Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2: Hoa Khôi Trường Tìm Đến Cửa
Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + VietWriter.vn và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
**********
Chương 2: Hoa Khôi Trường Tìm Đến Cửa
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Ở trên sân luyện tập, đám đàn em của Hào ca đều đang dùng ánh mắt như đang gặp quỷ để nhìn Diệp Phàm đang đứng trước mặt.
Bọn họ đều là một đám côn đồ trong trường học, ngày thường vẫn hay so đánh đấm, cũng được xem như là "thân kinh bách chiến"!
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Thế nhưng, bọn họ lại chưa từng thây qua bộ dạng hung ác này của Diệp Phàm, chỉ một đấm liền đánh bay người ra xa bảy, tám mét, chẳng lẽ anh ta đang đóng phim sao?
“Á...”
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Đúng vào lúc này, Hào ca phát ra một tiếng kêu thảm thiết mới khiến bọn họ hồi thần lại, vội vàng chạy đến bên cạnh Hào ca, run rẩy hỏi: "Đại ca, anh không sao chứ?"
Dưới sự giúp đỡ của mấy tên đàn em, Hào ca đứng dậy một cách khó khăn, rồi nhìn về phía Diệp Phàm đang đứng ở xa, trong mắt lóe lên vẻ sợ hãi.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Thân là thành viên chủ lực của đội quyền anh, gã hiểu hơn ai hết, một đấm khi nãy của Diệp Phàm có bao nhiêu đáng sợ!
Trong chốc lát, Hào ca chợt nhớ đến lời của huấn luyện viên dạy gã đánh quyền anh, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, ở Hoa Hạ có rất nhiều dòng tộc võ học cổ xưa, thực lực của các đệ tử thường vượt xa sức tưởng tượng của người thường!
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Chẳng lẽ tên Diệp Phàm trước mặt kia, chính là đệ tử của dòng họ võ học trong truyền thuyết?!
Vừa nghĩ tới đây, Hào ca cố nên nỗi đau vì gãy xương, cố gặng nặn ra một nụ cười, vô cùng kính cẩn nói: "Diệp Phàm, à không, Phàm ca, trước đây đều là do chúng tôi có mắt như mù, xúc phạm đến anh, mong anh đại nhân đại lượng, tha cho chúng tôi!"
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Mấy tên đàn em vừa thấy Hào ca có thái độ như vậy, tự nhiên cũng cúi người gật đầu, liên tục cầu xin Diệp Phàm tha thứ.
"Cút!"
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Diệp Phàm lạnh lùng phun ra một chữ, trên mặt không lộ ra chút cảm xúc nào, rất có phong phạm của cao thủ.
Đám người Hào ca nghe vậy, giống như được đại xá, lập tức quay đầu chạy.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Bọn họ đâu biết rằng, sở vĩ khuôn mặt của Diệp Phàm tỏ ra không cảm xúc như vậy, là bởi vì chính bản thân anh cũng bị uy lực của một đấm kia chấn động.
Diệp Phàm tuyệt đối không ngờ rằng, lão Ngụy chỉ mới cho anh mượn một phần một triệu sức mạnh, mà đã có uy lực mạnh đến thế!
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Vậy nếu như lão Ngụy khôi phục đến trạng thái mạnh nhất, vậy chẳng phải sẽ giống như thần tiên ở trong truyện cổ tích sao, dời núi lấp biển, hô mưa gọi gió?
"Ha ha... Tiểu Phàm, cậu cũng quá xem thường bản tôn rồi! Bản tôn chính là Bắc Thần Tiên Tôn - người mạnh nhất ở Thiên Cung, nếu như tôi khôi phục về trạng thái đỉnh phong, tay cầm nhật nguyệt tay hái ngôi sao, chỉ cần một ý niệm liền có thể hủy diệt vạn vật!"
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
"Lão Ngụy, nếu như ông tài giỏi đến như vậy, thì sao lại bị người ta đánh đến mức phải xuất ra nguyên thần, chạy trốn đến Trái Đất cơ chứ?" Diệp Phàm phản bác.
"Khụ khụ..."
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Nghe thấy lời này, lão Ngụy lúng túng ho khan một tiếng, nói: "Bản tôn không có sở thích nào khác, sở thích duy nhất của bản tôn là sưu tập Thần khí, ai biết mấy vị Đại Tiên Tông kia lại là những kẻ hẹp hòi, không chịu đưa Thần khí trong tông môn cho tôi mượn nhìn một chút, thế là tôi chỉ còn cách tự mình chạy đến cửa đòi!"
"Mẹ nó, ông cướp sạch hết đồ của mấy Đại Tiên Tông kia rồi?"
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
"Cái gì mà cướp chứ? Bản tôn chỉ muốn hỏi "mượn" một chút thôi, cùng lắm thì qua mấy trăm vạn năm sau, tôi trả về cho bọn họ là được!" Lão Ngụy dửng dưng nói.
Nghe vậy, khóe miệng Diệp Phàm không khỏi nhếch lên một nụ cười khổ, thầm nghĩ hành động của lão Ngụy này đúng là bá đạo!
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
"Ầm!"
Ngay tại lúc này, anh bổng cảm thấy trươc mắt tối sầm lại, giống như sức lực toàn thân đã bị đào rỗng, "ùm" một tiếng xụi lơ xuống đất, không thể động đậy.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
"Lão Ngụy, thế này là thế nào?" Diệp Phàm hoảng sợ hỏi.
"Tiểu Phàm, cơ thể của cậu quá yếu ớt, tuy rằng vừa rồi cậu chỉ nhận có một phần một triệu sức mạnh của bản tôn, nhưng đối với cậu mà nói nó vẫn là một gánh nặng quá lớn! Muốn tăng thực lực lên, trước tiên phải rèn luyện thân thể đã! Cậu hãy đi tìm Thanh Dao Nhũ vạn năm, Bích Nhãn Thiên Thảo, quả Huyền Linh Chu, bản tôn sẽ tự mình điều chế cho cậu Tôi Thể Đan!"
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
"Lão Ngụy, mấy thứ mà ông nói, tôi chưa từng nghe qua, phải đi đâu tìm chúng đây?" Diệp Phàm bất đắc dĩ nói.
"À đúng rồi, bản tôn quên nơi đây là Trái Đất có linh khí ít ỏi, mấy loại thiên tài địa bảo này sợ rằng phải trải qua mấy trăm năm mới có được vài cọng! Như thế này đi, cậu đi tìm một ít nhân sâm ngàn năm, cỏ linh chi trăm năm tuổi, tuy rằng hiệu quả sẽ kém đi một chút, nhưng cũng có thể tạm giúp đỡ cậu rèn luyện thân thể! Được rồi, tiếp thao đây bản tôn sẽ tiến vào trạng thái "ngủ đông", tích góp nguyên khí, đợi cậu tìm được những nguyên liệu trên thì hãy đánh thức ta dậy!"
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Vừa dứt lời, hơi thở của lão Ngụy liền triệt để dung nhập vào nơi sâu thẩm trong mi tâm của Diệp Phàm.
Mặc cho Diệp Phàm có kêu gọi cỡ nào, cũng không xuất hiện nữa.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Hồi tưởng lại những gì lão Ngụy vừa nói, khóe miệng Diệp Phàm lại xuất hiện nụ cười khổ.
Nhân sâm ngàn năm? Cỏ linh chi trăm năm tuổi?
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Loại bảo bối này, anh chỉ có thể nhìn thấy ở trong phim, chỉ nghĩ thôi cũng biết chúng có giá trên trời, giá rẻ nhất sợ rằng cũng phải lên tới mấy trăm vạn. Mà với gia cảnh khó khăn của Diệp Phàm, trên người ngay cả một trăm tệ cũng không có.
Xem ra, hiện tại kiếm tiền mới là chuyện quan trọng nhất!
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Nhưng anh cũng chỉ là một học sinh lớp mười hai bình thường, anh phải đi đâu để kiếm ra số tiền lớn như vậy chứ?
...
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Vừa suy nghĩ cách kiếm tiền, Diệp Phàm vừa đi về phía dãy phòng học.
Trải qua chuyện vừa rồi thì cũng đã đến giờ nghỉ trưa, ngay khi Diệp Phàm vừa bước vào phòng học, trên mặt hoa khôi của lớp - Tô Man liền toát ra vẻ kinh ngạc, cô ta vô ý thốt lên:
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
"Diệp... Diệp Phàm, sao cậu chẳng bị gì hết vậy?"
"Gì?"
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Chân mày của Diệp Phàm nhướn lên, khóe miệng nhếch lên nụ cười trêu tức, nói: "Bạn học Tô Man, tôi nên xảy ra chuyện gì hả?"
"Cái đó... không phải..."
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Tô Man liên tục lắc đầu, đồng thời nhíu chặt chân mày lại.
Buổi sáng Diệp Phàm thế mà lại dám mắng cô ta là "con giun trong rãnh cống", việc này khiến cô ta rất tức giận, cho nên cô ta đã cố tình đến tìm Hoa Anh Kiệt cáo trạng, nói rằng Diệp Phàm chọc ghẹo cô ta.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Hơn nữa cô ta cũng tận mắt nhìn thấy Hoa Anh Kiệt đến tìm giáo bá Hào ca, bảo Hào ca đi chỉnh đốn Diệp Phàm một trận.
Tô Man cho rằng, hiện tại Diệp Phàm hẳn phải bị đánh tơi tả mới đúng, không ngờ rằng anh lại không bị gì cả.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Càng khiến Tô Man cảm thấy kì quái, đó chính là Diệp Phàm đang đứng trước mắt này dường như có gì đó rất khác với buổi sáng, tinh thần phấn chấn, thậm chí nhìn sơ qua còn cảm thấy anh ta hiện tại còn rực rỡ chói mắt hơn cả một năm trước nữa.
Tô Man lắc đầu, thầm nghĩ có lẽ đó là ảo giác của bản thân, sâu bọ cuối cùng vẫn là sâu bọ, chẳng qua mới có một buổi sáng, cho dù trên người Diệp Phàm có xảy ra biến hóa, thì cũng không thể so được với giáo thảo Hoa Anh Kiệt!
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Đúng vào lúc này, một tên xấu xí ở cạnh đó đột nhiên nhảy ra, cười âm hiểm nói với Diệp Phàm:
"Hừ... Diệp Phàm, nói thật cho mày biết là được, Hoa thiếu đã đi tìm Hào ca đến đối phó với mày rồi, nếu như bây giờ mày ngoan ngoãn cúi đầu nhận lỗi với chị Tô Man, nói không chừng còn có thể tha cho mày một lần đấy! Còn không thì đánh gãy chân mày vẫn còn tính là nhẹ!"
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
"Cẩu Vĩ, mày đúng là tay sai trung thành nhất của Hoa Anh Kiệt, tao thấy mày dứt khoát đừng lấy tên Cẩu Vĩ nữa, đổi thành chó săn đi thì hơn!" Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Cẩu Vĩ ở trước mặt này chính là đàn em của Hoa Anh Kiệt, một năm qua chó cậy thế chủ, không ít lần châm chọc trào phúng Diệp Phàm.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Trước đó Diệp Phàm không cách nào thay đổi cuộc đời của mình được, chỉ có thể cắn răng chịu đựng mọi thứ, nhưng hiện tại bởi vì lão Ngụy xuất hiện, lại làm thay đổi hoàn toàn cuộc đời của hắn!
Cho dù hiện tại lão Ngụy đã tiến vào trạng thái "ngủ đông", không cách nào ra tay giúp đỡ anh, nhưng Diệp Phàm cũng không muốn phải cúi đầu trước bất cứ kẻ nào nữa!
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Bên kia, Cẩu Vĩ không ngờ rằng Diệp Phàm lại dám cãi lại, gã nhe răng trợn mắt nói: "Diệp Phàm mày giỏi lắm, mày tạo phản rồi đúng không, hôm nay tao phải để mày nếm thử sự lợi hại của tao!"
Cẩu Vĩ vừa nói xong liền vung mạnh nắm đấm, đấm về phía mặt Diệp Phàm.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Nhưng đúng vào lúc này, ở cửa phòng học đột nhiên vang lên một tiếng rống như sư tử gầm:
"Tìm chết!"
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Giọng nói này giống như sấm sét, nổ tung trong phòng học, nắm đấm của Cẩu Vĩ theo bản năng dừng lại, quay đầu lại nhìn thì phát hiện giáo bá Hào ca đang đứng ở cửa, thế nhưng tay phải của gã lúc nãy đã bị bó thạch cao lại.
Nhìn thấy Hào ca xuất hiện, trên mặt Cẩu Vĩ lập tức hiện ra nụ cười ác độc, vênh váo nhìn Diệp Phàm nói: "Diệp Phàm, không nghe thấy Hào ca nói à, còn không mau quỳ xuống nhận lỗi?"
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Nghe thấy lời này, Diệp Phàm lại nười nhẹ, dáng vẻ bình tĩnh, nói: "Nên quỳ xuống xin tha, hẳn là mày mới đúng!"
"Thằng nhóc thối, chết đến nơi rồi mà miệng còn..."
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Lời của Cẩu Vĩ còn chưa nói xong, chỉ cảm giác được một trận gió từ phía sau truyền tới, gã quay đầu lại theo bản năng.
"Bốp!"
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Một cái tát thanh thúy vang lên, vang dội cả lớp học.
Tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm, Hào ca thế mà lại dùng cánh tay trái không bị thương, hung hăng tác Cẩu Vĩ một cái, trên gò má của gã lập tức xuất hiện dấu ấn năm đầu ngón tay.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Cẩu Vĩ bị một cái tát này đánh cho ngu người, gã vừa bụm mặt vừa lắp bắp hỏi: "Hào... Hào ca, anh đánh sai người rồi! Rõ ràng người mà Hoa thiếu muốn đối phó là tên tiểu tử thối Diệp Phàm kia!"
Lúc này, con mắt của Hào ca lại trừng to, dùng tay trái kéo cổ áo Cẩu Vĩ, gầm lên: "Tên nhóc thối, mày thế mà lại dám ra tay đánh Phàm ca, mẹ nó mày đang tìm chết hả, còn không mau xin lỗi Phàm ca!"
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều tỏ ra khiếp sợ.
...
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Phàm... Phàm ca?!
Nghe thấy lời của Hào ca, không chỉ Cẩu Vĩ, mà ngay cả Tô Man và tất cả các học sinh của lớp số 6 đều lộ ra thần sắc vô cùng kinh ngạc, quả thật không dám tin vào tai của mình.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Đùa gì vậy?
Hào ca chính là lão đại của trường nhất trung Tô Hàng, dưới quyền có đến tận mấy trăm tên đàn em, là sự tồn tại đỉnh cao của chuỗi thực vật, sao lại có thể gọi Diệp Phàm là "Phàm ca" chứ?
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Thế nhưng lực uy hiếp của Hào ca quá mạnh, nhìn thấy bộ dạng hung thần sát khí của gã, Cẩu Vĩ lập tức bị dọa đến kinh hồn bạt vía, không ngừng cầu xin Diệp Phàm tha thứ: "Phàm ca, tôi.."
"Bốp!"
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Cẩu Vĩ vừa mở miệng, sau ót lại bị Hòa ca đánh thêm một cú.
"Thằng nhóc thối, ông đây gọi là Phàm ca, mày cũng gọi là Phàm ca, có phải mày muốn ngồi ngang hàng với ông hay không? Gọi Phàm gia!"
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Giọng Hào ca nổ tung bên tai Cẩu Vĩ, sắc mặt Cẩu Vĩ thay đổi liên tục, gã do dự trong phút chốc, rồi chợt cúi người lạy Diệp Phàm, dùng giọng điệu nhúng nhường đến cực điểm, nói:
"Phàm gia! Vừa rồi là lỗi của tiểu nhân, cầu xin ngài rộng lòng tha thứ cho tiểu nhân, cứ xem như tôi là một cái rắm mà bỏ qua đi!"
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi này của Cẩu Vĩ, xung quanh có không ít người phát ra tiếng cười khinh bỉ.
Mà trong lòng Diệp Phàm thì lại thấy rất sảng khoái!
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Một năm nay, đây là lần đầu tiên anh được nở mày nở mặt đến như vậy!
"Được rồi, cút đi!"
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Diệp Phàm xua tay, sau đó nhìn về phía Hào ca nói: "Mày cũng đi đi, không có việc gì thì đừng có tới tìm tao!"
Diệp Phàm cũng không muốn ở trong trường học để lộ ra thực lực của mình, như vậy sẽ dẫn đến rất nhiều phiền toái.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Hiện tại anh vẫn còn quá mức nhỏ bé, cũng chính là lúc nên giấu nghề, tích lũy thực lực.
Những vào lúc này, Tô Man lại chủ động lắc eo nhỏ đi đến trước mặt anh, mở miệng nói:
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
"Diệp Phàm, tôi thật không ngờ rằng cậu thế mà lại đi nịnh hót Hào ca! Nói đi, cậu đã dùng bao nhiêu tiền để Hào ca phối hợp diễn vở kịch này vậy hả!"
Tô Man vừa nói xong, mọi người xung quanh lập tức sửng sốt, sau đó lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Một màn vừa xảy ra kia, quả thật đúng là quá mức cổ quái!
Đường đường là giáo bá Hào ca, thế mà lại cúi đầu xưng thần với loại nhân vật nhỏ như Diệp Phàm.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Trong lòng Tô Man chỉ nghĩ đến một khả năng, đó chính là Diệp Phàm đã cống hiến cho Hào ca một khoản "phí bảo hộ" không nhỏ, cho nên Hào ca mới giúp anh ta.
Về phỏng đoán này của Tô Man, Diệp Phàm tất nhiên chẳng thèm giải thích, ai ngờ cô ta vẫn không chịu bỏ qua:
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
"Diệp Phàm, tôi biết cậu vẫn luôn thích tôi, muốn tôi phải nhìn cậu bằng con mắt khác! Nhưng giữa hai chúng ta không có khả năng, cho dù cậu thật sự gầy dựng được mối quan hệ với Hào ca, như vậy thì đã sao chứ, chẳng qua cũng chỉ là một kẻ đeo bám tạm bợ mà thôi, căn bản không thể so sánh với Anh Kiệt! À đúng rồi..."
Nói đến đây, Tô Man đột nhiên dừng một chút, cái cổ thon dài ngước lên, khoe khoang nói: "Anh Kiệt vừa rồi có nói, đợi đến khi thi đại học xong, sẽ dẫn tôi đi Maldives chơi, còn mua cho tôi túi xách LV nữa, là bản có số lượng hạn chế đó! Cho nên cậu cũng chỉ là một con cóc ghẻ, đừng có mà mơ ước đên thiên nga trắng nữa!"
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
"Hừ... Tô Man, cô đừng quá tự mình đa tình! Thứ nhất, tôi vốn dĩ không hề tìm Hào ca diễn kịch, tin hay không tùy cô. Thứ hai, theo như tôi thấy, là cô không xứng với tôi mới đúng!" Diệp Phàm lạnh lùng nói.
"Khẩu khí thật lớn!"
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Nghe thấy lời Diệp Phàm nói, Tô Man giống như mèo xù lông lên, thét chói tai: "Diệp Phàm, cậu đừng có giả vờ ra vẻ ta đây, tôi không xứng với cậu? Vậy cậu nói thử xem, trong trường nhất trung Tô Hàng này, ai mới là người xứng với cậu?"
"Tô Man, cô chẳng qua cũng chỉ là hoa khôi của lớp số 6 mà thôi! Người có thể xứng với Diệp Phàm tôi, ít nhất phải là cấp bậc hoa khôi trường!"
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
...
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều khiếp sợ.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Tất cả mọi người đều bị lời nói ngông cuồng của Diệp Phàm làm cho kinh ngạc.
Người đẹp trong nhất trung Tô Hàng nhiều như mây, thậm chí còn không thua kém gì với các trường nghệ thuật, cho nên chức hoa khôi trường cũng được tranh giành rất kịch liệt, thậm chí còn có danh sách "Tứ đại giáo hoa", "Thập đại giáo hoa".
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Nhưng ba năm trước, khi một nữ sinh đẹp như tiên vào nhập học, danh hiệu hoa hậu giảng đường cũng không còn người thứ 2 để chọn nữa rồi!
Sở Mộng Dao!
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Đối với các nam sinh trong nhất trung Tô Hàng mà nói, mọi người có thể không biết tên của thầy giáo chủ nhiệm, không biết tên của hiệu trưởng, thậm chí không biêt tên của Thị trưởng tỉnh Tô Hàng, nhưng tuyệt đối không thể không biết Sở Mộng Dao!
Bởi vì cô ấy thật sự quá đẹp!
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Hơn nữa trên người cô còn có khí chất không nhiễm khói lửa nhân gian, giống như Tiên tử từ Dao Trì bay xuống, khiến người ta căn bản không dám sinh ra ý nghĩ khinh nhờn!
Chẳng qua tính tình của Sở Mộng Dao rất lạnh lùng, không hề tỏ ra khách khí với các nam sinh.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Nghe nói Hoa Vân Phi từng muốn theo đuổi Sở Mộng Dao, kết quả thất bại.
Hơn nữa nghe nói Sở Mộng Dao có gia thế rất lớn, cho dù là Hoa Vân Phi cũng không dám dùng thủ đoạn bức ép cô.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Mà bây giờ Diệp Phàm lại nói chỉ có Sở Mộng Dao mới xứng với anh ta, trong mắt mọi người đây chính là nói chuyện viển vông!
"Hừ... Diệp Phàm, cậu cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem, đừng nói là Sở Mộng Dao nhìn trúng cậu, chỉ cần hôm cô ấy nói với cậu một câu thôi, tôi sẽ lập tức ăn điện thoại ở đây luôn!" Tô Man trắng trợn nói.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Nhưng đúng vào lúc này, ở cửa phòng học, đột nhiên truyền đến một giọng nói thánh thót như chim hoàng oanh:
"Xin hỏi... Ai là bạn học Diệp Phàm vậy?"
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Ngay lập tức, mọi người quay mặt nhìn về phía giọng nói phát ra, chỉ thấy một người đẹp tuyệt sắc đang đứng ở đó.
Tô Man cũng được xem là người đẹp, thế nhưng nếu so với cô gái xinh đẹp trước mắt này, quả thật chính là sự chênh lệch giữa gà rừng và phượng hoàng, căn bản không đáng nhắc tới!
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Đây không phải là hoa khôi trường Sở Mộng Dao sao?
Cô ấy... Sao có thể chủ động đến đây tìm Diệp Phàm?
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
**********
Chương 2: Hoa Khôi Trường Tìm Đến Cửa
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Ở trên sân luyện tập, đám đàn em của Hào ca đều đang dùng ánh mắt như đang gặp quỷ để nhìn Diệp Phàm đang đứng trước mặt.
Bọn họ đều là một đám côn đồ trong trường học, ngày thường vẫn hay so đánh đấm, cũng được xem như là "thân kinh bách chiến"!
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Thế nhưng, bọn họ lại chưa từng thây qua bộ dạng hung ác này của Diệp Phàm, chỉ một đấm liền đánh bay người ra xa bảy, tám mét, chẳng lẽ anh ta đang đóng phim sao?
“Á...”
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Đúng vào lúc này, Hào ca phát ra một tiếng kêu thảm thiết mới khiến bọn họ hồi thần lại, vội vàng chạy đến bên cạnh Hào ca, run rẩy hỏi: "Đại ca, anh không sao chứ?"
Dưới sự giúp đỡ của mấy tên đàn em, Hào ca đứng dậy một cách khó khăn, rồi nhìn về phía Diệp Phàm đang đứng ở xa, trong mắt lóe lên vẻ sợ hãi.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Thân là thành viên chủ lực của đội quyền anh, gã hiểu hơn ai hết, một đấm khi nãy của Diệp Phàm có bao nhiêu đáng sợ!
Trong chốc lát, Hào ca chợt nhớ đến lời của huấn luyện viên dạy gã đánh quyền anh, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, ở Hoa Hạ có rất nhiều dòng tộc võ học cổ xưa, thực lực của các đệ tử thường vượt xa sức tưởng tượng của người thường!
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Chẳng lẽ tên Diệp Phàm trước mặt kia, chính là đệ tử của dòng họ võ học trong truyền thuyết?!
Vừa nghĩ tới đây, Hào ca cố nên nỗi đau vì gãy xương, cố gặng nặn ra một nụ cười, vô cùng kính cẩn nói: "Diệp Phàm, à không, Phàm ca, trước đây đều là do chúng tôi có mắt như mù, xúc phạm đến anh, mong anh đại nhân đại lượng, tha cho chúng tôi!"
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Mấy tên đàn em vừa thấy Hào ca có thái độ như vậy, tự nhiên cũng cúi người gật đầu, liên tục cầu xin Diệp Phàm tha thứ.
"Cút!"
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Diệp Phàm lạnh lùng phun ra một chữ, trên mặt không lộ ra chút cảm xúc nào, rất có phong phạm của cao thủ.
Đám người Hào ca nghe vậy, giống như được đại xá, lập tức quay đầu chạy.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Bọn họ đâu biết rằng, sở vĩ khuôn mặt của Diệp Phàm tỏ ra không cảm xúc như vậy, là bởi vì chính bản thân anh cũng bị uy lực của một đấm kia chấn động.
Diệp Phàm tuyệt đối không ngờ rằng, lão Ngụy chỉ mới cho anh mượn một phần một triệu sức mạnh, mà đã có uy lực mạnh đến thế!
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Vậy nếu như lão Ngụy khôi phục đến trạng thái mạnh nhất, vậy chẳng phải sẽ giống như thần tiên ở trong truyện cổ tích sao, dời núi lấp biển, hô mưa gọi gió?
"Ha ha... Tiểu Phàm, cậu cũng quá xem thường bản tôn rồi! Bản tôn chính là Bắc Thần Tiên Tôn - người mạnh nhất ở Thiên Cung, nếu như tôi khôi phục về trạng thái đỉnh phong, tay cầm nhật nguyệt tay hái ngôi sao, chỉ cần một ý niệm liền có thể hủy diệt vạn vật!"
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
"Lão Ngụy, nếu như ông tài giỏi đến như vậy, thì sao lại bị người ta đánh đến mức phải xuất ra nguyên thần, chạy trốn đến Trái Đất cơ chứ?" Diệp Phàm phản bác.
"Khụ khụ..."
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Nghe thấy lời này, lão Ngụy lúng túng ho khan một tiếng, nói: "Bản tôn không có sở thích nào khác, sở thích duy nhất của bản tôn là sưu tập Thần khí, ai biết mấy vị Đại Tiên Tông kia lại là những kẻ hẹp hòi, không chịu đưa Thần khí trong tông môn cho tôi mượn nhìn một chút, thế là tôi chỉ còn cách tự mình chạy đến cửa đòi!"
"Mẹ nó, ông cướp sạch hết đồ của mấy Đại Tiên Tông kia rồi?"
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
"Cái gì mà cướp chứ? Bản tôn chỉ muốn hỏi "mượn" một chút thôi, cùng lắm thì qua mấy trăm vạn năm sau, tôi trả về cho bọn họ là được!" Lão Ngụy dửng dưng nói.
Nghe vậy, khóe miệng Diệp Phàm không khỏi nhếch lên một nụ cười khổ, thầm nghĩ hành động của lão Ngụy này đúng là bá đạo!
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
"Ầm!"
Ngay tại lúc này, anh bổng cảm thấy trươc mắt tối sầm lại, giống như sức lực toàn thân đã bị đào rỗng, "ùm" một tiếng xụi lơ xuống đất, không thể động đậy.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
"Lão Ngụy, thế này là thế nào?" Diệp Phàm hoảng sợ hỏi.
"Tiểu Phàm, cơ thể của cậu quá yếu ớt, tuy rằng vừa rồi cậu chỉ nhận có một phần một triệu sức mạnh của bản tôn, nhưng đối với cậu mà nói nó vẫn là một gánh nặng quá lớn! Muốn tăng thực lực lên, trước tiên phải rèn luyện thân thể đã! Cậu hãy đi tìm Thanh Dao Nhũ vạn năm, Bích Nhãn Thiên Thảo, quả Huyền Linh Chu, bản tôn sẽ tự mình điều chế cho cậu Tôi Thể Đan!"
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
"Lão Ngụy, mấy thứ mà ông nói, tôi chưa từng nghe qua, phải đi đâu tìm chúng đây?" Diệp Phàm bất đắc dĩ nói.
"À đúng rồi, bản tôn quên nơi đây là Trái Đất có linh khí ít ỏi, mấy loại thiên tài địa bảo này sợ rằng phải trải qua mấy trăm năm mới có được vài cọng! Như thế này đi, cậu đi tìm một ít nhân sâm ngàn năm, cỏ linh chi trăm năm tuổi, tuy rằng hiệu quả sẽ kém đi một chút, nhưng cũng có thể tạm giúp đỡ cậu rèn luyện thân thể! Được rồi, tiếp thao đây bản tôn sẽ tiến vào trạng thái "ngủ đông", tích góp nguyên khí, đợi cậu tìm được những nguyên liệu trên thì hãy đánh thức ta dậy!"
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Vừa dứt lời, hơi thở của lão Ngụy liền triệt để dung nhập vào nơi sâu thẩm trong mi tâm của Diệp Phàm.
Mặc cho Diệp Phàm có kêu gọi cỡ nào, cũng không xuất hiện nữa.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Hồi tưởng lại những gì lão Ngụy vừa nói, khóe miệng Diệp Phàm lại xuất hiện nụ cười khổ.
Nhân sâm ngàn năm? Cỏ linh chi trăm năm tuổi?
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Loại bảo bối này, anh chỉ có thể nhìn thấy ở trong phim, chỉ nghĩ thôi cũng biết chúng có giá trên trời, giá rẻ nhất sợ rằng cũng phải lên tới mấy trăm vạn. Mà với gia cảnh khó khăn của Diệp Phàm, trên người ngay cả một trăm tệ cũng không có.
Xem ra, hiện tại kiếm tiền mới là chuyện quan trọng nhất!
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Nhưng anh cũng chỉ là một học sinh lớp mười hai bình thường, anh phải đi đâu để kiếm ra số tiền lớn như vậy chứ?
...
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Vừa suy nghĩ cách kiếm tiền, Diệp Phàm vừa đi về phía dãy phòng học.
Trải qua chuyện vừa rồi thì cũng đã đến giờ nghỉ trưa, ngay khi Diệp Phàm vừa bước vào phòng học, trên mặt hoa khôi của lớp - Tô Man liền toát ra vẻ kinh ngạc, cô ta vô ý thốt lên:
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
"Diệp... Diệp Phàm, sao cậu chẳng bị gì hết vậy?"
"Gì?"
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Chân mày của Diệp Phàm nhướn lên, khóe miệng nhếch lên nụ cười trêu tức, nói: "Bạn học Tô Man, tôi nên xảy ra chuyện gì hả?"
"Cái đó... không phải..."
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Tô Man liên tục lắc đầu, đồng thời nhíu chặt chân mày lại.
Buổi sáng Diệp Phàm thế mà lại dám mắng cô ta là "con giun trong rãnh cống", việc này khiến cô ta rất tức giận, cho nên cô ta đã cố tình đến tìm Hoa Anh Kiệt cáo trạng, nói rằng Diệp Phàm chọc ghẹo cô ta.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Hơn nữa cô ta cũng tận mắt nhìn thấy Hoa Anh Kiệt đến tìm giáo bá Hào ca, bảo Hào ca đi chỉnh đốn Diệp Phàm một trận.
Tô Man cho rằng, hiện tại Diệp Phàm hẳn phải bị đánh tơi tả mới đúng, không ngờ rằng anh lại không bị gì cả.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Càng khiến Tô Man cảm thấy kì quái, đó chính là Diệp Phàm đang đứng trước mắt này dường như có gì đó rất khác với buổi sáng, tinh thần phấn chấn, thậm chí nhìn sơ qua còn cảm thấy anh ta hiện tại còn rực rỡ chói mắt hơn cả một năm trước nữa.
Tô Man lắc đầu, thầm nghĩ có lẽ đó là ảo giác của bản thân, sâu bọ cuối cùng vẫn là sâu bọ, chẳng qua mới có một buổi sáng, cho dù trên người Diệp Phàm có xảy ra biến hóa, thì cũng không thể so được với giáo thảo Hoa Anh Kiệt!
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Đúng vào lúc này, một tên xấu xí ở cạnh đó đột nhiên nhảy ra, cười âm hiểm nói với Diệp Phàm:
"Hừ... Diệp Phàm, nói thật cho mày biết là được, Hoa thiếu đã đi tìm Hào ca đến đối phó với mày rồi, nếu như bây giờ mày ngoan ngoãn cúi đầu nhận lỗi với chị Tô Man, nói không chừng còn có thể tha cho mày một lần đấy! Còn không thì đánh gãy chân mày vẫn còn tính là nhẹ!"
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
"Cẩu Vĩ, mày đúng là tay sai trung thành nhất của Hoa Anh Kiệt, tao thấy mày dứt khoát đừng lấy tên Cẩu Vĩ nữa, đổi thành chó săn đi thì hơn!" Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Cẩu Vĩ ở trước mặt này chính là đàn em của Hoa Anh Kiệt, một năm qua chó cậy thế chủ, không ít lần châm chọc trào phúng Diệp Phàm.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Trước đó Diệp Phàm không cách nào thay đổi cuộc đời của mình được, chỉ có thể cắn răng chịu đựng mọi thứ, nhưng hiện tại bởi vì lão Ngụy xuất hiện, lại làm thay đổi hoàn toàn cuộc đời của hắn!
Cho dù hiện tại lão Ngụy đã tiến vào trạng thái "ngủ đông", không cách nào ra tay giúp đỡ anh, nhưng Diệp Phàm cũng không muốn phải cúi đầu trước bất cứ kẻ nào nữa!
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Bên kia, Cẩu Vĩ không ngờ rằng Diệp Phàm lại dám cãi lại, gã nhe răng trợn mắt nói: "Diệp Phàm mày giỏi lắm, mày tạo phản rồi đúng không, hôm nay tao phải để mày nếm thử sự lợi hại của tao!"
Cẩu Vĩ vừa nói xong liền vung mạnh nắm đấm, đấm về phía mặt Diệp Phàm.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Nhưng đúng vào lúc này, ở cửa phòng học đột nhiên vang lên một tiếng rống như sư tử gầm:
"Tìm chết!"
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Giọng nói này giống như sấm sét, nổ tung trong phòng học, nắm đấm của Cẩu Vĩ theo bản năng dừng lại, quay đầu lại nhìn thì phát hiện giáo bá Hào ca đang đứng ở cửa, thế nhưng tay phải của gã lúc nãy đã bị bó thạch cao lại.
Nhìn thấy Hào ca xuất hiện, trên mặt Cẩu Vĩ lập tức hiện ra nụ cười ác độc, vênh váo nhìn Diệp Phàm nói: "Diệp Phàm, không nghe thấy Hào ca nói à, còn không mau quỳ xuống nhận lỗi?"
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Nghe thấy lời này, Diệp Phàm lại nười nhẹ, dáng vẻ bình tĩnh, nói: "Nên quỳ xuống xin tha, hẳn là mày mới đúng!"
"Thằng nhóc thối, chết đến nơi rồi mà miệng còn..."
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Lời của Cẩu Vĩ còn chưa nói xong, chỉ cảm giác được một trận gió từ phía sau truyền tới, gã quay đầu lại theo bản năng.
"Bốp!"
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Một cái tát thanh thúy vang lên, vang dội cả lớp học.
Tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm, Hào ca thế mà lại dùng cánh tay trái không bị thương, hung hăng tác Cẩu Vĩ một cái, trên gò má của gã lập tức xuất hiện dấu ấn năm đầu ngón tay.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Cẩu Vĩ bị một cái tát này đánh cho ngu người, gã vừa bụm mặt vừa lắp bắp hỏi: "Hào... Hào ca, anh đánh sai người rồi! Rõ ràng người mà Hoa thiếu muốn đối phó là tên tiểu tử thối Diệp Phàm kia!"
Lúc này, con mắt của Hào ca lại trừng to, dùng tay trái kéo cổ áo Cẩu Vĩ, gầm lên: "Tên nhóc thối, mày thế mà lại dám ra tay đánh Phàm ca, mẹ nó mày đang tìm chết hả, còn không mau xin lỗi Phàm ca!"
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều tỏ ra khiếp sợ.
...
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Phàm... Phàm ca?!
Nghe thấy lời của Hào ca, không chỉ Cẩu Vĩ, mà ngay cả Tô Man và tất cả các học sinh của lớp số 6 đều lộ ra thần sắc vô cùng kinh ngạc, quả thật không dám tin vào tai của mình.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Đùa gì vậy?
Hào ca chính là lão đại của trường nhất trung Tô Hàng, dưới quyền có đến tận mấy trăm tên đàn em, là sự tồn tại đỉnh cao của chuỗi thực vật, sao lại có thể gọi Diệp Phàm là "Phàm ca" chứ?
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Thế nhưng lực uy hiếp của Hào ca quá mạnh, nhìn thấy bộ dạng hung thần sát khí của gã, Cẩu Vĩ lập tức bị dọa đến kinh hồn bạt vía, không ngừng cầu xin Diệp Phàm tha thứ: "Phàm ca, tôi.."
"Bốp!"
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Cẩu Vĩ vừa mở miệng, sau ót lại bị Hòa ca đánh thêm một cú.
"Thằng nhóc thối, ông đây gọi là Phàm ca, mày cũng gọi là Phàm ca, có phải mày muốn ngồi ngang hàng với ông hay không? Gọi Phàm gia!"
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Giọng Hào ca nổ tung bên tai Cẩu Vĩ, sắc mặt Cẩu Vĩ thay đổi liên tục, gã do dự trong phút chốc, rồi chợt cúi người lạy Diệp Phàm, dùng giọng điệu nhúng nhường đến cực điểm, nói:
"Phàm gia! Vừa rồi là lỗi của tiểu nhân, cầu xin ngài rộng lòng tha thứ cho tiểu nhân, cứ xem như tôi là một cái rắm mà bỏ qua đi!"
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi này của Cẩu Vĩ, xung quanh có không ít người phát ra tiếng cười khinh bỉ.
Mà trong lòng Diệp Phàm thì lại thấy rất sảng khoái!
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Một năm nay, đây là lần đầu tiên anh được nở mày nở mặt đến như vậy!
"Được rồi, cút đi!"
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Diệp Phàm xua tay, sau đó nhìn về phía Hào ca nói: "Mày cũng đi đi, không có việc gì thì đừng có tới tìm tao!"
Diệp Phàm cũng không muốn ở trong trường học để lộ ra thực lực của mình, như vậy sẽ dẫn đến rất nhiều phiền toái.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Hiện tại anh vẫn còn quá mức nhỏ bé, cũng chính là lúc nên giấu nghề, tích lũy thực lực.
Những vào lúc này, Tô Man lại chủ động lắc eo nhỏ đi đến trước mặt anh, mở miệng nói:
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
"Diệp Phàm, tôi thật không ngờ rằng cậu thế mà lại đi nịnh hót Hào ca! Nói đi, cậu đã dùng bao nhiêu tiền để Hào ca phối hợp diễn vở kịch này vậy hả!"
Tô Man vừa nói xong, mọi người xung quanh lập tức sửng sốt, sau đó lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Một màn vừa xảy ra kia, quả thật đúng là quá mức cổ quái!
Đường đường là giáo bá Hào ca, thế mà lại cúi đầu xưng thần với loại nhân vật nhỏ như Diệp Phàm.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Trong lòng Tô Man chỉ nghĩ đến một khả năng, đó chính là Diệp Phàm đã cống hiến cho Hào ca một khoản "phí bảo hộ" không nhỏ, cho nên Hào ca mới giúp anh ta.
Về phỏng đoán này của Tô Man, Diệp Phàm tất nhiên chẳng thèm giải thích, ai ngờ cô ta vẫn không chịu bỏ qua:
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
"Diệp Phàm, tôi biết cậu vẫn luôn thích tôi, muốn tôi phải nhìn cậu bằng con mắt khác! Nhưng giữa hai chúng ta không có khả năng, cho dù cậu thật sự gầy dựng được mối quan hệ với Hào ca, như vậy thì đã sao chứ, chẳng qua cũng chỉ là một kẻ đeo bám tạm bợ mà thôi, căn bản không thể so sánh với Anh Kiệt! À đúng rồi..."
Nói đến đây, Tô Man đột nhiên dừng một chút, cái cổ thon dài ngước lên, khoe khoang nói: "Anh Kiệt vừa rồi có nói, đợi đến khi thi đại học xong, sẽ dẫn tôi đi Maldives chơi, còn mua cho tôi túi xách LV nữa, là bản có số lượng hạn chế đó! Cho nên cậu cũng chỉ là một con cóc ghẻ, đừng có mà mơ ước đên thiên nga trắng nữa!"
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
"Hừ... Tô Man, cô đừng quá tự mình đa tình! Thứ nhất, tôi vốn dĩ không hề tìm Hào ca diễn kịch, tin hay không tùy cô. Thứ hai, theo như tôi thấy, là cô không xứng với tôi mới đúng!" Diệp Phàm lạnh lùng nói.
"Khẩu khí thật lớn!"
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Nghe thấy lời Diệp Phàm nói, Tô Man giống như mèo xù lông lên, thét chói tai: "Diệp Phàm, cậu đừng có giả vờ ra vẻ ta đây, tôi không xứng với cậu? Vậy cậu nói thử xem, trong trường nhất trung Tô Hàng này, ai mới là người xứng với cậu?"
"Tô Man, cô chẳng qua cũng chỉ là hoa khôi của lớp số 6 mà thôi! Người có thể xứng với Diệp Phàm tôi, ít nhất phải là cấp bậc hoa khôi trường!"
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
...
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều khiếp sợ.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Tất cả mọi người đều bị lời nói ngông cuồng của Diệp Phàm làm cho kinh ngạc.
Người đẹp trong nhất trung Tô Hàng nhiều như mây, thậm chí còn không thua kém gì với các trường nghệ thuật, cho nên chức hoa khôi trường cũng được tranh giành rất kịch liệt, thậm chí còn có danh sách "Tứ đại giáo hoa", "Thập đại giáo hoa".
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Nhưng ba năm trước, khi một nữ sinh đẹp như tiên vào nhập học, danh hiệu hoa hậu giảng đường cũng không còn người thứ 2 để chọn nữa rồi!
Sở Mộng Dao!
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Đối với các nam sinh trong nhất trung Tô Hàng mà nói, mọi người có thể không biết tên của thầy giáo chủ nhiệm, không biết tên của hiệu trưởng, thậm chí không biêt tên của Thị trưởng tỉnh Tô Hàng, nhưng tuyệt đối không thể không biết Sở Mộng Dao!
Bởi vì cô ấy thật sự quá đẹp!
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Hơn nữa trên người cô còn có khí chất không nhiễm khói lửa nhân gian, giống như Tiên tử từ Dao Trì bay xuống, khiến người ta căn bản không dám sinh ra ý nghĩ khinh nhờn!
Chẳng qua tính tình của Sở Mộng Dao rất lạnh lùng, không hề tỏ ra khách khí với các nam sinh.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Nghe nói Hoa Vân Phi từng muốn theo đuổi Sở Mộng Dao, kết quả thất bại.
Hơn nữa nghe nói Sở Mộng Dao có gia thế rất lớn, cho dù là Hoa Vân Phi cũng không dám dùng thủ đoạn bức ép cô.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Mà bây giờ Diệp Phàm lại nói chỉ có Sở Mộng Dao mới xứng với anh ta, trong mắt mọi người đây chính là nói chuyện viển vông!
"Hừ... Diệp Phàm, cậu cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem, đừng nói là Sở Mộng Dao nhìn trúng cậu, chỉ cần hôm cô ấy nói với cậu một câu thôi, tôi sẽ lập tức ăn điện thoại ở đây luôn!" Tô Man trắng trợn nói.
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Nhưng đúng vào lúc này, ở cửa phòng học, đột nhiên truyền đến một giọng nói thánh thót như chim hoàng oanh:
"Xin hỏi... Ai là bạn học Diệp Phàm vậy?"
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Ngay lập tức, mọi người quay mặt nhìn về phía giọng nói phát ra, chỉ thấy một người đẹp tuyệt sắc đang đứng ở đó.
Tô Man cũng được xem là người đẹp, thế nhưng nếu so với cô gái xinh đẹp trước mắt này, quả thật chính là sự chênh lệch giữa gà rừng và phượng hoàng, căn bản không đáng nhắc tới!
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Đây không phải là hoa khôi trường Sở Mộng Dao sao?
Cô ấy... Sao có thể chủ động đến đây tìm Diệp Phàm?
Truyện được đăng độc quyền trên VietWriter.vn
Bình luận facebook