Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
112. LẠI GIAO ƯỚC [4] Hôm nay biệt thự Mộc thị bận rộn bất ngờ. Lúc Ngải Ái ngủ dậy xuống tầng dưới ăn sáng liền nhìn thấy những người giúp việc tập trung trong phòng khách ra sức quét dọn, lau chùi các vật dụng. Mộc Giản đứng trước sảnh lớn tiếng chỉ đạo. Ngải Ái bị cho ra rìa ngồi ăn sáng ở bàn. Nhân lúc Mộc Giản rãnh rang, cô lên tiếng hỏi: “Chú Giản, có chuyện gì xảy ra thế? Sao giống sắp chuyển nhà vậy ạ?” “À, vì ngày mai là ngày đặc biệt quan trọng, có rất nhiều vị khách sẽ tới nên phải sắp xếp lại tất cả các phòng và cho bố trí sảnh”. “Quan trọng đến thế cơ ạ?”. Cô cắn một miếng bánh mì nhai nhai. “Mộc Duệ Thần còn chưa về sao đã có khách tới làm gì vậy? Mộc Giản mỉm cười: “Cách đây mấy tiếng, cậu chủ đã lên máy bay để bay về Mỹ, sau đó đến công ty xử lý công việc, tối nay cậu chủ sẽ có mặt ở biệt thự. Cậu chủ có dặn Ngải tiểu thư không được ăn tối trước mà phải đợi cậu chủ về cùng ăn”. “Ui trời…” Ngải Ái cắn phải lưỡi mình. “Tối nay ư? Sao nói mai mới về mà?” “Mai là sinh nhật mười tám tuổi của cậu chủ. Mọi năm cậu chủ đều mừng sinh nhật ở khu biệt thự Mộc gia nhưng năm nay cậu chủ muốn tổ chức ở đây… Tôi nghĩ do….”. Mộc Giản nhìn cô đầy ẩn ý. “… có liên quan tới Ngải tiểu thư”. “Sinh nhật! Phụt!”. Ngải Ái bị sặc ngụm sữa vừa uống. “Sao nhanh thế? Tôi còn tưởng lâu lắm mới tới…” Cô đã hứa với cậu ta tới lúc cậu ta mười tám tuổi sẽ thực hiện giao ước. Giờ biết làm thế nào để cự tuyệt đây. Chết tiêu! Cô không ngờ lại nhanh như thế. Tối nay Mộc Duệ Thần sẽ quay về, Mộc Dịch Triệt liệu có gặp cô dễ dàng được nữa không? Còn kế hoạch bỏ trốn về nước phải làm sao… Ngải Ái bải hoải tay chân dứng dậy, bầu trời bỗng dưng xám xịt trước mắt cô. “Ngải tiểu thư, cậu chủ đặc biệt nhắn rằng tiểu thư không được đi đâu để tránh việc bị những người có ý đồ chống đối đưa tiểu thư đi. Ngài dặn rằng tôi phải lấy đầu mình ra đảm bảo lúc cậu chủ về phải nhìn thấy cô… bởi vì…” “Tôi sẽ không đi đâu cả, chú Giản”. Ngải Ái cười cười. “Mọi người đừng lo, tôi ở đây vướng chân vướng tay mọi người nên giờ tôi sẽ về phòng”. “Vậy thì tốt rồi, thưa tiểu thư”. Mộc Giản nói xong, quay đầu tiếp tục chỉ đám người làm bố trí sảnh. Ngải Ái thảm thương đi lên tầng trên, thang máy không sử dụng được nên cô phải đi bộ. Giờ mà ngồi rầu rĩ trong phòng thì thật mất thời gian. Cô đi lên tầng hai nhìn kiến trúc phòng khách theo phong cách Trung Quốc cổ đại nổi trí tò mò, mở cánh cửa khắc hoa lá từ từ bước vào. Woa! Phòng này lớn thật, khá trang nhã với rèm cửa kết dây, bộ bàn ghế được chạm trổ hoa văn rất tinh xảo, bình hoa bằng sứ… Còn có một chiếc máy quay đĩa xưa lắc… Cô dạo một vòng quanh phòng khách, hít phải một luồng không khí bụi bặm, nhìn trên bàn phủ một lớp bụi dày, ngẫm nghĩ. Chắc ở đây lâu rồi không có ai ở. Kỳ lạ thật! Mộc Duệ Thần là người thích gọn gàng sạch sẽ sao cậu ta có thể để một căn phòng bám đầy bụi đất này tồn tại trong biệt thự của cậu ta? Đối diện với cửa chính có một căn phòng khác. Cửa đóng hờ. Hình như có ai đó đã từng bước vào đây hoặc cũng có thể cánh cửa không được đóng kín nhiều năm nay. [Đọc đoạn này thấy nổi hết cả da gà…] Trí tò mò nổi lên, cô đi tới sau đó là đẩy cánh cửa gỗ. Một tiếng “cạch” vang lên trong không gian yên tĩnh. Cô bước vào và phát hiện đây là phòng trưng bày tranh. Có đầy đủ những dụng cụ vẽ tranh ở đây. Trên tường treo nhiều bức tranh sơn dầu vẽ cảnh núi non. Có lẽ chủ nhân của phòng này là một họa sĩ rất tài ba. Ngải Ái lật ra một quyển báo trong chồng báo được xếp ngay ngắn trên bàn. Đây đều là những cuốn tạp chí cách đây hai mươi mấy năm, hầu hết là tập san viết về hội họa. Lật xem một lúc thấy chán, Ngải Ái quay người định trở về phòng mình. Vừa quay lại, sau lưng đột ngột vang lên một tiếng “rầm” dọa Ngải Ái sợ tới mức hồn bay tán loạn. Cô từ từ quay đầu lại nhìn thấy một bức tranh sơn dầu do thời gian bị bong ra khỏi tường rớt xuống đất. Cô vuốt ngực mấy cái sau đó đi tới cạnh bức tranh nhặt lên xem, thổi thổi phủi lớp bụi bám bên trên. Vừa nhìn thấy rõ bức tranh, cô bủn rủn tay chân thả luôn bức tranh ra. Bức tranh vẽ một cô gái bị xích. Cô gái mặc một bộ sườn xám Trung Quốc lộn xộn và rách rưới, trên người có vô số những vết lằn do bị roi quật vào, vừa nhìn là biết cô ấy đã bị tra tấn rất tàn nhẫn, tóc tai bù xù, trông có vẻ dữ tợn và rất đau đớn. Hai mắt của người phụ nữ đó trợn ngược, khát máu căm tức nhìn về phía trước. Cô vừa nhìn vào cô gái đã nhận ra sự hận thù tột cùng hiện rõ trên mặt. Có vẻ như cô gái này hận không thể giết được người đã vẽ bức tranh này. Đau đớn, khổ sở cũng chưa đủ để khiến người phụ nữ hận thù tới mức này, có lẽ cô ấy đã tuyệt vọng tới mức uất ức. Ngải Ái run lẩy bẩy treo bức tranh lại vị trí cũ, hai chân bủn rủn quỳ rạp xuống đất thì thào: “Chuyện này… chuyện này là sao…” Người con gái trong bức tranh… Tại sao… lại có ngoại hình… giống y hệt cô! [Nổi da gà… Lạnh xương sống… ] ************* Ngải Ái ngồi ở đó rất lâu cho đến khi hai chân tê rần không có cảm giác mới lồm cồm bò dậy, lảo đảo như một bóng ma đi ra cửa. Nhìn người phụ nữ đó giống như đang nhìn mình… Không những bị xiềng xích mà còn bị đánh rất dã man… Đúng là cô rồi… Cả người cô lạnh như băng, run lẩy bẩy. Cô điên cuồng chạy ra khỏi phòng khách, đóng cửa lại sau đó chạy lên cầu thang… Thở hổn hển … Chạy trốn… Cô có cảm giác như bị vô số xiềng xích gông cùm đuổi theo phía sau… Muốn đẩy cô xuống địa ngục… Lúc Ngải Ái chạy vào trong phòng, mồ hôi túa ra như tắm chảy xuống hai bên má. Cô đóng phịch cửa lại, quỳ xuống chiếc thảm màu hồng thở dốc… Đầu óc còn chưa kịp hoàn hồn thì lại nghe tiếng thở dài phát ra từ ghế nệm gần đó. Cô ngước đầu lên nhìn bóng lưng cao lớn đứng dậy. Anh ta đứng yên tại chỗ đó nhưng cái bóng của anh ta vẫn phủ được tới cô. Cô ngồi thẳng lưng nhìn anh ta quay đầu lại cười nói với mình: “Em mới chạy marathong à? Chạy vội về để làm gì?” Ngải Ái tái mặt, đáng thương như con mèo hoang không nhà không cửa: “Cậu… về rồi…” 113. LẠI GIAO ƯỚC [5] Ngải Ái nhìn Mộc Duệ Thần mặc đồ vest màu trắng rời khỏi ghế nệm, từ từ đi về phía cô. Anh tới trước mặt cô rồi ngồi xuống, nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm: “Sao lại chảy mồ hôi ròng ròng thế này? Ai bắt nạt em, hãy nói với tôi”. Sau đó cô thấy anh cầm khăn tay lau mồ hôi cho mình. Tay anh lạnh băng, cô giật mình theo phản xạ lùi ra đằng sau, cầm chiếc khăn tay tự lau mồ hôi: “Tôi không sao đâu. Sao cậu về sớm vậy? Giờ này đáng lẽ cậu phải ở công ty làm việc mà?” “Tôi nhớ em nên về nhà trước”. Mộc Duệ Thần phì cười. “Em có nhớ tôi không?” Cô ngẩng đầu lên nhìn anh nhưng không trả lời, từ từ đưng dậy đi tới ghế nệm. Mộc Duệ Thần đi theo cô, cả hai cùng ngồi xuống ghế. “Em không tin tôi?”. Anh nắm tay cô đặt lên ngực. “Em thấy không? Tim tôi đập rất nhanh vì được gặp em”. Ngải Ái để mặc bàn tay mình yên bị trên ngực, nhìn mặt anh im lặng. “Sao vây?”. Anh nhìn cô khó hiểu, càng nắm chặt tay cô. “Em tức giận à? Tôi xin lỗi. Từ nay trở đi tôi sẽ không rời xa em lâu như vậy, Tiểu Ái Ái, đừng cáu được không?” Giọng nói dịu dàng mềm mại như tơ, môi ghé càng lúc càng gần cô: “Để tôi hôn em một cái…” Bộp. Môi anh hôn vào lòng tay cô. Cô giơ tay chặn lại. Ngải Ái nhìn anh nở nụ cười: “Hành động này của em quen thuộc quá nhỉ ?” Anh bật cười: “Mới có mấy ngày không gặp mà không ngờ em lại lạnh nhạt như vậy, muốn thân mật hôn em cũng không được!”. “Thân mật? Anh tưởng anh muốn thân mật với tôi là được hả? Hai lần anh được bàn tay tôi đặc biệt chiêu đãi còn chưa thỏa mãn à?”. Ngải Ái giơ tay lên chỉ ngón tay vào trán anh đẩy về phía sau. “Tránh xa tôi ra”. Mặt Mộc Duệ Thần biến sắc. “Sao thế? Chẳng lẽ em không yêu tôi nên muốn tôi tránh xa em ra?” “Tôi nói tôi yêu anh lúc nào”. Ngải Ái liếc mắt, thuận tay rót cốc nước. Mộc Duệ Thần đứng dậy, mặt nhăn nhó. Ngải Ái nhìn lên. “Sao em biết?”. Anh hỏi. “Bởi vì cậu ta chưa bao giờ mặc quần áo trắng sáng chói mắt”. Cô trả lời. “Nhận ra từ lúc nào?” “Từ lúc anh bước tới lau mồ hôi cho tôi”. “Hành động đó là bình thường, có gì khác đâu”. “Trước hết, khăn tay của anh giống như của bà mẹ, cậu ta không dùng đâu. Thứ hai, cậu ta không nói mấy câu sến rện kiểu như anh yêu em… giống anh”. Ngải Ái uống ngụm trà. “Cậu ta biết kìm chế hơn anh!” “Anh tưởng giả dạng thành công một trăm phần trăm!”. Anh ngả người xuống ghế nệm, thở dài. “Anh đã tìm tới những tay bác sĩ thẫm mỹ chuyên nghiệp nhất, dùng những nguyên liệu cao cấp mất một ngày một đêm mới chế tạo ra được mặt nạ này, không ngờ lại dễ dàng bị em nhìn ra”. Ngải Ái uống cạn cốc trà, lẳng lặng nói: “Mộc Dịch Triệt, thật ra cũng không phải do anh…” Chỉ vào mặt nạ Mộc Duệ Thần, Mộc Dịch Triệt nằm dài trên ghế nệm quay mặt sang nhìn cô: “Tôi biết mà. Tôi là số một trong việc giả dạng người khác, Mộc Giản và tất cả những người giúp việc đều bị tôi qua mặt”. Ngải Ái đặt cốc trà lên bàn: “Không thể do anh được… Bởi vì… tôi rất hiểu cậu ta…” Cô nhoẻn miệng cười khổ. “Thái độ của Mộc Duệ Thần, giọng nói của Mộc Duệ Thần, những hành động quen thuộc, thậm chí mùi của Mộc Duệ Thần… Kể từ năm năm trước đây… đã khắc quá sâu vào trong đầu tôi…” Mộc Dịch Triệt im lặng một lúc rồi ức chế nói: “Thằng nhóc đó trái lại cực kỳ nham hiểm, em giờ thuộc sở hữu độc quyền của Mộc Duệ Thần, vậy nên em phải hết sức cẩn thận”. Ngải Ái tức giận liếc anh: “Làm gì có sở hữu độc quyền ở đây hả? Tôi là của tôi không phải của bất kỳ ai cả”. “Tốt lắm. Anh giờ cũng sẽ khắc sâu hình ảnh em vào trong tim”. Mộc Dịch Triệt cười như gã du côn nhìn Ngải Ái. “Anh ước ao có được bé con từ lâu rồi. Nào, lại đây cho anh ôm cái…” Bộp… Cặp mông của hellokitty bay vào mặt anh ngay sau đó. Ngải Ái ló mặt sau con thú bông: “Mộc Dịch Triệt, tuy rằng anh lớn tuổi hơn tôi nhưng nhiều lúc tôi thấy anh ngây thơ quá đấy”. Mộc Dịch Triệt đờ người sau đó ngả người về phía sau, lại thở dài: “Anh ngây thơ? Chỉ với em mà thôi”. Chính anh cũng không hiểu lòng mình mấy ngày nay mù mịt không giống mọi khi. Từ khi gặp cô, anh chưa hề có ý định sẽ cứu cô mà chỉ muốn thằng nhóc Mộc Duệ Thần kia nếm mùi khổ đau và thất bại. Cứ nghĩ lại lúc cô chủ động nắm cánh tay anh và nhìn anh bằng ánh mắt cầu cứu… Chết tiệt! Cái cảm giác áy náy biến mất tiêu từ lâu đột ngột lại dấy trong lòng anh… Làm một cái mặt nạ Mộc Duệ Thần cơ bản không cần thiết… nhưng để được nếm thử hương vị của cô… anh có thể dùng những cách hèn hạ nhất… Anh chợt thấy mình thật vô dụng… Anh chỉ ngây thơ với một mình cô. “Đi chứ?”. Mộc Dịch Triệt nhún vai. “Ngày mai anh chuẩn bị đưa em đi, nhưng nhìn thấy em lưu luyến Mộc Duệ Thần như vậy anh không muốn cứu em nữa. Lỡ em lại chạy trở lại, thì mọi chuyện anh làm đều công cốc”. “Mai à?” Lại là ngày mai… Bỏ trốn đúng vào ngày sinh nhật Mộc Duệ Thần, cô cảm thấy mình đã quyết định đúng đắn, rất đúng đắn… Nhưng lòng tự nhiên lại thấy buồn bã.. Cô chưa từng chúc mừng sinh nhật cậu ta. “Sao em không nói gì? Không muốn đi nữa phải không?”. Tiếng Mộc Duệ Thần cắt ngang suy nghĩ của cô, đứng dậy đi ra cửa. “Anh không nên ở đây, chỉ tổ lãng phí công sức và thời gian. Ngải tiểu thư, bảo trọng!”. “Khoan đã!”. Ngải Ái giơ tay lên gọi anh lại. Một lúc lâu sau cô gật đầu thật mạnh, kiên quyết nói: “Ngoài việc đưa tôi đi, anh phải làm sao để Mộc Duệ Thần không thể tìm được tôi ngay… Anh nên nhớ, cậu ta có thể bắt tôi lại bất cứ lúc nào…” “Ha ha!”. Mộc Dịch Triệt quay lại, cúi người gần sát Ngải Ái. “Em yên tâm. Anh biết rất rõ Kim Ốc Tàng Kiều [1] *** [1] Đại khái là thế này nhé: Ngày xưa có một hoàng đế gọi là Hán Vũ Đế, hoàng hậu đầu tiên của ngài tên là Trần A Kiều. Bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Hán Vũ Đế đã hứa hẹn với chị họ của ngài rằng: nếu có một ngày ta cưới A Kiều làm vợ thì ta sẽ cho xây một tòa lầu cao bằng vàng thật to để nàng ở. Về sau vận mệnh của Trần hoàng hậu rất bi thảm, sau khi phu quân của nàng lên ngôi Hoàng Đế liền phế nàng lập Vệ Tử Phu lên làm Hoàng Hậu. Nàng bị đẩy đến Trường Môn Cung chờ đợi hắn trong đau khổ suốt hơn hai mươi năm trời, đến tận khi nàng chết, Hán Vũ Đế cũng không một lần đến thăm. Chắc là Mộc Dịch Triệt ám chỉ sau này Ngải Ái cũng bị như dzậy á? Haizzz. Mấy cái tích xưa nghĩa cũ chịu thua… Chắc chỉ có người Trung Quốc mới hiểu ý nghĩa của mấy chữ đó nha… Kim Ốc Tàng Kiều… Tòa nhà vàng dành cho nàng Kiều???? [Tham khảo vantuongvi.wordpress]
Bình luận facebook