Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61
Bởi vì con đường bị phong toả bởi tuyết, đoàn quân khải hoàn buộc phải đi đường vòng, hơn nữa trên đoạn đường này, Nam Thừa Diệu luôn chú ý tới tình trạng cơ thể của ta, hành trình di chuyển rất chậm, thường xuyên cùng ta khoác chung chiếc áo hồ cừu, cưỡi trên “Đạo Ly Khinh Thông”, ngắm nhìn phong cảnh khắp nơi, cùng hướng về phía tà dương, giống như là đang dạo chơi sơn thuỷ, vì vậy, đợi cho đến khi chúng ta trở về Thượng Kinh, màu xanh ấm áp của lá cây đã phá vỡ băng tuyết, vẻ xuân nhuộm thắm cánh rừng.
Trải qua cuộc chiến ở Nghiệp Thành, tin tức ta và Liễm cùng đến Mạc Bắc đã không thể tiếp tục giấu giếm, ta không biết Nam Thừa Diệu sẽ thu xếp mọi chuyện thế nào, lại không biết phải đưa ra một câu giải thích ra sao với Thánh thượng và người đời, dù sao, ngày chúng ta tiến vào kinh thành, mọi người đều đổ xô ra đường, nhà nhà trong Thượng Kinh đều chạy tới ngoài cổng thành, sắp hai hàng nghênh đón, giữa những tiếng hoan hô đầy ngưỡng mộ kính yêu cũng không hề thiếu lời ca tụng Tam vương phi, bất giác làm ta có chút kinh ngạc.
Còn Sơ Ảnh đang ngồi trong xe ngựa cũng hưng phấn muôn phần: “Tiểu thư, tiểu thư, người xem, có nhiều người như vậy, họ đều ủng hộ người và Tam điện hạ nha!”
Ta nhìn nàng, bỗng nhiên nhớ đến ngày gặp lại nàng ở Nghiệp Thành thì tiểu nha đầu này cứ ôm ta thật chặc không chịu buông tay, khóc đến long trời lở đất, như thể không muốn che dấu một chút tình cảm quyến luyến không rời, mặc dù bây giờ chỉ là hồi tưởng lại, nhưng sâu trong đáy lòng của ta vẫn là một hồi lo lắng.
Ta cũng làm theo nàng, nhấc màn xe nhìn ra ngoài, liếc mắt một cái liền nhìn thấy trước mặt là “Đạo Ly Khinh Thông” cùng với bóng dáng anh tuấn trác tuyệt kia, áo giáp Bạch Vũ, phong thái kinh người.
Bên tai đều là âm thanh hoan hô ca tụng của dân chúng, trong khi khí thế của tam quân thì chỉnh tề như một, khí át trời cao, trong một thoáng, tầm mắt của ta có chút dây dưa, ngay đến bản thân cũng không phát giác.
Sơ Ảnh chậm rãi buông màn xe, lại vô tình nhìn thấy ta bất giác nghiêng đầu, không kìm được liền một mặt thì đem màn xe đang thả xuống một nửa kéo lên cao, một mặt che miệng cười nói: “Không thả không thả, phải để tiểu thư có thể nhìn thật rõ Tam điện hạ.”
Ta hơi lúng túng, gương mặt nóng lên, lườm nàng: “Em nói hưu nói vượn cái gì thế.”
Nàng cười đến cong cong đôi mắt, thấy ta không còn thẹn thùng hướng mặt ra ngoài, nên buông màn xe xuống, nhích tới bên cạnh ta, ôm lấy cánh ta của ta, nghiêng cái đầu làm nũng, nói: “Tiểu thư, tại sao phải ngượng ngùng chứ, Sơ Ảnh nhìn thấy cảnh tượng giữa người và Tam điện hạ trên suốt đoạn đường, không biết trong lòng có bao nhiêu là vui mừng đâu! Nếu tướng gia và phu nhân mà biết, cũng sẽ vui mừng . . .”
Nàng vừa nói, đột nhiên nghĩ ra điều gì liền lên tiếng nói: “Tiểu thư, chừng nào thì người sinh hạ tiểu thế tử hoặc tiểu quận chúa đây, đến lúc đó . . . ưmh . . .”
Ta vô cùng lúng túng, dưới tình thế cấp bách buộc phải bụm miệng của nàng lại: “Nha đầu nhà ngươi nha, không biết là học theo ai, chỉ toàn nói những chuyện không đâu!”
Nàng mỉm cười tránh khỏi ta: “Thành thân sinh con, vốn là chuyện thường tình của con người, tiểu thư còn e thẹn cái gì?”
Gương mặt ta càng nóng lên, trừng mắt nhìn nàng, cố tình nói: “Chuyện thường tình của con người sao, ta thấy em cũng đã lớn, chờ khi có cơ hội ta sẽ xin mẫu thân tìm giúp em một cửa hôn sự thật tốt, em có chịu không?”
Nàng hoảng sợ, cuống quít nói: “Tiểu thư, người nói cái gì vậy, ai Sơ Ảnh cũng không muốn, chỉ muốn ở bên tiểu thư cả đời!”
Ta thích thú nhìn nàng: “Thành thân sinh con, vốn là chuyện thường tình của con người, đây là do em nói.”
“Tiểu thư, là em sai rồi? Sau này Sơ Ảnh không dám chế nhạo tiểu thư nữa!” Càng lúc nàng càng nôn nóng, ôm lấy cánh tay của ta, cuống quít xin tha thứ.
Ta nhìn dáng vẻ này của nàng, nhịn không được mà nở nụ cười, nàng thấy ta mỉm cười, hiểu ra chẳng qua là ta chỉ nói đùa, mới thở một hơi thả lỏng, ngay lập tức lại xoay người vùng lên, không chịu buông tha: “Tiểu thư, từ lúc nào mà người lại học theo Tam điện hạ, thích trêu đùa người khác, điện hạ trêu chọc tiểu thư, thế là người liền đem toàn bộ mà dùng trên người Sơ Ảnh . . .”
Đang nói, xe ngựa đã chậm rãi dừng lại, rất nhanh liền có thái giam thay ta nhấc rèm xe, bên trong khoan xe chật hẹp, ngay lập tức sáng lên, mà ở đầu bên kia ánh sáng, Nam Thừa Diệu chậm rãi bước đến, mỉm cười, đưa tay về phía ta.
Ta nhẹ nhàng trao tay vào lòng bàn tay của hắn, để cho hắn dìu ta xuống xe, bước vào cửa chính Thừa Thiên của Tử Kinh cung, con đường vua đi, xuyên qua Gia Đức môn, Thái Cực môn, Chu Minh môn, Lưỡng Nghi môn, cuối cùng là đến trước Tuyên Chính điện.
Sắc mặt hôm nay của Thánh thượng vẫn không được tốt, nhưng có lẽ bởi vì lần này Nam Thừa Diệu lập công lớn, cho dù ốm đau, ông ta vẫn thân chinh đón chào.
Ta quỳ gối ở phía sau Nam Thừa Diệu, theo như quy cũ, đối với vị thiên tử ở trên thềm ngọc, quốc lễ đi trước gia lễ đi sau.
Thánh thượng tự mình bước xuống thềm ngọc, tự tay đỡ Nam Thừa Diệu, cũng cho gọi thái giám đến nâng ta đứng dậy.
Dung nhan của thiên tử ẩn bên dưới Thập Nhị Lưu Miện (1), màu ngọc đỏ, trắng, xanh, vàng lay động, biểu cảm nhìn không mấy thân thiết.
Giọng nói của ông ta nghe có vẻ không được đủ hơi, nói với Nam Thừa Diệu: “Lần này hoàng nhi bình định phiến loạn Bắc Hồ, lấy được lòng dân ở Mạc Bắc, nâng cao quốc uy của Nam Triều ta, công lao to lớn, trẫm rất vui mừng.”
Nam Thừa Diệu mỉm cười đáp: “Được thánh minh của phụ hoàng soi sáng, nhi thần nào dám cướp công của người khác mà bảo của mình.”
Hoàng thượng ha ha cười, vẻ lạnh cứng ở giữa đôi mày tan đi một ít, tuỳ ý vỗ lên vai hắn, sau đó giữ chặt, cũng không hề buông ra, ngược lại còn kéo hắn cùng hướng mặt về phía ta, lên tiếng nói: “Khó có được một vị Vương phi hiểu rõ đại nghĩa, chịu vì quốc gia mà xem nhẹ sống chết, quả nhiên là bậc cân quấc không thua đấng mày râu *cân quấc: khăn trùm đầu, ý chỉ phụ nữ; mày râu: chỉ đàn ông*, một nữ nhân tầm thường sao có thể cùng ngươi hứng chịu mạo hiểm như vậy?”
Ta có phần mù mờ khó hiểu, chỉ có thể hiền lương rũ xuống ánh mắt, mang theo nụ cười khẽ, không nói một lời.
Nam Thừa Diệu cười đáp: “Quốc gia nước nhà, không có nước làm sao có nhà, đây vốn là việc mà nội nhân của nhi thần phải làm.” *nội nhân: người bên họ vợ*
Hoàng thượng nghe xong lời nói của Nam Thừa Diệu, cười một cái rồi hỏi ngược lại ta: “Thế còn Tam vương phi, ngươi cũng nghĩ như vậy sao?”
Ta dịu dàng cười đáp: “Nhi thần không biết đến những đạo lý to lớn đó, chỉ biết thê tử xem trượng phu là trời, nếu Tam điện hạ đã dặn dò, bất kể thế nào nhi thần cũng nghe theo.”
Ta nhìn thấy sự ngờ vực trong ánh mắt của hoàng thượng dần giảm đi, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Ta là Tam vương phi đương triều, thê tử của Nam Thừa Diệu, cũng là nữ nhân của Mộ Dung gia, mà lần này Liễm lập được chiến công, chắc chắn sẽ được phong thưởng thật hậu, như vậy giờ này khắc này, nhất định ta không được biểu hiện thêm bất kì một chút năng lực nào.
Hoàng thượng ra chiếu khao thưởng cho tất cả binh sĩ canh giữ trên dưới Thượng kinh cùng với đoàn quân khải hoàn đang dàn trận ngoài cổng thành, Nam Thừa Diệu thân là chủ soái, hiển nhiên là phải tham dự.
Với một nơi như vậy, ta lại là thân đàn bà con gái, tất nhiên là không tiện đi theo, thái giám quản lý trong cung sớm đã chuẩn bị xe ngựa, đưa ta trở về Tam vương phủ.
Mọi người trong Tam vương phủ đã nhận được tin tức từ sớm, Tần An dẫn theo Tầm Vân, Trục Vũ cùng một đám gia nhân trong phủ, cung kính đứng hầu bên ngoài cổng lớn của Vương phủ, không biết đã đợi bao lâu.
Kiến lễ qua đi, ta trở về Mặc Các, bởi vì Nam Thừa Diệu vẫn chưa hồi phủ, Tần An cùng với Tầm Vân Trục Vũ cũng đi theo hầu hạ.
Bên trong Mặc Các lúc ta quay về so với khi ta rời đi cũng không có gì thay đổi, vẫn sạch sẽ như lúc ban đầu, không nhìn ra một chút dấu vết cho thấy chủ nhân đã rời đi, ta mỉm cười nhìn về phía bọn người Tần An: “Làm phiền Tần tổng quản và hai vị cô nương lo lắng.”
Tần An vội vàng đáp: “Vương phi ngàn vạn lần đừng nói như vậy, đều là chuyện hạ nhân phải làm.”
Đang nói, Tầm Vân đón lấy một ly Bích Loa Xuân từ trong tay tiểu nha hoàn ở phía sau, giọng nói giữ lễ: “Vương phi đi đường mệt nhọc, trước tiên hãy uống ngụm trà cho thấm giọng.”
Ta tiếp nhận, còn chưa kịp cảm tạ, Sơ Ảnh đã chặn tay của ta lại: “Tiểu thư, chờ một chút!”
Ta có chút khó hiểu, mãi cho đến khi nhìn thấy nàng rút ra một ngân châm từ trong ngực áo để thử tách trà thì mới hiểu ra, không khỏi có phần khó xử, vừa cảm thấy hơi có lỗi nhìn về phía Tầm Vân, vừa vươn tay ngăn hành động của Sơ Ảnh: “Em đang làm cái gì đấy, đừng có làm loạn.”
Nàng thu hồi ngân châm vẫn sáng loáng như ban đầu, nét mặt chưa bao giờ cố chấp cùng nghiêm túc như vậy: “Tam điện hạ đã căn dặn, từ nay về sau, hễ là thức ăn của tiểu thư, Sơ Ảnh phải tự mình kiểm tra mới được, cho dù là ở trong vương phủ hay là quay về Tướng phủ cũng đều như vậy.”
———–
Thập Nhị Lưu Miện: mũ miện có 12 dải tua kết bằng trân châu ngọc quý. Tổng cộng phía trước phía sau có 24 dây.
Trải qua cuộc chiến ở Nghiệp Thành, tin tức ta và Liễm cùng đến Mạc Bắc đã không thể tiếp tục giấu giếm, ta không biết Nam Thừa Diệu sẽ thu xếp mọi chuyện thế nào, lại không biết phải đưa ra một câu giải thích ra sao với Thánh thượng và người đời, dù sao, ngày chúng ta tiến vào kinh thành, mọi người đều đổ xô ra đường, nhà nhà trong Thượng Kinh đều chạy tới ngoài cổng thành, sắp hai hàng nghênh đón, giữa những tiếng hoan hô đầy ngưỡng mộ kính yêu cũng không hề thiếu lời ca tụng Tam vương phi, bất giác làm ta có chút kinh ngạc.
Còn Sơ Ảnh đang ngồi trong xe ngựa cũng hưng phấn muôn phần: “Tiểu thư, tiểu thư, người xem, có nhiều người như vậy, họ đều ủng hộ người và Tam điện hạ nha!”
Ta nhìn nàng, bỗng nhiên nhớ đến ngày gặp lại nàng ở Nghiệp Thành thì tiểu nha đầu này cứ ôm ta thật chặc không chịu buông tay, khóc đến long trời lở đất, như thể không muốn che dấu một chút tình cảm quyến luyến không rời, mặc dù bây giờ chỉ là hồi tưởng lại, nhưng sâu trong đáy lòng của ta vẫn là một hồi lo lắng.
Ta cũng làm theo nàng, nhấc màn xe nhìn ra ngoài, liếc mắt một cái liền nhìn thấy trước mặt là “Đạo Ly Khinh Thông” cùng với bóng dáng anh tuấn trác tuyệt kia, áo giáp Bạch Vũ, phong thái kinh người.
Bên tai đều là âm thanh hoan hô ca tụng của dân chúng, trong khi khí thế của tam quân thì chỉnh tề như một, khí át trời cao, trong một thoáng, tầm mắt của ta có chút dây dưa, ngay đến bản thân cũng không phát giác.
Sơ Ảnh chậm rãi buông màn xe, lại vô tình nhìn thấy ta bất giác nghiêng đầu, không kìm được liền một mặt thì đem màn xe đang thả xuống một nửa kéo lên cao, một mặt che miệng cười nói: “Không thả không thả, phải để tiểu thư có thể nhìn thật rõ Tam điện hạ.”
Ta hơi lúng túng, gương mặt nóng lên, lườm nàng: “Em nói hưu nói vượn cái gì thế.”
Nàng cười đến cong cong đôi mắt, thấy ta không còn thẹn thùng hướng mặt ra ngoài, nên buông màn xe xuống, nhích tới bên cạnh ta, ôm lấy cánh ta của ta, nghiêng cái đầu làm nũng, nói: “Tiểu thư, tại sao phải ngượng ngùng chứ, Sơ Ảnh nhìn thấy cảnh tượng giữa người và Tam điện hạ trên suốt đoạn đường, không biết trong lòng có bao nhiêu là vui mừng đâu! Nếu tướng gia và phu nhân mà biết, cũng sẽ vui mừng . . .”
Nàng vừa nói, đột nhiên nghĩ ra điều gì liền lên tiếng nói: “Tiểu thư, chừng nào thì người sinh hạ tiểu thế tử hoặc tiểu quận chúa đây, đến lúc đó . . . ưmh . . .”
Ta vô cùng lúng túng, dưới tình thế cấp bách buộc phải bụm miệng của nàng lại: “Nha đầu nhà ngươi nha, không biết là học theo ai, chỉ toàn nói những chuyện không đâu!”
Nàng mỉm cười tránh khỏi ta: “Thành thân sinh con, vốn là chuyện thường tình của con người, tiểu thư còn e thẹn cái gì?”
Gương mặt ta càng nóng lên, trừng mắt nhìn nàng, cố tình nói: “Chuyện thường tình của con người sao, ta thấy em cũng đã lớn, chờ khi có cơ hội ta sẽ xin mẫu thân tìm giúp em một cửa hôn sự thật tốt, em có chịu không?”
Nàng hoảng sợ, cuống quít nói: “Tiểu thư, người nói cái gì vậy, ai Sơ Ảnh cũng không muốn, chỉ muốn ở bên tiểu thư cả đời!”
Ta thích thú nhìn nàng: “Thành thân sinh con, vốn là chuyện thường tình của con người, đây là do em nói.”
“Tiểu thư, là em sai rồi? Sau này Sơ Ảnh không dám chế nhạo tiểu thư nữa!” Càng lúc nàng càng nôn nóng, ôm lấy cánh tay của ta, cuống quít xin tha thứ.
Ta nhìn dáng vẻ này của nàng, nhịn không được mà nở nụ cười, nàng thấy ta mỉm cười, hiểu ra chẳng qua là ta chỉ nói đùa, mới thở một hơi thả lỏng, ngay lập tức lại xoay người vùng lên, không chịu buông tha: “Tiểu thư, từ lúc nào mà người lại học theo Tam điện hạ, thích trêu đùa người khác, điện hạ trêu chọc tiểu thư, thế là người liền đem toàn bộ mà dùng trên người Sơ Ảnh . . .”
Đang nói, xe ngựa đã chậm rãi dừng lại, rất nhanh liền có thái giam thay ta nhấc rèm xe, bên trong khoan xe chật hẹp, ngay lập tức sáng lên, mà ở đầu bên kia ánh sáng, Nam Thừa Diệu chậm rãi bước đến, mỉm cười, đưa tay về phía ta.
Ta nhẹ nhàng trao tay vào lòng bàn tay của hắn, để cho hắn dìu ta xuống xe, bước vào cửa chính Thừa Thiên của Tử Kinh cung, con đường vua đi, xuyên qua Gia Đức môn, Thái Cực môn, Chu Minh môn, Lưỡng Nghi môn, cuối cùng là đến trước Tuyên Chính điện.
Sắc mặt hôm nay của Thánh thượng vẫn không được tốt, nhưng có lẽ bởi vì lần này Nam Thừa Diệu lập công lớn, cho dù ốm đau, ông ta vẫn thân chinh đón chào.
Ta quỳ gối ở phía sau Nam Thừa Diệu, theo như quy cũ, đối với vị thiên tử ở trên thềm ngọc, quốc lễ đi trước gia lễ đi sau.
Thánh thượng tự mình bước xuống thềm ngọc, tự tay đỡ Nam Thừa Diệu, cũng cho gọi thái giám đến nâng ta đứng dậy.
Dung nhan của thiên tử ẩn bên dưới Thập Nhị Lưu Miện (1), màu ngọc đỏ, trắng, xanh, vàng lay động, biểu cảm nhìn không mấy thân thiết.
Giọng nói của ông ta nghe có vẻ không được đủ hơi, nói với Nam Thừa Diệu: “Lần này hoàng nhi bình định phiến loạn Bắc Hồ, lấy được lòng dân ở Mạc Bắc, nâng cao quốc uy của Nam Triều ta, công lao to lớn, trẫm rất vui mừng.”
Nam Thừa Diệu mỉm cười đáp: “Được thánh minh của phụ hoàng soi sáng, nhi thần nào dám cướp công của người khác mà bảo của mình.”
Hoàng thượng ha ha cười, vẻ lạnh cứng ở giữa đôi mày tan đi một ít, tuỳ ý vỗ lên vai hắn, sau đó giữ chặt, cũng không hề buông ra, ngược lại còn kéo hắn cùng hướng mặt về phía ta, lên tiếng nói: “Khó có được một vị Vương phi hiểu rõ đại nghĩa, chịu vì quốc gia mà xem nhẹ sống chết, quả nhiên là bậc cân quấc không thua đấng mày râu *cân quấc: khăn trùm đầu, ý chỉ phụ nữ; mày râu: chỉ đàn ông*, một nữ nhân tầm thường sao có thể cùng ngươi hứng chịu mạo hiểm như vậy?”
Ta có phần mù mờ khó hiểu, chỉ có thể hiền lương rũ xuống ánh mắt, mang theo nụ cười khẽ, không nói một lời.
Nam Thừa Diệu cười đáp: “Quốc gia nước nhà, không có nước làm sao có nhà, đây vốn là việc mà nội nhân của nhi thần phải làm.” *nội nhân: người bên họ vợ*
Hoàng thượng nghe xong lời nói của Nam Thừa Diệu, cười một cái rồi hỏi ngược lại ta: “Thế còn Tam vương phi, ngươi cũng nghĩ như vậy sao?”
Ta dịu dàng cười đáp: “Nhi thần không biết đến những đạo lý to lớn đó, chỉ biết thê tử xem trượng phu là trời, nếu Tam điện hạ đã dặn dò, bất kể thế nào nhi thần cũng nghe theo.”
Ta nhìn thấy sự ngờ vực trong ánh mắt của hoàng thượng dần giảm đi, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Ta là Tam vương phi đương triều, thê tử của Nam Thừa Diệu, cũng là nữ nhân của Mộ Dung gia, mà lần này Liễm lập được chiến công, chắc chắn sẽ được phong thưởng thật hậu, như vậy giờ này khắc này, nhất định ta không được biểu hiện thêm bất kì một chút năng lực nào.
Hoàng thượng ra chiếu khao thưởng cho tất cả binh sĩ canh giữ trên dưới Thượng kinh cùng với đoàn quân khải hoàn đang dàn trận ngoài cổng thành, Nam Thừa Diệu thân là chủ soái, hiển nhiên là phải tham dự.
Với một nơi như vậy, ta lại là thân đàn bà con gái, tất nhiên là không tiện đi theo, thái giám quản lý trong cung sớm đã chuẩn bị xe ngựa, đưa ta trở về Tam vương phủ.
Mọi người trong Tam vương phủ đã nhận được tin tức từ sớm, Tần An dẫn theo Tầm Vân, Trục Vũ cùng một đám gia nhân trong phủ, cung kính đứng hầu bên ngoài cổng lớn của Vương phủ, không biết đã đợi bao lâu.
Kiến lễ qua đi, ta trở về Mặc Các, bởi vì Nam Thừa Diệu vẫn chưa hồi phủ, Tần An cùng với Tầm Vân Trục Vũ cũng đi theo hầu hạ.
Bên trong Mặc Các lúc ta quay về so với khi ta rời đi cũng không có gì thay đổi, vẫn sạch sẽ như lúc ban đầu, không nhìn ra một chút dấu vết cho thấy chủ nhân đã rời đi, ta mỉm cười nhìn về phía bọn người Tần An: “Làm phiền Tần tổng quản và hai vị cô nương lo lắng.”
Tần An vội vàng đáp: “Vương phi ngàn vạn lần đừng nói như vậy, đều là chuyện hạ nhân phải làm.”
Đang nói, Tầm Vân đón lấy một ly Bích Loa Xuân từ trong tay tiểu nha hoàn ở phía sau, giọng nói giữ lễ: “Vương phi đi đường mệt nhọc, trước tiên hãy uống ngụm trà cho thấm giọng.”
Ta tiếp nhận, còn chưa kịp cảm tạ, Sơ Ảnh đã chặn tay của ta lại: “Tiểu thư, chờ một chút!”
Ta có chút khó hiểu, mãi cho đến khi nhìn thấy nàng rút ra một ngân châm từ trong ngực áo để thử tách trà thì mới hiểu ra, không khỏi có phần khó xử, vừa cảm thấy hơi có lỗi nhìn về phía Tầm Vân, vừa vươn tay ngăn hành động của Sơ Ảnh: “Em đang làm cái gì đấy, đừng có làm loạn.”
Nàng thu hồi ngân châm vẫn sáng loáng như ban đầu, nét mặt chưa bao giờ cố chấp cùng nghiêm túc như vậy: “Tam điện hạ đã căn dặn, từ nay về sau, hễ là thức ăn của tiểu thư, Sơ Ảnh phải tự mình kiểm tra mới được, cho dù là ở trong vương phủ hay là quay về Tướng phủ cũng đều như vậy.”
———–
Thập Nhị Lưu Miện: mũ miện có 12 dải tua kết bằng trân châu ngọc quý. Tổng cộng phía trước phía sau có 24 dây.
Bình luận facebook