Edit: Yunchan
Tạ Cẩn Du cảm thấy có chỗ nào đó không ổn lắm.
Mười một ngày sau khi Liễu Ký Minh thành Ma thần, Đông Như Quân cũng biến mất tăm, nhân tiện còn lôi theo cả Lâm Uyên Quân. Có lẽ là muốn hoàn thành nguyện vọng ban đầu của mình, chu du khắp nhân gian.
Cả Ma tộc sa vào hoan lạc vì sự ra đời của Ma thần đời đầu tiên, còn tu tiên giới lại sống trong thấp thỏm lo âu vì cái chết đột ngột của chưởng môn Thương Vũ môn Hạ Lăng. Họ chắp nối sự biến mất của Thu Mi và cái chết bất thường của Hạ Lăng, khám nghiệm thi thể, đến đây mới phát hiện, trong trận thảm sát diệt tộc của giao nhân ngày đó còn tiềm ẩn một bí mật khác.
Hạ Lăng rành rành đã chết, tại sao lại bất ngờ xuất hiện? Vừa xuất hiện đã đuổi Liễu Ký Minh ra khỏi tu tiên giới. Điều này cho thấy, Hạ Lăng thoát ra khỏi Ma địa phải đáng nghi hơn mới đúng.
Cũng vào lúc đó, Ma thần ra đời.
Tu tiên giới chính thức rơi vào hoảng loạn, vài trưởng lão tu tiên giới cũng đem lòng sợ hãi với vị Ma thần hoành không xuất thế này, nhất là khi biết vị Ma thần đó có nhiều khả năng chính là Liễu Ký Minh bị giới tu tiên đẩy vào đường cùng, thế là cả tu tiên giới lại đâm ra nơm nớp lo sợ, e một ngày hắn xua quân đánh trả.
Chẳng qua, Liễu Ký Minh dường như chẳng màng suy nghĩ tới mục tiêu hủy diệt tu tiên giới, và cũng chẳng có hứng thú gì với thống trị Ma địa.
Sau khi trở thành Ma thần, có thể nghiền nát hư không, qua lại đại thế giới, thì những mối bất hòa ở tiểu thế giới này đã chẳng là gì đối với hắn nữa.
Lẽ thường thôi, như một người bình thường sẽ chẳng hơi đâu tiêu diệt một con kiến hôi, thì Liễu Ký Minh cũng lười so đo với đám tu sĩ này y như thế.
Dương Vân Thanh và Tố Y được Tạ Cẩn Du khuyên quay lại Thương Vũ môn để chủ trì đại cuộc. Dương Vân Thanh không phụ lòng mong đợi của mọi người đã trở thành chưởng môn đời tiếp theo của Thương Vũ môn, đồng thời ra tay ngăn cơn sóng dữ, bảo vệ được Thương Vũ môn đang kỳ nghiêng ngả.
Lý ra, ngày lành của hai người phải đến rồi.
Nhưng mà, Tạ Cẩn Du cứ thấy kỳ kỳ.
Dõi mắt cả thế giới này thì đạo lữ của cô là hùng mạnh nhất, hai người chẳng có nỗi băn khoăn nào, chỉ sống tự tại ở trong kết giới mà Liễu Ký Minh giăng ra lúc trước, có thể hô mưa gọi gió theo ý mình, xoa dịu nỗi khổ tương tư bấy lâu.
Song tu, vốn là chuyện rất đỗi bình thường, Tạ Cẩn Du cũng hết sức mong chờ.
Khổ nỗi!
Vào lúc tình nồng nhất, Liễu Ký Minh lại rút người ra kịp thời.
Tạ Cẩn Du: “…”
Nên nhớ, song tu, chính là quá trình cho nhận qua lại, nam nữ giao cảm, âm dương dung hòa. Còn kiểu làm của Liễu Ký Minh, có khác gì với người bình thường kéo đèn(*) đâu!
(*) Từ lóng để ám chỉ người viết H nhưng chưa kịp tả chi tiết đã phụp một cái, tắt đèn rồi chuyển sang sáng hôm sau ==~
Không! Tạ Cẩn Du che mặt sụp đổ, cô không có nói toạc ra như vậy đâu. Chỉ tại, cô cảm thấy hành động này của Liễu Ký Minh rõ là đang chê mình…
Chính xác, đích thị là chê!
Dẫu sao, chênh lệch của hai người bây giờ là nguyên một hào rộng… không, thậm chí còn chẳng phải hào rộng, mà là hào trời mới đúng! Song tu với mình rõ ràng chẳng có ích lợi gì lớn lao, cho nên, cũng không cần phải chuyên tâm “Tẩm bổ” cho mình mà?
Ở tu tiên giới hay ở Ma địa đều có lúc đầu óc rối bời, Tạ Cẩn Du núp trong vùng đào nguyên mà cũng lâm vào ưu buồn sâu sắc.
Ngay đêm đó, lại là một đêm màn trướng nóng bỏng.
Dưới ánh đèn ấm áp, cơ thể Tạ Cẩn Du ánh lên màu đỏ ửng, lim dim mắt, cắn môi dằn lại tiếng rên rỉ. Liễu Ký Minh nắm lấy eo cô, hận không thể hòa cả cơ thể cô và mình lại làm một. Nhưng tới một giây cuối cùng, hắn lại cố dằn nén dục vọng của bản thân, muốn rút người ra…
Tạ Cẩn Du mở mắt ra, kéo lấy tay Liễu Ký Minh, nhỏ giọng khẩn cầu: “Sư thúc, đừng đi…”
Liễu Ký Minh ngừng một lát, màu mắt càng thêm sâu, nhưng vẫn cương quyết tách ra.
Tạ Cẩn Du: “…”
Đáng giận!
Giận không chịu nổi!
Tạ Cẩn Du nhấc chân đạp mạnh vào eo Liễu Ký Minh một cái, thấy cú đạp của mình chỉ làm hắn hơi lắc lư thì lại quay ra tủi thân, quay ngoắc mặt vào tường, đưa lưng về phía Liễu Ký Minh, bặm môi im thin thít.
Liễu Ký Minh khẽ cau mày, xoa xoa chỗ bị đạp, rồi nhẹ nhàng khẽ khàng tới gần Tạ Cẩn Du, ôm lấy eo cô, thì thầm bên tai: “Sao vậy?”
Tạ Cẩn Du không trả lời, nhưng thân thể dưới tay hắn đang run rẩy.
Liễu Ký Minh nhìn thử, phát hiện hốc mắt Tạ Cẩn Du đã đỏ hoe, nước mắt không cầm được rơi xuống như mưa, tủi thân không chịu được.
“Cẩn Du, có chuyện gì? Ta làm nàng đau sao?” Tay Liễu Ký Minh siết lại, tim cũng quặn thắt, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ xem lúc nãy mình đã làm gì thô lỗ.
Tạ Cẩn Du trả lời bằng giọng mũi nghèn nghẹt, đỏ mắt lườm Liễu Ký Minh: “Sư thúc, sao chàng lại vậy hả!”
“Ta sai rồi, nàng đừng giận.” Liễu Ký Minh cúi đầu hôn vào khóe mắt Tạ Cẩn Du, tuy không hiểu mình đã làm gì nên tội, nhưng… hắn sai rồi, chắc chắn là hắn sai rồi.
Tạ Cẩn Du nhổm người ngồi dậy, nổi cáu: “Sư thúc, chàng có biết mình gây ra tội gì không?!”
Liễu Ký Minh vắt óc suy nghĩ một lát, hắn không ngại nói lời ngon tiếng ngọt hay nối dối để dỗ cho Tạ Cẩn Du vui, chẳng qua kỹ năng này đối với hắn thật lòng có hơi khó…
“Chàng… chàng…” Tạ Cẩn Du nước mắt lã chã: “Sư thúc, chàng khai thật cho ta biết đi… có phải chàng hết… hết thương ta rồi không.”
Liễu Ký Minh ngước mắt lên nhìn cô với vẻ kinh ngạc, ôm cô vào lòng, vuốt khẽ lưng cô, dịu dàng nói: “Sao lại nghĩ chuyện khó tin như vậy?”
“Thế tại, tại sao chàng…” Tạ Cẩn Du vùi vào ngực hắn ấp úng.
“Sao?” Liễu Ký Minh áp sát tới.
Má Tạ Cẩn Du hồng hồng, lí nhí nói nhỏ với hắn một câu, sau đó lại chôn đầu về, im ru.
Liễu Ký minh nghe xong thì nét mặt giãn ra, biểu cảm nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cất giọng dỗ dành: “Nàng…”
Tạ Cẩn Du khá là không phục, cô ngẩng đầu lên cắn vào cằm hắn: “Trách ta sao?”
“Ta vốn chưa xác định nên không nói với nàng, không ngờ lại làm cho nàng nóng lòng.” Liễu Ký Minh vuốt ve má cô, kề vào bên tai cô thì thào: “Cẩn Du, bây giờ nàng không phải chỉ còn một mình nữa, phải cẩn thận hơn, biết chưa?”
Hơi nóng phả từ mang tai tới tận tim, Tạ Cẩn Du bị câu này của hắn làm chết đứng một lát, chộp lấy cánh tay hắn nói với vẻ khó tin: “Là… là thật sao?!”
Liễu Ký Minh bật cười nhẹ, ôm trọn lấy cô, để cho cô dựa vào lồng ngực mình thật thoải mái: “Phải, ta nhìn thấy, ở đây.”
Hắn xoa bụng Tạ Cẩn Du, ánh mắt dịu dàng: “Chẳng qua, bây giờ nó còn quá nhỏ, quá nhỏ. Ta chỉ sợ làm bị thương nó thôi.”
Tạ Cẩn Du thấy mũi cay cay, càu nhàu: “Thảo nào, mấy hôm nay tâm trạng ta xấu đi dữ vậy, hóa, hóa ra, là tại thứ nhỏ xíu này gây tội.”
Liễu Ký Minh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, như đang nhìn món bảo bối quý giá nhất trên đời.
“Sư thúc…” Tạ Cẩn Du đổi tư thế khác, ngồi lên đùi Liễu Ký Minh, ôm lấy cổ hắn, nghẹn ngào: “Cám ơn, cám ơn chàng…”
Cô cứ ngỡ mình là người sáng lập ra thế giới này, nhưng hóa ra thế giới này lại hoàn thành ước mơ cho cô.
Ước mơ xa vời gần như chẳng thể với tới trong thực tế, vậy mà lại thành hiện thực trong thế giới này. Rốt cuộc cô đã có một gia đình nhỏ của riêng mình, hết lòng hết dạ vì người mình yêu, còn có một đứa trẻ huyết mạch tương liên với mình.
Mãi mãi về sau, bất kể gió mưa, họ đều sẽ sóng vai đồng hành.
Bình luận facebook