Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 423
Lưu Bưu mặc âu phục đen, đeo cà- vạt màu vàng, giày da bóng lộn, cưỡi một chiếc xe đạp cũ nát, phóng như bay với vận tốc ngoài 50 km/h trên quốc lộ đang làm dở rơm rạ còn ngổn ngang ven đường
12 phút sau, hắn đã gần tới đích.
"Răng rắc!" Một tiếng vang lên, xe đạp đã đứt xích.
"!" Lưu Bưu đem xe đạp vứt vào ven đường, bước đi hướng về phía mục tiêu, hiện tại thời gian khẩn cấp, hơn mười người nữa vẫn đang chờ hắn ở ngoài kia.
"Này này, huynh đệ, đám chó nhà ngươi đâu rồi?" Lưu Bưu nắm lấy bả vai một lão nông đang vác cuốc. Lão nông này vừa từ một cái sân đi ra, Lưu Bưu nhớ rõ ràng nhà này có một con chó vàng rất to lớn và hung hãn, lúc đó là con đầu tiên đuổi theo Lưu Bưu. Chính vì vậy, mục tiêu đầu tiên của Lưu Bưu chính là chỗ này.
"Để làm gì?" Lão nông thiếu chút nữa bị Lưu Bưu đẩy ngã, tức giận nói.
"Ta đến mua chó của nhà lão!"
"Ta nói bán chó khi nào vây?" Lão nông liếc mắt nhìn Lưu Bưu một cái rồi tiếp tục bước đi.
"Ra giá đi. Ta muốn mua con chó vàng to của nhà lão, bao tiền?" Lưu Bưu không hề buông tay.
"Ta không bán!" Lão nông không thèm đôi co cùng Lưu Bưu. Lão cảm thấy tên này giống như bị bệnh thần kinh vậy, lại còn nhìn cao to, tốt nhất là lão nên chuồn cho lành.
"Một con chó 1000 đồng, ta trả tiền trước, lão có bán không?" Lưu Bưu lôi ra một xập tiền mặt, nghiến răng nghiến lợi nói.
"1000 đồng một con chó?" Lão nông vốn đang dùng sức dứt người đi xa lập tức dừng lại. Mắt lão mở to nhìn chằm chằm xấp tiền mặt của Lưu Bưu, hai mắt gần như biến thành màu vàng. Phải biết rằng một con chó ở quê bán cùng lắm được 200 đồng, hiện tại thằng ngốc này trả 1000, thực sự làm cho lão đâm hoài nghi.
"Nhanh!" Lưu Bưu đếm mười tờ nhân dân tệ mới tinh giúi vào tay lão nông.
Lão nông đưa đôi tay thô ráp sần sủi run rẩy cầm, kiểm tra kỹ thật giả dưới ánh mặt trời xong, lập tức vác cuốc dẫn hắn vào trong sân…
"Bốp"
Một trận kêu gào thảm thiết vang lên sau đó là tiếng thở đứt quãng. Lưu Bưu nhìn thấy lão nông kéo một cái xác con chó vàng đi ra ngoài. Đầu con chó đầm đìa máu tươi cùng với lông bết máu. Trên cổ nó vẫn còn buộc một cái dây xích.
Rõ ràng là con chó đã bị lão nông dùng cuốc đánh chết. Trên cái cuốc vẫn còn đầm đìa máu tươi, nhìn vô cùng khủng bố!
"Chết rồi, chết rồi… Ha ha, con chó này luôn cắn người. Cậu xem, lão đều là dùng vòng đai sắt để xích nó…" Lão nông vẻ mặt cười xiểm nịnh.
"Tốt lắm, ha ha. Nhìn xem mày còn dám cắn Bưu đại gia ta không!" Lưu Bưu ngửa mặt lên trời cười điên dại, lại còn co chân đá xác con chó một cú.
"Giờ… Bưu đại gia, lão còn có 3 con chó nhỏ nữa, cậu có muốn mua hết không?"
"A…"
Lưu Bưu nhìn cái cuốc đẫm máu và lão nông vẻ mặt đầy sát khí mà không khỏi sững người. Lúc này mới phát hiện lão nông kia giờ như đao phủ, chỉ cần Lưu Bưu mở miệng cái là mấy con chó nhỏ đều khó mà thoát khỏi số phận đen đủi.
"Giá cả có thể rẻ hơn chút" Lão nông cúi đầu khom lưng nói. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Ặc… Thôi bỏ đi, không cần đâu. Bưu đại gia ta tuy rằng trả thù, nhưng còn không đến mức giết tất cả nhà nó, vì nó mà lưu lại một chút huyết mạch. Giờ như vậy đi, ta đưa lão tiền để lão đi cả làng này thu mua chó. Lão có thể kiếm chác được nhiều ít bao nhiêu ta mặc kệ, tóm lại nhanh dẫn chó đến đây. Thật nhanh vào, mỗi con chó ta sẽ đưa lão 1000 đồng, được chứ?"
"Được, được!" Lão nông chấn động.
"Đây là 2000 tiền đặt cọc. Lão phải nhanh lên đấy, Bưu đại gia ta còn nhiều việc phải làm lắm".
"Oẳng…" Tiếng chó kêu thê lương, một con chó bỗng chạy trốn về phía chỗ Lưu Bưu, bị hắn một cước đá chết. Chạy phía sau con chó là một tên đang nhìn Lưu Bưu vẻ mặt tràn đầy cảm kích. Đây chính là 800 đồng đấy! Nếu chó chạy mất, chính là tổn thất 800 đồng đó…
Rất nhanh, trước mặt Lưu Bưu đã chất một đống xác chó càng ngày càng nhiều. Còn cái làng này cứ như lễ mừng năm mới vậy, gà bay chó sủa tán loạn cả lên.
Nhìn đống xác chó chất như núi trước mặt, Lưu Bưu trong lòng vô cùng phấn khích…
****, còn dám đuổi cắn Bưu đại gia đi!
Bưu đại gia ta là người ra sao, có thể tùy tiện để bọn mày cắn à?
Không có con chó nào biết được vận đen của chúng nó chính là đến từ một lần "truy sát" hai người cách đây nửa năm. Một con chó vô cùng trung thành đang bị chủ nhân kéo lê đến trước mặt Lưu Bưu lĩnh tiền. Còn lão nông kia đang đứng cười toe toét. Hắn sau vụ lùa chó này giàu to, mỗi một con chó kiếm lời 200, giờ đã "thịt" hơn 30 con chó rồi, chính là kiếm được hơn 6000.
Các nông dân đều vui vẻ.
Lưu Bưu càng vui vẻ.
Chỉ khổ cho đám chó trung thành phải hàm oan mà chết.
Cuối cùng làng cũng khôi phục im lặng. Trừ bỏ một vài con chó ngẫu nhiên chạy thoát, còn lại 99% chó trong làng đều bị ăn đá của Lưu Bưu. Trong số đó, giết nhầm phải đến hơn 80%.
Đối với đám chó mà nói, đây tuyệt đối là một hồi ngộ sát quy mô lớn. Thực tế, lần trước tham dự đuổi bắt Lưu Bưu chỉ có chừng năm con chó, nhưng giờ con số bị Lưu Bưu trả thù đã gấp lên vô số lần.
Giờ đây thảm án "giết oan" này đã đi vào trong "sử sách" của đám chó làng. Mấy con chó chạy trốn được sẽ giáo dục thế hệ con cháu của chúng: "Sau này ngàn vạn lần đừng có xem thường người khác, nếu không sẽ mang đến tai ương ngập đầu cho tộc nhà chó!"
Đương nhiên, truyền xuống còn có một điều nữa là: "Chỉ nên cắn quân tử chứ đừng cắn kẻ tiểu nhân giống Lưu Bưu kia. Gặp kẻ mà có thù tất báo thì ngàn vạn lần đừng nên cắn. Nếu muốn cắn, tốt nhất là hãy cắn bậc quân tử tấm lòng rộng rãi…"
"Mọi người đều đã cầm tiền rồi chứ?" Lưu Bưu đắc ý cao giọng hỏi.
"Đều cầm đủ!"
"Tốt tốt, mọi người đều tự mang chó nhà mình về đi. Hôm nay Bưu đại gia mời mọi người một bữa thịt chó, ha ha ha…" Lưu Bưu cười như điên.
"A a…" Đám nông dân nhất thời trợn mắt há hốc mồm, không tưởng tượng được, thằng nhãi này bỏ số tiền lớn mua đám chó, giờ lại không cần nữa. Không lẽ hắn bị bệnh thần kinh?
"Hú hú…"
Đúng lúc mọi người còn đang sửng sốt, một hồi còi cảnh sát từ xa truyền đến, một chiếc xe cảnh sát cũng phóng như bay lại gần.
"Két!" một tiếng phanh xe chói tai vang lên.
"Cạch!" một tiếng, cửa mở ra, năm cảnh sát mặc quân phục bước xuống.
"Mọi người đang làm gì vậy?" Một người cảnh sát trung niên đi đến trước đống xác chó. Mấy cảnh sát này đều ở nông thôn, đang điều tra mấy vụ trộm vặt, án kiện lẻ tẻ. Nào ngờ đột nhiên ở cách vài dặm nghe thấy rất nhiều tiếng chó kêu thê thảm, nghĩ rằng có chuyện lớn gì xảy ra bèn đến xem. Quả nhiên đã thấy một đám dân làng đang tụ tập đông nghịt một chỗ.
"Không có gì, bọn tôi đang mua bán chó thôi" Đám nông dân dường như không ưa cảnh sát lắm, tùy tiện trả lời.
"Sao lại bán? Bán rồi kẻ trộm rất dễ vào làng trộm đồ…" Cảnh sát nhíu mày nhìn đám chó. Rõ ràng là chó trong thôn này gần như đã bị diệt sạch rồi.
"Bọn tôi tình nguyện bán. Cảnh sát các vị không lo đi bắt trộm cướp, quan tâm đến việc bán chó của bọn tôi làm gì?" Một thanh niên tóc vàng dường như không có ấn tượng tốt với cảnh sát.
"Tóc Vàng, chiều nay tới đồn cảnh sát!" Cảnh sát nhìn thoáng qua tên tóc vàng, vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Sao lại bảo tôi đến đó?"
"Bởi vì gần đây xảy ra nhiều vụ trộm cướp nghiêm trọng, tất cả những ai có tiền án tiền sự đều phải xem xét điều tra, hỗ trợ cảnh sát phá án… Ồ, cậu là ai??"
Trung niên cảnh sát dùng ánh mắt uy nghiêm nhìn quanh mọi người, đột nhiên dừng lại trên người Lưu Bưu.
"Ha ha, không nhớ ra Bưu đại gia sao?" Lưu Bưu vẻ mặt cười gian.
"Ngươi là…"
Trung niên cảnh sát chăm chú nhìn vào khuôn mặt kiêu ngạo của Lưu Bưu. Người này có vẻ nhìn quen thuộc, nhưng không nhớ ra đã thấy ở đâu rồi.
"Ha ha, còn nhớ đám pháo kia không? Ta thật sự rất muốn biết, lần trước ngươi đi về như thế nào đó?" Lưu Bưu vẻ mặt đắc ý cười cười. Ngay khi đám cảnh sát đến Lưu Bưu đã nhận ra tên cảnh sát này, đúng là tên đã bắt hắn ở đây lần trước, sau đó Trương Dương phải cứu hắn ra.
Đương nhiên Lưu Bưu đối với cảnh sát này thù hận không sâu bằng đám chó. Dù sao lần trước khi rời đi đã tra tấn lão này rồi, có thù gì thì cũng báo rồi.
Lưu Bưu tên này tính cách cổ quái, ghi hận nhưng không thù mãi. Những kẻ hắn đã trả thù xong rồi, hắn không có hứng thú trả thù tiếp.
"Là ngươi!"
Cảnh sát kia biến sắc, thân thể lui nhanh về phía sau, lập tức rút từ bên hông ra một khẩu súng lục, "Lách cách" lên đạn, dáng vẻ như gặp kẻ thù vậy
Mấy cảnh sát khác gặp phản ứng kịch liệt của tên cảnh sát này nhất thời cũng khẩn trương lên. Còn đám nông dân nhìn thấy súng cái là đang xúm đông xúm đỏ lập tức giải tán, đứng xa xa mà quan sát, vẻ mặt đầy hưng phấn.
Mặc dù trên Tivi mỗi ngày đều có cảnh bắn nhau, nhưng trong cuộc sống thật sự nhìn thấy cảnh bắn nhau đâu có dễ, bảo sao đám nông dân không hưng phấn đây?
Dưới họng súng đen ngòm, không khí trở nên vô cùng khẩn trương.
12 phút sau, hắn đã gần tới đích.
"Răng rắc!" Một tiếng vang lên, xe đạp đã đứt xích.
"!" Lưu Bưu đem xe đạp vứt vào ven đường, bước đi hướng về phía mục tiêu, hiện tại thời gian khẩn cấp, hơn mười người nữa vẫn đang chờ hắn ở ngoài kia.
"Này này, huynh đệ, đám chó nhà ngươi đâu rồi?" Lưu Bưu nắm lấy bả vai một lão nông đang vác cuốc. Lão nông này vừa từ một cái sân đi ra, Lưu Bưu nhớ rõ ràng nhà này có một con chó vàng rất to lớn và hung hãn, lúc đó là con đầu tiên đuổi theo Lưu Bưu. Chính vì vậy, mục tiêu đầu tiên của Lưu Bưu chính là chỗ này.
"Để làm gì?" Lão nông thiếu chút nữa bị Lưu Bưu đẩy ngã, tức giận nói.
"Ta đến mua chó của nhà lão!"
"Ta nói bán chó khi nào vây?" Lão nông liếc mắt nhìn Lưu Bưu một cái rồi tiếp tục bước đi.
"Ra giá đi. Ta muốn mua con chó vàng to của nhà lão, bao tiền?" Lưu Bưu không hề buông tay.
"Ta không bán!" Lão nông không thèm đôi co cùng Lưu Bưu. Lão cảm thấy tên này giống như bị bệnh thần kinh vậy, lại còn nhìn cao to, tốt nhất là lão nên chuồn cho lành.
"Một con chó 1000 đồng, ta trả tiền trước, lão có bán không?" Lưu Bưu lôi ra một xập tiền mặt, nghiến răng nghiến lợi nói.
"1000 đồng một con chó?" Lão nông vốn đang dùng sức dứt người đi xa lập tức dừng lại. Mắt lão mở to nhìn chằm chằm xấp tiền mặt của Lưu Bưu, hai mắt gần như biến thành màu vàng. Phải biết rằng một con chó ở quê bán cùng lắm được 200 đồng, hiện tại thằng ngốc này trả 1000, thực sự làm cho lão đâm hoài nghi.
"Nhanh!" Lưu Bưu đếm mười tờ nhân dân tệ mới tinh giúi vào tay lão nông.
Lão nông đưa đôi tay thô ráp sần sủi run rẩy cầm, kiểm tra kỹ thật giả dưới ánh mặt trời xong, lập tức vác cuốc dẫn hắn vào trong sân…
"Bốp"
Một trận kêu gào thảm thiết vang lên sau đó là tiếng thở đứt quãng. Lưu Bưu nhìn thấy lão nông kéo một cái xác con chó vàng đi ra ngoài. Đầu con chó đầm đìa máu tươi cùng với lông bết máu. Trên cổ nó vẫn còn buộc một cái dây xích.
Rõ ràng là con chó đã bị lão nông dùng cuốc đánh chết. Trên cái cuốc vẫn còn đầm đìa máu tươi, nhìn vô cùng khủng bố!
"Chết rồi, chết rồi… Ha ha, con chó này luôn cắn người. Cậu xem, lão đều là dùng vòng đai sắt để xích nó…" Lão nông vẻ mặt cười xiểm nịnh.
"Tốt lắm, ha ha. Nhìn xem mày còn dám cắn Bưu đại gia ta không!" Lưu Bưu ngửa mặt lên trời cười điên dại, lại còn co chân đá xác con chó một cú.
"Giờ… Bưu đại gia, lão còn có 3 con chó nhỏ nữa, cậu có muốn mua hết không?"
"A…"
Lưu Bưu nhìn cái cuốc đẫm máu và lão nông vẻ mặt đầy sát khí mà không khỏi sững người. Lúc này mới phát hiện lão nông kia giờ như đao phủ, chỉ cần Lưu Bưu mở miệng cái là mấy con chó nhỏ đều khó mà thoát khỏi số phận đen đủi.
"Giá cả có thể rẻ hơn chút" Lão nông cúi đầu khom lưng nói. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Ặc… Thôi bỏ đi, không cần đâu. Bưu đại gia ta tuy rằng trả thù, nhưng còn không đến mức giết tất cả nhà nó, vì nó mà lưu lại một chút huyết mạch. Giờ như vậy đi, ta đưa lão tiền để lão đi cả làng này thu mua chó. Lão có thể kiếm chác được nhiều ít bao nhiêu ta mặc kệ, tóm lại nhanh dẫn chó đến đây. Thật nhanh vào, mỗi con chó ta sẽ đưa lão 1000 đồng, được chứ?"
"Được, được!" Lão nông chấn động.
"Đây là 2000 tiền đặt cọc. Lão phải nhanh lên đấy, Bưu đại gia ta còn nhiều việc phải làm lắm".
"Oẳng…" Tiếng chó kêu thê lương, một con chó bỗng chạy trốn về phía chỗ Lưu Bưu, bị hắn một cước đá chết. Chạy phía sau con chó là một tên đang nhìn Lưu Bưu vẻ mặt tràn đầy cảm kích. Đây chính là 800 đồng đấy! Nếu chó chạy mất, chính là tổn thất 800 đồng đó…
Rất nhanh, trước mặt Lưu Bưu đã chất một đống xác chó càng ngày càng nhiều. Còn cái làng này cứ như lễ mừng năm mới vậy, gà bay chó sủa tán loạn cả lên.
Nhìn đống xác chó chất như núi trước mặt, Lưu Bưu trong lòng vô cùng phấn khích…
****, còn dám đuổi cắn Bưu đại gia đi!
Bưu đại gia ta là người ra sao, có thể tùy tiện để bọn mày cắn à?
Không có con chó nào biết được vận đen của chúng nó chính là đến từ một lần "truy sát" hai người cách đây nửa năm. Một con chó vô cùng trung thành đang bị chủ nhân kéo lê đến trước mặt Lưu Bưu lĩnh tiền. Còn lão nông kia đang đứng cười toe toét. Hắn sau vụ lùa chó này giàu to, mỗi một con chó kiếm lời 200, giờ đã "thịt" hơn 30 con chó rồi, chính là kiếm được hơn 6000.
Các nông dân đều vui vẻ.
Lưu Bưu càng vui vẻ.
Chỉ khổ cho đám chó trung thành phải hàm oan mà chết.
Cuối cùng làng cũng khôi phục im lặng. Trừ bỏ một vài con chó ngẫu nhiên chạy thoát, còn lại 99% chó trong làng đều bị ăn đá của Lưu Bưu. Trong số đó, giết nhầm phải đến hơn 80%.
Đối với đám chó mà nói, đây tuyệt đối là một hồi ngộ sát quy mô lớn. Thực tế, lần trước tham dự đuổi bắt Lưu Bưu chỉ có chừng năm con chó, nhưng giờ con số bị Lưu Bưu trả thù đã gấp lên vô số lần.
Giờ đây thảm án "giết oan" này đã đi vào trong "sử sách" của đám chó làng. Mấy con chó chạy trốn được sẽ giáo dục thế hệ con cháu của chúng: "Sau này ngàn vạn lần đừng có xem thường người khác, nếu không sẽ mang đến tai ương ngập đầu cho tộc nhà chó!"
Đương nhiên, truyền xuống còn có một điều nữa là: "Chỉ nên cắn quân tử chứ đừng cắn kẻ tiểu nhân giống Lưu Bưu kia. Gặp kẻ mà có thù tất báo thì ngàn vạn lần đừng nên cắn. Nếu muốn cắn, tốt nhất là hãy cắn bậc quân tử tấm lòng rộng rãi…"
"Mọi người đều đã cầm tiền rồi chứ?" Lưu Bưu đắc ý cao giọng hỏi.
"Đều cầm đủ!"
"Tốt tốt, mọi người đều tự mang chó nhà mình về đi. Hôm nay Bưu đại gia mời mọi người một bữa thịt chó, ha ha ha…" Lưu Bưu cười như điên.
"A a…" Đám nông dân nhất thời trợn mắt há hốc mồm, không tưởng tượng được, thằng nhãi này bỏ số tiền lớn mua đám chó, giờ lại không cần nữa. Không lẽ hắn bị bệnh thần kinh?
"Hú hú…"
Đúng lúc mọi người còn đang sửng sốt, một hồi còi cảnh sát từ xa truyền đến, một chiếc xe cảnh sát cũng phóng như bay lại gần.
"Két!" một tiếng phanh xe chói tai vang lên.
"Cạch!" một tiếng, cửa mở ra, năm cảnh sát mặc quân phục bước xuống.
"Mọi người đang làm gì vậy?" Một người cảnh sát trung niên đi đến trước đống xác chó. Mấy cảnh sát này đều ở nông thôn, đang điều tra mấy vụ trộm vặt, án kiện lẻ tẻ. Nào ngờ đột nhiên ở cách vài dặm nghe thấy rất nhiều tiếng chó kêu thê thảm, nghĩ rằng có chuyện lớn gì xảy ra bèn đến xem. Quả nhiên đã thấy một đám dân làng đang tụ tập đông nghịt một chỗ.
"Không có gì, bọn tôi đang mua bán chó thôi" Đám nông dân dường như không ưa cảnh sát lắm, tùy tiện trả lời.
"Sao lại bán? Bán rồi kẻ trộm rất dễ vào làng trộm đồ…" Cảnh sát nhíu mày nhìn đám chó. Rõ ràng là chó trong thôn này gần như đã bị diệt sạch rồi.
"Bọn tôi tình nguyện bán. Cảnh sát các vị không lo đi bắt trộm cướp, quan tâm đến việc bán chó của bọn tôi làm gì?" Một thanh niên tóc vàng dường như không có ấn tượng tốt với cảnh sát.
"Tóc Vàng, chiều nay tới đồn cảnh sát!" Cảnh sát nhìn thoáng qua tên tóc vàng, vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Sao lại bảo tôi đến đó?"
"Bởi vì gần đây xảy ra nhiều vụ trộm cướp nghiêm trọng, tất cả những ai có tiền án tiền sự đều phải xem xét điều tra, hỗ trợ cảnh sát phá án… Ồ, cậu là ai??"
Trung niên cảnh sát dùng ánh mắt uy nghiêm nhìn quanh mọi người, đột nhiên dừng lại trên người Lưu Bưu.
"Ha ha, không nhớ ra Bưu đại gia sao?" Lưu Bưu vẻ mặt cười gian.
"Ngươi là…"
Trung niên cảnh sát chăm chú nhìn vào khuôn mặt kiêu ngạo của Lưu Bưu. Người này có vẻ nhìn quen thuộc, nhưng không nhớ ra đã thấy ở đâu rồi.
"Ha ha, còn nhớ đám pháo kia không? Ta thật sự rất muốn biết, lần trước ngươi đi về như thế nào đó?" Lưu Bưu vẻ mặt đắc ý cười cười. Ngay khi đám cảnh sát đến Lưu Bưu đã nhận ra tên cảnh sát này, đúng là tên đã bắt hắn ở đây lần trước, sau đó Trương Dương phải cứu hắn ra.
Đương nhiên Lưu Bưu đối với cảnh sát này thù hận không sâu bằng đám chó. Dù sao lần trước khi rời đi đã tra tấn lão này rồi, có thù gì thì cũng báo rồi.
Lưu Bưu tên này tính cách cổ quái, ghi hận nhưng không thù mãi. Những kẻ hắn đã trả thù xong rồi, hắn không có hứng thú trả thù tiếp.
"Là ngươi!"
Cảnh sát kia biến sắc, thân thể lui nhanh về phía sau, lập tức rút từ bên hông ra một khẩu súng lục, "Lách cách" lên đạn, dáng vẻ như gặp kẻ thù vậy
Mấy cảnh sát khác gặp phản ứng kịch liệt của tên cảnh sát này nhất thời cũng khẩn trương lên. Còn đám nông dân nhìn thấy súng cái là đang xúm đông xúm đỏ lập tức giải tán, đứng xa xa mà quan sát, vẻ mặt đầy hưng phấn.
Mặc dù trên Tivi mỗi ngày đều có cảnh bắn nhau, nhưng trong cuộc sống thật sự nhìn thấy cảnh bắn nhau đâu có dễ, bảo sao đám nông dân không hưng phấn đây?
Dưới họng súng đen ngòm, không khí trở nên vô cùng khẩn trương.
Bình luận facebook