-
Chương 2272-2273
Chương 2272: Mục tiêu, Chân Võ Giới!
"Cái gì?"
Không chỉ Diệp Bắc Minh, ngay cả các tu võ giả của tộc Bất Hủ, và các tu võ giả khác xung quanh cũng đều sững sờ!
Diệp Bắc Minh cường thế như thế, coi thường tôn nghiêm của tộc Bất Hủ như thế!
Thế mà tàn hồn của Bất Hủ đại đế còn đồng ý cho cậu ta học Hư Không Thuật?
"Tổ tiên... này... này... có khi là người chưa nghe rõ thôi, Diệp Bắc Minh là kẻ thù của tộc Bất Hủ, trước đây, cậu ta đã lén học bốn tầng đầu của Hư Không thuật, người không thể để cậu ta học tiếp mấy tầng sau của Hư Không thuật á!" Bất Hủ Võ vô cùng sốt ruột.
Bất Hủ đại đế liếc sang một cái!
Chỉ với một ánh mắt!
Chưa nói chữ nào.
Đã làm Bất Hủ Võ sợ đến nỗi quỳ xuống, điên cuồng dập đầu: "Tổ tiên, con xin lỗi... con sai rồi... con không nên nghi ngờ quyết định của người!"
Bùm! Bùm! Bùm...
Chỉ vài giây ngắn ngủi.
Đầu ông ta nổ tung!
Máu tươi trào ra!
"Đi theo ta!"
Tàn hồn của Bất Hủ đại đế bật ra một câu, rồi vung tay lên điểm một cái!
Ong!
Hư không đằng trước dao động, ngay sau đó, một cánh cửa không gian xuất hiện từ trong hư không, chỉ cần Diệp Bắc Minh bước vào, anh có thể tiến vào một mảnh trời đất khác!
"Mời!"
Bất Hủ đại đế bỏ lại một câu rồi biến mất.
Diệp Bắc Minh nheo mắt, thực ra anh đang hơi chấn động: 'Tiểu Tháp, không hổ là cảnh giới Đại Đế! Ông ấy đã lĩnh ngộ phép tắc đến mức cao nhất!'
Tiện tay điểm một cái.
Đã mở ra một cánh cửa không gian!
Đúng là nghịch thiên!
Nếu anh thật sự lĩnh hội được toàn bộ Hư Không thuật, có khi anh sẽ tìm ra tung tích của cha mẹ cùng các sư tỷ!
Không do dự nữa.
Anh bước ra một bước, tiến vào cánh cửa không gian!
Cổ Yên Tuyết chăm chú nhìn tất cả, đôi mắt đẹp chớp chớp: 'Bất Hủ đại đế thật sự chưa chết, ông ấy để lại một tia tàn hồn, chuẩn bị hồi sinh bất cứ lúc nào sao?'
'Còn cả Diệp Bắc Minh này nữa... rốt cuộc anh ta có quan hệ gì với điện chủ đời thứ nhất của Côn Luân Điện?'
'Anh ta là thể chất Hỗn Độn, lại còn mang cái tên này, việc này cũng trùng hợp quá đi?'
...
Xung quanh một vùng Hỗn Độn.
Yên lặng đến đáng sợ!
"Cậu... không nhớ gì thật à?" Một giọng nói không chút dao động vang lên.
Giây tiếp theo.
Tàn hồn của Bất Hủ đại đế đã xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh, một đôi mắt đầy ngạc nhiên, sửng sốt, bất ngờ, nghi hoặc nhìn Diệp Bắc Minh chằm chằm!
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Là sao? Tôi quen ông à?"
Tàn hồn của Bất Hủ đại đế trầm mặc!
Không biết qua bao lâu!
Ông ta mới yếu ớt bật ra một câu: "Chỉ có cậu là to gan nhất, chuyện mà bọn tôi không dám làm, thì cậu đã làm rồi!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tiền bối, tôi không hiểu ông đang nói gì!"
"Tôi tới đây, chỉ mong học được Hư Không Thuật!"
Tàn hồn của Bất Hủ đại đế bật cười: "Nó vốn là đồ của cậu, trả cho cậu đấy!"
Nói xong.
Ông ta vung tay lên điểm một cái!
Một tia sáng màu vàng bay vào đầu Diệp Bắc Minh!
Trong phút chốc.
Thần phủ của anh rung lên dữ dội, vô số đạo phù văn màu vàng bay tới, điên cuồng quấn quanh thần phủ!
Sau vài hơi thở, cơ thể Diệp Bắc Minh run lên, đôi mắt biến thành con ngươi màu vàng!
Từng đạo phù văn của Hư Không thuật đều đã khắc sâu trong ý thức hải của anh!
"Từ tầng một đến tầng chín... đây chính là Hư Không thuật bản hoàn chỉnh sao?"
Diệp Bắc Minh lẩm bẩm: "Những văn tự này, tựa hồ rất quen thuộc..."
"Đương nhiên!"
Tàn hồn của Bất Hủ đại đế nhìn Diệp Bắc Minh một cái, chú ý phản ứng của anh: "Cái này là thứ cậu truyền cho ta năm xưa!"
"Tôi truyền cho ông á?"
Diệp Bắc Minh cứng ngắc: "Ý ông là sao? Tiền kiếp? Hay... luân hồi?"
"Xem ra cậu đã biết một chút rồi!"
Tàn hồn của Bất Hủ đại đế nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu: "Cậu có nhớ tới một số thứ không?"
Diệp Bắc Minh thầm cả kinh!
Anh đã cưỡng chế kìm lại sự chấn động trong lòng!
Sau đó anh nghĩ kỹ lại, cuối cùng lắc đầu: "Chưa nghĩ ra, tiền bối, vậy là có kiếp trước kiếp này thật sao? Kiếp trước tôi quen ông à?"
"Ông bảo tôi truyền Hư Không Thuật cho ông? Rốt cuộc chuyện này là sao?"
Bảo không kinh ngạc thì là giả!
Tàn hồn của Bất Hủ đại đế lắc đầu: "Cậu chưa nhớ ra, tôi không tiện tiết lộ!"
"Tôi chỉ có thể bảo cậu rằng, tất cả mọi việc đều do cậu tự sắp đặt! Phép tắc Hư không cũng là phép tắc mà cậu phát hiện đầu tiên, có thể nói toàn bộ thế giới đều có liên quan với cậu, khởi nguyên của võ đạo cũng là cậu!"
"Khởi nguyên của võ đạo là tôi á?"
Diệp Bắc Minh ngây người.
Trong lòng anh đã dậy sóng ầm ầm từ lâu rồi!
'Ôi trời! Tiểu Tháp, những lời Bất Hủ đại đế nói là thật sao?'
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng vô cùng kích động: "Nhóc con, bổn tháp không biết!"
"Nhưng nghe giọng điệu của ông ta, thì không cần thiết phải lừa cậu!"
"Có vẻ cậu là một đại nhân vật tối cao chuyển thế thật đấy, hơn nữa còn là loại rất ghê gớm kia!"
Ánh mắt Diệp Bắc Minh có hơi mờ mịt: "Thật sao?"
Nếu thật sự là như vậy, vậy anh có còn là chính mình không?
Những người bên cạnh anh, cha mẹ, sư tỷ, một nhóm hồng nhan tri kỷ, e rằng họ sẽ có thay đổi nghiêng trời lệch đất!
"Cậu là người lập nên hệ thống võ đạo, phát hiện ra phép tắc của vũ trụ!"
Bất Hủ đại đế gật đầu!
"Xét từ tầng diện nào đó, tôi là đệ tử của cậu!"
"Đù!"
Diệp Bắc Minh văng tục luôn.
Bất Hủ đại đế là đệ tử của mình?
"Tiếc là cậu chê tôi thiên phú không đủ, nên không nhận tôi!" Tàn hồn của Bất Hủ đại đế lắc đầu thất vọng.
Diệp Bắc Minh kinh ngạc đến độ suýt thì rớt tròng mắt!
"Ực!"
Nuốt ngụm nước miếng!
Thấy Diệp Bắc Minh khiếp sợ, tàn hồn của Bất Hủ đại đế thốt ra một câu: "Thời gian của tôi không còn nhiều, cậu hãy đồng ý với tôi một việc, tôi sẽ giúp cậu lần cuối!"
"Việc gì?"
"Người trong tộc Bất Hủ quá đông, có người là kẻ thù của cậu, có người là là bạn của cậu! Điểm này, tôi không thể kiểm soát!"
"Tôi chỉ hy vọng, sau này nếu tộc Bất Hủ có khó khăn, cậu có thể bảo vệ được huyết mạch của tộc Bất Hủ, đừng để nó ra nông nỗi đứt đoạn truyền thừa!"
Nghe xong lời này.
Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ: "Tàn hồn của ông vẫn còn, tộc Bất Hủ còn xảy ra chuyện ngoài ý muốn được á?"
Điều khiến người ta kinh ngạc là, tàn hồn của Bất Hủ đại đế trợn trắng mắt: "Nơi mà có cậu, chắc chắn sẽ xảy ra biến cố!"
"Nếu cậu đã tới rồi, vậy thì chẳng mấy nữa, kỷ nguyên tai họa sẽ tới!"
"Kỷ nguyên tai họa?" Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy cái danh từ này, vậy mà anh lại thấy hơi bất an!
Tàn hồn của Bất Hủ đại đế cười nhẹ: "Đến lúc đó cậu sẽ biết thôi!"
"Tôi coi như cậu đã đồng ý nhé!"
Ông ta không đợi Diệp Bắc Minh trả lời.
Đã vung tay lên điểm một cái, sau đó giống như là cẩn thận thăm dò, vẽ ra một phiến hư không!
Ong!
Một loạt hình ảnh xuất hiện trước mắt anh, Diệp Bắc Minh quá quen thuộc với nó, đây chính là thế giới mà nhà tù số bảy tọa lạc!
Tàn hồn của Bất Hủ đại đế giải thích: "Đây chính là vết tích hư không để lại!"
"Cậu có thể nhìn thấy phương hướng của những người cậu quan tâm!"
Cùng lúc đó.
Nhà tù số bảy trong khung hình bắt đầu sụp đổ!
Hư không sụp đổ, các đại lục tan rã, vô số khe nứt không gian xuất hiện xung quanh nhà tù số bảy!
Từng mảnh đại lục lần lượt rơi vào khe nứt không gian!
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống, khóa chặt một mảnh đại lục hỗn độn ở rìa, cha mẹ, sư tỷ, Nhược Giai, chắc là họ đều đang ở trên đại lục hỗn độn!
Lúc này.
Gần đại lục hỗn độn xuất hiện một khe nứt không gian dài đến hàng tỉ dặm, nó nuốt chửng mảnh đại lục đấy!
Bất Hủ đại đế bình tĩnh nói: "Cậu may đấy, khe nứt không gian này nối liền đến Chân Võ giới!"
"Chân Võ giới?"
Diệp Bắc Minh kích động: "Đó là nơi nào?"
"Một vị diện cấp tám, cùng cấp với Nguyên Thủy Chân Giới!"
Bất Hủ đại đế nói một câu cuối cùng, rồi vung tay lên điểm một cái: "Những người đó đã đến, cậu có thể đi rồi!"
Vù!
Diệp Bắc Minh cảm giác hư không xung quanh dao động, gióng như sóng nước xuyên qua người vậy!
Giây tiếp theo.
Anh đã xuất hiện ở cửa sơn môn tộc Bất Hủ, mọi người đều nhìn sang đây!
"Diệp Bắc Minh lại xuất hiện rồi!"
"Cậu ta đi đâu thế nhỉ? Đi gặp Bất Hủ đại đế sao?"
Mọi người nghi hoặc, họ nhỏ giọng bàn tán.
Sau lưng truyền đến một giọng nói lạnh lùng đầy căm phẫn: "Hoa thiếu! Cậu ta chính là Diệp Bắc Minh!"
"Tiểu tạp chủng, nếu ngươi đã ở đây, vậy thì người đây, phong tỏa bốn phía cho tôi!"
Mọi người quay đầu lại nhìn!
Chỉ thấy.
Tiêu Lục Quốc mặt tái nhợt, một cánh tay đã mất, ông ta cực kỳ phẫn nộ nhìn Diệp Bắc Minh chằm chằm!
Bên cạnh Tiêu Lục Quốc là một thanh niên trông nham hiểm như rắn độc: "Vụ nổ ở nhà họ Tiêu do ngươi gây ra à?"
"Ngươi có biết, bản công tử bị ngươi làm nổ rất chất vật không, ta rất tức giận!"
Chương 2273: Một chữ thôi, cút
"Xin lỗi, bây giờ tôi đang rất vui, rất phấn khởi!"
Diệp Bắc Minh cười.
Biết được tin tức của cha mẹ cùng nhóm sư tỷ, đương nhiên là anh mừng rồi!
"Còn về việc cậu có tức giận hay không, liên quan gì đến tôi?"
"Nhân lúc tôi đang vui, cút đi!"
Anh quát một tiếng!
Hoa Du Nhiên có nằm mơ cũng không ngờ được rằng, Diệp Bắc Minh dám mắng anh ta!
Anh ta sững sờ: "Ngươi nói cái gì?"
Tiêu Lục Quốc ở bên cạnh cũng ngây người, sao Diệp Bắc Minh lại dám chửi Hoa thiếu vậy? Vị này là nhân vật lớn đến từ vị diện phía trên đấy!
"Ực!"
Tiêu Lục Quốc nuốt khan, rồi yếu ớt bật ra một câu: "Hoa thiếu, hình như... cậu ta bảo ngài cút..."
"Ông đây nghe thấy rồi, cần ông phải nhắc lại đấy à?"
Hoa Du Nhiên qua phắt đầu lại, ánh mắt như dã thú dọa cho Tiêu Lục Quốc sợ đến nỗi lùi lại mười mấy bước, rồi ngã ngồi cái bụp xuống đất!
"Bắt tên đó lại cho ta!"
"Trước tiên cứ đánh nát miệng hắn ra cái đã, ông đây cũng muốn xem xem, miệng của thể chất Hỗn Độn có cứng thế thật không!" Hoa Du Nhiên hạ lệnh.
Lão giả lưng gù đứng phía sau nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh với ánh mắt lạnh lẽo!
"Đồ phế vật ngu xuẩn, công tử nhà ta mà ngươi cũng dám sỉ nhục!"
"Chết đi!"
Lão giả lưng gù bước ra!
Khí tức cảnh giới Tế Đạo Chi Thượng tầng sáu, trào ra như sóng thần!
Các tu võ giả xung quanh trông thấy cảnh này, họ tê cả da đầu!
Họ chưa bao giờ thấy loại cảnh giới này!
Diệp Bắc Minh nheo mắt, đang định ra tay!
Đột nhiên, một tiếng quát ngạo kiều vang lên: "Hoa Du Nhiên, người hầu của anh thật to gan, dám động đến cả bạn của tôi hả?"
Một thiếu nữ lắc mình một cái đã chắn trước người Diệp Bắc Minh!
Khoảnh khắc trông thấy thiếu nữ, lão giả lưng gù sửng sốt!
"Cổ tiểu thư!"
Đôi đồng tử của ông ta hung hăng co rút, ông ta vội vàng lùi về sau!
"Yên Tuyết! Cô đấy à!"
Lúc này, Hoa Du Nhiên mới phát hiện ra Cổ Yên Tuyết, anh ta mừng quá đỗi.
Nét tối tăm trên khuôn mặt lập tức biến mất!
Thay vào đó là niềm kích động, phấn khởi, với cả một tia mừng rỡ!
Anh ta chạy đến như một cơn gió, cười tươi như hoa, kích động lắm luôn: "Yên Tuyết, sao cô lại ở đây? Côn Luân Điện vẫn luôn đóng cửa, không mở cửa cho bên ngoài cơ mà?"
"Sao cô ra được vậy?"
Cổ Yên Tuyết hừ lạnh một cái: "Bản cô nương ra ngoài, đến lượt anh can dự chắc?"
Nếu là người bình thường, người đó mà dám nói như vậy với Hoa Du Nhiên!
Thì nhất định sẽ chết!
Nhưng.
Cổ Yên Tuyết nói xong, Hoa Du Nhiên không những không tức giận, trái lại còn mỉm cười: "Yên Nhiên, cô vẫn tính nết đó!"
"Được rồi, tôi không hỏi nhiều nữa!"
Tiếp đó.
Anh ta khẽ nhíu mày, lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: "Tên nhóc này là bạn cô?"
Cổ Yên Tuyết kiêu ngạo hừ lạnh: "Thì sao? Tôi kết bạn, còn phải hỏi ý kiến anh à?"
"Này... không cần!"
Hoa Du Nhiên lắc đầu.
Anh ta chợt nheo mắt bảo: "Thôi bỏ đi! Nếu đã là bạn của Yên Tuyết, thì cũng là bạn của tôi!"
"Cậu gây ra vụ nổ lớn ở nhà họ Tiêu, thật sự làm bản công tử hơi nhếch nhác!"
"Cậu xin lỗi tôi một câu, tôi nể mặt Yên Tuyết, chuyện trước kia coi như xong!"
"Cái gì? Bỏ đi á?"
Tiêu Lục Quốc sốt ruột rồi, ông ta vội vàng xông qua: "Hoa thiếu, nhà họ Tiêu tôi đã chết mấy chục vạn người, không thể..."
Bốp!
Hoa Du Nhiên còn chẳng thèm quay đầu lại nhìn, anh ta vung luôn một cái tát!
Tiêu Lục Quốc bay ra ngoài cực kỳ thê thảm, rồi ngã xuống cách đó mấy trăm mét, hộc mười mấy ngụm máu!
"Ông là cái thá gì, mệnh lệnh của công tử nhà tôi, mà ông cũng dám nghi ngờ?" Lão giả lưng gù hờ hững nói: "Ông mà còn dám chất vấn công tử nhà tôi thêm một câu nào nữa, thì nhà họ Tiêu, không cần thiết phải tồn tại nữa đâu!"
"Hít!"
Lời này vừa nói ra.
Tất cả mọi người ở đây hít một ngụm hít lạnh!
Rốt cuộc, Hoa Du Nhiên này có lai lịch thế nào vậy?
Chỉ một câu nói mà có thể khiến cho một gia tộc đế huyết diệt vong hả?
"Lẽ nào... họ đến tức vị diện phía trên?" Một lão giả nói.
Một lão giả khác đứng cạnh hãi đến nỗi run cả người: "Chắc chắn là đến từ vị diện phía trên, không thì sao mà mạnh mồm thế được!"
"Thiếu nữ kia là ai? Hình như có thân phận và địa vị rất cao!"
Mọi người bàn luận rôm rả.
Ánh mắt họ nhìn Hoa Du Nhiên tràn ngập sợ hãi!
Lão giả lưng gù nhắc nhở một câu: "Nhóc con, cậu còn ngây ra đó làm gì?"
"Công tử nhà tôi đã bảo rồi, cậu xin lỗi xong, chuyện này coi như xong!"
"Cậu còn không mau xin lỗi đi?"
Thân là người hầu, ông ta rất hiểu chủ nhân của mình!
Ngoài mặt trông thì là Hoa Du Nhiên để Diệp Bắc Minh xin lỗi, trên thực tế là đang hạ thấp thể diện của anh!
Một khi Diệp Bắc Minh xin lỗi!
Trước mặt mấy chục vạn người như này!
Hình tượng của anh trước mặt Cổ Yên Tuyết, chắc chắc sẽ sụp giảm nghiêm trọng!
Hoa Du Nhiên đâu phải kẻ ngốc, Cổ Yên Tuyết hầu như chưa từng ra khỏi Côn Luân Điện, có mấy lần cô ấy lén chạy ra ngoài, thì đều bị bắt về!
Cô ấy lấy đâu ra bạn chứ?
Lại còn là một thể chất Hỗn Độn!
Cho dù hai người không có khả năng phát triển thành tình lữ, Hoa Du Nhiên cũng phải ngăn chặn nó luôn!
Đương nhiên Diệp Bắc Minh biết hai người đang nghĩ gì, anh cười lạnh: "Ông là cái thá gì chứ? Một con chó cạnh người khác mà cũng dám ra lệnh cho tôi?"
"Cậu nói cái gì?"
Lão giả lưng gù tái mặt.
Ông ta sống đến bằng này tuổi, chưa bao giờ có ai dám mắng ông ta là chó!
Cổ Yên Tuyết ngẩn người.
Sâu trong đôi mắt đẹp lóe lên một tia bất ngờ, ngay cả cô ấy cũng cho rằng, Diệp Bắc Minh sẽ xin lỗi!
'Tên này... cứng thế? Xin lỗi một cái mà cũng không chịu cúi đầu à!'
Hoa Du Nhiên nhận ra phản ứng của Cổ Yên Tuyết, tâm trạng trầm xuống.
Điều làm Diệp Bắc Minh bất ngờ là, anh ta chẳng những không tức giận, trái lại còn cười ha ha: "Ha ha ha ha, Diệp huynh nói phải!"
"Một con chó thôi mà, nếu huynh không muốn xin lỗi, vậy thì thôi!"
"Dù sao, Diệp huynh cũng là bạn của Yên Tuyết, vậy thì huynh chính là bạn của Hoa Du Nhiên tôi rồi!"
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở một câu: "Nhóc con, người này tâm cơ đấy, cẩn thận!"
Diệp Bắc Minh thầm gật đầu trong lòng.
Không cần tiểu Tháp nhắc, anh cũng nhìn ra rồi!
"Phải rồi, tôi xin tự giới thiệu một chút, tôi đến từ Hoa tộc ở vị diện phía trên!"
Hoa Du Nhiên nhìn Diệp Bắc Minh: "Không biết Diệp huynh có thân phận gì?"
"Hoa tộc?"
Mặt Diệp Bắc Minh biến sắc, con ngươi khẽ co lại.
Không ngờ vị diện phía trên lại có một Hoa tộc?
Chỉ là trùng hợp? Hay là...
"Diệp huynh, huynh từng nghe qua về Hoa tộc chúng tôi à? Chắc không phải huynh bị dọa sợ rồi đấy chứ, ha ha ha..."
Hoa Du Nhiên cười dí dỏm.
Ở vị diện phía trên, Hoa tộc có thế lực cực kỳ khổng lồ!
Nếu Diệp Bắc Minh từng nghe qua, bị dọa sợ thì cũng là chuyện bình thường: "Diệp huynh, huynh đừng sợ!"
"Tôi đối đãi với bạn bè thân thiện lắm!"
Hoa Du Nhiên cười nghiền ngẫm: "Có thời gian rảnh, tôi mời huynh đến Hoa tộc làm khách nhé!"
"Được!"
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Hoa Du Nhiên ngẩn ra.
Tên nhóc này không nghe ra anh ta đang nói lời khách sáo đấy à?
Hoa Du Nhiên đang định nói tiếp, Diệp Bắc Minh lại quay sang nhìn Cổ Yên Tuyết.
"Hoa tộc này là sao?"
"Họ có lai lịch thế nào? Tôi muốn biết toàn bộ thông tin về Hoa tộc, kể cho tôi nghe những gì cô biết!"
Giọng điệu cường thế!
Lại còn có cả giọng ra lệnh!
Hoa Du Nhiên sa sầm mặt mày: "Tên kia, sao anh dám nói với Yên Tuyết bằng thái độ đấy hả?"
"Anh có biết cô ấy..."
Còn chưa nói hết câu.
Cổ Yên Tuyết thản nhiên cười bảo: "Anh muốn biết à? Cầu xin tôi đi!"
"Cái gì?"
Không chỉ Diệp Bắc Minh, ngay cả các tu võ giả của tộc Bất Hủ, và các tu võ giả khác xung quanh cũng đều sững sờ!
Diệp Bắc Minh cường thế như thế, coi thường tôn nghiêm của tộc Bất Hủ như thế!
Thế mà tàn hồn của Bất Hủ đại đế còn đồng ý cho cậu ta học Hư Không Thuật?
"Tổ tiên... này... này... có khi là người chưa nghe rõ thôi, Diệp Bắc Minh là kẻ thù của tộc Bất Hủ, trước đây, cậu ta đã lén học bốn tầng đầu của Hư Không thuật, người không thể để cậu ta học tiếp mấy tầng sau của Hư Không thuật á!" Bất Hủ Võ vô cùng sốt ruột.
Bất Hủ đại đế liếc sang một cái!
Chỉ với một ánh mắt!
Chưa nói chữ nào.
Đã làm Bất Hủ Võ sợ đến nỗi quỳ xuống, điên cuồng dập đầu: "Tổ tiên, con xin lỗi... con sai rồi... con không nên nghi ngờ quyết định của người!"
Bùm! Bùm! Bùm...
Chỉ vài giây ngắn ngủi.
Đầu ông ta nổ tung!
Máu tươi trào ra!
"Đi theo ta!"
Tàn hồn của Bất Hủ đại đế bật ra một câu, rồi vung tay lên điểm một cái!
Ong!
Hư không đằng trước dao động, ngay sau đó, một cánh cửa không gian xuất hiện từ trong hư không, chỉ cần Diệp Bắc Minh bước vào, anh có thể tiến vào một mảnh trời đất khác!
"Mời!"
Bất Hủ đại đế bỏ lại một câu rồi biến mất.
Diệp Bắc Minh nheo mắt, thực ra anh đang hơi chấn động: 'Tiểu Tháp, không hổ là cảnh giới Đại Đế! Ông ấy đã lĩnh ngộ phép tắc đến mức cao nhất!'
Tiện tay điểm một cái.
Đã mở ra một cánh cửa không gian!
Đúng là nghịch thiên!
Nếu anh thật sự lĩnh hội được toàn bộ Hư Không thuật, có khi anh sẽ tìm ra tung tích của cha mẹ cùng các sư tỷ!
Không do dự nữa.
Anh bước ra một bước, tiến vào cánh cửa không gian!
Cổ Yên Tuyết chăm chú nhìn tất cả, đôi mắt đẹp chớp chớp: 'Bất Hủ đại đế thật sự chưa chết, ông ấy để lại một tia tàn hồn, chuẩn bị hồi sinh bất cứ lúc nào sao?'
'Còn cả Diệp Bắc Minh này nữa... rốt cuộc anh ta có quan hệ gì với điện chủ đời thứ nhất của Côn Luân Điện?'
'Anh ta là thể chất Hỗn Độn, lại còn mang cái tên này, việc này cũng trùng hợp quá đi?'
...
Xung quanh một vùng Hỗn Độn.
Yên lặng đến đáng sợ!
"Cậu... không nhớ gì thật à?" Một giọng nói không chút dao động vang lên.
Giây tiếp theo.
Tàn hồn của Bất Hủ đại đế đã xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh, một đôi mắt đầy ngạc nhiên, sửng sốt, bất ngờ, nghi hoặc nhìn Diệp Bắc Minh chằm chằm!
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Là sao? Tôi quen ông à?"
Tàn hồn của Bất Hủ đại đế trầm mặc!
Không biết qua bao lâu!
Ông ta mới yếu ớt bật ra một câu: "Chỉ có cậu là to gan nhất, chuyện mà bọn tôi không dám làm, thì cậu đã làm rồi!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tiền bối, tôi không hiểu ông đang nói gì!"
"Tôi tới đây, chỉ mong học được Hư Không Thuật!"
Tàn hồn của Bất Hủ đại đế bật cười: "Nó vốn là đồ của cậu, trả cho cậu đấy!"
Nói xong.
Ông ta vung tay lên điểm một cái!
Một tia sáng màu vàng bay vào đầu Diệp Bắc Minh!
Trong phút chốc.
Thần phủ của anh rung lên dữ dội, vô số đạo phù văn màu vàng bay tới, điên cuồng quấn quanh thần phủ!
Sau vài hơi thở, cơ thể Diệp Bắc Minh run lên, đôi mắt biến thành con ngươi màu vàng!
Từng đạo phù văn của Hư Không thuật đều đã khắc sâu trong ý thức hải của anh!
"Từ tầng một đến tầng chín... đây chính là Hư Không thuật bản hoàn chỉnh sao?"
Diệp Bắc Minh lẩm bẩm: "Những văn tự này, tựa hồ rất quen thuộc..."
"Đương nhiên!"
Tàn hồn của Bất Hủ đại đế nhìn Diệp Bắc Minh một cái, chú ý phản ứng của anh: "Cái này là thứ cậu truyền cho ta năm xưa!"
"Tôi truyền cho ông á?"
Diệp Bắc Minh cứng ngắc: "Ý ông là sao? Tiền kiếp? Hay... luân hồi?"
"Xem ra cậu đã biết một chút rồi!"
Tàn hồn của Bất Hủ đại đế nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu: "Cậu có nhớ tới một số thứ không?"
Diệp Bắc Minh thầm cả kinh!
Anh đã cưỡng chế kìm lại sự chấn động trong lòng!
Sau đó anh nghĩ kỹ lại, cuối cùng lắc đầu: "Chưa nghĩ ra, tiền bối, vậy là có kiếp trước kiếp này thật sao? Kiếp trước tôi quen ông à?"
"Ông bảo tôi truyền Hư Không Thuật cho ông? Rốt cuộc chuyện này là sao?"
Bảo không kinh ngạc thì là giả!
Tàn hồn của Bất Hủ đại đế lắc đầu: "Cậu chưa nhớ ra, tôi không tiện tiết lộ!"
"Tôi chỉ có thể bảo cậu rằng, tất cả mọi việc đều do cậu tự sắp đặt! Phép tắc Hư không cũng là phép tắc mà cậu phát hiện đầu tiên, có thể nói toàn bộ thế giới đều có liên quan với cậu, khởi nguyên của võ đạo cũng là cậu!"
"Khởi nguyên của võ đạo là tôi á?"
Diệp Bắc Minh ngây người.
Trong lòng anh đã dậy sóng ầm ầm từ lâu rồi!
'Ôi trời! Tiểu Tháp, những lời Bất Hủ đại đế nói là thật sao?'
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng vô cùng kích động: "Nhóc con, bổn tháp không biết!"
"Nhưng nghe giọng điệu của ông ta, thì không cần thiết phải lừa cậu!"
"Có vẻ cậu là một đại nhân vật tối cao chuyển thế thật đấy, hơn nữa còn là loại rất ghê gớm kia!"
Ánh mắt Diệp Bắc Minh có hơi mờ mịt: "Thật sao?"
Nếu thật sự là như vậy, vậy anh có còn là chính mình không?
Những người bên cạnh anh, cha mẹ, sư tỷ, một nhóm hồng nhan tri kỷ, e rằng họ sẽ có thay đổi nghiêng trời lệch đất!
"Cậu là người lập nên hệ thống võ đạo, phát hiện ra phép tắc của vũ trụ!"
Bất Hủ đại đế gật đầu!
"Xét từ tầng diện nào đó, tôi là đệ tử của cậu!"
"Đù!"
Diệp Bắc Minh văng tục luôn.
Bất Hủ đại đế là đệ tử của mình?
"Tiếc là cậu chê tôi thiên phú không đủ, nên không nhận tôi!" Tàn hồn của Bất Hủ đại đế lắc đầu thất vọng.
Diệp Bắc Minh kinh ngạc đến độ suýt thì rớt tròng mắt!
"Ực!"
Nuốt ngụm nước miếng!
Thấy Diệp Bắc Minh khiếp sợ, tàn hồn của Bất Hủ đại đế thốt ra một câu: "Thời gian của tôi không còn nhiều, cậu hãy đồng ý với tôi một việc, tôi sẽ giúp cậu lần cuối!"
"Việc gì?"
"Người trong tộc Bất Hủ quá đông, có người là kẻ thù của cậu, có người là là bạn của cậu! Điểm này, tôi không thể kiểm soát!"
"Tôi chỉ hy vọng, sau này nếu tộc Bất Hủ có khó khăn, cậu có thể bảo vệ được huyết mạch của tộc Bất Hủ, đừng để nó ra nông nỗi đứt đoạn truyền thừa!"
Nghe xong lời này.
Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ: "Tàn hồn của ông vẫn còn, tộc Bất Hủ còn xảy ra chuyện ngoài ý muốn được á?"
Điều khiến người ta kinh ngạc là, tàn hồn của Bất Hủ đại đế trợn trắng mắt: "Nơi mà có cậu, chắc chắn sẽ xảy ra biến cố!"
"Nếu cậu đã tới rồi, vậy thì chẳng mấy nữa, kỷ nguyên tai họa sẽ tới!"
"Kỷ nguyên tai họa?" Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy cái danh từ này, vậy mà anh lại thấy hơi bất an!
Tàn hồn của Bất Hủ đại đế cười nhẹ: "Đến lúc đó cậu sẽ biết thôi!"
"Tôi coi như cậu đã đồng ý nhé!"
Ông ta không đợi Diệp Bắc Minh trả lời.
Đã vung tay lên điểm một cái, sau đó giống như là cẩn thận thăm dò, vẽ ra một phiến hư không!
Ong!
Một loạt hình ảnh xuất hiện trước mắt anh, Diệp Bắc Minh quá quen thuộc với nó, đây chính là thế giới mà nhà tù số bảy tọa lạc!
Tàn hồn của Bất Hủ đại đế giải thích: "Đây chính là vết tích hư không để lại!"
"Cậu có thể nhìn thấy phương hướng của những người cậu quan tâm!"
Cùng lúc đó.
Nhà tù số bảy trong khung hình bắt đầu sụp đổ!
Hư không sụp đổ, các đại lục tan rã, vô số khe nứt không gian xuất hiện xung quanh nhà tù số bảy!
Từng mảnh đại lục lần lượt rơi vào khe nứt không gian!
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống, khóa chặt một mảnh đại lục hỗn độn ở rìa, cha mẹ, sư tỷ, Nhược Giai, chắc là họ đều đang ở trên đại lục hỗn độn!
Lúc này.
Gần đại lục hỗn độn xuất hiện một khe nứt không gian dài đến hàng tỉ dặm, nó nuốt chửng mảnh đại lục đấy!
Bất Hủ đại đế bình tĩnh nói: "Cậu may đấy, khe nứt không gian này nối liền đến Chân Võ giới!"
"Chân Võ giới?"
Diệp Bắc Minh kích động: "Đó là nơi nào?"
"Một vị diện cấp tám, cùng cấp với Nguyên Thủy Chân Giới!"
Bất Hủ đại đế nói một câu cuối cùng, rồi vung tay lên điểm một cái: "Những người đó đã đến, cậu có thể đi rồi!"
Vù!
Diệp Bắc Minh cảm giác hư không xung quanh dao động, gióng như sóng nước xuyên qua người vậy!
Giây tiếp theo.
Anh đã xuất hiện ở cửa sơn môn tộc Bất Hủ, mọi người đều nhìn sang đây!
"Diệp Bắc Minh lại xuất hiện rồi!"
"Cậu ta đi đâu thế nhỉ? Đi gặp Bất Hủ đại đế sao?"
Mọi người nghi hoặc, họ nhỏ giọng bàn tán.
Sau lưng truyền đến một giọng nói lạnh lùng đầy căm phẫn: "Hoa thiếu! Cậu ta chính là Diệp Bắc Minh!"
"Tiểu tạp chủng, nếu ngươi đã ở đây, vậy thì người đây, phong tỏa bốn phía cho tôi!"
Mọi người quay đầu lại nhìn!
Chỉ thấy.
Tiêu Lục Quốc mặt tái nhợt, một cánh tay đã mất, ông ta cực kỳ phẫn nộ nhìn Diệp Bắc Minh chằm chằm!
Bên cạnh Tiêu Lục Quốc là một thanh niên trông nham hiểm như rắn độc: "Vụ nổ ở nhà họ Tiêu do ngươi gây ra à?"
"Ngươi có biết, bản công tử bị ngươi làm nổ rất chất vật không, ta rất tức giận!"
Chương 2273: Một chữ thôi, cút
"Xin lỗi, bây giờ tôi đang rất vui, rất phấn khởi!"
Diệp Bắc Minh cười.
Biết được tin tức của cha mẹ cùng nhóm sư tỷ, đương nhiên là anh mừng rồi!
"Còn về việc cậu có tức giận hay không, liên quan gì đến tôi?"
"Nhân lúc tôi đang vui, cút đi!"
Anh quát một tiếng!
Hoa Du Nhiên có nằm mơ cũng không ngờ được rằng, Diệp Bắc Minh dám mắng anh ta!
Anh ta sững sờ: "Ngươi nói cái gì?"
Tiêu Lục Quốc ở bên cạnh cũng ngây người, sao Diệp Bắc Minh lại dám chửi Hoa thiếu vậy? Vị này là nhân vật lớn đến từ vị diện phía trên đấy!
"Ực!"
Tiêu Lục Quốc nuốt khan, rồi yếu ớt bật ra một câu: "Hoa thiếu, hình như... cậu ta bảo ngài cút..."
"Ông đây nghe thấy rồi, cần ông phải nhắc lại đấy à?"
Hoa Du Nhiên qua phắt đầu lại, ánh mắt như dã thú dọa cho Tiêu Lục Quốc sợ đến nỗi lùi lại mười mấy bước, rồi ngã ngồi cái bụp xuống đất!
"Bắt tên đó lại cho ta!"
"Trước tiên cứ đánh nát miệng hắn ra cái đã, ông đây cũng muốn xem xem, miệng của thể chất Hỗn Độn có cứng thế thật không!" Hoa Du Nhiên hạ lệnh.
Lão giả lưng gù đứng phía sau nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh với ánh mắt lạnh lẽo!
"Đồ phế vật ngu xuẩn, công tử nhà ta mà ngươi cũng dám sỉ nhục!"
"Chết đi!"
Lão giả lưng gù bước ra!
Khí tức cảnh giới Tế Đạo Chi Thượng tầng sáu, trào ra như sóng thần!
Các tu võ giả xung quanh trông thấy cảnh này, họ tê cả da đầu!
Họ chưa bao giờ thấy loại cảnh giới này!
Diệp Bắc Minh nheo mắt, đang định ra tay!
Đột nhiên, một tiếng quát ngạo kiều vang lên: "Hoa Du Nhiên, người hầu của anh thật to gan, dám động đến cả bạn của tôi hả?"
Một thiếu nữ lắc mình một cái đã chắn trước người Diệp Bắc Minh!
Khoảnh khắc trông thấy thiếu nữ, lão giả lưng gù sửng sốt!
"Cổ tiểu thư!"
Đôi đồng tử của ông ta hung hăng co rút, ông ta vội vàng lùi về sau!
"Yên Tuyết! Cô đấy à!"
Lúc này, Hoa Du Nhiên mới phát hiện ra Cổ Yên Tuyết, anh ta mừng quá đỗi.
Nét tối tăm trên khuôn mặt lập tức biến mất!
Thay vào đó là niềm kích động, phấn khởi, với cả một tia mừng rỡ!
Anh ta chạy đến như một cơn gió, cười tươi như hoa, kích động lắm luôn: "Yên Tuyết, sao cô lại ở đây? Côn Luân Điện vẫn luôn đóng cửa, không mở cửa cho bên ngoài cơ mà?"
"Sao cô ra được vậy?"
Cổ Yên Tuyết hừ lạnh một cái: "Bản cô nương ra ngoài, đến lượt anh can dự chắc?"
Nếu là người bình thường, người đó mà dám nói như vậy với Hoa Du Nhiên!
Thì nhất định sẽ chết!
Nhưng.
Cổ Yên Tuyết nói xong, Hoa Du Nhiên không những không tức giận, trái lại còn mỉm cười: "Yên Nhiên, cô vẫn tính nết đó!"
"Được rồi, tôi không hỏi nhiều nữa!"
Tiếp đó.
Anh ta khẽ nhíu mày, lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: "Tên nhóc này là bạn cô?"
Cổ Yên Tuyết kiêu ngạo hừ lạnh: "Thì sao? Tôi kết bạn, còn phải hỏi ý kiến anh à?"
"Này... không cần!"
Hoa Du Nhiên lắc đầu.
Anh ta chợt nheo mắt bảo: "Thôi bỏ đi! Nếu đã là bạn của Yên Tuyết, thì cũng là bạn của tôi!"
"Cậu gây ra vụ nổ lớn ở nhà họ Tiêu, thật sự làm bản công tử hơi nhếch nhác!"
"Cậu xin lỗi tôi một câu, tôi nể mặt Yên Tuyết, chuyện trước kia coi như xong!"
"Cái gì? Bỏ đi á?"
Tiêu Lục Quốc sốt ruột rồi, ông ta vội vàng xông qua: "Hoa thiếu, nhà họ Tiêu tôi đã chết mấy chục vạn người, không thể..."
Bốp!
Hoa Du Nhiên còn chẳng thèm quay đầu lại nhìn, anh ta vung luôn một cái tát!
Tiêu Lục Quốc bay ra ngoài cực kỳ thê thảm, rồi ngã xuống cách đó mấy trăm mét, hộc mười mấy ngụm máu!
"Ông là cái thá gì, mệnh lệnh của công tử nhà tôi, mà ông cũng dám nghi ngờ?" Lão giả lưng gù hờ hững nói: "Ông mà còn dám chất vấn công tử nhà tôi thêm một câu nào nữa, thì nhà họ Tiêu, không cần thiết phải tồn tại nữa đâu!"
"Hít!"
Lời này vừa nói ra.
Tất cả mọi người ở đây hít một ngụm hít lạnh!
Rốt cuộc, Hoa Du Nhiên này có lai lịch thế nào vậy?
Chỉ một câu nói mà có thể khiến cho một gia tộc đế huyết diệt vong hả?
"Lẽ nào... họ đến tức vị diện phía trên?" Một lão giả nói.
Một lão giả khác đứng cạnh hãi đến nỗi run cả người: "Chắc chắn là đến từ vị diện phía trên, không thì sao mà mạnh mồm thế được!"
"Thiếu nữ kia là ai? Hình như có thân phận và địa vị rất cao!"
Mọi người bàn luận rôm rả.
Ánh mắt họ nhìn Hoa Du Nhiên tràn ngập sợ hãi!
Lão giả lưng gù nhắc nhở một câu: "Nhóc con, cậu còn ngây ra đó làm gì?"
"Công tử nhà tôi đã bảo rồi, cậu xin lỗi xong, chuyện này coi như xong!"
"Cậu còn không mau xin lỗi đi?"
Thân là người hầu, ông ta rất hiểu chủ nhân của mình!
Ngoài mặt trông thì là Hoa Du Nhiên để Diệp Bắc Minh xin lỗi, trên thực tế là đang hạ thấp thể diện của anh!
Một khi Diệp Bắc Minh xin lỗi!
Trước mặt mấy chục vạn người như này!
Hình tượng của anh trước mặt Cổ Yên Tuyết, chắc chắc sẽ sụp giảm nghiêm trọng!
Hoa Du Nhiên đâu phải kẻ ngốc, Cổ Yên Tuyết hầu như chưa từng ra khỏi Côn Luân Điện, có mấy lần cô ấy lén chạy ra ngoài, thì đều bị bắt về!
Cô ấy lấy đâu ra bạn chứ?
Lại còn là một thể chất Hỗn Độn!
Cho dù hai người không có khả năng phát triển thành tình lữ, Hoa Du Nhiên cũng phải ngăn chặn nó luôn!
Đương nhiên Diệp Bắc Minh biết hai người đang nghĩ gì, anh cười lạnh: "Ông là cái thá gì chứ? Một con chó cạnh người khác mà cũng dám ra lệnh cho tôi?"
"Cậu nói cái gì?"
Lão giả lưng gù tái mặt.
Ông ta sống đến bằng này tuổi, chưa bao giờ có ai dám mắng ông ta là chó!
Cổ Yên Tuyết ngẩn người.
Sâu trong đôi mắt đẹp lóe lên một tia bất ngờ, ngay cả cô ấy cũng cho rằng, Diệp Bắc Minh sẽ xin lỗi!
'Tên này... cứng thế? Xin lỗi một cái mà cũng không chịu cúi đầu à!'
Hoa Du Nhiên nhận ra phản ứng của Cổ Yên Tuyết, tâm trạng trầm xuống.
Điều làm Diệp Bắc Minh bất ngờ là, anh ta chẳng những không tức giận, trái lại còn cười ha ha: "Ha ha ha ha, Diệp huynh nói phải!"
"Một con chó thôi mà, nếu huynh không muốn xin lỗi, vậy thì thôi!"
"Dù sao, Diệp huynh cũng là bạn của Yên Tuyết, vậy thì huynh chính là bạn của Hoa Du Nhiên tôi rồi!"
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở một câu: "Nhóc con, người này tâm cơ đấy, cẩn thận!"
Diệp Bắc Minh thầm gật đầu trong lòng.
Không cần tiểu Tháp nhắc, anh cũng nhìn ra rồi!
"Phải rồi, tôi xin tự giới thiệu một chút, tôi đến từ Hoa tộc ở vị diện phía trên!"
Hoa Du Nhiên nhìn Diệp Bắc Minh: "Không biết Diệp huynh có thân phận gì?"
"Hoa tộc?"
Mặt Diệp Bắc Minh biến sắc, con ngươi khẽ co lại.
Không ngờ vị diện phía trên lại có một Hoa tộc?
Chỉ là trùng hợp? Hay là...
"Diệp huynh, huynh từng nghe qua về Hoa tộc chúng tôi à? Chắc không phải huynh bị dọa sợ rồi đấy chứ, ha ha ha..."
Hoa Du Nhiên cười dí dỏm.
Ở vị diện phía trên, Hoa tộc có thế lực cực kỳ khổng lồ!
Nếu Diệp Bắc Minh từng nghe qua, bị dọa sợ thì cũng là chuyện bình thường: "Diệp huynh, huynh đừng sợ!"
"Tôi đối đãi với bạn bè thân thiện lắm!"
Hoa Du Nhiên cười nghiền ngẫm: "Có thời gian rảnh, tôi mời huynh đến Hoa tộc làm khách nhé!"
"Được!"
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Hoa Du Nhiên ngẩn ra.
Tên nhóc này không nghe ra anh ta đang nói lời khách sáo đấy à?
Hoa Du Nhiên đang định nói tiếp, Diệp Bắc Minh lại quay sang nhìn Cổ Yên Tuyết.
"Hoa tộc này là sao?"
"Họ có lai lịch thế nào? Tôi muốn biết toàn bộ thông tin về Hoa tộc, kể cho tôi nghe những gì cô biết!"
Giọng điệu cường thế!
Lại còn có cả giọng ra lệnh!
Hoa Du Nhiên sa sầm mặt mày: "Tên kia, sao anh dám nói với Yên Tuyết bằng thái độ đấy hả?"
"Anh có biết cô ấy..."
Còn chưa nói hết câu.
Cổ Yên Tuyết thản nhiên cười bảo: "Anh muốn biết à? Cầu xin tôi đi!"
Bình luận facebook