-
Chương 13: C13: Thanh thời
Số lần Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn ăn cơm ở nhà không nhiều, Trình Lan Hinh cảm thấy thức ăn để lâu sẽ không tươi, bởi vậy trong tủ lạnh không để quá nhiều đồ.
Nhưng may mắn là Thẩm Ngạn mở tủ lạnh ra, trong tủ lạnh vẫn có thịt và rau.
Nhìn Thẩm Ngạn đi vào phòng bếp, Khương Thanh Thời vốn định xuống tầng uống nước nghỉ ngơi một lát rồi về phòng tắm rửa lại đổi ý, cô đi tới cửa phòng bếp, quang minh chính đại nhìn người chuẩn bị nấu ăn.
Thẩm Ngạn biết nấu ăn, hơn nữa còn nấu rất ngon.
Điều này trước khi ra nước ngoài Khương Thanh Thời đã biết rồi.
Cô từng ăn một bữa cơm Thẩm Ngạn nấu, vào cái ngày ra nước ngoài.
Thẩm Ngạn không phải kiểu con cái được sống nhung lụa ăn ngon mặc đẹp từ khi sinh ra như Khương Thanh Thời, anh là một đứa trẻ rất bình thường, thậm chí có thể nói là lớn lên trong một gia đình nhỏ rất nghèo nàn.
Từ khi còn rất nhỏ anh đã học cách nấu cơm. Nhiều năm qua, khả năng nấu nướng đã được lên level.
Trước khi vào bếp Thẩm Ngạn cởi áo khoác vest ra, lúc này đang đứng trước bàn phòng bếp, cụp mắt xắn tay áo sơ mi màu đen lên, để lộ cánh tay có đường nét cơ bắp rõ ràng, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại nhìn nhiều hơn.
Thẩm Ngạn có một thân hình rất đẹp, Khương Thanh Thời vẫn luôn biết.
Thậm chí trước đây cô đã nhắc tới với đám Tư Niệm là, nếu không phải Thẩm Ngạn vai rộng eo hẹp lại có cơ bụng, ngón tay còn thon dài đẹp mắt, cô cũng sẽ không chung chăn chung gối với anh.
Bởi vậy, Tư Niệm còn đùa cô là loại người rất soi xét vẻ bề ngoài.
Người ngoài nhìn đàn ông đa số là thân hình gương mặt, còn Khương Thanh Thời nhìn đàn ông không chỉ đơn giản là thân hình và gương mặt, cô càng chú ý tới bàn tay đàn ông hơn.
Điều này, Khương Thanh Thời không thể phủ nhận được.
Từ nhỏ cô đã thích người có bàn tay thon dài, thích tất cả những thứ xinh đẹp. Cô mơ hồ nhớ rằng, bản thân muốn học piano là vì trong trường có một đàn anh biết đàn piano có ngón tay rất đẹp đã thu hút cô.
…
Còn đang suy nghĩ vẩn vơ, cách đó không xa vang lên giọng nói trong trẻo lạnh lùng: “Em chắc chắn là không muốn ăn?”
Khương Thanh Thời ngước mắt lên, nhìn người được ánh đèn bao phủ, có hơi chần chừ: “… Anh định nấu gì vậy?”
Thẩm Ngạn liếc nhìn cô: “Mì thịt sốt.”
Mắt Khương Thanh Thời sáng lên, phòng tuyến tâm lý dần bị phá vỡ, do dự vài giây rồi nói: “Tôi có thể ăn một miếng.”
Một miếng, hẳn là không tội lỗi lắm nhỉ?
Thẩm Ngạn không hề bất ngờ, bình tĩnh ừm một tiếng: “Ra ngoài đợi đi.”
Mùi dầu trong bếp rất nồng, Khương Thanh Thời ghét nhất là bị mấy mùi dầu mỡ bám dính.
Biết anh đang đuổi mình, vì một miếng ăn, Khương Thanh Thời miễn cưỡng đồng ý.
Trước khi đi, cô luyến tiếc liếc nhìn đôi tay của Thẩm Ngạn, ngón tay anh thon dài, làn da trắng lạnh, khớp xương mạch máu rõ ràng, lúc mu bàn tay nổi gân xanh trông vừa lạnh lùng vừa gợi cảm.
Cảm nhận được tầm mắt của cô, Thẩm Ngạn cụp mắt nhìn theo, sau đó lại chuyển ánh mắt sang mặt cô, khóe môi khẽ cong.
…
Ngồi trên ghế phòng ăn, Khương Thanh Thời ngửi mùi thịt sốt bay ra từ phòng bếp, bụng bắt đầu kêu ùng cục.
Để bản thân không thể hiện ra quá rõ ràng, cô cúi đầu lướt điện thoại, dời sự chú ý.
Nhưng Nguyễn Huỳnh và Tư Niệm đều đang bận, Khương Thanh Thời vốn định tìm Mạnh Kim Tuyết nói chuyện một lát, nhưng nhìn thời gian thì hình như không phù hợp lắm.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô chỉ đành đi lướt Weibo.
Vừa mở Weibo ra, Khương Thanh Thời đã nhìn thấy tin tức bộ phim mới của diễn viên cô yêu thích sắp ra mắt, hai mắt cô sáng lên, vội vàng bấm vào.
Xem xong, cô cap màn hình gửi vào nhóm, hỏi Nguyễn Huỳnh và Tư Niệm hôm đó có rảnh không, cùng đi xem phim.
Gửi xong một lát, hai người đều không trả lời tin nhắn.
Khương Thanh Thời cũng không sốt ruột, cô lại mở Weibo lên, xem trailer mới ra mắt trên blog chính thức của bộ phim, xem xong cô lại lướt xuống dưới xem bình luận của cư dân mạng.
Không hề bất ngờ, bên dưới trailer trên Weibo có rất nhiều mong đợi và bình luận tốt.
Đương nhiên, cũng có một bộ phận người đánh giá phim chuyên nghiệp có ý kiến khác.
Xem một lúc, Khương Thanh Thời quay lại bảng hot search.
Cô liếc mắt nhìn, không thấy nội dung nào thú vị, khi đang định thoát khỏi Weibo thì bỗng nhiên liếc thấy video có một cái tên quen thuộc.
Ngón tay Khương Thanh Thời vô thức cử động, mở video ra.
Bản nhạc du dương vang lên, cô vẫn chưa kịp nghe kỹ, không biết từ lúc nào Thẩm Ngạn đã ra khỏi phòng bếp, đặt một bát mì lên bàn làm phát ra tiếng vang khe khẽ.
Lúc Khương Thanh Thời ngẩng đầu lên, anh quay người vào phòng bếp tiếp.
Lúc bước ra lần nữa, tay Thẩm Ngạn cầm một đôi đũa.
“?”
Khương Thanh Thời chớp mắt, nhìn chằm chằm đôi đũa trong tay anh: “Anh không nấu phần của tôi sao?”
Câu hỏi này không được tự tin cho lắm, dù sao Thẩm Ngạn cũng có lý do để không nấu cho cô.
Thẩm Ngạn nhướng mi, giọng lành lạnh: “Không phải em không ăn à?”
“…” Khương Thanh Thời hơi nghẹn lời, hít sâu một hơi nói: “Tôi nói tôi ăn một miếng mà.”
Một miếng cũng là ăn, sao lại coi thường một miếng chứ.
Vừa dứt lời, Thẩm Ngạn đã đẩy mì sốt thịt được trộn sẵn tới trước mặt cô, ý rất rõ ràng.
Khương Thanh Thời khựng lại, cô cụp mắt nhìn chằm chằm mì sốt thịt tươi ngon trước mặt, lại nhìn đôi đũa Thẩm Ngạn đưa cho mình, hơi khó hiểu hỏi: “Sao anh không lấy thêm một cái bát nữa?”
Thẩm Ngạn: “Tôi không muốn rửa thêm một cái bát.”
Khương Thanh Thời nghẹn lời: “Máy rửa bát không phải đồ trang trí.”
Thẩm Ngạn: “Quá lãng phí.”
Lời này Khương Thanh Thời không có gì để phản bác, chỉ có hai cái bát mà dùng máy rửa bát thì đúng là hơi lãng phí.
Trước giờ Thẩm Ngạn luôn khiêm tốn tiết kiệm, khác với cái tính phô trương lãng phí của cô. Có lúc Khương Thanh Thời sẽ không kìm được nghĩ, nếu không phải đủ thứ chuyện bất ngờ, đời này cô và Thẩm Ngạn sẽ không bao giờ gặp nhau.
Bế tắc vài giây, Khương Thanh Thời tạm thời tiết chế tính khí của mình, nhận lấy đôi đũa anh đưa, cúi đầu ăn mì.
Mùi thơm lan ra, sốt thịt dính đều trên mì.
Cô cầm đũa cuộn một miếng nhỏ lên ăn, có thể cảm nhận được độ mềm dai của sợi mì và sốt thịt thơm nồng, tươi ngon vừa miệng.
Khả năng nấu nướng của Thẩm Ngạn thực sự rất tốt.
Nếu không phải người này đang đứng đối diện nhìn mình, Khương Thanh Thời nhất định sẽ không nhịn được ăn miếng thứ hai.
Cô đẩy cái bát kia về lại trước mặt anh, người đang nghịch điện thoại ngước mắt lên: “Đủ rồi à?”
Giọng nói trầm thấp vang lên trong đêm đen tĩnh mịch này đột nhiên khiến Khương Thanh Thời nảy sinh ảo giác dịu dàng.
Sững sờ vài giây, Khương Thanh Thời lạnh lùng ừm một tiếng, nhấn mạnh: “Tôi nói chỉ ăn một miếng.”
Cô rất có giới hạn của bản thân.
Nghe vậy, Thẩm Ngạn nhướng mày, không đáp lời.
Anh cúi đầu, cầm đôi đũa Khương Thanh Thời vừa dùng bắt đầu ăn mì với vẻ mặt tự nhiên.
Ánh đèn trong phòng ăn sáng rực, hai người được bao phủ dưới ánh sáng.
Ngũ quan của Thẩm Ngạn tuấn tú sắc nét, đường nét khuôn mặt mạnh mẽ lập thể, lông mày sắc bén, đôi mắt sâu thẳm.
Khương Thanh Thời nhớ mang mang, lần đầu tiên cô nhìn thấy anh đã cảm thấy anh là người không dễ nói chuyện và ở chung.
Cảm giác áp bức trên người anh quá mạnh, dễ khiến người khác thấy ngạt thở.
Nhưng lần này, ánh sáng trắng chiếu xuống khuôn mặt đang cúi xuống của anh, Khương Thanh Thời bỗng nảy sinh cảm giác anh không khó tiếp tận như vẻ bề ngoài.
Ngược lại, trên người anh lúc này dường như còn có hai từ dịu dàng.
Bỗng nhiên, Thẩm Ngạn ngước mắt lên, ánh mắt nhìn thẳng về phía cô.
Tầm mắt hai người chạm nhau.
Tự dưng Khương Thanh Thời có cảm giác áp lực khi mình nhìn lén anh bị bắt gặp, tim cô thắt lại, lúc do dự không biết có nên nói hay không, Thẩm Ngạn lên tiếng trước: “Chuyện bên bảo tàng mỹ thuật kết thúc rồi à?”
Anh biết buổi chiều cô đã về nhà.
Nhắc tới chuyện này, Khương Thanh Thời không hiểu sao lại nhớ tới cảnh tượng nhìn thấy buổi chiều, cô lạnh nhạt nói: “Tạm thời kết thúc rồi, có thể nghỉ ngơi vài ngày.”
Thẩm Ngạn gật đầu, không hỏi nhiều nữa.
Thấy anh như vậy, nỗi tò mò và tức giận buổi chiều đã được đ è xuống lại bùng lên.
Cô không phải người giỏi nhẫn nhịn, nên đương nhiên sẽ vứt chủ đề lại: “Tổng giám đốc Thẩm thì sao?”
Thẩm Ngạn: “Gì cơ?”
Khương Thanh Thời đối diện với con ngươi sâu thẳm của anh, ngạo mạn nâng cằm lên: “Hôm nay tổng giám đốc Thẩm bận việc gì?”
Thẩm Ngạn thấy giọng điệu của cô hơi lạ, nhưng không suy nghĩ sâu xa.
Sắc mặt anh như thường, lời ít ý nhiều nói với cô về hai dự án đang tiến hành của công ty. Buổi sáng anh có một cuộc họp, buổi chiều có một cuộc họp, thời gian khác đều là giải quyết một số chuyện vặt vãnh, buổi tối ăn một bữa cơm.
Vừa dứt lời, Thẩm Ngạn chú ý thấy sắc mặt Khương Thanh Thời càng tệ hơn.
Anh nhíu mày, đang định hỏi cô có phải thấy khó chịu ở đây không, Khương Thanh Thời đột nhiên đứng phắt dậy khỏi ghế, môi mím thành một đường, lạnh lùng chế giễu: “Thẩm Ngạn, những người ở vị trí như các anh có phải rất giỏi tận dụng thời gian trong lúc bận rộn không?”
Nói xong lời này, Khương Thanh Thời không cho Thẩm Ngạn cơ hội lên tiếng nữa, đứng dậy đi lên tầng.
…
Về tới phòng, Khương Thanh Thời bực tức khóa trái cửa lại.
Lý trí nói với cô là không cần phải tức giận vì Thẩm Ngạn nói chuyện với một người phụ nữ. Nhưng cô không kiềm chế được.
Khương Thanh Thời có thể chấp nhận mình và Thẩm Ngạn là cuộc sống hôn nhân tôn trọng nhau, cô cũng chấp nhận Thẩm Ngạn không thích mình, dù sao cô cũng không có tình cảm gì với anh.
Nhưng cô có giới hạn.
Giới hạn này cô đã nói với Thẩm Ngạn khi kết hôn với anh, cô không chấp nhận có người bắt nạt mình, ý tốt cũng không được.
Khương Thanh Thời không hy vọng mình biến thành bà Từ, càng không muốn mình như bà Từ, đợi đến khi một đứa con khác của bố cô ra đời thì bà mới biết.
Sự nhẫn nhịn của cô với hôn nhân không cao như bà Từ, cô cũng sẽ không vì thể diện mà duy trì cuộc hôn nhân hời hợt.
Đang tức giận thì tiếng gõ cửa vang lên.
Khương Thanh Thời giả vờ không nghe thấy, nhưng người bên ngoài không biết, cách một lúc lại gõ một lần.
Không nhịn nổi nữa thì không nhịn nữa.
Khương Thanh Thời đứng phắt dậy khỏi sofa, đi tới sau cửa mở cửa ra, đanh mặt hỏi: “Làm sao?”
“…”
Thẩm Ngạn cụp mắt, mượn ánh sáng ấm ở hành lang nhìn cô, nói thẳng: “Chúng tôi rất giỏi tận dụng thời gian trong lúc bận rộn là có ý gì?”
Anh bắt lệch trọng điểm: “Chúng tôi là chỉ tôi và ai?”
?
Khương Thanh Thời nghẹn họng, cô vốn tưởng rằng Thẩm Ngạn tới tìm cô là muốn hỏi nguyên nhân cô tức giận, nhưng không ngờ trọng điểm của anh là ở hai chữ “chúng tôi”.
Cô không nhịn được, nhếch miệng mỉa mai: “Anh cảm thấy sao?”
Thẩm Ngạn không đáp lời, mắt anh sáng ngời nhìn chằm chằm Khương Thanh Thời, lúc Khương Thanh Thời vừa định liếc nhìn, anh lại cất giọng trầm thấp gọi cô: “Thanh Thời.”
Hiếm khi nghe anh gọi mình như vậy, Khương Thanh Thời hơi khựng lại, làm bộ đóng cửa, hừ lạnh nói: “Tổng giám đốc Thẩm, không hiểu thì nghĩ cho kỹ lại đi.”
Ai ngờ Thẩm Ngạn không cho cô cơ hội này, một tay anh chống lên cửa phòng, khiến cô không làm gì được.
“Thẩm Ngạn.” Khương Thanh Thời tức giận gọi tên anh.
Thẩm Ngạn cụp mi nhìn cô chăm chú một lúc, đột nhiên bật cười: “Thanh Thời, lúc em về từ bảo tàng mỹ thuật có phải có ghé qua công ty không?”
–
Tác giả có lời muốn nói:
Tổng giám đốc Thẩm: Cô ấy ghen thật này!!!
Cô Thẩm: Anh ta thần kinh à, tôi giận mà vui như vậy.
<!-- AI CONTENT END 1 -->
Nhưng may mắn là Thẩm Ngạn mở tủ lạnh ra, trong tủ lạnh vẫn có thịt và rau.
Nhìn Thẩm Ngạn đi vào phòng bếp, Khương Thanh Thời vốn định xuống tầng uống nước nghỉ ngơi một lát rồi về phòng tắm rửa lại đổi ý, cô đi tới cửa phòng bếp, quang minh chính đại nhìn người chuẩn bị nấu ăn.
Thẩm Ngạn biết nấu ăn, hơn nữa còn nấu rất ngon.
Điều này trước khi ra nước ngoài Khương Thanh Thời đã biết rồi.
Cô từng ăn một bữa cơm Thẩm Ngạn nấu, vào cái ngày ra nước ngoài.
Thẩm Ngạn không phải kiểu con cái được sống nhung lụa ăn ngon mặc đẹp từ khi sinh ra như Khương Thanh Thời, anh là một đứa trẻ rất bình thường, thậm chí có thể nói là lớn lên trong một gia đình nhỏ rất nghèo nàn.
Từ khi còn rất nhỏ anh đã học cách nấu cơm. Nhiều năm qua, khả năng nấu nướng đã được lên level.
Trước khi vào bếp Thẩm Ngạn cởi áo khoác vest ra, lúc này đang đứng trước bàn phòng bếp, cụp mắt xắn tay áo sơ mi màu đen lên, để lộ cánh tay có đường nét cơ bắp rõ ràng, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại nhìn nhiều hơn.
Thẩm Ngạn có một thân hình rất đẹp, Khương Thanh Thời vẫn luôn biết.
Thậm chí trước đây cô đã nhắc tới với đám Tư Niệm là, nếu không phải Thẩm Ngạn vai rộng eo hẹp lại có cơ bụng, ngón tay còn thon dài đẹp mắt, cô cũng sẽ không chung chăn chung gối với anh.
Bởi vậy, Tư Niệm còn đùa cô là loại người rất soi xét vẻ bề ngoài.
Người ngoài nhìn đàn ông đa số là thân hình gương mặt, còn Khương Thanh Thời nhìn đàn ông không chỉ đơn giản là thân hình và gương mặt, cô càng chú ý tới bàn tay đàn ông hơn.
Điều này, Khương Thanh Thời không thể phủ nhận được.
Từ nhỏ cô đã thích người có bàn tay thon dài, thích tất cả những thứ xinh đẹp. Cô mơ hồ nhớ rằng, bản thân muốn học piano là vì trong trường có một đàn anh biết đàn piano có ngón tay rất đẹp đã thu hút cô.
…
Còn đang suy nghĩ vẩn vơ, cách đó không xa vang lên giọng nói trong trẻo lạnh lùng: “Em chắc chắn là không muốn ăn?”
Khương Thanh Thời ngước mắt lên, nhìn người được ánh đèn bao phủ, có hơi chần chừ: “… Anh định nấu gì vậy?”
Thẩm Ngạn liếc nhìn cô: “Mì thịt sốt.”
Mắt Khương Thanh Thời sáng lên, phòng tuyến tâm lý dần bị phá vỡ, do dự vài giây rồi nói: “Tôi có thể ăn một miếng.”
Một miếng, hẳn là không tội lỗi lắm nhỉ?
Thẩm Ngạn không hề bất ngờ, bình tĩnh ừm một tiếng: “Ra ngoài đợi đi.”
Mùi dầu trong bếp rất nồng, Khương Thanh Thời ghét nhất là bị mấy mùi dầu mỡ bám dính.
Biết anh đang đuổi mình, vì một miếng ăn, Khương Thanh Thời miễn cưỡng đồng ý.
Trước khi đi, cô luyến tiếc liếc nhìn đôi tay của Thẩm Ngạn, ngón tay anh thon dài, làn da trắng lạnh, khớp xương mạch máu rõ ràng, lúc mu bàn tay nổi gân xanh trông vừa lạnh lùng vừa gợi cảm.
Cảm nhận được tầm mắt của cô, Thẩm Ngạn cụp mắt nhìn theo, sau đó lại chuyển ánh mắt sang mặt cô, khóe môi khẽ cong.
…
Ngồi trên ghế phòng ăn, Khương Thanh Thời ngửi mùi thịt sốt bay ra từ phòng bếp, bụng bắt đầu kêu ùng cục.
Để bản thân không thể hiện ra quá rõ ràng, cô cúi đầu lướt điện thoại, dời sự chú ý.
Nhưng Nguyễn Huỳnh và Tư Niệm đều đang bận, Khương Thanh Thời vốn định tìm Mạnh Kim Tuyết nói chuyện một lát, nhưng nhìn thời gian thì hình như không phù hợp lắm.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô chỉ đành đi lướt Weibo.
Vừa mở Weibo ra, Khương Thanh Thời đã nhìn thấy tin tức bộ phim mới của diễn viên cô yêu thích sắp ra mắt, hai mắt cô sáng lên, vội vàng bấm vào.
Xem xong, cô cap màn hình gửi vào nhóm, hỏi Nguyễn Huỳnh và Tư Niệm hôm đó có rảnh không, cùng đi xem phim.
Gửi xong một lát, hai người đều không trả lời tin nhắn.
Khương Thanh Thời cũng không sốt ruột, cô lại mở Weibo lên, xem trailer mới ra mắt trên blog chính thức của bộ phim, xem xong cô lại lướt xuống dưới xem bình luận của cư dân mạng.
Không hề bất ngờ, bên dưới trailer trên Weibo có rất nhiều mong đợi và bình luận tốt.
Đương nhiên, cũng có một bộ phận người đánh giá phim chuyên nghiệp có ý kiến khác.
Xem một lúc, Khương Thanh Thời quay lại bảng hot search.
Cô liếc mắt nhìn, không thấy nội dung nào thú vị, khi đang định thoát khỏi Weibo thì bỗng nhiên liếc thấy video có một cái tên quen thuộc.
Ngón tay Khương Thanh Thời vô thức cử động, mở video ra.
Bản nhạc du dương vang lên, cô vẫn chưa kịp nghe kỹ, không biết từ lúc nào Thẩm Ngạn đã ra khỏi phòng bếp, đặt một bát mì lên bàn làm phát ra tiếng vang khe khẽ.
Lúc Khương Thanh Thời ngẩng đầu lên, anh quay người vào phòng bếp tiếp.
Lúc bước ra lần nữa, tay Thẩm Ngạn cầm một đôi đũa.
“?”
Khương Thanh Thời chớp mắt, nhìn chằm chằm đôi đũa trong tay anh: “Anh không nấu phần của tôi sao?”
Câu hỏi này không được tự tin cho lắm, dù sao Thẩm Ngạn cũng có lý do để không nấu cho cô.
Thẩm Ngạn nhướng mi, giọng lành lạnh: “Không phải em không ăn à?”
“…” Khương Thanh Thời hơi nghẹn lời, hít sâu một hơi nói: “Tôi nói tôi ăn một miếng mà.”
Một miếng cũng là ăn, sao lại coi thường một miếng chứ.
Vừa dứt lời, Thẩm Ngạn đã đẩy mì sốt thịt được trộn sẵn tới trước mặt cô, ý rất rõ ràng.
Khương Thanh Thời khựng lại, cô cụp mắt nhìn chằm chằm mì sốt thịt tươi ngon trước mặt, lại nhìn đôi đũa Thẩm Ngạn đưa cho mình, hơi khó hiểu hỏi: “Sao anh không lấy thêm một cái bát nữa?”
Thẩm Ngạn: “Tôi không muốn rửa thêm một cái bát.”
Khương Thanh Thời nghẹn lời: “Máy rửa bát không phải đồ trang trí.”
Thẩm Ngạn: “Quá lãng phí.”
Lời này Khương Thanh Thời không có gì để phản bác, chỉ có hai cái bát mà dùng máy rửa bát thì đúng là hơi lãng phí.
Trước giờ Thẩm Ngạn luôn khiêm tốn tiết kiệm, khác với cái tính phô trương lãng phí của cô. Có lúc Khương Thanh Thời sẽ không kìm được nghĩ, nếu không phải đủ thứ chuyện bất ngờ, đời này cô và Thẩm Ngạn sẽ không bao giờ gặp nhau.
Bế tắc vài giây, Khương Thanh Thời tạm thời tiết chế tính khí của mình, nhận lấy đôi đũa anh đưa, cúi đầu ăn mì.
Mùi thơm lan ra, sốt thịt dính đều trên mì.
Cô cầm đũa cuộn một miếng nhỏ lên ăn, có thể cảm nhận được độ mềm dai của sợi mì và sốt thịt thơm nồng, tươi ngon vừa miệng.
Khả năng nấu nướng của Thẩm Ngạn thực sự rất tốt.
Nếu không phải người này đang đứng đối diện nhìn mình, Khương Thanh Thời nhất định sẽ không nhịn được ăn miếng thứ hai.
Cô đẩy cái bát kia về lại trước mặt anh, người đang nghịch điện thoại ngước mắt lên: “Đủ rồi à?”
Giọng nói trầm thấp vang lên trong đêm đen tĩnh mịch này đột nhiên khiến Khương Thanh Thời nảy sinh ảo giác dịu dàng.
Sững sờ vài giây, Khương Thanh Thời lạnh lùng ừm một tiếng, nhấn mạnh: “Tôi nói chỉ ăn một miếng.”
Cô rất có giới hạn của bản thân.
Nghe vậy, Thẩm Ngạn nhướng mày, không đáp lời.
Anh cúi đầu, cầm đôi đũa Khương Thanh Thời vừa dùng bắt đầu ăn mì với vẻ mặt tự nhiên.
Ánh đèn trong phòng ăn sáng rực, hai người được bao phủ dưới ánh sáng.
Ngũ quan của Thẩm Ngạn tuấn tú sắc nét, đường nét khuôn mặt mạnh mẽ lập thể, lông mày sắc bén, đôi mắt sâu thẳm.
Khương Thanh Thời nhớ mang mang, lần đầu tiên cô nhìn thấy anh đã cảm thấy anh là người không dễ nói chuyện và ở chung.
Cảm giác áp bức trên người anh quá mạnh, dễ khiến người khác thấy ngạt thở.
Nhưng lần này, ánh sáng trắng chiếu xuống khuôn mặt đang cúi xuống của anh, Khương Thanh Thời bỗng nảy sinh cảm giác anh không khó tiếp tận như vẻ bề ngoài.
Ngược lại, trên người anh lúc này dường như còn có hai từ dịu dàng.
Bỗng nhiên, Thẩm Ngạn ngước mắt lên, ánh mắt nhìn thẳng về phía cô.
Tầm mắt hai người chạm nhau.
Tự dưng Khương Thanh Thời có cảm giác áp lực khi mình nhìn lén anh bị bắt gặp, tim cô thắt lại, lúc do dự không biết có nên nói hay không, Thẩm Ngạn lên tiếng trước: “Chuyện bên bảo tàng mỹ thuật kết thúc rồi à?”
Anh biết buổi chiều cô đã về nhà.
Nhắc tới chuyện này, Khương Thanh Thời không hiểu sao lại nhớ tới cảnh tượng nhìn thấy buổi chiều, cô lạnh nhạt nói: “Tạm thời kết thúc rồi, có thể nghỉ ngơi vài ngày.”
Thẩm Ngạn gật đầu, không hỏi nhiều nữa.
Thấy anh như vậy, nỗi tò mò và tức giận buổi chiều đã được đ è xuống lại bùng lên.
Cô không phải người giỏi nhẫn nhịn, nên đương nhiên sẽ vứt chủ đề lại: “Tổng giám đốc Thẩm thì sao?”
Thẩm Ngạn: “Gì cơ?”
Khương Thanh Thời đối diện với con ngươi sâu thẳm của anh, ngạo mạn nâng cằm lên: “Hôm nay tổng giám đốc Thẩm bận việc gì?”
Thẩm Ngạn thấy giọng điệu của cô hơi lạ, nhưng không suy nghĩ sâu xa.
Sắc mặt anh như thường, lời ít ý nhiều nói với cô về hai dự án đang tiến hành của công ty. Buổi sáng anh có một cuộc họp, buổi chiều có một cuộc họp, thời gian khác đều là giải quyết một số chuyện vặt vãnh, buổi tối ăn một bữa cơm.
Vừa dứt lời, Thẩm Ngạn chú ý thấy sắc mặt Khương Thanh Thời càng tệ hơn.
Anh nhíu mày, đang định hỏi cô có phải thấy khó chịu ở đây không, Khương Thanh Thời đột nhiên đứng phắt dậy khỏi ghế, môi mím thành một đường, lạnh lùng chế giễu: “Thẩm Ngạn, những người ở vị trí như các anh có phải rất giỏi tận dụng thời gian trong lúc bận rộn không?”
Nói xong lời này, Khương Thanh Thời không cho Thẩm Ngạn cơ hội lên tiếng nữa, đứng dậy đi lên tầng.
…
Về tới phòng, Khương Thanh Thời bực tức khóa trái cửa lại.
Lý trí nói với cô là không cần phải tức giận vì Thẩm Ngạn nói chuyện với một người phụ nữ. Nhưng cô không kiềm chế được.
Khương Thanh Thời có thể chấp nhận mình và Thẩm Ngạn là cuộc sống hôn nhân tôn trọng nhau, cô cũng chấp nhận Thẩm Ngạn không thích mình, dù sao cô cũng không có tình cảm gì với anh.
Nhưng cô có giới hạn.
Giới hạn này cô đã nói với Thẩm Ngạn khi kết hôn với anh, cô không chấp nhận có người bắt nạt mình, ý tốt cũng không được.
Khương Thanh Thời không hy vọng mình biến thành bà Từ, càng không muốn mình như bà Từ, đợi đến khi một đứa con khác của bố cô ra đời thì bà mới biết.
Sự nhẫn nhịn của cô với hôn nhân không cao như bà Từ, cô cũng sẽ không vì thể diện mà duy trì cuộc hôn nhân hời hợt.
Đang tức giận thì tiếng gõ cửa vang lên.
Khương Thanh Thời giả vờ không nghe thấy, nhưng người bên ngoài không biết, cách một lúc lại gõ một lần.
Không nhịn nổi nữa thì không nhịn nữa.
Khương Thanh Thời đứng phắt dậy khỏi sofa, đi tới sau cửa mở cửa ra, đanh mặt hỏi: “Làm sao?”
“…”
Thẩm Ngạn cụp mắt, mượn ánh sáng ấm ở hành lang nhìn cô, nói thẳng: “Chúng tôi rất giỏi tận dụng thời gian trong lúc bận rộn là có ý gì?”
Anh bắt lệch trọng điểm: “Chúng tôi là chỉ tôi và ai?”
?
Khương Thanh Thời nghẹn họng, cô vốn tưởng rằng Thẩm Ngạn tới tìm cô là muốn hỏi nguyên nhân cô tức giận, nhưng không ngờ trọng điểm của anh là ở hai chữ “chúng tôi”.
Cô không nhịn được, nhếch miệng mỉa mai: “Anh cảm thấy sao?”
Thẩm Ngạn không đáp lời, mắt anh sáng ngời nhìn chằm chằm Khương Thanh Thời, lúc Khương Thanh Thời vừa định liếc nhìn, anh lại cất giọng trầm thấp gọi cô: “Thanh Thời.”
Hiếm khi nghe anh gọi mình như vậy, Khương Thanh Thời hơi khựng lại, làm bộ đóng cửa, hừ lạnh nói: “Tổng giám đốc Thẩm, không hiểu thì nghĩ cho kỹ lại đi.”
Ai ngờ Thẩm Ngạn không cho cô cơ hội này, một tay anh chống lên cửa phòng, khiến cô không làm gì được.
“Thẩm Ngạn.” Khương Thanh Thời tức giận gọi tên anh.
Thẩm Ngạn cụp mi nhìn cô chăm chú một lúc, đột nhiên bật cười: “Thanh Thời, lúc em về từ bảo tàng mỹ thuật có phải có ghé qua công ty không?”
–
Tác giả có lời muốn nói:
Tổng giám đốc Thẩm: Cô ấy ghen thật này!!!
Cô Thẩm: Anh ta thần kinh à, tôi giận mà vui như vậy.
<!-- AI CONTENT END 1 -->
Bình luận facebook