Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 424
"Các ngài định làm gì?"
Nhìn một đám cảnh sát như lâm đại địch, Lưu Bưu ngẩn ngơ, hắn nhớ là Trương Dương đã nói cho hắn biết, hắn không phải là đối tượng truy nã trên mạng, bằng không cho dù hắn có ngốc cũng sẽ không dùng cách nói chuyện trêu đùa này với cảnh sát.
"Thực xin lỗi, tôi hoài nghi anh cùng một số vụ án trộm cắp có quan hệ, mời anh đi theo chúng tôi về cục cảnh sát để phối hợp điều tra!" Một viên cảnh sát trung niên khẩn trương nói.
"Cái gì, tôi là kẻ trộm?"
Lưu Bưu giận tím mặt, dường như đang có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt trên không trung, hạng người hắn khinh bỉ nhất chính là bọn trộm cắp, có cho hắn thêm tiền hắn cũng không đi trộm của người khác, vậy mà đám cảnh sát này lại đánh đồng hắn với bọn trộm cắp, đúng là chịu gì có thể chịu chứ không thể chịu nhục.
Lưu Bưu giận run lên, cảnh sát trung niên kia thấy cánh tay mình đang nắm run lên, một cỗ áp lực vô hạn tràn ngập mỗi tấc không gian, một đám nông dân cảm tưởng như trái tim mình đang bị một nắm tay thật lớn tóm chặt, khó chịu không nói nên lời.
"Chúng tôi chỉ hoài nghi, mời anh phối hợp điều tra…"
"Ông không sợ người anh em kia của tôi tìm các ông gây phiền toái?"
Tròng mắt Lưu Bưu chuyển động, đột nhiên nở một nụ cười quỷ dị, khí thế ồ ạt lúc trước chậm rãi thối lui.
Lưu Bưu mặc dù lỗ mãng, nhưng lời dặn của Trương Dương hắn luôn ghi nhớ trong đầu, bởi vì, hắn rất rõ ràng, Trương Dương thông minh hơn so với hắn, tâm tư của Trương Dương kín đáo hơn hắn, thậm chí Trương Dương còn khát máu hơn hắn.
Trương Dương đã từng nói qua, không vào lúc vạn bất đắc dĩ, không nên gây xung đột bạo lực với cảnh sát, chính phủ.
Vì vậy nên Lưu Bưu nhớ kĩ những điều này, Trương Dương đã nêu rõ các ví dụ, tất cả những tổ chức hay cá nhân có ý đồ đối kháng với chính phủ đều không được ưu đãi, trừ phi lớn mạnh đến mức có thể phủ định cả một quốc gia.
Giết chết một người cảnh sát tuyệt đối là hành vi phạm tội giết người, so với giết người thường thì tội còn nặng hơn nhiều lần, hơn nữa, cả nước có hơn 10 vạn cảnh sát, nên đứng có ý nghĩ định làm kẻ địch của hơn 10 vạn cảnh sát này. Thỏ tử hồ bi, đạo lý này thích hợp cho một quần thể, không có một phần tử phạm tội nào nguyện ý khiêu chiến với quyền uy của cảnh sát, cho nên khi gặp được kẻ trùm sỏ, cảnh sát đều tận lực gây chiến…
Đương nhiên, Lưu Bưu bỗng cảm thấy ngạc nhiên khi gã cảnh sát này lại xử sự hắn như vậy, đó là một nguyên nhân khiến Lưu Bưu không "ra tay"
"Nếu anh trong sạch, cảnh sát tuyệt đối sẽ không để anh chịu oan uổng, anh thu mua nhiều chó ở đây như vậy có ý đồ gì?!" Gã cảnh sát trung niên thấy thái độ Lưu Bưu dịu lại, ngữ khí lập tức cứng rắn hơn.
"A… Thật sự…"
"Tại sao hắn lại muốn đem lũ chó giết chết hết như vậy?"
"Có phải định giết chết lũ chó để tối trộm cắp cho dễ phải không?"
"Tất nhiên là không… Thôn trang chúng ta không có thứ gì đáng giá, người ta sẽ không xuất tiền để giết chó như vậy đâu…"
"Điều này khó nói, anh xem cái xe đạp hắn đi, rất giống với cái xe đạp của bác Kim, còn không biết có phải là đồ ăn trộm của bác Kim không nữa…" Đột nhiên thảo luận nổi lên, vốn là một chuyện giết chó vô cùng đơn giản nhưng lại bị xé ra thành một vụ án ăn trộm, Lưu Bưu nghe thấy vậy xuýt phọt máu.
"Bực chết ta mất, đại gia theo ông đi, cái thôn trang chó má, có cho ta cái gì ta cũng thèm vào, ta nhổ, ta nhổ vào!!"
Vẻ mặt Lưu Bưu buồn bực, ủ rũ bước lên xe cảnh sát, vốn dĩ hắn vô cùng cao hứng khi rửa hận xong, nào biết lại gặp được chuyện tình đáng giận này, dù sao xe đạp cũng hỏng rồi, coi như tạm ngồi xe hơi để đi ra ngoài vậy…
Một ngày *** chó, bản thân ta cũng muốn xem lũ các ngươi định làm gì Bưu đại gia ta!
Nhìn ánh mắt hung tợn của Lưu Bưu, viên cảnh sát trung niên bỗng nhiên cảm thấy luống cuống chân tay, vẻ mặt này của Lưu Bưu đã hằn sâu vào óc hắn như một bóng ma lẽo đẽo đi theo gã, khiến nhiều đêm gã giật mình tỉnh giấc.
Trên thực tế, ngay từ ban đầu hắn còn có chút hoài nghi thân phận của Lưu Bưu, nhưng hiện tại đầu tóc Lưu Bưu bóng loáng, mặc đồ tây đi giày da, khí thế bất phàm. Điều này khiến hắn không thể khẳng định, sau khi làm công tác xác định thân phận cho Lưu Bưu, hắn cảm thấy thực sự khủng hoảng, gã bước tới chỗ Lưu Bưu một cách vô thức… Nguồn tại http://Truyện FULL
"!" Nhóm cảnh sát đồng loạt lên xe, cảnh cửa đóng thật mạnh lại.
"Rầm!"
Ngay tại lúc xe cảnh sát chạy chậm lại, Lưu Bưu đột nhiên hét lên, viên cảnh sát lái xe phanh kít lại, viên cảnh sát trung liên sợ đến mức cuống cuồng, bàn tay cầm súng đã ướt nhẹp mồ hôi.
"Định làm gì?"
"Mở cửa sổ xe ra, tôi muốn nói với bọn họ mấy câu"
"Không được!" Một viên cảnh sát trẻ tuổi kiên quyết cự tuyệt.
"Bảo anh mở, anh có mở không?"
Lưu Bưu cười nhạt, đột nhiên không khí trong xe trở lên căng thẳng, đặc biệt là viên cảnh sát trung niên kia, trái tim gã bắt đầu đập dồn dập, có khi nhảy lên tận cuống họng – đây chính là một khi bị rắn cắn thì sợ đến tận 10 năm!
"Tiểu Chu, mở cửa sổ ra cho hắn nói" Viên cảnh sát trung niên lên tiếng.
"Vâng…" Viên cảnh sát trẻ tuổi kia chần chờ một chút, rồi bất mãn mở cửa sổ ra.
"Ây!" Lưu Bưu thò đầu ra ngoài cửa sổ, nói với người nông dân đã bán cho hắn con chó vàng để hắn đá chết, sau đó lại bán thêm cho hắn ba con chó nhỏ lấy tiền..
"Tiểu ca có chuyện gì cứ việc nói, lão hán ta không sợ cường quyền đâu! Có phải cậu định nhờ ta báo tin cho người nhà?" Thái độ của ông lão này không hề giống với thôn dân bình thường, dù sao lão cũng nhờ vào Lưu Bưu lên đã bán lời được một vạn đồng đại dương.
"Đúng đúng, trước tiên cảm ơn lão, đợi lát nữa có người đến tìm tôi, cứ nói tôi bị cảnh sát bắt đi là được" Lưu Bưu lấy ra một tờ tiền đưa cho ông lão.
"Ừm, tốt, tốt lắm, ta trên đường sẽ coi chừng dùm cậu, chỉ cần có người hỏi, ta sẽ truyền đạt lại lời cậu không sót một chữ" Lão nhân nhận lấy tờ tiền này, mặt mày hớn hở, quần chúng vây xem đều ghen tị.
Xe cảnh sát rú lên inh tai rồi phóng đi, quần chúng xúm lại xì xào to nhỏ, thảo luận Lưu Bưu rốt cuộc là ai, thế là có vô số phỏng đoán, hàng trăm giả thuyết được dựng ra.
Có người nói đó là giang dương đại đạo.
Có người nói là sắc ma biến thái.
Có người lại nói đó là bệnh nhân tâm thần nặng, nhưng ai cũng thừa nhận một điều, người này có tiền, ra tay lại rất hào phóng, nếu có người thần kinh kiểu này thì bản thôn nhiệt liệt hoan nghênh.
Thậm chí, có người còn mong người đến tìm Lưu Bưu cũng là người thần kinh cầm số lượng tiền lớn đi nghênh ngang ngoài đường, tốt nhất là từng cầm bó tiền mặt mà ném chó thay cầm gạch…
Xe cảnh sát không ngừng phóng đi, không khí bên trong xe có chút trầm trọng, tất cả các ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú tại trên người Lưu Bưu, còn có gã cảnh sát lấy còng tay, do dự một lát mới không còng tay Lưu Bưu vào.
"Sao vậy. Định còng tay tôi sau đó đánh một trận sao?" Lưu Bưu nhếch miệng cười.
"…" Vài gã cảnh sát trẻ tuổi nhất thời trợn mắt há mồm, đích xác, bọn họ có ý định này, tên cao to này, thoạt nhìn thì có vẻ kiêu ngạo, không đánh cho nó một trận thì không hả giận, ở đâu ra cái loại người bị cảnh sát tình nghi lại mang bộ mặt kiêu ngạo thế.
"He he, tôi nghĩ là đừng đánh thì hơn, nếu đánh thì các anh sẽ không ổn đâu, he he. Các người có biết tại sao tôi lại bỏ nhiều tiền ra thế để thuê người đánh chết mấy con chó đó không?"
"Vì sao?" Một viên cảnh sát trẻ tuổi không nhịn được, lên tiếng.
"Vào nửa năm trước, tôi vô cùng khốn khó đã từng đi qua thôn trang này, một lũ chó cậy gần nhà nhìn thấy tôi quần áo rách nát lấm lem bẩn thỉu thì đuổi theo tôi đến vài dặm, hôm nay tôi đi ngang qua nơi này, cho nên, ta sẽ giết…"
Tất cả cảnh sát nghe vậy đều toát mồ hôi lạnh, đây là loại người thế nào? Nửa năm trước vẫn bị chó đuổi cắn, nửa năm sau đã đi báo cừu. Bỏ ra mấy vạn để thuê người đánh chết chó, người này quả là hạng người có thù tất báo
Một cách khó hiểu, mọi người đều cảm thấy có một loại áp lực vô hình đè nặng trên vai.
Làm cảnh sát cũng biết, không sợ đè ép, chỉ sợ chấp nhất, người có tâm lý trả thù mạnh vốn cùng một loại với mấy kẻ tâm thần, giống như rất nhiều năm trước tại Thượng Hải có vụ án giết người. Cũng bởi vì kẻ gây án cũng có kiểu chấp nhất trả thù thế này, cho nên mới tạo ra vụ thảm án gây chấn động cả nước.
Người như thế rất thưa thớt, cho nên những vụ án giết người như thế cũng không nhiều, bằng không toàn bộ người trên thế giới mà như kẻ kia thì nghề cảnh sát quả là một nghề hết sức tồi tệ.
Lưu Bưu vừa nói, viên cảnh sát kia quả nhiên lén lút cất cái còng vào trong người.
Có thể nói, toàn bộ cảnh sát Trung Quốc cũng không hi vọng đắc tội với một kẻ có tính chất tâm thần như vậy. Người chịu áp lực nhất chính là viên cảnh sát trung niên, hiện tại, gã vô cùng mâu thuẫn, nếu thả Lưu Bưu thì gã sẽ mất toàn bộ mặt mũi, nhưng nếu Lưu Bưu gây khó dễ thì tình hình lại càng phiền phức…
"Ông cảnh sát này, chúng ta coi như quen biết cũng đã lâu, tôi lên xe cũng đã ngồi được một lúc, tới cục cảnh sát ông thả tôi ra, tôi sẽ coi như không có chuyện gì sảy ra, he he, chắc chắn hiện tại ông cũng biết tôi không phải tội phạm truy nã, nếu ông muốn gây phiền toái cho tôi… he he… Tôi cam đoan, lần sau tôi sẽ tặng ông một tấn pháo đặt trong nhà…"
"Sở trưởng, ngài quen biết hắn?" Vài viên cảnh sát đều không khỏi sửng sốt, ánh mắt tập trung trên người viên cảnh sát trung niên.
Viên cảnh sát trung niên theo bản năng bèn lau mồ hôi trên trán, mỗi lần nghĩ đến thân thể của mình không thể nhúc nhích ở trong một chỗ đốt đầy nhang muỗi, có kẻ đốt pháo bên người, gã không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ?
Viên cảnh sát trung niên cảm giác mình có điểm không khỏe, vụ án mình đã phá rất tốt, sao lại gặp phải tên kiêu ngạo này? Đúng như Lưu Bưu nói, hắn vẫn chú ý đến lệnh truy nã, nên nghi ngờ Lưu Bưu chính là kẻ bị truy nã đã bị dẹp tan, điều đó chứng tỏ án tử đã kết thành, gã từ đội phòng chống bạo động được điều đến làm sở trưởng Thành Quan Trấn, minh minh ám ám mà thăng tiến, tiền đồ vô lượng, nào biết lại đụng phải Lưu Bưu, điều này khiến gã vô cùng buồn bực, rối trí…
Ngay tại lúc Lưu Bưu lên xe cảnh sát, Trương Dương đợi dài cổ, đến mức xuýt thành hươu cao cổ, cả đoạn đường quốc lộ ở nông thôn không thấy bóng dáng Lưu Bưu.
"Cậu ta có thể xảy ra chuyện gì hay không?" A Trạch cảm thấy nôn nóng một cách bất thường.
"Không thể nào?" Trương Dương sửng sốt, chẳng lẽ giết mấy con chó ở đây cũng gặp chuyện sao?
Mọi người thương lượng một chút, cuối cùng quyết định đi xem.
"Các cậu tại sao không a lô hỏi chuyện chỗ hắn xem?"
"A… tại sao không gọi điện thoại?"
Trương Dương cùng A Trạch sửng sốt, vấn đề đơn giản như vậy mà không nghĩ ra, nhìn biểu tình cả ba người như cô-lôm-bô phát hiện ra châu mỹ, Mạch Phi chỉ có thể lắc đầu.
Đột nhiên đúng lúc đó, hai người phát hiện, mấy người bọn họ rất ít liên lạc bằng điện thoại, việc tìm người này rõ ràng là có thể dùng điện thoại mà gọi, tựa hồ, đã trở nên rất ăn ý "tút tút…"
"Tút tút…" Mọi người bỗng nhiên khẩn trương, nếu Lưu Bưu gặp chuyện tới nông nỗi không thể nghe máy, thì chứng nó hắn đã rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.
"Lưu Bưu, mi đang làm cái quỷ gì không biết?"
Mọi người thở dài một hơi nhẹ nhõm, rốt cục điện thoại đã bắt máy, Trương Dương nhanh chóng hỏi.
"Cậu ấy đang hỗ trợ cảnh sát phá án…"
Bên trong ống nghe truyền ra một giọng nói xa lạ.
"Ngươi là ai?" Trong không khí bỗng nồng nặc sát khí, một cỗ sát khí điên cuồng tỏa ra từ Trương Dương lan tỏa bốn phía, trông hắn lúc này không khác ma thần tái sinh.
"Ta…"
"Ngươi là gã cảnh sát lần trước?" Giọng nói Trương Dương trở lên lãnh khốc, với trí nhớ siêu tuyệt của mình, trong nháy mắt Trương Dương đã phân tích ra đối phương là ai.
"Ta…"
"Ngươi đang ở đâu?"
"…Ta… Chúng ta đang trên đường đi tới đồn công an XX…" Viên cảnh sát trung niên thấy tim mình đập loạn nhịp, sau khi hắn nghe được giọng nói ấy, hắn cảm giác mình không thể cất lời nói chuyện, tựa hồ có một cỗ áp lực thông qua sóng điện thoại truyền lại.
"Được, ta sẽ tới ngay!" Trương Dương lập tức cúp máy.
"Thế nào?" A Trạch hỏi.
"Lưu Bưu bị cảnh sát bắt" Trương Dương bước nhanh tới chỗ để xe.
Mọi người trố mắt nhìn nhau không nói lên lời. Điều này quả là bất khả tư nghị, Lưu Bưu kiêu ngạo như vậy mà lại để cảnh sát bắt đi, đánh chết bọn họ cũng không dám tin.
Chẳng qua, mọi người nhanh chóng tìm được một lý do để giải thích, nhất định là mấy trăm gã cảnh sát được trang bị tới tận răng, súng ống đầy mình, đạn đã lên nòng vây quanh, thằng nhãi Lưu Bưu này không nắm chắc có thể đối kháng nên chỉ có thể thúc thủ chịu trói, phỏng chừng hiện tại thằng nhãi này đã bị cảnh sát tra tất đến mức không còn dáng người.
"Ha ha… Lưu Bưu bị cảnh sát bắt. Tốt tốt!..." Tiểu Lý Tử đột nhiên ôm bụng cười ha hả.
"Cười cái gì?" A Trạch cau mày nói.
"Ha ha, Gã đó tự nhận mình lợi hại, vậy mà lại bị cảnh sát bắt đi, còn không buồn cười sao, ha ha…" Tiểu Lý Tử cười phá lên, gã vui sướng khi kẻ khác gặp họa, đây là một tên chỉ sợ thiên hạ không loạn.
"Nếu ngươi còn cười, ta không ngại cắt cổ ngươi!" Ánh mắt sắc lạnh của A Trạch liếc qua cần cổ Tiểu Lý Tử.
"Oa…" Thanh âm của Tiểu Lý Tử im bặt, vẻ mặt ngây ra nhìn bóng lưng A Trạch, đây là lần đầu tiên hắn thấy A Trạch nổi giận.
"Trương... Trương Dương… A Trạch làm thật sao?" Tiểu Lý Tử vội vàng đuổi kịp chiếc xe của Trương Dương, mà A Trạch đã lên một chiếc xe khác.
"Nếu ngươi cùng chúng ta trải qua khảo nghiệm sinh tử, cùng vào sống ra chết, thì ngươi sẽ không vui mừng khi có người gặp họa, tình cảm của ba huynh đệ chúng ta có từ những lần mấp mé cái chết mà thành" Trương Dương thản nhiên nói.
Tiểu Lý Tử há miệng thở dốc không nói gì, hắn bắt đầu trầm mặc.
Mà vẻ mặt Mạch Phi trầm mặc, dường như hắn đang suy tư điều gì.
Đoàn xe bắt đầu bật đèn pha, một đường mà phóng đi, tại đường quốc lộ nông thôn rộng ba mét, chúng lao đi như những tia chớp…
Rất nhanh, đã đi ra khỏi thị trấn. Tùy tiện hỏi một người liền biết được vị trí cụ thể của đồn công an Thành Quan Trấn.
Đồn công an của Thành Quan Trấn trên thực tế là đồn công an duy nhất của huyện H, có thể đảm nhiệm công việc đại diện cho quyền lợi của nhân dân. Trên thực tế, có thể ngồi ở đây đều là những người rất có tiền đồ, mấy vị sở trường tiền nhiệm cũng đã thăng chức làm cục trưởng hoặc phó cục trưởng của huyện H.
Mười chiếc xe đầy uy thế trực tiếp lao vào sân của đồn công an nhỏ nhoi kia, lập tức mảnh sân chật chội bị lấp đầy.
"Rầm!"
"Rầm!"
"Rầm!"
Một trận tiếng mở rồi đóng cửa xe, toàn bộ sân đồn công an tràn cập một cỗ sát khí, rất nhiều cảnh sát viên từ trong văn phòng đi ra, nhìn thấy hơn mười bảo tiêu da đen cao lớn thì không biết chuyện gì sảy ra, chỉ lẳng lặng mà nhìn.
"Đi.."
"Ha ha… đến đây!"
Ngay lúc Trương Dương định hạ lệnh tìm kiếm đồn công an thì đột nhiên Lưu Bưu lững thững bước ra từ một căn phòng, lúc đi ra, hắn vẫn đang nắm tay một viên cảnh sát trung niên, một tay khoác lên vai viên cảnh sát kia, trông chẳng khác nào bạn bè cũ nhiều năm không gặp.
Mọi người tròn mắt nhìn nhau, mồm há hốc, không biết chuyện gì sảy ra, lửa giận vốn đang chực bùng lên cũng tắt ngấm không thấy đâu.
"Lưu Bưu, ngươi không việc gì chứ?" Trương Dương hồ nhìn toàn người Lưu Bưu, A Trạch thì trực tiếp đến vén áo Lưu Bưu khiến hắn hở cả bụng, xem Lưu Bưu có bị ám thương gì không.
"A Trạch… Ngươi làm gì thế, ta e rằng không nên…"
"Không có việc gì!" A Trạch thở dài một cái, lùi về đằng sau, khôi phục tư thế lúc đầu.
"Ta phi, ta khẳng định không sao, he he, lúc ta trở về thì xe đạp bị đứt xích, vừa lúc gặp người quen, thuận tiện nhờ xe của hắn lên thị trấn…"
"Thật không?"
"Thật…" Viên cảnh sát trung niên nhìn ánh mắt sắc bén của Trương Dương, cả người rét run.
"Đi thôi đi thôi… Ta đã nói là ta đi nhờ xe, bực quá, sao lại không tin lời ta, ta phi…" Lưu Bưu giận dữ kéo tay Trương Dương.
"Được rồi, ngươi đã nói vậy thì là như vậy" Trương Dương thu liễm sát khí, thản nhiên nói.
"Lão ca, thằng em đi đây, ông anh nếu đến thành phố C thì a lô cho thằng em, mà lần sau nếu tới huyện H thì thằng em cũng sẽ a lô cho ông anh, he he, lúc đó là ông anh mời đó…"
"Ừ, nhất định, nhất định rồi!" Mấy chiếc xe phóng vụt khỏi sân cục cảnh sát, khoảng sân vốn không rộng lắm nhưng lúc này lại khiến người ta cảm thấy trống rỗng.
"Sở trưởng, bọn họ là ai vậy? Phô trương quá, sao ngài lại biết bọn họ!" Một viên cảnh sát trẻ tuổi đi đến bên người sở trưởng hâm hộ hỏi.
"Mấy giờ rồi?"
"… 11 giờ…"
"11 giờ, vậy bây giờ là lúc nào?"
"Cái kia… giờ làm việc… a… tôi đi làm ngay…" Viên cảnh sát trẻ nhanh chóng tỉnh ngộ, vội vàng đi vào văn phòng hộ tịch.
Nhìn mọi người giải tán, sở trưởng mới lau mồ hôi trên trán, lúc này gã mới phát hiện toàn thân đều đã ướt đẫm, người thanh niên vừa rồi tạo cho hắn áp lực quá lớn.
Lần đầu tiên, gã cảm thấy đây là quyết định vô cùng thông minh của mình.
Lại nói tới lúc trên đường đi về đồn, viên cảnh sát trung nhiên cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định không gây khó dễ để gây thù chuốc oán với tên này.
Đương nhiên, mấu chốt ở chỗ, lần trước Trương Dương và Lưu Bưu bắt cóc gã thì gã cũng không báo án, loại sự tình này quả là dọa người, cho dù là ai cũng sẽ không đi báo án.
Khi gã nhìn thấy hơn mười tên bảo tiêu đằng đằng sát khí bước từ trên xe xuống bước vào đồn công an, gã mới phát hiện quyết định của mình anh minh cỡ nào.
Rốt cục thì đám người này là như thế nào?
Sở trường cầm lấy điện thoại đi động của bản thân, nhìn dãy số trên màn hình – đây chính là dãy số của Lưu Bưu cho hắn.
Suy tính hồi lâu, sở trưởng quyết định không xóa nó đi…
Đương nhiên, sở trưởng không biết, gã đã ngẫu nhiên kết thiện duyên, nhưng vẫn có tác dụng nhất định, chắc chắn năm sau trước khi sở trường về hưu còn lăn lộn ngồi cái ghế cục trưởng đại thị cục vài năm, không thể không nói trong đó có một phần công lao của Lưu Bưu. Đây có phải là hắn chịu bọn Trương Dương ngược đãi trước rồi được bồi thường sau hay không…
Tái ông thất mã, may mắn mà không biết!
Mọi người sau khi lên xe, Lưu Bưu không hề đề cập đến chuyện này, Trương Dương A Trạch cũng biết, Lưu Bưu nếu không muốn nói, thì muốn cậy miệng hắn ra cũng không cậy được.
Lưu Bưu sẽ nói gì?
Kỳ thực, mỗi người đều rất ngạc nhiên…
Nhìn một đám cảnh sát như lâm đại địch, Lưu Bưu ngẩn ngơ, hắn nhớ là Trương Dương đã nói cho hắn biết, hắn không phải là đối tượng truy nã trên mạng, bằng không cho dù hắn có ngốc cũng sẽ không dùng cách nói chuyện trêu đùa này với cảnh sát.
"Thực xin lỗi, tôi hoài nghi anh cùng một số vụ án trộm cắp có quan hệ, mời anh đi theo chúng tôi về cục cảnh sát để phối hợp điều tra!" Một viên cảnh sát trung niên khẩn trương nói.
"Cái gì, tôi là kẻ trộm?"
Lưu Bưu giận tím mặt, dường như đang có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt trên không trung, hạng người hắn khinh bỉ nhất chính là bọn trộm cắp, có cho hắn thêm tiền hắn cũng không đi trộm của người khác, vậy mà đám cảnh sát này lại đánh đồng hắn với bọn trộm cắp, đúng là chịu gì có thể chịu chứ không thể chịu nhục.
Lưu Bưu giận run lên, cảnh sát trung niên kia thấy cánh tay mình đang nắm run lên, một cỗ áp lực vô hạn tràn ngập mỗi tấc không gian, một đám nông dân cảm tưởng như trái tim mình đang bị một nắm tay thật lớn tóm chặt, khó chịu không nói nên lời.
"Chúng tôi chỉ hoài nghi, mời anh phối hợp điều tra…"
"Ông không sợ người anh em kia của tôi tìm các ông gây phiền toái?"
Tròng mắt Lưu Bưu chuyển động, đột nhiên nở một nụ cười quỷ dị, khí thế ồ ạt lúc trước chậm rãi thối lui.
Lưu Bưu mặc dù lỗ mãng, nhưng lời dặn của Trương Dương hắn luôn ghi nhớ trong đầu, bởi vì, hắn rất rõ ràng, Trương Dương thông minh hơn so với hắn, tâm tư của Trương Dương kín đáo hơn hắn, thậm chí Trương Dương còn khát máu hơn hắn.
Trương Dương đã từng nói qua, không vào lúc vạn bất đắc dĩ, không nên gây xung đột bạo lực với cảnh sát, chính phủ.
Vì vậy nên Lưu Bưu nhớ kĩ những điều này, Trương Dương đã nêu rõ các ví dụ, tất cả những tổ chức hay cá nhân có ý đồ đối kháng với chính phủ đều không được ưu đãi, trừ phi lớn mạnh đến mức có thể phủ định cả một quốc gia.
Giết chết một người cảnh sát tuyệt đối là hành vi phạm tội giết người, so với giết người thường thì tội còn nặng hơn nhiều lần, hơn nữa, cả nước có hơn 10 vạn cảnh sát, nên đứng có ý nghĩ định làm kẻ địch của hơn 10 vạn cảnh sát này. Thỏ tử hồ bi, đạo lý này thích hợp cho một quần thể, không có một phần tử phạm tội nào nguyện ý khiêu chiến với quyền uy của cảnh sát, cho nên khi gặp được kẻ trùm sỏ, cảnh sát đều tận lực gây chiến…
Đương nhiên, Lưu Bưu bỗng cảm thấy ngạc nhiên khi gã cảnh sát này lại xử sự hắn như vậy, đó là một nguyên nhân khiến Lưu Bưu không "ra tay"
"Nếu anh trong sạch, cảnh sát tuyệt đối sẽ không để anh chịu oan uổng, anh thu mua nhiều chó ở đây như vậy có ý đồ gì?!" Gã cảnh sát trung niên thấy thái độ Lưu Bưu dịu lại, ngữ khí lập tức cứng rắn hơn.
"A… Thật sự…"
"Tại sao hắn lại muốn đem lũ chó giết chết hết như vậy?"
"Có phải định giết chết lũ chó để tối trộm cắp cho dễ phải không?"
"Tất nhiên là không… Thôn trang chúng ta không có thứ gì đáng giá, người ta sẽ không xuất tiền để giết chó như vậy đâu…"
"Điều này khó nói, anh xem cái xe đạp hắn đi, rất giống với cái xe đạp của bác Kim, còn không biết có phải là đồ ăn trộm của bác Kim không nữa…" Đột nhiên thảo luận nổi lên, vốn là một chuyện giết chó vô cùng đơn giản nhưng lại bị xé ra thành một vụ án ăn trộm, Lưu Bưu nghe thấy vậy xuýt phọt máu.
"Bực chết ta mất, đại gia theo ông đi, cái thôn trang chó má, có cho ta cái gì ta cũng thèm vào, ta nhổ, ta nhổ vào!!"
Vẻ mặt Lưu Bưu buồn bực, ủ rũ bước lên xe cảnh sát, vốn dĩ hắn vô cùng cao hứng khi rửa hận xong, nào biết lại gặp được chuyện tình đáng giận này, dù sao xe đạp cũng hỏng rồi, coi như tạm ngồi xe hơi để đi ra ngoài vậy…
Một ngày *** chó, bản thân ta cũng muốn xem lũ các ngươi định làm gì Bưu đại gia ta!
Nhìn ánh mắt hung tợn của Lưu Bưu, viên cảnh sát trung niên bỗng nhiên cảm thấy luống cuống chân tay, vẻ mặt này của Lưu Bưu đã hằn sâu vào óc hắn như một bóng ma lẽo đẽo đi theo gã, khiến nhiều đêm gã giật mình tỉnh giấc.
Trên thực tế, ngay từ ban đầu hắn còn có chút hoài nghi thân phận của Lưu Bưu, nhưng hiện tại đầu tóc Lưu Bưu bóng loáng, mặc đồ tây đi giày da, khí thế bất phàm. Điều này khiến hắn không thể khẳng định, sau khi làm công tác xác định thân phận cho Lưu Bưu, hắn cảm thấy thực sự khủng hoảng, gã bước tới chỗ Lưu Bưu một cách vô thức… Nguồn tại http://Truyện FULL
"!" Nhóm cảnh sát đồng loạt lên xe, cảnh cửa đóng thật mạnh lại.
"Rầm!"
Ngay tại lúc xe cảnh sát chạy chậm lại, Lưu Bưu đột nhiên hét lên, viên cảnh sát lái xe phanh kít lại, viên cảnh sát trung liên sợ đến mức cuống cuồng, bàn tay cầm súng đã ướt nhẹp mồ hôi.
"Định làm gì?"
"Mở cửa sổ xe ra, tôi muốn nói với bọn họ mấy câu"
"Không được!" Một viên cảnh sát trẻ tuổi kiên quyết cự tuyệt.
"Bảo anh mở, anh có mở không?"
Lưu Bưu cười nhạt, đột nhiên không khí trong xe trở lên căng thẳng, đặc biệt là viên cảnh sát trung niên kia, trái tim gã bắt đầu đập dồn dập, có khi nhảy lên tận cuống họng – đây chính là một khi bị rắn cắn thì sợ đến tận 10 năm!
"Tiểu Chu, mở cửa sổ ra cho hắn nói" Viên cảnh sát trung niên lên tiếng.
"Vâng…" Viên cảnh sát trẻ tuổi kia chần chờ một chút, rồi bất mãn mở cửa sổ ra.
"Ây!" Lưu Bưu thò đầu ra ngoài cửa sổ, nói với người nông dân đã bán cho hắn con chó vàng để hắn đá chết, sau đó lại bán thêm cho hắn ba con chó nhỏ lấy tiền..
"Tiểu ca có chuyện gì cứ việc nói, lão hán ta không sợ cường quyền đâu! Có phải cậu định nhờ ta báo tin cho người nhà?" Thái độ của ông lão này không hề giống với thôn dân bình thường, dù sao lão cũng nhờ vào Lưu Bưu lên đã bán lời được một vạn đồng đại dương.
"Đúng đúng, trước tiên cảm ơn lão, đợi lát nữa có người đến tìm tôi, cứ nói tôi bị cảnh sát bắt đi là được" Lưu Bưu lấy ra một tờ tiền đưa cho ông lão.
"Ừm, tốt, tốt lắm, ta trên đường sẽ coi chừng dùm cậu, chỉ cần có người hỏi, ta sẽ truyền đạt lại lời cậu không sót một chữ" Lão nhân nhận lấy tờ tiền này, mặt mày hớn hở, quần chúng vây xem đều ghen tị.
Xe cảnh sát rú lên inh tai rồi phóng đi, quần chúng xúm lại xì xào to nhỏ, thảo luận Lưu Bưu rốt cuộc là ai, thế là có vô số phỏng đoán, hàng trăm giả thuyết được dựng ra.
Có người nói đó là giang dương đại đạo.
Có người nói là sắc ma biến thái.
Có người lại nói đó là bệnh nhân tâm thần nặng, nhưng ai cũng thừa nhận một điều, người này có tiền, ra tay lại rất hào phóng, nếu có người thần kinh kiểu này thì bản thôn nhiệt liệt hoan nghênh.
Thậm chí, có người còn mong người đến tìm Lưu Bưu cũng là người thần kinh cầm số lượng tiền lớn đi nghênh ngang ngoài đường, tốt nhất là từng cầm bó tiền mặt mà ném chó thay cầm gạch…
Xe cảnh sát không ngừng phóng đi, không khí bên trong xe có chút trầm trọng, tất cả các ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú tại trên người Lưu Bưu, còn có gã cảnh sát lấy còng tay, do dự một lát mới không còng tay Lưu Bưu vào.
"Sao vậy. Định còng tay tôi sau đó đánh một trận sao?" Lưu Bưu nhếch miệng cười.
"…" Vài gã cảnh sát trẻ tuổi nhất thời trợn mắt há mồm, đích xác, bọn họ có ý định này, tên cao to này, thoạt nhìn thì có vẻ kiêu ngạo, không đánh cho nó một trận thì không hả giận, ở đâu ra cái loại người bị cảnh sát tình nghi lại mang bộ mặt kiêu ngạo thế.
"He he, tôi nghĩ là đừng đánh thì hơn, nếu đánh thì các anh sẽ không ổn đâu, he he. Các người có biết tại sao tôi lại bỏ nhiều tiền ra thế để thuê người đánh chết mấy con chó đó không?"
"Vì sao?" Một viên cảnh sát trẻ tuổi không nhịn được, lên tiếng.
"Vào nửa năm trước, tôi vô cùng khốn khó đã từng đi qua thôn trang này, một lũ chó cậy gần nhà nhìn thấy tôi quần áo rách nát lấm lem bẩn thỉu thì đuổi theo tôi đến vài dặm, hôm nay tôi đi ngang qua nơi này, cho nên, ta sẽ giết…"
Tất cả cảnh sát nghe vậy đều toát mồ hôi lạnh, đây là loại người thế nào? Nửa năm trước vẫn bị chó đuổi cắn, nửa năm sau đã đi báo cừu. Bỏ ra mấy vạn để thuê người đánh chết chó, người này quả là hạng người có thù tất báo
Một cách khó hiểu, mọi người đều cảm thấy có một loại áp lực vô hình đè nặng trên vai.
Làm cảnh sát cũng biết, không sợ đè ép, chỉ sợ chấp nhất, người có tâm lý trả thù mạnh vốn cùng một loại với mấy kẻ tâm thần, giống như rất nhiều năm trước tại Thượng Hải có vụ án giết người. Cũng bởi vì kẻ gây án cũng có kiểu chấp nhất trả thù thế này, cho nên mới tạo ra vụ thảm án gây chấn động cả nước.
Người như thế rất thưa thớt, cho nên những vụ án giết người như thế cũng không nhiều, bằng không toàn bộ người trên thế giới mà như kẻ kia thì nghề cảnh sát quả là một nghề hết sức tồi tệ.
Lưu Bưu vừa nói, viên cảnh sát kia quả nhiên lén lút cất cái còng vào trong người.
Có thể nói, toàn bộ cảnh sát Trung Quốc cũng không hi vọng đắc tội với một kẻ có tính chất tâm thần như vậy. Người chịu áp lực nhất chính là viên cảnh sát trung niên, hiện tại, gã vô cùng mâu thuẫn, nếu thả Lưu Bưu thì gã sẽ mất toàn bộ mặt mũi, nhưng nếu Lưu Bưu gây khó dễ thì tình hình lại càng phiền phức…
"Ông cảnh sát này, chúng ta coi như quen biết cũng đã lâu, tôi lên xe cũng đã ngồi được một lúc, tới cục cảnh sát ông thả tôi ra, tôi sẽ coi như không có chuyện gì sảy ra, he he, chắc chắn hiện tại ông cũng biết tôi không phải tội phạm truy nã, nếu ông muốn gây phiền toái cho tôi… he he… Tôi cam đoan, lần sau tôi sẽ tặng ông một tấn pháo đặt trong nhà…"
"Sở trưởng, ngài quen biết hắn?" Vài viên cảnh sát đều không khỏi sửng sốt, ánh mắt tập trung trên người viên cảnh sát trung niên.
Viên cảnh sát trung niên theo bản năng bèn lau mồ hôi trên trán, mỗi lần nghĩ đến thân thể của mình không thể nhúc nhích ở trong một chỗ đốt đầy nhang muỗi, có kẻ đốt pháo bên người, gã không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ?
Viên cảnh sát trung niên cảm giác mình có điểm không khỏe, vụ án mình đã phá rất tốt, sao lại gặp phải tên kiêu ngạo này? Đúng như Lưu Bưu nói, hắn vẫn chú ý đến lệnh truy nã, nên nghi ngờ Lưu Bưu chính là kẻ bị truy nã đã bị dẹp tan, điều đó chứng tỏ án tử đã kết thành, gã từ đội phòng chống bạo động được điều đến làm sở trưởng Thành Quan Trấn, minh minh ám ám mà thăng tiến, tiền đồ vô lượng, nào biết lại đụng phải Lưu Bưu, điều này khiến gã vô cùng buồn bực, rối trí…
Ngay tại lúc Lưu Bưu lên xe cảnh sát, Trương Dương đợi dài cổ, đến mức xuýt thành hươu cao cổ, cả đoạn đường quốc lộ ở nông thôn không thấy bóng dáng Lưu Bưu.
"Cậu ta có thể xảy ra chuyện gì hay không?" A Trạch cảm thấy nôn nóng một cách bất thường.
"Không thể nào?" Trương Dương sửng sốt, chẳng lẽ giết mấy con chó ở đây cũng gặp chuyện sao?
Mọi người thương lượng một chút, cuối cùng quyết định đi xem.
"Các cậu tại sao không a lô hỏi chuyện chỗ hắn xem?"
"A… tại sao không gọi điện thoại?"
Trương Dương cùng A Trạch sửng sốt, vấn đề đơn giản như vậy mà không nghĩ ra, nhìn biểu tình cả ba người như cô-lôm-bô phát hiện ra châu mỹ, Mạch Phi chỉ có thể lắc đầu.
Đột nhiên đúng lúc đó, hai người phát hiện, mấy người bọn họ rất ít liên lạc bằng điện thoại, việc tìm người này rõ ràng là có thể dùng điện thoại mà gọi, tựa hồ, đã trở nên rất ăn ý "tút tút…"
"Tút tút…" Mọi người bỗng nhiên khẩn trương, nếu Lưu Bưu gặp chuyện tới nông nỗi không thể nghe máy, thì chứng nó hắn đã rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.
"Lưu Bưu, mi đang làm cái quỷ gì không biết?"
Mọi người thở dài một hơi nhẹ nhõm, rốt cục điện thoại đã bắt máy, Trương Dương nhanh chóng hỏi.
"Cậu ấy đang hỗ trợ cảnh sát phá án…"
Bên trong ống nghe truyền ra một giọng nói xa lạ.
"Ngươi là ai?" Trong không khí bỗng nồng nặc sát khí, một cỗ sát khí điên cuồng tỏa ra từ Trương Dương lan tỏa bốn phía, trông hắn lúc này không khác ma thần tái sinh.
"Ta…"
"Ngươi là gã cảnh sát lần trước?" Giọng nói Trương Dương trở lên lãnh khốc, với trí nhớ siêu tuyệt của mình, trong nháy mắt Trương Dương đã phân tích ra đối phương là ai.
"Ta…"
"Ngươi đang ở đâu?"
"…Ta… Chúng ta đang trên đường đi tới đồn công an XX…" Viên cảnh sát trung niên thấy tim mình đập loạn nhịp, sau khi hắn nghe được giọng nói ấy, hắn cảm giác mình không thể cất lời nói chuyện, tựa hồ có một cỗ áp lực thông qua sóng điện thoại truyền lại.
"Được, ta sẽ tới ngay!" Trương Dương lập tức cúp máy.
"Thế nào?" A Trạch hỏi.
"Lưu Bưu bị cảnh sát bắt" Trương Dương bước nhanh tới chỗ để xe.
Mọi người trố mắt nhìn nhau không nói lên lời. Điều này quả là bất khả tư nghị, Lưu Bưu kiêu ngạo như vậy mà lại để cảnh sát bắt đi, đánh chết bọn họ cũng không dám tin.
Chẳng qua, mọi người nhanh chóng tìm được một lý do để giải thích, nhất định là mấy trăm gã cảnh sát được trang bị tới tận răng, súng ống đầy mình, đạn đã lên nòng vây quanh, thằng nhãi Lưu Bưu này không nắm chắc có thể đối kháng nên chỉ có thể thúc thủ chịu trói, phỏng chừng hiện tại thằng nhãi này đã bị cảnh sát tra tất đến mức không còn dáng người.
"Ha ha… Lưu Bưu bị cảnh sát bắt. Tốt tốt!..." Tiểu Lý Tử đột nhiên ôm bụng cười ha hả.
"Cười cái gì?" A Trạch cau mày nói.
"Ha ha, Gã đó tự nhận mình lợi hại, vậy mà lại bị cảnh sát bắt đi, còn không buồn cười sao, ha ha…" Tiểu Lý Tử cười phá lên, gã vui sướng khi kẻ khác gặp họa, đây là một tên chỉ sợ thiên hạ không loạn.
"Nếu ngươi còn cười, ta không ngại cắt cổ ngươi!" Ánh mắt sắc lạnh của A Trạch liếc qua cần cổ Tiểu Lý Tử.
"Oa…" Thanh âm của Tiểu Lý Tử im bặt, vẻ mặt ngây ra nhìn bóng lưng A Trạch, đây là lần đầu tiên hắn thấy A Trạch nổi giận.
"Trương... Trương Dương… A Trạch làm thật sao?" Tiểu Lý Tử vội vàng đuổi kịp chiếc xe của Trương Dương, mà A Trạch đã lên một chiếc xe khác.
"Nếu ngươi cùng chúng ta trải qua khảo nghiệm sinh tử, cùng vào sống ra chết, thì ngươi sẽ không vui mừng khi có người gặp họa, tình cảm của ba huynh đệ chúng ta có từ những lần mấp mé cái chết mà thành" Trương Dương thản nhiên nói.
Tiểu Lý Tử há miệng thở dốc không nói gì, hắn bắt đầu trầm mặc.
Mà vẻ mặt Mạch Phi trầm mặc, dường như hắn đang suy tư điều gì.
Đoàn xe bắt đầu bật đèn pha, một đường mà phóng đi, tại đường quốc lộ nông thôn rộng ba mét, chúng lao đi như những tia chớp…
Rất nhanh, đã đi ra khỏi thị trấn. Tùy tiện hỏi một người liền biết được vị trí cụ thể của đồn công an Thành Quan Trấn.
Đồn công an của Thành Quan Trấn trên thực tế là đồn công an duy nhất của huyện H, có thể đảm nhiệm công việc đại diện cho quyền lợi của nhân dân. Trên thực tế, có thể ngồi ở đây đều là những người rất có tiền đồ, mấy vị sở trường tiền nhiệm cũng đã thăng chức làm cục trưởng hoặc phó cục trưởng của huyện H.
Mười chiếc xe đầy uy thế trực tiếp lao vào sân của đồn công an nhỏ nhoi kia, lập tức mảnh sân chật chội bị lấp đầy.
"Rầm!"
"Rầm!"
"Rầm!"
Một trận tiếng mở rồi đóng cửa xe, toàn bộ sân đồn công an tràn cập một cỗ sát khí, rất nhiều cảnh sát viên từ trong văn phòng đi ra, nhìn thấy hơn mười bảo tiêu da đen cao lớn thì không biết chuyện gì sảy ra, chỉ lẳng lặng mà nhìn.
"Đi.."
"Ha ha… đến đây!"
Ngay lúc Trương Dương định hạ lệnh tìm kiếm đồn công an thì đột nhiên Lưu Bưu lững thững bước ra từ một căn phòng, lúc đi ra, hắn vẫn đang nắm tay một viên cảnh sát trung niên, một tay khoác lên vai viên cảnh sát kia, trông chẳng khác nào bạn bè cũ nhiều năm không gặp.
Mọi người tròn mắt nhìn nhau, mồm há hốc, không biết chuyện gì sảy ra, lửa giận vốn đang chực bùng lên cũng tắt ngấm không thấy đâu.
"Lưu Bưu, ngươi không việc gì chứ?" Trương Dương hồ nhìn toàn người Lưu Bưu, A Trạch thì trực tiếp đến vén áo Lưu Bưu khiến hắn hở cả bụng, xem Lưu Bưu có bị ám thương gì không.
"A Trạch… Ngươi làm gì thế, ta e rằng không nên…"
"Không có việc gì!" A Trạch thở dài một cái, lùi về đằng sau, khôi phục tư thế lúc đầu.
"Ta phi, ta khẳng định không sao, he he, lúc ta trở về thì xe đạp bị đứt xích, vừa lúc gặp người quen, thuận tiện nhờ xe của hắn lên thị trấn…"
"Thật không?"
"Thật…" Viên cảnh sát trung niên nhìn ánh mắt sắc bén của Trương Dương, cả người rét run.
"Đi thôi đi thôi… Ta đã nói là ta đi nhờ xe, bực quá, sao lại không tin lời ta, ta phi…" Lưu Bưu giận dữ kéo tay Trương Dương.
"Được rồi, ngươi đã nói vậy thì là như vậy" Trương Dương thu liễm sát khí, thản nhiên nói.
"Lão ca, thằng em đi đây, ông anh nếu đến thành phố C thì a lô cho thằng em, mà lần sau nếu tới huyện H thì thằng em cũng sẽ a lô cho ông anh, he he, lúc đó là ông anh mời đó…"
"Ừ, nhất định, nhất định rồi!" Mấy chiếc xe phóng vụt khỏi sân cục cảnh sát, khoảng sân vốn không rộng lắm nhưng lúc này lại khiến người ta cảm thấy trống rỗng.
"Sở trưởng, bọn họ là ai vậy? Phô trương quá, sao ngài lại biết bọn họ!" Một viên cảnh sát trẻ tuổi đi đến bên người sở trưởng hâm hộ hỏi.
"Mấy giờ rồi?"
"… 11 giờ…"
"11 giờ, vậy bây giờ là lúc nào?"
"Cái kia… giờ làm việc… a… tôi đi làm ngay…" Viên cảnh sát trẻ nhanh chóng tỉnh ngộ, vội vàng đi vào văn phòng hộ tịch.
Nhìn mọi người giải tán, sở trưởng mới lau mồ hôi trên trán, lúc này gã mới phát hiện toàn thân đều đã ướt đẫm, người thanh niên vừa rồi tạo cho hắn áp lực quá lớn.
Lần đầu tiên, gã cảm thấy đây là quyết định vô cùng thông minh của mình.
Lại nói tới lúc trên đường đi về đồn, viên cảnh sát trung nhiên cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định không gây khó dễ để gây thù chuốc oán với tên này.
Đương nhiên, mấu chốt ở chỗ, lần trước Trương Dương và Lưu Bưu bắt cóc gã thì gã cũng không báo án, loại sự tình này quả là dọa người, cho dù là ai cũng sẽ không đi báo án.
Khi gã nhìn thấy hơn mười tên bảo tiêu đằng đằng sát khí bước từ trên xe xuống bước vào đồn công an, gã mới phát hiện quyết định của mình anh minh cỡ nào.
Rốt cục thì đám người này là như thế nào?
Sở trường cầm lấy điện thoại đi động của bản thân, nhìn dãy số trên màn hình – đây chính là dãy số của Lưu Bưu cho hắn.
Suy tính hồi lâu, sở trưởng quyết định không xóa nó đi…
Đương nhiên, sở trưởng không biết, gã đã ngẫu nhiên kết thiện duyên, nhưng vẫn có tác dụng nhất định, chắc chắn năm sau trước khi sở trường về hưu còn lăn lộn ngồi cái ghế cục trưởng đại thị cục vài năm, không thể không nói trong đó có một phần công lao của Lưu Bưu. Đây có phải là hắn chịu bọn Trương Dương ngược đãi trước rồi được bồi thường sau hay không…
Tái ông thất mã, may mắn mà không biết!
Mọi người sau khi lên xe, Lưu Bưu không hề đề cập đến chuyện này, Trương Dương A Trạch cũng biết, Lưu Bưu nếu không muốn nói, thì muốn cậy miệng hắn ra cũng không cậy được.
Lưu Bưu sẽ nói gì?
Kỳ thực, mỗi người đều rất ngạc nhiên…