Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 85
Ta tựa vào lồng ngực ấm áp vững chắc của Nam Thừa Diệu, nỗi lòng phức tạp khôn tả.
Thật sự, không phải là không hề oán hận.
Nếu như không phải hắn, không phải hắn . . .
Một cơn đau buốt lại bất chợt truyền đến, cơ thể căng cứng trong vô thức, ngón tay siết chặt lấy váy áo.
Giọng nói của hắn cũng căng thẳng lo lắng không kém, đôi tay gắt gao ôm lấy ta: “Thanh nhi, nàng đừng sợ, nàng sẽ không có việc gì, ta tuyệt đối không để nàng xảy ra chuyện!”
Tận dưới đáy lòng có một loại cảm giác đau đớn không thể khống chế mà cứ tiếp tục lan tràn, cố sức quay đầu, ta nhìn vào mắt hắn, khóe môi nở nụ cười đau thương mà lạnh buốt: “Điện hạ, người có thể đảm bảo đứa con trong bụng thần thiếp cũng sẽ không xảy ra chuyện chứ?”
Vẻ hoảng sợ đau xót bỗng chốc ánh lên trong đôi mắt hắn, đôi tay cũng bất giác tăng thêm sức lực, giữ chặt lấy đôi vai của ta, hỏi: “Nàng nói cái gì?”
Ta hít sâu một hơi, rồi lại thở ra, nhưng vẫn không có tác dụng, cố gắng nhắm chặt mắt, nhưng không thể ngăn cản dòng nước mắt đang lặng lẽ chảy xuống: “Có lẽ thần thiếp đã mang thai, chỉ là, không biết có thể giữ lại đứa bé hay không!”
Không còn sức lực để nói thêm gì, cũng không thể tiếp tục kiên cường, ta nhắm mắt lại, để mặc cho hắn yên lặng ôm chặt lấy ta từng chút từng chút một, ai cũng không nói gì, nhưng ta có thể cảm nhận được, vòng tay của hắn truyền đến từng hồi cảm xúc kiềm nén, hắn và ta giống nhau, còn chưa kịp vui mừng đã rơi vào đau đớn, cứ để mặc mọi thứ bủa vây.
Ta cảm thấy bản thân rất là mệt mỏi, mê man hỗn loạn thiếp đi, hình như chung quanh có tiếng bước chân đến gần, nhưng lúc này ta không còn khả năng để tâm đến, chỉ vươn tay che chở lên bụng của mình, sau đó liền mặc kệ bóng tối mềm mại kia từng chút một vây lấy ta.
Ta không biết mình đã ngủ bao lâu, mãi cho đến khi có tiếng vang đứt quãng truyền vào trong tay —-
” . . . Trong cơ thể từng có ‘Thiên nhật túy lan . . . Nội tặc . . . đã lâu như vậy . . .cũng không tra ra . . .”
” . . . Tần An vô năng . . . Thứ tội . . .”
Khẽ cử động thân mình, mí mắt giương cao, không ngờ ta vẫn còn tựa vào trong lòng Nam Thừa Diệu, hắn thấy ta tỉnh lại, nét mặt liền dịu đi, lên tiếng bảo Tần An ở bên ngoài bình phong lui ra, sau đó vừa vui mừng vừa yêu thương nắm lấy tay ta, cùng đặt lên vùng bụng vẫn còn bằng phẳng của ta: “Con của chúng ta đã được hơn một tháng.”
Tảng đá nặng nề luôn đè nặng trong lòng bỗng chốc được giải phóng.
“Điện hạ, ta . . .”
Lời nói còn chưa dứt, tựa như sợi tơ vui mừng ấm áp còn chưa kịp phủ khắp đáy lòng đã đột nhiên đứt đoạn.
Ngoài cửa, là giọng nói bỏng rát của Hồng Nhân.
“Để cho ta vào . . .ta muốn gặp điện hạ . . . điện hạ . . . điện hạ . . . Tiểu thư của nô tỳ đột nhiên ngất đi . . . Nô tỳ không biết nên làm sao mới tốt. . .điện hạ . . . người nhanh đi xem thế nào . . . “
Vòng tay hắn ôm ta có phần khựng lại.
Đôi mắt của hắn sâu không thấy đáy, có ánh sáng tối tăm chợt lóe rồi biến mất, nhưng đợi khi ta nhìn kỹ lại, hắn đã chầm chậm nhắm mắt, khuôn mặt anh tuấn không hề có một chút cảm xúc gì, vô cùng bình tĩnh.
Ta gần như không dám tin khi thấy hắn buông lỏng vòng tay đang ôm lấy ta, lại đỡ ta nằm xuống giường, cúi người kéo chăn.
Đôi mắt sâu thẳm thâm trầm của hắn ngừng lại vài giây trên gương mặt ta, tựa như ẩn chứa trong đó là những ưu tư nhu tình, nhưng cuối cùng lại không hề nói gì, kiên quyết đứng dậy, bước nhanh ra cửa, giọng nói âm vang chứa đựng cái rét lạnh mà vẻ ngoài không hề có: “Còn không mau buông nàng ra . . . Thân mình Ngâm Ngâm không tốt, không phải ta đã căn dặn các ngươi phải chăm sóc nàng sao, làm thế nào mà ngất đi, gọi thái y chưa . . .”
Ta nghe giọng nói của hắn càng ngày càng xa, hai tay chậm rãi xoa lên bụng của mình.
Hạ ánh mắt, mỉm cười khẽ nói: “Không sao, không sao, con còn có ta, mẫu thân sẽ bảo vệ con, tuyệt đối không để kẻ nào có thể làm hại đến con, quyết không!”
Thật sự, không phải là không hề oán hận.
Nếu như không phải hắn, không phải hắn . . .
Một cơn đau buốt lại bất chợt truyền đến, cơ thể căng cứng trong vô thức, ngón tay siết chặt lấy váy áo.
Giọng nói của hắn cũng căng thẳng lo lắng không kém, đôi tay gắt gao ôm lấy ta: “Thanh nhi, nàng đừng sợ, nàng sẽ không có việc gì, ta tuyệt đối không để nàng xảy ra chuyện!”
Tận dưới đáy lòng có một loại cảm giác đau đớn không thể khống chế mà cứ tiếp tục lan tràn, cố sức quay đầu, ta nhìn vào mắt hắn, khóe môi nở nụ cười đau thương mà lạnh buốt: “Điện hạ, người có thể đảm bảo đứa con trong bụng thần thiếp cũng sẽ không xảy ra chuyện chứ?”
Vẻ hoảng sợ đau xót bỗng chốc ánh lên trong đôi mắt hắn, đôi tay cũng bất giác tăng thêm sức lực, giữ chặt lấy đôi vai của ta, hỏi: “Nàng nói cái gì?”
Ta hít sâu một hơi, rồi lại thở ra, nhưng vẫn không có tác dụng, cố gắng nhắm chặt mắt, nhưng không thể ngăn cản dòng nước mắt đang lặng lẽ chảy xuống: “Có lẽ thần thiếp đã mang thai, chỉ là, không biết có thể giữ lại đứa bé hay không!”
Không còn sức lực để nói thêm gì, cũng không thể tiếp tục kiên cường, ta nhắm mắt lại, để mặc cho hắn yên lặng ôm chặt lấy ta từng chút từng chút một, ai cũng không nói gì, nhưng ta có thể cảm nhận được, vòng tay của hắn truyền đến từng hồi cảm xúc kiềm nén, hắn và ta giống nhau, còn chưa kịp vui mừng đã rơi vào đau đớn, cứ để mặc mọi thứ bủa vây.
Ta cảm thấy bản thân rất là mệt mỏi, mê man hỗn loạn thiếp đi, hình như chung quanh có tiếng bước chân đến gần, nhưng lúc này ta không còn khả năng để tâm đến, chỉ vươn tay che chở lên bụng của mình, sau đó liền mặc kệ bóng tối mềm mại kia từng chút một vây lấy ta.
Ta không biết mình đã ngủ bao lâu, mãi cho đến khi có tiếng vang đứt quãng truyền vào trong tay —-
” . . . Trong cơ thể từng có ‘Thiên nhật túy lan . . . Nội tặc . . . đã lâu như vậy . . .cũng không tra ra . . .”
” . . . Tần An vô năng . . . Thứ tội . . .”
Khẽ cử động thân mình, mí mắt giương cao, không ngờ ta vẫn còn tựa vào trong lòng Nam Thừa Diệu, hắn thấy ta tỉnh lại, nét mặt liền dịu đi, lên tiếng bảo Tần An ở bên ngoài bình phong lui ra, sau đó vừa vui mừng vừa yêu thương nắm lấy tay ta, cùng đặt lên vùng bụng vẫn còn bằng phẳng của ta: “Con của chúng ta đã được hơn một tháng.”
Tảng đá nặng nề luôn đè nặng trong lòng bỗng chốc được giải phóng.
“Điện hạ, ta . . .”
Lời nói còn chưa dứt, tựa như sợi tơ vui mừng ấm áp còn chưa kịp phủ khắp đáy lòng đã đột nhiên đứt đoạn.
Ngoài cửa, là giọng nói bỏng rát của Hồng Nhân.
“Để cho ta vào . . .ta muốn gặp điện hạ . . . điện hạ . . . điện hạ . . . Tiểu thư của nô tỳ đột nhiên ngất đi . . . Nô tỳ không biết nên làm sao mới tốt. . .điện hạ . . . người nhanh đi xem thế nào . . . “
Vòng tay hắn ôm ta có phần khựng lại.
Đôi mắt của hắn sâu không thấy đáy, có ánh sáng tối tăm chợt lóe rồi biến mất, nhưng đợi khi ta nhìn kỹ lại, hắn đã chầm chậm nhắm mắt, khuôn mặt anh tuấn không hề có một chút cảm xúc gì, vô cùng bình tĩnh.
Ta gần như không dám tin khi thấy hắn buông lỏng vòng tay đang ôm lấy ta, lại đỡ ta nằm xuống giường, cúi người kéo chăn.
Đôi mắt sâu thẳm thâm trầm của hắn ngừng lại vài giây trên gương mặt ta, tựa như ẩn chứa trong đó là những ưu tư nhu tình, nhưng cuối cùng lại không hề nói gì, kiên quyết đứng dậy, bước nhanh ra cửa, giọng nói âm vang chứa đựng cái rét lạnh mà vẻ ngoài không hề có: “Còn không mau buông nàng ra . . . Thân mình Ngâm Ngâm không tốt, không phải ta đã căn dặn các ngươi phải chăm sóc nàng sao, làm thế nào mà ngất đi, gọi thái y chưa . . .”
Ta nghe giọng nói của hắn càng ngày càng xa, hai tay chậm rãi xoa lên bụng của mình.
Hạ ánh mắt, mỉm cười khẽ nói: “Không sao, không sao, con còn có ta, mẫu thân sẽ bảo vệ con, tuyệt đối không để kẻ nào có thể làm hại đến con, quyết không!”
Bình luận facebook