• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh (6 Viewers)

  • Chương 2068-2071

Chương 2068: Người này, đã phá thân tôi

Côn Ngô Mật Phi khẽ cười, gật đầu: “Đúng vậy thưa lão tổ!”

"Cho nên, người này tiến vào gia tộc Côn Ngô, cướp đi suối thần cũng không thoát khỏi quan hệ với con?”, giọng nói của Côn Ngô Tuyệt Long lạnh xuống.

Đôi mắt của những thành viên khác trong gia tộc Côn Ngô đều đỏ hoe, nhìn chòng chọc Côn Ngô Mật Phi, tất cả đều toát lên vẻ phẫn nộ.

“Côn Ngô Mật Phi, cô là thứ ăn cây táo rào cây sung!”

“Không lẽ là cô cấu kết với tên tiểu súc sinh đó để đánh cắp suối thần?”

“Côn Ngô Mật Phi, cô tưởng rằng mình sắp gả tới gia tộc Bất Hủ nên cố ý để cho suối thần bị tổn hại có đúng không? Cô đúng là thứ lòng lang dạ thú mà!”

“Lão tổ, chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy, nhất định phải khiến một chi của Côn Ngô Mật Phi trả giá!”

Mấy ông lão cực kỳ giận dữ mà gầm lên!

"Im lặng!"

Côn Ngô Tuyệt Long mở lời, tất cả mọi người lập tức ngậm miệng lại!

“Mật Phi, trả lời câu hỏi của ta!”

Côn Ngô Mật Phi quét mắt liếc xung quanh một vòng: “Lão tổ, ở đây nhiều người như vậy!"

“Người chắc chắn muốn con trả lời sao? Một khi con nói ra, sẽ không có cách nào rút lại được đâu!”

Vừa nói khóe miệng cô vừa nhếch lên ý cười nhàn nhạt.

Ba phần tự giễu, bảy phần trêu đùa.

Nhìn thấy nụ cười này, trái tim Côn Ngô Tuyệt Long như thắt lại!

Ông ta quá hiểu Côn Ngô Mật Phi, bởi cô được ông ta đích thân nuôi nấng từ thuở nhỏ!

Chỉ bằng một ý niệm, hàng trăm phù văn xung quanh liền sáng lên!

Một bức màn ánh sáng bao trùm lấy Côn Ngô Tuyệt Long cùng Côn Ngô Mật Phi vào trong.

Hai người lập tức tiến vào một khoảng không gian, cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài!

Biểu cảm của Côn Ngô Tuyệt Long dịu lại: "Mật Phi, nói đi, rốt cuộc con cùng kẻ đó có quan hệ gì hả?”

Côn Ngô Mật Phi cười đáp: “Lão tổ, cũng không phải quan hệ gì quá lớn!”

“Người đó đã lấy đi lần đầu tiên của con!”

“Con nói cái gì!”

Côn Ngô Tuyệt Long xém chút nhảy dựng lên.

Đôi mắt già nua trợn to, hiển nhiên không thể tin vào tai mình: “Mật Phi… con… con nói cái gì?”

“Kẻ đó đã lấy đi lần đầu tiên của con?”

Côn Ngô Mật Phi gật đầu: “Vâng!”

"Tại sao?"

Côn Ngô Tuyệt Long gần như rống lên khi thốt ra hai chữ này!

Ông ta không hiểu!

Thực sự không thể hiểu nổi!

“Chỉ một con giun dế vậy mà lấy đi lần đầu tiên của con? Con điên rồi đấy à?”

“Vậy mà trao thân trong sạch cho một con kiến cỏ?”

“Con đã đồng ý liên hôn với gia tộc Bất Hủ, con có biết nếu gả qua đó như thế này, bị gia tộc Bất Hủ biết được, sẽ đem tới họa diệt vong cho cả gia tộc Côn Ngô ta hay không!”

“Gia tộc Bất Hủ là đế tộc, tổ tiên của họ từng xuất hiện đại đế, sao có thể chấp nhận việc bị sỉ nhục như thế này?”

Côn Ngô Tuyệt Long sắp điên rồi!

Trong đầu ông ta không ngừng vang lên từng chập ong ong.

Đóa hoa mà ông ta vất vả bồi dưỡng vậy mà bị một con heo ăn mất rồi!

Nhìn thấy phản ứng này của Côn Ngô Tuyệt Long, Côn Ngô Mật Phi cười trào phúng: “Giun dế? Côn Ngô Mật Phi con trong mắt các người cùng một con kiến có gì khác nhau?"

“Các người kêu con gả cho ai thì con phải gả cho kẻ đó!”

“Các người sợ hãi gia tộc Bất Hủ? Vậy được thôi!”

“Con liền để cho một tên giun dế lấy đi lần đầu của mình, đợi tới lúc con gả tới đó, đợi mọi chuyện bị bại lộ là được rồi!”

“Hồ đồ!”

Côn Ngô Tuyệt Long xém chút tức chết, trong lúc nóng giận liền nhấc tay quét qua một chưởng!

Côn Ngô Mật Phi lăn ra đất, phun ra một ngụm máu tươi!

"Ha ha ha ha! Báo ứng, tất cả đều là báo ứng!”, Côn Ngô Mật Phi nằm trên đất, phá lên cười điên cuồng.

“Đồ điên này, con muốn hại chết toàn bộ gia tộc Côn Ngô sao!”

Côn Ngô Tuyệt Long tức đến run rẩy cả người.

Vươn tay túm lấy!

Côn Ngô Mật Phi liền bay lên!

Cần cổ trắng ngần rơi vào trong bàn tay thô ráp của Côn Ngô Tuyệt Long!

Nắm ngón tay co lại!

Một cảm giác ngột ngạt ập đến!

Côn Ngô Mật Phi cười yếu ớt: “Lão tổ, giết con đi!”

“Kiếp sau con không muốn bị người khác khống chế trong lòng bàn tay nữa, cũng không muốn đầu thai đến gia tộc Côn Ngô nữa!”

Nói xong liền nhắm mắt lại, một hàng lệ trượt khỏi khóe mắt cô!

“Con!”

Trong lòng Côn Ngô Tuyệt Long dâng lên một cảm giác bất lực: “Mật Phi, con làm lão tổ quá thất vọng rồi!”

“Nhưng đời này của con đã định sẵn phải ràng buộc với gia tộc Côn Ngô!”

“Bây giờ con chỉ có một con đường, chính là gả vào gia tộc Bất Hủ!”

“Về phần thằng nhãi kia, lão phu sẽ tự tay bóp chết hắn!”

“Thân thể của con lão phu cũng sẽ nghĩ cách khôi phục lại!”

“Sẽ không để cho người của gia tộc Bất Hủ biết được đâu!”

Nói đoạn liền giơ tay chỉ tới, trực tiếp phong ấn Côn Ngô Mật Phi lại!

Chỉ bằng một ý nghĩ, cả hai đã trở lại hiện thực!

“Người đâu, đem Mật Phi xuống, trước khi gia tộc Bất Hủ tới đón người, không ai được phép tiếp xúc với con bé!”, Côn Ngô Tuyệt Long ra lệnh.

Ông lão cầm bức chân dung tiến lên một bước: “Lão tổ, quan hệ giữa Côn Ngô Mật Phi cùng tên nhãi này còn chưa làm cho rõ ràng mà!”

"Có hay không…"

Bốp!

Côn Ngô Tuyệt Long không nói chẳng rằng quăng qua một cái tát!

Khiến ông lão kia hóa thành sương máu trong chớp mắt!

Đám đông thấy vậy giật nảy, lão tổ rốt cuộc bị làm sao thế? Sao bỗng nhiên lại nổi trận lôi đình như vậy?

Giọng nói lạnh băng của Côn Ngô Tuyệt Long vang lên: “Còn ai có vấn đề gì nữa không?”

“Không có…”

Mọi người cúi gằm mặt.

Ánh mắt của Côn Ngô Tuyệt Long hướng về phía núi Côn Ngô: “Đi, tiếp tục tìm cho lão phu!”

“Tên tiểu súc sinh kia chạy không xa được đâu, chắc chắn là còn ở trong núi Côn Ngô thôi!”



Núi Côn Ngô.

Trong một hang động bí mật, xung quanh bị bao phủ bởi dòng khí hỗn độn!

“Hắt xì…”

Diệp Bắc Minh một hơi hắt hơi bảy tám lần.

Anh xoa xoa mũi, tự hỏi: “Là ai đang mắng mình vậy?”

Tiêu Dung Phi cùng Tiêu Nhã Phi ở một bên đang ngồi xếp bằng ổn định lại cảnh giới.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền âm: “Nhóc con, cậu một lúc trộm đi nhiều nước suối thần của nhà người ta như vậy, còn cần phải hỏi nữa sao?”

Diệp Bắc Minh phàn nàn: "Tiểu Tháp, hình như vào giây phút cuối cùng ông vẫn còn đang điên cuồng hấp thu nước thần đó?”

“Khụ khụ…. cậu nhìn nhầm rồi!”

"Tiểu Tháp, nói thật đi, ông rốt cuộc đã hấp thụ bao nhiêu suối thánh rồi?”, Diệp Bắc Minh hỏi.

“Cũng không nhiều lắm, cậu tự mình xem đi!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười gian!

Chỉ với một ý nghĩ, tầng sáu của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đã được mở ra!

Tai vị trí trung tâm của tầng sáu, có một cái ao dài hơn chục mét, rộng và sâu khoảng một mét.

Bên trong tràn ngập nước suối thần của núi Côn Ngô!

“Tuyệt vời! Chỗ này ít nhất cũng có tầm 200 mét khối đó!"

Hai mắt Diệp Bắc Minh sáng rỡ: “Tiểu Tháp à, ông được lắm!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười khúc khích: "Nhóc con, cậu định sử dụng đống nước suối thần này như thế nào?"

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Đây là lượng cuối cùng ông hấp thu được, đương nhiên là do ông tùy ý sử dụng rồi!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục sững người, giọng nói trầm xuống: “Nhóc con, tôi không đùa đâu”.

“Tôi đã hấp thu đủ nước suối thần rồi, thực lực ít nhất cũng tăng lên gấp mấy lần!"

“Nếu hai chúng ta bắt tay bạo phát, tôi cảm thấy hẳn là có thể hạ gục được Đại Đạo Chi Thượng!”

Diệp Bắc Minh nghe vậy hai mắt liền nhen nhóm lửa nóng!

Dao Trì khẽ quát: “Được rồi, đừng tranh nhau nữa, lão tổ cảnh giới Tế Đạo của gia tộc Côn Ngô tới rồi!”

Diệp Bắc Minh nhắm mắt lại, dùng thần niệm thăm dò xung quanh!

Quả nhiên.

Cách đó hàng trăm dặm, Côn Ngô Tuyệt Long đang dẫn theo hơn ngàn tên Đại Đạo Chi Thương triển khai một cuộc tìm kiếm trải dài.

Gần như mỗi một ngọn núi đều dùng thần niệm tra xét!

Trong tay những người này còn cầm theo một chiếc gương có hình dáng mộc mạc cổ xưa!

Mọi thứ đều không thể ẩn mình dưới sự chiếu rọi của tấm kính đó!

“Dòng khí hỗn độn có thể che giấu hơi thở nhưng cảm giác của cảnh giới Tế Đạo quá nhạy bén, ngộ lỡ bị tìm được thì…”, đôi mày Diệp Bắc Minh cau chặt một chỗ.

Quay đầu nhìn lại Tiêu Dung Phi cùng Tiêu Nhã Phi!

Hai người vẫn đang chìm trong trạng thái củng cố cảnh giới, ngay tại thời điểm mấu chốt!

Tuyệt đối không thể bị gián đoạn!

“Tiếp Tháp, có thể mang hai người họ đi được không?”

“Có thể thu vào bên trong tháp!”

“Nhưng cậu phải biết rằng, phép tắc của Nguyên Thủy Chân Giới càng hoàn mỹ hơn!"

“Dù sao tôi cũng chỉ là sản phẩm của nhà tù số bảy!”

“Cường độ cuối cùng giữa việc ổn định cảnh giới trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục và ở Nguyên Thủy Chân Giới có thể nghiêng trời lệch đất!”

Diệp Bắc Minh có chút do dự.

"Được rồi!"

Thân hình anh lóe lên, lao thẳng ra khỏi hang!

Anh lơ lửng giữa trời, nhìn về phía người của gia tộc Côn Ngô phía xa trăm dặm hỏi: “Các người đang tìm tôi sao?”
Chương 2069: Công pháp Đại Đế, Cực Đạo Tự Tại Công

“Con bà nó!”

“Mày lại dám xuất hiện!”

“Khiêu khích, đây chính là một sự khiêu khích trắng trợn mà!”

“Tiểu súc sinh, mày con mẹ nó đáng chết!”

Hơn ngàn lão giả cảnh giới Đại Đạo Chi Thượng đang tỉ mỉ dò tìm vị trí của Diệp Bắc Minh.

Lúc này.

Diệp Bắc Minh chủ động xông ra, đúng là không coi bọn họ là người.

Khóe mắt Côn Ngô Tuyệt Long co giật dữ dội, như thể có ai đó tát vào mặt mình một cái, phát ra âm thanh chói tai.

“Giết cho ta, không cần quan tâm sống chết! Bằng mọi giá phải khiến tiểu súc sinh này hoàn toàn biến mất!”

Côn Ngô Tuyệt Long gầm lên.

Rầm rầm rầm!

Hàng ngàn thân ảnh lao tới phía trước như sao băng.

Hư không rung chuyển, gần như nổ tung.

Diệp Bắc Minh xoay người, lập tức dùng ảnh thuấn.

Dao Trì hét lên: “Diệp Bắc Minh, ngươi quá mạo hiểm rồi!”

“Một khi bị bắt được, ngươi và ta đều cùng chung số phận!"

Diệp Bắc Minh cười cười: “Đế Thủ, vậy cô nghĩ ra chúng ta là số phận gì chưa?”

“Ngươi... cút!”

Dao Trì hét lên giận dữ.

Sau đó lại phun ra một câu: “Ảnh thuấn của ngươi quá rác rưởi, mặc dù được gọi là dịch chuyển tức thời, nhưng mỗi lần chỉ khoảng 1 vạn mét mà thôi!”

“Bổn đế chỉ cho ngươi một chiêu, ‘Thúc Địa Thành Thốn’, uy lực gấp trăm lần ảnh thuấn kia của ngươi!”

Diệp Bắc Minh khẽ sửng sốt: “Công pháp cấp Đại Đế sao?”

Dao Trì cười kiêu ngạo: “Hừ, bổn Đế sinh ra đã là Đại Đế, căn bản không cần những vật ngoài cấp Đại Đế!”

“Vãi chưởng...”

Diệp Bắc Minh cạn lời.

Cô ta quá tự tin.

“Nghe rõ đây!”

“Vũ trụ càn khôn, phương thốn chi gian!”

“Kim khắc ngọc luật, Thúc Địa Thành Thốn!”

“Đế bất lưu hành, tứ thông bát đạt!”

“Hãy nghe lệnh của ta, thông chín tầng trời mười tầng đất!”

Bốn câu khẩu quyết vừa nói ra.

Trong não Diệp Bắc Minh đã xuất hiện hàng trăm phù văn.

Mỗi một phù văn đều có hình con nòng nọc màu vàng, Kim Khoa Văn.

Dao Trì nói: “Ngươi bắt đầu học đi, có thể sẽ hơi chậm đó!”

“Có điều, đủ để bỏ xa đám người kia rồi!”

Diệp Bắc Minh theo hướng dẫn của Kim Khoa Văn, tiến lên một bước, mọi thứ xung quanh nhanh chóng lùi về phía sau.

Một bước.

10 vạn mét.

“Chúa ơi!”

Diệp Bắc Minh thật sự chấn động, ảnh thuấn là dịch chuyển thời gian tức thì, trong nháy mắt đẫ xuất hiện cách 1 vạn xa.

Mà Thúc Địa Thành Thốn của Dao Trì, sau một bước, lại càng đáng sợ hơn, trực tiếp đi được 10 vạn mét.

Dao Trì kinh ngạc: “Diệp Bắc Minh, ngươi... trực tiếp lĩnh ngộ Thúc Địa Thành Thốn rồi?”

Diệp Bắc Minh kiêu ngạo nói: “Quên nói với cô, tôi học bất cứ thứ gì, hầu như là vừa học đã biết!”

Dao Trì kêu lên: “Không thể nào! Đây là võ kỹ cấp Đế đấy!”

Diệp Bắc Minh cười nói: “Xem ra võ kỹ cấp Đế của cô, so với võ kỹ bình thường cũng không khác biệt lắm!”

“Thúc Địa Thành Thốn!”

“Thúc Địa Thành Thốn!”

“Thúc Địa Thành Thốn!”

Diệp Bắc Minh một hơi bước ra mười bước.

Mỗi bước 10 vạn mét, tổng được 100km.

Mười bước, chính là một ngàn km.

Trong nháy mắt.

Đám võ giả cảnh giới Đại Đạo của gia tộc Côn Ngô, nhìn Diệp Bắc Minh dần biến nhỏ như con kiến.

“Có chuyện gì thế? Tốc độ của tiểu súc sinh kia lại nhanh đến thế?”

Người của gia tộc Côn Ngô sửng sốt.

Khuôn mặt Côn Ngô Tuyệt Long ngưng trọng hỏi: “Thằng nhóc này biết một công pháp cực kỳ khủng bố, nhất định phải đuổi kịp hắn, lão phu càng ngày càng có hứng thú rồi!”

“Ta nói mà, người đàn ông mà Mật Phi nhìn trúng, sao có thể là một con kiến hôi được!”

“Trên người thằng nhóc này, nhất định có gì đó ưu tú!”

Nghe thấy điều này.

Hàng ngàn võ giả Đại Đạo của tộc Côn Ngô sốc đến mức không khép được miệng.

Ý của lão tổ là gì?

Người đàn ông mà Côn Ngô Mật Phi thích?

Lẽ nào tiểu súc sinh này có quan hệ gì đó với Côn Ngô Mật Phi?

Lúc này.

Diệp Bắc Minh một hơi bước hơn trăm bước, xuất hiện cách xa ngàn dặm, gần như đã ra khỏi phạm vi của núi Côn Ngô.

“Thế này cũng quá lợi hại đi, vả lại mỗi một bước bước ra, dưới chân sẽ tự nhiên sinh ra đạo văn!”

“Trời ơi, ảnh thuấn cần tiêu hao thần niệm, tiêu hao thần lực...”

“Thúc Địa Thành Thốn này, căn bản không cần sức mạnh gì cả, chỉ cần bước đi là được”, Diệp Bắc Minh cảm thấy vô cùng kinh hãi.

Có được Thúc Địa Thành Thốn, có nơi nào mà anh không đi được chứ?

Dao Trì càng hãi hùng hơn: “Diệp Bắc Minh, ngươi nói thật cho bổn Đế biết, trước đây có phải ngươi đã từng học qua Thúc Địa Thành Thốn không?”

“Hoặc là, ngươi đã từng học qua phép thần thông giống như vậy!?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không có!”

“Ngươi chắc không?”

“Chắc chắn!”

“Sao có thể chứ... sao có thể chứ, đây thế nhưng là pháp tắc cấp Đại Đế đó, trừ phi là Đại Đế tái thế, nếu không sao có thể dễ dàng học được như vậy?”, Dao Trì bàng hoàng và kích động.

Trong lòng nổi lên một trận bất an.

Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật: “Cô đừng lẩm bẩm nữa, chờ chút nữa nhớ nói cho tôi biết, tôi là chuyển thế của vị Đại Đế nào nhé?”

“Tình tiết này, tôi từng gặp qua rồi”.

Dao Trì sững sờ.

Một giây sau.

Rầm!

Một đạo huyết quang từ tay Đế Thủ trào ra, hóa thành một cô gái tuyệt thế phong hoa, cô ta duỗi một bàn tay trắng như ngọc chỉ về phía mi tâm của Diệp Bắc Minh.

“Ngươi là ai?”

Diệp Bắc Minh kinh ngạc.

Người phụ nữ này cũng đẹp quá đi.

Hoàn hảo không một tỳ vết.

Mười vị sư tỷ và đám hồng nhan tri kỷ của anh cộng lại cũng không đẹp bằng cô gái trước mặt này.

Loại cảm giác cao cao tại thượng đó.

Băng thanh ngọc khiết.

Không thể khinh nhờn.

Vào giây phút anh nhìn thấy người phụ nữ này, trong đầu Diệp Bắc Minh trở nên trống rỗng, không hề có chút suy nghĩ bất kính nào.

“Ta là Dao Trì!”

Ánh mặt người phụ nữ vô cùng uy nghiêm, lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: “Đừng cử động”.

Một cỗ uy áp của Nữ Đế ập tới.

Diệp Bắc Minh giật mình.

Đồng thời cùng lúc đó, ngón tay kia chỉ vào vị trí mi tâm của Diệp Bắc Minh.

Ngay lập tức.

Một cỗ lực như sóng nước dâng trào khiến thần hồn Diệp Bắc Minh run rẩy.

Qua vài giây.

Đợi khi Diệp Bắc Minh phản ứng lại thì Dao Trì đã biến mất, lại biến thành một bàn tay bị chặt đứt.

“Diệp Bắc Minh, bổn Đế có một bộ công pháp ở đây, ngươi có muốn học không?”, giọng Dao Trì rất nghiêm túc.

Diệp Bắc Minh cau mày: “Sao đột nhiên muốn dạy tôi công pháp?”

Dao Trì nghiêm túc nói: “Vừa rồi ta biến thành hình dạng thật của mình chỉ để kiểm tra thân thể của ngươi”.

“Rất rõ ràng, ngươi tuyệt đối không phải là người bình thường!”

“Trong cơ thể của ngươi có ẩn giấu một bí mật to lớn. Cho dù bổn Đế có ra tay cũng không thể nhìn ra được”.

Diệp Bắc Minh ngây ra: “Cô đang đùa với tôi à?”

“Tiểu tháp, cô ta đang lừa tôi đúng không?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng sửng sốt, trầm mặc hồi lâu mới phun ra một câu: “Nhóc con, không sợ nói cho cậu biết, có lẽ cảnh giới của tôi quá thấp, không nhìn ra gì cả...”

“Cái gì cơ?”

Diệp Bắc Minh thật sự choáng váng.

Giọng của Dao Trì trịnh trọng: “Diệp Bắc Minh, ngươi có thể suy nghĩ một chút!”

“Công pháp mà ta nói, có tên là ‘Cực Đạo Tự Tại Công’, tổng cộng có chín tầng”.

“Cho dù khi ta còn là đại Đế, cũng chỉ lĩnh ngộ được đến tầng thứ 3”.

“Vãi chưởng, không phải chứ...”, Diệp Bắc Minh kích động.

Dao Trì nữ đế!

Từ thời thiên địa hồng hoang, là cường giả xuất hiện sớm nhất.

Vậy mà mới lĩnh ngộ đến tầng 3?

Mí mặt Diệp Bắc Minh giật giật: “Cực Đạo Tự Tại Công? Lẽ nào có nguồn gốc gì đó sao?”

Dao Trì nói: “Ta cũng không biết!”

“Kể từ lúc ta tồn tại trên thế gian này, từ giây phút có ý thức, Cực Đạo Tự Tại Công đã nằm trong tâm trí ta!”

“Ta vừa sinh ra đã là Nữ Đế, cả đời nghiên cứu Cực Đạo Tự Tại Công, nhưng lại bị kẹt ở tầng thứ 3”.

“Nếu như ngươi muốn học, ta có thể dạy cho ngươi tất cả khẩu quyết”.

Diệp Bắc Minh không trực tiếp đồng ý.

Lông mày anh cau lại với nhau.

Lợi ích dâng đến tận cửa, tuyệt đối có khuất tất.

“Công pháp cấp Đại Đế, cô nói đưa liền đưa! Tôi khó có thể tin cô”, Diệp Bắc Minh lắc đầu.

“Trừ khi, cô cho tôi một lý do!”
Chương 2070: Thề với trái tim võ đạo

Dao Trì nói: “Bởi vì ta cảm thấy ngươi có thể trở thành Đại Đế!"

Diệp Bắc Minh cau mày: “Đây là lý do quái quỷ gì thế? Chỉ cần tôi không ngừng thăng cấp, trở thành Đại Đế chẳng phải là vấn đề thời gian thôi sao?"

“Ngươi…”

Dao Trì nhất thời không nói nên lời.

Đế thủ sững sờ tại chỗ!

Một lát sau mới lạnh lùng phun ra một câu: “Diệp Bắc Minh, ngươi ắt hẳn tưởng rằng sau khi mình đột phá cảnh giới đại năng thượng cổ, thì chỉ cần có đủ tài nguyên liền có thể thăng cấp có phải không?”

Diệp Bắc Minh bối rối: "Không phải sao?"

“Sai hoàn toàn!”

Dao Trì cười lạnh không thôi.

“Với thực lực đại năng thượng cổ hiện tại của ngươi, quả thực có thể thăng cấp nhanh chóng!"

“Nhưng mỗi lần muốn tăng lên một cảnh giới nhỏ, thì đều đòi hỏi lượng tài nguyên gấp mười lần!”

“Nếu như đột phá cảnh giới đại năng thượng cổ tầng một ngươi cần một phần tài nguyên!”

“Vậy tầng hai cần mười lần chỗ đó!”

“Lên đến tầng chín, lượng tài nguyên ngươi cần tiêu hao chính là con số trăm triệu lần đáng sợ!”

Diệp Bắc Minh há mồm trợn mắt: “Có khoa trương như vậy sao?"

Một trăm triệu lần!

Như vậy cũng quá khủng bố rồi chăng!

Giọng điệu của Dao Trì đầy kiêu ngạo: “Thế nào, bị dọa sợ rồi à?”

“Cảnh giới đại năng thượng cổ đã cần lượng tài nguyên dồi dào như vậy!”

“Chớ nói đến Đại Đạo, Đại Đạo Chi Thượng phía sau, trừ phi là gia tộc đỉnh cấp như Côn Ngô, bằng không những tông môn thông thường căn bản không có khả năng bồi dưỡng ra loại tồn tại hiếm hoi này!”

“Ngươi phải biết rằng, phóng mắt khắp gia tộc Côn Ngô cũng chỉ có một hai tên Tế Đạo ít ỏi mà thôi!”

"Hơn nữa, bổn Đế có thể phá lệ tiết lộ cho ngươi một bí mật khác!”

Diệp Bắc Minh hoàn toàn không mắc bẫy.

Mà trực tiếp lắc đầu: "Xin lỗi, tôi không muốn biết!"

“Ngươi…”

Dao Trì nghẹn họng, không thốt lên lời!

“Khốn kiếp, sao thằng nhóc này không tuân theo thói thường vậy? Hắn không phải nên cầu xin mình sao?”

“Xin mình nói cho hắn biết đó là bí mật như thế nào, vậy mà không van xin mình? Đáng ghét!“

Dao Trì đè nén lửa giận, nhanh chóng đổi giọng: “Diệp Bắc Minh, ngươi thật sự không muốn biết sao?"

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Ừm!”

Dao Trì đáp: “Ngươi cầu xin ta đi, cầu xin ta ta liền nói cho ngươi biết!”

Diệp Bắc Minh chắp tay, làm động tác bái phật: “Được, van cầu cô đừng nói nữa, tôi thực sự không muốn biết!”

“Ngươi…”

Dao Trì xém chút bị ép tới phát điên, mềm mại hét lên: “Diệp Bắc Minh, bổn Đế cứ phải nói đó!”

“Tiểu Tháp, nhìn xem, dễ bắt chẹt chưa!”

Diệp Bắc Minh truyền âm.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ho khan hai tiếng: "Khụ khụ… nhóc con, cậu làm như vậy không tốt lắm đâu?”

“Cô ta thần thông quảng đại, chúng ta truyền âm hình như đều bị nghe thấy hết đó!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Yên tâm, cô ta sẽ làm như không nghe thấy!”

Dao Trì giận run!

Năm ngón tay siết chặt lại, khớp xương vang lên từng trận răng rắc!

Nhịn!

Ta nhịn!

"Ha ha ha ha, Diệp Bắc Minh, bí mật mà bổn Đế sắp nói ra liên quan tới cảnh giới Tế Đạo!”

“Chỉ cần người tu võ vượt qua cảnh giới Tế Đạo thì thần lực trong cơ thể sẽ không ngừng thất thoát, mà tốc độ cũng càng lúc càng nhanh!"

“Đối với một số Đại Đạo Chi Thượng đỉnh phong, cho dù may mắn đột phá tới Tế Đạo, nếu trong vòng một vạn năm không thể tiến vào Tế Đạo tầng hai thì tu vi cũng sẽ tụt dốc không thể giải thích được! "

“Rồi trở về cảnh giới Đại Đạo Chi Thượng! Muốn một lần nữa tiến vào cảnh giới Tế Đạo, thì sẽ không chỉ gian nan gấp mười lần thôi đâu!”, Dao Trì một hơi nói xong.

Diệp Bắc Minh nghe vậy giật mình.

Đây là lần đầu tiên anh nghe được cách nói này.

Cảnh giới võ đạo không tiến bộ mà còn tụt dốc nữa?

“Vậy mà có loại chuyện này xảy ra?”

“Bằng không ngươi cho rằng vì sao lại có ít Tế Đạo như vậy?”

Dao Trì ngạo nghễ vô cùng: “Người tu võ ở cảnh giới Tế Đạo muốn tốc độ hao tổn thần lực trong cơ thể chậm lại!"

"Cách duy nhất là phong ấn bản thân không tiếp xúc với thế giới bên ngoài nữa!”

"Ví dụ như vị lão tổ cảnh giới Tế Đạo đó của gia tộc Côn Ngô chắc chắn sẽ không dám rời khỏi phạm vi núi Côn Ngô!”

"Toàn bộ núi Côn Ngô đều giăng đầy phép tắc thiên đạo của bản thân ông ta, một khi rời khỏi phạm vi núi Côn Ngô, thần lực sẽ nhanh chóng tiêu tán!"

“Nếu nghiêm trọng thậm chí còn có thể rơi xuống cảnh giới Đại Đạo Chi Thượng tầng chín!”

Diệp Bắc Minh cau mày: "Sao cô lại nói với ta chuyện này?"

“Tôi còn cách cảnh giới Tế Đạo rất xa!”

Dao Trì nở nụ cười thần bí: “Ngươi đoán thử xem?”

“Không nói thì thôi, tôi cũng không muốn biết!”, Diệp Bắc Minh lắc đầu, quyết đoán xoay người rời đi.

“Ngươi….!!! Đứng lại!”

Dao Trì cấp tốc bay tới, ngăn lại trước người Diệp Bắc Minh: “Người tu luyện ‘Cực Đạo Tự Tại Công’ sau khi tiến vào cảnh giới Tế Đạo sẽ không bị tụt hậu!”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh sáng lên.

Nếu thực sự là thế, vậy ‘‘Cực Đạo Tự Tại Công’ này không phải là mạnh mẽ đi ngược lại ý trời sao?

Bất kỳ gia tộc nào có được nó cũng đều có thể bồi dưỡng ra một số lượng lớn võ giả cảnh giới Tế Đạo rồi!

Theo thời gian tích lũy, số lượng Tế Đạo cũng tăng lên!

Cho dù là hậu duệ mang trong mình đế huyết cũng cực kỳ yếu đuối!

“Bây giờ ngươi muốn tu luyện ‘Cực Đạo Tự Tại Công’ rồi chứ?”, Dao Trì cười nói, dường như đã nắm được thóp của Diệp Bắc Minh.

Không thể không thừa nhận!

Diệp Bắc Minh quả thực có chút động lòng.

Vô cùng động lòng!

"Nói đi, công pháp này có những điều cấm kỵ gì?"

"Hoặc là, cô cần điều kiện gì mới có có thể truyền dạy công pháp này cho tôi?”, Diệp Bắc Minh hỏi thẳng.

Dao Trì cười xòa: “Công pháp này không có gì cấm kỵ cả, khuyết điểm duy nhất chính là rất khó tu luyện!”

"Về phần điều kiện, quả thực có một cái!"

“Nói đi!”

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Giọng nói của Dao Trì trở nên trịnh trọng: "Đầu tiên, cần phải giúp ta tìm được những phần thi thể còn lại được cất giữ trong những nhà tù khác!”

"Thứ hai, nếu có một ngày ngươi trở thành Đại Đế!”

“Bất luận thế nào cũng phải đứng về phía ta!”

“Kẻ địch của Dao Trì ta chính là kẻ thù của Diệp Bắc Minh ngươi, nếu ngươi có thể thỏa mãn được hai điều này, ta liền truyền lại ‘Cực Đạo Tự Tại Công’ cho ngươi!”.

Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật: “Điều kiện kiểu gì thế?”

“Tìm kiếm thi thể của cô rất đơn giản”.

“Nhưng tôi muốn đảm bảo an toàn cho bố mẹ, các vị sự tỷ cùng nhóm hồng nhan của mình trước!”

“Sau đó nếu cô dạy tôi ‘Cực Đạo Tự Tại Công’, chúng ta từ nay liền trở thành bạn bè, tại sao tôi phải giúp đỡ người khác đối phó với cô đây?”

Nghe được hai chữ bạn bè này, Dao Trì cười đầy mỉa mai: “Bạn bè? Ha ha…”

“Diệp Bắc Minh, người còn chưa đạt tới trình độ đó!”

“Đợi ngươi đạt đến cảnh giới đó sẽ biết!”

“Bạn bè gì đó, cho dù là đám sư tỷ mà ngươi rất để tâm tới hay nhóm hồng nhan tri kỷ kia , thậm chí là cả bố mẹ cũng đều có thể phản bội ngươi!”

Có thể cảm nhận được lời này của Dao Trì chất chứa đầy oán giận!

Diệp Bắc Minh nghi hoặc.

Rốt cuộc người phụ nữ này đã trải qua những gì vậy?

Vậy mà không hề tin tưởng một ai cả!

“Được rồi, tôi đồng ý với cô!”, Diệp Bắc Minh gật đầu.

Giọng điệu của Dao Trì rất nghiêm túc: “Không được, bổn Đế muốn ngươi phải thề bằng tinh huyết sinh mạng của mình!”

“Nếu ngươi dám phản bội lời thề hôm nay, tâm võ đạo của người sẽ sụp đổ, chết thảm dưới sự trừng phạt của phép tắc thiên đạo!”

Diệp Bắc Minh nhíu mày.

Chỉ vì một công pháp mà làm đến mức này sao?

Sau khi cân nhắc hồi lâu, Diệp Bắc Minh hỏi: “Tiểu Tháp, ông cảm thấy thế nào?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc một lúc rồi đáp: “Nhóc con, tôi cảm thấy đây là cơ hội của cậu!”

“Bộ công pháp này có lẽ có thể thay đổi cả cuộc đời cậu!”
Chương 2071: Cực Đạo Tự Tại Công, tầng 1

Diệp Bắc Minh như có điều suy nghĩ.

Một lúc sau.

Giọng nói của anh vang lên: “Tôi có thể đồng ý với cô, nhưng có một vấn đề!"

“Tôi có thể không tiếp tay cho kẻ địch của cô, hơn nữa luôn đứng về phía cô một cách vô điều kiện!"

Diệp Bắc Minh dừng một chút, giọng nói trầm xuống: “Nhưng, nếu cô trở thành kẻ thù với bố mẹ, sư tỷ cùng nhóm hồng nhan của tôi, tôi cũng phải giúp cô sao?”

“Cái này rất đơn giản!”

Dao Trì búng ngón tay.

Đầu ngón tay lập tức bay ra một giọt tinh huyết!

Cô ta không chút do dự thề: “Cổ Đế- Dao Trì ta!”

"Còn được gọi là Dao Trì đại đế, Dao Trì nữ đế hoặc Dao Trì thiên đế của Nguyên Thủy Cổ Hoàng của Cửu Thiên Thánh Hoàng!”

“Một lần nữa lấy tinh huyết sinh mệnh ra thề, kiếp này sẽ không bao giờ trở thành kẻ địch đối với bố mẹ, sư phụ, sư tỷ, hồng nhan tri kỷ cùng bạn bè của Diệp Bắc Minh!”

“Nếu vi phạm lời thề này, sẽ chết thảm theo phép tắc Thiên đạo, vĩnh viễn không được siêu sinh!”

Dứt lời.

Giọt tinh huyết kia liền run rẩy, hóa thành phù văn đẫm máu ngập trời, in dấu vào trong hư không!

Rồi biến mất.

Diệp Bắc Minh nhanh gọn giơ tay, đầu ngón tay trượt một đường xuống lòng bàn tay!

Một giọt tinh huyết bay ra, lơ lửng giữa không trung!

“Diệp Bắc Minh tôi dùng tâm võ đạo thề cùng phép tắc thiên đạo!”

“Kiếp này mãi mãi đứng về phía Dao Trì, ai dám gây điều bất lợi với Dao Trì, Diệp Bắc Minh tôi liền giết không tha!”

Hư không một lần nữa rung chuyển, tinh huyết của Diệp Bắc Minh cũng hóa thành phù văn cấm kỵ khắc dấu vào hư không rồi biến mất ngay lập tức.

“Được!”

Trong giọng nói của Dao Trì mang theo vài phần kích động, bay ngay tới trước người Diệp Bắc Minh.

Ngón tay ngọc ngà chỉ tới, khẽ đặt xuống giữa hai đầu lông mày anh.

Giây tiếp theo.

Một bài kinh văn dài ba nghìn chữ liền xuất hiện trong tâm trí anh.

Mỗi một ký hiệu đều mang hình thái của con nòng nọc!

Chính là ba tầng đầu tiên của ‘Cực Đạo Tự Tại Công’!

“Diệp Bắc Minh, có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu phải xem bản thân ngươi rồi”, Dao Trì nói.

Khi Diệp Bắc Minh nhìn vào tầng đầu tiên của ‘Cực Đạo Tự Tại Công’, cả người liền rơi vào trạng thái của một mảnh hỗn độn.

Bầu trời đầy sao tạo thành một vòng xoáy khổng lồ.

Diệp Bắc Minh khoanh chân ngồi ở giữa vòng xoáy, quan sát chuyển động của mặt trời, mặt trăng và các vì sao!

Không biết đã bao lâu rồi!

Hỗn độn bắt đầu chậm rãi xoay vần, lục địa đầu tiên xuất hiện!

Diệp Bắc Minh dường như là người đầu tiên trên thế giới này!

Không biết qua bao nhiêu tỉ năm, hỗn độn không ngừng biến đổi!

Sau một khoảng thời gian dài, tế bào đầu tiên cuối cùng cũng xuất hiện, sau đó là vụ nổ sinh mệnh lớn!

Vô số sinh vật kỳ lạ xuất hiện, chúng hội tụ năng lượng của trời đất với sức tàn phá kinh người!

Những thần thú như chân long, phượng hoàng, kỳ lân, đại bàng vàng được sinh ra, bọn chúng có thể du hành khắp vũ trụ!

Sau hàng chục tỷ năm, nhân loại cuối cùng cũng xuất hiện!

Cho đến ngày nay.

Diệp Bắc Minh đột nhiên mở bừng hai mắt!

Bên tai vang lên tiếng thét chói tai của Dao Trì: “A…!???”

“Ngươi vậy mà nắm được tầng thứ nhất của ‘Cực Đạo Tự Tại Công’ rồi!”

Diệp Bắc Minh cau mày: “Như vậy là lĩnh ngộ rồi à?”

“Nhảm nhí!”

Dao Trì trông rất phấn khích.

Chỉ vào phù văn đại đạo đang nhấp nháy trên đầu ạnh!

Không biết từ lúc nào một vòng xoáy nhỏ như lỗ đen đã ngưng tụ ngay trên đỉnh đầu Diệp Bắc Minh!

Đây chính là dấu hiệu cho sự lĩnh ngộ tầng đầu tiên của ‘Cực Đạo Tự Tại Công’.

“Diệp Bắc Minh, vừa rồi ngươi nhìn thấy gì thế?”

Diệp Bắc Minh không chút giấu diếm mà thuật lại tất cả những gì mình đã nhìn thấy.

"Cái gì?"

Dao Trì vô cùng kinh ngạc: “Ngươi nhìn thấy cảnh đất trời sáng lập?”

Diệp Bắc Minh hỏi ngược lai: “Quái lạ, không phải là cô đã nắm được tầng thứ nhất của ‘Cực Đạo Tự Tại Công’ rồi sao?”

“Chẳng lẽ cô không nhìn thấy à?”

Dao Trì trả lời: “Cảnh tượng mỗi người nhìn thấy khi lĩnh ngộ được ‘Cực Đạo Tự Tại Công’ là không giống nhau!”

“Nghe nói người càng mạnh mẽ thì cảnh tượng nhìn thấy được lại càng cổ xưa!”

Diệp Bắc Minh cũng bất ngờ quá đỗi, bất giác hỏi ra một câu: “Vậy cô nhìn thấy gì?”

“Đợt con người đầu tiên được sinh ra!"

"Không đời nào!"

Diệp Bắc Minh ngỡ ngàng.

“Nhóc con, có người tới rồi!”

Dao Trì cùng Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đồng thời nhắc nhở một câu.

Trong phạm vi phủ sóng của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, có hai ông lão đang tìm kiếm về hướng này!

Hai người họ đều là cảnh giới Đại Đạo Chi Thượng!

“Tên tiểu súc sinh này trốn kỹ lắm, vậy mà cướp đoạt đi nhiều nước suối thần của tộc ta như vậy, nếu bị tôi tóm được, tôi nhất định phải lột da hắn!”, ông già mặt vàng căm hận nói.

Ông già mặc áo xanh ở bên cạnh cũng gật đầu: “Đúng vậy, đúng là thứ đáng hận!"

“Đại Đạo Chi Thượng như chúng ta một năm cũng chỉ được phân ba giọt suối thần!”

"Nếu không phải vì con khốn Viên Tử Y đó, thì tên tiểu súc sinh đó sao có thể tiến vào tộc ta?”

Ông già mặt vàng hừ lạnh một tiếng: “Nhắc đến con khốn Viên Tử Y đó lão phu lại bực mình!”

“Đều tại Côn Ngô Mật Phi đối xử với con ả đó quá tốt!”

“Con khốn đó căn bản không có não, ai cũng tin tưởng được, bây giờ thì hay rồi, e rằng cả tộc Viên gia đều bị diệt sạch sẽ!”

Nghe được lời này cõi lòng Diệp Bắc Minh liền trầm xuống!

“Viên Tử Y thế nào rồi?”

“Ai nói đó?”

Ông già mặt vàng cùng ông già áo xanh giật mình nhìn quanh!

Khi quét qua một tảng đá, trong đôi mắt già nua của họ liền xẹt qua một tia mừng rỡ: “Tiểu súc sinh, ngươi vậy mà ở đây!”

“Ngươi cũng to gan lắm, đang bị chúng ta lùng sục khắp nơi mà còn dám lộ diện?”

“Đừng nói nhảm nữa, bắt lấy hắn!”

Hai người lao thẳng tới!

Làn sóng không khí cuồn cuộn, cuốn bay đất đá xung quanh!

Hai luồng sát ý khủng bố chớp mắt đã khóa chặt lấy Diệp Bắc Minh!

“Đạo đài Luân Hồi!”

Diệp Bắc Minh thấp giọng hét lên!

Cảnh vật xung quanh đột nhiên thay đổi!

Một bệ hình tròn dài rộng hàng trăm mét lập tức xuất hiện dưới chân hai người!

Nó nào giống một đạo đài, mà càng giống một quảng trường khổng lồ hơn!

“Đây là nơi nào?”, ông già mặt vàng cau mày.

Ông già áo xanh cười hung ác: “Quan tâm tới nơi nào làm gì, lão tổ có lệnh, phát hiện ra tiểu súc sinh liền giết không tha!”

"Giết!"

Hai người lướt tới, mang theo hơi thở chết chóc nồng đậm!

Diệp Bắc Minh chủ động công kích, anh lao về phía trước, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong lòng bàn tay!

Mạnh mẽ chém xuống một kiếm!

"Cái quái gì vậy...ahhh!”

Ông già áo xanh đang định chửi rủa thì lại phát ra một tiếng hét thảm thiết!

Cánh tay đang vươn về phía Diệp Bắc Minh kia bỗng nhiên nổ tung!

Chỉ còn lại một nửa vai!

Máu tươi đầm đìa!

“Này…”

Ông già mặt vàng không thể giữ vững bình tĩnh được nữa!

Trên trán ông ta toát ra một lớp mồ hôi mỏng, hơi thở mà tên tiểu súc sinh này lộ ra rõ ràng mới chỉ là đại năng thượng cổ tầng một, vậy mà có thể làm Đại Đạo Chi Thượng bị thương nặng?

Đang đùa cái gì vậy?

Trong một thoáng lơ là, ông ta chỉ nghe thấy một tiếng rồng ngâm vang lên, một con huyết long thoắt cái đã sà tới!

Nổ tung!

Ông già mặt vàng phun ra một ngụm máu, lăn ra mấy chục mét, trên ngực nổ vài miệng vết thương!

“Một chiêu này, còn có uy lực của huyết long vẫn chưa mạnh như trong tưởng tượng!”

Diệp Bắc Minh cau mày.

Ông già mặt vàng cùng ông già áo xanh suýt chút đã hộc máu khi nghe thấy câu bình phẩm này!

“Ngươi như vậy còn chưa đủ mạnh? Ngươi mới là đại năng thượng cổ tầng một thôi đó!”

“Chúng ta là Đại Đạo Chi Thượng tầng một, cách nhau hẳn hai cảnh giới lớn!”

“Mỗi một cảnh giới lớn có chín tầng, tổng tộng mười tám tầng! Nếu đổi thành cách tính của cảnh giới trước đại năng thượng cổ, ba cảnh giới nhỏ là một tầng!”

“Vậy chính là sáu cảnh giới lớn đó!”

Như vậy còn không đủ mạnh?

Đây đã là quá mức nghịch thiên rồi, có được hay không!!!

Cho dù là hậu duệ của đế huyết, thiên tài mạnh mẽ nhất!

Cũng chưa từng nghe nói qua có ai có thể vượt qua hai cảnh giới lớn chiến đấu vượt cấp, chứ đừng nói tới việc một người bị thương nặng như Diệp Bắc Minh!!!

Đáng tiếc.

Diệp Bắc Minh không nghe thấy nội tâm đang gào thét của hai người họ, mà lạnh giọng hỏi: “Nói, Viên Tử Y thế nào rồi?”

Ông già mặt vàng cười lạnh: “Tiểu súc sinh, ngươi đang đùa với lửa… a!”

Một tiếng thét xé lòng vang lên!

Gót giày Hồi Lực của Diệp Bắc Minh đã đạp mạnh xuống lồng ngực nổ tung của ông ta!

Xương sườn gãy lìa, đâm xuyên qua nội tạng, máu tươi lập tức trào ra!

“Ta nói…. đừng giết ta, ta nói!”

Ông giả mặt vàng sợ hãi cùng cực: “Lão tổ tộc ta có lệnh, Viên Tử Y phạm sai lầm lớn, tru di tam tộc!”

“Về phần Viên Tử Y, vì đã đem ngươi trở về gia tộc Côn Ngô, nên sẽ được ban tặng hình phạt lăng trì!”

“Thần hồn của cô ta sẽ bị ném vào lò luyện đan để luyện hóa!”

Trái tim Diệp Bắc Minh co rụt lại!

Thuốc có ba phần độc!

Đặc biệt là lò luyện đã điều chế qua một lượng lớn đan dược, vô số vật báu của đất trời hóa thành đan dược, từ đó ngưng kết ra oán hận vô tận!

Thần hồn bị ném vào lò luyện đan luyện hóa không chỉ khiến con người ta vô cùng đau đớn!

Mà còn khiến thần hồn trực tiếp tiêu tan!

Đầu Diệp Bắc Minh ong ong: “Khi nào?”

Ông già mặt vàng phun ra một ngụm máu: "Hẳn là trưa hôm nay”.

Diệp Bắc Minh ngẩng đầu nhìn trời, vầng thái dương đã gần leo tới đỉnh đầu, thời gian còn chưa đến nửa giờ nữa:

"Cô nhóc này tâm tính ngây thơ, chưa từng nảy sinh ý muốn hãm hại tôi!”

“Sao tôi có thể hại người ta bị diệt tộc, còn bị chết thảm trong lò luyện đan đây!”

“Đạo đài Luân Hồi, đóng lại!”

Diệp Bắc Minh quét khẽ một tiếng.

Anh phớt lờ ông già mặt vàng cùng ông già áo xanh mà tiến thẳng về phía gia tộc Côn Ngô!

Hai người trố mắt đứng nhìn, kinh hãi tới mức há hốc miệng: “Tên tiểu súc sinh đó điên rồi sao? Vì một con ả hầu gái mà đâm đầu vào chỗ chết?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom