Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2029
Bất kể Angel có tin tưởng Diệp Lăng Phi hay không, lần đánh cuộc này đã được định ra, Angel thủy chung không muốn tin tưởng chuyện này, Diệp Lăng Phi dám khiêu chiến với Lam Quang. Tuy Diệp Lăng Phi vẫn luôn là nhân vật mà Angel súng bái, nhưng Angel càng cho rằng đối mặt với một thành viên của tổ chức Lam Quang trong truyền thuyết, Diệp Lăng Phi chỉ là một người bình thường, đó là suy nghĩ của Angel, cô không hi vọng Diệp Lăng Phi mạo hiểm, nhưng mà, Angel cũng hiểu rằng, cô căn bản không thể ngăn cản được Diệp Lăng Phi, chỉ có thể để Diệp Lăng Phi làm những gì mà hắn muốn.
Diệp Lăng Phi và Angel ở trong phòng tới tận khuya, khi Diệp Lăng Phi định cùng Angel ra ngoài ngắm cảnh đêm London, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, Elise xuất hiện ở trước mặt Diệp Lăng Phi, sắc mặt Elise tái nhợt, thật khó tưởng tượng trong một thời gian ngắn mà Elise thay đổi nhiều như vậy, ánh mắt cô tỏ vẻ mệt mỏi không chịu đựng nổi. Trong khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Lăng Phi, Elise không nhịn được rơi nước mắt.
- Satan, xin lỗi, thật xin lỗi.....!
Elise nhìn thấy Diệp Lăng Phi, lập tức luôn miệng xin lỗi. Diệp Lăng Phi đỡ lấy Elise, đưa tay ra vuốt má Elise, lau nước mắt cho Elise, đối với Diệp Lăng Phi, Elise là một người chiếm vị trí rất quan trọng, trong lòng Diệp Lăng Phi luôn có địa vị của Elise địa vị, cho dù cha cô Tiger đã dẫn Diệp Lăng Phi vào bẫy, Diệp Lăng Phi không hề tỏ ra khó chịu với Elise, Diệp Lăng Phi hiểu rất rõ, trong chuyện này, Elise cũng là người bị hại, cho tới bây giờ Diệp Lăng Phi chưa bao giờ có suy nghĩ một cô gái lương thiện như Elise sao lại có thể mình chứ? Hắn ôm Elise vào trong lòng, nói:
- Elise, tất cả đều qua rồi, tất cả đều qua rồi, bây giờ anh đã thoát ra được rồi, em không cần phải tự trách nữa, chuyện đã qua thì cứ để nói qua đi, chúng ta nên nghĩ xem cuộc sống sau này thế nào thì hay hơn!
Diệp Lăng Phi an ủi Elise, Elise ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Chúng ta thật sự còn có sau này sao?
Lúc Elise nói câu này cô tỏ ra rất không chắc chắn, Elise không tin còn có cuộc sống về sau, cô cho rằng Diệp Lăng Phi sẽ tức giận, sẽ khó chịu với cô, bởi vì lúc trước cha cô đã dẫn dụ Diệp Lăng Phi vào trong bẫy, khiến cho Diệp Lăng Phi gặp phải rất nhiều đau khổ. Đó là suy nghĩ của Elise, thậm chí Elise còn cảm thấy chán ghét chính bản thân mình. Diệp Lăng Phi vuốt ve khuôn mặt của Elise, nói:
- Tất nhiên là vẫn còn về sau rồi, hai chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian để sống, rất nhiều con đường phải đi! Elise, chuyện đã qua cũng đã qua rồi, vừa rồi anh đã nói đấy, anh không hề so đo những chuyện đó, em cũng không cần nghĩ đến nữa, sống cho hạnh phúc mới là quan trọng nhất, cùng anh về thành phố Vọng Hải, chỗ đó thích hợp với em hơn, có anh làm bạn với em!
Elise cắn chặt môi, dùng sức gật đầu, không người nào có thể cảm nhận được sự đau xót của Elise giờ phút này, cha của cô làm tổn thương người đàn ông mà cô yêu, đây là điều mà Elise không thể nào chịu đựng được, nhưng đồng thời, cha cô cũng qua đời rồi. Elise cảm giác mệt, rất mệt, cô nhào vào trong ngực Diệp Lăng Phi, ngủ thiếp đi!
.................
Thành phố Vọng Hải đã có tuyết rơi, trong lúc ngoài trời đang mưa tuyết, Diệp Lăng Phi đang tắm trong nhà tắm, là tiếng kinh hô của Trần Ngọc Đình khiến cho Diệp Lăng Phi ý thức được bên ngoài trời tuyết rơi. Trong phòng tràn ngập xuân phong ấm áp, Tiêu Hồng Vũ đã đến nhà bà ngoại, trong nhà chỉ còn lại Trần Ngọc Đình, tối muộn ngày hôm qua Trần Ngọc Đình chủ động gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi, bảo Diệp Lăng Phi đến nơi này ở một đêm. Hương vị mỹ phụ thành thục của Trần Ngọc Đình luôn khiến cho Diệp Lăng Phi lưu luyến quên đường về, giả như không phải Trần Ngọc Đình nhắc nhở hắn hôm nay có buổi tiệc, Diệp Lăng Phi còn muốn ôm thân thể đầy đặn của Trần Ngọc Đình thêm một lát nữa.
Đã hai tháng trôi qua kể từ sau khi Diệp Lăng Phi quay trở lại thành phố Vọng Hải, đã hơn hai tháng, thời gian trôi qua rất nhanh, có rất nhiều chuyện xảy ra trong hai tháng đó, nhưng Bạch Tình Đình vẫn không có tin tức giò, giống như hạt bụi giữa trần thế vậy, không biết đang ở đâu trên thế giới này. Trái lại Vu Tiểu Vũ thỉnh thoảng lại gửi email cho Diệp Lăng Phi, giống như là cố ý nhắc nhở Diệp Lăng Phi vậy, trong email luôn đính kèm ảnh chụp của cô và Bạch Tình Đình, thậm chí còn có những bức ảnh cực kỳ hấp dẫn, ảnh chụp hai chị em sinh đôi, khiến cho người ta khó có thể kiềm chế được. Cũng không biết có phải Bạch Tình Đình bày mưu đặt kế không nữa, nhưng việc Vu Tiểu Vũ gửi anh đã trở thành thói quen. Diệp Lăng Phi đem những bức ảnh đó đi in, cất vào trong album, đã được hơn mười cuốn album rồi.
- Giữa trưa sẽ tổ chức bữa tiệc chúc mừng tập đoàn xây dựng xong tòa nhà đó, đó chính là tòa nhà cao nhất thành phố Vọng Hải!
Trần Ngọc Đình khoác tay Diệp Lăng Phi, giẫm chân lên lớp tuyết mỏng, nói với Diệp Lăng Phi kế hoạch ngày hôm nay. Những chuyện này đối với Diệp Lăng Phi mà nói không có vấn đề gù, hắn vốn không quá để ý đến những chuyện này, Trần Ngọc Đình nói tiếp:
- Mặt khác việc xây dựng các công trình cần thiết ở trên đảo đã hoàn thành, mấy ngày nữa là có thể đến đó xem thế nào!
Cuối cùng Trần Ngọc Đình cũng khơi dậy hứng thú của Diệp Lăng Phi, hòn đảo đó nằm ở nước ngoài, Diệp Lăng Phi bỏ ra ba trăm triệu mua quyền sở hữu, lại đầu tư xây dựng các công trình kiến trúc, tuy hiện giờ thành phố Vọng Hải đang có tuyết rơi, nhưng ở ngoài đảo vẫn là mùa hè đầy nắng, chuyện này là một chuyện đáng để Diệp Lăng Phi cảm thấy cao hứng.
- Vậy thì chuẩn bị một chút, qua đó xem thế nào!
Diệp Lăng Phi nói,
- Coi như là tổ chức một bữa tiệc, mọi người tụ tập cùng nhau, em tin rằng bọn họ đều muốn thôi, Ngọc Đình tỷ, chị đi thông tri, tiến hành thủ tục!
- Ừ, chị biết rồi!
Trần Ngọc Đình đáp.
Lúc đi đến trước xe của Trần Ngọc Đình, điện thoại của Diệp Lăng Phi đổ chuông, Diệp Lăng Phi nhìn thấy số điện thoại đó, lắc đầu, nói:
- Ngọc Đình tỷ, chị đến công ty trước đi, bên em còn có chuyện phải giải quyết!
Diệp Lăng Phi có chuyện phải xử lý, Trần Ngọc Đình cũng không nhiều lời, sau khi lên xe, lái xe rời khỏi đây. Kỷ Tuyết vẻ mặt vô tội ngồi ở trong văn phòng của Chu Hân Mính, Chu Hân Mính bất đắc dĩ nói với Diệp Lăng Phi vừa mới chạy tới:
- Ông xã, anh không quản được con bé à, lại đánh nhau ở chỗ ăn chơi, đây đã là lần thứ ba trong tháng nà rồi, nếu không quản được con bé thì em đề nghị nên tạm thời đưa nó vào trại cải tạo để giáo dục thì tốt hơn, chỗ đó sẽ không nhân từ nương tay như ở chỗ này đấy...!
Chu Hân Mính nói vậy cũng là cố ý hù dọa Kỷ Tuyết, Diệp Lăng Phi cười cười, nói:
- Chuyện này thì anh cũng biết, à, Hân Mính, em cũng xin phép nghỉ đi, tuần sau chúng ta xuất ngoại, đến hải đảo ở lại đó ở mấy ngày!
Chu Hân Mính đã sớm nghĩ đến chuyện đó rồi, nghe Diệp Lăng Phi nói muốn xuất ngoại, Chu Hân Mính cười nói:
- Để em thu xếp công việc trong cục một chút, tiện thể hỏi xem cha mẹ có muốn đi cùng không?
Diệp Lăng Phi gật đầu.
Chờ Chu Hân Mính ra khỏi căn phòng, Diệp Lăng Phi đi đến trước mặt Kỷ Tuyết, không nói không rằng, lật người Kỷ Tuyết, váy ngắn của cô nàng bị Diệp Lăng Phi vén lên, bộ mông của Kỷ Tuyết hiện ra trước mặt Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi giơ tay lên hung hăng đánh vào mông Kỷ Tuyết một cái thật mạnh, “bốp” một tiếng, trên mông Kỷ Tuyết lập tức lưu lại một dấu bàn tay đỏ hồng, Kỷ Tuyết chảy nước mắt, cố nén không để cho mình khóc thành tiếng. Sau khi bị đánh thêm một cái nữa, Kỷ Tuyết không nhịn được nữa, cất tiếng khóc thút thít. Diệp Lăng Phi cũng không đành lòng đánh tiếp, hắn thu tay lại đến, mở miệng dạy dỗ:
- Đã nói với chau biết bao nhiêu lần rồi, không được phép làm loạn ở bên ngoài, vậy mà hết lần này tới lần khác cháu không chịu nghe lời chú, nếu còn tiếp tục như vậy nữa, chú sẽ thật sự mặc kệ cháu, để mặc cháu tự sinh tự diệt!
Nước mắt Kỷ Tuyết lăn dài trên má, nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, Kỷ Tuyết vội vàng nói:
- Không phải là cháu muốn đánh nhau đâu, đều là vì bọn họ bắt nạt bạn học của cháu, cháu mới ra tay đấy chứ, nếu chú không tin thì đi hỏi Chu tỷ tỷ xem, chẳng lẽ cháu không nên ra tay sao?
- Vậy một tháng cháu đánh nhau ba lần thì giải thích thế nào đây?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Chuyện đó cũng không thể trách cháu được, đều là bọn họ bức cháu!
Kỷ Tuyết nũng nịu nói:
- Từ trước tới giờ cháu đâu có muốn đánh nhau, chú phải tin tưởng cháu chứ!
- Được, lần này chú sẽ cháu một lần. Về sau nếu lại đánh nhau nữa thì chú chắc chắn sẽ mặc kệ cháu đấy, tiện thể chuẩn bị một chút, xuất ngoại cùng với chú đi!
- Dạ, cháu biết ngay là hiểu rõ cháu nhất!
Kỷ Tuyết cũng không quan tâm đến đau đớn lúc trước, cô ghé môi hôn Diệp Lăng Phi một cái, vui mừng chạy ra ngoài đồn công an. Chu Hân Mính đi tới, cười nói:
- Em biết ngay là anh không nỡ giáo huấn đứa nhỏ này mà, sớm muộn gì cũng làm hư nó mất thôi!
- Cứ để tùy nó là được rồi!
Diệp Lăng Phi vỗ vỗ đùi, ý bảo Chu Hân Mính đến đây ngồi, chung quy đây cũng là văn phòng của Chu Hân Mính, Chu Hân Mính khóa cửa phòng làm việc xong, mới ngồi xuống đùi Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi ôm Chu Hân Mính, nói:
- Vẫn chưa tìm thấy Tình Đình, anh nghĩ lần này Tình Đình định trốn đi mất tiêu thật rồi!
- Cứ để Tình Đình yên tĩnh cũng không phải chuyện xấu!..
Chu Hân Mính nói.
- Đúng vậy, cứ để cô ấy được yên tĩnh, bây giờ anh đang nghĩ những chuyện khác, lần này đi hải đảo, anh cũng định rủ mấy người Lý Khả Hân đi cùng, từ trước tới giờ anh thừa nhận mình quá hoa tâm, kỳ thật nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng giấu diếm cũng không phải cách, dứt khoát công khai thì tốt hơn, về phần tương lai sẽ thế nào, anh cũng không biết được!
Chu Hân Mính cười mà không nói gì, Diệp Lăng Phi đang định nói chuyện tiếp với Chu Hân Mính, điện thoại của hắn đổ chuông. Diệp Lăng Phi cầm lấy điện thoại, nghe được giọng nói trong điện thoại, Diệp Lăng Phi nói:
- Tôi đang muốn tìm cô, chỗ tôi đã chuẩn bị xong rồi, chỉ còn xem cô thôi, nếu như kế hoạch của cô không xảy ra sơ sót gì thì lần này nhất định có thể thuận lợi rồi!
Trong điện thoại vang lên giọng nói của một người phụ nữ:
- Vậy anh hãy tới đây trước đi, sau khi gặp nhau chúng ta sẽ quyết định xem tiến hành như thế nào...!
Diệp Lăng Phi đáp:
- Cũng được, vậy tôi sẽ tới bàn bạc với cô, tôi chờ đợi ngày này đã lâu lắm rồi, hi vọng lần này cô sẽ không để tôi phải thất vọng!
- Tôi đã từng khiến anh phải thất vọng bao giờ chưa?
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười của người phụ nữ.
- Trước mắt thì đúng là chưa bao giờ!
Diệp Lăng Phi trả lời.
Diệp Lăng Phi và Angel ở trong phòng tới tận khuya, khi Diệp Lăng Phi định cùng Angel ra ngoài ngắm cảnh đêm London, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, Elise xuất hiện ở trước mặt Diệp Lăng Phi, sắc mặt Elise tái nhợt, thật khó tưởng tượng trong một thời gian ngắn mà Elise thay đổi nhiều như vậy, ánh mắt cô tỏ vẻ mệt mỏi không chịu đựng nổi. Trong khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Lăng Phi, Elise không nhịn được rơi nước mắt.
- Satan, xin lỗi, thật xin lỗi.....!
Elise nhìn thấy Diệp Lăng Phi, lập tức luôn miệng xin lỗi. Diệp Lăng Phi đỡ lấy Elise, đưa tay ra vuốt má Elise, lau nước mắt cho Elise, đối với Diệp Lăng Phi, Elise là một người chiếm vị trí rất quan trọng, trong lòng Diệp Lăng Phi luôn có địa vị của Elise địa vị, cho dù cha cô Tiger đã dẫn Diệp Lăng Phi vào bẫy, Diệp Lăng Phi không hề tỏ ra khó chịu với Elise, Diệp Lăng Phi hiểu rất rõ, trong chuyện này, Elise cũng là người bị hại, cho tới bây giờ Diệp Lăng Phi chưa bao giờ có suy nghĩ một cô gái lương thiện như Elise sao lại có thể mình chứ? Hắn ôm Elise vào trong lòng, nói:
- Elise, tất cả đều qua rồi, tất cả đều qua rồi, bây giờ anh đã thoát ra được rồi, em không cần phải tự trách nữa, chuyện đã qua thì cứ để nói qua đi, chúng ta nên nghĩ xem cuộc sống sau này thế nào thì hay hơn!
Diệp Lăng Phi an ủi Elise, Elise ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Chúng ta thật sự còn có sau này sao?
Lúc Elise nói câu này cô tỏ ra rất không chắc chắn, Elise không tin còn có cuộc sống về sau, cô cho rằng Diệp Lăng Phi sẽ tức giận, sẽ khó chịu với cô, bởi vì lúc trước cha cô đã dẫn dụ Diệp Lăng Phi vào trong bẫy, khiến cho Diệp Lăng Phi gặp phải rất nhiều đau khổ. Đó là suy nghĩ của Elise, thậm chí Elise còn cảm thấy chán ghét chính bản thân mình. Diệp Lăng Phi vuốt ve khuôn mặt của Elise, nói:
- Tất nhiên là vẫn còn về sau rồi, hai chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian để sống, rất nhiều con đường phải đi! Elise, chuyện đã qua cũng đã qua rồi, vừa rồi anh đã nói đấy, anh không hề so đo những chuyện đó, em cũng không cần nghĩ đến nữa, sống cho hạnh phúc mới là quan trọng nhất, cùng anh về thành phố Vọng Hải, chỗ đó thích hợp với em hơn, có anh làm bạn với em!
Elise cắn chặt môi, dùng sức gật đầu, không người nào có thể cảm nhận được sự đau xót của Elise giờ phút này, cha của cô làm tổn thương người đàn ông mà cô yêu, đây là điều mà Elise không thể nào chịu đựng được, nhưng đồng thời, cha cô cũng qua đời rồi. Elise cảm giác mệt, rất mệt, cô nhào vào trong ngực Diệp Lăng Phi, ngủ thiếp đi!
.................
Thành phố Vọng Hải đã có tuyết rơi, trong lúc ngoài trời đang mưa tuyết, Diệp Lăng Phi đang tắm trong nhà tắm, là tiếng kinh hô của Trần Ngọc Đình khiến cho Diệp Lăng Phi ý thức được bên ngoài trời tuyết rơi. Trong phòng tràn ngập xuân phong ấm áp, Tiêu Hồng Vũ đã đến nhà bà ngoại, trong nhà chỉ còn lại Trần Ngọc Đình, tối muộn ngày hôm qua Trần Ngọc Đình chủ động gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi, bảo Diệp Lăng Phi đến nơi này ở một đêm. Hương vị mỹ phụ thành thục của Trần Ngọc Đình luôn khiến cho Diệp Lăng Phi lưu luyến quên đường về, giả như không phải Trần Ngọc Đình nhắc nhở hắn hôm nay có buổi tiệc, Diệp Lăng Phi còn muốn ôm thân thể đầy đặn của Trần Ngọc Đình thêm một lát nữa.
Đã hai tháng trôi qua kể từ sau khi Diệp Lăng Phi quay trở lại thành phố Vọng Hải, đã hơn hai tháng, thời gian trôi qua rất nhanh, có rất nhiều chuyện xảy ra trong hai tháng đó, nhưng Bạch Tình Đình vẫn không có tin tức giò, giống như hạt bụi giữa trần thế vậy, không biết đang ở đâu trên thế giới này. Trái lại Vu Tiểu Vũ thỉnh thoảng lại gửi email cho Diệp Lăng Phi, giống như là cố ý nhắc nhở Diệp Lăng Phi vậy, trong email luôn đính kèm ảnh chụp của cô và Bạch Tình Đình, thậm chí còn có những bức ảnh cực kỳ hấp dẫn, ảnh chụp hai chị em sinh đôi, khiến cho người ta khó có thể kiềm chế được. Cũng không biết có phải Bạch Tình Đình bày mưu đặt kế không nữa, nhưng việc Vu Tiểu Vũ gửi anh đã trở thành thói quen. Diệp Lăng Phi đem những bức ảnh đó đi in, cất vào trong album, đã được hơn mười cuốn album rồi.
- Giữa trưa sẽ tổ chức bữa tiệc chúc mừng tập đoàn xây dựng xong tòa nhà đó, đó chính là tòa nhà cao nhất thành phố Vọng Hải!
Trần Ngọc Đình khoác tay Diệp Lăng Phi, giẫm chân lên lớp tuyết mỏng, nói với Diệp Lăng Phi kế hoạch ngày hôm nay. Những chuyện này đối với Diệp Lăng Phi mà nói không có vấn đề gù, hắn vốn không quá để ý đến những chuyện này, Trần Ngọc Đình nói tiếp:
- Mặt khác việc xây dựng các công trình cần thiết ở trên đảo đã hoàn thành, mấy ngày nữa là có thể đến đó xem thế nào!
Cuối cùng Trần Ngọc Đình cũng khơi dậy hứng thú của Diệp Lăng Phi, hòn đảo đó nằm ở nước ngoài, Diệp Lăng Phi bỏ ra ba trăm triệu mua quyền sở hữu, lại đầu tư xây dựng các công trình kiến trúc, tuy hiện giờ thành phố Vọng Hải đang có tuyết rơi, nhưng ở ngoài đảo vẫn là mùa hè đầy nắng, chuyện này là một chuyện đáng để Diệp Lăng Phi cảm thấy cao hứng.
- Vậy thì chuẩn bị một chút, qua đó xem thế nào!
Diệp Lăng Phi nói,
- Coi như là tổ chức một bữa tiệc, mọi người tụ tập cùng nhau, em tin rằng bọn họ đều muốn thôi, Ngọc Đình tỷ, chị đi thông tri, tiến hành thủ tục!
- Ừ, chị biết rồi!
Trần Ngọc Đình đáp.
Lúc đi đến trước xe của Trần Ngọc Đình, điện thoại của Diệp Lăng Phi đổ chuông, Diệp Lăng Phi nhìn thấy số điện thoại đó, lắc đầu, nói:
- Ngọc Đình tỷ, chị đến công ty trước đi, bên em còn có chuyện phải giải quyết!
Diệp Lăng Phi có chuyện phải xử lý, Trần Ngọc Đình cũng không nhiều lời, sau khi lên xe, lái xe rời khỏi đây. Kỷ Tuyết vẻ mặt vô tội ngồi ở trong văn phòng của Chu Hân Mính, Chu Hân Mính bất đắc dĩ nói với Diệp Lăng Phi vừa mới chạy tới:
- Ông xã, anh không quản được con bé à, lại đánh nhau ở chỗ ăn chơi, đây đã là lần thứ ba trong tháng nà rồi, nếu không quản được con bé thì em đề nghị nên tạm thời đưa nó vào trại cải tạo để giáo dục thì tốt hơn, chỗ đó sẽ không nhân từ nương tay như ở chỗ này đấy...!
Chu Hân Mính nói vậy cũng là cố ý hù dọa Kỷ Tuyết, Diệp Lăng Phi cười cười, nói:
- Chuyện này thì anh cũng biết, à, Hân Mính, em cũng xin phép nghỉ đi, tuần sau chúng ta xuất ngoại, đến hải đảo ở lại đó ở mấy ngày!
Chu Hân Mính đã sớm nghĩ đến chuyện đó rồi, nghe Diệp Lăng Phi nói muốn xuất ngoại, Chu Hân Mính cười nói:
- Để em thu xếp công việc trong cục một chút, tiện thể hỏi xem cha mẹ có muốn đi cùng không?
Diệp Lăng Phi gật đầu.
Chờ Chu Hân Mính ra khỏi căn phòng, Diệp Lăng Phi đi đến trước mặt Kỷ Tuyết, không nói không rằng, lật người Kỷ Tuyết, váy ngắn của cô nàng bị Diệp Lăng Phi vén lên, bộ mông của Kỷ Tuyết hiện ra trước mặt Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi giơ tay lên hung hăng đánh vào mông Kỷ Tuyết một cái thật mạnh, “bốp” một tiếng, trên mông Kỷ Tuyết lập tức lưu lại một dấu bàn tay đỏ hồng, Kỷ Tuyết chảy nước mắt, cố nén không để cho mình khóc thành tiếng. Sau khi bị đánh thêm một cái nữa, Kỷ Tuyết không nhịn được nữa, cất tiếng khóc thút thít. Diệp Lăng Phi cũng không đành lòng đánh tiếp, hắn thu tay lại đến, mở miệng dạy dỗ:
- Đã nói với chau biết bao nhiêu lần rồi, không được phép làm loạn ở bên ngoài, vậy mà hết lần này tới lần khác cháu không chịu nghe lời chú, nếu còn tiếp tục như vậy nữa, chú sẽ thật sự mặc kệ cháu, để mặc cháu tự sinh tự diệt!
Nước mắt Kỷ Tuyết lăn dài trên má, nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, Kỷ Tuyết vội vàng nói:
- Không phải là cháu muốn đánh nhau đâu, đều là vì bọn họ bắt nạt bạn học của cháu, cháu mới ra tay đấy chứ, nếu chú không tin thì đi hỏi Chu tỷ tỷ xem, chẳng lẽ cháu không nên ra tay sao?
- Vậy một tháng cháu đánh nhau ba lần thì giải thích thế nào đây?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Chuyện đó cũng không thể trách cháu được, đều là bọn họ bức cháu!
Kỷ Tuyết nũng nịu nói:
- Từ trước tới giờ cháu đâu có muốn đánh nhau, chú phải tin tưởng cháu chứ!
- Được, lần này chú sẽ cháu một lần. Về sau nếu lại đánh nhau nữa thì chú chắc chắn sẽ mặc kệ cháu đấy, tiện thể chuẩn bị một chút, xuất ngoại cùng với chú đi!
- Dạ, cháu biết ngay là hiểu rõ cháu nhất!
Kỷ Tuyết cũng không quan tâm đến đau đớn lúc trước, cô ghé môi hôn Diệp Lăng Phi một cái, vui mừng chạy ra ngoài đồn công an. Chu Hân Mính đi tới, cười nói:
- Em biết ngay là anh không nỡ giáo huấn đứa nhỏ này mà, sớm muộn gì cũng làm hư nó mất thôi!
- Cứ để tùy nó là được rồi!
Diệp Lăng Phi vỗ vỗ đùi, ý bảo Chu Hân Mính đến đây ngồi, chung quy đây cũng là văn phòng của Chu Hân Mính, Chu Hân Mính khóa cửa phòng làm việc xong, mới ngồi xuống đùi Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi ôm Chu Hân Mính, nói:
- Vẫn chưa tìm thấy Tình Đình, anh nghĩ lần này Tình Đình định trốn đi mất tiêu thật rồi!
- Cứ để Tình Đình yên tĩnh cũng không phải chuyện xấu!..
Chu Hân Mính nói.
- Đúng vậy, cứ để cô ấy được yên tĩnh, bây giờ anh đang nghĩ những chuyện khác, lần này đi hải đảo, anh cũng định rủ mấy người Lý Khả Hân đi cùng, từ trước tới giờ anh thừa nhận mình quá hoa tâm, kỳ thật nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng giấu diếm cũng không phải cách, dứt khoát công khai thì tốt hơn, về phần tương lai sẽ thế nào, anh cũng không biết được!
Chu Hân Mính cười mà không nói gì, Diệp Lăng Phi đang định nói chuyện tiếp với Chu Hân Mính, điện thoại của hắn đổ chuông. Diệp Lăng Phi cầm lấy điện thoại, nghe được giọng nói trong điện thoại, Diệp Lăng Phi nói:
- Tôi đang muốn tìm cô, chỗ tôi đã chuẩn bị xong rồi, chỉ còn xem cô thôi, nếu như kế hoạch của cô không xảy ra sơ sót gì thì lần này nhất định có thể thuận lợi rồi!
Trong điện thoại vang lên giọng nói của một người phụ nữ:
- Vậy anh hãy tới đây trước đi, sau khi gặp nhau chúng ta sẽ quyết định xem tiến hành như thế nào...!
Diệp Lăng Phi đáp:
- Cũng được, vậy tôi sẽ tới bàn bạc với cô, tôi chờ đợi ngày này đã lâu lắm rồi, hi vọng lần này cô sẽ không để tôi phải thất vọng!
- Tôi đã từng khiến anh phải thất vọng bao giờ chưa?
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười của người phụ nữ.
- Trước mắt thì đúng là chưa bao giờ!
Diệp Lăng Phi trả lời.
Bình luận facebook