-
Chương 60: Ngoại truyện Cao Yển
Ban đầu quyết định chuyển nha hoàn tên Đồ Mi kia vào viện của mình, thực sự chỉ là ngoài ý muốn. Mặc dù Tần vương phủ của Cao Yển khá ít người, tuy nhiên lai lịch ai nấy đều rất rõ ràng. Nên khi trong phủ bỗng dưng xuất hiện một nha hoàn không chỉ xuống nước cứu được người, mà còn nhận biết rất nhiều mặt chữ, khó lòng khiến người ta không nảy sinh đề phòng.
Tuy đã điều tra và biết nha hoàn này sạch sẽ, nhưng liên tiếp những hành vi của nàng không hề đơn giản.
Chiếc hộp trâm Hồ Nguyên Ly tặng nàng, cộng thêm Cao Thừa An vừa vào phủ, không chào không hỏi đã chạy tót đến phòng giặt tìm người, mới là lý do thực sự khiến Cao Yển chuyển nha hoàn kia về bên người mình.
Vì y muốn nhìn xem, rốt cuộc là tên nô tài thế nào, mà có thể khép mình sống trong phủ của y lâu như vậy, và rồi đã giở thủ đoạn gì, mà lại khiến cho bao nhiêu người chú ý đến.
Sau đó Cao Yển mới nhận ra, đây là cái sai đầu tiên y phạm phải, lệnh cho Lý Mậu Sơn điều nàng về đây hầu hạ, chỉ đơn giản nghĩ là thuận tiện cho việc giám sát mà thôi.
Lúc mới đến, Đồ Mi không gây rắc rối gì, Cao Yển cũng không quá để mắt tới nàng.
Cho tới tận ngày hôm ấy, y nghe nàng nói: “Tần vương phủ như ngôi nhà thứ hai của nô tỳ vậy, dù ngoài kia phú quý sang giàu mấy, nô tỳ càng mong muốn cuộc sống an ổn hơn.”
Một chữ đó khiến y ngẩn người hồi lâu. Đọc full tại Vietwriter
Nếu người khác có khả năng bám vào thái tử và hoàng trưởng tôn để bò lên, thì đâu cần đi theo Tần vương chẳng có cảm giác tồn tại là y đây nữa, đáng lẽ nàng phải sung sướng phấn khởi, nhưng nàng lại nói, Tần vương phủ là… nhà của nàng.
Ấy là lần đầu tiên Cao Yển nhìn thẳng vào nha hoàn này, có lẽ muốn thưởng vì tấm lòng trung trinh của nàng, Cao Yển đã cho nàng một công việc mới - tập viết.
Nàng biết nhiều chữ như thế, người dùng đúng việc thôi.
Lúc bị Đồ Mi vô tình phát hiện chuyện cứu Hồ Nguyên Ly, lòng Cao Yển từng có mấy phần do dự, rốt cuộc là giữ lại hay giết chết. Chẳng qua, sau khi nhìn thấy cánh tay đầy máu kia, ý muốn loại trừ hậu họa về sau bỗng hoàn toàn chôn vùi. Cao Yển nghĩ, mình phải giữ lại một kẻ tận tâm có năng lực làm việc cho mình, dù sao người trong tay y cũng không nhiều lắm, mà Đồ Mi trông có vẻ là rất thông minh.
Quyết định này, là bước sai thứ hai y phạm phải.
Lúc đó Cao Yển chỉ nghĩ, cô nương ôm được vàng là miệng sẽ cười ngoác tận mang tai này, giữ nàng lại bên mình xem chừng cũng khá hay.
Nên khi Cao Hoằng Lãng bất ngờ ngỏ lời xin người từ y, cảm giác bị phản bội trong lòng y tức khắc vọt tới đỉnh điểm, họa chăng là do y đã ôm ấp hy vọng với lòng trung thành của Đồ Mi, nên mới không thể dễ dàng tha thứ vì nàng đã thất hứa.
Lúc Đồ Mi quỳ trong phòng, Cao Yển cầm sách trong tay, nhưng tuyệt một tờ cũng chẳng đọc nổi, bởi lẽ y đang ra sức dằn nén cơn giận đang cuồn cuộn bùng lên, để bản thân không mất kiểm soát tại chỗ. Đọc full tại Vietwriter
Mà ngọn lửa thịnh nộ suýt nữa đã không khống chế được của Cao Yển, sau khi nghe những lời của Đồ Mi, phút chốc tan biến sạch sành sanh.
Nàng nói: “Nô tỳ đã sớm coi vương phủ như nhà của mình, xin vương gia đừng đuổi nô tỳ đi… Nô tỳ từ bé không được người nhà ưa mến, nên sau mới bị người nhà vứt bỏ, nếu vương gia muốn tặng nô tỳ cho người khác, vậy thì đó sẽ là lần thứ hai nô tỳ bị bỏ rơi.”
Vừa khéo, y cũng không được người nhà ưa mến.
Vừa khéo, y cũng bị chính người mẹ ruột thịt của mình bỏ lại trong hoàng cung.
Cảm giác từ nhỏ đến lớn luôn bị ruồng rẫy, người không trải qua, thì sẽ không bao giờ đồng cảm được.
Dường như, Cao Yển đã không thể coi nha hoàn trước mặt này chỉ là một cô nương thông minh bình thường nữa rồi.
Nên y mới bảo: “Những lời ngươi nói hôm nay, ta đều nhớ kỹ.”
Đây chính là cái sai lớn nhất y phạm phải, sai vì đã tin lời Đồ Mi. Đọc full tại Vietwriter
Người bên cạnh y chưa một ai nói ra những điều như vậy, dù là Lý Mậu Sơn, cũng chỉ tốt với y vì mẹ y. Còn Đồ Mi, dường như là người đầu tiên không hề có mục đích gì khác, sẵn sàng chọn con người của y.
Bởi vì là người đầu tiên, cho nên mới khiến y không phân biệt được thật giả.
Bởi vì là người đầu tiên, cho nên bất luận là xảy ra chuyện gì, y đều sẽ vững tin rồi cho rằng, Đồ Mi luôn luôn ở bên cạnh mình.
Sau lần cứu con gái Ngô gia ở bãi săn, đối mặt với thái độ thân thiết lạ thường của Cao Hoằng Lãng, lòng Cao Yển sinh ra nỗi bất an trước giờ chưa từng có, vì vậy y mới chẳng màng thương thế, vội vã chạy về phủ, cứ tưởng làm thế thì sẽ thoát được.
Song, thực tế không như y nghĩ, có một số việc, muốn tránh cũng không tránh nổi.
Một ngày trước lễ nhập liệm của Cao Thừa An, Cao Giới từng hỏi y một câu thăm dò: “Vị biểu muội kia của Tề vương, có phải nhiều ngày nay hay tới tìm đệ…”
Lời còn chưa dứt, Cao Yển đã lập tức lên tiếng cắt ngang: “Không có.”
Nhìn nét mặt hơi ngạc nhiên của Cao Giới, Cao Yển chợt phản ứng lại, nhận ra bản thân mình có vẻ quá mức sốt sắng muốn phủ nhận. Chẳng qua, y hiểu rõ ý đồ trong câu hỏi này của Cao Giới.
Đợi chờ sự kháng cự dâng trào từ đáy lòng qua đi, Cao Yển thả lỏng ngữ khí, tiếp tục giải thích: “Gặp mặt nói vài câu cảm ơn thôi, chỉ thế không hơn.”
Hồ Nguyên Ly ở bên tung nắp chén trà trong tay, giọng trêu chọc cà lơ phất phơ: “Hiện tại thời cơ đã đến, đầu tiên là một tên không rõ lai lịch tới phủ ta do thám, sau đó còn giở trò bày chuyện tiểu thư Ngô gia bị tập kích. Giờ Thừa…”
Chữ “An” chưa kịp thốt ra, Hồ Nguyên Ly tức thì ngậm chặt miệng.
Dẫu vậy, sắc mặt của Cao Giới trong phòng rõ ràng đã trắng đi vài phần.
Qua hồi lâu, Cao Giới chủ động phá vỡ bầu không khí im lặng, trong giọng nói tràn đầy mỏi mệt: “Ngày mai, các đệ chớ mà đến muộn.” Đọc full tại Vietwriter
Cao Yển và Hồ Nguyên Ly liếc mắt nhìn nhau, thấp giọng đồng thanh đáp lời.
Ra khỏi Đông cung, Hồ Nguyên Ly chăm chăm bước thẳng về phía trước, mặt dửng dưng như không, bụng dạ Cao Yển uất nghẹn, y nhìn bóng lưng nghênh ngang trước mặt, khẽ cất giọng châm chọc trào phúng: “Đi nhanh thế làm gì? Có tật giật mình à?”
Người Hồ Nguyên Ly hơi khựng, xoay người hỏi lại: “Ta có gì phải chột dạ chứ?”
“Nếu hôm ấy đệ biết rõ đó là âm mưu, tại sao lại không nhắc ta?” Đợi bao nhiêu ngày, rốt cuộc Cao Yển cũng có cơ hội hỏi ra vấn đề đó.
“Ta không nhắc nhở?” Hồ Nguyên Ly chỉ vào mình một cách cường điệu, “Chính huynh nói, hôm ấy ta nói với huynh bao nhiêu lần là đừng quan tâm đến sống chết của đích nữ Ngô gia kia, huynh có bỏ vào tai đâu, giờ còn trách ngược ta à?”
Thời điểm đó thái độ Hồ Nguyên Ly bất minh, lời nói căn bản không rõ ràng, tình hình nguy cấp, Cao Yển nào có biết hắn đang tốt bụng nhắc nhở, hay là giở thói hoang đường muốn xem trò vui?
Nhưng lý do này tất nhiên không thể mang ra để mà tranh cãi nghiêm túc với Hồ Nguyên Ly.
Trước khi Cao Yển rời đi, sau lưng lại truyền tới giọng thờ ơ của Hồ Nguyên Ly: “Cứu cũng đã cứu rồi, tự dưng khi không ban được ân huệ cho người ta, tốt quá còn gì, sao lại còn nổi nóng nữa?”
Cơ hồ là nháy mắt, Cao Yển bỗng nhận ra ý tứ sâu xa ẩn trong lời Hồ Nguyên Ly nói, y không khỏi nhếch môi cười lạnh: “Nếu đệ muốn, ân huệ này nhường cho đệ cả đấy.”
Tới Tần vương phủ, nỗi phiền muộn trong lòng Cao Yển vẫn chưa nguôi, nhưng trông thấy bóng người ngồi trước bàn vùi đầu chép sách, nét mặt y mới nhẹ nhàng thả lỏng đôi chút.
Tuy rơi vào bẫy, nhưng nếu y không muốn, hiển nhiên Cao Giới sẽ không bức ép y, chung quy rằng y chỉ là một vương gia chẳng quyền chẳng thế mà thôi.
Còn vì cớ gì phản ứng đầu tiên của y là không muốn, ngay chính y cũng không thể tỏ tường. Đọc full tại Vietwriter
Khóe mắt vô tình liếc thấy Lý Mậu Sơn đứng cạnh mỉm cười mà nếp nhăn hằn rõ, theo bản năng Cao Yển ngoảnh đầu đi, cả gương mặt nóng lên khó hiểu.
Nâng bước nhanh chóng vào phòng của mình, y “khụ” một tiếng, nói: “Chép tới đâu rồi?”
Đón lấy ánh nhìn của Đồ Mi, Cao Yển cảm thấy rất rõ ràng tâm trạng mình không còn đè nặng áp lực như ban nãy nữa.
Tuy nhiên Đồ Mi quá mức lý trí, ở trước mặt y lúc nào cũng đeo thêm chiếc mặt nạ cùng nụ cười giả dối. Tuy là quy củ đấy, nhưng lại khiến người ta không thoải mái nổi.
Cao Yển lén luyện tập rất nhiều lần, muốn nói với Đồ Mi, rằng nàng không phải tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của một nô tài từng phút từng giây… thậm chí vượt khỏi khuôn phép cũng được. Mà sau cơn bệnh dịch kia, cuối cùng lại khiến y mất đi cơ hội nói ra lời mình đã luyện tập bấy lâu.
Cao Giới bị cấm túc trong Đông cung, khàn giọng bảo: “Ta không muốn nghi ngờ đệ ấy, nhưng bọn đệ không biết, trước buổi săn bắn, đệ ấy từng vô tình đề cập ta, nói là Thừa An muốn nuôi thú cưng nhỏ, nên ta mới nảy ra ý tưởng. Ta cứ cho rằng đệ ấy và An Nhi thân thiết, hiểu tính An Nhi mới nói vậy, nên ta chưa bao giờ nhắc tới việc này. Nhưng… nhưng, tất cả mọi chuyện giờ đây đều hướng về đệ ấy.”
Ra Đông cung, Cao Yển rẽ bước đến Tề vương phủ, quả nhiên thấy Cao Hoằng Lãng không chỉ chẳng chút sầu lo, mà còn cố ý tránh né ám chỉ giúp đỡ Cao Giới của y.
Lòng Cao Yển đột ngột chùng xuống, rốt cuộc bọn họ vẫn bị cuốn vào vở tuồng huynh đệ tương tàn này.
Vậy là, y không tiếp tục giấu mình nữa, bộc lộ tài năng phí hết tâm huyết giúp Cao Giới xoay chuyển cục diện triều đình, chỉ để được ngang hàng đối kháng với Cao Hoằng Lãng, không phải lấy bản thân mình ra làm một con bài thương lượng. Đọc full tại Vietwriter
Vốn dĩ Cao Yển có thể vì Cao Giới làm bất cứ chuyện gì, bởi vì đó là thái tử, là người huynh trưởng mà Cao Yển còn coi trọng hơn cả sinh mệnh của mình.
Chỉ là bình sinh lần đầu tiên, vì sự “không muốn” trong lòng, Cao Giới đã sắp đặt người thứ hai.
Kết quả, bọn họ đều đã xem nhẹ trình độ tàn nhẫn của Cao Hoằng Lãng, một mình Cao Thừa An chưa đủ, ngay cả đứa nhỏ chưa chào đời trong bụng thái tử phi, cũng không nằm ngoài phạm vi mưu tính của hắn ta.
Trận tập kích ngoài thành đã thay đổi hoàn toàn Cao Giới ở Đông cung, cặp mặt hắn đỏ quạch, nhưng khẩu khí vẫn bình tĩnh đáng sợ, hắn nói: “Ngũ đệ, ta cần đệ.”
Cao Giới làm thái tử, xưa tới nay luôn chiếu cố Cao Yển, chưa bao giờ cầu xin ở y bất cứ thứ gì, từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn như thế.
Vậy nên, hiện giờ Cao Giới mở miệng, Cao Yển cũng không có chỗ nào để từ chối.
Mối tai họa ngầm đích nữ Ngô gia mang lại bị chôn vùi bao lâu, nay rốt cuộcđược khơi dậy lần nữa, thế lực của họ và Cao Hoằng Lãng bấy giờ còn tồn tại chênh lệch, vì thắng, chỉ đành không từ thủ đoạn, lợi dụng triệt để những người có thể lợi dụng.
Nên Cao Yển không có cách nào đưa nàng ra khỏi Yến vương phủ, một là vì Tần vương phủ không ai có thể trông chừng nàng đang bất tỉnh, hai là sau khi Hồ Nguyên Ly ẩu đả với dân bị phạt cấm túc, bên cạnh Cao Giới chỉ còn mỗi một mình y là làm việc được.
Nên để nàng lại Yến vương phủ, là lựa chọn duy nhất y có thể chọn.
Sau đó, khi bất ngờ nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của Đồ Mi ở Tần vương phủ, phút chốc Cao Yển cảm tưởng như là mình đang nằm mơ, Lý Mậu Sơn lên tiếng nhắc nhở mới kéo được thần hồn của y trở về. Đọc full tại Vietwriter
Ngón tay dưới tay áo của y run lẩy bẩy, phải vất vả lắm y mới chủ động hỏi: “Ngươi có gì muốn hỏi ta sao?”
Y hy vọng Đồ Mi hãy cứ chất vấn y, chất vấn y tại sao lại bỏ mặc nàng ở Yến vương phủ.
Nhưng Đồ Mi cúi gằm, lắc đầu chậm rãi mà chắc chắn.
Giây phút ấy, trái tim đang đập điên cuồng của y phút chốc rơi xuống, chặn đứng mọi lời muốn nói, khóa chặt vào lồng ngực.
Cao Yển cố gắng an ủi mình rằng đừng nóng vội, y còn rất nhiều thời gian, mà Đồ Mi vẫn ở cạnh y không đi đâu cả, cứ đợi tới lúc mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa, rồi hẵng từ từ nói cho nàng nghe. Dù cho sau đó nhận ra Đồ Mi có những hành vi lén lút mờ ám, Cao Yển vẫn kiếm chế không hỏi.
Vì lúc nói chuyện Cao Hoằng Lãng hay như có như không nhắc tới Đồ Mi, Cao Yển lập tức liên lạc với Phó Văn Thành - người mà Lý Mậu Sơn kể là bạn cũ của mẹ, nói với Cao Hoằng Lãng là mình muốn đến Xuyên Tây lôi kéo nhân lực, rồi tạm thời bố trí cho Đồ Mi ở đó.
Nhưng chính vào lúc này, y thất bại.
Lời Đồ Mi từng nói, không lời nào là thật, bất luận trước kia nói sẽ không rời khỏi Tần vương phủ, hay về sau bảo rằng sẵn sàng chờ y.
Đều là giả cả. Đọc full tại Vietwriter
Cũng có lẽ bọn họ đều sai, nàng sai vì không tin vào sắp xếp của y, mà y sai vì đã mù quáng tin vào lời nàng nói.
Chuyện ầm ĩ ở bữa tiệc đính hôn, khiến Cao Yển hoàn toàn tình ngộ. Cuối cùng y nhận ra một sự thật đáng buồn, rằng là cả đời này mình không thể làm được như Hồ Nguyên Ly, quang minh chính đại, chẳng chút e dè mà che chở cho Đồ Mi trước mặt mọi người.
Nên trong trận cờ này của Cao Giới và Cao Hoằng Lãng, y đã đề ra với Cao Giới yêu cầu đầu tiên, cũng là yêu cầu duy nhất---
“Phải cam đoan nàng được an toàn.”
Lão hoàng đế vẫn không thể gượng đến tết âm lịch năm này. Thế là, vốn dĩ ngày lễ tưng bừng tạm biệt cái cũ chào đón cái mới lại hóa áo tang khắp thành, im lìm vắng lạnh.
Cuối cùng Cao Giới cũng bước từ vị trí thái tử lên ngai vàng hoàng đế, cả ngày bận sứt đầu mẻ trán.
Nhưng lần này, Cao Yển không còn phải lao tâm khổ tứ san sẻ sầu lo với hắn nữa, mà Cao Giới cũng không mở miệng cưỡng cầu.
Cao Giới thầm phái người đến Tề vương phủ cũ một chuyến, hỏi Tề vương xem có muốn đi tiễn lão hoàng đế một đoạn đường hay không, suy cho cùng hắn ta vẫn là đứa con mà phụ hoàng thương yêu nhất.
Thị vệ trở về chỉ nói, Tề vương từ chối.
Một người từng vô cùng hăng hái, sung sức không gì ngăn cản được như Tề vương, giờ đây lại biến thành kẻ vô tích sự chán chường thảm hại.
Có thể cũng vì thế, hắn ta mới sống được đến tận bây giờ.
Cao Yển cũng hiểu rõ, nên y không đến Tần vương phủ, vì chính y cũng không biết mình nên dùng vẻ mặt gì, dùng cách gì để xuất hiện trước mặt Cao Hoằng Lãng.
Y luôn chỉ có một người thân duy nhất là Cao Giới, đối với Cao Hoằng Lãng từ nhỏ đã thường xuyên giễu cợt mình, hiển nhiên y chẳng có mấy thứ gọi là tình nghĩa huynh đệ.
Nhưng việc Cao Hoằng Lãng ngầm kéo mấy xe sính lễ chạy tới Tần vương phủ đưa cho mình khi còn chưa kết thân trước kia, vẫn khiến Cao Yển của hiện tại mất hết can đảm đến thăm. Đọc full tại Vietwriter
Đông chí năm này, Cao Giới tranh thủ thời gian, nói rách cả môi mới giữ chân được Cao Yển khăng khăng muốn xuất cung.
Huynh đệ hai người an vị trong căn phòng ngày thường Cao Giới đọc tấu chương, nói chuyện câu được câu không, tiểu thái tử điện hạ đã tròn ba tuổi ngồi chính giữa phòng, cầm mấy mảnh gỗ điêu khắc chơi tít cả mắt, nhóm nô tài đứng canh giữ ngoài cửa. Nếu Cao Giới không lên tiếng tìm chủ đề nói, thì Cao Yển sẽ cứ hoài trầm mặc như thế.
Không biết bắt đầu từ khi nào, huynh đệ nói mãi không hết chuyện của ngày xưa đã trở nên xa lạ đến vậy.
Chung quy là lòng Cao Giới có điều hổ thẹn, bèn chủ động mở lời xoa dịu bầu không khí, cười nói: “Hồi nhỏ cầm mấy cái này mà bị phụ hoàng bắt gặp, sẽ lại bị phạt lâu thật là lâu.”
Ánh mắt Cao Yển dán vào tiểu thái tử chưa dời đi: “Tiên hoàng tất nhiên phải nghiêm khắc hơn với hoàng thượng.”
Chỉ là chẳng lúc nào nhắc một chữ tới mình.
Vất vả lắm mới nói được một câu, mà y lại thẳng thừng chặn họng, đầu Cao Giới cũng bắt đầu hơi đau. May là lúc này ngoài điện có người vào thông báo, nói bữa tối đã chuẩn bị xong, đánh tan cảm giác lúng túng trong phòng.
“Vốn hoàng hậu muốn chuẩn bị tiệc rượu, nhưng ta đã bảo nàng ấy không phải vội vàng. Phụ hoàng mới mất đầu năm, tính ra hai người chúng ta đã lâu không ăn cùng nhau bữa cơm rồi.”
Vừa ngồi vào bàn tiệc, Cao Giới mở miệng ngay. Còn Cao Yển trước sau như một, đáp một tiếng không mặn không nhạt.
Cuối bữa, Cao Giới lướt mắt qua đôi đũa không hề động đến món bánh chẻo của Cao Yển, tiện miệng hỏi: “Đông chí là tiết ăn bánh chẻo, tốt xấu gì đệ cũng ăn một miếng đi.”
Sau khi súc miệng, Cao Yển ngồi trên ghế không nhúc nhích, nghe lời ấy cũng chẳng ư hử gì. Đọc full tại Vietwriter
Khi Cao Giới tưởng y sẽ không nói, thì lại chợt nghe y cất tiếng: “Ta không thích ăn.”
Cao Yển vừa thốt, cả gian phòng tức thì yên ắng hắn.
Mấy năm nay tính tình đệ đệ hắn dường như càng thêm quái đản, Cao Giới thầm thở dài thườn thượt.
Có lẽ vì thấy nhàm chán, Cao Yển bèn đứng dậy cáo từ.
Cuối cùng, Cao Giới cũng nói ra ý định thực sự hôm nay của mình, giọng lí nhí khó mà nghe thấy: “Lão Ngũ, xin lỗi.”
Động tác chào của Cao Yển hơi khựng, sau đó lại khôi phục như thường.
Xin lỗi?
Xin lỗi vì điều gì?
Xin lỗi vì vừa đồng ý sẽ bảo vệ nàng, vừa trở tay coi nàng như con bài bán cho người khác ư?
Hay là xin lỗi vì đã đồng ý sẽ giấu nàng thật kỹ, kết quả người lại bị Hồ Nguyên Ly giữa đường đưa đi?
Đối diện với đôi mắt lấp đầy vẻ xấu hổ của Cao Giới, Cao Yển chỉ cúi đầu trả lời: “Hoàng thượng nặng lời rồi, sắc trời đã tối, thần đệ xin cáo từ.”
Phớt lờ vẻ mặt muốn nói lại thôi của hắn, Cao Yển dứt khoát lui ra ngoài.
Kỳ thực y chưa bao giờ oán trách người nào, vì lòng y biết rõ hơn bất kỳ ai, đó vốn là lựa chọn của y, y chọn cách bỏ cuộc, vậy thì sao có thể đổ lỗi lên đầu người khác đây.
Như khi ở trong miếu chứng kiến Đồ Mi bị Ngô Vân Thiều bắt nạt, y lựa chọn nhắm mắt làm ngơ, vì thế khi Đồ Mi hỏi “Sao vương gia không hỏi vì cớ gì quần áo nô tỳ lại ướt?”, y á khẩu không trả lời được. Đọc full tại Vietwriter
Như khi trong tiệc sinh nhật trưởng tử của Cao Hoằng Lãng, Đồ Mi không nghe lời cảnh cáo của y, cùng vào cùng ra với thị vệ trưởng của Cao Giới, khiến Cao Hoằng Lãng càng thêm phần hoài nghi, nên y có bất đắc dĩ cỡ nào, cũng vẫn phải chọn cách phạt Đồ Mi quỳ cả một đêm.
Mặc dù một đêm ấy, y thức trắng không ngủ.
Đồ Mi từng nói, khoảng cách giữa hai người chỉ là năm mươi trượng, nhưng đến cuối cùng vẫn thua trước một người không chỉ cách rất xa, mà ngay cả đường đi cũng chẳng nhớ nổi.
Đông chí năm ấy trời không đổ tuyết, nhưng đôi mắt Cao Yển lại như có lớp tuyết đông cứng không tan.
Trên đời này, có một số người từ nhỏ đã lanh lợi hoạt ngôn được người người quý mến, nhưng cũng có một số người, suốt kiếp vẫn không học được cách “mở miệng nói chuyện”.
Bởi vì quá khứ không có người nào dạy y, mà tương lai cũng sẽ không còn ai có thể để y chậm rãi học.
Last edited:
Bình luận facebook