Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39
155. M U [5] Những tảng đá đập vào đầu cá sấu. Bị liên tiếp đá đập vào đầu, hai con cá sấu gầm rú rồi ngã xuống đất. Cuối cùng bị những tảng đá đè lên trên không có cách nào có thể thoát ra được. “Quả không hổ danh là cậu chủ”. Một người lên tiếng tán dương. “Trong tình cảnh như thế này mà vẫn có thể nhấc được những khối đá khổng lồ không hề bị ảnh hưởng bởi thuốc thoái hóa xương sụn”. “Đây là màn quyết đấu đặc sắc nhất mà tôi từng được xem”. Người khác nói lớn. “Cậu chủ chỉ mới mười tám tuổi mà đã làm được như thế, có thể sẽ trở thành một viên châu báu”. “Đây mới đúng là cậu chủ của chúng ta”. “Đúng là người thừa kế Mộc gia vẫn cần phải có dòng máu chính thống. Đây chính là minh chứng”. “Mong rằng cậu chủ sẽ sớm tìm được người vì Mộc gia mà sinh con nối dõi…” Những tiếng tán dương vang lên không ngớt. Mộc Thận ho một tiếng, lập tức tất cả mọi người im bặt. Mộc Thần nhìn chằm chằm vào người chiến thắng đang bước đi loạng choạng – Mộc Duệ Thần, sau đó đứng dậy nhìn về phía tất cả mọi người. Im lặng một lúc, ông nghiêm giọng nói: “Các vị không biết trong chương trình này có một điểm tệ hại?” “Tệ hại?”. Mọi người lắc đầu. “Cậu chủ bị tiêm thuốc mà lại có thể trình diễn hoàn hảo như thế, tệ hại ở đâu…” “Nó cố diễn chỉ vì đàn bà”. Mộc Thần nhướng mày. “Tệ hại! Thật tệ hại”. Tất cả mọi người đều im lặng. Một lúc sau đó, cánh cửa mở toang, mùi máu tanh và hơi thở lạnh toác xộc vào phòng. Mộc Duệ Thần lẳng lặng đứng trước cửa. Trong bóng đêm, cả người anh nhìn ngang tàng lạnh lùng tàn bạo như ma vương, tuyên bố: “Tôi đã thắng. Ông hãy giữ lời hứa của mình”. “Dĩ nhiên. Nếu đã tiếp nhận sự trừng phạt thì lần này ta sẽ tha cho bà ta – mẹ của cháu. Giờ cháu nghỉ ngơi đi”. Các bác sĩ riêng cuống quít ào tới: “Cậu chủ để chúng tôi đưa ngài về nhà. Chúng tôi cần xử lý các vết thương cho ngài”. Mộc Duệ Thần rút tay lại, lạnh lùng ra lệnh: “Không cần đâu. Tôi có chuyện quan trọng hơn phải làm”. ************* Rời khỏi đó, anh bị ánh nắng mặt trời gay gắt làm cho chói mắt liền giơ tay lên che. Ở đây khá giống New York, trời vẫn rất nắng. Không nghĩ ngợi gì, anh đi tới máy bay riêng, ngồi vào trong, bật màn hình điều khiển. “Chú Giản”. “Cậu chủ, cậu chủ vẫn bình an? Phu nhân cũng không sao. Cảm tạ trời đất”. “Ừm! Những việc tôi giao chú làm tới đâu rồi?” “Cậu chủ, máy bay đã bay tới Trung Quốc để đón Ngải tiểu thư. Tôi tin rằng họ sẽ đón được tiểu thư quay về an toàn. Cậu chủ sẽ trở về biệt thự để dưỡng thương và chờ Ngải tiểu thư chứ?” Mộc Duệ Thần nhìn Mộc Giản trong màn hình gật đầu, rồi nở nụ cười. “Rất có thể tôi và cô ấy sẽ về biệt thự cùng lúc. Chú bảo người ta đừng mở cửa quá nhanh, cô bé ngốc nghếch kia rất sợ khi phải ngồi máy bay”. “Vâng, thưa cậu chủ”. Mộc Giản mỉm cười gật đầu. “Chúc cậu chủ lên đường bình an”. Tắt màn hình, Mộc Duệ Thần dựa vào ghế, nhắm mắt lại. Máy bay cất cánh lên bầu trời xanh ngắt. Lúc thay quần áo, anh cúi đầu nhận ra vết thương trước ngực nằm ngay vị trí với vết thương năm năm trước đây mà cô băng bó cho anh. Cũng là vị trí này, nơi mà anh không muốn bị thương nhất. Nhưng hai lần, có thể nói là đều vì cô mà bị thương. Chợt nghĩ tới cảnh cô vừa sợ vừa ngốc nghếch ngồi băng vết thương cho mình, anh lắc đầu, cảm thấy buồn cười. Tay xoa nhẹ ngực, Mộc Duệ Thần đưa mắt nhìn về phương Đông xa xôi. Bé con, làm sao bây giờ? Tôi thấy hơi nhớ em. ************* “Á!” Ngải Ái bị bỏng, rụt tay lại hét toáng lên. Bắt Hàn nhìn thấy, vội nắm tay cô đưa lên tai mình, lo lắng nói: “Nhéo tai anh sẽ không nóng nữa”. “Hả?” Ngải Ái chưa kịp từ chối đã bị anh bắt buộc phải nắm vành tai mềm mại của anh. “Nóng ghê!”. Cô lúng túng lí nhí nói, muốn rút tay lại. “Em không sao nữa rồi!” Thang Tiểu Y liếc mắt: “Tiểu Ái Tử, cậu coi chừng tới không coi cậu là con gái tới nữa đâu”. “Đồ quỷ, cậu coi tớ là ai hả?” “Không sao đâu”. Bắc Hàn cầm tay cô đưa lên trước mặt thổi thổi vào đầu ngón tay. “Anh không để ý”. “Á?”. Hành động này khiến Ngải Ái thấy không quen. Cô vội rụt tay lại, lúng túng nhìn Bắc Hàn. “Cô ấy lợi dụng em, liên quan gì tới anh?” “Có liên quan”. Bắc Hàn cười. “Em là nô tì của anh mà. Nên Tiểu Y cũng đang lợi dụng anh”. “Hu! Hai người các anh dám bắt nạt em. Giáo sư Bắc, em sẽ lên diễn đàn của trường tố giác hai người. Phải để hai người bị tiếng xấu suốt đời”. “Này Tiểu Ái, cậu không biết giáo sư Bắc nổi tiếng lắm à, trên BBS có vô số những bức thư tỏ tình anh ấy đấy. Nhưng mà tớ nói cho cậu biết Tiểu Ái, nếu giờ tớ đăng hình cậu nhéo tay túm tóc giáo sư Bắc thì sao nhỉ?” “Tớ sẽ đem cậu rao bán trên mạng luôn”. Thang Tiểu Y ôm bụng cười ngặt ngẽo. Bắc Hàn gắp đồ ăn để trong chén Ngải Ái: “Đồ ăn nguội hết cả rồi. Tiểu Ái, em ăn nhiều một chút, trông em rất gầy”. Ngải Ái ậm ừ gật đầu, tách đũa, cắm đầu ăn. Không hiểu sao lại thấy hơi đau lòng. Kỳ lạ thật. Rõ ràng cô đã chuẩn bị tinh thần để ra đi trong âm thầm. Nhưng tại sao giờ phút này bất giác lại thấy không cam tâm? 156. NGỒI XE LỬA CŨNG GẶP TÊN BIẾN THÁI Cô quyết định sau khi ăn tối cùng Bắc Hàn và Thang Tiểu Y sẽ ra đi. Ngải Ái ở trong phòng trọ bắt đầu thu xếp quần áo, mọi giấy tờ tùy thân đều không bỏ sót, kéo hành lý rời khỏi khu nhà trọ ngồi vào trong taxi để đi tới nhà ga. Không cần ngồi đợi lâu ở phòng chờ thì đã tới giờ, cô theo đám người đông đúc vào trong xe lửa, do quá đông cô bị xô đẩy ngã. Lúc sắp bị ngã, một bàn tay đặt lên eo cô đỡ cơ thể cô đứng vững, nhắc nhở: “Cẩn thận đấy” Ngải Ái quay đầu nhìn. Là một người đàn ông xa lạ. Nhưng anh chàng có gương mặt khá điển trai, gợi cảm, cười như không cười. Cô gật đầu cảm ơn, rồi kéo valy lên xe lửa, cầm vé xe tìm chỗ ngồi. Lúc ngồi vào chỗ của mình, cô lại nhìn thấy người đó. Anh ta giơ tay lên chào cô: “Chào cô, chúng ta lại gặp nhau”. “À, đúng, đúng vậy”. Ngải Ái bật cười, gác hành lý vào đúng vị trí của nó rồi ngồi xuống, lúng túng quay mặt sang chỗ khác. “Cô định đi đâu?”. Gã trai dựa lưng vào ghế, lười biếng hỏi. “Hay là cô cũng đến thành phố C như tôi? Nếu chúng ta cùng đường thì tôi muốn hai chúng ta hãy trò chuyện vui vẻ để không thấy chán như thế này?” Cô nộp đơn xin tạm thời nghỉ học rồi mua một vé xe lửa đến thành phố nào thì chính cô cũng không rõ. Ngải Ái biết một điều rằng con gái một thần một mình không nên bắt chuyện với người lạ nên chỉ lắc đầu, không nói gì. “Lạnh lùng quá!”. Người đó xích lại gần cô, ghé sát mặt mỉa mai. “Nhìn cô hoảng sợ như thế này, liệu có phải cô đang trốn tránh ai?” Ngải Ái mở to mắt, quay đầu lại nhìn gã trai chăm chú. Anh mỉm cười châm chọc, giọng nói khiến người ta thấy ác cảm nhưng Ngải Ái lại không thấy ghét anh. Cô ngồi xích ra xa, không muốn hai người quá thân mật. “Xin lỗi, tôi không quen nói chuyện phiếm với người xa lạ. À, còn nữa, mong rằng anh đừng ngồi quá gần tôi…” Vừa nhích người ra xa, lại thấy tay gã trai đặt lên eo mình, kéo cô trở lại ngồi sát vào anh. “Cô sợ gì chứ. Dù gì cô cũng đang trên đường bỏ trốn, tại sao lại không bên tôi một đêm, chúng ta sẽ cùng hưởng thụ. Cô thấy sao?” Anh thì thầm vào tai cô khiến Ngải Ái giận dữ nắm tay anh bỏ ra, quát: “Này anh, tôi sẽ báo cảnh sát”. Thật xúi quẩy, ngồi xe lửa cũng gặp tên biến thái. “Chậc chậc… Cô gái lạnh lùng”. Gã trai nắm bàn tay Ngải Ái đưa lên môi hôn nhẹ một cái. “Ha ha,… cô xem này. Tôi đang hôn tay cô”. Sặc… Ngải Ái không thể chịu đựng được nữa. Cô rất muốn đứng dậy kéo hành lý của mình đi sang toa khác nhưng khi nhìn vào ánh mắt của gã đó cô thấy rất quen thuộc. “Anh…”. Cô ngẩn người. “Anh là…” 157. TRÒ CHƠI MÈO ĐUỔI CHUỘT “Anh…”. Cô ngẩn người. “Anh là…” “Anh ư?”. Gã trai thở dài. “Anh cứ tưởng lần này nhất định sẽ thành công”. Đôi mắt anh chàng thoáng buồn, vén tóc mái, nhếch môi cười nụ cười lãng tử: “Bé con vẫn hay nổi nóng như trước đây, thật đáng yêu”. Bé con! Cái cách anh chàng gọi cô như thế này khiến lửa giận trong lồng ngực Ngải Ái bùng lên dữ dội. Cô nhìn anh lạnh lùng hỏi: “Mục đích của anh là gì? Tại sao anh lại xuất hiện ở đây?” “Do ngẫu nhiên”. Anh chàng nhún vai. “Đúng lúc anh có vài việc ở đây. Cũng vì nhớ em nên anh đến thăm em”. Ngải Ái cười lạnh băng: “Lợi dụng tôi cho Mộc Duệ Thần uống thuốc kích thích, đồng ý đưa tôi về nước lại có ý đồ đưa tôi tới Nhật,… Giờ anh lại còn mặt dày xuất hiện trước mặt tôi hả Mộc Dịch Triệt?” Mộc Dịch Triệt không cười nữa, dịu dàng nói: “Nếu anh nói em hãy nghe anh giải thích thì em có nghe không?” “Không!”. Cô cắt ngang. “Tôi không muốn có bất kỳ vấn đề gì liên quan tới anh nên tôi không muốn nghe anh giải thích cái gì hết”. Dứt lời, cô đứng dậy kéo va li. “Em không muốn gặp anh, buồn thật”. Mộc Dịch Triệt buồn bã nói. “Được rồi, anh thừa nhận lần đó anh đã có ý đồ xấu vừa muốn thắng Mộc Duệ Thần vừa muốn có được em. Nhưng em đừng đổ mọi tội lỗi lên đầu anh. Nếu không do em quá hấp dẫn với anh thì cho dù có một trăm bé con đứng trước mặt anh… Anh cũng không thèm quan tâm. Chỉ nên đổ một nửa trách nhiệm cho anh thôi. Bé con đừng nóng, mọi người đang nhìn vào chúng ta kìa”. Ngải Ái nhìn mọi người trong toa xe lửa, đành hậm hực ngồi xuống, mặt xụ một đống không thèm chú ý tới Mộc Dịch Triệt. “Thật ra… Anh nghĩ rằng mình đã thắng”. Mộc Dịch Triệt bất mãn nói. “Nhưng tiếc là…Mười mấy năm qua anh chưa lần nào qua mặt được nó”. Mặt anh chợt buồn xo. Ngải Ái chỉ quay sang liếc mắt một cái rồi lại quay đầu đi. Cô im lặng một lúc rồi nói: “Tôi không muốn liên quan tới các anh nữa. Nếu anh muốn tôi tha thứ cho anh thì mong rằng anh đừng nói cho Mộc Duệ Thần biết về lộ trình của tôi”. “Được rồi”. Mộc Dịch Triệt nhìn cô. “Anh hứa”. Ngải Ái gật đầu. Hai người lại im lặng. Điện thoại Mộc Dịch Triệt chợt đổ chuông. Anh bắt máy, vẫn cái giọng thờ ơ thường ngày, nhỏ giọng trả lời: “Nhiệm vụ đã hoàn thành”. Ngắt máy, rút từ trong áo ra một bức ảnh, huýt sáo rồi vuốt tấm ảnh mấy cái: “Cảm ơn vì đã quan tâm tới tôi”. Ngải Ái nhìn thấy trong bức ảnh là một cặp chị em sinh đôi ăn mặc khá sexy. Mộc Dịch Triệt xé nát tấm ảnh rồi mở cửa sổ ném ra bên ngoài cùng với chiếc điện thoại di động. [Chắc là ảnh mới giết người đấy]. Ngải Ái không hiểu hành động vừa rồi của anh nhưng cũng chẳng buồn hỏi, nhìn chiếc mặt nạ trên mặt anh, hỏi: “Tại sao lúc nào anh cũng cải trang hay anh tự ti sợ người ta nhìn ra bộ mặt thật của mình?” “Tự ti? Em đùa à. Do anh sợ nhiều người yêu anh thôi. Đó là điều anh không thích… đơn giản vì anh cũng là người không thể xuất hiện ra ngoài ánh sáng”. Cô không nói gì nữa. Trên đài thông báo sắp đến trạm tiếp theo. Mộc Dịch Triệt đứng dậy giơ tay chào Ngải Ái: “Anh phải xuống rồi. Bé con, chúc em lên đường bình an”. Ngải Ái gật đầu: “Ừm, tạm biệt”. “Anh nói em nghe một câu chân thành”. Mộc Dịch Triệt đột nhiên cúi sát vào cô. “Vô ích thôi! Em không chạy trốn được đâu. Anh có thể tìm được em, thì nó… cũng tìm được”. Cả người cô cứng đờ: “Anh…” “Còn câu này nữa”. Anh cười đểu, cắn vành tai cô. “Anh càng ngày càng khoái em, bé con”. “Này! Đồ biến thái! Anh lại cắn tôi”. Tai Ngải Ái đỏ lên, cả cổ cũng thế nhìn theo bóng anh hét toáng lên rồi thấy anh mất hút trong đám đông ồn ào. Xe lửa lại xập xình tiếp tục khởi hành sau một tiếng còi dài… ************* Trên máy bay có một cuộc gọi khẩn cấp. Mộc Duệ Thần bật màn hình, nhìn Mộc Giản đang sốt ruột: “Cậu chủ, xin lỗi cậu chủ, Ngải tiểu thư…Không biết tiểu thư đã đi đâu mà chúng tôi không liên lạc được với tiểu thư. Cậu chủ, tôi thật vô trách nhiệm, phải làm sao đây…” “Chú Giản, đừng sốt ruột”. Mộc Duệ Thần vừa mới tỉnh dậy, lẳng lặng hỏi: “Chú nói tiếp đi”. “Không tìm thấy Ngải tiểu thư. Những người tới Trung Quốc để đón tiểu thư không gặp được tiểu thư. Hơn nữa, Ngải tiểu thư cũng không có mặt ở thành phố B”. Mộc Duệ Thần im lặng một lúc, đưa tay xoa trán, mặt không chút biểu cảm: “Ừm, tôi biết rồi” “Rất xin lỗi cậu chủ, không hoàn thành việc cậu chủ giao phó”. “Không sao đâu”. Mộc Duệ Thần dựa lưng vào ghế, giọng anh không thể nghe ra được đang giận hay vui. “Cô ấy sẽ quay về”. Tắt màn hình, anh nói với phi công: “Chuyển hướng, đi thành phố B”. “Vâng, thưa cậu chủ”. Anh nhẩm tính thời gian, ngón tay vuốt mặt đồng hồ, ánh mắt nồng nàn. Dáng vẻ khiến người khác không dám quấy rầy. Nhưng cũng không thể dám chắc là anh đang vui hay tức giận. Nhìn chăm chú bầu trời ngoài ô cửa sổ rồi Mộc Duệ Thần nhắm mắt lại. Bé con, em chơi trò mèo đuổi chuột không thấy mệt à. ************* Thấm thoắt đã là lúc đêm khuya. Ngải Ái nhìn phong cảnh lạ lẫm bên ngoài cửa sổ nhận ra mình đã rời thành phố B. Cô thở ra, thấy mệt mỏi nhưng lại không dám ngủ… Vì lòng cô luôn có cảm giác bất an… Câu Mộc Dịch Triệt nói với cô vẫn văng vẳng bên tai: “Anh có thể tìm được em thì nó… cũng có thể tìm được”. Vừa bất an, vừa lo lắng, cô bắt đầu thấy hoảng sợ. Nếu… nếu Mộc Duệ Thần tìm được cô, cậu ta nhất định sẽ nổi giận, thậm chí là nổi cơn cuồng phong. Cậu ta mà tức giận thì sẽ rất đáng sợ… 158. TRÒ CHƠI MÈO ĐUỔI CHUỘT Cho dù đã từng biết hung thủ giết ba cô gái kia chính là Mộc Dịch Triệt nhưng khi nhìn thấy anh ta cô lại không hề hoảng sợ hay lo lắng. Bởi vì người khiến cô có thể sợ hãi nhỏ tuổi hơn cô, cậu ta chỉ mới mười tám tuổi – Mộc Duệ Thần… Cô rất sợ cậu ta… Vì dường như cậu ta có thể nắm giữ được mạng sống của cô và cũng có thể giết chết cô bất cứ lúc nào. Suy nghĩ vẩn vơ một lúc, cô thấy buồn ngủ, thế là nằm úp xuống bàn ngủ khò. ************* Máy bay vừa hạ cánh, người đàn ông mặc vest bước xuống khỏi máy bay, đi ra khỏi sân bay rồi nhìn đồng hồ nói: “Đã xác định được phương hướng. Chuẩn bị trực thăng tốc độ nhanh nhất đuổi theo chiếc xe lửa TK3368”. “Vâng, thưa cậu chủ”. Anh bước nhanh vào trong trực thăng vừa đáp xuống ngồi xuống ghế. Bên cạnh người điều khiển dùng vận tốc tối đa đuổi theo mục tiêu đã xác định. Mộc Duệ Thần nhếch môi mỉm cười, ánh mắt anh lạnh lẽo, giơ tay nhìn đồng hồ. Rất đúng giờ. ************* Không biết Ngải Ái đã ngủ bao lâu, chỉ biết rằng càng ngủ càng thấy lạnh, và tim càng đập thình thịch. Lúc mở mắt ra nhìn trời sáng bảnh mắt ngoài cửa sổ, chợt cứng đờ cả người. Một hơi thở thơm mát quen thuộc xộc vào mũi. Cô quay sang, tim như muốn rớt ra ngoài, cảm giác như đang bị rơi xuống địa ngục. Chính là cậu ta – Mộc Duệ Thần. Mộc Duệ Thần ngồi cạnh cô, mặt anh lạnh băng, hai tay gõ bàn phím như bay, vẻ mặt khá tập trung, khó có thể làm phiền. Ngải Ái chợt nhận ra cả toa xe vắng tanh, chỉ có cô và Mộc Duệ Thần. Trong không khí chỉ có tiếng đánh máy và tiếng hít thở không thông của cô. Trời ơi… Có phải cô đang nằm mơ không… “Tiếc cho em, không phải em đang nằm mơ đâu”. Giọng nói lạnh lẽo cắt đứt dòng suy nghĩ của cô. Mộc Duệ Thần dừng tay, quay mặt sang. Ngải Ái gục đầu xuống bàn. Tại sao cô nghĩ gì cậu ta cũng đều biết thế này? Có một sự thật hiển nhiên, cô vĩnh viễn không thể nào có thể bỏ trốn được? Mộc Duệ Thần nhìn cô chăm chú như nhìn tù nhân, kiêu ngạo nói: “Bé con, em muốn đi đâu?” Ngải Ái càng cúi thấp đầu không dám hé răng cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn anh. Anh vươn tay nắm cằm cô: “Trả lời tôi đi”. Cằm bị ngón tay lạnh lẽo của anh đụng vào khiến cô run rẩy: “Tôi…” Mộc Duệ Thần ghé sát vào cô, lạnh lùng nhìn con mồi, giọng nói vừa như tức giận vừa như khàn đi vì dục vọng: “Đúng năm ngày như đã hẹn”. Anh nâng mạnh cằm cô lên. Ngải Ái đau quá rơi nước mắt: “Đau… Buông tôi ra…” “Nếu không làm em đau thì làm sao em có thể nhớ ra?”. Mộc Duệ Thần nở nụ cười trên môi. “Có phải do em thấy tôi quá nuông chiều em nên em mới bướng bỉnh như thế này?”
Bình luận facebook