Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 19
Edit: Yunchan
***
"Ngươi nói xem, có phải không?"
Ánh mắt của Lạc Vân Kỳ xuyên qua Tạ Cẩn Du rơi nhẹ bẫng lên Liễu Ký Minh, khi nói tới câu cuối cùng giọng y chợt trở lạnh, nhắm thẳng vào Liễu Ký Minh, mang theo ý chất vấn rõ mồn một.
Trong phút chốc, bàn tay Tạ Cẩn Du đan vào tay Liễu Ký Minh dường như cảm giác được sự căng cứng của hắn, nó lan dọc từ ngón tay đến toàn thân. Nhưng chỉ chốc lát sau hắn đã trở lại với dáng vẻ bình thường, ngón tay thon gầy bao lấy bàn tay cô, khô ráo mà ấm áp.
"Lạc tiền bối hiểu biết sâu rộng, vãn bối vô cùng kính phục. Tuy nhiên thế gian muôn hình vạn trạng, cách giải quyết vấn đề cũng muôn hình vạn trạng, thường không có việc nào chỉ có một cách giải quyết duy nhất, huống hồ đã mấy trăm năm qua đi, thế gian cũng đổi mới từng ngày."
Tạ Cẩn Du mỉm cười, cọ cọ đầu mình vào vai Liễu Ký Minh một cách thân thiết: "Sư thúc của vãn bối thần thông quảng đại, tới giờ chưa có việc gì chàng không làm được hết."
Giọng của cô đầy kiêu ngạo, như thể bao nhiêu sự tin tưởng dành cho Liễu Ký Minh đều trào ra theo giọng nói.
Ánh mắt Liễu Ký Minh dịu lại, như lông vũ lướt nhẹ qua người cô, tay bất giác nắm chặt tay cô, làm tim Tạ Cẩn Du tê dại.
Lạc Vân Kỳ nghe vậy thì cười khẽ: "Phải, vị sư thúc này của ngươi quả thật thần thông quảng đại, không có gì là không làm được, nếu không, bí pháp thuộc về Ma tộc này làm sao hắn đào ra được chứ?"
Uỳnh uỳnh!
Bí pháp Ma tộc, bốn chữ này như sét đánh giữa trời quang, nổ sầm bên tai Tạ Cẩn Du, đánh bay hồn cô lên trời, trong cơn mơ chẳng biết là đêm hay ngày.
Thứ gì cơ? Cô nghe lầm sao? Bí pháp Ma tộc... làm sao Ma tộc lại có quan hệ với Liễu Ký Minh được chứ, điều này thật sự... khiến người ta khó thể tin nổi, thậm chí là khôi hài đến nực cười.
"Chắc Lạc tiền bối có hiểu lầm gì đó chăng?" Tạ Cẩn Du cảm giác đầu óc mình như bị gỉ sét, tới âm thanh phát ra cũng đứt quãng: "Sư thúc của vãn bối... sư thúc của vãn bối luôn quang minh chính đại, tính tình ngay thẳng, luôn coi diệt yêu trừ ma là nhiệm vụ của mình... chàng không thể nào có dính dáng với Ma tộc gì đó được."
Đúng, Liễu Ký Minh chính là người như thế, bất cứ ai trong giới tu tiên này cũng có thể bị đầu độc và cấu kết với Ma tộc, nhưng riêng hắn là không thể. Kiếm tu, thứ tu tập chính là tính chính trực, quang minh chính đại, lấy chém giết để ngăn chém giết. Liễu Ký Minh kiếm khí lẫm liệt, kiếm cũng như người, quan trọng nhất là tâm tính kiên định, đạo tâm vững như bàn thạch.
Con người như thế mà có quan hệ với Ma tộc, Tạ Cẩn Du thấy nhất định là mình đã nghe lầm.
"Tiểu cô nương khẩn trương thế làm gì? Sư thúc của ngươi thần thông quảng đại, muốn biện pháp nào mà không có chứ? Cũng chưa chắc là lấy từ Ma tộc đâu." Lạc Vân Kỳ vẫn giữ nguyên cái dáng cười híp mắt, như không biết mình vừa chôn một quả bom vào lòng Tạ Cẩn Du.
"Nói chuyện cũng khá lâu rồi mà ta vẫn chưa hỏi thăm lai lịch và sư môn của ngươi, chẳng hay các ngươi có ngại nói cho lão đây biết không?"
Tạ Cẩn Du dần hoàn hồn lại, nhìn y giới thiệu: "Vãn bối là đệ tử của Thanh Dao phong Thương Vũ môn, Tạ Cẩn Du."
Liễu Ký Minh gật đầu: "Thương Vũ môn, Liễu Ký Minh."
"Quả nhiên là đệ tử của Thương Vũ môn." Lạc Vân Kỳ tấm tắc.
Tạ Cẩn Du nheo mắt, còn chưa kịp đoán ra ý tứ trong câu này đã nghe y bồi thêm: "Thương Vũ môn có nền móng vững chãi mấy trăm năm, còn có lão tổ phi thăng, các đệ tử đều có thiên phú xuất chúng, quả thật đã đảm nhiệm rất tốt danh hiệu đệ nhất tông môn tu tiên giới, thảo nào dạy ra được đệ tử xuất sắc thế này."
"Đa tạ tiền bối đã khen." Tạ Cẩn Du thở phào một hơi, trả lời qua quýt, cô không có hứng thú với đề tài này, hiện tại thứ cô muốn biết nhất chính là biện pháp nối gân nối xương cho mình năm xưa rốt cuộc là gì.
"Nếu là Thương Vũ môn thì bí pháp thần bí cũng chẳng phải ít, xem ra cũng không phải bất khả thi, Liễu Ký Minh, tiểu tử à, hôm nay ta muốn hỏi ngươi một câu, cách thức này của ngươi đến cùng thì có liên quan gì tới Ma tộc hay không?" Khi nói tới cuối, giọng điệu đột nhiên bẻ ngoặc, thêm vào mấy phần tra hỏi.
Trong tích tắc uy áp cuốn tới lật trời, dù không phải đối tượng bị chất vấn, nhưng Tạ Cẩn Du cũng thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài tới nơi.
Cô cuống quýt nhìn qua Liễu Ký Minh, kiếm quang của Lạc Vân Kỳ tỏa ra ánh lam mờ mờ rọi lên gương mặt hắn, thoắt sáng thoắt tối, gần như che lấp tất cả biểu cảm.
Liễu Ký Minh trầm mặc hồi lâu, đoạn ngước mắt nói: "Không liên quan."
Giọng hắn luôn nhẹ nhàng hời hợt, chỉ khi nào tâm trạng thay đổi giọng mới nặng thêm. Lần này dù chỉ mấy chữ nhưng mấy chữ này được hắn thốt ra rất trịnh trọng, hệt như đang phát thệ, từng chữ bật qua hàm răng nghiến chặt.
Nghe được câu này chẳng những Tạ Cẩn Du không có cảm giác nhẹ nhõm, mà ngực còn bị một tảng đá lớn chằn lên, nặng nề hơn trước gấp mấy lần.
Lạc Vân Kỳ như không nhận ra điều này, mỉm cười cảm thán: "Tốt, tốt, ngươi đã khẳng định thì lão đây sẽ tin. Thương Vũ môn có vô số bí quyết, trân bảo kỳ tài càng chẳng phải nói làm gì, dù có một bí quyết kỳ diệu gì đó cũng chẳng có gì là lạ. Ta quả thật đã tụt hậu rồi, quả thật là... Mấy trăm năm này, nói dài cũng chẳng phải dài, nói ngắn cũng chẳng phải ngắn, nhưng lại đủ biến ta thành một lão già lỗi thời thật rồi."
Tạ Cẩn Du xốc lại tâm trạng rất nhanh, cô lập tức khôi phục vẻ mặt tươi cười, còn giơ cao bàn tay đang đan vào tay Liễu Ký Minh với vẻ đắc ý, lắc lắc nói: "Vãn bối đã nói rồi mà, tiền bối, sư thúc của vãn bối là lợi hại nhất, không có khó khăn nào quật ngã được chàng hết."
"Đúng đúng, mắt của tiểu cô nương ngươi rất tinh." Lạc Vân Kỳ chẳng lấy làm giận, hỏi vặn lại: "Ngươi có sư thúc lợi hại như vậy, chi bằng giải đáp giúp ta một nghi vấn lẩn quẩn trong lòng ta rất lâu rồi, được không?"
Mắt Tạ Cẩn Du đảo vòng: "Tiền bối sống lâu hơn chúng vãn bối mấy trăm năm, tu vi còn cao như vậy, sao lại có vấn đề cần hỏi chúng vãn bối?"
Lạc Vân Kỳ xe xe ria mép, chỉ cười không đáp.
Liễu Ký Minh kéo Tạ Cẩn Du, không chối từ: "Mời nói."
"Hai ngươi đều có tâm ma." Lạc Vân Kỳ nói.
Tạ Cẩn Du gật đầu: "Đúng vậy."
"Có thể thoát khỏi tâm ma nhanh như vậy, hẳn là các ngươi cũng có chút thể ngộ với tâm ma này." Lạc Vân Kỳ dừng lại giây lát rồi nói tiếp: "Các ngươi có thể nói cho ta biết, tâm ma rốt cuộc là gì chứ?"
"Chuyện này thì có khó gì?" Tạ Cẩn Du mỉm cười: "Ái dục hận tham sân si, thất tình lục dục không thể kiềm chế, đều vì tâm ma."
Lạc Vân Kỳ nheo mắt, nhìn sang Liễu Ký Minh: "Còn ngươi?"
Liễu Ký Minh đáp: "Chấp miệm là ma."
Lạc Vân Kỳ khép mắt lại, yên lặng hồi lâu như đang suy tư điều gì, lát sau mới chậm rãi lên tiếng: "Lúc trẻ ta cũng từng làm ra chuyện hoang đường."
Tạ Cẩn Du rất hiểu, ai mà không có chiến tích đen tối tuổi trẻ chứ, dù cho người này trông có hoàn mỹ đến đâu thì cũng chẳng ngoại lệ. Như cô đây, từ trước đến giờ đã quen nhàn tản, không có gánh nặng gì, chuyện chọc ra thật tình còn nhiều hơn lỗ trên cái rây.
"Tiên đồ dài đằng đẵng thường vô cùng cô đơn, chẳng biết từ bao giờ đã sinh ra một loại khát vọng." Lạc Vân Kỳ nhìn hai người tay trong tay trước mặt: "Mong muốn tìm được một người toàn tâm toàn ý, bầu bạn với nhau, dựa dẫm lẫn nhau cùng sóng vai trên tiên đồ."
Tạ Cẩn Du sực hiểu ra, lập tức giở giọng trêu ghẹo: "Hóa ra là tiền bối muốn tìm một đạo lữ?"
Lạc Vân Kỳ rất thích cái tính ngay thẳng này của cô, chẳng giận dỗi gì mà còn gật đầu ngầm thừa nhận.
Tạ Cẩn Du cười tủm tỉm ngoảnh đầu nhìn Liễu Ký Minh thì thấy ánh mắt hắn đã đặt trên người mình, hình như đã nhìn rất lâu rồi, lòng cô run lên, nhẹ giọng nói tiếp: "Lạc tiền bối thiên tư xuất chúng, e là người bình thường không xứng với ngài."
Đạo lữ yêu cầu hai chữ "Tương hỗ", tuyệt đối không thể để bên này trở thành kẻ dựa dẫm vào bên kia. Nếu cứ tiếp tục như thế, tu vi của cả hai sẽ mãi mãi chênh lệch nhau rất lớn, mâu thuẫn sẽ xảy ra. Mà một đệ tử thiếu niên xuất chúng như Lạc Vân Kỳ, nếu muốn xứng với y, tất nhiên cũng phải là một người hết sức ưu tú mới đúng.
Chẳng hiểu sao, Tạ Cẩn Du đột nhiên nghĩ tới mình và Liễu Ký Minh.
Hiện tại... họ như vậy, được xem là gì đây?
"Đâu có." Lạc Vân Kỳ bật cười, lắc đầu nói: "Người như vậy, trong khắp giới tu tiên có được mấy ai chứ?"
Chẳng phải Lạc Vân Kỳ đang khoe khoang, mà sự thật là tư chất của y năm đó đã ở hàng nhất nhì, nếu ai ai cũng có thiên phú như Lạc Vân Kỳ hay Liễu Ký Minh, thì tu tiên cũng chẳng còn là chuyện khó khăn gì cho cam.
"Nàng ấy rất tốt." Lạc Vân Kỳ chợt bật ra một câu.
Tạ Cẩn Du hơi ngẩn người, khi nhìn lại y lần nữa, tim bỗng dưng tan ra thành nước.
Vẻ mặt Lạc Vân Kỳ dịu dàng tỏa sáng, ánh mắt y ôn hòa, nhẹ nhàng mềm mại, là hồ nước tắm qua gió xuân tháng hai, nổi lên sóng gợn, khóe môi y cong lên, tinh khiết không vẩn đục, như đang chìm vào giấc mộng tuyệt đẹp không gì sánh được.
Cô sực hiểu ra "Nàng" mà Lạc Vân Kỳ nhắc đến là ai.
"Thiên tư của nàng không được tính là tốt nhất, nhưng nàng chăm chỉ hơn những người khác, lúc nào cũng không quên mài giũa bản thân, nhờ đó, cũng tiến bộ nhanh hơn bất cứ ai." Lạc Vân Kỳ cười cười: "Khi đó ta tuổi trẻ bốc đồng, bị nàng đánh bại vài lần nên dĩ nhiên không phục, nằm lần bảy lượt đến khiêu khích nàng, vậy mà nàng không giận, chỉ cười híp mắt binh đến tướng ngăn."
Tạ Cẩn Du không cầm lòng được tựa lên người Liễu Ký Minh, đầu cọ nhẹ lên vai hắn, trong lòng rung động.
"Ngươi qua ta lại được vài năm đầu thì hai người cùng nhau xuống núi, cùng làm nhiệm vụ sư môn giao phó, lúc rảnh rỗi thì so tài. Về lâu về dài, trở thành cộng sự ăn ý nhất, và cũng nghiễm nhiên trở thành..."
Lạc Vân Kỳ nói tới đây thì ngừng lại, hít sâu một hơi.
Tạ Cẩn Du đang nghe chăm chú, khi thấy y dừng lại thì hỏi với giọng khó hiểu: "Sau đó thì sao?"
Sau đó thì sao?
Sau đó...
Tuổi trẻ, tình cảm tới nồng nhiệt như củi khô gặp lửa, như keo như sơn, hận không thể lúc nào cũng ở bên nhau, không rời nửa khắc. Nhưng mà, dưới cái vẻ ngoài hào nhoáng là lớp băng trôi dưới ánh mặt trời, nhìn thì bền chắc, nhưng thật ra mong manh đến mức không chịu nổi một đòn.
Thấp thỏm bước tới, vừa sẩy chân một bước sẽ rơi vào hố sâu, vạn kiếp bất phục.
Lạc Vân Kỳ im lặng rất lâu, sau đó mới thấp giọng nói: "Vào một lần tình cờ, ta đột nhiên phát hiện, nàng hóa ra không phải tu sĩ bình thường."
"Mà là một yêu tu."
~ Hết chương 19 ~