Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52
Ước chừng đến chạng vạng tối, Nam Thừa Diệu trở về phòng, Liễm thấy hắn bước vào, thản nhiên hành lễ rồi cáo lui khỏi phòng.
Đợi trong phòng đã không còn ai, hắn lên tiếng hỏi khẽ: “Vương phi cảm thấy thế nào?”
Ta mỉm cười: “Uống qua thuốc, buổi trưa lại ngủ được một lúc, đã tốt hơn rất nhiều.”
Hắn gật đầu, ta nhìn thấy trong đáy mắt của hắn có phần xanh xao, không khỏi nhẹ giọng lên tiếng: “Nhưng, Điện hạ cũng nên nghỉ ngơi một chút.”
Hắn bật cười, đột nhiên cúi người xuống bên tai ta, mập mờ lên tiếng, giọng nói hơn khàn khàn, lại còn lộ ra sự mị hoặc: “Đây là do Vương Phi nói, một lát không được hối hận.”
Vừa nói, vừa duỗi ngón tay chạy dọc theo mái tóc dài của ta cùng với đường cong của chiếc cổ, chậm rãi vuốt nhẹ xuống dưới.
Mặc dù biết hắn chỉ đang trêu đùa, nhưng vẫn không nhịn được mà có phần xấu hổ, thân mình tránh sang bên cạnh: “Điện hạ, thần thiếp là nói thật.”
Hắn mỉm cười nhìn ta: “Ta cũng nói thật, thế nào, Vương phi không tin sao?”
Ta có chút bất đắc dĩ, liền quyết định nói lảng sang chuyện khác: “Buổi sáng Điện hạ ra ngoài, mọi chuyện đều được xử lý xong rồi sao?”
Vốn chỉ là một câu vô tình, lời vừa ra khỏi miệng, đáy lòng liền đột nhiên trầm xuống.
Buổi sáng hắn đi ra ngoài, hơn phân nửa là vì chuyện của Đổng Minh.
Hắn “Ừ” một tiếng, cũng không nói thêm gì, nụ cười bên môi cũng dần dần thu lại.
Ta hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào ánh mắt hắn, nhẹ nhàng hỏi: “Điện hạ dự định sẽ xử lý Đổng Minh thế nào?”
Hắn lẳng lặng nhìn ta, chỉ nói bốn chữ, trong giọng nói không hề có một chút cảm xúc: “Mưu phản phải chém.”
Lòng ta run lên, giọng nói cũng không tránh được mà mang theo một tia run rẩy: “Ý của Điện hạ là nói, hắn đã . . .”
Nói tới đây, ta lại không thể nói tiếp được.
Hắn thản nhiên liếc mắt nhìn ta, mới lên tiếng nói: “Vẫn chưa, nhưng tội này không thể ân xá, chỉ là chuyện sớm hay muộn.”
Ta khẽ gật đầu, ánh mắt hạ xuống, không nói thêm gì nữa.
Hắn nhìn ta một lúc lâu, cuối cùng cũng đứng dậy, đi đến trước mặt ta: “Luật pháp như núi, mưu phản phải chém, vốn không liên quan đến nàng, nàng không nên suy nghĩ nhiều, quân y cũng đã nói, nàng không được để tâm tư nặng nề.”
Ta miễn cưỡng nhếch môi mỉm cười nhìn hắn gật đầu, trao tay vào trong lòng bàn tay đang vươn ra của hắn, tuỳ ý để hắn ôm lấy eo ta đi đến bên giường.
“Vương phi ngủ sớm một chút, ta gọi người đến hầu hạ nàng nghỉ ngơi.”
Ta không khỏi quay đầu nhìn hắn: “Điện hạ còn chưa nghỉ sao?”
Hắn mỉm cười: “Đúng là ta rất muốn, nhưng trên người Vương Phi còn có thương tích, ta không đành lòng.”
Tâm tình hiện đang ủ dột nan giải, lại bị hắn quấy rầy như vậy, ta không khỏi có chút dở khóc dở cười.
Hãy còn chưa lên tiếng, nhưng vốn là ta định nói điều gì đó, tuy nhiên tâm tư chợt thay đổi, suy nghĩ vừa nảy lên liền dừng lại, cố giữ vững bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn hắn mỉm cười, nói nhỏ: “Điện hạ cẩn thận.”
Ta nhìn theo bóng lưng của hắn biến mắt sau màn đêm, nghe tiếng vó ngựa dần khuất xa, nhắm mắt lại, hơi ổn định tinh thần, quay đầu nói với tiểu nha hoàn được Nam Thừa Diệu phái đến hầu hạ ta: “Ta có chút đau đầu, làm phiền cô nương mang rượu đến cho ta, sau đó đem thang thuốc mà lúc sáng quân y đã kê lại đây, không cần sắc.”
Tiểu nha hoàn kia vâng lời rời đi, chỉ chốc lát liền trở về, ta nói cảm tạ, sau lại cùng nàng nói vài lời rồi bảo nàng lui xuống.
Đóng cửa lại, ta từ từ mở thang thuốc ra, lúc ban sáng khi uống thuốc ta nhớ trong đó có chứa Nam Dương Kim Hoa cùng Quế Chi Thuyên, nếu đem hai loại thảo dược này nghiền thành phấn, cho vào trong rượu nóng, chính là một lại thuốc mê rất tốt.
Ta gạt bỏ hết thảy mọi ý nghĩ ở trong lòng, hâm rượu nghiền thuốc, không để cho mình suy nghĩ điều gì.
Giờ này khắc này, ta chỉ cần nhớ rõ cả đoạn đường từ Thượng Kinh tới Mạc Bắc đã nhận bao nhiêu là chăm sóc cùng bảo hộ, chỉ cần nhớ đến lò sưởi ấm áp dưới cổng Nghiệp Thành, chỉ cần nhớ hắn đã cứu một mạng này của ta, thế là được rồi.
Đợi cho đến khi mọi thứ được chuẩn bị thoả đáng cũng đã qua nửa con trăng, vết thương trong lòng bàn tay cũng bắt đầu trở đau, nhưng ta không quan tâm đến điều này, trầm ngâm một lát, ta lên tiếng gọi tiểu nha hoàn đang đứng hầu ở gian ngoài: “Trời hôm nay rét đậm, nha môn lại thiếu người, hiện tại vẫn còn rất nhiều quân sĩ trực ban, ngươi đi lấy một ít rượu, theo ta mang đến cho bọn họ để giữ ấm.”
Tiểu nha hoàn kia cũng thật lanh lợi, chỉ chốt lát liền dẫn theo vài người mang rượu đến, ta nhanh tay đổi lấy bình rượu đã ủ ấm ở trên bàn, mỉm cười yếu ớt: “Hiện tại trong đại lao đang giam giữ tội phạm quan trọng của triều đình, thủ vệ ở đấy hẳn sẽ gặp không ít khổ sợ, mọi người cùng ta đến đó trước tiên đi.”
Bởi vì nơi chúng ta ở chính là quan phủ của Nghiệp Thành, trong lòng đất chính là đại lao, từ gian phòng đi đến, cũng không mất nhiều thời gian.
Lúc này trong đại lao chỉ giam giữ một mình Đổng Minh, vì vậy chỉ có hai sai dịch trông coi nơi này, thấy ta dẫn theo một đám nha hoàn tiến vào, vội vàng đứng lên hành lễ: “Tiểu nhân tham kiến Tam vương phi!”
Ta dịu dàng cười: “Đổng Minh vốn là tội phạm quan trọng của triều đình, mong hai vị phải cảnh giác nhiều hơn, vào ngày trời đông giá rét thế này, thật vất vả cho hai vị, Bổn cung đặc biệt mang đến cho hai vị một bình rượu nóng để sưởi ấm.”
Ta tự tay đặt bình rượu kia lên chiếc bàn ở trước mặt bọn họ, hai tên sai dịch vì được sủng ái mà có phần lo ngại nên từ chối, ta mỉm cười: “Chẳng qua chỉ là một bình rượu nhạt, so với sự tận tâm tận lực của các ngươi đối với triều đình có là gì, hai vị cũng không nên từ chối, Bổn cung còn phải mang rượu đến tặng những tướng sĩ khác.”
Vừa nói như vậy, hai người kia liền cảm tạ thiên ân rồi nhận lấy, ánh mắt ta buông xuống che đi sự áy náy ở trong đó, liền xoay người rời đi, tiếp tục dẫn theo nha hoàn mang rượu gửi đến những thủ vệ khác.
Đi hết một vòng quan phủ Nghiệp Thành, ta trở lại trong phòng, xem chừng đến khi dược liệu đã phát huy tác dụng, liền nói rằng mình cần yên tĩnh để xem sách, bảo tiểu nha hoàn kia lui xuống nghỉ ngơi.
Chờ khi tiếng bước chân của nàng đã khuất xa, ta mới đứng dậy, cầm theo bầu rượu ở trên bàn, đẩy cửa bước ra.
Thật ra trong bình rượu không hề có rượu, chỉ là một đạo cụ che giấu, bởi vì hành động ban rượu vừa nãy của ta mà những thủ vệ canh gác ở bên ngoài cũng không có quá nhiều hoài nghi, lại vì ngại thân phận của ta mà không tiện hỏi nhiều, vì thế không chút trở ngại đi đến địa lao.
Hai tên sai dịch kia dĩ nhiên đã ngã xuống mất đi tri giác, ta hơi nhắm mắt lại, nhưng khi đã quyết định, có do dự cũng là uổng phí, tâm đã định, trước tiên ta tháo xuống xâu chìa khoá địa lao ở trên mình một trong hai người.
Một đường đi xuống, trong căn phòng giam ở khúc quanh chính là Đổng Minh.
Nét mặt hắn kiêu ngạo, nhắm mắt ngồi xếp bằng, nghe thấy tiếng động cũng không mở mắt, trong lòng ta nhẹ nhàng thở dài, cũng không lên tiếng gọi hắn, bắt đầu thử từng chiếc chìa khoá.
Rốt cuộc thì tiếng mở khoá cứ liên tục vang lên cũng thu hút được sự chú ý của hắn, chợt hắn mở to mắt, nhìn thấy ta, không khỏi kinh ngạc, có chút khó tin, bật thốt lên: “Là ngươi?”
Đúng lúc này, chiếc chìa khoá trong tay ta vang lên một tiếng “Răng rắc”, cửa ngục theo đó mà mở ra.
Ta nhìn hắn, không có bước đến, chỉ là khẽ mỉm cười bình tĩnh, lên tiếng: “Đổng đại ca, ở trên cổng Nghiệp Thành, ngươi ra tay cứu Mộ Dung Thanh một mạng, hiện tại, đến lượt ta cứu ngươi.”
Đổng Minh đứng dậy, đi nhanh tới, nhưng khi chỉ còn cách ta ba bước liền đột nhiên ngừng lại: “Ngươi giấu Nam Thừa Diệu đến đây, có phải không? Thả ta thì ngươi biết ăn nói thế nào với hắn?”
Ta hơi ngẩn ra, Nam Thừa Diệu là kẻ thù giết cha tiêu diệt gia tộc của hắn, đương nhiên hắn sẽ hận Nam Thừa Diệu, nhưng Nam Thừa Diệu cũng là phu quân của ta, mà giờ phút này khi hắn đối diện với ta, tuy rằng sắc mặt rất phức tạp, không thiếu sự thù hận, nhưng lời nói thoát ra khỏi miệng lại không có nửa phần hoài nghi, còn có vài phần suy nghĩ cho ta, trong một thoáng, ta thật không biết phải đối mặt với hắn thế nào.
Hắn nhìn thoáng qua sắc mặt của ta, quay đầu đi, giọng nói vẫn mang theo sự phức tạp: “Vốn là do Đổng gia chúng ta có lỗi với ngươi trước, gây tội thì phải chịu tội. Có điều hiểu là một chuyện, nhưng ta đây không hề hối hận.”
Ta hít một hơi thật sâu, sau đó trầm ngâm lên tiếng: “Đổng đại ca, ngươi không cần phải nói, ta hiểu rõ. Nếu Đổng đại ca vẫn còn tin ta, nên cùng ta rời đi.”
Hắn mỉm cười bi thương: “Ngay cả Trần Tam cũng đã chết, ta chỉ còn mỗi cái mạng rách nát này, có cái gì đáng giá để Vương Phi phải diễn kịch gạt ta? Nếu không phải vì tâm niệm của phụ thân, hy vọng có thể lưu lại một huyết mạch cho Đổng gia, thì cho dù ta có chết ở đây cũng không có gì vướng bận.”
Vừa nói xong, vừa bước ra khỏi cửa.
Đáy lòng ta đau nhói, nhưng liền cố gắng kiềm chế, nhẹ lời lên tiếng: “Đổng đại ca, hiện giờ lao dịch bên ngoài đã bất tỉnh nhân sự, ngươi thay y phục của bọn họ rồi cùng ta ra ngoài, hiển nhiên là sẽ gặp một chút nguy hiểm, nhưng trước tiên phải cùng ta đóng một vở kịch, đem sự nguy hiểm này giảm đến mức thấp nhất, còn ta thì dù thế nào vẫn là Tam vương phi đương triều, những thủ vệ bên ngoài cho dù có hoài nghi, hẳn cũng không dám gây quá nhiều khó dễ. Có điều, Đổng đại ca, tuy rằng là nói như thế, nhưng kết quả cuối cùng thế nào, Mộ Dung Thanh cũng không dám cam đoan với ngươi.”
Hắn bình tĩnh nhìn ta một lúc lâu, sau đó chậm rãi lên tiếng: “Nếu Vương Phi đã có cách ăn nói với Nam Thừa Diệu về việc này thì ở dưới đại lao này, ta biết có một đường hầm trực tiếp thông ra bên ngoài quan phủ Nghiệp Thành.”
Lòng ta liền thả lỏng, lúc này mới mở miệng nói: “Nếu Đổng đại ca nói như vậy, hẳn là đã nắm chắc có thể thoát ra ngoài, vậy thì ta yên tâm. Ngươi không cần lo lắng cho ta, ta đã an bài mọi chuyện, sẽ không để cho kẻ khác hoài nghi đến ta. Hơn nữa, cho dù là biết, ta là Vương phi của Tam điện hạ, là thiên kin của Thừa tướng đương triều, sẽ không có việc gì.”
Hắn nhìn ta thật sâu, sau đó cũng không nói gì, xoay người đi sâu vào trong nhà giam, trên một bức tường bình thường nhìn qua không có gì lạ, không biết làm thế nào mà chỉ đánh mạnh lên vài cái, trên bức tường kia liền hiện ra một cánh cửa nhỏ hẹp chỉ đủ một người bước vào.
Hắn không hề quay đầu, chỉ có giọng nói nặng trĩu truyền đến: “Tam vương phi vẫn cứ như vậy, không hề có một chút đề phòng nào mà đến đây, thật không lo lắng rằng tại hạ sẽ giữ ngươi làm bùa hộ mạng, hoặc giả là lợi dụng ngươi để báo thù Nam Thừa Diệu hay sao?”
Ta nhìn cánh tay đang tựa vào vách tường của hắn dường như đang cố gắng kiềm chế, gân xanh nổi lên, ta biết ở trong lòng hắn không phải không hề có một chút suy nghĩ như vậy.
Nhưng lúc này ở đây, nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành ma. *là thiện hay là ác chỉ trong một ý niệm mà thôi*
Ta hiểu rõ bản thân tuyệt đối sẽ không có đủ khả năng để thối lui một bước, hoặc biểu hiện ra cảm xúc có nửa phần bối rối hay hối hận, cho nên ta chỉ nhẹ giọng lên tiếng, giọng nói bình tĩnh nhu hoà, mang theo vẻ thản nhiên kiên định: “Nếu ngươi là người như vậy, thì trước đây khi ở cổng Nghiệp Thành sẽ không giữ lại một mạng này của Mộ Dung Thanh, hôm nay ta cũng không có cơ hội mà làm cho ngươi việc gì. Nhưng . . . cho dù Đổng đại ca thật sự sẽ làm như vậy, tuyệt đối Mộ Dung Thanh cũng không hối hận đã ở đây bây giờ.”
Sự trầm mặc kéo dài, vẫn như trước hắn không hề quay người, ta cũng đứng nguyên tại chỗ, không lui về phía sau một bước.
Sau đó, cuối cùng hắn cũng buông tay, đưa lưng về phía ta, mở miệng, giọng nói khàn khàn mà mỏi mệt: “Tam vương phi, ngày hôm nay từ biệt, có lẽ cả đời này cũng không còn có duyên gặp lại, đại ân này không có lời nào cảm tạ hết được, Vương phi, bảo trọng!”
Đợi trong phòng đã không còn ai, hắn lên tiếng hỏi khẽ: “Vương phi cảm thấy thế nào?”
Ta mỉm cười: “Uống qua thuốc, buổi trưa lại ngủ được một lúc, đã tốt hơn rất nhiều.”
Hắn gật đầu, ta nhìn thấy trong đáy mắt của hắn có phần xanh xao, không khỏi nhẹ giọng lên tiếng: “Nhưng, Điện hạ cũng nên nghỉ ngơi một chút.”
Hắn bật cười, đột nhiên cúi người xuống bên tai ta, mập mờ lên tiếng, giọng nói hơn khàn khàn, lại còn lộ ra sự mị hoặc: “Đây là do Vương Phi nói, một lát không được hối hận.”
Vừa nói, vừa duỗi ngón tay chạy dọc theo mái tóc dài của ta cùng với đường cong của chiếc cổ, chậm rãi vuốt nhẹ xuống dưới.
Mặc dù biết hắn chỉ đang trêu đùa, nhưng vẫn không nhịn được mà có phần xấu hổ, thân mình tránh sang bên cạnh: “Điện hạ, thần thiếp là nói thật.”
Hắn mỉm cười nhìn ta: “Ta cũng nói thật, thế nào, Vương phi không tin sao?”
Ta có chút bất đắc dĩ, liền quyết định nói lảng sang chuyện khác: “Buổi sáng Điện hạ ra ngoài, mọi chuyện đều được xử lý xong rồi sao?”
Vốn chỉ là một câu vô tình, lời vừa ra khỏi miệng, đáy lòng liền đột nhiên trầm xuống.
Buổi sáng hắn đi ra ngoài, hơn phân nửa là vì chuyện của Đổng Minh.
Hắn “Ừ” một tiếng, cũng không nói thêm gì, nụ cười bên môi cũng dần dần thu lại.
Ta hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào ánh mắt hắn, nhẹ nhàng hỏi: “Điện hạ dự định sẽ xử lý Đổng Minh thế nào?”
Hắn lẳng lặng nhìn ta, chỉ nói bốn chữ, trong giọng nói không hề có một chút cảm xúc: “Mưu phản phải chém.”
Lòng ta run lên, giọng nói cũng không tránh được mà mang theo một tia run rẩy: “Ý của Điện hạ là nói, hắn đã . . .”
Nói tới đây, ta lại không thể nói tiếp được.
Hắn thản nhiên liếc mắt nhìn ta, mới lên tiếng nói: “Vẫn chưa, nhưng tội này không thể ân xá, chỉ là chuyện sớm hay muộn.”
Ta khẽ gật đầu, ánh mắt hạ xuống, không nói thêm gì nữa.
Hắn nhìn ta một lúc lâu, cuối cùng cũng đứng dậy, đi đến trước mặt ta: “Luật pháp như núi, mưu phản phải chém, vốn không liên quan đến nàng, nàng không nên suy nghĩ nhiều, quân y cũng đã nói, nàng không được để tâm tư nặng nề.”
Ta miễn cưỡng nhếch môi mỉm cười nhìn hắn gật đầu, trao tay vào trong lòng bàn tay đang vươn ra của hắn, tuỳ ý để hắn ôm lấy eo ta đi đến bên giường.
“Vương phi ngủ sớm một chút, ta gọi người đến hầu hạ nàng nghỉ ngơi.”
Ta không khỏi quay đầu nhìn hắn: “Điện hạ còn chưa nghỉ sao?”
Hắn mỉm cười: “Đúng là ta rất muốn, nhưng trên người Vương Phi còn có thương tích, ta không đành lòng.”
Tâm tình hiện đang ủ dột nan giải, lại bị hắn quấy rầy như vậy, ta không khỏi có chút dở khóc dở cười.
Hãy còn chưa lên tiếng, nhưng vốn là ta định nói điều gì đó, tuy nhiên tâm tư chợt thay đổi, suy nghĩ vừa nảy lên liền dừng lại, cố giữ vững bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn hắn mỉm cười, nói nhỏ: “Điện hạ cẩn thận.”
Ta nhìn theo bóng lưng của hắn biến mắt sau màn đêm, nghe tiếng vó ngựa dần khuất xa, nhắm mắt lại, hơi ổn định tinh thần, quay đầu nói với tiểu nha hoàn được Nam Thừa Diệu phái đến hầu hạ ta: “Ta có chút đau đầu, làm phiền cô nương mang rượu đến cho ta, sau đó đem thang thuốc mà lúc sáng quân y đã kê lại đây, không cần sắc.”
Tiểu nha hoàn kia vâng lời rời đi, chỉ chốc lát liền trở về, ta nói cảm tạ, sau lại cùng nàng nói vài lời rồi bảo nàng lui xuống.
Đóng cửa lại, ta từ từ mở thang thuốc ra, lúc ban sáng khi uống thuốc ta nhớ trong đó có chứa Nam Dương Kim Hoa cùng Quế Chi Thuyên, nếu đem hai loại thảo dược này nghiền thành phấn, cho vào trong rượu nóng, chính là một lại thuốc mê rất tốt.
Ta gạt bỏ hết thảy mọi ý nghĩ ở trong lòng, hâm rượu nghiền thuốc, không để cho mình suy nghĩ điều gì.
Giờ này khắc này, ta chỉ cần nhớ rõ cả đoạn đường từ Thượng Kinh tới Mạc Bắc đã nhận bao nhiêu là chăm sóc cùng bảo hộ, chỉ cần nhớ đến lò sưởi ấm áp dưới cổng Nghiệp Thành, chỉ cần nhớ hắn đã cứu một mạng này của ta, thế là được rồi.
Đợi cho đến khi mọi thứ được chuẩn bị thoả đáng cũng đã qua nửa con trăng, vết thương trong lòng bàn tay cũng bắt đầu trở đau, nhưng ta không quan tâm đến điều này, trầm ngâm một lát, ta lên tiếng gọi tiểu nha hoàn đang đứng hầu ở gian ngoài: “Trời hôm nay rét đậm, nha môn lại thiếu người, hiện tại vẫn còn rất nhiều quân sĩ trực ban, ngươi đi lấy một ít rượu, theo ta mang đến cho bọn họ để giữ ấm.”
Tiểu nha hoàn kia cũng thật lanh lợi, chỉ chốt lát liền dẫn theo vài người mang rượu đến, ta nhanh tay đổi lấy bình rượu đã ủ ấm ở trên bàn, mỉm cười yếu ớt: “Hiện tại trong đại lao đang giam giữ tội phạm quan trọng của triều đình, thủ vệ ở đấy hẳn sẽ gặp không ít khổ sợ, mọi người cùng ta đến đó trước tiên đi.”
Bởi vì nơi chúng ta ở chính là quan phủ của Nghiệp Thành, trong lòng đất chính là đại lao, từ gian phòng đi đến, cũng không mất nhiều thời gian.
Lúc này trong đại lao chỉ giam giữ một mình Đổng Minh, vì vậy chỉ có hai sai dịch trông coi nơi này, thấy ta dẫn theo một đám nha hoàn tiến vào, vội vàng đứng lên hành lễ: “Tiểu nhân tham kiến Tam vương phi!”
Ta dịu dàng cười: “Đổng Minh vốn là tội phạm quan trọng của triều đình, mong hai vị phải cảnh giác nhiều hơn, vào ngày trời đông giá rét thế này, thật vất vả cho hai vị, Bổn cung đặc biệt mang đến cho hai vị một bình rượu nóng để sưởi ấm.”
Ta tự tay đặt bình rượu kia lên chiếc bàn ở trước mặt bọn họ, hai tên sai dịch vì được sủng ái mà có phần lo ngại nên từ chối, ta mỉm cười: “Chẳng qua chỉ là một bình rượu nhạt, so với sự tận tâm tận lực của các ngươi đối với triều đình có là gì, hai vị cũng không nên từ chối, Bổn cung còn phải mang rượu đến tặng những tướng sĩ khác.”
Vừa nói như vậy, hai người kia liền cảm tạ thiên ân rồi nhận lấy, ánh mắt ta buông xuống che đi sự áy náy ở trong đó, liền xoay người rời đi, tiếp tục dẫn theo nha hoàn mang rượu gửi đến những thủ vệ khác.
Đi hết một vòng quan phủ Nghiệp Thành, ta trở lại trong phòng, xem chừng đến khi dược liệu đã phát huy tác dụng, liền nói rằng mình cần yên tĩnh để xem sách, bảo tiểu nha hoàn kia lui xuống nghỉ ngơi.
Chờ khi tiếng bước chân của nàng đã khuất xa, ta mới đứng dậy, cầm theo bầu rượu ở trên bàn, đẩy cửa bước ra.
Thật ra trong bình rượu không hề có rượu, chỉ là một đạo cụ che giấu, bởi vì hành động ban rượu vừa nãy của ta mà những thủ vệ canh gác ở bên ngoài cũng không có quá nhiều hoài nghi, lại vì ngại thân phận của ta mà không tiện hỏi nhiều, vì thế không chút trở ngại đi đến địa lao.
Hai tên sai dịch kia dĩ nhiên đã ngã xuống mất đi tri giác, ta hơi nhắm mắt lại, nhưng khi đã quyết định, có do dự cũng là uổng phí, tâm đã định, trước tiên ta tháo xuống xâu chìa khoá địa lao ở trên mình một trong hai người.
Một đường đi xuống, trong căn phòng giam ở khúc quanh chính là Đổng Minh.
Nét mặt hắn kiêu ngạo, nhắm mắt ngồi xếp bằng, nghe thấy tiếng động cũng không mở mắt, trong lòng ta nhẹ nhàng thở dài, cũng không lên tiếng gọi hắn, bắt đầu thử từng chiếc chìa khoá.
Rốt cuộc thì tiếng mở khoá cứ liên tục vang lên cũng thu hút được sự chú ý của hắn, chợt hắn mở to mắt, nhìn thấy ta, không khỏi kinh ngạc, có chút khó tin, bật thốt lên: “Là ngươi?”
Đúng lúc này, chiếc chìa khoá trong tay ta vang lên một tiếng “Răng rắc”, cửa ngục theo đó mà mở ra.
Ta nhìn hắn, không có bước đến, chỉ là khẽ mỉm cười bình tĩnh, lên tiếng: “Đổng đại ca, ở trên cổng Nghiệp Thành, ngươi ra tay cứu Mộ Dung Thanh một mạng, hiện tại, đến lượt ta cứu ngươi.”
Đổng Minh đứng dậy, đi nhanh tới, nhưng khi chỉ còn cách ta ba bước liền đột nhiên ngừng lại: “Ngươi giấu Nam Thừa Diệu đến đây, có phải không? Thả ta thì ngươi biết ăn nói thế nào với hắn?”
Ta hơi ngẩn ra, Nam Thừa Diệu là kẻ thù giết cha tiêu diệt gia tộc của hắn, đương nhiên hắn sẽ hận Nam Thừa Diệu, nhưng Nam Thừa Diệu cũng là phu quân của ta, mà giờ phút này khi hắn đối diện với ta, tuy rằng sắc mặt rất phức tạp, không thiếu sự thù hận, nhưng lời nói thoát ra khỏi miệng lại không có nửa phần hoài nghi, còn có vài phần suy nghĩ cho ta, trong một thoáng, ta thật không biết phải đối mặt với hắn thế nào.
Hắn nhìn thoáng qua sắc mặt của ta, quay đầu đi, giọng nói vẫn mang theo sự phức tạp: “Vốn là do Đổng gia chúng ta có lỗi với ngươi trước, gây tội thì phải chịu tội. Có điều hiểu là một chuyện, nhưng ta đây không hề hối hận.”
Ta hít một hơi thật sâu, sau đó trầm ngâm lên tiếng: “Đổng đại ca, ngươi không cần phải nói, ta hiểu rõ. Nếu Đổng đại ca vẫn còn tin ta, nên cùng ta rời đi.”
Hắn mỉm cười bi thương: “Ngay cả Trần Tam cũng đã chết, ta chỉ còn mỗi cái mạng rách nát này, có cái gì đáng giá để Vương Phi phải diễn kịch gạt ta? Nếu không phải vì tâm niệm của phụ thân, hy vọng có thể lưu lại một huyết mạch cho Đổng gia, thì cho dù ta có chết ở đây cũng không có gì vướng bận.”
Vừa nói xong, vừa bước ra khỏi cửa.
Đáy lòng ta đau nhói, nhưng liền cố gắng kiềm chế, nhẹ lời lên tiếng: “Đổng đại ca, hiện giờ lao dịch bên ngoài đã bất tỉnh nhân sự, ngươi thay y phục của bọn họ rồi cùng ta ra ngoài, hiển nhiên là sẽ gặp một chút nguy hiểm, nhưng trước tiên phải cùng ta đóng một vở kịch, đem sự nguy hiểm này giảm đến mức thấp nhất, còn ta thì dù thế nào vẫn là Tam vương phi đương triều, những thủ vệ bên ngoài cho dù có hoài nghi, hẳn cũng không dám gây quá nhiều khó dễ. Có điều, Đổng đại ca, tuy rằng là nói như thế, nhưng kết quả cuối cùng thế nào, Mộ Dung Thanh cũng không dám cam đoan với ngươi.”
Hắn bình tĩnh nhìn ta một lúc lâu, sau đó chậm rãi lên tiếng: “Nếu Vương Phi đã có cách ăn nói với Nam Thừa Diệu về việc này thì ở dưới đại lao này, ta biết có một đường hầm trực tiếp thông ra bên ngoài quan phủ Nghiệp Thành.”
Lòng ta liền thả lỏng, lúc này mới mở miệng nói: “Nếu Đổng đại ca nói như vậy, hẳn là đã nắm chắc có thể thoát ra ngoài, vậy thì ta yên tâm. Ngươi không cần lo lắng cho ta, ta đã an bài mọi chuyện, sẽ không để cho kẻ khác hoài nghi đến ta. Hơn nữa, cho dù là biết, ta là Vương phi của Tam điện hạ, là thiên kin của Thừa tướng đương triều, sẽ không có việc gì.”
Hắn nhìn ta thật sâu, sau đó cũng không nói gì, xoay người đi sâu vào trong nhà giam, trên một bức tường bình thường nhìn qua không có gì lạ, không biết làm thế nào mà chỉ đánh mạnh lên vài cái, trên bức tường kia liền hiện ra một cánh cửa nhỏ hẹp chỉ đủ một người bước vào.
Hắn không hề quay đầu, chỉ có giọng nói nặng trĩu truyền đến: “Tam vương phi vẫn cứ như vậy, không hề có một chút đề phòng nào mà đến đây, thật không lo lắng rằng tại hạ sẽ giữ ngươi làm bùa hộ mạng, hoặc giả là lợi dụng ngươi để báo thù Nam Thừa Diệu hay sao?”
Ta nhìn cánh tay đang tựa vào vách tường của hắn dường như đang cố gắng kiềm chế, gân xanh nổi lên, ta biết ở trong lòng hắn không phải không hề có một chút suy nghĩ như vậy.
Nhưng lúc này ở đây, nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành ma. *là thiện hay là ác chỉ trong một ý niệm mà thôi*
Ta hiểu rõ bản thân tuyệt đối sẽ không có đủ khả năng để thối lui một bước, hoặc biểu hiện ra cảm xúc có nửa phần bối rối hay hối hận, cho nên ta chỉ nhẹ giọng lên tiếng, giọng nói bình tĩnh nhu hoà, mang theo vẻ thản nhiên kiên định: “Nếu ngươi là người như vậy, thì trước đây khi ở cổng Nghiệp Thành sẽ không giữ lại một mạng này của Mộ Dung Thanh, hôm nay ta cũng không có cơ hội mà làm cho ngươi việc gì. Nhưng . . . cho dù Đổng đại ca thật sự sẽ làm như vậy, tuyệt đối Mộ Dung Thanh cũng không hối hận đã ở đây bây giờ.”
Sự trầm mặc kéo dài, vẫn như trước hắn không hề quay người, ta cũng đứng nguyên tại chỗ, không lui về phía sau một bước.
Sau đó, cuối cùng hắn cũng buông tay, đưa lưng về phía ta, mở miệng, giọng nói khàn khàn mà mỏi mệt: “Tam vương phi, ngày hôm nay từ biệt, có lẽ cả đời này cũng không còn có duyên gặp lại, đại ân này không có lời nào cảm tạ hết được, Vương phi, bảo trọng!”
Bình luận facebook