• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh (8 Viewers)

  • Chương 2004-2007

Chương 2004: Cảm giác được yêu thương

Giây tiếp theo.

Một giọng nói lạnh buốt vọng tới từ nơi sâu thẳm trên bầu trời: “Dám cả gan thách thức uy nghiêm của bổn tọa? Muốn chết!”

“Trước mặt Diệp Bắc Minh tôi, ông cũng đòi có thứ gọi là uy nghiêm?”

Diệp Bắc Minh không chút khách sáo: “Biết điều thì để người phụ nữ của tôi thuận lợi độ kiếp, nếu không đây không chỉ là kiếp nạn của cô ấy mà còn là của ông nữa đấy!”

Lời này vừa vang, toàn trường như vỡ òa!

Như vậy cũng quá ngạo nghễ rồi!

Dưới ánh mắt kinh hoàng của mọi người, lôi kiếp cùng mây đen vần vũ lại cuộn dâng!

Hai loại kiếm ý điên cuồng va chạm, lần lượt hóa thành một con lôi long cùng huyết long cắn xé lẫn nhau!

Toàn bộ Thương Khung Kiếm Tông rung chuyển kịch liệt, sức mạnh vô tận tề tựu về phía bầu trời!

Hình thành một vòng xoáy khổng lồ có đường kính hàng vạn mét!

Tiếng rồng ngâm tranh đấu vang vọng bên tai không dứt!

Sau một tiếng đồng hồ dài như cả một thế kỷ, một tiếng gầm kinh hãi vang lên: “Tòa tháp này là… sao có thể ở trong tay ngươi… a…”

Bùm!

Vòng xoáy khổng lồ nổ tung, năng lượng mất kiểm soát tàn sát bừa bãi quét xuống, mọi người trên mặt đất đều bị chấn động phải lùi bước liên tục!

Tiếp đó.

Vô số phù văn giáng xuống, giống như sao băng vụt qua dung hòa vào giữa hai đầu lông mày của Hạ Nhược Tuyết!

Đôi mắt đẹp của Hạ Nhược Tuyết sáng lên, khí chất đột nhiên thay đổi!

Giống như một tầng giấy cửa sổ bị chọc thủng, áp lực của cảnh giới Đạo Tôn mạnh bạo quét tới!

Toàn bộ vết thương đều khôi phục!

“Đột phá rồi…”

Ánh mắt của người thuộc Luân Hồi Tông, Hỗn Độn Long Tộc, Đại Lâm Tự, gia tộc Tử Kim Hoa đều đổ dồn vào Hạ Nhược Tuyết, cảm nhận được hơi thở của cô đã trải qua biến hóa nghiêng trời lệch đất!

Cảnh giới Đạo Tôn!





Một bóng người từ trên trời đáp xuống, nguyên vẹn đứng trước mặt Hạ Nhược Tuyết.

“Chồng ơi!”

Hạ Nhược Tuyết hưng phấn lao tới, ôm Diệp Bắc Minh thật chặt.

“Tên nhãi ấy vậy mà bình an vô sự?”

"Đây là loại quái vật gì vậy? Với thực lực của một Nhập Đạo nhỏ bé, lại có thể chống chọi với sự chèn ép từ cảnh giới Đạo Tôn?”

Có người đè giọng bàn tán: “Trên người thằng nhãi này nhất định là có bảo vật!”

“Không nghe thấy tiếng gầm cuối cùng trước khi kiếm ý của Thiên Khung Kiếm chủ biến mất, tòa tháp gì đó sao?”

Trong lòng mọi người giật thót!

Ánh mắt toan tính lóe lên, quét qua toàn thân Diệp Bắc Minh mấy lượt.

“Chúng ta đi!”

Một vị cao tăng của Đại Lâm Tự thấp giọng quát một tiếng, cảm thấy bầu không khí không ổn chút nào.

Vừa định dẫn người rời đi.

“Đứng lại!”

Một bóng dáng xinh đẹp đã cấp tốc phi tới, tay nắm kiếm Thương Khung ngăn lại trước mặt đám người của Đại Lâm Tự!

Gương mặt tuyệt mỹ của Hạ Nhược Tuyết như phủ một tầng sương băng: “Sự việc còn chưa kết thúc mà các vị đại sư đã muốn rời đi rồi sao?”

Cao tăng của Đại Lâm Tự nhíu mày đáp: “Hạ thí chủ có ý gì?”

Hạ Nhược Tuyết cười gằn: “Một đám người xuất gia vì muốn ngấp nghé bảo bối trên người chồng tôi, thế mà bắt tay với Luân Hồi Tông để tới đây dồn ép!”

"Hôm nay, Hạ Nhược Tuyết tôi thứ nhất là vì chồng của mình, Diệp Bắc Minh!”

"Thứ hai, tôi muốn có một lời giải thích cho toàn thể Thương Khung Kiếm Tông!”

Lão hòa thường dẫn đầu khinh thường lắc đầu: “Đại Lâm Tự không có lời giải thích nào!"

Một tia kiếm khí đánh vào không trung, giống như sao băng xẹt ngang qua bầu trời, mang theo sóng không khí cuồn cuộn đè ép về phía đám người của Đại Lâm Tự!

“Hạ Nhược Tuyết, cô thật to gan, lại dám ra tay với người của Đại Lâm Tự?”

Lão hòa thượng nổi giận đùng đùng, dùng toàn lực chống lại đòn này!

Bùm!

Kiếm khí nổ tung!

Lấy lão hòa thượng làm trung tâm, mặt đất vỡ lìa lan rộng ra mọi hướng giống như một mạng nhện!

Lão hòa thượng thì nhếch nhác quỳ một gối xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, đôi mắt già nua đầy kinh hãi: "Sao có thể, cô…”

“Cái này…”

Những người khác tựa hồ như nhìn thấy quỷ, trong lòng dậy sóng dữ dội, không thể tin được nhìn Hạ Nhược Tuyết!

“Tiền bối Liễu Trần là Đạo Tôn trung kỳ, Hạ Nhược Tuyết này chỉ vừa tiến vào cảnh giới Đạo Tôn mà thôi!”

“Sau Đạo Tổ, lực áp chế của mỗi một cảnh giới nhỏ còn khủng khiếp hơn cả một cảnh giới lớn trước đó, cô ta vậy mà có thể làm bị thương tiền bối Liễu Trần?”

Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người.

Hạ Nhược Tuyết một bước ép sát tới, kiếm Thương Khung trong tay chỉ thẳng vào đầu Liễu Trần!

Không chút che giấu sát khí!

"Tiền bối, Đại Lâm Tự thực sự không có lời giải thích nào sao?"

Hạ Nhược Tuyết giống như một nữ đế đứng trên vạn vật!

Lão hòa thượng Liễu Trần nuốt nước bọt, vội vàng đổi lời: “A di Đà Phật, Đại Lâm Tự sẵn sàng bồi thường cho Diệp thí chủ!”

“Đây là mười viên xá lợi xương Phật, là thứ mà một vị Phật đà cổ xưa của Đại Lâm Tự sau khi viên tịch để lại!”

“Chồng ơi, nhận lấy!”

Hạ Nhược Tuyết không khách sáo nhận lấy, ném toàn bộ cho Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh thích thú vuốt cằm: “Trước nay vẫn luôn là mình tìm người khác đòi giải thích, hôm nay vậy mà có người bênh vực cho mình?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười lớn: "Ha ha ha ha! Nhóc con, loại cảm giác được thiên vị này thế nào?”

“Cũng không tệ, đã lâu rồi tôi không có cảm giác như vậy”,Diệp Bắc Minh gật đầu.

Vừa thu được xá lợi xương Phật!

Ánh mắt của Hạ Nhược Tuyết lại chuyển tới Hỗn Độn Long Tộc: “Thái tử điện hạ, Hỗn Độn Long Tộc nói thế nào nhỉ?"

Một ông lão đầu rồng thân người quát: “Chỉ dựa vào một mình cô không giữ nổi chân chúng tôi, không lẽ Thương Khung Kiếm Tông thực sự muốn trở mặt thành địch với Hỗn Độn Long Tộc sao?”

Hạ Nhược Tuyết vừa muốn ra tay!

Từ nơi sâu trong Thương Khung Kiếm Tông bất ngờ vọng tới một giọng nói già cỗi: “Thế nào? Vị lão nô này của Thái tử điện hạ có thể đại diện cho toàn bộ Hỗn Độn Long Tộc sao?"

“Nếu thực sự muốn trở thành kẻ địch của Thương Khung Kiếm Tông ta thì lão phu đồng ý!”

Dư âm văng vẳng!

Khiến người ta phải run sợ!

“Đây là…”

Vô số võ giả trợn to hai mắt, sắc mặt nhất thời đỏ như tôm luộc: “Thiên Tôn…”

Lập tức kinh hãi cúi gằm đầu xuống!

Khoảnh khắc này.

Thần kinh của tất cả mọi người đều căng chặt như dây đàn!

Có một loại cảm giác chóng mặt, đại não thiếu dưỡng khí!

“Cảnh giới Thiên Tôn?”

Diệp Bắc Minh cũng giật mình, có một loại cảm giác nguy cơ cực kỳ mãnh liệt!

Ông lão vừa phát biểu của Hỗn Độn Long Tộc lập tức phun ra một ngụm máu, quỳ phịch xuống đất!

Cả người run rẩy không thôi!

Ngay cả đầu cũng không ngẩng lên nổi!

Đây chính là cảnh giới Thiên Tôn sao?

Ông lão kia của Hỗn Độn Long Tộc thế nhưng là cảnh giới Đạo Tôn trung kỳ! Loại tồn tại này cũng bị đàn áp đến mức quỳ lạy hộc máu, mà đối phương ngay cả mặt cũng chưa hề hộ ra!

Quá kinh khủng!

"Tiền bối, chờ đã!"

Long Chiến Vũ lúc này mới lên tiếng.

Vừa vươn tay liền ném một bình ngọc qua: "Trong này là nước Thái Nhất Sinh của Hỗn Độn Long Tộc tôi, đủ để xin lỗi anh Diệp đây rồi”.

“Chồng ơi nhận lấy!”

Hạ Nhược Tuyết gật đầu, tiếp tục ném nước Thái Nhất Sinh cho Diệp Bắc Minh.

Áp lực đè nặng lên người ông lão của Hỗn Độn Long Tộc đột nhiên mất đi, ngất xỉu ngay tại chỗ!

Người của Hỗn Độn Long Tộc nhanh chóng tiến lên đỡ ông ta dậy rồi rời đi!

Mắt đẹp của Hạ Nhược Tuyết lại chuyển, nhắm thẳng đến nhóm người của Luân Hồi Tông!

Luân Hồi Tông phản ứng rất nhanh, một ông lão vội ném ra một cái bình kim loại: “Bên trong có một bát dịch Thiên Kiếp, không chỉ có thể luyện chế vũ khí!"

"Nghe nói còn có thể tôi luyện thân thể của võ giả, là thứ đồ mà luyện thể giả thời thượng cổ yêu thích nhất!”

“Dịch Thiên Kiếp?”

Hạ Nhược Tuyết nhận lấy nhìn qua, khẽ cau mày: “Vô dụng, đổi cái khác đi!”

“Nhược Tuyết!”

Nhưng hai mắt Diệp Bắc Minh lại sáng rực: ‘Anh muốn thứ này”.

“Được!”

Hạ Nhược Tuyết cũng không nhiều lời, đem Thiên Kiếp Dịch cho Diệp Bắc Minh.

Một người đàn ông trung niên của gia tộc Tử Kim Hoa sầm mặt nói: “Cô Hạ, gia tộc Tử Kim Hoa chúng tôi không hề ra tay!”

“Không ra tay thì không cần đưa gì à?”

Hạ Nhược Tuyết cười đầy thâm ý: “Hay là để lão tổ nhà tôi đích thân nói chuyện với ông?”

“Cô!”

Người đàn ông trung niên biến sắc, bực bội ném ra một chiếc nhẫn chứa vật: “Bên trong có ba tỷ viên đá tinh thần!”

“Tài lực của gia tộc Tử Kim Hoa hùng hậu, quả nhiên rất hào phóng”.

Hạ Nhược Tuyết cười ngọt ngào, không tiếc lời khen ngợi.

Ném nhẫn chứa vật cho Diệp Bắc Minh!

Thấy vậy, những thế lực còn lại không còn cách nào khác đành phải ngậm đắng nuốt cay, giao nộp ra một lượng lớn đá tinh thần!

Đợi tất cả rời đi xong, đá tinh thần trên tay Diệp Bắc Minh đã lên tới con số gần hai mươi tỷ viên!

Đây là một con số thiên văn, những tông môn trung đẳng thông thường cũng không có được tài sản lớn như vậy!

“Nhược Tuyết, dẫn cậu Diệp tới gặp chúng ta đi!”

Lời này vừa vang, toàn bộ Thương Khung Kiếm Tông đều an tĩnh lại!

Trong mắt Hạ Nhược Tuyết xẹt qua một tia ngạc nhiên cùng mừng rỡ: “Chồng ơi tốt quá rồi!”

“Lão tổ muốn gặp anh nhất định là có hứng thú muốn chiêu mộ anh gia nhập Thương Khung Kiếm Tông đấy, để em dẫn anh tới đó!”

Dứt lời liền nắm tay Diệp Bắc Minh đi về phía sau núi!






Chương 2005: Hắn chết hoặc là con chết!

Nhìn Diệp Bắc Minh rời đi, hai mắt Lục Hách Tuyên đỏ ngầu.

Một mặt là vì đố kỵ, một mặt là do lòng tham: “Nếu toàn bộ số đá tinh thần đó đổi thành tài nguyên tu võ cho mình, ắt hẳn mình cũng có thể đột phá tới cảnh giới Đạo Tôn đi?”

“Con tốt nhất đừng trêu chọc tới Diệp Bắc Minh nữa!”

Lục Tả Xương nghiêm mặt cảnh cáo.

Lục Hách Tuyên kinh hãi, đành nở nụ cười gượng gạo: “Cha, con chắc chắn sẽ không tìm hắn gây rắc rối nữa”.

Nhưng sự hận thù trong lòng lại càng bùng cháy mãnh liệt!

Không gây phiền toái nữa?

Làm sao có thể!

Một lúc sau, Hạ Nhược Tuyết dẫn Diệp Bắc Minh đi vào nơi sâu phía sau núi, đến tận cùng một thung lũng!

Trước mắt họ là sáu cánh cửa đồng cổ đứng sừng sững!

“Đệ tử Hạ Nhược Tuyết tham kiến sáu vị lão tổ!”

Hạ Nhược Tuyết khụy một gối hành lễ.

“Ừm”.

Đằng sau một trong những cánh cửa đồng, một giọng nói già nua bỗng vang lên: “Nhược Tuyết, con làm tốt lắm! Con lĩnh ngộ được mấy phần truyền thừa của Thương Khung Kiếm chủ rồi?”

Hạ Nhược Tuyết đáp: “Bảy tám phần ạ”.

Sự im lặng chết chóc thoáng chốc bao trọn lấy không khí sau cánh cửa đồng!

Giây tiếp theo liền vang lên mấy tiếng hô hưng phấn: “Bảy tám phần? Tốt! Tốt lắm!”

“Quá tốt rồi, không hổ là thể Kiếm Tâm!”

“Nhược Tuyết, từ bây giờ con chính là đệ tử thân truyền của ta!”

“Nếu con đột phá tới Đạo Tôn trung kỳ, chúng ta sẽ lập tức để con nắm giữ Thương Khung Kiếm Tông, ngồi lên chiếc ghế tông chủ!”

Hạ Nhược Tuyết cười đạm mạc: “Cảm ơn các vị lão tổ đã ưu ái!”

"Được rồi, con lui xuống đi, chúng ta muốn nói riêng vài câu với cậu Diệp”.

“Cái này…”

Hạ Nhược Tuyết khẽ cau mày, có chút lo lắng.

Diệp Bắc Minh mỉm cười vỗ nhẹ tay cô: “Yên tâm, lão tổ sẽ không làm khó anh đâu”.

“Được, em ở ngoài đợi anh”, Hạ Nhược Tuyết nói xong liền xoay người rời đi.

Một giọng nói uy nghiêm vang lên: "Cậu Diệp, nể mặt Nhược Tuyết lão phu sẽ không vòng vo nữa”.

“Vừa rồi nể mặt Nhược Tuyết, chúng tôi đã đắc tội với không ít thế lực vì cậu, tin rằng cậu Diệp cũng sẽ không vô liêm sỉ đến mức mãi ỷ lại vào Thương Khung Kiếm Tông mà không rời đi chứ?”

Khóe miệng Diệp Bắc Minh vẽ lên ý cười.

Anh hiểu rồi.

Đây chính là lệnh đuổi khách mà.

“Các vị tiền bối, tôi hiểu, tôi sẽ lập tức rời khỏi Thương Khung Kiếm Tông!”, cho dù Thương Khung Kiếm Tông yêu cầu anh ở lại anh cũng không nguyện ý.

Chỉ cần biết Nhược Tuyết vẫn ổn là được!

"Được, cảm ơn cậu Diệp đã thông cảm, cậu có thể đi rồi”.

Diệp Bắc Minh dứt khoát đi ra khỏi thung lũng.

Phía sau lại vọng tới một câu: “Cậu Diệp, đừng nói ra chuyện này là do chúng tôi yêu cầu”.

"Yên tâm đi!"

Diệp Bắc Minh cười vui vẻ.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục có chút phẫn nộ: “Mẹ kiếp! Những lão già này giả vờ cái gì cơ chứ?”

“Tài năng mà cậu thể hiện ra vẫn chưa đủ sao? Vậy mà dám đuổi cậu đi, tôi muốn thẳng tay tiêu diệt hết đám khốn kiếp này!”

Diệp Bắc Minh khẽ cười: “Tiểu Tháp à, tôi không tức giận, ông bực tức như vậy làm gì?

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tức giận nói: "Mẹ kiếp! Tôi không cho phép cậu bị người khác coi thường!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tôi không quan tâm, dù sao tôi cũng không có ý định ở lại Thương Khung Kiếm Tông này”.

“Cha mẹ tôi, Nhược Giai, Tôn Thiến, còn có Đông Phương Xá Nguyệt vẫn chưa tìm được”.

“Hai vị sư tỷ còn đang ở Luân Hồi tông, Thương Khung Kiếm Tông không giữ tôi lại càng tốt, tôi đỡ phải từ chối”.

“Bất luận cậu nói thế nào, tôi vẫn rất tức giận, mấy lão già khốn kiếp kia dựa vào đâu?”

“Thứ ngu xuẩn có mắt như mù!”

Diệp Bắc Minh phì cười, cũng không đáp lại.

Chờ cho đến khi bóng dáng anh hoàn toàn biến mất.

Một giọng nói khác vang lên từ bên trong cánh cửa đồng: "Thằng nhóc này là một thiên tài, cứ để nó đi như vậy không đáng tiếc sao?"

“Hừ! Đáng tiếc? Thứ mà biển Hỗn Độn không thiếu nhất chính là thiên tài!”

Một cánh cửa đồng khác lại vang đến tiếng hừ nhẹ: “Thằng nhóc này đắc tội với nhiều người như vậy, còn biết công thức luyện chế Quy Linh đan!”

“Hắn còn nắm giữ trong tay dị hỏa, tùy tiện lựa một món cũng sẽ khiến hắn phải đối mặt với sự truy giết cùng trời cuối đất!”

“Biển Hỗn Độn đã từng có bao nhiêu môn phái vượt qua cả Thương Khung Kiếm Tông? Cuối cùng không phải cũng đều diệt vong sao?”

“Thương Khung Kiếm Tông ta sở dĩ có thể tiếp nối đến ngày hôm nay chính là vì không cần loại người chuyên gây rối như vậy!”

“Quy Linh đan? Chúng ta không quan tâm!"

“Phần Thiên Chi Diễm? Chúng ta cũng không cần!"

“Chúng ta chỉ cần giữ vững tông môn liền có thể vạn năm không diệt!”

“Cũng đúng!”

“Thằng nhóc này không sống được bao lâu nữa đâu, vẫn nên suy nghĩ cách xoa dịu Nhược Tuyết thế nào đi!”

"Không cần an ủi, đợi Nhược Tuyết tiến vào cảnh giới Đạo Tôn trung kỳ sẽ ý thức được rằng, đàn ông cũng chỉ là hòn đá cản trở trên con đường tu đạo mà thôi!”

Thung lũng lại một lần nữa chìm vào tĩnh lặng!

……

Diệp Bắc Minh vừa mới đi ra khỏi thung lũng.

Hạ Nhược Tuyết đã nhảy tới giống như thỏ con: “Chồng ơi, lão tổ nói với anh cái gì vậy?”

Diệp Bắc Minh cười lắc đầu: "Không có gì, chỉ hỏi một vài vấn đề thôi."

“Đúng rồi Nhược Tuyết, anh phải rời đi rồi”.

“Cái gì”.

Đôi mắt đẹp của Hạ Nhược Tuyết thoắt cái đỏ hồng, hô hấp cũng trở nên dồn dập, sống chết túm chặt lấy tay Diệp Bắc Minh.

Bởi vì kích động mà móng tay cũng bấu chặt tới trắng bệch.

“Chồng ơi, tại sao phải rời đi? Anh cứ ở lại Thương Khung Kiếm Tông không tốt sao?”

“Em biết rồi, nhất định là mấy vị lão tổ kia đuổi anh đi có đúng không? Không sao, để em đi cầu xin họ!”

Dứt lời liền hướng về phía thung lũng!

Diệp Bắc Minh một phát kéo cô lại: “Nhược Tuyết, không phải bọn họ đâu, là tự anh muốn rời đi”.

“Tự mình muốn đi?”

Hạ Nhược Tuyết hai mắt đỏ hoe, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu: "Tại sao? Chúng ta đã xa cách cả trăm năm, chỉ vừa mới gặp lại thôi mà!”

“Tại sao lại phải rời đi? Chồng à, đừng đi có được không, em không nỡ rời xa anh”.

Vừa nói vừa bổ nhào vào vòng tay Diệp Bắc Minh!

Hai tay siết chặt lấy vòng eo anh!

Không chịu buông tay!

Diệp Bắc Minh vỗ vỗ vai cô: "Anh cũng không muốn rời xa em, nhưng em có nghĩ đến mọi người không?"



“Anh mất tích trăm năm, cha mẹ vì lo lắng cho an nguy của anh mà thẳng tiến tới biển Hỗn Độn tìm kiếm tung tích của anh!”

“Còn có Nhược Giai, Tôn Thiến, Đông Phương Xá Nguyệt bọn họ cũng đến tìm anh, nếu anh ở lại Thương Khung Kiếm Tông, bọn họ phải làm thế nào?”

“Nhưng…”

Hạ Nhược Tuyết chần chừ cắn đôi môi đỏ mọng, cô muốn ích kỷ giữ lại Diệp Bắc Minh!

“Nhưng…nhưng em…”

Lời nói tới bên môi nhưng nửa ngày vẫn không thốt ra nổi suy nghĩ ích kỷ kia!

“Chồng ơi, anh yên tâm, em nhất định sẽ nỗ lực nâng cao cảnh giới!”

“Đợi em đột phá tới cảnh giới Thiên Tôn, sẽ không còn ai có thể chia cắt chúng ta nữa. Em muốn sinh thật nhiều con cho anh…”

……

Hỗn Độn Nam Hải, tại nơi sâu thẳm của một đại lục cổ xưa.

Đế Nữ Các!

Thần nữ Thần Hi khỏa thân quỳ giữa đại điện!

Bốn bề xung quanh đều là đệ tử của Đế Nữ Các, ánh mắt mỗi người đều rét lạnh như dao!

Bốp!

Một roi quất mạnh xuống bờ vai thon thả của Thần Hi, làn da trắng nõn lập tức hằn lên vệt máu!

“Thân là thần nữ vậy mà bị một tên đàn ông nhìn thấy hết thân thể? Con vứt lời răn dạy của tổ tiên Đế Nữ Các cho chó ăn rồi sao?”

“Con nên chết dưới ngọn lửa Phần Thiên Chi Diễm, đỡ phải làm hoen ố danh tiếng trong sạch của mình!"

“Con vậy mà còn dám khoác lên quần áo của tên đàn ông khốn kiếp kia! Đúng là làm sư phụ thật sự thất vọng!”

Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!

Vài roi liên tục quất xuống!

Sau lưng Thần Hi là một mảnh máu thịt hỗn độn!

Máu tươi tí tách giỏ xuống nhuộm đỏ cả sàn đại điện!

Một chậu nước lạnh tạt tới!

Đôi mắt đẹp của cô ta nổi đầy tia máu, cắn chặt môi nói: “"Sư phụ, con xin lỗi…”

"Xin lỗi thì có tác dụng gì? Có thể khôi phục lại sự trong sạch của con không?”, ánh mắt người phụ nữ mặc cung trang đầy hung ác, sợi roi trong tay không chút lưu tình, điên cuồng quất xuống.

Không biết qua bao lâu, trên người Thần Hi đã không còn chỗ nào nguyên vẹn!

Người phụ nữ mặc cung trang tựa hồ đánh tới mệt mỏi, tùy tiện vứt roi trong tay sang một bên, nói: “Giết chết Diệp Bắc Minh, hắn chết hoặc là con chết!”

“Thần nữ của Đế Nữ Các trong trắng thuần khiết, tuyệt đối không thể dễ dàng bị người khác khinh nhờn như vậy được!”






Chương 2006: Đồ Nhi, chúng ta sẽ gặp lại nhau trên đường Luân Hồi

Nơi ở của Hạ Nhược Tuyết.

Hai người ôm nhau, căn phòng là cảnh hỗn loạn, hiển nhiên vừa trải qua một trận chiến ác liệt.

“Chồng à, có thể đừng đi được không?”

Hạ Nhược Tuyết ôm lấy cánh tay của Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh nhìn cô một cái: “Không phải em đã đồng ý rồi sao?”

Hạ Nhược Tuyết có chút lưu luyến: “Nhưng người ta không lỡ để anh đi, anh đi rồi, không biết bao lâu mới được gặp lại!”

Diệp Bắc Minh cười: “Anh đồng ý với em, đợi anh tìm được mọi người, sẽ đưa mọi người về đại lục Hỗn Độn sống thật tốt!”

“Thật sao?”

Đôi mắt Hạ Nhược Tuyết sáng lên.

“Anh đã bao giờ thất hứa chưa?”, Diệp Bắc Minh khẽ nhéo mũi Hạ Nhược Tuyết.

“Vậy sư phụ và ba người tri kỷ kia của anh thì sao?”, ánh mắt Hạ Nhược Tuyết lóe lên một tia xảo trá: “Để bọn họ ở lại Thương Khung Kiếm Tông cũng không tồi, với thực lực của em hiện giờ, đủ để bảo vệ bọn họ!”

Diệp Bắc Minh cau mày nghi hoặc.

Nghĩ lại chuyện lúc trước, cảm thấy không an toàn lắm.

“Sẽ có những lúc anh không thể chăm sóc được bọn họ, vẫn là nên nghe ý kiến của bọn họ đi!”

“Được, quả nhiên bị em phát hiện rồi!”

Hai má Hạ Nhược Tuyết phồng lên vì tức giận.

“Phát hiện điều gì?”

“Hừ, lúc em nói là ba vị tri kỷ, anh không hề phản bác, anh quả nhiên có hứng thú với hai người còn lại!”

“Oan cho anh quá mà!”

Diệp Bắc Minh kêu lên.

“Không được, em phải phạt anh!”

Hạ Nhược Tuyết khẽ hừ một tiếng, xoay người đè Diệp Bắc Minh dưới người mình.

Một tiếng sau.

Hai người rời khỏi nơi ở, một lượng lớn đệ tử của Thương Khung Kiếm Tông đang canh gác bên ngoài nhìn vào đôi má đỏ bừng của Hạ Nhược Tuyết, bước đi có chút không vững.

Vừa nhìn liền biết hai người không làm việc gì tốt đẹp cả.

“Đáng chết! Hai người này ngoài chuyện đó ra, còn làm gì nữa chứ?”, đạo tâm của Lục Hách Tuyên sụp đổ, ánh mắt tràn đầy oán hận.

Hai người không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, đi thẳng đến bơi ở của đám người Thiên Cơ lão nhân.

“Sư phụ, đồ nhi chuẩn bị rời khỏi Thương Khung Kiếm Tông, mọi người có ý định gì không?”

Diệp Bắc Minh nhìn mọi người.

Phân tích lợi hại một lượt.

Bản thân anh sẽ không ở lại Thương Khung Kiếm Tông.

Luân Hồi Tông, Hỗn Độn Long Tộc, Đại Lâm Tự, gia tộc Tử Kim Hoa, Đế Nữ Các.

Còn có những thế lực khác, chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ Quy Linh Đạn và Dị Hỏa.

Nếu như bọn họ ở lại Thương Khung Kiếm Tông, nói không chừng sẽ bị người của Thương Khung Kiếm Tông thèm muốn.

Hạ Nhược Tuyết không thể nào luôn ở bên cạnh mọi người được.

Sẽ có những lúc cô ấy vắng mặt.

Thiên Cơ lão nhân khẽ mỉm cười: “Đồ nhi, chuyện này con không cần lo lắng, vi sư đã quen với du hành qua các thế giới rồi!”

“Vả lại vi sư còn hiểu thuật suy luận, những người này sẽ không tìm thấy ta”.

“Ngược lại là Linh Nhi với Hoàng Nhi, có lẽ nên sắp xếp một nơi ổn định!”

Lục Linh Nhi và Nghê Hoàng sửng sốt.

Một giây sau.

Khoang mắt hai người ửng đỏ: “Sư phụ, người không cần chúng con nữa ư?”

Thiên Cơ lão nhân cười lắc đầu: “Ta sẽ luôn là sư phụ của các con, có điều hiện tại, duyên phận của chúng ta đã kết thúc rồi!”

“Hai người các con tốt nhất là đi theo Minh Nhi!”

“Sư phụ, chúng con...”

Hai người muốn nói gì nữa, Thiên Cơ lão nhân lắc đầu.

Trực tiếp cắt đứt.

“Vi sư sẽ nói thẳng, vận mệnh hai người các con, đều là người phụ nữ của Minh Nhi!”

“Sứ mệnh của vi sư đã hoàn thành, các con đi theo ta cũng không còn ý nghĩa gì nữa!”

Nghe thấy lời này, khuôn mặt của Nghê Hoàng và Lục Linh Nhi đột nhiên đỏ bừng.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh có chút quái dị.

Hướng Ly Ly đột nhiên mở miệng: “Anh Diệp, hay là thế này đi, tôi đưa cô Lục và cô Hoàng về thế giới Bản Nguyên!”

“Biển Hỗn Độn có quy tắc của riêng mình, thực lực của thế giới Bản Nguyên mặc dù chỉ ở mức trung bình, nhưng những thế lực kia cũng không đến mức đuổi theo chúng ta về tận thế giới Bản Nguyên!”

“Bọn họ ở thế giới Bản Nguyên, có lẽ sẽ an toàn!”

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút.

Thiên Cơ lão nhân trực tiếp đứng dậy, lộ ra một nụ cười: “Được rồi, đồ nhi, vi sư nên đi rồi!”

Nói xong, liền trực tiếp rời khỏi Thương Khung Kiếm Tông.

“Sư phụ!”

Diệp Bắc Minh có chút lo lắng đuổi theo, bên ngoài Thương Khung Kiếm Tông nhất định có người của các thế lực, bọn họ rất có thể sẽ đi theo sư phụ!

Đợi đến khi Diệp Bắc Minh đuổi ra ngoài, Thiên Cơ lão nhân sớm đã biến mất từ lâu.

Thần niệm quét qua.

Bên ngoài sơn môn của Thương Khung Kiếm Tông, có ít nhất hàng trăm người đang bí mật theo dõi.

Anh quay đầu lại nhìn: “Nhược Tuyết, Hoàng Nhi, anh đi đây!”

“Cô Hướng, Hoàng Nhi và cô Lục xin phiền cô, đợi tôi dụ mấy người kia rời đi, muộn một chút cô hãy xuất phát!”

Đột nhiên.

Diệp Bắc Minh dùng truyền âm truyền tin cho mấy người: “Đúng rồi, nếu sau này nghe thấy tin anh chết, không cần đau buồn!”

“Mọi người yên tâm, anh sẽ không chết đâu!”

“Hả?”

Nghê Hoàng, Lục Linh Nhi, Hướng Ly Ly ba người đều ngây ra.

Hạ Nhược Tuyết cười nhạt: “Em biết rồi, chồng muốn giả chết, ve sầu thoát xác đúng không?”

“Thông minh!”

Diệp Bắc Minh gật đầu, chỉ về một hướng rồi nhanh chóng rời đi.

“Diệp Bắc Minh rời đi rồi? Chúng ta có nên đi theo không?”

“Nói nhảm, đương nhiên là theo rồi!”

“Nhưng mấy người phụ nữ kia thì sao?”

“Ngươi là đồ ngốc sao? Dị Hỏa và công thức Quy Linh Đan đều nằm trên người Diệp Bắc Minh, mấy người phụ nữ đó bắt được thì tốt, nếu biết được tung tích của Diệp Bắc Minh thì cần đám người đó làm gì?”, người đàn ông cầm đầu chửi rủa, sau đó nhanh chóng lao theo phía sau Diệp Bắc Minh.

Đồng thời cùng lúc đó.

Tin tức Diệp Bắc Minh rời khỏi Thương Khung Kiếm Tông đã truyền tới tất cả các thế lực lớn.

“Rời đi sớm như vậy sao?”

“Thương Khung Kiếm Tông cũng không ngốc, không dám đắc tội chúng ta!”

“Vậy còn đợi gì nữa? Bắt thằng nhóc đó lại!”

Các thể lực lớn nghe tin liền lập tức hành động.

Tốc độ của Thiên Cơ lão nhân rất nhanh, trực tiếp rời khỏi đại lục của Thương Khung Kiếm Tông, ngồi lên thuyền Vạn Niên Dương trở về Hỗn Độn Hải Vực.

Có hàng chục chiếc thuyền Vạn Niên Dương theo sau và bao vây lấy ông ta.

“Lão già kia, chạy à, sao không tiếp tục chạy nữa đi?”

Một người đàn ông trung niên đứng ở mũi tàu.

Khí tức cảnh giới Đaọ Tôn trung Kỳ không hề che giấu, giống như một cơn sóng thần ập tới.

Thiên Cơ lão nhân không chút sợ hãi, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt: “Trừ các người, chắc không còn ai đến nữa nhỉ?”

Người đàn ông trung niên cười lạnh: “Chết đến nơi còn giả vờ bình tĩnh cái gì?”

“Đợi chúng ta bắt được ông, còn sợ Diệp Bắc Minh không quan tâm đến sự sống chết của sư phụ mình sao?”

“Bắt lại cho ta, dám phản kháng trực tiếp đánh cho tàn phế, giữ lại một hơi thở là được!”

“Vâng!”

Hàng chục bóng người lao về phía Thiên Cơ lão nhân, vào khoảnh khắc họ đến gần ông ta.

Thiên Cơ lão nhân đột nhiên nở nụ cười quỷ dị, đôi mắt già nua khẽ nheo lại.

Một tia huyết mang bắn ra từ đôi mắt.

Hơn mười thân ảnh kia nổ tung.

“Ông!”

Người đàn ông trung niên hít một hơi khí lạnh, sợ hãi nhìn Thiên Cơ lão nhân trước mặt: “Ông là ai? Thực lực của ông... sao có thể...”

Một cỗ áp lực đến từ Thiên Cơ lão nhân lan ra ngoài.

Phụp!

Đầu gối người đàn ông trung niên mềm nhũn, vậy mà trực tiếp quỳ xuống.

Mồ hôi như mưa.

Sắc mặt trắng bệch.

Đôi môi khẽ run rẩy!

Cho dù ông ta ở cảnh giới Đạo Tôn trung kỳ, cũng không thể giết nhiều người trong một nháy mắt như thế được.

“Tiền bối, tha mạng... tôi biết tôi sai rồi...”

Người đàn ông trung niên cầu xin với giọng nói run run.

Thiên Cơ lão nhân giống như không nghe thấy, thì thầm: “Kế hoạch lâu như vậy, cuối cùng cũng khiến cho cậu bước lên con đường này rồi!”

“Chỉ là, tòa tháp kia có lẽ đã phát hiện ra sự tồn tại của lão phu, sao lại không nói cho nhóc con kia biết?”

Lông mày khẽ cau lại.

Nghĩ mãi vẫn không hiểu được.

Trầm ngâm trong giây lát.

“Thôi vậy, đệ tử, chúng ta sẽ gặp lại nhau trên đường Luân Hồi!”

Khóe miệng Thiên Cơ lão nhân hiện lên một nụ cười kỳ quái.
Chương 2007: Hạ Nhược Tuyết: tôi không thích anh!

Một giây sau.

Một cảnh tượng khiến người đàn ông trung niên sợ hãi xuất hiện.

Thiên Cơ lão nhân bước vào hư không, vậy mà lại đứng trên mặt nước của biển Hỗn Độn.

“Sao có thể chứ? Biển Hỗn Độn có một sức mạnh quỷ dị, ngoại trừ Hỗn Độn Chân Linh ra, cho dù là cảnh giới Thiên Tôn cũng không cách nào bay qua được, ông làm sao có thể làm được?”, người đàn ông trung niên bị dọa cho ngây ngốc.

Thân thể ông ta điên cuồng run rẩy.

Loại kiến hôi này, Thiên Cơ lão nhân cũng lười phải để ý đến.

Thiên Cơ lão nhân đưa tay ra chộp lấy.

Một cảnh tượng càng làm người ta kinh sợ hơn đã xuất hiện.

Hư không bị xé xách, lộ ra một lối đi không gian.

“Tùy ý xé rách hư không, tạo ra một thông đạo không gian ư? Trời ơi...”, trong đầu người đàn ông trung niên vang lên tiếng ong ong.

Ngoại trừ trận pháp có thể mở ra lối đi không gian, ông ta căn bản chưa từng... thậm chí không hề nghe qua, vậy mà con mẹ nó, tùy ý có thể xé nát hư không?

Còn tạo ra một lối đi không gian?

Đây rốt cuộc là loại quái vật gì?

Thiên Cơ lão nhân bước ra một bước, tiến vào con đường không gian và biến mất.

Rầm!

“Có chuyện gì vậy?”

Người đàn ông trung niên hoang mang phát hiện, không gian xung quanh lại bắt đầu sụp đổ.

“A... đừng...”

Toàn bộ hải vực bị sức mạnh không gian nuốt chửng và biến mất.

...

Cùng lúc Thiên Cơ lão nhân biến mất, tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẽ rung lên.

“Tiểu tháp, sao vậy?”, Diệp Bắc Minh kinh ngạc.

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghiêm túc: “Nhóc con, vị sư phụ kia của cậu rời đi rồi!”

Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Rời đi? Ý là sao?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng trong giây lát: “Rời khỏi thế giới này rồi!”

“Cái gì?”

Hai mắt Diệp Bắc Minh đỏ lên: “Sư phụ tôi chết rồi ư?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thở dài nói: “Ai nói với cậu rời khỏi thế giới này chính là chết?”

“Cũng có lẽ, rời khỏi vũ trụ, thậm chí là rời khỏi tầng không gian này thì sao?”

“Hả?”

Diệp Bắc Minh giật mình, nghiền ngẫm ý nghĩa của câu nói này.

“Dù sao cậu cũng phải cẩn thận với người sư phụ này, Thiên Cơ lão nhân không hề đơn giản, tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài của ông ta!”

“Vả lại, ông ta có khả năng cảm nhận được sự tồn tại của bổn tháp, nhưng ta cũng không chắc chắn lắm!”

“Cậu không phát hiện ra à? Khi Thiên Cơ lão nhân ở bên cạnh cậu, bổn tháp rất ít khi nói chuyện với cậu!”

Diệp Bắc Minh cảm thấy có chút kỳ lạ.

Ánh mắt anh tối sầm, cúi đầu sờ cằm: “Tiểu tháp, lời này của ông có ý gì?”

Nếu Thiên Cơ lão nhân thật sự cảm thấy sự tồn tại của tiểu tháp.

Nhưng lại không nói ra.

Thực lực rõ ràng rất khủng bố, nhưng lại giả vờ yếu đuối.

Quả thực có vấn đề rất lớn.

“Yên tâm đi, nếu ông ta đã rời đi rồi, có nghĩa là tạm thời sẽ không làm hại cậu!”

“Hoặc có thể, bởi vì ông ta thèm muốn bổn tháp, nên không dám ra tay!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói ra sự thật làm người ta kinh hãi.

Sắc mặt Diệp Bắc Minh nghiêm túc: “Tiểu tháp, ông càng nói càng thần bí, lẽ nào sư phụ sẽ thật sự làm hại tôi sao?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Những sư phụ khác của cậu sẽ không, còn người sư phụ này thì chưa chắc!”

Diệp Bắc Minh rơi vào trầm tư.

Không biết đã qua bao lâu.

Khóe miệng anh hiện lên một nụ cười: “Đợi lâu như vậy, bọn họ cuối cùng cũng tìm thấy tôi rồi, tôi sắp chết rồi này!”

...

Đồng thời cùng lúc đó, một hải vực khác của biển Hỗn Độn.

Con tàu gỗ Vạn Niên Dương trở hình nộm từ từ dừng lại.

“Diệp Bắc Minh, cuối cùng cũng hết đường rồi nhỉ, giao Dị hỏa và công thức Quy Linh Đan ra đây!”

Một lão giả của Luân Hồi Tông lên tiếng.

“Diệp Bắc Minh giao ra Dị hỏa và công thức Quy Linh Đan, gia tộc Tử Kim Hoa có thể miễn cho cậu tội chết, bảo đảm cho cậu bình an, sống một đời vinh hoa phú quý!”

Một người đàn ông trung niên của gia tộc Tử Kim Hoa thấp giọng gầm lên.

“Diệp thí chủ, Dị hỏa và công thức Quy Linh Đan đã gây ra lòng tham trong thiên hạ, bần tăng khuyên cậu buông bỏ tất cả, hướng về đất Phật!”

Một cao tăng của Đại Lâm Tự mở lời khuyên nhủ.

Ngoài ba thế lực lớn, còn có mấy chục thế lực tông môn nhỏ vây quanh.

Một giọt nước cũng không lọt.

Khắp nơi đều là thuyền.

Một con ruồi cũng không bay ra ngoài được.

Lục Hách Tuyên cũng đứng trên một chiếc thuyền, khóe mắt giật giật: “Để mình xem tên nhóc này chết thế nào! Tiểu súc sinh lại dám động vào Nhược Tuyết, nghĩ tới việc nó nằm trên người Nhược Tuyết...”

“Đáng chết!”

Lục Hách Tuyên nghiến răng nghiến lợi.

Hình nộm nhìn về bốn phía: “Xem ra hôm nay mình phải chết thật rồi!”

Lời nói vừa dứt.

“Có điều, Diệp Bắc Minh tôi cho dù có chết, cũng phải kéo theo các người làm đệm lưng!”

Rầm!

Thần lực ngưng tụ.

Đám người sửng sốt, cảm thấy có gì đó không đúng.

Một giây sau, lập tức phản ứng lại: “Con mẹ nó! Mày điên rồi!”

“Nhanh đi, tiểu súc sinh này muốn tự bạo, mẹ kiếp!”

“Cậu Diệp có gì từ từ nói, chúng tôi không muốn giết cậu...”

Mọi người sợ hãi, điên cuồng rút lui.

Hình nộm căn bản không cho họ cơ hội.

Trực tiếp tự bạo.

Rầm rầm!

Một đám mây hình nấm bay lên cao, sức mạnh bùng bổ, nước biển đâng trào.

Hàng trăm con thuyền gần đó trực tiếp biến thành bột phấn tại chỗ.

võ giả dưới cảnh giới Đạo Tổ đều bị chấn chết.

Cảnh giới Đạo Tổ cũng bị trọng thương, điên cuồng nôn ra máu: “Phụt... tiểu súc sinh này... con mẹ nó. Dị Hỏa không còn, Quy Linh Đan cũng mất rồi!”

“Chúng ta cũng bị trọng thương... phụt...”

“Đồ điên! Vậy mà hắn lại tự bạo! Chết tiệt!”

Những thế lực có mặt gần như bị tức chết!

Có một loại xúc động muốn mắng chửi.

“Chết chết chết! Ha ha ha, Diệp Bắc Minh mày cuối cùng cũng chết rồi!”

“Con mẹ nó! Ông đây cuối cùng cũng giết chết mày! Cha, người nhìn thấy chưa?”

“Thằng nhóc này cũng chỉ vậy thôi, không phải vẫn chết dưới tay Lục Hách Tuyên con sao? Ha ha ha”, Lục Hách Tuyên vừa cười điên cuồng vừa nôn ra máu.

Giống như trút hết những cơn giận trong thời gian qua.

Hắn ta kéo lê cơ thể bị trọng thương của mình trở về Thương Khung Kiếm Tông.

“Nhược Tuyết... Nhược Tuyết...!”

“Lục sư huynh bị làm sao vậy? Hình như bị thương rồi!”, đệ tử Thương Khung Kiếm Tông sửng sốt.

Họ nhìn Lục Hách Tuyên với vẻ mặt ngỡ ngàng, thấy hắn lao tới nơi ở của Hạ Nhược Tuyết.

“Nhược Tuyết! Ra đây, nhanh ra đây, phụt...”

Vừa nôn ra máu vừa hét lớn.

Hạ Nhược Tuyết chậm rãi bước ra, giống như một tảng băng không gần người lạ, khác hẳn với trạng thái lúc ở bên cạnh Diệp Bắc Minh.

“Lục sư huynh, có chuyện gì?”

Lục Hách Tuyên cười toe toét, lại phun ra một ngụm máu tươi: “Ha ha ha... Nhược Tuyết, Diệp Bắc Minh chết rồi...”

“Chết ở biển Hỗn Độn, bị một đám người vây đánh, ha ha ha... thằng nhóc đó tự bạo!”

“Nhược Tuyết, hắn chết rồi, tôi hứa sẽ yêu em thật lòng, cho tôi một cơ hội được không?”

Lục Hách Tuyên nói, hai mắt đỏ ngầu.

“Ồ!”

Hạ Nhược Tuyết không có phản ứng: “Tôi không thích anh!”

Sau đó quay người và hiến mất.

Nếu như là trước đây, Hạ Nhược Tuyết vẫn còn cần phải suy nghĩ đến Lục Tả Xương sau lưng Lục Hách Tuyên.

Bây giờ, cô đã là cảnh giới Đại Tôn, không cần thiết nữa.

Chỉ bốn chữ đơn giản, trực tiếp khiến Lục Hách Tuyên đổ vỡ.

“Không... không! Tại sao? Nhược Tuyết, tại sao chứ?”

Lục Hách Tuyên giống như phát điên lao lên, muốn xông vào nơi ở của Hạ Nhược Tuyết.

Hai lão giả lập tức tiến lên, đá vào ngực Lục Hách Tuyên: “Lục Hách Tuyên, đây là nơi ở của thiếu tông chủ, cậu vẫn muốn vào đó sao?”

“Phụt... Nhược Tuyết... tôi muốn Nhược Tuyết!”

Lục Hách Tuyên giống như phát điên bò dậy, chuẩn bị lao tới lần nữa.

Lục Tả Xương xuất hiện, một đòn chém vào cổ con trai, đánh hắn ta bất tỉnh rồi mang đi: “Hai vị trưởng lão, là con trai tôi phát điên, xin đừng trách tội...”

...

Diệp Bắc Minh mở mắt.

Một nụ cười xuất hiện trên khóe miệng.

Bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục, bóng dáng hình nộm xuất hiện.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười lạnh: “Nhóc con, cậu cũng xấu xa quá rồi!”

Diệp Bắc Minh nói: “Muốn đuổi giết tôi, sao có thể không trả giá chứ?”

“Nếu như cậu đã chết, vậy tiếp theo cậu định làm thế nào?”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục hỏi.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất!”

“Đến Luân Hồi Tông, tìm sư tỷ của tôi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom