Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Được rồi, đừng lo lắng, có tôi đây
“Em bị sao vậy!” Cảnh Nhược Đông đi đến, lấy điện thoại trong tay cô “Không nghe điện thoại của tôi?”.
Cơ thể của cô như bị nhồi nhét cục bông, những cục bông ngăn chặn mạch máu của cô, khiến cô cảm thấy khó thở “Em sợ, anh đang ở nhà...em, em không muốn nói chuyện với mẹ
“Vậy nên em cho rằng bà ấy nhờ tôi gọi cho em?"
Ninh Giai Kỳ gật đầu.
“Em _” Cảnh Nhược Đông tức giận muốn chết, nhưng nhìn bộ dáng đáng thương của cô lại không nỡ mắng ra, giằng co nửa ngày sau đó mở miệng nói “Em có biết em làm như vậy sẽ khiến người khác lo lắng, trời đã tối như vậy em cũng không biết sao?”
Ninh Giai Kỳ nhỏ giọng “Em đến tiệm sửa máy ảnh...”
“Tôi biết.” Cho nên suốt dọc đường mỗi một tiệm sửa
máy ảnh anh đều không bỏ qua, một đường tìm đến đây.
Ninh Giai Kỳ “Nhưng em không biết có thể sửa được không, bọn họ nói, mặc dù sửa cũng không thể được như trước nữa. Đây là đồ vật của bố em....Mẹ em sao có thể làm như vậy, mẹ không thể...”
Nhẫn nhịn suốt cả một đoạn đường dài, lúc này khi nhìn thấy Cảnh Nhược Đông không hiểu sao cô không kìm nén được nữa. Nước mắt tuôn rơi, lăn trên má rơi xuống đất, Ninh Giai Kỳ đưa tay lau, càng lau nước mắt càng rơi, cô không thể cản lại được.
“Xin lỗi...” Cô không ngờ sẽ khóc.
“Đừng lau.” Cảnh Nhược Đông chau mày, giữ tay cô lại, cô dùng sức như vậy, mặt bị chà sát đến đỏ ửng.
Cảnh Nhược Đông rất đau lòng, đưa tay ra sau đầu cô, ấn vào ngực mình.
Anh không muốn nhìn thấy cô khóc.
Ai có thể ngờ rằng, cô khóc rất nhiều, nhưng không nháo loạn, giống như bị vỡ đế, nhanh chóng ướt cả áo.
Cảnh Nhược Đông không chịu nổi, đưa tay lên vuốt đầu cô, dỗ dành “Máy chụp ảnh sẽ sửa được.”
nữa....Ninh Giai Kỳ nhớ đến mới lúc nãy cố trước mặt Cảnh Nhược Đông khóc nức nở, thật là, vừa xấu hổ vừa hối hận.
Bộ dáng khóc nức nở của cô nhất định là rất xấu.
“A...Nhẫn nhịn thêm là tốt rồi, khóc cái gì chứ?” Ninh Giai Kỳ đưa tay lên che mắt, nhào lên úp mặt vào gối.
Hơn nửa giờ sau, cô vẫn không thể ngủ được. Vì vậy dứt khoát ngồi dậy, lấy điện thoại di động ra nhìn.
Di động đã hết pin nên đã tắt máy.
Cô rời giường, chân tay nhẹ nhàng đi ra ngoài, lúc này, Cảnh Nhược Đông hẳn là đã đi rồi.
Ninh Giai Kỳ đi đến phòng khách quả thật không thấy bóng dáng của Cảnh Nhược Đông, vừa mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, đột nhiên cô phát hiện có người nằm trên ghế sô pha.
Ninh Giai Kỳ “....”
Cảnh Nhược Đông một tay gối dưới đầu, một tay khác để ở bụng, trông rất nhàn nhã.
Trên mặt đất trải thảm lông, cho nên Ninh Giai Kỳ đi qua không gây ra tiếng động. Cô đi đến bên cạnh anh ngồi xổm xuống, nhỏ giọng gọi anh một tiếng.
Ninh Giai Kỳ đưa tay nắm chặt thắt lưng hông áo anh, CỌ CỌ mặt.
Cảnh Nhược Đông thấy khuyên cũng không được, để mặc cho cô khóc. Chờ đến khi cô không khóc được nữa, anh đưa tay ôm mặt cô lên, lấy ngón tay gạt đi vệt nước mắt.
“Nước mắt nước mũi bôi hết lên trên áo của tôi, thích lắm sao?
Ninh Giai Kỳ ánh mắt đỏ hoe mà nhìn anh
Cảnh tượng đó, phải nói là có chút đẹp. “Khóc xong rồi có thể về nhà chứ?” Ninh Giai Kỳ hít hít mũi “Em không muốn về
nhà.”
Cảnh Nhược Đông không nói gì, Ninh Giai Kỳ lại nói “Em vừa rồi muốn đi tìm Manh Manh”
“Trương Nhất Manh ở đại viện.” Ninh Giai Kỳ“...”.
Cảnh Nhược Đông “Thật sự không muốn về nhà?”
Ninh Giai Kỳ nghĩ tới về nhà sẽ đối mặt với Thẩm Giai Hàm, cô liền kháng cự “Đi đâu đều được, em không về nhà.”
Ninh Giai Kỳ kiên trì, vì vậy hơn bốn mươi phút sau, cô đang ở trong căn phòng của một khách sạn.
“Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại về nhà, nói cho ông biết đêm nay em ở bên ngoài.” Cảnh Nhược Đông nói.
Ninh Giai Kỳ gật gật đầu, nhưng có chút lo lắng mà nói “Ông sẽ cảm thấy em nháo loạn sao?”
Cảnh Nhược Đông cười một tiếng “Bây giờ em còn lo chuyện này?”
“Yên tâm, bọn họ sẽ hiểu.”
“Vâng”
Cảnh Nhược Đông gọi điện về cho người trong nhà nói đã tìm thấy Ninh Giai Kỳ, sau đó
quay đầu lại nói “Đói chưa, gọi đồ ăn đi.”
Ninh Giai Kỳ vẻ mặt thấp thỏm mà nhìn anh “Mẹ em lúc nãy, có ở đấy không...”
“Có”.
“Mẹ em đã nói gì?” “Không, ông nói, bà ấy rất lo lắng cho em”
Ninh Giai Kỳ mắng thầm, cảm thấy không được tự nhiên mà quay đầu đi.
Cảnh Nhược Đông đem biểu tình của cô vào trong mắt, cũng biết chuyện này đối với cô có ảnh hưởng rất lớn, trong khoảng thời gian ngắn này sẽ không giải quyết được.
“Ăn cơm.”
Ninh Giai Kỳ hiện tại không muốn ăn, lắc đầu nói “Em không đói.”
Cảnh Nhược Đông nhăn mày “Tôi đói, đi ra ngoài tìm em vẫn chưa có ăn cơm.”
Ninh Giai Kỳ“...Vâng”
“Cùng tôi ăn một chút.” Ninh Giai Kỳ không dám nói gì, nhìn vẻ mặt bất mãn của Cảnh Nhược Đông, ngoan ngoãn gật đầu.
Nhân viên khách sạn nhanh chóng mang đồ ăn lên, lúc ăn tối cũng đã mười giờ.
“Ngày mai còn phải đi học đúng không?”
Ninh Giai Kỳ để đũa xuống “Ngày mai em không có tiết, nhưng đến trường để báo cáo.”
“Vậy em mau đi nghỉ sớm. Ngày mai sẽ có người mang hành lý đến trường cho em”
“Vâng.”
Ninh Giai Kỳ đứng dậy đi về phòng nghỉ, đi được vài bước liền quay đầu lại “Anh Nhược Đông, lát nữa anh sẽ đi ạ?”
Cảnh Nhược Đông dựa vào cạnh bàn, nghe vậy nâng mắt nhìn cô “Không muốn tôi đi?”.
Tim Ninh Giai Kỳ đập mạnh một cái, vành tai nhanh chóng nóng lên. Khi anh nói lời này ra, giọng hơi trầm, như thổi ra hạt cát, chẫm rãi đầy vẻ mê người khó tả.
Cô không biết phải trả lời thế nào cho phải.
Cảnh Nhược Đông nhìn bộ dáng trốn tránh của cô có chút xấu hổ, anh cười nhẹ “Em vào ngủ đi, tôi ngồi đây lát nữa sẽ đi.”
Ninh Giai Kỳ “a” một tiếng, vội vàng xoay người đi về phòng nghỉ.
Ninh Giai Kỳ sau khi tắm rửa xong, thay áo ngủ trong khách sạn, đi về phía giường ngủ nằm xuống.
Nhưng cô không ngủ ngay, mặc dù có thể rất mệt mỏi, nhưng chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến cô rất rối bời, không thể ngủ được. Hơn
Nhưng anh không tỉnh.
Ninh Giai Kỳ nhấp nhấp môi, đột nhiên nhớ tới mấy năm trước cũng có tình cảnh như này. Khi đó là sinh nhật của Băng Tân Đồ, anh uống quá nhiều nên đã nằm ở phòng nghỉ, cô lúc đó cũng ngồi xổm xuống trước mặt anh, còn mơ mơ hồ đồ mà hôn anh.
nhưng cảm giác kinh tâm động khách vẫn tồn tại trong đầu cố.
Ninh Giai Kỳ nhìn gương mặt anh tuấn của anh, trong lòng chua xót.
Anh luôn xuất hiện những lúc cô bất lực yếu đuối nhất, anh giúp đỡ cô, an ủi cô, khiến cô không cảm thấy lo lắng sợ hãi nữa.
Cô đã quyết tâm quên đi người đàn ông này, nhưng anh luôn cố tình xuất hiện trước mặt cô, khiến lòng cô rối rắm vô cùng.
“Còn muốn nhìn bao lâu nữa, không tính ngủ sao?” Đột nhiên, người trước mặt đang ngủ mở mắt ra nhìn cô.
Ninh Giai Kỳ đang chìm vào thế giới riêng của mình, lúc này bị cắt ngang, sợ đến mức bật ngã về phía sau.
Nhưng lần này Cảnh Nhược Đông nhanh tay đỡ lấy cô, một tay anh đặt sau đầu có phòng lưng
va đập vào bàn trà, lại dùng lực kéo cô lại. Đột nhiên kéo lại gần, cả hai đều không ngờ rằng khoảng cách của hai người chỉ còn có vài cm.
Ninh Giai Kỳ giật mình, cả người cứng đờ.
Gần như vậy, có tinh tường nhìn đôi mắt đen láy của anh tựa như bóng đêm. Chuyên chú, rõ ràng, khẩn trương,.... Bên trong đôi mắt ấy ẩn chưa phảng phất ánh đèn, tựa hồ có thể đem cô hút vào.
“Em...em nghĩ anh đã ngủ.” Ninh Giai Kỳ thử dịch người một chút, lại phát hiện bàn tay anh giữ sau đầu, cô không dám động đậy.
“Anh?”
Cảnh Nhược Đông dừng một chút, tựa như vừa hồi phục lại tinh thần.
Vội thu lại ánh mắt, bàn tay dần buông lỏng. Ninh Giai Kỳ từ trên mặt thảm đứng lên, tim đập nhanh như trống vỖ.
“Sao em lại ra đây” Cảnh Nhược Đông rũ mắt, giọng nói có chút khàn.
Ninh Giai Kỳ có chút xấu hổ mà cọ cọ chóp mũi “Không...A, em ngủ không được liền đi ra đây, không nghĩ đến anh sẽ còn ở đây” .
Cảnh Nhược Đông nghiêng đầu nhìn cô một cái, lúc này mới phát hiện Ninh Giai Kỳ đang mặc
áo ngủ của khách sạn, phía trên được che kín, chỉ để lộ hai chân dưới vạt áo ngủ.
Cô rất trắng, từ bắp chân đến đùi, trắng đến phát sáng.
“Sao em lại không mang dép”
Ninh Giai Kỳ theo tầm mắt của anh nhìn chân mình “A...ở đây không phải có thảm sao?”
Cảnh Nhược Đông nhấp nhấp môi, thu lại tầm mắt từ đùi cô lại, đột nhiên đứng dậy nói “Tôi đi đây, em vào ngủ đi.”
Ninh Giai Kỳ “Anh không ngủ ạ?”
“Tôi?” Cảnh Nhược Đông nhìn cô, vẻ mặt có chút dị thường “Chỉ có một cái giường, tôi ngủ ở đâu?”
Ninh Giai Kỳ“...”
Cô hỏi vấn đề này chỉ vì không có đề tài để nói chuyện, cô vừa nhìn thấy anh ngủ trên ghế so pha, cho nên mới thuận miệng hỏi. Nhưng bây giờ đột nhiên Cảnh Nhược Đông nói như vậy, cô không biết phải trả lời như thế nào.
Ngủ trên giường? Làm sao được? Ngủ ở số pha? Thật quá đáng.
Ninh Giai Kỳ níu ngón tay, cảm thấy xấu hổ đồng thời cảm thấy có chỗ nào đó rất kỳ quái.
Nói tóm lại, những câu hỏi tối nay của Cảnh
Nhược Đông rất khó trả lời....
Cảnh Nhược Đông nhìn bộ dáng co quắp bất an của cô, bất đắc dĩ mà cười một tiếng “Ngày mai trở về trường học nói cho tôi một tiếng, tôi phải trở về quân khu sớm, không thể qua đón em được.”
Ninh Giai Kỳ “Vâng!”
Chín giờ sáng Ninh Giai Kỳ tỉnh dậy, cô rời khách sạn, trở về trường học.
Hôm nay bạn cùng phòng ký túc xá đã đến, mọi người cả kỳ nghỉ hè không gặp nhau, lúc này cùng ngồi một chỗ trò chuyện rất sôi nổi.
Lúc Ninh Giai Kỳ đi vào, bạn cùng phòng Trần Tình Tình nhìn cô vẫy vẫy tay “Ninh Giai Kỳ cậu tới rồi, tớ mang đặc sản ở quê lên, cậu đến đây nếm thử”.
Ninh Giai Kỳ nhìn cô cười cười, đi qua cầm. lấy điểm tâm nhỏ “Các cậu đều đến sớm như vậy”
“Không còn sớm nữa, giữa trưa rồi” Trần Tình Tình cảm thấy kỳ quái hướng về phía Ninh Giai Kỳ nhìn vài lần “Này, thế nào mà cậu không mang theo hành lý vậy.”
Ninh Giai Kỳ đi tay không tới, cô không nhắc
đến chuyện hôm qua, đành phải nói “Hành lý hơi nhiều, người trong nhà còn chưa gửi đến cho tớ:
“À – tớ nói này, các cậu là người địa phương thật tốt, gần như vậy, người trong nhà có thể đem hành lý giúp”.
Một bạn khác trong phòng cũng hâm mộ nói “Đúng đấy, cuối tuần cũng có thể về nhà, không như tớ ao, quanh năm suốt tháng chỉ có thể trở về hai lần.”
Trần Tình Tình “Ha ha ha cậu gả cho anh chàng Bắc Kinh đi, cậu ở đây liền có nhà, thích thì trở
“Xời–Người Bắc Kinh đầu có dễ lây như thế, cứ nói lớp tớ này, mây bạn nam dân Bắc Kinh gốc hai ba người.”
“Đúng vậy, phải làm quen nhiều một chút sẽ gặp được thôi, này Ninh Giai Kỳ, cậu sinh ra ở đây, nhất định là quen biết rất nhiều chàng trai có hộ khẩu Bắc Kinh nhỉ?” .
Sinh ra ở đây...không phải, cô mười ba tuổi mới đến đây.
Về phần các chàng trai Bắc Kinh, trong đại viện quả thật rất nhiều.
“Có quen, nhưng không thân” “Ay...sao cậu không đi làm thân được vài
người chứ.” Trần Tình Tình thở dài “Có điều cũng phải, với cái tính này của cậu sẽ không chủ động đi trêu ghẹo con trai đầu”
Ninh Giai Kỳ“...”
“Này Ninh Giai Kỳ, tớ mà là cậu thì bạn trai đã xếp thành hàng dài như thế này, nói đi, sao cậu không yêu đương vậy?”
Ninh Giai Kỳ lắc đầu, cười “Thế nào lại chuyển sang nói thành chuyện của tớ vậy?”
“Tớ nghe nói có một học trường đang theo đuổi cậu, là...người của câu lạc bộ nhiếp ảnh.”
Trần Tình Tình “Thật hay giả vậy? Là ai là ai? “Nghe nói còn rất đẹp trai, tớ quên tên rồi.”
Nói xong, mọi người đồng loạt nhìn về phía Ninh Giai Kỳ.
Ninh Giai Kỳ“...tớ đi mua chai nước.”
Ninh Giai Kỳ thật sự không có thói quen tán gẫu với bạn cùng phòng về chuyện tình cảm.Vậy nên, đành phải tìm cách trốn đi.
Mấy cô bạn cùng phòng cũng thật dễ quên, lúc cô trở về các cô ấy đang tán gẫu về các tin đồn của minh tinh đến vui vẻ.
“Các cậu biết không, Phòng đại diện của Mạnh Di Di đưa thông báo nói chuyện của Mạnh Di Di và Giang Minh Tư đang yêu nhau đều là giả”
“Ôi tỚ sớm nói là giả rồi mà, không chừng là tạo scandal
“Ồ, tuần trước không phải có bài phỏng vấn sao, Mạnh Di Di nói về hình mẫu lý tưởng các cậu thấy không, cô ấy nói thích đàn ông có trách nhiệm, còn đặc biệt mà nói ví dụ là quân nhân, không ngờ cô ấy lại thích quân nhân cơ đấy.”
“Thật ra mình cũng rất thích ha ha.”
“Có điều các cậu không cảm thấy kỳ quái sao, vì sao lại miêu tả kỹ càng như vậy, trên mạng có người nói Mạnh Di Di đã có bạn trai, chính là người đàn ông thần bí kia, bóng dáng đấy, nhớ rõ không?”
“A, nhớ rõ nhớ rõ!”
Ninh Giai Kỳ đang thu dọn đồ vật trên bàn mình, kỳ nghỉ hè trôi qua, bàn và ngăn tủ phủ một lớp bụi.
Lúc nghe được bạn cùng phòng bàn tán về Mạnh Di Di về scandal bạn trai, cô hơi khựng lại. Đảm đang, có trách nhiệm, là quân nhân.....
Cô ta miêu tả tỉ mỉ như vậy, khó trách có thể kích động lòng hiếu kỳ của mọi người.
Dọn dẹp xong, Ninh Giai Kỳ cầm khăn lông đi đến phòng vệ sinh giặt sạch.
Đúng lúc này, di động vang lên. Ninh Giai Kỳ lau khô tay, đi ra nghe máy “Alo.”
Ninh Giai Kỳ vừa mừng vừa sợ “Vậy anh chờ em một chút! Em lập tức đi xuống
Buổi chiều ở cửa ký túc xá, liên tục có nhiều phụ huynh mang hành lý đến cho con mình.
Cảnh Nhược Đông đứng trước cửa khu ký túc xá, thân đứng thẳng, dáng người cao ngất,...
Ninh Giai Kỳ vội chạy xuống dưới lầu, liếc mắt liền thấy Cảnh Nhược Đông đứng ở dưới bóng râm, bên cạnh anh đặt hai chiếc valy, trên đó còn có một cái balo, tất cả đều là của cô.
Ninh Giai Kỳ đi đến, lúc đến gần anh còn chưa kịp mở miệng đã bị anh phát hiện, anh mỉm cười nói “Có khá nhiều đồ”
Ninh Giai Kỳ có chút ngại ngùng “Thật ra có một cái valy hầu hết là thiết bị để chụp ảnh.” Nói đến đây, cô chợt nhớ ra điều gì đó, có chút khẩn trường nói “Anh có mở ra không, đồ bên trong mẹ em sẽ động vào sao.”
Cảnh Nhược Đông “Thật nặng, hắn là còn
“Vâng, em mang lên sẽ mở ra xem.” Nói xong, Ninh Giai Kỳ liền đi đến kéo lấy valy, nhưng mới vừa chạm vào đã bị Cảnh Nhược Đông ngăn lại.
“Em ở lầu mấy.”
“Lầu bốn” “Để tôi, tay chân của em nhỏ”
Ninh Giai Kỳ ngượng ngùng “Không cần không cần, ký túc xá của em không cho phép con trai lên đó."
“Phải không? Cảnh Nhược Đông nâng mắt nhìn cô “Tôi mới vừa rồi nhìn thấy có nam sinh giúp đỡ mang hành lý đi lên, người quản lý không phải không cho phép sao” .
Dù quản lý quả thật không quá nghiêm khắc, máy tính hỏng, mang đồ nặng chỉ cần nói với di một tiếng đều sẽ không có vấn đề gì, nhưng phải nhanh chóng đi xuống là được.
Có điều Ninh Giai Kỳ cũng không muốn làm phiền đến Cảnh Nhược Đông, xua tay nói “Không
sao đâu, để em.”
Cảnh Nhược Đông nhìn cô một cái, lấy balo trên hành lý nhét vào vòng tay cô “Cầm cái này”
Cảnh Nhược Đông kéo hai valy lên đi vào ký túc xá, nói điều gì đó với dì quản lý.
Ninh Giai Kỳ đứng khá xa, không nghe rõ, nhưng một lúc sau, Cảnh Nhược Đông quay trở lại nói “Đi lên lầu” .
Ninh Giai Kỳ liếc mắt nhìn dù quản lý, dì mỉm cười hiền lành mà nhìn Cảnh Nhược Đông.
Ninh Giai Kỳ “Di quản lý đồng ý, anh nói như thế nào với dì vậy?”
Cảnh Nhược Đông kéo valy đi ở phía trước, nghe vậy liền nhìn cô một cái.
Ninh Giai Kỳ “Dạ?”
Cảnh Nhược Đông bình thản nói “Không có gì, liền nói tôi là anh trai em, mang valy đến giúp em.
“A...” Ninh Giai Kỳ gật gật đầu, đột nhiên cười một cái, “Điều này mà dì quản lý cũng tin, anh Với em lớn lên không giống nhau.”
“Có gì mà không tin, khuôn mặt tối lớn lên giống kẻ nói dối sao.”
Ninh Giai Kỳ nhếch môi cười trộm một cái
“Cũng đúng a, chú giải phóng quân sao có thể nói dối mọi người.”
Người đang đi phía trước đột nhiên dừng lại, Ninh Giai Kỳ ngước mắt liền nhìn thấy Cảnh Nhược Đông quay đầu lại nhìn cô.
Cô chớp chớp mắt ngây thơ nói “Nói, không đúng sao?”
Cảnh Nhược Đông liếc mắt cô một cái “Chú? Tôi già lắm sao?
Ninh Giai Kỳ“.....Không có
Hai người lẵng lặng nhìn nhau vài giây, sự im lặng kỳ lạ, đột nhiên hai người bật cười.
Làn gió mát, hành lang ồn ào náo nhiệt.
Vào khoảnh khắc này, trong tâm trí Ninh Giai Kỳ nhớ lại những câu nói văn nghệ giống như năm tháng đã trôi qua.
Đi đến hành lang, Cảnh Nhược Đông cầm valy bên cạnh, đi lên. Ninh Giai Kỳ đi theo phía sau anh, tâm tình cảm thấy rất tốt, không biết là cô có ảo giác không, chính là cảm thấy mối quan hệ giữa cô và Cảnh Nhược Đông càng gần gũi, hơn nữa....chính mình giống như không phải còn sợ anh như vậy.
Đi đến cửa phòng ngủ ký túc xá, Cảnh Nhược
Đông dừng lại, nhiều sinh viên đi qua quay đầu lại sôi nổi đánh giá anh, bản thân Cảnh Nhược Đông ngược lại không có gì, nhưng mà Ninh Giai Kỳ lại có chút ngại ngùng.
“Em mang vào.”
Cảnh Nhược Đông buông tay “Trong valy thiếu gì thì gọi cho tôi.”
“Vâng” Ninh Giai Kỳ kéo valy qua, vừa định đẩy valy vào đột nhiên có người nắm lấy tay cô.
Ninh Giai Kỳ hoảng sợ, quay đầu lại mới phát hiện là bạn cùng phòng Trần Tình Tình.
“Cậu...”.
“Ninh Giai Kỳ!”
"Hå?"
“Ôi bạn trai của cậu...!” Trần Tình Tình nói với cô nhưng mắt lại nhìn chằm chằm Cảnh Nhược Đông.
Ninh Giai Kỳ trố mắt, kích động mà nhìn Cảnh Nhược Đông một cái “Không phải, cậu đừng nói bậy”.
“Vậy thì là ai.” Trần Tình Tình dùng sức nắm tay cô, mà tiếng nói vang của cô nàng dẫn tới hai cô bạn cùng phòng nghe thế cũng chạy ra xem, vừa nhìn thấy, hai mắt liền phát sáng, sặc mùi drama.
Ninh Giai Kỳ“....”.
“Xin chào.” Cảnh Nhược Đông phảng phất chưa phát hiện, bình thản nhìn các cô nói “Ninh Giai Kỳ ở trường học phiền toái nhờ các em chiếu CỐ."
Trần Tình Tình hít sâu vào một hơi “Vâng, vâng, mọi người đều là bạn học mà.”
“Đúng vậy đúng vậy”
Cảnh Nhược Đông cười cười, nhìn về phía Ninh Giai Kỳ“Tôi đi đây.”
Ninh Giai Kỳ“...Vâng.”
Cảnh Nhược Đông đi rồi, Ninh Giai Kỳ bị ba cô nàng cùng phòng kích động kéo vào phòng.Vừa đóng cửa lại, một loạt câu hỏi ập xuống.
“Má ôi...Đẹp trai quá!”.
“Con mẹ nó trái tim nhỏ bé của bà, thiếu chút nữa ngừng đập.”
“Chà, cậu bảo là không hẹn hò mà?”
“Không phải bạn trai thật à? Ngữ khí của anh ta...giống mà.”
Ninh Giai Kỳ buồn cười ngăn các cô lại “Các cậu từ từ...”.
“ÂY yo cậu nói mau.”
Ninh Giai Kỳ thấp giọng nói “Không phải bạn trai, anh ấy là...hàng xóm”.
“Hàng xóm? Trần Tình Tình mặt như dẫm phải cứt chó “Thanh mai trúc mã”.
Một bạn cùng phòng khác nói “Ôi cậu may mắn thật đấy, quan hệ của hai người thật tốt Giai Giai, anh ta còn mang valy đến giúp cậu, có phải anh ta thích cậu không?
Ninh Giai Kỳ sửng sốt. Trần Tinh Tinh “Hoặc là, cậu thích anh ta?”
Ninh Giai Kỳ cứng đờ, lộ ra nét mặt kỳ lạ “Các cậu đừng nói bậy, anh ấy là hàng xóm của tớ, chỉ là thuận đường nên mang valy cho tớ”.
“Ôi, vậy mau giới thiệu cho tớ, là hàng chất lượng cao đó!”
Ninh Giai Kỳ không hề nghĩ ngợi liền nói “Không được.”
“Hả?”
Đối mặt với sự nghi ngờ của bạn cùng phòng, Ninh Giai Kỳ mới nhận ra bản thân phản ứng quá mức kích động, vì thế liền giải thích “Anh ấy thường xuyên ở quân khu, tớ ít khi gặp anh ấy”
“Ôi mẹ ơi...là quân nhân, ngầu lắm đó.”
Kể từ hôm đó Ninh Giai Kỳ không trở về
Cảnh gia, cô và Thẩm Giai Hàm dường như rơi vào cuộc chiến tranh lạnh, không ai chịu thoả hiệp, không ai nguyện ý nhận lỗi.
Mà chiếc máy ảnh đang sửa chữa, vì máy đã lỗi thời, một bộ phận của máy bị hỏng nặng phải chuyển phát nhanh từ nơi khác về, cho nên đến nay vẫn chưa sửa xong.
Bởi vì nguyên nhân này, Ninh Giai Kỳ từ lúc khai giảng đến nay vẫn không tới câu lạc bộ nhiếp ảnh.
Một ngày sau khi tan học, một học tỷ trong câu lạc bộ nhiếp ảnh gọi cho cô bảo cô đến câu lạc bộ giúp xử lý một ít tư liệu. Bởi vì có rất nhiều tân sinh viên gia nhập, cho nên có rất nhiều sơ yếu lí lịch cùng với tác phẩm cần phải sang chọn.
Nhắc đến máy chụp ảnh, Ninh Giai Kỳ có chút phiền muộn “Chưa ạ, khả năng phải còn vài ngày nữa.”
“Em thật là, sao lại không cẩn thận vậy, vật bảo bối như vậy mà để làm rơi.”
Ninh Giai Kỳ cười một cái, không nói gì.
“Nhưng cũng may gần đây câu lạc bộ chúng ta cũng không ra ngoài chụp ảnh, máy ảnh tạm thời chưa sửa được cũng không sao.”
“Nói thì nói như vậy, bởi vì chuyện máy ảnh mà em cũng không thể đi đến câu lạc bộ kia, trì hoãn lâu như vậy, không biết khi nào máy ảnh mới được sửa xong” .
Học tỷ “Câu lạc bộ nào?”
“Kỳ nghỉ hè không phải em làm việc ở Tân Ảnh sao, sao lại từ chức, lúc ấy thầy Tiểu Đông Tử có đưa cho em một danh thiếp, đã đề cử em đến đó."
“Tốt như vậy, đâu a
Ninh Giai Kỳ nhớ rõ lúc ấy sợ làm mất danh thiếp, cô đã dùng di động chụp lại vài tấm, vì thế cô liền mở ảnh chụp ra.
"Urban Club....mę kiếp!"
Ninh Giai Kỳ thấy vẻ mặt kinh ngạc của học tỷ, hỏi “Làm sao vậy?”
“Ninh Giai Kỳ! Sao em lại trì hoãn lâu như thế, mau nhanh tới đó! Là Urban Club đó!”
“Em thế nào mà một chút kích động cũng không có vậy! Em không biết người sáng lập sao!”
Cơ thể của cô như bị nhồi nhét cục bông, những cục bông ngăn chặn mạch máu của cô, khiến cô cảm thấy khó thở “Em sợ, anh đang ở nhà...em, em không muốn nói chuyện với mẹ
“Vậy nên em cho rằng bà ấy nhờ tôi gọi cho em?"
Ninh Giai Kỳ gật đầu.
“Em _” Cảnh Nhược Đông tức giận muốn chết, nhưng nhìn bộ dáng đáng thương của cô lại không nỡ mắng ra, giằng co nửa ngày sau đó mở miệng nói “Em có biết em làm như vậy sẽ khiến người khác lo lắng, trời đã tối như vậy em cũng không biết sao?”
Ninh Giai Kỳ nhỏ giọng “Em đến tiệm sửa máy ảnh...”
“Tôi biết.” Cho nên suốt dọc đường mỗi một tiệm sửa
máy ảnh anh đều không bỏ qua, một đường tìm đến đây.
Ninh Giai Kỳ “Nhưng em không biết có thể sửa được không, bọn họ nói, mặc dù sửa cũng không thể được như trước nữa. Đây là đồ vật của bố em....Mẹ em sao có thể làm như vậy, mẹ không thể...”
Nhẫn nhịn suốt cả một đoạn đường dài, lúc này khi nhìn thấy Cảnh Nhược Đông không hiểu sao cô không kìm nén được nữa. Nước mắt tuôn rơi, lăn trên má rơi xuống đất, Ninh Giai Kỳ đưa tay lau, càng lau nước mắt càng rơi, cô không thể cản lại được.
“Xin lỗi...” Cô không ngờ sẽ khóc.
“Đừng lau.” Cảnh Nhược Đông chau mày, giữ tay cô lại, cô dùng sức như vậy, mặt bị chà sát đến đỏ ửng.
Cảnh Nhược Đông rất đau lòng, đưa tay ra sau đầu cô, ấn vào ngực mình.
Anh không muốn nhìn thấy cô khóc.
Ai có thể ngờ rằng, cô khóc rất nhiều, nhưng không nháo loạn, giống như bị vỡ đế, nhanh chóng ướt cả áo.
Cảnh Nhược Đông không chịu nổi, đưa tay lên vuốt đầu cô, dỗ dành “Máy chụp ảnh sẽ sửa được.”
nữa....Ninh Giai Kỳ nhớ đến mới lúc nãy cố trước mặt Cảnh Nhược Đông khóc nức nở, thật là, vừa xấu hổ vừa hối hận.
Bộ dáng khóc nức nở của cô nhất định là rất xấu.
“A...Nhẫn nhịn thêm là tốt rồi, khóc cái gì chứ?” Ninh Giai Kỳ đưa tay lên che mắt, nhào lên úp mặt vào gối.
Hơn nửa giờ sau, cô vẫn không thể ngủ được. Vì vậy dứt khoát ngồi dậy, lấy điện thoại di động ra nhìn.
Di động đã hết pin nên đã tắt máy.
Cô rời giường, chân tay nhẹ nhàng đi ra ngoài, lúc này, Cảnh Nhược Đông hẳn là đã đi rồi.
Ninh Giai Kỳ đi đến phòng khách quả thật không thấy bóng dáng của Cảnh Nhược Đông, vừa mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, đột nhiên cô phát hiện có người nằm trên ghế sô pha.
Ninh Giai Kỳ “....”
Cảnh Nhược Đông một tay gối dưới đầu, một tay khác để ở bụng, trông rất nhàn nhã.
Trên mặt đất trải thảm lông, cho nên Ninh Giai Kỳ đi qua không gây ra tiếng động. Cô đi đến bên cạnh anh ngồi xổm xuống, nhỏ giọng gọi anh một tiếng.
Ninh Giai Kỳ đưa tay nắm chặt thắt lưng hông áo anh, CỌ CỌ mặt.
Cảnh Nhược Đông thấy khuyên cũng không được, để mặc cho cô khóc. Chờ đến khi cô không khóc được nữa, anh đưa tay ôm mặt cô lên, lấy ngón tay gạt đi vệt nước mắt.
“Nước mắt nước mũi bôi hết lên trên áo của tôi, thích lắm sao?
Ninh Giai Kỳ ánh mắt đỏ hoe mà nhìn anh
Cảnh tượng đó, phải nói là có chút đẹp. “Khóc xong rồi có thể về nhà chứ?” Ninh Giai Kỳ hít hít mũi “Em không muốn về
nhà.”
Cảnh Nhược Đông không nói gì, Ninh Giai Kỳ lại nói “Em vừa rồi muốn đi tìm Manh Manh”
“Trương Nhất Manh ở đại viện.” Ninh Giai Kỳ“...”.
Cảnh Nhược Đông “Thật sự không muốn về nhà?”
Ninh Giai Kỳ nghĩ tới về nhà sẽ đối mặt với Thẩm Giai Hàm, cô liền kháng cự “Đi đâu đều được, em không về nhà.”
Ninh Giai Kỳ kiên trì, vì vậy hơn bốn mươi phút sau, cô đang ở trong căn phòng của một khách sạn.
“Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại về nhà, nói cho ông biết đêm nay em ở bên ngoài.” Cảnh Nhược Đông nói.
Ninh Giai Kỳ gật gật đầu, nhưng có chút lo lắng mà nói “Ông sẽ cảm thấy em nháo loạn sao?”
Cảnh Nhược Đông cười một tiếng “Bây giờ em còn lo chuyện này?”
“Yên tâm, bọn họ sẽ hiểu.”
“Vâng”
Cảnh Nhược Đông gọi điện về cho người trong nhà nói đã tìm thấy Ninh Giai Kỳ, sau đó
quay đầu lại nói “Đói chưa, gọi đồ ăn đi.”
Ninh Giai Kỳ vẻ mặt thấp thỏm mà nhìn anh “Mẹ em lúc nãy, có ở đấy không...”
“Có”.
“Mẹ em đã nói gì?” “Không, ông nói, bà ấy rất lo lắng cho em”
Ninh Giai Kỳ mắng thầm, cảm thấy không được tự nhiên mà quay đầu đi.
Cảnh Nhược Đông đem biểu tình của cô vào trong mắt, cũng biết chuyện này đối với cô có ảnh hưởng rất lớn, trong khoảng thời gian ngắn này sẽ không giải quyết được.
“Ăn cơm.”
Ninh Giai Kỳ hiện tại không muốn ăn, lắc đầu nói “Em không đói.”
Cảnh Nhược Đông nhăn mày “Tôi đói, đi ra ngoài tìm em vẫn chưa có ăn cơm.”
Ninh Giai Kỳ“...Vâng”
“Cùng tôi ăn một chút.” Ninh Giai Kỳ không dám nói gì, nhìn vẻ mặt bất mãn của Cảnh Nhược Đông, ngoan ngoãn gật đầu.
Nhân viên khách sạn nhanh chóng mang đồ ăn lên, lúc ăn tối cũng đã mười giờ.
“Ngày mai còn phải đi học đúng không?”
Ninh Giai Kỳ để đũa xuống “Ngày mai em không có tiết, nhưng đến trường để báo cáo.”
“Vậy em mau đi nghỉ sớm. Ngày mai sẽ có người mang hành lý đến trường cho em”
“Vâng.”
Ninh Giai Kỳ đứng dậy đi về phòng nghỉ, đi được vài bước liền quay đầu lại “Anh Nhược Đông, lát nữa anh sẽ đi ạ?”
Cảnh Nhược Đông dựa vào cạnh bàn, nghe vậy nâng mắt nhìn cô “Không muốn tôi đi?”.
Tim Ninh Giai Kỳ đập mạnh một cái, vành tai nhanh chóng nóng lên. Khi anh nói lời này ra, giọng hơi trầm, như thổi ra hạt cát, chẫm rãi đầy vẻ mê người khó tả.
Cô không biết phải trả lời thế nào cho phải.
Cảnh Nhược Đông nhìn bộ dáng trốn tránh của cô có chút xấu hổ, anh cười nhẹ “Em vào ngủ đi, tôi ngồi đây lát nữa sẽ đi.”
Ninh Giai Kỳ “a” một tiếng, vội vàng xoay người đi về phòng nghỉ.
Ninh Giai Kỳ sau khi tắm rửa xong, thay áo ngủ trong khách sạn, đi về phía giường ngủ nằm xuống.
Nhưng cô không ngủ ngay, mặc dù có thể rất mệt mỏi, nhưng chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến cô rất rối bời, không thể ngủ được. Hơn
Nhưng anh không tỉnh.
Ninh Giai Kỳ nhấp nhấp môi, đột nhiên nhớ tới mấy năm trước cũng có tình cảnh như này. Khi đó là sinh nhật của Băng Tân Đồ, anh uống quá nhiều nên đã nằm ở phòng nghỉ, cô lúc đó cũng ngồi xổm xuống trước mặt anh, còn mơ mơ hồ đồ mà hôn anh.
nhưng cảm giác kinh tâm động khách vẫn tồn tại trong đầu cố.
Ninh Giai Kỳ nhìn gương mặt anh tuấn của anh, trong lòng chua xót.
Anh luôn xuất hiện những lúc cô bất lực yếu đuối nhất, anh giúp đỡ cô, an ủi cô, khiến cô không cảm thấy lo lắng sợ hãi nữa.
Cô đã quyết tâm quên đi người đàn ông này, nhưng anh luôn cố tình xuất hiện trước mặt cô, khiến lòng cô rối rắm vô cùng.
“Còn muốn nhìn bao lâu nữa, không tính ngủ sao?” Đột nhiên, người trước mặt đang ngủ mở mắt ra nhìn cô.
Ninh Giai Kỳ đang chìm vào thế giới riêng của mình, lúc này bị cắt ngang, sợ đến mức bật ngã về phía sau.
Nhưng lần này Cảnh Nhược Đông nhanh tay đỡ lấy cô, một tay anh đặt sau đầu có phòng lưng
va đập vào bàn trà, lại dùng lực kéo cô lại. Đột nhiên kéo lại gần, cả hai đều không ngờ rằng khoảng cách của hai người chỉ còn có vài cm.
Ninh Giai Kỳ giật mình, cả người cứng đờ.
Gần như vậy, có tinh tường nhìn đôi mắt đen láy của anh tựa như bóng đêm. Chuyên chú, rõ ràng, khẩn trương,.... Bên trong đôi mắt ấy ẩn chưa phảng phất ánh đèn, tựa hồ có thể đem cô hút vào.
“Em...em nghĩ anh đã ngủ.” Ninh Giai Kỳ thử dịch người một chút, lại phát hiện bàn tay anh giữ sau đầu, cô không dám động đậy.
“Anh?”
Cảnh Nhược Đông dừng một chút, tựa như vừa hồi phục lại tinh thần.
Vội thu lại ánh mắt, bàn tay dần buông lỏng. Ninh Giai Kỳ từ trên mặt thảm đứng lên, tim đập nhanh như trống vỖ.
“Sao em lại ra đây” Cảnh Nhược Đông rũ mắt, giọng nói có chút khàn.
Ninh Giai Kỳ có chút xấu hổ mà cọ cọ chóp mũi “Không...A, em ngủ không được liền đi ra đây, không nghĩ đến anh sẽ còn ở đây” .
Cảnh Nhược Đông nghiêng đầu nhìn cô một cái, lúc này mới phát hiện Ninh Giai Kỳ đang mặc
áo ngủ của khách sạn, phía trên được che kín, chỉ để lộ hai chân dưới vạt áo ngủ.
Cô rất trắng, từ bắp chân đến đùi, trắng đến phát sáng.
“Sao em lại không mang dép”
Ninh Giai Kỳ theo tầm mắt của anh nhìn chân mình “A...ở đây không phải có thảm sao?”
Cảnh Nhược Đông nhấp nhấp môi, thu lại tầm mắt từ đùi cô lại, đột nhiên đứng dậy nói “Tôi đi đây, em vào ngủ đi.”
Ninh Giai Kỳ “Anh không ngủ ạ?”
“Tôi?” Cảnh Nhược Đông nhìn cô, vẻ mặt có chút dị thường “Chỉ có một cái giường, tôi ngủ ở đâu?”
Ninh Giai Kỳ“...”
Cô hỏi vấn đề này chỉ vì không có đề tài để nói chuyện, cô vừa nhìn thấy anh ngủ trên ghế so pha, cho nên mới thuận miệng hỏi. Nhưng bây giờ đột nhiên Cảnh Nhược Đông nói như vậy, cô không biết phải trả lời như thế nào.
Ngủ trên giường? Làm sao được? Ngủ ở số pha? Thật quá đáng.
Ninh Giai Kỳ níu ngón tay, cảm thấy xấu hổ đồng thời cảm thấy có chỗ nào đó rất kỳ quái.
Nói tóm lại, những câu hỏi tối nay của Cảnh
Nhược Đông rất khó trả lời....
Cảnh Nhược Đông nhìn bộ dáng co quắp bất an của cô, bất đắc dĩ mà cười một tiếng “Ngày mai trở về trường học nói cho tôi một tiếng, tôi phải trở về quân khu sớm, không thể qua đón em được.”
Ninh Giai Kỳ “Vâng!”
Chín giờ sáng Ninh Giai Kỳ tỉnh dậy, cô rời khách sạn, trở về trường học.
Hôm nay bạn cùng phòng ký túc xá đã đến, mọi người cả kỳ nghỉ hè không gặp nhau, lúc này cùng ngồi một chỗ trò chuyện rất sôi nổi.
Lúc Ninh Giai Kỳ đi vào, bạn cùng phòng Trần Tình Tình nhìn cô vẫy vẫy tay “Ninh Giai Kỳ cậu tới rồi, tớ mang đặc sản ở quê lên, cậu đến đây nếm thử”.
Ninh Giai Kỳ nhìn cô cười cười, đi qua cầm. lấy điểm tâm nhỏ “Các cậu đều đến sớm như vậy”
“Không còn sớm nữa, giữa trưa rồi” Trần Tình Tình cảm thấy kỳ quái hướng về phía Ninh Giai Kỳ nhìn vài lần “Này, thế nào mà cậu không mang theo hành lý vậy.”
Ninh Giai Kỳ đi tay không tới, cô không nhắc
đến chuyện hôm qua, đành phải nói “Hành lý hơi nhiều, người trong nhà còn chưa gửi đến cho tớ:
“À – tớ nói này, các cậu là người địa phương thật tốt, gần như vậy, người trong nhà có thể đem hành lý giúp”.
Một bạn khác trong phòng cũng hâm mộ nói “Đúng đấy, cuối tuần cũng có thể về nhà, không như tớ ao, quanh năm suốt tháng chỉ có thể trở về hai lần.”
Trần Tình Tình “Ha ha ha cậu gả cho anh chàng Bắc Kinh đi, cậu ở đây liền có nhà, thích thì trở
“Xời–Người Bắc Kinh đầu có dễ lây như thế, cứ nói lớp tớ này, mây bạn nam dân Bắc Kinh gốc hai ba người.”
“Đúng vậy, phải làm quen nhiều một chút sẽ gặp được thôi, này Ninh Giai Kỳ, cậu sinh ra ở đây, nhất định là quen biết rất nhiều chàng trai có hộ khẩu Bắc Kinh nhỉ?” .
Sinh ra ở đây...không phải, cô mười ba tuổi mới đến đây.
Về phần các chàng trai Bắc Kinh, trong đại viện quả thật rất nhiều.
“Có quen, nhưng không thân” “Ay...sao cậu không đi làm thân được vài
người chứ.” Trần Tình Tình thở dài “Có điều cũng phải, với cái tính này của cậu sẽ không chủ động đi trêu ghẹo con trai đầu”
Ninh Giai Kỳ“...”
“Này Ninh Giai Kỳ, tớ mà là cậu thì bạn trai đã xếp thành hàng dài như thế này, nói đi, sao cậu không yêu đương vậy?”
Ninh Giai Kỳ lắc đầu, cười “Thế nào lại chuyển sang nói thành chuyện của tớ vậy?”
“Tớ nghe nói có một học trường đang theo đuổi cậu, là...người của câu lạc bộ nhiếp ảnh.”
Trần Tình Tình “Thật hay giả vậy? Là ai là ai? “Nghe nói còn rất đẹp trai, tớ quên tên rồi.”
Nói xong, mọi người đồng loạt nhìn về phía Ninh Giai Kỳ.
Ninh Giai Kỳ“...tớ đi mua chai nước.”
Ninh Giai Kỳ thật sự không có thói quen tán gẫu với bạn cùng phòng về chuyện tình cảm.Vậy nên, đành phải tìm cách trốn đi.
Mấy cô bạn cùng phòng cũng thật dễ quên, lúc cô trở về các cô ấy đang tán gẫu về các tin đồn của minh tinh đến vui vẻ.
“Các cậu biết không, Phòng đại diện của Mạnh Di Di đưa thông báo nói chuyện của Mạnh Di Di và Giang Minh Tư đang yêu nhau đều là giả”
“Ôi tỚ sớm nói là giả rồi mà, không chừng là tạo scandal
“Ồ, tuần trước không phải có bài phỏng vấn sao, Mạnh Di Di nói về hình mẫu lý tưởng các cậu thấy không, cô ấy nói thích đàn ông có trách nhiệm, còn đặc biệt mà nói ví dụ là quân nhân, không ngờ cô ấy lại thích quân nhân cơ đấy.”
“Thật ra mình cũng rất thích ha ha.”
“Có điều các cậu không cảm thấy kỳ quái sao, vì sao lại miêu tả kỹ càng như vậy, trên mạng có người nói Mạnh Di Di đã có bạn trai, chính là người đàn ông thần bí kia, bóng dáng đấy, nhớ rõ không?”
“A, nhớ rõ nhớ rõ!”
Ninh Giai Kỳ đang thu dọn đồ vật trên bàn mình, kỳ nghỉ hè trôi qua, bàn và ngăn tủ phủ một lớp bụi.
Lúc nghe được bạn cùng phòng bàn tán về Mạnh Di Di về scandal bạn trai, cô hơi khựng lại. Đảm đang, có trách nhiệm, là quân nhân.....
Cô ta miêu tả tỉ mỉ như vậy, khó trách có thể kích động lòng hiếu kỳ của mọi người.
Dọn dẹp xong, Ninh Giai Kỳ cầm khăn lông đi đến phòng vệ sinh giặt sạch.
Đúng lúc này, di động vang lên. Ninh Giai Kỳ lau khô tay, đi ra nghe máy “Alo.”
Ninh Giai Kỳ vừa mừng vừa sợ “Vậy anh chờ em một chút! Em lập tức đi xuống
Buổi chiều ở cửa ký túc xá, liên tục có nhiều phụ huynh mang hành lý đến cho con mình.
Cảnh Nhược Đông đứng trước cửa khu ký túc xá, thân đứng thẳng, dáng người cao ngất,...
Ninh Giai Kỳ vội chạy xuống dưới lầu, liếc mắt liền thấy Cảnh Nhược Đông đứng ở dưới bóng râm, bên cạnh anh đặt hai chiếc valy, trên đó còn có một cái balo, tất cả đều là của cô.
Ninh Giai Kỳ đi đến, lúc đến gần anh còn chưa kịp mở miệng đã bị anh phát hiện, anh mỉm cười nói “Có khá nhiều đồ”
Ninh Giai Kỳ có chút ngại ngùng “Thật ra có một cái valy hầu hết là thiết bị để chụp ảnh.” Nói đến đây, cô chợt nhớ ra điều gì đó, có chút khẩn trường nói “Anh có mở ra không, đồ bên trong mẹ em sẽ động vào sao.”
Cảnh Nhược Đông “Thật nặng, hắn là còn
“Vâng, em mang lên sẽ mở ra xem.” Nói xong, Ninh Giai Kỳ liền đi đến kéo lấy valy, nhưng mới vừa chạm vào đã bị Cảnh Nhược Đông ngăn lại.
“Em ở lầu mấy.”
“Lầu bốn” “Để tôi, tay chân của em nhỏ”
Ninh Giai Kỳ ngượng ngùng “Không cần không cần, ký túc xá của em không cho phép con trai lên đó."
“Phải không? Cảnh Nhược Đông nâng mắt nhìn cô “Tôi mới vừa rồi nhìn thấy có nam sinh giúp đỡ mang hành lý đi lên, người quản lý không phải không cho phép sao” .
Dù quản lý quả thật không quá nghiêm khắc, máy tính hỏng, mang đồ nặng chỉ cần nói với di một tiếng đều sẽ không có vấn đề gì, nhưng phải nhanh chóng đi xuống là được.
Có điều Ninh Giai Kỳ cũng không muốn làm phiền đến Cảnh Nhược Đông, xua tay nói “Không
sao đâu, để em.”
Cảnh Nhược Đông nhìn cô một cái, lấy balo trên hành lý nhét vào vòng tay cô “Cầm cái này”
Cảnh Nhược Đông kéo hai valy lên đi vào ký túc xá, nói điều gì đó với dì quản lý.
Ninh Giai Kỳ đứng khá xa, không nghe rõ, nhưng một lúc sau, Cảnh Nhược Đông quay trở lại nói “Đi lên lầu” .
Ninh Giai Kỳ liếc mắt nhìn dù quản lý, dì mỉm cười hiền lành mà nhìn Cảnh Nhược Đông.
Ninh Giai Kỳ “Di quản lý đồng ý, anh nói như thế nào với dì vậy?”
Cảnh Nhược Đông kéo valy đi ở phía trước, nghe vậy liền nhìn cô một cái.
Ninh Giai Kỳ “Dạ?”
Cảnh Nhược Đông bình thản nói “Không có gì, liền nói tôi là anh trai em, mang valy đến giúp em.
“A...” Ninh Giai Kỳ gật gật đầu, đột nhiên cười một cái, “Điều này mà dì quản lý cũng tin, anh Với em lớn lên không giống nhau.”
“Có gì mà không tin, khuôn mặt tối lớn lên giống kẻ nói dối sao.”
Ninh Giai Kỳ nhếch môi cười trộm một cái
“Cũng đúng a, chú giải phóng quân sao có thể nói dối mọi người.”
Người đang đi phía trước đột nhiên dừng lại, Ninh Giai Kỳ ngước mắt liền nhìn thấy Cảnh Nhược Đông quay đầu lại nhìn cô.
Cô chớp chớp mắt ngây thơ nói “Nói, không đúng sao?”
Cảnh Nhược Đông liếc mắt cô một cái “Chú? Tôi già lắm sao?
Ninh Giai Kỳ“.....Không có
Hai người lẵng lặng nhìn nhau vài giây, sự im lặng kỳ lạ, đột nhiên hai người bật cười.
Làn gió mát, hành lang ồn ào náo nhiệt.
Vào khoảnh khắc này, trong tâm trí Ninh Giai Kỳ nhớ lại những câu nói văn nghệ giống như năm tháng đã trôi qua.
Đi đến hành lang, Cảnh Nhược Đông cầm valy bên cạnh, đi lên. Ninh Giai Kỳ đi theo phía sau anh, tâm tình cảm thấy rất tốt, không biết là cô có ảo giác không, chính là cảm thấy mối quan hệ giữa cô và Cảnh Nhược Đông càng gần gũi, hơn nữa....chính mình giống như không phải còn sợ anh như vậy.
Đi đến cửa phòng ngủ ký túc xá, Cảnh Nhược
Đông dừng lại, nhiều sinh viên đi qua quay đầu lại sôi nổi đánh giá anh, bản thân Cảnh Nhược Đông ngược lại không có gì, nhưng mà Ninh Giai Kỳ lại có chút ngại ngùng.
“Em mang vào.”
Cảnh Nhược Đông buông tay “Trong valy thiếu gì thì gọi cho tôi.”
“Vâng” Ninh Giai Kỳ kéo valy qua, vừa định đẩy valy vào đột nhiên có người nắm lấy tay cô.
Ninh Giai Kỳ hoảng sợ, quay đầu lại mới phát hiện là bạn cùng phòng Trần Tình Tình.
“Cậu...”.
“Ninh Giai Kỳ!”
"Hå?"
“Ôi bạn trai của cậu...!” Trần Tình Tình nói với cô nhưng mắt lại nhìn chằm chằm Cảnh Nhược Đông.
Ninh Giai Kỳ trố mắt, kích động mà nhìn Cảnh Nhược Đông một cái “Không phải, cậu đừng nói bậy”.
“Vậy thì là ai.” Trần Tình Tình dùng sức nắm tay cô, mà tiếng nói vang của cô nàng dẫn tới hai cô bạn cùng phòng nghe thế cũng chạy ra xem, vừa nhìn thấy, hai mắt liền phát sáng, sặc mùi drama.
Ninh Giai Kỳ“....”.
“Xin chào.” Cảnh Nhược Đông phảng phất chưa phát hiện, bình thản nhìn các cô nói “Ninh Giai Kỳ ở trường học phiền toái nhờ các em chiếu CỐ."
Trần Tình Tình hít sâu vào một hơi “Vâng, vâng, mọi người đều là bạn học mà.”
“Đúng vậy đúng vậy”
Cảnh Nhược Đông cười cười, nhìn về phía Ninh Giai Kỳ“Tôi đi đây.”
Ninh Giai Kỳ“...Vâng.”
Cảnh Nhược Đông đi rồi, Ninh Giai Kỳ bị ba cô nàng cùng phòng kích động kéo vào phòng.Vừa đóng cửa lại, một loạt câu hỏi ập xuống.
“Má ôi...Đẹp trai quá!”.
“Con mẹ nó trái tim nhỏ bé của bà, thiếu chút nữa ngừng đập.”
“Chà, cậu bảo là không hẹn hò mà?”
“Không phải bạn trai thật à? Ngữ khí của anh ta...giống mà.”
Ninh Giai Kỳ buồn cười ngăn các cô lại “Các cậu từ từ...”.
“ÂY yo cậu nói mau.”
Ninh Giai Kỳ thấp giọng nói “Không phải bạn trai, anh ấy là...hàng xóm”.
“Hàng xóm? Trần Tình Tình mặt như dẫm phải cứt chó “Thanh mai trúc mã”.
Một bạn cùng phòng khác nói “Ôi cậu may mắn thật đấy, quan hệ của hai người thật tốt Giai Giai, anh ta còn mang valy đến giúp cậu, có phải anh ta thích cậu không?
Ninh Giai Kỳ sửng sốt. Trần Tinh Tinh “Hoặc là, cậu thích anh ta?”
Ninh Giai Kỳ cứng đờ, lộ ra nét mặt kỳ lạ “Các cậu đừng nói bậy, anh ấy là hàng xóm của tớ, chỉ là thuận đường nên mang valy cho tớ”.
“Ôi, vậy mau giới thiệu cho tớ, là hàng chất lượng cao đó!”
Ninh Giai Kỳ không hề nghĩ ngợi liền nói “Không được.”
“Hả?”
Đối mặt với sự nghi ngờ của bạn cùng phòng, Ninh Giai Kỳ mới nhận ra bản thân phản ứng quá mức kích động, vì thế liền giải thích “Anh ấy thường xuyên ở quân khu, tớ ít khi gặp anh ấy”
“Ôi mẹ ơi...là quân nhân, ngầu lắm đó.”
Kể từ hôm đó Ninh Giai Kỳ không trở về
Cảnh gia, cô và Thẩm Giai Hàm dường như rơi vào cuộc chiến tranh lạnh, không ai chịu thoả hiệp, không ai nguyện ý nhận lỗi.
Mà chiếc máy ảnh đang sửa chữa, vì máy đã lỗi thời, một bộ phận của máy bị hỏng nặng phải chuyển phát nhanh từ nơi khác về, cho nên đến nay vẫn chưa sửa xong.
Bởi vì nguyên nhân này, Ninh Giai Kỳ từ lúc khai giảng đến nay vẫn không tới câu lạc bộ nhiếp ảnh.
Một ngày sau khi tan học, một học tỷ trong câu lạc bộ nhiếp ảnh gọi cho cô bảo cô đến câu lạc bộ giúp xử lý một ít tư liệu. Bởi vì có rất nhiều tân sinh viên gia nhập, cho nên có rất nhiều sơ yếu lí lịch cùng với tác phẩm cần phải sang chọn.
Nhắc đến máy chụp ảnh, Ninh Giai Kỳ có chút phiền muộn “Chưa ạ, khả năng phải còn vài ngày nữa.”
“Em thật là, sao lại không cẩn thận vậy, vật bảo bối như vậy mà để làm rơi.”
Ninh Giai Kỳ cười một cái, không nói gì.
“Nhưng cũng may gần đây câu lạc bộ chúng ta cũng không ra ngoài chụp ảnh, máy ảnh tạm thời chưa sửa được cũng không sao.”
“Nói thì nói như vậy, bởi vì chuyện máy ảnh mà em cũng không thể đi đến câu lạc bộ kia, trì hoãn lâu như vậy, không biết khi nào máy ảnh mới được sửa xong” .
Học tỷ “Câu lạc bộ nào?”
“Kỳ nghỉ hè không phải em làm việc ở Tân Ảnh sao, sao lại từ chức, lúc ấy thầy Tiểu Đông Tử có đưa cho em một danh thiếp, đã đề cử em đến đó."
“Tốt như vậy, đâu a
Ninh Giai Kỳ nhớ rõ lúc ấy sợ làm mất danh thiếp, cô đã dùng di động chụp lại vài tấm, vì thế cô liền mở ảnh chụp ra.
"Urban Club....mę kiếp!"
Ninh Giai Kỳ thấy vẻ mặt kinh ngạc của học tỷ, hỏi “Làm sao vậy?”
“Ninh Giai Kỳ! Sao em lại trì hoãn lâu như thế, mau nhanh tới đó! Là Urban Club đó!”
“Em thế nào mà một chút kích động cũng không có vậy! Em không biết người sáng lập sao!”
Last edited:
Bình luận facebook