• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh (7 Viewers)

  • Chương 2040-2043

Chương 2040: Chương 2040: Là Côn Ngô Mật Phi tôi muốn anh!

Diệp Bắc Minh ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một cô gái hoàn mỹ không tì vết.

Mỗi một sợi tóc đều hoàn hảo tới cực điểm đang đứng cạnh tấm bia Hỗn Độn Mẫu Thạch.

Cô ta cúi đầu nhìn xuống phía dưới.

Diệp Bắc Minh sửng sốt, anh chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy.

Khoảnh khắc nhìn thấy người này, Diệp Bắc Minh mới biết, dung mạo của đám sư tỷ, hồng nhan của mình đều không thể so sánh với người trước mắt.

“Tôi biết điều đó, nhưng tôi cũng không khác gì với họ đúng không?”

“Ồ, vậy sao?”

Sắc mặt Côn Ngô Mật Phi không thay đổi nói: “Cậu ngoài không biết tự lượng sức mình ra, còn không biết mình mấy cân mấy nạng!”

Diệp Bắc Minh cười nói: “Đừng nói như vậy, bọn họ tới đây đều bị cô một chiêu giết chết!”

“Với thực lực hiện tại của tôi, tới nơi đây cũng sẽ bị cô giết trong nháy mắt!”

“Thế nên, tôi là ngang hàng với bọn họ!”

“Tôi chỉ muốn tới xem, dù sao cũng đánh không lại, bị cô giết cũng không sao cả!”

Côn Ngô Mật Phi sửng sốt.

Ngụy biện.

Đây chính là ngụy biện.

Nhưng mà, trong lòng cô ta lại bắt đầu có hứng thú với anh: “Nói thử xem, là ai cho cậu dũng khí đến đây gặp tôi?”

Diệp Bắc Minh phun ra một câu: “Lương Tịnh Như!”

Côn Ngô Mật Phi nghiêm túc hỏi: “Lương Tịnh Như là ai? Mẹ của cậu? Hay là hồng nhan tri kỷ của cậu?”

“Cô ấy là ai không quan trọng, tôi càng muốn biết cô là ai?”, Diệp Bắc Minh bò lên từ sông Mặc Uyên.

Giống như Côn Ngô Mật Phi, ngồi xếp bằng dưới bia Độn Mẫu Thạch.

Đưa mắt nhìn qua, sông Mặc Uyên trước mặt đang cuồn cuộn gầm thét.

Dòng nước chảy về hướng Hỗn Độn Giới.

Diệp Bắc Minh phàn nàn: “Tôi rốt cuộc đã bơi bao lâu? Con mẹ nó, dòng sông này dài quá!”

“Phụt...”

Côn Ngô Mật Phi bật cười: “Nửa năm, không ngờ cậu lại kiên trì đến vậy!”

Diệp Bắc Minh buông lời khen: “Cô cười lên nhìn thật xinh, không nhất thiết phải bày ra bộ mặt lạnh lùng đâu”.

Côn Ngô Mật Phi thu lại nụ cười, giọng nói bỗng nhiên trở nên giá lạnh: “Con kiến kia, cậu lại dám cười tôi?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi mỉa mai cô làm gì? Ngược lại, tôi rất khâm phục cô!”

“Cô là một người phụ nữ, vậy mà lại ở đây nhiều năm như vậy, không thấy mệt sao?”

“Nhà tù này, mặc dù giam cần chúng tôi, chẳng phải cũng là giam giữ cô sao?”

Tim Côn Ngô Mật Phi như thắt lại.

Mặt ngoài nhìn có vẻ ung dung thờ ơ.

Nhưng sâu trong lòng sớm đã dâng lên cảm xúc hỗn loạn.

Đặc biệt là câu nói kia của Diệp Bắc Minh: “Nhà tù này, mặc dù giam cần chúng tôi, chẳng phải cũng là giam giữ cô sao!”

Đúng vậy!

Cô ta cũng bị giam cầm trong nhà tù này.

Còn là bị cha mẹ ruột của mình đưa đến đây.

“Kể cho tôi nghe câu chuyện của cô đi!”

Diệp Bắc Minh nói.

Giọng nói lạnh lùng của Côn Ngô Mật Phi vang lên: “Cậu không có tư cách được nghe!”

Diệp Bắc Minh thở dài: “Không nói thì thôi, vậy cô tiếp tục canh giữ ở đây đi!”

“Lần sau có người tới đây, không biết sẽ là bao lâu nữa, dù sao thế giới này cũng sắp bị hủy diệt và khởi động lại rồi!”

“Cô đợi vài kỷ nguyên nữa cũng được, đợi lần sau có người tới, nếu muốn nói thì hãy nói cho họ biết!”

Vừa nói.

Diệp Bắc Minh giơ tay lên, trong tay xuất hiện một điếu thuốc, châm thuốc.

Anh hút mạnh một hơi.

Nhả và một vòng khói và nói: “Được rồi, giết tôi đi!”

Một bộ dạng như không chuẩn bị phản kháng.

Côn Ngô Mật Phi sửng sốt, cô ta chưa từng gặp ai như vậy trước đây.

Chín cường gỉa tuyệt thế trước đó, đương nhiên, là so với những người ở trong nhà tù này, không một ngoại lệ, đều trực tiếp tấn công cô ta, muốn thoát khỏi nhà tù này.

Chỉ có Diệp Bắc Minh là ngồi đây chờ chết.

Không biết qua bao lâu, giọng nói lạnh lùng của Côn Ngô Mật Phi mới vang lên: “Tôi đến từ Nguyên Thủy Chân Giới, gia tộc Côn Ngô! Tôi vừa ra đời liền trở thành thiên kiêu chi nữ, sau khi đại diện cho nhà Côn Ngô gia nhập học viện Huyền Thần, liền ưu tú hơn bạn bè đồng lứa!”

“Bất Hủ Tộc, là một trong những gia tộc hàng đầu tại Nguyên Thủy Chân Giới!”

“Ngay cả khi gia tộc Côn Ngô tôi so với bọn họ, cũng kém hơn vài bậc!”

Diệp Bắc Minh gật đầu nói: “Để tôi đoán nhé, một trong những thiên tài nào đó của Bất Hủ Tộc có hứng thú với cô?”

“Sau đó, bố mẹ cô cho rằng cô là con gái, thì nên gả cho hắn ta!”

“Đồng thời, chỉ cần cô gả đi, địa vị của gia tộc cô sẽ như nước lên thuyền lên, đúng không?”

“Cậu... sao cậu biết”, Côn Ngô Mật Phi cau mày.

Diệp Bắc Minh thầm phỉ nhổ trong lòng.

Sao tôi có thể không biết chứ?

Loại chuyện này, anh đã trải qua quá nhiều lần rồi.

“Hầu hết các gia tộc đều không xem trọng phụ nữ, cho dù đó có là thiên tài! Sau cùng, họ sẽ trở thành đồ phụ thuộc vào đàn ông!”

“Bề ngoài của cô có vẻ lạnh lùng, nhưng thực chất rất mạnh mẽ kiên cường!”

“Cô là một cô gái mạnh mẽ, không muốn khuất phục bởi người khác!”

“Đồng thời, cô cũng là một cô gái có trái tim nhạy cảm, mong muốn được cha mẹ mình thừa nhận, đáng tiếc, chỉ vì cô là con gái mà luôn bị coi thường!”

“Cho dù cô có là thiên tài hay thiên kiêu chi nữ đi nữa! Trong mắt mọi người, cô vẫn phải gả đi!”

“Gả cho một thiên tài khác, hào quang trên người cô có nhiều thế nào, cũng sẽ không được người khác thừa nhận!”

“Thế nên, khi cô cố gắng nâng cao sức mạnh của bản thân, mọi người lại càng không hiểu nổi, một người phụ nữ như cô, sao phải liều mình đến vậy!”

“Cô bị gia đình hối ép gả cho người kia nhưng không đồng ý!”

“Tại sao? Dựa vào cái gì chứ?”

Giọng nói của Diệp Bắc Minh trầm thấp, cuối cùng tức giận gầm lên: “Ai nói phụ nữ không bằng đàn ông?”

Câu nói cuối cùng của Diệp Bắc Minh.

Như chạm vào phần mềm yếu nhất trong nội tâm của Côn Ngô Mật Phi.

“Cậu... ha ha ha...”

Côn Ngô Mật Phi sớm đã lệ rơi đầy mặt, cười khổ nói: “Cha mẹ, hai người nhìn thấy không?”

“Người hiểu con nhất trên thế gian, vậy lại là một con kiến trong nhà tù này?”

“Ha ha ha, đáng cười, thật đáng cười!”

Diệp Bắc Minh bước lên trước một bước, đưa qua một chiếc khăn giấy: “Lau nước mắt đi!”

“Cậu.... không được nhìn!”

Côn Ngô Mật Phi giật lấy khăn giấy, lau khô dòng lệ.

“Làm một điếu không?”

Diệp Bắc Minh châm một điếu thuốc.

Côn Ngô Mật Phi lắc đầu: “Nuốt vân nhả sương, có ý nghĩa gì chứ!”

“Thử thì sẽ biết thôi!”, Diệp Bắc Minh đưa qua.

Côn Ngô Mật Phi hít một hơi.

“Khụ khụ...”

Cô ta bị sặc!

Đồng thời, nicotin nhanh chóng ập vào não, cảm giác này khiến cô ta tạm thời quên đi mọi phiền não.

Sau khi hút xong điếu thuốc, giọng nói của Diệp Bắc Minh vang lên: “Đúng rồi, cô có muốn lội ngược dòng 1 lần không?”

Côn Ngô Mật Phi nhìn Diệp Bắc Minh: “Như thế nào?”

Diệp Bắc Minh nói: “Tôi có rất nhiều hồng nhan tri kỷ, khoảng mấy chục người, cũng không tính chính xác là bao nhiêu!”

“Giao thân thể của cô cho tôi, cho người không biết tự lượng sức mình, cho người đàn ông giống như con kiến trong mắt bọn họ!”

“Bọn họ cho rằng cô là thiên kiêu chi nữ, nên gả cho một thiên tài!”

“Nếu cô bị một con kiến như tôi chiếm lấy thân thể, bọn họ có thất vọng không? Có phẫn nộ không nhỉ?”

Lời này vừa nói ra.

Toàn bộ không gian đều trở nên an tĩnh.

Yên tĩnh đến đáng sợ.

“Nhóc con, cậu....”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục sợ đến mức toàn thân run rẩy, suýt chút thì nổ tung.

Trên nghĩa địa Hỗn Độn. Sấm chớp gầm vang.

Hoàng đế Hiên Viên và Vua thời gian vẫn luôn theo dõi mọi chuyện, nghe thấy câu này của Diệp Bắc Minh, thần hồn cũng bị dọa cho gần như nổ tung.

Điên rồi!

Diệp Bắc Minh thật sự bị điên rồi!

Điều mà tất cả mọi người không ngờ tới là!

“Được!”

“Côn Ngô Mật Phi tôi đồng ý với cậu”.

“Mẹ kiếp! Nhóc con, cậu...”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh hãi.

Hoàng đế Hiên Viên và Vua thời gian cũng gần như lao ra khỏi bia mộ: “Diệp Bắc Minh, chúng ta khâm phục và ngưỡng mộ cậu như con sông dài chảy vô cùng tận!”

“Giống như sông Hoàng Hà chảy mãi không ngừng! Vãi thật! Quá tuyệt vời!”

Giây tiếp theo.

Một luồng khí mạnh mẽ chặn lại mọi thứ.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, nghĩa địa Hỗn Độn bị ngắt kết nối với Diệp Bắc Minh.

Côn Ngô Mật Phi bước lên một bước, vậy mà chủ động ôm eo Diệp Bắc Minh: “Có điều, anh nhắm mặt lại, tôi tự làm!”

“Nếu anh dám cử động dù chỉ một chút, hoặc dám mở mắt ra, tôi lập tức giết chết anh!”

“Còn nữa, không phải anh muốn tôi, mà là tôi, Côn Ngô Mật Phi, muốn anh!”


Chương 2041: Chương 2041: Nhà tù số 7, phá vỡ quy tắc

Côn Ngô Mật Phi vô cùng điên cuồng!

Dưới sự đè ép của một lực lượng cực kỳ mạnh mẽ, Diệp Bắc Minh căn bản không động đậy nổi.

Thậm chí, ngay cả mí mắt cũng chẳng thể nâng lên!

Không biết trải qua bao lâu, nhưng sau khi bị Côn Ngô Mật Phi đòi hỏi vô số lần, đợi đến khi anh cuối cùng cũng có thể cử động được, mở choàng hai mắt!

Côn Ngô Mật Phi sớm đã mặc xong quần áo, trở lại dáng vẻ lạnh lùng xa cách thường ngày!

“Đừng nhìn tôi như thế, hãy coi như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra đi! Tôi sẽ xóa hết ký ức của anh, anh sẽ không nhớ được gì đâu!”

Không đợi Diệp Bắc Minh phản ứng lại.

Côn Ngô Mật Phi đã nhấc tay chỉ, một luồng sức mạnh phép tắc lập tức ập tới!

Không gian xung quanh Diệp Bắc Minh liền dao động.

Giây tiếp theo.

Anh đã hoàn toàn mất đi ý thức!

Khi anh một lần nữa mở mắt ra thì đã thấy bản thân đang nằm bên cạnh sông Mặc Uyên: “Tiểu Tháp! Mau ra đây, sao tôi lại ở đây?"

Giọng nói của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Nhóc con cậu không phải muốn bơi dọc theo dòng chảy tới điểm cuối của sông Mặc Uyên, nhìn xem thế giới có phải là một nhà tù hay không sao?”

Ngay cả ký ức của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng xóa sạch không còn dấu vết!

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Đúng vậy, nhưng sao tôi lại lên bờ rồi?”

Anh vừa muốn đứng dậy thì hai chân mềm nhũn, xém chút đã ngã nhào xuống đất!

Diệp Bắc Minh giật mình: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao cả người tôi không còn chút sức lực nào thế…”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Có lẽ là do cậu đã bơi quá lâu dưới sông Mặc Uyên chăng!”

“Nhóc con, tôi khuyên cậu một câu, dòng sông này quá kỳ quái, tốt nhất vẫn nên rời khỏi đây thôi”.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lóe lên: “Tôi luôn cảm giác như thiếu thiếu cái gì đó, vẫn nên tìm kiếm Hỗn Độn Chân Hỏa trước đi!”

“Bây giờ tôi đã có sức lực của mười con rồng, cũng đã nâng cấp lên một cảnh giới lớn, cẩn thận một chút chắc cũng đủ sức bảo vệ chính mình!"

Dứt lời liền nhanh chóng rời khỏi sông Mặc Uyên, tiến về phía thành Thiên Ma.

……

Ở cuối sông Mặc Uyên, dưới tấm bia đá Hỗn Độn.

Côn Ngô Mật Phi thông qua một tấm màn ánh sáng nhìn Diệp Bắc Minh rời đi, khóe miệng nhếch lên ý cười: “Mẹ kiếp, vì quá kích động mà bị anh ta lừa rồi!”

“Nếu chuyện đã xảy ra thì không có gì phải hối hận nữa!"

“Xóa trí nhớ của anh ta thì tặng lại một món quà lớn thôi!”

Cô ta lạnh nhạt hô một tiếng!

Toàn bộ nước đen liền ngừng lan ra rộng ra khắp Nhà tù số bảy!

“Anh hãy chậm rãi trưởng thành, lúc nào có đủ tư cách gặp mặt, tôi sẽ khôi phục ký ức cho anh!”

“Nếu thực lực không đủ thì cứ coi như một giấc mộng đi!”

Dứt lời.

Côn Ngô Mật Phi nhìn thoáng qua mẫu thạch Hỗn Độn của Nhà tù số bảy, nghiến răng ngà nói: “Anh ta nói đúng, tại sao Côn Ngô Mật Phi mình phải ngây ngốc ở đây cả đời cơ chứ?”

Dứt lời liền vỗ một chưởng lên mẫu thạch Hỗn Độn!

Răng rắc một tiếng, mẫu thạch Hỗn Độn liền nổ tung!

Nhà tù số bảy cũng xé ra một vết nứt!

Toàn bộ xiềng xích của Nhà tù số bảy trong chớp mắt vỡ lìa!

"Lần sau, ai đến đây liền có thể tiến vào Nguyên Thủy Chân Giới, về phần bọn họ có cướp đoạt tài nguyên cùng vận may của Nguyên Thủy Chân Giới hay không liên quan quái gì tới mình!”, Côn Ngô Mật Phi khịt mũi.

Vừa sải một bước….! Đau….

“Tên đó, rõ ràng không cử động mà… là do mình quá hung mãnh chăng?”, Côn Ngô Mật Phi bước nhỏ rồi biến mất.

……

Khoảnh khắc Nhà tù số bảy rạn nứt, tại một vài địa điểm cổ kính khắp nơi trên thế giới!

“Hửm? Gông xiềng của thế giới này vậy mà được dỡ bỏ rồi?”

Sâu trong một lục địa cô quạnh, bên dưới lòng đất.

Một ông già trông như xác ướp đột nhiên mở mắt!

Bên kia, tại một thần quốc xưa cũ, nơi sâu thẳm trong hoàng cung truyền đến một giọng nói đầy hưng phấn: “Chuyện gì xảy ra vậy? Tôi cảm thấy cảnh giới của mình mơ hồ có dấu hiệu đột phá!"

Dưới vực thẳm không đáy!

Độ sâu 100.000 mét dưới biển băng!

Ngoài ra tại một vùng dung nham vô tận ...

Khắp nơi trên thế giới.

Các đại năng thượng cổ ấn giấu hơi thở bấy lâu nay đều thức tỉnh vào thời điểm này!

“Xiềng xích được tháo bỏ, chúng ta có thể tiến vào cảnh giới đại năng thượng cổ rồi sao?”

“Lẽ nào đã có ai đó phá vỡ được xiềng xích?”

Hơn một trăm vị đại năng thượng cổ thoát khỏi Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kia cũng mừng rỡ cùng ngạc nhiên không kém!

……

Sau khi Diệp Bắc Minh rời khỏi sông Mặc Uyên không lâu cũng cảm giác được sức mạnh phép tắc của thế giới này xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất!

Dường như toàn bộ mọi hạn chế đều được giải trừ!

“Tiểu Tháp, xảy ra chuyện gì vậy?”, Diệp Bắc Minh kinh hãi.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trịnh trọng nói: “Nhóc con, hình như có người đã dỡ bỏ hạn chế phép tắc của thế giới này rồi!”

"Có ý gì?", Diệp Bắc Minh cau mày hỏi.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Trong phép tắc của thế giới này trước đây, người có thực lực mạnh nhất cũng chỉ là đại năng thượng cổ đỉnh phong!”

“Ngay cả chủ nhân đời đầu tiên của tôi, vượt quá giới hạn này cũng bị sức mạnh của thế giới này áp chế xuống!”

“Nhưng hiện tại loại hạn chế phép tắc đó đã bị loại bỏ, tất cả mọi người đều có thể vượt qua cảnh giới đại năng thượng cổ rồi!”

Nói tới đây.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thoáng khựng lại: “Nói cách khác, thế giới này đã không còn phép tắc áp chế nữa, mọi người đều có khả năng rời khỏi đây!”

“Thật vậy sao?”

Hai mắt Diệp Bắc Minh sáng rực.

“Nhóc con, cậu mau đẩy nhanh tốc độ đột phá đi! Nếu không một khi bị những người khác vượt qua quá nhiều, chỉ có thể trở thành hòn đá lót đường cho họ mà thôi!”, Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở.

Diệp Bắc Minh nghiêm túc gật dầu: “Tôi biết! Chúng ta tới thành Thiên Ma một chuyến trước, xem xem Hỗn Độn Chân Hỏa có còn ở đó hay không!”

Bóng dáng anh lóe lên, liền đi về hướng thành Thiên Ma!

Ba tiếng sau.

Đã tới được thành Thiên Ma!

Diệp Bắc Minh bị cảnh tượng trước mắt này làm cho sững sờ!

Thành Thiên Ma nơi có thể dung chứa hàng trăm triệu người nay đã trở thành một đống đổ nát, triệt để hoang tàn!

Xương cốt rải rác khắp nơi, cả một tòa thành Thiên Ma bị hủy diệt!

Diệp Bắc Minh trợn to hai mắt: “Sao lại thế này?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Sợ là hơn trăm tên bảo vệ kia đã đồ sát toàn bộ thành Thiên Ma rồi! Tôi vừa dùng thần hồn thăm dò toàn bộ đại lục Hỗn Độn… có một tin xấu cho cậu đây!”

"Không còn ai sống sót trên toàn bộ đại lục Hỗn Độn nữa!”

Diệp Bắc Minh nghe vậy thì hít ngược một ngụm khí lạnh: “Đám đại năng thượng cổ đó đều bị điên rồi sao?”

Có ít nhất hàng chục tỷ ma tộc trên toàn bộ đại lục Hỗn Độn này!

Vậy mà… bị tàn sát toàn bộ rồi!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thở dài: “Nhóc con, thế giới vẫn luôn vận hành như vậy, thực lực không đủ thì chỉ có thể làm bia đỡ đạn thôi!”

"Bất quá, cậu vẫn khá may mắn đó, hỏa chủng của Hỗn Độn Chân Hỏa vẫn còn!”

“Ở đâu cơ?”, Diệp Bắc Minh vui mừng.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm giọng: “Dưới lòng đất 3987 mét! Tuy nhiên có một người bảo vệ vẫn còn canh giữ ở đó!”

"Chỉ có một người? Vậy sợ cái thá gì! Làm thịt ông ta là được!”

Diệp Bắc Minh tiến lên một bước liền tới được vị trí Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đề cập tới, mà kiếm Càn Khôn Trấn Ngục cũng đã xuất hiện trong tay!



Sức mạnh của mười con rồng bùng nổ, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục giống như đang cắt đậu phụ, trực tiếp cắm xuống đất!



Diệp Bắc Minh nhanh chóng chìm xuống, đi tới một hang động khổng lồ dưới lòng đất, phía trước có một trận pháp bao phủ, phù văn lập lòe, bảo vệ toàn bộ nơi đây!

Ở trung tâm của trận pháp có một hỏa chủng u tối đang nhấp nháy!

Chỉ bằng kích thước của một hạt đậu!

Trận pháp này ngưng tụ sức mạnh của huyết mạch rồng trên toàn bộ đại lục Hỗn Độn, duy trì cho tia hỏa chủng Hỗn Độn không bị dập tắt!

Trong trận pháp.

Một ông lão râu tóc bạc trắng nhưng khuôn mặt lại vô cùng trẻ trung mở ra hai mắt: “Tháp Trấn Ngục đại nhân, thế giới này thật sự nhỏ quá!”

“Hình như đầu óc của vị chủ nhân mà ngài chọn này không được tốt lắm, vậy mà dám quay trở lại đây?”


Chương 2042: Chương 2042: Cuộc chiến với đại năng thượng cổ

“Tiểu tháp, đây là ai? Một mình mà lại dám ngông như vậy?”

Giọng nói của Diệp Bắc Minh cực kỳ giá lạnh.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Hắn ta tên là Khương Cổ, có lẽ là người bảo vệ tầng thứ 7 của bổn tháp!”

“Tính cách trước đây của hắn ta giống như một con chó, luôn quẫy đuôi nịnh bợ tôi, nhưng không ngờ, bây giờ lại biến thành một con chó biết cắn người!”

Diệp Bắc Minh cười nghiền ngẫm: “Một con chó biết cắn người, thì không phải là chó nữa hay sao?”

“Vẫn là một con chó mà thôi!”

Một người một tháp.

Kẻ xướng người phụ.

Sắc mặt Khương Cổ trở nên cực kỳ khó coi: “Ha ha ha. Bổn tọa đã từng là bại tướng dưới tay Võ Tổ, lúc ông ta còn sống, ngươi coi ta là chó, ta cũng không nói gì!”

“Bây giờ, ngươi chỉ còn sót lại một tia tàn hồn!”

“Ngươi chỉ là phế vật! Lại dám coi bổn tọa là chó? Muốn chết!”

Lời nói vừa dứt, nhiệt độ trong hang động đột nhiên giảm mạnh mười mấy độ.

“Thiên Cơ Dẫn!”

Khương Cổ trực tiếp ra tay, biến mất tại chỗ.

Giây tiếp theo, hắn ta xuất hiện cách Diệp Bắc Minh ba mét, trong tay cầm một chiếc rìu vàng, đột nhiên chém mạnh về phía đầu của Diệp Bắc Minh.

Một đòn này có sức mạnh của năm con rồng, khoảng không xung quanh trực tiếp sụp đổ.

Sau đó xuất hiện một vòng xoáy màu đen cực kỳ khủng bố.

Diệp Bắc Minh cười nói: “Chỉ có thế này thôi? Sức của năm con rồng? Muốn dọa chết người ta à?”

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay, đánh về phía chiếc rìu vàng, truyền đến một âm thanh hủy diệt.

Khương Cổ cảm thấy mình như người bình thường đánh vào sắt thép, gan bàn tay lập tức nổ tung.

Cánh tay hắn ta run rẩy, máu tươi đầm đìa.

Rìu thần xém chút nữa đã bị đánh bay khỏi tay.

“Mày... sao có thể!”

Khương Cổ biến sắc, không ngờ sức mạnh của Diệp Bắc Minh lại đáng sợ hơn cả hắn ta!

Muốn thu lại rìu thần, nhưng Diệp Bắc Minh căn bản không cho hắn ta cơ hội.

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay quét ngang qua, chém về phía đầu Khương Cổ.

Khương Cổ giơ tay lên chống cự, phụt một tiếng, cánh tay của hắn ta trực tiếp bay ra ngoài, cơn đau dữ dội khiến bộ não tức giận của hắn ta tỉnh táo hơn.

Giây tiếp theo.

Grào!

Một tiếng rồng ngâm vang lên, đánh thẳng vào lồng ngực của Khương Cổ.

“Cút!”

Khương Cổ gào lên, đầu tóc rối bù đánh ra một quyền.

Huyết long bị nổ tung bởi cú đấm của hắn ta, nhưng năng lượng đáng sợ kia lại bùng phát, hung hãn đập mạnh vào ngực hắn, xương ức vỡ lìa.

Cả người giống như con chó chết bay ra ngoài, điên cuồng phun ra máu.

“Mày...”

Khương Cổ vừa sợ hãi vừa tức giận, hắn ta có nằm mơ cũng không nghĩ tới, mới nửa năm không gặp.

Cảnh giới của Diệp Bắc Minh đã tăng lên đáng sợ như vậy.

Trái tim hắn ta co giật dữ dội: “Nhóc con, là bổn tọa xem thường mày rồi, đáng tiếc trước mặc đại năng thượng cổ, mày vẫn phải chết!”

“Bổn tọa sẽ cho mày biết thực lực thật sự của đại năng thượng cổ là như thế nào!”

Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Nói nhảm nhiều như thế làm cái con mẹ gì, mày là người Đôn Hoàng à?”

“Đạo đài Luân Hồi, ra đây!”

Anh dậm chân giữa không trung!

Rầm!

Hư không rung chuyển, cảnh sắc bốn phía đột nhiên thay đổi.

Khương Cổ bị Diệp Bắc Minh kéo vào lĩnh vực Luân Hồi, xuất hiện một võ đài võ đạo cực lớn.

Xung quanh là hàng trăm bia mộ quỷ dị và đáng sợ, mang lại cho người ta khí tức chết chóc.

“Lĩnh vực phép tắc? Phép tắc của mày, không giết được bổn tọa đâu!”

Khương Cổ vô cùng tự tin.

Một dòng huyết quang trào ra từ nơi cánh tay bị chặt đứt, vậy mà lại xuất hiện một cánh tay mảnh khảnh như của em bé, năm ngón tay chộp lấy hư không.

Rìu thần bay trở lại, chân hắn ta hung hãn giẫm mạnh vào bệ của đạo đài Luân Hồi!

Rầm!

Hắn ta lao đến như sao băng, xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh chỉ bằng một bước, rìu thần chém mạnh xuống.

Một đòn vừa rồi chỉ có một phần ba sức mạnh, sức lực của năm con rồng!

Một đòn này, đã quy tụ hoàn toàn sức mạnh của 10 con rồng, nhất định sẽ đập nát Diệp Bắc Minh và đạo đài Luân Hồi.

Diệp Bắc Minh cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay, đỡ lấy đòn đang lao tới.

Sức mạnh 15 con rồng vs sức mạnh 10 con rồng!

Ai mạnh ai yếu, lập tức đã thể hiện rõ.

Phụt!

Cánh tay của Diệp Bắc Minh khẽ run lên, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục bị rìu thần đè nặng lên vai anh, chiếc rìu thần đâm sâu mà máu thịt.

Rắc rắc một tiếng! Xương bả vãi đứt gãy.

“Ha ha ha, nhóc con, đây chính là thực lực thật sự của mày sao? Lại còn lĩnh vực Luân Hồi! Mày cũng chỉ là rác rưởi mà thôi!”

Diệp Bắc Minh đột nhiên bật cười: “Ha ha, tao không bị thương thì sao mày có thể mất cảnh giác chứ?”

Giây tiếp theo.

Anh giơ tay nắm lấy chiếc rìu thần, hung hãn ấn mạnh vào vai mình.

Khương Cổ không thể động đậy.

Bằng một niệm thức, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong một bàn tay khác của anh, trực tiếp chém về phía trái tim của Khương Cổ.

“Mẹ kiếp!”

Khương Cổ kêu lên đầy đau đớn, vào thời khắc mấu chốt như vậy, hắn ta căn bản không kịp phòng thủ.

“Bổn tọa không sống được, mày cũng đừng mong sẽ sống sót!!! Chết cùng tao đi!”

Khương Cổ tức giận nói.

Thật sự từ bỏ phòng thủ, sức mạnh của rìu thần toàn bộ đều nổ tung và rơi xuống.

Thân thể Diệp Bắc Minh lập tức bị chém thành hai nửa tại chỗ.

Đồng thời, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục cũng xuyên qua cơ thể Khương Cổ, dùng lực nổ tung.

Khương Cổ hóa thành một đám sương máu.

Một tia thần hồn từ trong sương máu lao ra, giống y hệt với Khương Cổ, nhưng hắn ta lại nhìn thấy một cảnh tượng cả đời này khó tin được.

Chỉ thấy.

Thân thể bị nổ tung của Diệp Bắc Minh được bồi đắp lại, hoàn toàn hồi phục, giống như chưa từng bị thương vậy.

“Mày... điều này không thể nào!”, thần hồn của Khương Cổ kinh hãi.

Diệp Bắc Minh cười nói: “Đại năng thượng cổ chỉ có tí thông minh này thôi sao? Lĩnh vực Luân Hồi có thể quay ngược thời gian, tao có chết cả vạn lần cũng không sao!”

“Nhưng mày chết một lần, thì đó chính là thật sự đã chết, hiểu không?”

“Tiểu tháp, thần hồn của hắn ta cho ông đấy!”

“Được!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời, một cỗ sức mạnh cường đại ập tới.

Linh hồn của Khương Cổ cầu xin: “Không... đừng mà, Trấn Ngục đại nhân, tôi sai rồi... tôi...”

Ầm!

Một khối sức mạnh Hỗn Độn rơi xuống, thần hồn của Khương Cổ bị tiêu diệt ngay tại chỗ.

Toàn bộ sức mạnh bị tháp Càn Khôn Trấn Ngục hấp thu.

Đồng thời cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh phát hiện ra, sau khi máu thịt của Khương Cổ nổ tung đã chảy qua đạo đài Luân Hồi, xuôi dòng chảy vào bia mộ của các vị sư phụ.

Mỗi một tấm bia mộ đều có chút dao động.

Dường như một trăm vị sư phụ cảm thấy sự tồn tại của anh vậy.

Diệp Bắc Minh mừng rỡ: “Các sư phụ, mọi người có cảm nhận được sự tồn tại của đồ nhi không?”

“Nếu như có, vậy thì sáng lên một chút đi!”

Ầm! Ầm! Ầm!

Hàng trăm bia mộ sáng lên liên tục!

“Tốt quá rồi!”

Diệp Bắc Minh vui mừng khôn xiết, chỉ khi đạo đài Luân Hồi hấp thu đủ máu tươi, linh hồn của một trăm vị sư phụ mới có cơ hôi trùng sinh!

“Nhóc con, đừng nghĩ nữa, đi tìm Hỗn Độn Chân Hỏa trước đã!”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở.

Diệp Bắc Minh gật đầu, lập tức đóng lại lĩnh vực Luân Hồi.

Anh bước ra một bước, đến trung tâm của trận pháp.

Một hạt giống Hỗn Độn Chân Hỏa nhỏ bằng hạt đậu lấp lánh trong hư không.

Giống như có thể bị dập tắt bằng một cơn gió bất cứ lúc nào.

Diệp Bắc Minh cau mày: “Tiểu tháp, hạt giống Hỗn Độn Chân Hỏa nhỏ như vậy, có thể luyện hóa sao?”

“Người khác không được, nhưng cậu thì được!”

“Có ý gì?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: “Hỗn Độn Chân Hỏa cần luyện hóa bằng dòng khí Hỗn Độn, lão tổ của Thiên Ma Tộc không thể luyện hóa, chủ yếu là do hạt giống dị hỏa quá nhỏ!”

“Vì thế, ông ta tạo ra một trận pháp ở đây, hi vọng có thể lợi dụng sức mạnh của Hỗn Độn Giới nuôi lớn nó!”

“Khương Cổ ở lại nơi đây hẳn là muốn chăm sóc hạt giống Hỗn Độn Chân Hỏa, chờ nó lớn lên rồi mới mang đi!”

“Nhưng cậu thì khác, trong tay cậu có Hỗn Độn Mẫu Thạch, có thể không ngừng sinh ra dòng khí Hỗn Độn!”

“Chì cần đốt cháy dòng khí Hỗn Độn, hạt giống Hỗn Độn tự nhiên sẽ bùng cháy thành Hỗn Độn Chân Hỏa!”

“Được, để tôi thử xem!”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh sáng lên.

Anh giơ tay lên, một viên Hỗn Độn Mẫu Thạch xuất hiện trong lòng bàn tay.

Dòng khí Hỗn Độn từ phía trên tuôn trào, hạt giống của Hỗn Độn Chân Hỏa bùng cháy trong nháy mắt, nhiệt độ của hang động tăng lên đột ngột.




Chương 2043: Chương 2043:Tu hú chiếm tổ

Đại lục Hỗn Độn, sâu trong hoàng cung Thần Quốc Hỗn Độn.

Đất tổ của Hoa tộc!

Hơn trăm năm trôi qua, quá khứ đổ nát đã sớm đổi thay!

Đặc biệt trong vòng nửa năm gần đây, dòng nước đen đã làm ô nhiễm các thế giới xung quanh biển Hỗn Độn, buộc tất cả các tông môn đứng đầu phải rút lui!

Toàn bộ 72 đảo Thiên Giai của thế giới Bản Nguyên đều bị ô nhiễm!

Hạ Nhược Tuyết sớm đã biết được chuyện của Hắc Thủy tộc nên đã báo trước cho Thương Khung Kiếm Tông, nhờ đó mà tránh được kiếp nạn này!

Lúc này.

Hầu hết các đệ tử nòng cốt của Thương Khung Kiếm Tông đều đã di chuyển đến đại lục Hỗn Độn, tiến vào vùng đất tổ của Hoa tộc để tu dưỡng.

Trời vừa tờ mờ sáng, bố mẹ Diệp Bắc Minh cùng một nhóm hồng nhan, các vị sư tỷ đều nhận được tin tức từ Thương Khung Kiếm tông!

Họ nhanh chóng tập trung lại tại sảnh chính!

Nhưng phải chờ đợi cả tiếng đồng hồ thì hai bố con Lục Tả Xương cùng Lục Hách Tuyên mới chậm chạp bước vào đại điện, ánh mắt của tất cả mọi người lập tức đổ dồn lên gương mặt họ!

Diệp Thanh Lam nghi hoặc: “Lục trưởng lão, sao lại là ông?”

“Tôn tông chủ đâu? Ông ta nói tìm chúng tôi có chuyện, sao không tự mình tới?”

Lục Hách Tuyên buồn cười nhìn bà nói: “Tôn tông chủ trăm công nghìn việc, nào có thời gian tới gặp bà?”

“Thế nào? Chúng tôi còn chưa đủ tư cách à?"

Mọi người đều choáng váng!

Bầu không khí này có chút không thích hợp!

Lông mày Diệp Thanh Lam nhíu chặt: “Cậu Lục, các người ra mặt cũng được, vậy xin hỏi triệu tập chúng tôi tới đây vì cái gì?”

Lục Hách Tuyên đảo mắt liếc họ một lượt: “Nếu đều đã tới thì tôi liền nói rõ ràng cho các người biết!”

“Các người mau thu dọn hành lý rời khỏi Thương Khung Kiếm Tông đi!”

“Sau này cũng đừng ở lại thế giới này nữa!”

Sảnh lớn lập tức nổ ra một trận náo động!

“Ý cậu là gì?”

Tính tình Lâm Thương Hải nóng nảy, trực tiếp bước ra chất vấn: “Nơi này vốn là đất tổ của Hoa tộc! Dưới sự xâm chiếm của Hắc Thủy tộc, rất nhiều nơi trên đại lục đều đã bị ô nhiễm!”

“Chúng tôi thấy một tông môn lớn như Thương Khung Kiếm Tông không có nơi nào để đi nên mới thu nhận các người vào nơi này!”

“Sao? Muốn tu hú chiếm tổ, ngược lại muốn đuổi chúng tôi đi à?”

“Ha ha!”

Lục Hách Tuyên cười khẩy, không nói hai lời liền vỗ tới một chưởng!

Lâm Thương Hải lập tức bắn ngược ra phía sau, đập mạnh lên bức tường của đại sảnh, phun ra một ngụm máu!

“Lâm Thương Hải!”

Mấy vị sư tỷ vội vàng lao tới, Tiểu Độc Tiên lấy ra một viên đan dược: “Ăn nó đi, ổn định vết thương trước rồi nói sau!”

Sắc mặt Diệp Thanh Lam cực kỳ khó coi: "Cậu Lục, rốt cuộc cậu có ý gì?”

Lục Hách Tuyên cười gằn: “Ý của tôi còn chưa đủ rõ ràng à? Là đang kêu các người cút đi đó!”

“Nếu không phải nể mặt Hạ Nhược Tuyết, các người còn có tư cách ở lại đây sao?"

"Đáng tiếc con khốn đó vì cứu các người, khiến bản thân bị nước đen nuốt chửng!”

“Nếu không phải vài vị lão tổ rủ lòng từ bi thì các người tưởng rằng mình còn có thể ở lại đây sao?”

Diệp Thanh Lam cùng Dạ Huyền liếc nhau một cái, cõi lòng cả hai đều trùng xuống!

Lại nhìn sang Lục Tả Xương vẫn giữ im lặng từ đầu tới giờ: “Lục trưởng lão, đây chính là ý của Thương Khung Kiếm Tông sao?”

Lục Tả Xương bưng chén trà lên, thong thả nhấp xong một ngụm mới tươi cười đáp: “Chúng tôi cũng không muốn vậy, nhưng mọi người cũng nhìn thấy rồi đó!”

“Thương Khung Kiếm Tông bị tổn thất nặng nề, mà điều này cũng không có xu hướng dừng lại!”

“Các người là gánh nặng mười mấy người, mỗi ngày tiêu hao biết bao nhiêu tài nguyên võ đạo?”

“Chúng tôi chỉ là để các người rời khỏi không gian thế giới này, cũng không phải là đuổi các người đi! Ở thế giới bên ngoài kia vẫn như cũ được Thương Khung Kiếm Tông che chở mà!”

Lập luận chặt chẽ tới giọt nước không lọt!

“Các người làm vậy khác nào tu hú chiếm tổ!”

“Đất tổ Hoa tộc vốn là của chúng tôi!”

Trong đôi mắt đẹp của mấy người Chu Nhược Giai, Đông Phương Xá Nguyệt, Tôn Thiến đều tràn đầy lửa giận!

“Lục Tả Xương, Thương Khung Kiếm Tông các ông chẳng khác nào giặc cướp, vậy mà đuổi chúng tôi đi?”

Đạm Đài Yêu Yêu lập tức phát hỏa!

Lục Tuyết Kỳ thì trực tiếp rút ra trường kiếm, chỉ thẳng vào Lục Tả Xương nói: “Các người cút đi cho tôi!”

Khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Độc Tiên âm trầm, kịch độc trên người lan tràn, khí độc cuồn cuộn khắp nơi!

“Các người dám…”

Lục Hách Tuyên kinh hãi lùi lại mấy bước!

Lục Tả Xương nheo mắt, nở một nụ cười giả tạo: “Các người xác định là muốn ra tay sao? Nếu bây giờ các người tự mình rời đi, thì còn có chút mặt mũi đó!”

"Nếu không muốn thể diện, vậy lão phu chỉ đành đắc tội vậy!”

Vừa dứt lời bên ngoài đã truyền tới từng trận tiếng bước chân dồn dập!

Hàng ngàn đệ tử của Thương Khung Kiếm Tông xuất hiện, bao vây lấy toàn bộ đại điện!

“Đợi đã!”

Lạc Khuynh Thành thân là đại sư tỷ, vội bước tới ngăn cản các sư muội khác: “Yêu Yêu, Tuyết Kỳ đừng manh động!”

“Đại sư tỷ, bọn họ thật quá quắt!”

Ánh mắt hai người không giấu được sự tức giận.

Lạc Khuynh Thành lắc đầu: “Nghe lời!”

Giọng nói của Dạ Huyền đầy u ám: “Khuynh Thành nói đúng, đừng manh động, chúng ta đi!”

Mọi người không còn do dự nữa liền trực tiếp quay người rời đi.

Lục Tả Xương cười lạnh: “Là cái thá gì cơ chứ!”

Hai mắt Lục Hách Tuyên nóng rực, nhìn chòng chọc theo bóng lưng rời đi của mấy người Lạc Khuynh Thành, trái tim như có ngọn lửa quấn lấy: “Bố, cứ dễ dàng thả họ đi như vậy sao? Thật đáng tiếc mà!”

“Vài ả sư tỷ kia của Diệp Bắc Minh thực sự quá xinh đẹp!"



Nói đoạn liền thèm khát nuốt nước bọt.

“Còn có đám hồng nhan tri kỷ kia nữa, tuy có vài ả đã bị phá thân nhưng số còn lại vẫn là trong trắng!”

“Đặc biệt là mười ả sư tỷ kia, đúng là quyến rũ mê người mà!”

Lục Tả Xương cau mày:

“Tuyên Nhi, sao trong đầu con đều là phụ nữ vậy?”

Ánh mắt Lục Hách Tuyên đầy nóng bỏng: “Bố, con đây không phải là vì tiếp nối dòng dõi cho nhà họ Lục chúng ta sao?”

“Con thích tất cả đám phụ nữ này!”

“Con thậm chí còn cảm thấy, mẹ của tên Diệp Bắc Minh đó vẫn còn hấp dẫn lắm! Hơn nữa còn trông giống hệt Diệp Bắc Minh, con vô cùng căm ghét thằng nhãi đó!”

“Nếu có thể đè dưới thân, hung hăng chà đạp một trận…”

Lục Tả Xương không nghe nổi nữa, liền cảnh báo một câu: “Đồ khốn nạn! Thương Khung Kiếm Tông chúng ta là danh môn chính phái, con đừng có làm ô nhục danh dự của tông môn!”

“Nếu lúc đó bị lan truyền ra ngoài, lão tổ cũng không tha cho con đâu!”

Lục Hách Tuyên hai mắt đỏ hoe: "Bố! Đạo tâm của con đều bị tên súc sinh Diệp Bắc Minh đó đánh nát rồi!”

“Nếu không báo được thù, thì cả đời này con cũng coi như bỏ!”

Nói đến đây, hắn không kìm được rống lên: “Bố còn coi con là con trai sao?”

Lục Tả Xương rơi vào trầm tư!

Sau đó quay người bỏ đi, chỉ ném lại một câu: “Bố biết tính cách của con, muốn làm gì thì cứ làm!”

“Nhưng đừng để người khác nắm được thóp!”

“Vâng thưa bố!”

Nơi sâu trong mắt Lục Hách Tuyên xẹt qua một tia kinh ngạc xen lẫn vui mừng.

Sau khi mấy người Diệp Thanh Lam rời khỏi đại điện, mọi người đang định quay lại thu dọn đồ đạc thì bà lại lắc đầu nói: “Đừng thu dọn nữa, cứ trực tiếp rời đi thôi! Phải nhanh lên!”

Lạc Khuynh Thành gật đầu: "Đúng vậy, vừa rồi tôi thấy ánh mắt của Lục Hách Tuyên khi nhìn chúng ta có chút bất ổn!”

“Kẻ này trước đó còn nhiều lần kiếm cớ tiếp cận tôi, chắc chắn là không có ý tốt!”

Mọi người giật mình.

Họ dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi đất tổ Hoa tộc, một giây cũng không muốn lưu lại, một mạch thẳng tiến Thần Quốc Hỗn Độn!

Tốc độ của Dạ Huyền cùng Diệp Thanh Lam rất nhanh, dẫn đầu đưa mọi người đi theo.

Thẳng cho tới khi chạy được mấy vạn dặm, cuối cùng dừng lại ở bên ngoài một thung lũng: “Được rồi, mọi người nghỉ ngơi một lúc đi!”

“Nơi này tạm thời hẳn là an toàn rồi!”

“An toàn? Các người chắc chưa?”

Giọng nói bỡn cợt của Lục Hách Tuyên vang lên: "Tôi đã chạy theo sau các người sáu tiếng đồng hồ rồi, biết tôi vì sao không ra tay không?”

“Bởi vì tôi muốn nhìn xem biểu cảm khi các người thở phào tưởng rằng mình đã trốn thoát nhưng thực ra lại rơi vào đường cùng của tuyệt vọng!”

“Kiếm, lên!”

Hàng vạn thanh phi kiếm đồng thời reo vang, tạo thành một tấm lưới kiếm phủ khắp bầu trời, phong tỏa lại toàn bộ thế giới!

Ngoài ra, xung quanh còn có sự hiện diện của hơn chục ông lão của nhà họ Lục!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom