầm đầu bỏ trốn, tiểu đội năm người quyết tâm đuổi theo, đồng thời cũng lưu lại ký hiệu dọc đường.
Tên trùm ma túy này rất gian xảo, chẳng trách hắn ta lẩn trốn được lâu như thế, thật ra địa đạo mới là sào huyệt thực sự của hắn ta. Địa đạo nối dài liên tiếp với nhau, bọn họ liên tục gặp ngã rẽ, chỉ cần lơ đễnh một chút sẽ mất dấu. Mười mấy tiếng qua, dưới sự phán đoán chính xác của Quý Tranh, bọn họ chưa bao giờ đi sai đường.
Nghe Lý Khả hỏi, Quý Tranh chỉ về bên trái, đã xác định lối đi, bọn họ lại tiếp tục tiến về phía trước.
Đối với những lính đặc chủng từng được huấn luyện khắc nghiệt, mười mấy tiếng truy bắt dưới địa đạo không quá khó khăn, thậm chí dọc đường bọn họ vẫn có thể trò chuyện.
“Đội trưởng, anh dựa vào kinh nghiệm để xác định hướng đi à?” Thẩm Văn hỏi.
“May mắn thôi.” Quý Tranh trả lời. Nói rồi, anh bổ sung thêm: “Bởi vì muốn trở về để cầu hôn chị dâu các cậu, nên vận may của anh tốt vô cùng.”
Phòng trà lâm vào tĩnh mịch, chỉ còn hương trà nhàn nhạt lan tỏa. Khương Cách nói rồi thì im lặng ngồi đó. Mặt trời giữa trưa gay gắt, ánh nắng xuyên qua cửa kính hắt lên khuôn mặt nhợt nhạt của cô, phản chiếu trong ánh mắt nâu trong veo của cô. Dưới ánh mặt trời, nét mặt cô sắc bén như một lưỡi dao, gắng sức chống đỡ tinh thần của mình.
Bà Lương Thanh Các nhìn ánh mắt đã hằn tia máu của cô, nghĩ đến những lời cô vừa nói, cảm xúc của bà bỗng chốc vỡ òa, chút sức sống còn sót lại trong mắt bà cũng sụp đổ, trông bi thương mà đau lòng.
Bà nhấc tách trà uống một hớp, hương trà lan tỏa trên đầu lưỡi, nhưng bà lại không nếm được chút mùi vị nào. Bà đặt ly trà xuống rồi nói: “Thằng bé cũng không muốn cháu đau buồn, liệu nhà bà có thể thay thằng bé làm chút gì cho cháu không?”
Khương Cách ngước mắt nhìn bà cụ, ánh mắt lay động như mặt hồ gợn sóng. Cô có thể nhận ra thái độ của bà cụ đối với cô đã thay đổi phần nào. Kỳ thực từ lúc Khương Cách bước vào cửa, bà cụ đã không muốn làm khó cô. Bà có thể không vừa ý chuyện cô ở bên Quý Tranh, nhưng bà chưa từng muốn gây khó dễ cho cô.
Khương Cách lặng lẽ nhìn bà mà không nói gì, bà Lương Thanh Các nhìn thẳng vào mắt cô, tiếp lời: “Việc tìm kiếm cứu hộ đã tiến hành mười mấy giờ, vẫn không có chút tiến triển nào. Quân đội còn những nhiệm vụ khác, không thể nào tiếp tục tìm kiếm bọn họ.”
Ông cụ Quý Hiển cả đời làm quân nhân, bà Lương Thanh Các đã quen chứng kiến chuyện sinh tử. Chuyện mất tích trong lúc làm nhiệm vụ không hiếm lạ gì trong quân đội, kết quả luôn mặc định rằng người mất tích đã hi sinh, sau đó sẽ được trao tặng huân chương, vinh quang xuống mồ.
Khương Cách trầm mặc một lúc rồi hỏi: “Bà còn muốn nói với cháu gì đó nữa.”
Quả là một cô gái thông minh, bà Lương Thanh Các không trả lời ngay mà lựa chọn kỹ câu chữ, rồi nhìn Khương Cách nói: “Cháu không giống với gia đình bà. Nhà bà không thể dứt ra khỏi chuyện này, nhưng cháu có thể, cháu còn trẻ, mau rời đi…”
“Tuy cháu và A Tranh vẫn chưa phải là vợ chồng…” Khương Cách ngắt lời bà Lương Thanh Các, bà cụ ngước mắt nhìn cô. Cô khẽ mím môi, giọng nói bình bình, hàm răng nghiến chặt: “Nhưng dù là xuất phát từ tình yêu hay tình thân, anh ấy vẫn là người mà cháu yêu nhất trên thế gian này. Tình cảm cháu dành cho anh ấy không nhạt nhòa như thế.”
Bà Lương Thanh Các không biết những chuyện giữa cô và Quý Tranh, cũng không biết Quý Tranh có ý nghĩa ra sao đối với cô. Cô không hề tức giận vì bà cụ đánh giá tình cảm giữa hai người như thế, nhưng cô sẽ phản bác lại.
“Cháu muốn anh ấy sống sót, cháu cũng tin rằng anh ấy còn sống. Hiện tại cháu không có gì để trao cho anh ấy, cháu chỉ có thời gian, cháu có thể chờ anh ấy. Trừ phi thi thể anh ấy nằm trước mắt cháu, để cháu biết chắc rằng đó là anh ấy, nếu không cháu vẫn sẽ chờ anh ấy.”
Nói đoạn, Khương Cách dịu giọng nhìn bà cục nói: “Cảm ơn bà đã nghĩ cho cháu, nhưng cháu không có ý định từ bỏ. Cháu đã chuẩn bị tâm lý, cháu không cần ai khác giúp đỡ, tự bản thân cháu có thể xử lý ổn thỏa mọi chuyện.”
Khương Cách đã thầm nhủ những lời ấy trong lòng không biết bao nhiêu lần, hiện tại cô đã bộc bạch hết tất cả suy nghĩ và tâm trạng của mình. Chỉ có những lời nói ấy có thể giúp cô chống đỡ trước mọi chuyện. Cho dù có bao nhiêu người nói “mất tích có nghĩa là đã hi sinh”, cho dù những người khác lựa chọn tin vào điều đó, cô vẫn chỉ tin vào bản thân mình – chỉ cần thi thể của Quý Tranh chưa được tìm thấy, cô vẫn tin rằng anh còn sống.
Bà Lương Thanh Các mấp máy môi định nói gì, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Khương Cách, bà lại dừng lại.
Phòng trà yên tĩnh trở lại, Khương Cách nói xong thì ngẩn người một lúc, vốn dĩ cô định an ủi bà Lương Thanh Các, không ngờ rốt cuộc lại là bà cụ an ủi cô, cô còn lải nhải nhiều như thế.
Cô mím môi rồi châm trà cho bà cụ. Không muốn phụ lòng tốt của bà cụ, Khương Cách ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu như cháu phải giúp A Tranh làm gì đó…”
Châm trà xong, Khương Cách đặt ấm trà lên bàn rồi ngẩng đầu nhìn bà Lương Thanh Các gọi: “Bà nội.”
Bà cụ sững sờ.
Cô gái trẻ trước mặt đang cụp mắt, hàng mi dày che đi đôi mắt, ngón tay mảnh khảnh của cô vuốt ấm trà, cô khẽ nói: “A Tranh rất muốn nghe cháu gọi bà như thế.”
Bởi vì anh muốn cưới cô làm vợ.
Bà cụ và Khương Cách ngồi trong phòng trà nửa tiếng, nửa tiếng sau hai người cùng ra ngoài. Bà Lương Thanh Các ngồi xuống cạnh ông Quý Hiển, Khương Cách ngồi bên cạnh Quý Xuyến. Hoàng Di Quân nhìn hai người, trong lòng cũng bối rối. Trông hai người vẫn không khác gì mấy so với lúc vào phòng trà, nhưng bầu không khí đã thay đổi đôi chút. Thế nhưng dù có thay đổi thế nào thì với tình hình hiện tại, điều này không hề có ý nghĩa gì với Quý Tranh hay Khương Cách nữa.
Thấy Khương Cách và bà Lương Thanh Các ngồi xuống, ông cụ Quý Hiển hỏi vợ gì đó, bà cụ đáp lời rồi nói với dì Triệu: “Dì đi nấu chút gì cho Khương Cách đi, con bé vừa trở về từ Anh, chưa ăn chưa ngủ được chút nào, dù là mình đồng da sắt cũng không chịu nổi.”
Lời bà cụ phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng khách, Khương Cách ngước mắt nhìn bà cụ, bà cụ cũng nhìn cô hỏi: “Cháu có đói bụng không?”
Hiện tại Khương Cách chẳng hề cảm thấy đói bụng hay mệt nhọc gì cả, tất cả giác quan của cô đã mơ hồ, cô chỉ đủ sức để giữ mình tỉnh táo. Cô còn chưa kịp trả lời, dì Triệu đã đưa mắt ra hiệu rồi thở dài nói: “Phu nhân, tôi đã nấu xong bữa trưa rồi, mọi người cùng ăn đi. Từ hôm qua đến giờ bà và ông Quý vẫn chưa ăn gì…”
Tâm trạng mọi người đều giống nhau, nhưng dù thế nào vẫn phải ăn uống nghỉ ngơi.
Ông cụ Quý Hiển nghe dì ấy nói thì khẽ gật đầu, ông đứng dậy bảo: “Đi ăn thôi. Ăn một bữa cũng không làm chậm trễ việc chờ tin tức.”
Nghe lời ông nội, Quý Cẩm bế Quý Chước lên, Quý Xuyến gọi bố mẹ, bà Lương Thanh Các đi cùng Khương Cách, cả nhà đến phòng ăn.
Bữa trưa gồm những món thanh đạm đã được bày sẵn trên bàn ăn. Mọi người trong nhà cũng không cần khách sáo, sau khi an vị thì bắt đầu động đũa. Khương Cách được xếp ngồi vào chỗ của Quý Tranh, tuy cô không đói nhưng vẫn nhận lấy chén cháo dì Triệu đưa đến rồi nói cảm ơn, sau đó cúi đầu ăn.
Trong phòng ăn dần có tiếng nói chuyện, cũng có sức sống hơn một chút, bầu không khí trong nhà vốn ngột ngạt vì chuyện của Quý Tranh giờ đây đã nhẹ nhàng hơn đôi chút. Dì Triệu thấy mọi người ăn cháo thì lòng cũng dễ chịu hơn, bỗng có tiếng người mở cửa.
Sau tiếng mở cửa là tiếng bước chân nặng nề trong phòng khách, áp cả tiếng động trong phòng ăn. Một lúc sau, bóng người cao lớn đứng trước cửa phòng ăn.
Quý Phàm đứng đó, hàm răng nghiến chặt, nét mặt vẫn nóng nảy như thường, nhưng lại có chút mất mát khó nhìn thấy được. Hơi thở ông hơi phập phồng, ông nhìn về phía ông cụ Quý Hiển, không nói gì, sau đó đưa mắt nhìn Khương Cách đang ngồi đó.
Dáng người và khuôn mặt của Quý Tranh rất giống Quý Phàm, nhưng Quý Tranh rất ôn hòa, còn ba anh lại dễ nóng giận, khuôn mặt luôn có vẻ cáu gắt. Đây là lần đầu tiên Khương Cách gặp ông, nhưng không phải là lần đầu tiên biết đến ông. Thậm chí trước khi quen biết Quý Tranh, Khương Cách đã nhiều lần nghe tên Quý Phàm. Nghe nói ông làm việc rất dứt khoát, tính khí nóng nảy, nói một không hai, luôn tự cho rằng mình đúng, cố chấp mà độc đoán… Bởi vì tính cách ông như thế nên ông mới không chấp nhận để Quý Tranh ở bên cô, thậm chí để ép buộc Quý Tranh nghe theo lời mình, ông không ngại đoạn tuyệt quan hệ cha con với Quý Tranh.
Nói đến trở ngại giữa cô và Quý Tranh, so với bà nội Lương Thanh Các, kỳ thật trở ngại lớn nhất chính là Quý Phàm.
Thấy Quý Phàm trở về, bầu không khí trong phòng ăn trùng xuống vài giây. Khương Cách ngồi ở chỗ của Quý Tranh, tay đang cầm chén sứ. Vẻ mặt Khương Cách vẫn bình tĩnh, nhìn thấy Quý Phàm đưa mắt về phía mình, cô bèn lễ phép cúi đầu chào.
Quý Phàm không đáp lại, ông dời mắt đi rồi xoay người rời khỏi phòng ăn.
Trong phòng ăn không một tiếng động, bầu không khí càng trở nên trầm lặng, tâm trạng mọi người đều nặng nề. Khương Cách thoáng trầm mặc rồi đặt muỗng cháo xuống, nhưng chưa kịp đứng dậy đã có một bàn tay đặt lên vai cô.
Khương Cách quay đầu thì nhìn thấy bà Lương Thanh Các đứng sau lưng mình. Bà cụ thấy chén cháo của cô vẫn chưa vơi đi chút nào, bèn lên tiếng khuyên bảo: “Cháu ăn hết đi đã.”
Trong lúc nói, bà cụ còn vỗ vỗ lên vai cô như đang trấn an. Khương Cách sững sờ, bà cụ nói: “Không sao đâu, để bà đi xem.”
Nói rồi, bà Lương Thanh Các đứng dậy rời khỏi phòng ăn.
Quý Phàm đứng hút thuốc trước cửa sổ trong phòng ngủ trên tầng. Ông rít một hơi, khói thuốc làm ông khẽ ho khan.
Cửa phòng ngủ để mở, bà Lương Thanh Các bước vào rồi ngồi xuống trước bàn làm việc. Sau khi ly hôn, Quý Phàm không thích ở lại nhà mình, có thời gian ông sẽ trở về nhà cha mẹ. Nói là đến phụng dưỡng cha mẹ, nhưng kỳ thật là do ông không có nơi để trở về.
Nghe tiếng bà Lương Thanh Các bước vào, Quý Phàm quay đầu lại nhìn, rồi dập điếu thuốc trên tay. Bà cụ lên tiếng hỏi: “Đã ăn cơm chưa?”
Quý Phàm nghe tin Quý Tranh gặp chuyện khi đang đi công tác ở Châu Âu, ông trở về ngay sau Khương Cách, chưa hề nghỉ ngơi hay ăn uống được gì.
Ông không trả lời mà chỉ ngồi bên giường nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Là mẹ gọi Khương Cách đến.” Lương Thanh Các nói.
Nghe bà nói, Quý Phàm lập tức quay đầu lại nhìn mà không kịp che giấu vẻ mặt mình. Cơn tức giận của ông đã tiêu tan, trong mắt ông chỉ còn lại bi thương và tuyệt vọng. Ông là một người luôn mạnh mẽ, từ lúc lập nghiệp đến giờ, ông chưa bao giờ cảm thấy nản lòng như thế.
Quý Phàm giật mình hoàn hồn, rồi cụp mắt nói: “Chuyện này không còn quan trọng nữa.”
Cho dù là Khương Cách hay bất cứ thứ gì khác cũng không còn quan trọng nữa. Con người vốn luôn là thế, đến lúc mất đi người mình yêu thương mới hối hận vì những gì mình làm.
Lần đầu tiên sau năm mươi năm, Quý Phàm mới nhìn nhận lại bản thân. Con người ông có dã tâm lớn, cũng có đủ năng lực để thực hiện dã tâm của mình, thế nên ông không cho phép người khác làm trái ý mình, không chỉ là trong công việc, ngay cả với người thân cũng thế.
Vừa nhận được cú điện thoại, trái tim ông như rơi xuống vực sâu, khi ấy ông còn giận dữ mắng Quý Tranh không chịu nghe lời mình, cứ nhất quyết phải nhận nhiệm vụ nguy hiểm như thế.
Khi ông ôm tâm trạng lo lắng lên máy bay, trong lòng ông nghĩ, nếu Quý Tranh sống sót, ông sẽ cấm triệt không cho Quý Tranh đi vào nguy hiểm như thế nữa, cho dù có phải trói con trai lại cũng được.
Ngồi trên máy bay mấy tiếng, Quý Phàm chợt nhận ra, có lẽ ông cũng không còn cơ hội trói Quý Tranh lại. Suy nghĩ ấy vừa xuất hiện, trái tim ông bỗng chốc nguội lạnh.
Có lẽ sinh mệnh của Quý Tranh đã kết thúc như thế, trong ký ức của Quý Tranh về ông sẽ chỉ có những trận cãi vã, những lời ép buộc, thậm chí lần cuối gặp nhau, ông còn tuyệt tình cắt đứt quan hệ cha con. Thân làm cha, Quý Phàm chưa từng hiểu rõ cuộc sống 27 năm qua của Quý Tranh, cũng chưa từng cho Quý Tranh bất cứ thứ gì.
27 năm qua, ông chỉ biết ngang ngược làm xằng như kẻ mộng mị, luôn tự cho mình là đúng… Nhưng những gì trong mơ chỉ là giả, khi tỉnh giấc vẫn có thể sửa đổi. Tuy rằng ông và Quý Tranh từng tranh cãi, nhưng bọn họ vẫn là cha con, cuối cùng bọn họ vẫn sẽ tha thứ cho nhau.
Nhưng hiện tại, ông không phải đang trong mơ, tuy hai người họ vẫn là cha con ruột thịt, tuy hai người họ vẫn tranh cãi, nhưng Quý Tranh vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ông.
Bởi vì con trai ông đã không còn trên thế gian này nữa, cho dù ông có hối hận bao nhiêu lần, cho dù ông đã thông suốt và đã ngẫm nghĩ lại những điều mình làm, nhưng tất cả đã không còn quan trọng nữa rồi.
“Người làm cha phải che chở, đồng tình, nâng đỡ, cổ vũ cho con mình, vậy mà con chẳng bao giờ làm được.” Quý Phàm nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng khàn khàn: “Con có lỗi với con trai mình.”
…
Địa đạo tối tăm ẩm thấp chia thành hai ngã rẽ, năm bóng người đứng trước ngã ba, vốc tay hứng mạch nước ngầm nhỏ xuống địa đạo để uống.
Uống nước xong, bốn người xúm lại quanh người cao nhất, tìm kiếm cách giải quyết.
“Đội trưởng, đi bên nào?” Lý Khả lau nước đọng trên khóe miệng rồi hỏi.
Sau khi tập kích vào sào huyệt của đường dây ma túy, bọn họ phát hiện tên cầm đầu đã lẩn trốn, lần theo dấu vết thì tìm được địa đạo này. Sau khi tiến vào địa đạo thì bộ đàm mất tín hiệu, bọn họ mất liên lạc với căn cứ. Nhằm ngăn chặn việc tên cầm đầu bỏ trốn, tiểu đội năm người quyết tâm đuổi theo, đồng thời cũng lưu lại ký hiệu dọc đường.
Tên trùm ma túy này rất gian xảo, chẳng trách hắn ta lẩn trốn được lâu như thế, thật ra địa đạo mới là sào huyệt thực sự của hắn ta. Địa đạo nối dài liên tiếp với nhau, bọn họ liên tục gặp ngã rẽ, chỉ cần lơ đễnh một chút sẽ mất dấu. Mười mấy tiếng qua, dưới sự phán đoán chính xác của Quý Tranh, bọn họ chưa bao giờ đi sai đường.
Nghe Lý Khả hỏi, Quý Tranh chỉ về bên trái, đã xác định lối đi, bọn họ lại tiếp tục tiến về phía trước.
Đối với những lính đặc chủng từng được huấn luyện khắc nghiệt, mười mấy tiếng truy bắt dưới địa đạo không quá khó khăn, thậm chí dọc đường bọn họ vẫn có thể trò chuyện.
“Đội trưởng, anh dựa vào kinh nghiệm để xác định hướng đi à?” Thẩm Văn hỏi.
“May mắn thôi.” Quý Tranh trả lời. Nói rồi, anh bổ sung thêm: “Bởi vì muốn trở về để cầu hôn chị dâu các cậu, nên vận may của anh tốt vô cùng.”
Bình luận facebook