-
Chương 59: Ngoại truyện Ngô Vân Thiều
Lúc Ngô gia bị bắt bỏ tù, trên người ta hãy còn khoác tấm áo cưới, ngồi trong phòng tân hôn phấn khỏi đợi lang quân của mình.
Mới đầu nghe cả phủ ồn ào, ta còn tưởng tiệc tổ chức tiết mục náo nhiệt gì, nhưng dần dần âm thanh đó càng lúc càng kỳ quái, chẳng hề giống tiếng chúc tụng hoan hỉ chút nào.
Ta hỏi ma ma bên cạnh, giọng bà ấy rõ ràng ngập tràn bất an, vậy mà còn an ủi ta, bảo ta đừng lo lắng. Bà ấy là bà vú chăm sóc ta từ nhỏ, dù ta có lớn đến cỡ nào đi chăng nữa, bà ấy vẫn cứ thích coi ta như một đứa nhỏ.
Trước khi ra cửa, bàn tay thô sần của ma ma cẩn thận sửa sang lại khăn voan và quần áo cho ta, giọng điệu như dỗ dành trẻ con: “Tiểu thư tạm ngồi ở đây, lão nô ra tiền viện xem tình hình sao, ngày đại hỷ thế này, không khỏi có hơi ầm ĩ. Khăn voan của tiểu thư phải giữ cho vương gia vén, người nhất định không được tự tiện làm gì đâu đấy, lão nô đi một tí là về ngay.”
Rồi ma ma đi, thật lâu không thấy quay lại. Ta ngồi im lìm, toàn thân đau nhức cũng không dám lộn xộn, ma ma đã nói rồi, khăn voan của ta phải chờ lang quân của mình vén.
Nhưng tới cuối cùng, ta chẳng đợi được người phải vén khăn voan kia, mà chỉ thấy ma ma lảo đảo kinh hoàng trở về. Đọc full tại Vietwriter
Bà ấy nói, Tề vương mưu nghịch bị bắt, toàn bộ Ngô gia đều vào ngục.
Rốt cuộc tấm khăn voan bị chính tay ta giật ra, trang sức đầy đầu bị kéo thành mớ rối tung, rơi cả xuống người.
Ta nghĩ chắc rằng có người đổ oan cho cha mẹ mình, từ trước tới giờ ở trước mặt ta bọn họ luôn tốt đẹp như thế, sao có thể làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo đó cơ chứ?
Ta muốn tìm Cao Yển nói rõ nguyên nhân, nhưng lại bị người giam lỏng.
Gào khóc chửi bới mấy hồi mà chỉ tốn công vô ích, cuối cùng ta vẫn bị người khác trông chừng, không được đặt chân ra ngoài một bước.
Vì vậy, ta không ăn không uống, tới cùng ta như biến thành kẻ tâm thần cuồng dại, chịu không nổi nữa mà ngất lăn ra.
Khi tỉnh lại, rốt cuộc cũng gặp được người mình luôn tâm tâm niệm niệm kia.
Ta ngọ nguậy gượng ngồi dậy, túm lấy ống tay áo chàng, hỏi: “Cha mẹ ta đâu?”
Cao Yển chậm rãi rút tay áo mình về, né tránh ánh mắt của ta, mở miệng: “Ngô gia nhúng tay vào án mưu phản của Tề vương, đã bị bắt hết hỏi tội.”
Ta biết việc này, cũng biết chàng chắc chắn sẽ không tin lời ta nói, thế rồi ôm lấy tia hy vọng nhỏ nhoi còn sót, hỏi: “Ta còn cơ hội gặp mặt cha mẹ ta lần cuối không?”
Bấy giờ, chàng không im lặng nữa, chỉ gật đầu hết sức khó khăn.
Vậy là ta vội vã chỉnh đốn lại bản thân cho sạch sẽ, theo chàng vào nhà lao.
Trong nhà lao, cha mẹ ta mặt xám mày tro, mẹ ta khóc lóc xin ta cứu họ, trái ngược với cha ta vô cùng ung dung bình tĩnh.
Sau đó ta mới biết không phải cha bình tĩnh, mà ông đã biết số phận của mình không người nào xoay chuyển nổi. Nên ông mới nói, thắng làm vua thua làm giặc, sẵn sàng đặt cược, sẵn sàng chịu thua.
Nhà lao tiếng khóc văng vẳng, đầu ta như muốn nổ tung, vốn dĩ ta tin chắc nịch là Ngô gia bị người hãm hại, nhưng nhìn dáng vẻ hiện giờ của cha mình, ta đã có phần dao động.
Dần dà, mẫu thân dường như cũng tỉnh táo lại, bà khẽ giọng nghẹn ngào, bảo ta ngày sau cố mà chăm sóc mình thật tốt, bởi vì không ai có thể chăm sóc được cho cho ta.
Trong đám người than khóc, giọng hùng hùng hổ hổ của người anh trai thứ mười một rõ mồn một. Anh ta đang rủa xả Lương Tú là nha hoàn cũ của ta, chửi gì mà cái ngữ đĩ thõa vô tình xưa nay… Mọi lời dơ bẩn khó nghe đều đổ hết lên đầu Lương Tú, có cả mấy tên thứ tử tầm thường cũng nhao nhao phụ họa theo. Đọc full tại Vietwriter
Ta không rõ Lương Tú tính luôn trầm mặc ít nói kia động vào tên Thập Nhất này kiểu gì, cũng không hiểu tại sao đã lúc này rồi mà anh ta vẫn còn mắng chửi Lương Tú.
Sau khi Ngô Thập Nhất chửi Lương Tú xong, dừng lát rồi lại hung tợn nhìn về phía ta, anh ta bảo ta có mắt như mù, là đồ sao chổi xui xẻo, nên người bên cạnh ta cũng chả phải loại gì tốt đẹp.
Tựa hồ chửi chưa đã nghiền, nhưng ngay sau đó đã bị cái tát đau điếng người cha ta cắt ngang, ông thở hồn hển: “Chính chúng mày hoang dâm giờ mà còn trách ai, kẻ mang tai họa mới gây ra tai họa!”
Ngô Thập Nhất bưng mặt, ngồi xổm một bên im thin thít.
Một lúc lâu sau cha mới nhìn qua ta hãy còn đang luống cuống, thả chậm giọng bảo: “Con hãy tự chăm sóc tốt cho mình.”
Ta muốn hỏi, đến cùng là chuyện quái quỷ gì đang xảy ra, cha đã làm những gì?
Nhưng từ đầu chí cuối ông ấy không hề nói.
Thời gian từng giây trôi qua, Cao Yển đi vào gọi ta.
Lúc trông thấy chàng, sắc mặt cha ta tức thì sa sầm, nhưng nhìn thoáng qua ta đang đứng bên, cha mới nghiêm mặt, cứng nhắc nói: “Tần vương quả là cao tay.”
Cao Yển không nán lại lâu, lẳng lặng kéo ta ra ngoài.
Dù ta có hỏi đến rách cả môi, chàng vẫn cứ trơ trơ như tảng đá, không thốt một lời.
Ta ôm lấy niềm hy vọng mơ hồ mà nghĩ rằng, nếu Cao Yển có thể bảo vệ ta, nói không chừng cũng có thể bảo vệ cha mẹ ta. Đọc full tại Vietwriter
Nhưng khoảng thời gian sau đó, cho dù ta có lấy mạng mình ra dọa dẫm, thái độ của chàng chẳng hề lung lay, chỉ hời hợt sai người khác trông chừng ta thật kỹ.
Có thể do ta ầm ĩ cả ngày như bị điên, Lý Mậu Sơn luôn theo bên chàng đã vài lần tới gặp riêng ta. Ông ta nói, hiện tại Cao Yển đã cố gắng hết sức, cả Ngô gia bắt tay với Tề vương mưu nghịch là chuyện đã được chứng thực, giữ lại ta đã là một chuyện rất khó khăn với Cao Yển.
Mẹ ta cũng gạt nước mắt, cố trấn định nói với ta, Ngô gia giờ chỉ còn mình ta, nên nhất định ta phải sống cho thật tốt.
Quậy mệt rồi, cũng có khi là tỉnh táo rồi, cuối cùng ta cũng bình tĩnh được.
Ai ai cũng muốn ta sống tốt, nhưng cuộc sống của ta ngày ngày trôi qua hệt như cái xác không hồn, chả biết cách sống ấy của ta có tính là phụ lòng bọn họ hay không nữa.
Ta không còn khóc đòi gặp Cao Yển, đương nhiên chàng sẽ chẳng bao giờ chủ động tới tìm ta.
Ta lại đi một chuyến đến Tề vương phủ, phải đút lót rất nhiều tiền bạc, vậy nhưng rốt cuộc họ thực sự cũng cho ta vào trong. Ta tìm thấy biểu ca tại khu viện nơi Lương Tú từng ở, Đại hoàng tử khí phách phi phàm, phong độ kiêu ngạo khi xưa nay lại hóa thành một con ma men cả người sực mùi rượu, trông chán chường không tả nổi.
Ta gọi hắn vài tiếng, hắn vẫn phớt lờ như chẳng hề nghe thấy.
Cuối cùng ta hỏi: “Lương Tú đã làm gì?” Đọc full tại Vietwriter
Lúc này, biểu ca mới bừng tỉnh như vừa thoát khỏi giấc chiêm bao, hắn nhìn về phía ta, cặp mắt trống rỗng đáng sợ: “Cô ta làm điều cô ta nên làm.”
Ta không hiểu.
Bất chợt biểu ca bật cười, vừa cười rồi lại vừa khóc: “Vốn dĩ ta cứ tưởng thủ đoạn của cô ta tàn nhẫn, không tiếc hai bàn tay mình dính máu tươi là vì để trải đường cho ta, nên ta mới làm theo mong muốn của cô ta, kéo cả Ngô gia xuống nước, cho dù có tàn nhẫn đến đâu, bằng bất cứ giá nào, cũng phải dùng tốc độ nhanh nhất tranh giành chém giết. Nhưng tới cuối cùng ta mới phát hiện, hóa ra con đường cô ta trải cho ta, là một con đường chết.”
Tại sao những lời bọn họ nói dường như ta đều nghe không hiểu?
Rõ ràng lúc trước khi Lương Tú ở bên cạnh ta, chỉ là một nha hoàn tính tình ôn hòa mà thôi.
“Rốt cuộc Lương Tú bị làm sao?”
Biểu ca thu mắt, không nhìn ta nữa, nói như đã đánh mất linh hồn: “Mấy ngày trước vị kia trong cung “tốt bụng” gửi phong thư cho ta, nói là không thể khiến ta thua mà chẳng hiểu lý do mình thua.”
Ta nhìn thấy có cục giấy ngấm nước ố bên trong vò rượu nằm lăn lóc dưới đất, biểu ca không nói, ta bèn tự mình nhặt lên.
Mở tờ giấy Tuyên Thành ra, phần lớn chữ trên giấy đều bị rượu làm nhòe hết cả đi, nhưng cũng không ảnh hưởng mấy tới đại ý cất sau những con chữ.
Nói rằng, vài năm trước Lương Tú tổn thương cơ thể, về sau không thể sinh con được nữa.
Mà “vài năm trước” này, chính là ngày tháng ở Ngô phủ.
Ta chợt nhớ tới tên thứ tử chẳng nên thân của cha mình, mỗi lần nhắc là mẹ tỏ rõ thái độ chán ghét, luôn nhắc nhở ta đừng tiếp xúc với bọn họ.
Căn phòng yên tĩnh đến ngột ngạt, lẫn vào cùng mùi rượu nồng nặc, chỉ khiến con người ta thấy buồn nôn.
Sau cùng, biểu ca mở miệng xua đuổi ta: “Muội về làm cho tốt vai trò Tề vương phi của muội đi.”
Không biết vì sao, ánh mắt biểu ca nhìn ta, ngoài mảng tối tăm trống hoác ra, thoáng như còn xen lẫn nỗi niềm thương hại.
Rõ ràng là ta đứng, quần áo sạch sẽ chỉnh tề, nhưng hắn người ngợm bẩn thỉu lại đang thương hại ta.
Chả hiểu cái nhìn của hắn, ta vội vã trốn chạy về Tần vương phủ như chột dạ.
Đã biết người Ngô gia không phải vô tội, ta không thể đứng trước mặt Cao Yển, làm ra vẻ đúng lý hợp tình mà bảo chàng cứu người nhà ta được. Thế nên ta cứ trốn biệt trong phòng, lơ mơ sống qua ngày. Đọc full tại Vietwriter
Ma ma không chịu được, gạt nước mắt cầu xin ta phải sống thật tốt. Ta cũng muốn lắm chứ, nhưng ta không tài nào bỏ hết tim gan, chẳng cần lo nghĩ mà sống cuộc đời cho riêng mình.
Chung quy, ma ma vẫn là lão nhân duy nhất bên cạnh ta, chứng kiến mái đầu bạc trắng qua từng ngày của bà ấy, rốt cuộc ta cũng nghe lời bà ấy nói, đi tìm Cao Yển cầu xin một cuộc sống êm đẹp.
Ta bưng bát canh ngọt do ma ma chuẩn bị, đến phòng ở của Cao Yển.
Chàng vẫn chưa về, một mình ta ngồi trong phòng chờ. Nhìn ánh nến trên bàn dần yếu, ta bèn bước qua cắt bấc. Lúc buông kéo, thì vô tình trông thấy có mấy bản phổ nhạc nằm lung tung.
Nhớ về quãng thời gian vô tư vô lự cầm thanh cổ sắt* của mình trước kia, sống mũi ta bất giác cay cay.
(*Cầm thanh cổ sắt: ý chỉ sự hòa hợp đôi lứa)
Tiện tay cầm phổ nhạc lên lật xem mấy lượt, bỗng ta cảm thấy có gì đó không ổn, lật tiếp mấy bản còn lại ra coi, bàn tay run bần bật liên hồi.
Nhìn quanh căn phòng, bài trí cực kỳ đơn giản, ngoài những đồ dùng thiết yếu cho sinh hoạt thường ngày, gần như là không còn vật trang trí nào khác.
Trong phòng này không hề có nhạc cụ, tại sao lại xem phổ nhạc?
Ta xoay người tìm kiếm gần chỗ bàn sách, cuối cùng cũng trông thấy có một góc khuất nhét vừa một chiếc thùng lớn nằm bên cạnh giá sách, mặt trên của thùng vô cùng sạch sẽ.
Ta mở thùng ra. Trên cùng là bó hoa đã khô xác, bên dưới là những bản phổ nhạc, kỳ phổ, và vài cuốn tạp ký được xếp gọn gàng ngăn ngắn. Ta bắt tay vào đọc từng cái một, chữ viết bên trong giống nhau y đúc. Nếu coi kỹ, sẽ phát hiện chữ viết ban đầu đầu thì đứt gãy, nhưng càng về sau lại càng trơn mượt.
Mấy bản vừa thấy ở bàn sách, nếu người ngoài nhìn vào, khả năng sẽ nghĩ đó là chữ Cao Yển. Nhưng ta không giống thế, trước kia lúc chưa xuất giá, ta đã từng vô số lần ngắm nhìn chữ của Cao Yển, sớm ngày ghi tạc vào lòng, nên dù là một chút xíu chênh lệch thôi ta cũng có thể nhận ra.
Chữ trong bộ sách này, so với chữ của Cao Yển thì thiếu đi vài phần công lực, nhưng cũng nhiều hơn vài phần thanh tú. Đọc full tại Vietwriter
Ta sực nhớ không rõ là năm ngoái hay năm kia, có lần đang nói chuyện trong phủ của biểu ca, hạ nhân phủ Cao Yển thì thầm vào tai chàng gì đó, mà nghe xong chàng lập tức đứng dậy cáo từ.
Lúc ấy biểu ca dõi theo bóng lưng chàng, cười nói: “Biểu muội cần phải cẩn thận đấy.”
Lòng ta không cam, ngày hôm sau đã lên đường tới phủ, còn phái nha hoàn của mình vào phủ chàng hỏi thăm. Bấy giờ mới hay hôm qua Cao Yển về phủ, đi được nửa đường lại được hạ nhân trong viện báo phải vào cung.
Đó là lần đầu tiên ta gặp nha hoàn tên Đồ Mi kia, nàng ta chép sách trong phòng Cao Yển, tuy đầu luôn cúi, lặng im giữ quy củ, nhưng chẳng hiểu tại sao ta cứ nhìn nàng ta là bụng dạ lại khó chịu hết sức.
Giờ ta biết rồi, hóa ra đây là trực giác của phụ nữ.
Có lần đến hoàng miếu, ta cố ý để nha hoàn của mình làm khó nàng ta, kỳ thực lúc ấy ta đã thấy bóng dáng Cao Yển đứng trong một góc, nhưng cuối cùng chàng chỉ lẳng lặng rời đi, không hề ra mặt giúp nàng ta. Nên ta những tưởng bản thân mình hiểu lầm chàng, trái tim bất an cũng bởi vậy mà buông lỏng.
Sau nữa, ta còn nói Ngô Thập Nhất muốn lấy nha hoàn kia, Cao Yển cũng không từ chối, chỉ bảo chờ ta vào cửa, ta muốn sắp xếp nha hoàn kia chỗ nào thì tùy.
Hiện tại ngẫm lại, ta đúng là vừa đáng buồn vừa nực cười, mới dễ dàng bị người ta lừa bịp dễ dàng như vậy.
Khi xưa, Cao Yển đối xử với ta ân cần nhã nhặn, ta tưởng mình đặc biệt, bởi vì một người luôn xa cách kiệm lời trước kẻ khác như chàng, mà đứng trước mặt ta lúc nào cũng “biết là sẽ nói, nói là nói hết”, thái độ cũng vô cùng ôn hòa.
Thế nên, khoảng thời gian này ta vẫn cứ dối gạt chính mình, giờ ta đã hoàn toàn tỉnh ngộ, cũng không cách nào tự che mắt mình nữa. Chàng tiếp cận ta, tốt với ta, chẳng qua là vì làm như vậy có lợi cho kế hoạch của chàng mà thôi.
Như có con dã thú kiệt sức đang điên cuồng gào thét cào cấu trong đầu, ta không nhịn nổi nữa, quay người nhặt nến ném vào hộp gỗ.
Cỏ khô và giấy là những vật dễ bắt lửa, cơ hồ trong nháy mắt, lửa dần bùng lớn, chiếu rọi cặp mắt ta đỏ quạch.
Đột nhiên ta hiểu ra ánh nhìn thương hại của biểu ca lúc ở Tề vương phủ, vì từ lâu hắn đã biết, chúng ta đều là những kẻ ngốc đáng thương.
Hàm Ngọc đứng ngoài lớn tiếng gọi người vào cứu hỏa, mà ta lại lạnh lùng thờ ơ như thể đang xem một trò hề. Đọc full tại Vietwriter
Hạ nhân chưa vào cứu hỏa thì Cao Yển đã xuất hiện trước. Nhìn biểu cảm hệt mặt băng nứt vỡ của chàng, không còn sự điềm tĩnh trầm mặc của ngày thường, giờ phút này, hy vọng của ta cũng tan biến sạch.
Mới vừa đây thôi, ta còn ôm ấp niềm vọng tưởng nhỏ nhoi, cảm thấy chắc tại mình suy nghĩ quá nhiều. Giờ coi bộ, có lẽ chỉ là ta đã đoán đúng rồi.
Tới tận ngày hôm nay, ta chưa từng hiểu lầm sự khác biệt của chàng đối với nha hoàn kia.
Cao Yển xé màn dập lửa, hạ nhân ngoài cửa bưng nước chạy vào.
Ngọn lửa đã được dập, nhưng chỉ còn lại đống tro tàn và một chiếc hộp gỗ cháy đen trống rỗng.
Cao Yển đứng quay lưng về phía ta hồi lâu, hạ nhân đứng trong phòng câm bặt chẳng dám hé răng.
“Tại sao chàng muốn lấy ta?” Ta cũng không biết mình đã thốt ra câu hỏi này với tâm trạng thế nào.
Cao Yển chậm rãi ngoảnh đầu, ngoài dự đoán của ta, gương mặt chàng đã khôi phục lại vẻ hờ hững như trước.
Thực ra ta mong chàng hãy cứ ra sức mắng chửi ta, ít nhất có thể cho ta được nhìn thấy dáng vẻ nổi giận nhưng chân thật của chàng, vậy thì ta cũng có thể mắng trả không cần nể nang gì, trút hết mọi căm phẫn vì mình bị lợi dụng.
Nhưng Cao Yển chỉ quay đầu, bình tĩnh nói với Lý Mậu Sơn đứng bên cạnh: “Đưa nàng ấy về đi, lần sau không được phép cho vào viện của ta nữa.”
Chẳng đợi Lý Mậu Sơn ra lệnh cho người tới kéo đi, ta đã tự mình bước thẳng ra ngoài, rồi lại không kìm được mà nở nụ cười.
Mặc kệ ánh mắt giật mình của người khác, ta cứ cười suốt như thế cho tới khi nằm trên giường của mình, ta vẫn cười, cười đến độ mặt mũi buốt nhói.
Nhìn ma ma lo sốt vó, ta đẩy bà ấy ra, nói: “Ta không sao.” Đọc full tại Vietwriter
Tần vương phủ lúc nửa đêm im ắng lạ thường, ta đi bộ ra ao ở hậu viện, chẳng một ai phát hiện.
Dưới ánh trăng, mặt hồ lấp lánh, gợn sóng nhỏ nhấp nhô, khung cảnh đẹp đẽ yên bình, làm lòng ta sinh ra chút ít áy náy vì sắp phá hỏng bức tranh êm ái ấy.
Ta từng là đệ nhất quý nữ trong kinh thành này, gia thế hiển hách, cha mẹ hòa thuận, nhắm mắt chọn ra một trong bốn thứ cầm kỳ thi họa, cũng có thể khiến người khác dốc ruột gan mà khen không dứt miệng.
Dù cho miễn cưỡng chấp nhận sự suy tàn của gia tộc, trừng phạt đúng tội, vốn dĩ ta có thể nhẫn nhục sống cho qua ngày đoạn tháng, sống vờ như không hay không biết gì, cắn răng sống cùng nguyện vọng thân nhân. Nhưng sau hôm nay, ta không sống tiếp được nữa.
Từ nhỏ ta đã được nuông chiều, duy chỉ khi gặp Cao Yển, ta liền biến thành nữ tử tội nghiệp, nhục nhã và thậm chí còn chẳng bằng tên nô tài hạ đẳng.
Ta không thể chấp nhận thất bại như thế, cũng không thể gặp lại Cao Yển, vì cứ nghĩ tới chàng, ta sẽ lại nhớ về một bản thân si mê ngu dại, trao mình nhầm chỗ.
Trước khi rơi xuống dòng nước lạnh giá, trong đầu ta chỉ còn một ý nghĩa---
Kiếp sau ta sẽ không bao giờ… chủ động yêu một người nữa, cược một lòng một dạ, để rồi cuối cùng là thua không còn mang giáp.
Last edited: