Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6: Một Đấm, Chết Ngay
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Chương 6: Một Đấm, Chết Ngay
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trên võ đài, sau khi nghe xong lời Diệp Phàm nói, khuôn mặt Lâm Phá Thiên tỏ ra khinh thường và chế nhạo:
“Hừ ! Tên không biết trời cao đất dày kia, còn dám giả vờ trước mặt tao? Không có thực lực mà ở đó giả vờ người ta gọi là ngu ngốc! Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết ai là kẻ mạnh thực sự!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cùng lúc đó, Lâm Phá Thiên tung nắm đấm sắt của mình, trong không khí truyền đến tiếng xoẹt qua như dao cắt, uy lực cực kì.
Lúc này, Sở Mộng Dao ở một bên, với đôi mắt đẹp tràn đầy hoảng hốt, giải thích với Diệp Phàm:
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Diệp Phàm, có thể cậu không biết. Võ cấp năm là ngưỡng hiếm thấy, tố chất phi phàm, e rằng những người bình thường cả đời chỉ dừng ở ngưỡng cửa cấp bốn.”
Nhưng một khi vượt qua được khó khăn này, sức mạnh sẽ tăng vọt, toàn thân xương cốt liền nổi như sấm, hơn nữa Lâm Phá Thiên đang luyện Bát Cực Quyền, từ vừa đến mạnh, thậm chí có thể dùng một đòn đấm nứt viên đá vàng. Trong toàn thế hệ trẻ ở tỉnh Giang Nam, đã được xem là xuất sắc!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sở Mộng Dao nghĩ rằng Diệp Phàm sẽ sợ sau khi nghe những lời đó.
Không ngờ, anh nhìn chằm chằm vào Sở Mộng Dao và trịnh trọng nói: “Mộng Dao, lời hứa của đàn ông đáng ngàn vàng! Vì tôi đã hứa với cậu, nhất định sẽ không nuốt lời.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vừa nói, anh vừa sải bước về phía trước.
Sau khi uống Tôi Thể Đan, Diệp Phàm giờ đây như đã thay da đổi thịt.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đi đến trước võ đài ba mét, anh đột nhiên đứng lại, chân phải đạp xuống đất, mượn lực của đôi chân một bước tiến lên võ đài, toàn bộ động tác hoàn thành dứt khoát, khiến Sở Mộng Dao dưới sân khấu kinh ngạc không thôi.
Ở bên kia, Lâm Phá Thiên cũng không thấy thế mà hoảng, trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo, như rắn độc mà nhìn chằm chằm Diệp Phàm trước mặt, lạnh lùng nói:
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Tiểu tử thối, tao dám đảm bảo rằng đến với trận đấu trên võ đài này là quyết định tồi tệ nhất trong cuộc đời của mày! Mày có biết tại sao tao được gọi là Lâm Phá Thiên không, bởi vì nắm đấm của tao có thể phá vỡ bầu trời!”
Khi anh ta vừa nói từ cuối cùng, giọng nói của Lâm Phá Thiên giống như sấm sét, nổ tung dưới khán đài, người anh ta tỏa ra một nguồn khí lực mạnh mẽ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tuy nhiên, Diệp Phàm không hề sợ hãi anh ta, anh vẫn tỏ ra tự tin, nói: “Lâm Phá Thiên, trước khi chúng ta bắt đầu cuộc chiến, tôi muốn hỏi anh một câu hỏi. Anh có biết tại sao trên trời lại có trâu biết bay không?”
“Tại sao?” Lâm Phá Thiên sửng sốt khi nghe những lời đó và hỏi trong tiềm thức.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Bởi vì anh đang thổi dưới đất! Nắm đấm phá vỡ bầu trời? Ha! Ha! Theo tôi thấy, anh là một thiên tài đấm vỡ miếng da trâu mới đúng!” Diệp Phàm nói đùa, giọng điệu đầy vẻ mỉa mai.
“Tên chó chết, mày tìm cái chết mà.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lâm Phá Thiên tái mặt, cả người run lên.
Tên của anh ta, vốn luôn là điều anh ta tự hào nhất, giờ lại bị Diệp Phàm dùng để đùa, khiến anh ta vô cùng tức giận.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lâm Phá Thiên đã luyện tập Bát Cực Quyền, sức mạnh và uy lực rất mạnh mẽ.
Văn có Thái Cực trên và dưới, Võ có Bát Cực Càn Khôn.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bởi vì Bát Cực Quyền tập trung vào thực chiến, mạnh mẽ uy lực, sát thương quá mạnh, giết người lúc nào không hay, vì vậy từ xa xưa đã có câu “Bát cực không thượng đài, thượng đài ắt phải thấy máu”.
Lúc này, đôi mắt Lâm Phá Thiên đỏ bừng vì tức giận, gầm lên:
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Tên nhãi, mày chết đi.”
Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, bóng dáng của anh ta biến thành một bóng đen, di chuyển như một cánh cung bị kéo căng, nổ tung như sấm sét, dùng tay đấm vào mặt Diệp Phàm.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cú đấm này chứa đựng sự tức giận tột cùng của Lâm Phá Thiên.
Anh ta quen biết Sở Mộng Dao nhiều năm, nhưng anh ta chưa bao giờ được nắm bàn tay nhỏ bé của cô, nên khi Diệp Phàm nắm lấy bàn tay mảnh mai của Sở Mộng Dao vào võ quán vừa rồi, Lâm Phá Thiên đã quyết định thủ tiêu Diệp Phàm rồi!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhưng khi nhìn thấy cảnh này, Diệp Phàm không hề hoảng sợ, đứng khoanh tay, ung dung như không có gì.
Phải biết rằng, Ngụy Thiên Sơn là Bắc Thần Tiên Tôn, hiện tại sống trong cơ thể anh, nếu không có chỗ dựa lớn như này, Diệp Phàm làm sao có thể nói lời như vậy?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhưng chỉ cần lão Ngụy bằng lòng giúp đỡ, Lâm Phá Thiên chỉ là một tay đơn thuần, làm sao có thể là đối thủ của mình?
Nghĩ đến đây, Diệp Phàm trong lòng thầm nói: “Lão Ngụy, nhanh đánh về phía trước như khi đánh Chu Hạo, cho tôi mượn chút sức lực, một phần triệu, à không bằng một phần trăm ngàn là được.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ngay sau đó, lão Ngụy kiên quyết cự tuyệt: “Không được! Bản tôn hiện tại không thể cho cậu mượn.”
“Cái gì?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nghe vậy, Diệp Phàm vô cùng sửng sốt, nhưng nắm đấm sắt của Lâm Phá Thiên đã gần kề rồi, căn bản anh không thể nghĩ thêm gì.
Nắm đấm sắt đó thật kinh người, nếu đánh thẳng vào chính diện, đừng nói là thân thể phàm nhân, tới tấm thép cũng có thể xuyên thủng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Diệp Phàm chỉ có thể hạ thấp người xuống, dùng chiêu "lừa người lăn lộn" miễn cưỡng có thể né được cú đấm.
Nhưng lưng anh vẫn bị Lâm Phá Thiên đấm một đấm, cơn đau dữ dội khiến anh nghiến răng nghiến lợi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sau khi đòn đánh thất bại, Lâm Phá Thiên không cho Diệp Phàm cơ hội để thở và nắm đấm sắt của anh ta lao về phía anh như một tia chớp.
Trong lúc tuyệt vọng, Diệp Phàm chỉ có thể né trái né phải, lúng ta lúng túng, thậm chí mấy lần tưởng bị đánh, suýt thì bị Lâm Phá Thiên đánh thẳng chính diện.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhìn thấy cảnh này, Sở Mộng Dao ở dưới võ đài mặt cắt không còn giọt máu, hai tay nắm chặt, thay Diệp Phàm đổ mồ hôi.
Do dự một lúc, cô hét lên: “Diệp Phàm, đừng gắng gượng, mau từu bỏ, nếu không thì sẽ bị anh ta giết chết!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nghe vậy, Lâm Phá Thiên cười với Diệp Phàm nói: “Hừ! Muốn nhận thua, nằm mơ đi! Dám động đến người con gái của Lâm Phá Thiên tao, hôm nay tao nhất quyết giết mày!”
Sau khi nói xong, anh ta tấn công nhanh chóng và dữ dội hơn một chút, rõ ràng là đang muốn đánh chết Diệp Phàm.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Diệp Phàm lúc này tuy xấu hổ, trong lòng thầm mắng lão Ngụy lừa dối, đánh rơi dây chuyền vào thời khắc mấu chốt này.
Bất quá, ý nghĩ của anh vừa mới xuất hiện, lão Ngụy giọng nói nghiêm túc truyền đến bên tai:
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhớ đọc truyện trên Тгцyeл*АРР.cом để ủng hộ team nha !!!
“Tiểu Phàm, nếu bản tôn bây giờ cho cậu mượn sức mạnh, cậu quả thực có thể đánh bại kẻ thù trước mặt, nhưng như vậy thì sao? Cậu cả đời này không thể cứ sống nhờ vào sức mạnh của tôi! Luôn có một số khó khăn và trở ngại mà ngươi phải đối mặt với nó, cần cậu tự đối mặt, tự chiến đấu. Chiến thắng như vậy mới có ý nghĩa!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ngay khi lời này nói ra, Diệp Phàm toàn thân run lên mhư được thần thánh hóa phép, thầm nói:
“Đúng vậy! Nếu chuyện gì cũng dựa vào lão Ngụy, mình chẳng phải giống một con rối, chỉ hơn là mình biết đi thôi?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bây giờ anh phải dựa vào thực lực của chính mình để đánh bại Lâm Phá Thiên trước mặt.
Tôi không còn là kẻ yếu đuối trước đây, tôi đã được thay da đổi thịt và tôi đã làm chủ được sức mạnh như chính loài bạch hổ, tôi không sợ hãi!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhất thời, đáy mắt Diệp Phàm lóe lên một tia kỳ quái.
Lúc này, Lâm Phá Thiên chế nhạo: “Tên nhãi, định trốn như rùa rụt cổ đến bao giờ vậy? Có dám đấu với tao như đàn ông thực thụ không?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Như ý của cậu, buông ngựa đi! Lần này, tôi sẽ không trốn nữa!"
Diệp Phàm nghiến răng nghiến lợi nói, thân thể đột nhiên thay đổi, giống như một con rồng ngủ yên thức tỉnh.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lâm Phá Thiên cảm thấy hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy điều này, nhưng anh ta vẫn tự tin vào sức mạnh của bản thân.
Đột nhiên, vai anh ta run lên dữ dội, toàn thân nổ tung như một quả đạn đại bác, chựt chờ cơ hội xông lên.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mà cơ và xương của anh ta phát ra những tiếng động dữ dội, khiến người xem phải đứng hình.
“Bát Cực. Dựa núi!” Đây là chiêu chí mạng của Bát Cực Quyền, một khi sử dụng, đối thủ sẽ chết hoặc bị thương nặng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“A!”
Nhìn thấy cảnh này, Sở Mộng Dao dưới võ đài hét lên một tiếng, lấy tay che mắt, không đành lòng nhìn cảnh sắp tới.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhưng vào lúc này, toàn thân Diệp Phàm đột nhiên lộ ra một luồng khí tức cực kỳ sắc bén, uy nghiêm, giống như dáng vẻ của thần chết.
“Bạch Hổ đến đây, diệt yên thiên hạ!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Diệp Phàm vung nắm đấm, thân hình hóa thành sấm sét, trên không trung chỉ còn lại có một cái bóng đen.
“Nhanh như vậy? Làm sao có thể!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhìn thấy cơ thể Diệp Phàm thay đổi bất thường, đồng tử của Lâm Phá Thiên đột nhiên co rút lại, trong lòng chấn động.
Kinh nghiệm chinh chiến nhiều năm khiến hắn bất giác cảm thấy hoảng sợ chưa từng, muốn khép chặt tay lại để chống cự, nhưng đã quá muộn.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Uỳnh!”
Ngay sau đó, nắm đấm sắt chứa sát khí như sức mạnh Bạch Hổ của Diệp Phàm đánh thẳng vào ngực anh.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Rắc rắc!”
Trong phút chốc, ngực của Lâm Phá Thiên chìm xuống, không biết có bao nhiêu xương gãy, máu đỏ từ miệng phun ra, sau đó cả người giống như diều bị đứt dây, bay ngược hơn mười mét, ngã trên mặt đất dưới sàn đấu.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đây là lần đầu tiên Diệp Phàm chủ động tấn công sau khi vào sàn đấu.
Thế mà, Lâm Phá Thiên một võ sư cấp năm vô địch trước đây, giờ phút này đã trực tiếp ngất xỉu, không biết sống chết.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Một đấm, chết ngay!
**********
Chương 6: Một Đấm, Chết Ngay
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trên võ đài, sau khi nghe xong lời Diệp Phàm nói, khuôn mặt Lâm Phá Thiên tỏ ra khinh thường và chế nhạo:
“Hừ ! Tên không biết trời cao đất dày kia, còn dám giả vờ trước mặt tao? Không có thực lực mà ở đó giả vờ người ta gọi là ngu ngốc! Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết ai là kẻ mạnh thực sự!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cùng lúc đó, Lâm Phá Thiên tung nắm đấm sắt của mình, trong không khí truyền đến tiếng xoẹt qua như dao cắt, uy lực cực kì.
Lúc này, Sở Mộng Dao ở một bên, với đôi mắt đẹp tràn đầy hoảng hốt, giải thích với Diệp Phàm:
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Diệp Phàm, có thể cậu không biết. Võ cấp năm là ngưỡng hiếm thấy, tố chất phi phàm, e rằng những người bình thường cả đời chỉ dừng ở ngưỡng cửa cấp bốn.”
Nhưng một khi vượt qua được khó khăn này, sức mạnh sẽ tăng vọt, toàn thân xương cốt liền nổi như sấm, hơn nữa Lâm Phá Thiên đang luyện Bát Cực Quyền, từ vừa đến mạnh, thậm chí có thể dùng một đòn đấm nứt viên đá vàng. Trong toàn thế hệ trẻ ở tỉnh Giang Nam, đã được xem là xuất sắc!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sở Mộng Dao nghĩ rằng Diệp Phàm sẽ sợ sau khi nghe những lời đó.
Không ngờ, anh nhìn chằm chằm vào Sở Mộng Dao và trịnh trọng nói: “Mộng Dao, lời hứa của đàn ông đáng ngàn vàng! Vì tôi đã hứa với cậu, nhất định sẽ không nuốt lời.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vừa nói, anh vừa sải bước về phía trước.
Sau khi uống Tôi Thể Đan, Diệp Phàm giờ đây như đã thay da đổi thịt.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đi đến trước võ đài ba mét, anh đột nhiên đứng lại, chân phải đạp xuống đất, mượn lực của đôi chân một bước tiến lên võ đài, toàn bộ động tác hoàn thành dứt khoát, khiến Sở Mộng Dao dưới sân khấu kinh ngạc không thôi.
Ở bên kia, Lâm Phá Thiên cũng không thấy thế mà hoảng, trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo, như rắn độc mà nhìn chằm chằm Diệp Phàm trước mặt, lạnh lùng nói:
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Tiểu tử thối, tao dám đảm bảo rằng đến với trận đấu trên võ đài này là quyết định tồi tệ nhất trong cuộc đời của mày! Mày có biết tại sao tao được gọi là Lâm Phá Thiên không, bởi vì nắm đấm của tao có thể phá vỡ bầu trời!”
Khi anh ta vừa nói từ cuối cùng, giọng nói của Lâm Phá Thiên giống như sấm sét, nổ tung dưới khán đài, người anh ta tỏa ra một nguồn khí lực mạnh mẽ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tuy nhiên, Diệp Phàm không hề sợ hãi anh ta, anh vẫn tỏ ra tự tin, nói: “Lâm Phá Thiên, trước khi chúng ta bắt đầu cuộc chiến, tôi muốn hỏi anh một câu hỏi. Anh có biết tại sao trên trời lại có trâu biết bay không?”
“Tại sao?” Lâm Phá Thiên sửng sốt khi nghe những lời đó và hỏi trong tiềm thức.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Bởi vì anh đang thổi dưới đất! Nắm đấm phá vỡ bầu trời? Ha! Ha! Theo tôi thấy, anh là một thiên tài đấm vỡ miếng da trâu mới đúng!” Diệp Phàm nói đùa, giọng điệu đầy vẻ mỉa mai.
“Tên chó chết, mày tìm cái chết mà.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lâm Phá Thiên tái mặt, cả người run lên.
Tên của anh ta, vốn luôn là điều anh ta tự hào nhất, giờ lại bị Diệp Phàm dùng để đùa, khiến anh ta vô cùng tức giận.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lâm Phá Thiên đã luyện tập Bát Cực Quyền, sức mạnh và uy lực rất mạnh mẽ.
Văn có Thái Cực trên và dưới, Võ có Bát Cực Càn Khôn.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bởi vì Bát Cực Quyền tập trung vào thực chiến, mạnh mẽ uy lực, sát thương quá mạnh, giết người lúc nào không hay, vì vậy từ xa xưa đã có câu “Bát cực không thượng đài, thượng đài ắt phải thấy máu”.
Lúc này, đôi mắt Lâm Phá Thiên đỏ bừng vì tức giận, gầm lên:
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Tên nhãi, mày chết đi.”
Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, bóng dáng của anh ta biến thành một bóng đen, di chuyển như một cánh cung bị kéo căng, nổ tung như sấm sét, dùng tay đấm vào mặt Diệp Phàm.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cú đấm này chứa đựng sự tức giận tột cùng của Lâm Phá Thiên.
Anh ta quen biết Sở Mộng Dao nhiều năm, nhưng anh ta chưa bao giờ được nắm bàn tay nhỏ bé của cô, nên khi Diệp Phàm nắm lấy bàn tay mảnh mai của Sở Mộng Dao vào võ quán vừa rồi, Lâm Phá Thiên đã quyết định thủ tiêu Diệp Phàm rồi!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhưng khi nhìn thấy cảnh này, Diệp Phàm không hề hoảng sợ, đứng khoanh tay, ung dung như không có gì.
Phải biết rằng, Ngụy Thiên Sơn là Bắc Thần Tiên Tôn, hiện tại sống trong cơ thể anh, nếu không có chỗ dựa lớn như này, Diệp Phàm làm sao có thể nói lời như vậy?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhưng chỉ cần lão Ngụy bằng lòng giúp đỡ, Lâm Phá Thiên chỉ là một tay đơn thuần, làm sao có thể là đối thủ của mình?
Nghĩ đến đây, Diệp Phàm trong lòng thầm nói: “Lão Ngụy, nhanh đánh về phía trước như khi đánh Chu Hạo, cho tôi mượn chút sức lực, một phần triệu, à không bằng một phần trăm ngàn là được.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ngay sau đó, lão Ngụy kiên quyết cự tuyệt: “Không được! Bản tôn hiện tại không thể cho cậu mượn.”
“Cái gì?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nghe vậy, Diệp Phàm vô cùng sửng sốt, nhưng nắm đấm sắt của Lâm Phá Thiên đã gần kề rồi, căn bản anh không thể nghĩ thêm gì.
Nắm đấm sắt đó thật kinh người, nếu đánh thẳng vào chính diện, đừng nói là thân thể phàm nhân, tới tấm thép cũng có thể xuyên thủng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Diệp Phàm chỉ có thể hạ thấp người xuống, dùng chiêu "lừa người lăn lộn" miễn cưỡng có thể né được cú đấm.
Nhưng lưng anh vẫn bị Lâm Phá Thiên đấm một đấm, cơn đau dữ dội khiến anh nghiến răng nghiến lợi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sau khi đòn đánh thất bại, Lâm Phá Thiên không cho Diệp Phàm cơ hội để thở và nắm đấm sắt của anh ta lao về phía anh như một tia chớp.
Trong lúc tuyệt vọng, Diệp Phàm chỉ có thể né trái né phải, lúng ta lúng túng, thậm chí mấy lần tưởng bị đánh, suýt thì bị Lâm Phá Thiên đánh thẳng chính diện.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhìn thấy cảnh này, Sở Mộng Dao ở dưới võ đài mặt cắt không còn giọt máu, hai tay nắm chặt, thay Diệp Phàm đổ mồ hôi.
Do dự một lúc, cô hét lên: “Diệp Phàm, đừng gắng gượng, mau từu bỏ, nếu không thì sẽ bị anh ta giết chết!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nghe vậy, Lâm Phá Thiên cười với Diệp Phàm nói: “Hừ! Muốn nhận thua, nằm mơ đi! Dám động đến người con gái của Lâm Phá Thiên tao, hôm nay tao nhất quyết giết mày!”
Sau khi nói xong, anh ta tấn công nhanh chóng và dữ dội hơn một chút, rõ ràng là đang muốn đánh chết Diệp Phàm.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Diệp Phàm lúc này tuy xấu hổ, trong lòng thầm mắng lão Ngụy lừa dối, đánh rơi dây chuyền vào thời khắc mấu chốt này.
Bất quá, ý nghĩ của anh vừa mới xuất hiện, lão Ngụy giọng nói nghiêm túc truyền đến bên tai:
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhớ đọc truyện trên Тгцyeл*АРР.cом để ủng hộ team nha !!!
“Tiểu Phàm, nếu bản tôn bây giờ cho cậu mượn sức mạnh, cậu quả thực có thể đánh bại kẻ thù trước mặt, nhưng như vậy thì sao? Cậu cả đời này không thể cứ sống nhờ vào sức mạnh của tôi! Luôn có một số khó khăn và trở ngại mà ngươi phải đối mặt với nó, cần cậu tự đối mặt, tự chiến đấu. Chiến thắng như vậy mới có ý nghĩa!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ngay khi lời này nói ra, Diệp Phàm toàn thân run lên mhư được thần thánh hóa phép, thầm nói:
“Đúng vậy! Nếu chuyện gì cũng dựa vào lão Ngụy, mình chẳng phải giống một con rối, chỉ hơn là mình biết đi thôi?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bây giờ anh phải dựa vào thực lực của chính mình để đánh bại Lâm Phá Thiên trước mặt.
Tôi không còn là kẻ yếu đuối trước đây, tôi đã được thay da đổi thịt và tôi đã làm chủ được sức mạnh như chính loài bạch hổ, tôi không sợ hãi!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhất thời, đáy mắt Diệp Phàm lóe lên một tia kỳ quái.
Lúc này, Lâm Phá Thiên chế nhạo: “Tên nhãi, định trốn như rùa rụt cổ đến bao giờ vậy? Có dám đấu với tao như đàn ông thực thụ không?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Như ý của cậu, buông ngựa đi! Lần này, tôi sẽ không trốn nữa!"
Diệp Phàm nghiến răng nghiến lợi nói, thân thể đột nhiên thay đổi, giống như một con rồng ngủ yên thức tỉnh.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lâm Phá Thiên cảm thấy hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy điều này, nhưng anh ta vẫn tự tin vào sức mạnh của bản thân.
Đột nhiên, vai anh ta run lên dữ dội, toàn thân nổ tung như một quả đạn đại bác, chựt chờ cơ hội xông lên.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mà cơ và xương của anh ta phát ra những tiếng động dữ dội, khiến người xem phải đứng hình.
“Bát Cực. Dựa núi!” Đây là chiêu chí mạng của Bát Cực Quyền, một khi sử dụng, đối thủ sẽ chết hoặc bị thương nặng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“A!”
Nhìn thấy cảnh này, Sở Mộng Dao dưới võ đài hét lên một tiếng, lấy tay che mắt, không đành lòng nhìn cảnh sắp tới.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhưng vào lúc này, toàn thân Diệp Phàm đột nhiên lộ ra một luồng khí tức cực kỳ sắc bén, uy nghiêm, giống như dáng vẻ của thần chết.
“Bạch Hổ đến đây, diệt yên thiên hạ!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Diệp Phàm vung nắm đấm, thân hình hóa thành sấm sét, trên không trung chỉ còn lại có một cái bóng đen.
“Nhanh như vậy? Làm sao có thể!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhìn thấy cơ thể Diệp Phàm thay đổi bất thường, đồng tử của Lâm Phá Thiên đột nhiên co rút lại, trong lòng chấn động.
Kinh nghiệm chinh chiến nhiều năm khiến hắn bất giác cảm thấy hoảng sợ chưa từng, muốn khép chặt tay lại để chống cự, nhưng đã quá muộn.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Uỳnh!”
Ngay sau đó, nắm đấm sắt chứa sát khí như sức mạnh Bạch Hổ của Diệp Phàm đánh thẳng vào ngực anh.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Rắc rắc!”
Trong phút chốc, ngực của Lâm Phá Thiên chìm xuống, không biết có bao nhiêu xương gãy, máu đỏ từ miệng phun ra, sau đó cả người giống như diều bị đứt dây, bay ngược hơn mười mét, ngã trên mặt đất dưới sàn đấu.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đây là lần đầu tiên Diệp Phàm chủ động tấn công sau khi vào sàn đấu.
Thế mà, Lâm Phá Thiên một võ sư cấp năm vô địch trước đây, giờ phút này đã trực tiếp ngất xỉu, không biết sống chết.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Một đấm, chết ngay!
Bình luận facebook