Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13 - Chương 13
Chương 13 TAY NGHỀ CỦA SƯ PHỤ RẤT GIỎI
Ngọc Ngôn tôn thượng nổi danh người đứng đầu giới tu tiên đã mấy vạn năm chưa hề bị người ta đánh, nói chính xác hơn thì đã mấy vạn năm không có ai dám ra tay với hắn. Người dám ra tay với hắn nếu không phải mồ đã xanh cỏ thì đã phi thăng. Nhưng lần này người dám ra tay với hắn lại chính là đồ đệ cưng chờ suốt vạn năm mới tới. Một bàn tay mạnh mẽ đầy uy lực tát một cái giòn tan lên mặt trái của hắn, mặt hắn thì không có vấn đề gì, nhưng tay đồ đệ thì sưng lên rồi.
Ngọc Ngôn không tài nào hiểu nổi chuyện này, hắn chỉ muốn xem vết thương của đồ đệ ngốc thôi mà, sao đồ đệ lại phản ứng gay gắt như vậy? Không cho hắn nhìn thì thôi, lại còn ra tay với hắn nữa? Không thể không thừa nhận hắn đã bị tiếng hét thê lương thảm thiết kia của đồ đệ dọa sợ, đành phải lùi một bước, để lại thuốc chữa thương cầm máu.
Hắn phải nghiền ngẫm kỹ đồ đệ bị làm sao? Cho dù hắn biết đồ đệ của mình không được thông minh, nhưng đây là lần đầu nó phản ứng mãnh liệt tới vậy. Còn cả tiếng hét “ma dờ phắc cơ” đầy uy lực kia nữa, chẳng lẽ đang nói hắn sao?
Từ nhỏ hắn đã lớn lên ở Ngọc Lâm Phong, tiếp xúc với rất ít người. Thuở niên thiếu từng thường xuyên du lịch bên ngoài, nhưng đó là chuyện rất xa xưa rồi, đa số thời gian còn lại thì hắn ở Ngọc Lâm Phong chờ đợi đệ tử có Lôi linh căn. Cho nên hắn hiểu biết tương đối ít về thế giới bên ngoài. “Ma dờ phắc cơ” là có ý gì? Sư tôn chưa từng dạy hắn!
Vì bảo vệ uy tín người làm sư phụ của mình, cũng vì chưa biết rõ nguyên nhân sự khác thường của đồ đệ, Ngọc Ngôn tôn giả ru rú trong nhà đã vạn năm quyết định đi xuống nhân gian một chuyến.
Trong suốt một ngày dài, hắn bay khắp bát hoang tứ hải, tiến hành khảo sát điều tra trên cơ sở tinh thần học tập (đương nhiên phải dùng thuật ẩn thân), mới hiểu rõ hóa ra đồ đệ không hề bị thương mà đây chỉ là một hiện tượng bình thường của chị em phụ nữ, thế gian gọi là “quỳ thủy”.
Ngọc Ngôn thở phào một hơi, cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, không bị thương là tốt rồi. Thế nhưng một vấn đề mới lại xuất hiện, vì sao đồ đệ lại không chịu cho hắn nhìn? Đây là hiện tượng hoàn toàn bình thường, sao lại phải che giấu? Chẳng lẽ đồ đệ sợ bị hắn trách phạt? Thế nhưng hắn chưa từng trách móc nặng lời đồ đệ câu nào mà. Ngọc Ngôn nghĩ mãi cũng không thể hiểu được suy nghĩ của đồ đệ nhỏ, cuối cùng chỉ biết quy vào nguyên nhân đồ đệ của hắn rất ngốc nghếch.
Sau khi biết được vài điều cần phải chú ý, Ngọc Ngôn rời khỏi thế gian, vội vã quay về. Khi vừa đi vào phòng đã bị mùi máu tanh nồng nặc khiến người khác không thể thở nổi đập vào mặt. Lông mày hắn nhíu chặt lại, tiện tay thi triển một loại pháp thuật hệ Phong, lúc này mùi máu tươi mới tản bớt.
Về phần cô đồ đệ ngốc của hắn thì đang nằm trên chiếc giường dính đầy máu me, đau đớn ngất đi. Ngọc Ngôn đi đến gần, dùng Khứ Trần Quyết tẩy sạch vết máu trên người cô và trên giường, đỡ cô đồ đệ dậy, lấy một bình Dưỡng Khí đan bổ máu ra, đút cho Chúc Dao. Nhìn cặp lông mày đang nhíu chặt của đồ đệ dần giãn ra, lúc này mới yên tâm hơn, đỡ đồ đệ nằm xuống, đắp chăn kín người.
Ngọc Ngôn nhìn vậy vẫn chưa thấy yên lòng, lấy tơ tằm băng ngàn năm từ trong nhẫn chứa đồ ra, hóa thành một chiếc chăn đắp cho đồ đệ, xác định cô sẽ không bị cảm lạnh xong mới phất tay thắp sáng ngọn đèn, sau đó lặng lẽ móc ra một tấm vải trắng tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ và một cái kéo.
Khi Chúc Dao tỉnh lại thì có ảo giác những ngày mình xuyên không đến thế giới tu tiên kia chỉ là một giấc mơ. Bởi vì hình như cô đã về nhà rồi, phía trước hình như là chiếc bàn vuông bằng gỗ nhà cô dùng đã nhiều năm, dưới bàn là bốn chiếc ghế đẩu, còn người mẹ chăm chỉ tiết kiệm của cô đang ngồi trên ghế đẩu may may vá vá.
Khoan đã, sao mẹ của cô đã biến thành một người đàn ông rồi? Hơn nữa còn mặc một bộ áo trắng rất kỳ lạ.
“Sư… sư phụ!” Cuối cùng cô đã nhận ra người đang xe chỉ luồn kim ở đó, nhất thời không kiềm chế nổi, cái cằm suýt nữa rớt xuống đất.
Người phía trước dừng tay lại, bình tĩnh nhìn cô: “Tỉnh rồi à.”
Sau đó các ngón tay khẽ động đậy, lưu loát vê chỉ thắt nút lại rồi đưa lên miệng cắn đứt sợi chỉ. Động tác gọn gàng linh hoạt, điêu luyện hơn cả mẹ cô.
“Sư phụ… người… người…” Trời ơi, cô vừa nhìn thấy cảnh gì vậy, sư phụ của cô biết may vá?! Sư phụ, xin người hãy nói cho con biết, rốt cục còn kỹ năng gì mà người chưa học hay không?!
Ngọc Ngôn như không hề phát hiện ra sự kinh ngạc của cô, bình tĩnh thu kim khâu vào trong nhẫn chứa đồ của mình, dọn dẹp lại mười mấy tấm vải hình chữ nhật được được khâu xong trên bàn, sau đó đi tới. Hắn bắt mạch cho Chúc Dao, hỏi: “Đã khỏe rồi chứ?”
“Khỏe… khỏe rồi ạ!” Chúc Dao vẫn đang ở trong trạng thái giật mình hoảng hốt, sau khi được hắn nhắc nhở mới phát hiện ra cơn đau bụng kinh hại cô đau đớn ngất đi đã đỡ hơn nhiều, chỉ còn hơi âm ỉ, cô không tự chủ được lui ra phía sau.
Ngọc Ngôn không để tâm tới động tác của cô, đưa hết những thành phẩm trong tay ra.
Chúc Dao tò mò nhận lấy tấm vải mềm mịn trơn bóng kia, cảm giác thật thoải mái, còn nhẹ bẫng như không hề tồn tại, nhìn qua là biết không phải hàng bình thường. Hơn nữa nó được may vá tỉ mỉ, bốn phía có vết khâu nhưng lại không thể tìm thấy đường chỉ, từ đó có thể thấy được tay nghề cao siêu của người làm.
“Đây là loại vải gì?” Nhìn qua thì hình như rất đắt.
“Tiêu sa của người cá mập ở biển Nam.” Ngọc Ngôn chằng buồn bận tâm, nói: “Hiện giờ vi sư chỉ có loại vải này, con cứ dùng tạm, nếu thấy không thích thì ngày mai ta sẽ tìm loại vải tốt hơn.”
“Cho con? Dùng để làm gì?” Chúc Dao xem xét tấm vải, nhỏ như vậy là để làm khăn à?
Ngọc Ngôn lại ném cho đồ đệ một ánh mắt “sao đồ đệ lại ngu ngốc tới vậy”, kiên định nói: “Băng kinh nguyệt.”
Tay Chúc Dao run lên, thiếu chút nữa là ngã xuống giường.
Băng vệ sinh!
Vietwriter.vn
Vải kinh nguyệt!
Hắn ngồi may may vá vá trên ghế là để làm vải kinh nguyệt cho cô!!!!!!!!!
Ngọc Ngôn hoàn toàn không phát hiện ra đồ đệ đã sắp hóa đá, vẫn kiên nhẫn giải thích.
“Đừng lo lắng, ta hiểu mà. Kỳ kinh nguyệt nhiều nhất cũng chỉ kéo dài năm sáu ngày, số vải này đủ cho con vượt qua tháng này. Nếu không đủ thì ta sẽ làm thêm.
“Trong khoảng thời gian này, phụ nữ sẽ cảm thấy cơ thể mệt mỏi, việc tu luyện cứ gác lại đã.”
“Nếu như có gì không tiện thì cứ nói thẳng với vi sư, ta sẽ không trách con đâu.”
“Ngày mai sư phụ sẽ cố gắng tìm cách nấu nước đường đỏ cho con.”
“Hôm nay con nghỉ ngơi cho khỏe đi, ngày mai vi sư sẽ tới thăm con.”
Nói xong hắn đứng dậy đi ra ngoài.
Người nào đó bị nhét đầy vải kinh nguyệt trong tay đang rơi vào trạng thái hóa đá, hồi lâu sau vẫn chưa thể bình tĩnh lại, trong lòng nổi sóng gió bão bùng.
Sư… sư phụ không có vấn đề gì thật sao?
Đầu óc sư phụ nhà ta không bình thường, phải làm sao bây giờ? Giang hồ cấp cứu, online chờ!
***
Ngọc Ngôn chưa từng làm sư phụ, đây là lần đầu tiên, sư tôn của hắn đã phi thăng khi hắn vừa mới kết đan, đã quá lâu rồi khiến hắn không nhớ rõ nổi những ký ức thời hai thầy trò còn ở chung. Chính vì vậy nên hắn hoàn toàn không có chút kinh nghiệm dạy dỗ đồ đệ nào, là một tay mơ không biết gì. Lại thêm đồ đệ của hắn khá ngốc nghếch, điều này khiến hắn càng lo lắng hơn.
Cho nên hắn quyết định đi học hỏi người sư điệt đầy kinh nghiệm dạy dỗ đồ đệ.
Thế là Tử Mộ chân nhân chưởng môn phái Khâu Cổ sau một ngày xử lý công việc bộn bề, đang định chợp mắt thì bị Ngọc Ngôn tôn giả đột ngột xuất hiện trong phòng đánh thức. Số lần rời khỏi Ngọc Lâm Phong của người này trong suốt vạn năm qua dùng ngón tay cũng đếm hết được, không ngờ lại tự mình xuất hiện trong phòng ông ta, chẳng lẽ muốn trách phạt ông ta điều gì? Tử Mộ chân nhân kích động, đang định tỏ rõ lòng kính trọng của bản thân với vị sư thúc này thì sư thúc tổ lại ném cho ông ta một vấn đề khó hiểu.
Công thức nấu nước đường đỏ?
Nước đường đỏ? Đó là thứ gì? Chẳng lẽ là công pháp tu luyện mới sao?
Ngọc Ngôn tôn thượng nổi danh người đứng đầu giới tu tiên đã mấy vạn năm chưa hề bị người ta đánh, nói chính xác hơn thì đã mấy vạn năm không có ai dám ra tay với hắn. Người dám ra tay với hắn nếu không phải mồ đã xanh cỏ thì đã phi thăng. Nhưng lần này người dám ra tay với hắn lại chính là đồ đệ cưng chờ suốt vạn năm mới tới. Một bàn tay mạnh mẽ đầy uy lực tát một cái giòn tan lên mặt trái của hắn, mặt hắn thì không có vấn đề gì, nhưng tay đồ đệ thì sưng lên rồi.
Ngọc Ngôn không tài nào hiểu nổi chuyện này, hắn chỉ muốn xem vết thương của đồ đệ ngốc thôi mà, sao đồ đệ lại phản ứng gay gắt như vậy? Không cho hắn nhìn thì thôi, lại còn ra tay với hắn nữa? Không thể không thừa nhận hắn đã bị tiếng hét thê lương thảm thiết kia của đồ đệ dọa sợ, đành phải lùi một bước, để lại thuốc chữa thương cầm máu.
Hắn phải nghiền ngẫm kỹ đồ đệ bị làm sao? Cho dù hắn biết đồ đệ của mình không được thông minh, nhưng đây là lần đầu nó phản ứng mãnh liệt tới vậy. Còn cả tiếng hét “ma dờ phắc cơ” đầy uy lực kia nữa, chẳng lẽ đang nói hắn sao?
Từ nhỏ hắn đã lớn lên ở Ngọc Lâm Phong, tiếp xúc với rất ít người. Thuở niên thiếu từng thường xuyên du lịch bên ngoài, nhưng đó là chuyện rất xa xưa rồi, đa số thời gian còn lại thì hắn ở Ngọc Lâm Phong chờ đợi đệ tử có Lôi linh căn. Cho nên hắn hiểu biết tương đối ít về thế giới bên ngoài. “Ma dờ phắc cơ” là có ý gì? Sư tôn chưa từng dạy hắn!
Vì bảo vệ uy tín người làm sư phụ của mình, cũng vì chưa biết rõ nguyên nhân sự khác thường của đồ đệ, Ngọc Ngôn tôn giả ru rú trong nhà đã vạn năm quyết định đi xuống nhân gian một chuyến.
Trong suốt một ngày dài, hắn bay khắp bát hoang tứ hải, tiến hành khảo sát điều tra trên cơ sở tinh thần học tập (đương nhiên phải dùng thuật ẩn thân), mới hiểu rõ hóa ra đồ đệ không hề bị thương mà đây chỉ là một hiện tượng bình thường của chị em phụ nữ, thế gian gọi là “quỳ thủy”.
Ngọc Ngôn thở phào một hơi, cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, không bị thương là tốt rồi. Thế nhưng một vấn đề mới lại xuất hiện, vì sao đồ đệ lại không chịu cho hắn nhìn? Đây là hiện tượng hoàn toàn bình thường, sao lại phải che giấu? Chẳng lẽ đồ đệ sợ bị hắn trách phạt? Thế nhưng hắn chưa từng trách móc nặng lời đồ đệ câu nào mà. Ngọc Ngôn nghĩ mãi cũng không thể hiểu được suy nghĩ của đồ đệ nhỏ, cuối cùng chỉ biết quy vào nguyên nhân đồ đệ của hắn rất ngốc nghếch.
Sau khi biết được vài điều cần phải chú ý, Ngọc Ngôn rời khỏi thế gian, vội vã quay về. Khi vừa đi vào phòng đã bị mùi máu tanh nồng nặc khiến người khác không thể thở nổi đập vào mặt. Lông mày hắn nhíu chặt lại, tiện tay thi triển một loại pháp thuật hệ Phong, lúc này mùi máu tươi mới tản bớt.
Về phần cô đồ đệ ngốc của hắn thì đang nằm trên chiếc giường dính đầy máu me, đau đớn ngất đi. Ngọc Ngôn đi đến gần, dùng Khứ Trần Quyết tẩy sạch vết máu trên người cô và trên giường, đỡ cô đồ đệ dậy, lấy một bình Dưỡng Khí đan bổ máu ra, đút cho Chúc Dao. Nhìn cặp lông mày đang nhíu chặt của đồ đệ dần giãn ra, lúc này mới yên tâm hơn, đỡ đồ đệ nằm xuống, đắp chăn kín người.
Ngọc Ngôn nhìn vậy vẫn chưa thấy yên lòng, lấy tơ tằm băng ngàn năm từ trong nhẫn chứa đồ ra, hóa thành một chiếc chăn đắp cho đồ đệ, xác định cô sẽ không bị cảm lạnh xong mới phất tay thắp sáng ngọn đèn, sau đó lặng lẽ móc ra một tấm vải trắng tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ và một cái kéo.
Khi Chúc Dao tỉnh lại thì có ảo giác những ngày mình xuyên không đến thế giới tu tiên kia chỉ là một giấc mơ. Bởi vì hình như cô đã về nhà rồi, phía trước hình như là chiếc bàn vuông bằng gỗ nhà cô dùng đã nhiều năm, dưới bàn là bốn chiếc ghế đẩu, còn người mẹ chăm chỉ tiết kiệm của cô đang ngồi trên ghế đẩu may may vá vá.
Khoan đã, sao mẹ của cô đã biến thành một người đàn ông rồi? Hơn nữa còn mặc một bộ áo trắng rất kỳ lạ.
“Sư… sư phụ!” Cuối cùng cô đã nhận ra người đang xe chỉ luồn kim ở đó, nhất thời không kiềm chế nổi, cái cằm suýt nữa rớt xuống đất.
Người phía trước dừng tay lại, bình tĩnh nhìn cô: “Tỉnh rồi à.”
Sau đó các ngón tay khẽ động đậy, lưu loát vê chỉ thắt nút lại rồi đưa lên miệng cắn đứt sợi chỉ. Động tác gọn gàng linh hoạt, điêu luyện hơn cả mẹ cô.
“Sư phụ… người… người…” Trời ơi, cô vừa nhìn thấy cảnh gì vậy, sư phụ của cô biết may vá?! Sư phụ, xin người hãy nói cho con biết, rốt cục còn kỹ năng gì mà người chưa học hay không?!
Ngọc Ngôn như không hề phát hiện ra sự kinh ngạc của cô, bình tĩnh thu kim khâu vào trong nhẫn chứa đồ của mình, dọn dẹp lại mười mấy tấm vải hình chữ nhật được được khâu xong trên bàn, sau đó đi tới. Hắn bắt mạch cho Chúc Dao, hỏi: “Đã khỏe rồi chứ?”
“Khỏe… khỏe rồi ạ!” Chúc Dao vẫn đang ở trong trạng thái giật mình hoảng hốt, sau khi được hắn nhắc nhở mới phát hiện ra cơn đau bụng kinh hại cô đau đớn ngất đi đã đỡ hơn nhiều, chỉ còn hơi âm ỉ, cô không tự chủ được lui ra phía sau.
Ngọc Ngôn không để tâm tới động tác của cô, đưa hết những thành phẩm trong tay ra.
Chúc Dao tò mò nhận lấy tấm vải mềm mịn trơn bóng kia, cảm giác thật thoải mái, còn nhẹ bẫng như không hề tồn tại, nhìn qua là biết không phải hàng bình thường. Hơn nữa nó được may vá tỉ mỉ, bốn phía có vết khâu nhưng lại không thể tìm thấy đường chỉ, từ đó có thể thấy được tay nghề cao siêu của người làm.
“Đây là loại vải gì?” Nhìn qua thì hình như rất đắt.
“Tiêu sa của người cá mập ở biển Nam.” Ngọc Ngôn chằng buồn bận tâm, nói: “Hiện giờ vi sư chỉ có loại vải này, con cứ dùng tạm, nếu thấy không thích thì ngày mai ta sẽ tìm loại vải tốt hơn.”
“Cho con? Dùng để làm gì?” Chúc Dao xem xét tấm vải, nhỏ như vậy là để làm khăn à?
Ngọc Ngôn lại ném cho đồ đệ một ánh mắt “sao đồ đệ lại ngu ngốc tới vậy”, kiên định nói: “Băng kinh nguyệt.”
Tay Chúc Dao run lên, thiếu chút nữa là ngã xuống giường.
Băng vệ sinh!
Vietwriter.vn
Vải kinh nguyệt!
Hắn ngồi may may vá vá trên ghế là để làm vải kinh nguyệt cho cô!!!!!!!!!
Ngọc Ngôn hoàn toàn không phát hiện ra đồ đệ đã sắp hóa đá, vẫn kiên nhẫn giải thích.
“Đừng lo lắng, ta hiểu mà. Kỳ kinh nguyệt nhiều nhất cũng chỉ kéo dài năm sáu ngày, số vải này đủ cho con vượt qua tháng này. Nếu không đủ thì ta sẽ làm thêm.
“Trong khoảng thời gian này, phụ nữ sẽ cảm thấy cơ thể mệt mỏi, việc tu luyện cứ gác lại đã.”
“Nếu như có gì không tiện thì cứ nói thẳng với vi sư, ta sẽ không trách con đâu.”
“Ngày mai sư phụ sẽ cố gắng tìm cách nấu nước đường đỏ cho con.”
“Hôm nay con nghỉ ngơi cho khỏe đi, ngày mai vi sư sẽ tới thăm con.”
Nói xong hắn đứng dậy đi ra ngoài.
Người nào đó bị nhét đầy vải kinh nguyệt trong tay đang rơi vào trạng thái hóa đá, hồi lâu sau vẫn chưa thể bình tĩnh lại, trong lòng nổi sóng gió bão bùng.
Sư… sư phụ không có vấn đề gì thật sao?
Đầu óc sư phụ nhà ta không bình thường, phải làm sao bây giờ? Giang hồ cấp cứu, online chờ!
***
Ngọc Ngôn chưa từng làm sư phụ, đây là lần đầu tiên, sư tôn của hắn đã phi thăng khi hắn vừa mới kết đan, đã quá lâu rồi khiến hắn không nhớ rõ nổi những ký ức thời hai thầy trò còn ở chung. Chính vì vậy nên hắn hoàn toàn không có chút kinh nghiệm dạy dỗ đồ đệ nào, là một tay mơ không biết gì. Lại thêm đồ đệ của hắn khá ngốc nghếch, điều này khiến hắn càng lo lắng hơn.
Cho nên hắn quyết định đi học hỏi người sư điệt đầy kinh nghiệm dạy dỗ đồ đệ.
Thế là Tử Mộ chân nhân chưởng môn phái Khâu Cổ sau một ngày xử lý công việc bộn bề, đang định chợp mắt thì bị Ngọc Ngôn tôn giả đột ngột xuất hiện trong phòng đánh thức. Số lần rời khỏi Ngọc Lâm Phong của người này trong suốt vạn năm qua dùng ngón tay cũng đếm hết được, không ngờ lại tự mình xuất hiện trong phòng ông ta, chẳng lẽ muốn trách phạt ông ta điều gì? Tử Mộ chân nhân kích động, đang định tỏ rõ lòng kính trọng của bản thân với vị sư thúc này thì sư thúc tổ lại ném cho ông ta một vấn đề khó hiểu.
Công thức nấu nước đường đỏ?
Nước đường đỏ? Đó là thứ gì? Chẳng lẽ là công pháp tu luyện mới sao?
Bình luận facebook