Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11-15
Chương 11: Đi đến phòng tài vụ
“Chắc không phải hắn đâu.”
Triệu Ngọc Nhi lẳng lặng nhìn chăm chú vào bóng dáng của Lâm Lăng, âm thầm lắc đầu, phủ nhận suy nghĩ vừa rồi.
Bởi vì, nàng ta biết rõ chi tiết và bối cảnh của Lâm Lăng hơn bất cứ kẻ nào.
Tuy xuất thân từ thế gia cổ võ Lâm thị, nhưng Lâm Lăng trời sinh đã mù lòa, từ nhỏ không thể tu luyện võ học, cả sinh hoạt của mình còn khó có thể tự gánh vác, giống như một tên bỏ đi. Vậy làm sao có thể đột nhiên thi triển ra pháp thuật, điều này hoàn toàn không có khả năng.
“Kỳ quái, chẳng lẽ vừa rồi chỉ là ảo giác của ta?”
Triệu Ngọc Nhi nhíu đôi mày liễu lại, sắc mặt thay đổi, cảm thấy chỉ có lý do này mới thích hợp nhất.
Dù sao trong lúc minh tưởng xuất hiện một ít ảo giác, hoặc là nghe lầm cũng không phải chưa từng xảy ra.
Trong lòng suy nghĩ như vậy, Triệu Ngọc Nhi lại đưa mắt nhìn chung quanh một vòng, thấy vẫn không có dị thường gì thì tiến vào phòng ngủ lần nữa rồi đóng cửa lại.
“Nguy hiểm thật, vừa rồi thiếu chút nữa đã lộ tẩy.”
Lâm Lăng thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà hắn đã cho Công Phu Tiểu Dăng đi canh gác trước. Nếu không một khi bị Triệu Ngọc Nhi phát hiện thì thật sự không biết nên giải thích thế nào.
Huống chi, trước khi thực lực chưa thật sự mạnh lên, hắn cũng không nóng lòng bày ra năng lực của bản thân. Chỉ như vậy thì mới có thể bảo vệ mình tốt được.
Vì chuyện vừa rồi, Lâm Lăng không còn tâm tư tiếp tục minh tưởng nữa. Cứ như vậy, hắn nằm trên mặt đất, dần dần tiến vào giấc ngủ. Có Công Phu Tiểu Dăng và Lang Chu bảo vệ, hắn trải qua một đêm thoải mái nhất từ khi xuyên qua tới nay...
Mà giữa đêm khuya hôm ấy, trong tiền viện Triệu phủ vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Trên ghế chính một nam tử trung niên khí thế oai nghiêm đang ngồi nghiêm nghị. Ông ta là gia chủ của Triệu gia, Triệu Cao Liệt. Mà bên cạnh ông ta có một lão giả tóc xám đang đứng, trên mặt tuy đầy nếp nhăn, nhưng đôi mắt lại sáng ngời minh mẫn.
“Nghe nói đêm nay ở nhà ăn, tam quản gia Tần Trì và Lâm Lăng nảy sinh tranh cãi, sau đó bị cắt đứt gân chân.”
Triệu Cao Liệt hơi nhíu đôi mày rậm lại, trầm giọng mà hỏi: “Rốt cục là chuyện như thế nào?”
“Lúc ấy lão nô cũng không có mặt, chỉ nghe kể lại mà thôi.”
Lão giả tóc xám lắc đầu và nói: “Nhưng, dựa theo những điều các thiếu gia trong phủ chứng kiến thì thứ làm Tần Trì bị thương là một con ruồi.”
Ruồi?!
Nghe vậy, Triệu Cao Liệt hơi giật mình, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào lão giả tóc xám. Có thể đánh cho Tần Trì có thực lực chiến sĩ cấp 1 bị thương chỉ trong chớp ngoáng, ít nhất cũng phải là chiến sĩ trên cấp 2.
Mà nếu là động vật thì thú vật bình thường căn bản khó có thể làm được, huống chi là một con ruồi.
Dưới tình huống này, khả năng lớn nhất chính là ma thú.
Bởi vì chúng hung hãn hơn dã thú bình thường rất nhiều, lực sát thương cũng cực mạnh.
Nhưng trong những chủng loại ma thú, ông ta chưa từng nhìn thấy loài ruồi nào có theo khả năng công kích cả.
“Việc này có chút kỳ quặc.”
Ánh mắt Triệu Cao Liệt hơi trầm xuống, lên tiếng sai bảo: “Triệu Vinh, trong thời gian này ngươi chú ý Lâm Lăng nhiều hơn.”
“Vâng.”
Lão giả tóc xám cung kính gật đầu, chợt nghi hoặc mà hỏi: “Lâm Lăng chỉ là một người mù mà thôi, chẳng lẽ gia chủ đại nhân đang hoài nghi hắn?”
Nói tới Lâm Lăng, trong mắt Triệu Cao Liệt hiện lên cảm xúc thật bình tĩnh.
“Cũng không phải không có khả năng này.”
Vẻ mặt Triệu Cao Liệt thật hờ hững, nói với giọng trầm thấp: “Đi làm theo lời dặn của ta đi.”
“Thưa vâng.”
Nói xong, lão giả tóc xám chậm rãi đi ra khỏi cửa, chợt biến mất trong bóng đêm...
Sáng sớm hôm sau.
Khi Lâm Lăng thức dậy, phát hiện Triệu Ngọc Nhi vẫn đang ngồi minh tưởng trên giường.
Xem ra thiên phú không chỉ quan trọng, còn phải chăm chỉ nữa.
Lâm Lăng âm thầm cảm thán, sau đó trực tiếp rửa mặt rồi mang theo Công Phu Tiểu Dăng và Lang Chu đi thẳng đến nhà ăn.
Cho dù là chuyện to đến mấy thì lấp đầy bụng trước mới là quan trọng.
Trong nhà ăn, những tên đầu bếp trải qua chuyện hôm qua, giờ phút này nhìn thấy Lâm Lăng, đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi, giống như nhìn thấy ôn thần.
Đặc biệt là tên chủ bếp to béo kia, cho dù bị thương cũng không dám báo lên trên, chỉ nói với bên ngoài là lúc xắt rau không cẩn thận cắt đứt ngón tay.
Dù sao nguyên nhân thật sự quá mẫn cảm, chẳng lẽ nói mình muốn đánh cô gia một trận, rồi không biết tại sao đột nhiên không có ba ngón tay à?
Chỉ sợ đến lúc đó mất luôn cả công việc, chỉ có thể tự nhận xui xẻo!
“Mấy món hôm nay có vẻ hơi keo kiệt đấy.” Lâm Lăng làm động tác ngửi ngửi, không mặn không nhạt mà nói.
Chỉ thấy phần lớn những món ăn trên bàn đều là màn thầu và mấy món thịt vụn.
Những đầu bếp đó khẽ run trong lòng, vội vàng lấy ra nguyên liệu cao cấp chỉ có cao tầng Triệu gia mới được hưởng dụng để làm bữa sáng cho Lâm Lăng.
Lâm Lăng vừa lòng gật gật đầu, dưới ánh mắt ngạc nhiên của đông đảo con cháu Triệu gia, hắn bưng mâm ăn lên rồi đi tìm vị trí ngồi, bắt đầu hưởng thụ.
Ăn uống no đủ xong, Lâm Lăng suy nghĩ một chút, sau đó đi đến phòng tài vụ ở Bắc viện.
Ở Triệu phủ, mỗi thành viên đều dựa theo địa vị cấp bậc mà có được bổng lộc tương ứng.
Hắn là đại cô gia của Triệu gia, mỗi tháng có thể lấy được chừng năm ngàn lượng.
Ở rể nửa năm, bởi vì suy xét đến tác phong kín tiếng không gây chú ý, chỉ cần có ăn có uống là được, cho nên hắn chưa từng đi nhận bổng lộc.
Nhưng hiện giờ đã khác, hệ thống tiến hóa động một cái là cần trên vạn lượng, hắn đang vô cùng thiếu thốn ở phương diện tiền tài.
Nửa năm chính là sáu tháng, tương đương với ba vạn lượng, cũng không thể lãng phí.
Phòng tài vụ là khu vực quan trọng nhất của Triệu gia, tất nhiên được canh gác nghiêm ngặt, người phụ trách cũng có địa vị và tầm ảnh hưởng lớn trong phủ.
Người quản lý là đại quản gia của Triệu phủ, Triệu Vinh.
So với nhị quản gia Mã Thiên Vân và tam quản gia Tần Trì, thân phận và địa vị của người này cao hơn rất nhiều ở Triệu phủ.
Bởi vì Triệu Vinh không phải là huyết mạch ngoại hệ, mà là người trong tộc của Triệu phủ.
Nghe nói trước kia lão là con vợ lẽ, lại có thể leo lên vị trí đại quản gia, có thể đoán được thủ đoạn của lão lợi hại đến mức nào.
Nhưng Lâm Lăng hoàn toàn không thèm quan tâm điều này, ghê gớm đến mấy cũng không thể cắt xén tiền mà hắn đáng có được.
Khi đến Bắc viện, Lâm Lăng phát hiện mỗi hành lang ở nơi này đều có không ít tay đấm của Triệu gia canh giữ.
Một đám võ giả dáng người cường tráng, hơi thở trầm ổn, thực lực đều đạt tới chiến sĩ cấp 2.
“Phòng tài vụ là nơi trọng địa, người không liên quan thì không thể đi bậy bạ vào!”
Một giọng nói tục tằng vang lên, một hán tử để râu quai nón cầm đầu đi tới.
Nhìn thấy người đến là Lâm Lăng, phản ứng đầu tiên của gã là sửng sốt, sau đó chợt cười nhạo và nói: “Thì ra là ngươi, vậy xem ra thật sự là đi bậy bạ.”
Đám tay đấm Triệu gia còn lại chung quanh đều không chút che giấu mà bật cười.
Lâm Lăng là một người mù, đi lang thang như vậy cũng rất phù hợp với ba chữ ‘Đi bậy bạ’.
“Ta tới phòng tài vụ lấy tiền, xin hãy tránh ra.” Lâm Lăng vẫn ăn nói rất khách sáo.
“Ngươi mà cũng muốn lấy tiền?”
Nghe vậy, hán tử râu quai nón cười nhạo và nói: “Cho ngươi một kim phiếu, nói không chừng ngươi còn không biết mệnh giá là bao nhiêu, ha ha.”
Khóe miệng Lâm Lăng khẽ nhếch lên, lạnh nhạt nói: “Thế à, vậy chúng ta có thể đánh cược một ván đi.”
“Đánh cược cái gì?” Hán tử râu quai nón thu tiếng cười lại, dò hỏi với vẻ mặt hài hước.
“Ngươi lấy ra một thứ bất kỳ, chỉ cần ta đoán được là cái gì thì coi như ngươi thua.”
Lâm Lăng thản nhiên nói: “Còn về tiền đánh cược, nếu ta đoán sai thì nửa năm bổng lộc của ta ở Triệu phủ, tổng cộng là ba vạn lượng, sẽ thuộc về ngươi.”
“Nếu ngươi thua, một vạn lượng là được, thế nào?”
Ba vạn lượng!
Nghe thấy con số này, ánh mắt hán tử râu quai nón sáng lên, hiển nhiên có chút dao động.
Nhưng bổng lộc mỗi tháng của gã cũng chỉ có ba ngàn lượng, nếu thua thì có nghĩa là làm không công mấy tháng trời, mức độ nguy hiểm cũng không thấp.
“Lão Lý, ngươi không dám đánh cược thì nhường cho ta đi.”
“Đúng vậy, người mù đoán vật, ta chưa từng thấy ai đoán đúng được cả, ha ha.”
Mắt thấy hán tử râu quai nón do dự, những tên tay đấm còn lại của Triệu gia lên tiếng ồn ào.
“Đánh rắm, ta có gì không dám.”
Hán tử râu quai nón thẹn quá thành giận, sau đó nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng và nói: “Được, ông đây đánh cược với ngươi một ván.”
Nhưng gã lại lập tức chuyển đề tài: “Nhưng, quy tắc là không thể cầm trong tay nghiên cứu lâu quá, nhiều nhất là mười giây.”
“Không thành vấn đề.”
Vẻ mặt Lâm Lăng thật bình tĩnh, cũng không phản bác lại quy tắc hà khắc này.
Chương 12: Chiếm lấy tiền đánh cược
Nhìn vẻ mặt tự tin của Lâm Lăng, lúc này hán tử râu quai nón không khỏi hơi ớn lạnh trong lòng. Sao gã cảm thấy mình như rơi vào bẫy của tiểu tử này rồi?
Gã nhíu mày, cảm thấy có điểm nào đó không thích hợp. Nhưng lời đã nói ra rồi, hiện tại đổi ý thì chẳng phải sẽ trở thành trò cười của mọi người sao?
Huống chi đối phương cũng chỉ là một tên mù.
“Một tên mù mà thôi, ta cũng muốn nhìn thứ ngươi có thể đoán ra thứ gì!” Hán tử râu quai nón thầm khinh thường hừ lạnh một tiếng, bắt đầu suy nghĩ.
“Chờ ta một chút.”
Sau đó trong đầu gã chợt lóe lên một ý tưởng, buông xuống một câu rồi đột nhiên xoay người bước nhanh về hướng phòng bếp.
Không ngờ một con ruồi đang theo sát bóng dáng gã, lặng yên bay đi.
Qua chừng mấy phút, người đàn ông râu quai nón tràn đầy tự tin mà cầm một thứ giống như trứng gà trở về.
Cùng lúc đó, Công Phu Tiểu Dăng cũng bay trở lại, đáp xuống vai Lâm Lăng.
“Tuyệt!”
Nhìn thấy quả ‘Trứng gà’ trong tay đối phương, đám tay đấm Triệu gia ở đây đều dựng ngón cái lên.
Nhìn từ hình thể thì thứ này giống quả ‘trứng gà’ thật, nhưng thật ra là một quả trứng cá sấu.
Chẳng qua thể tích tương đối nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì nhất định sẽ nghĩ là trứng gà, hoặc là trứng vịt.
Mà một người mù không thấy được gì rất dễ đoán sai trong tình huống như vậy.
Càng quan trọng là, mặt ngoài vỏ trứng có một đường nứt, cứ như sau khi mở ra rồi lại dán dính vào lần nữa, hiển nhiên bên trong còn có bí mật khác.
“Có thể bắt đầu rồi.”
Khóe miệng người đàn ông râu quai nón nhếch lên một ý cười nghiền ngẫm, giao quả trứng cá sấu vào tay Lâm Lăng.
Lâm Lăng làm ra vẻ ước lượng hai cái, sau đó ‘Nghiêm túc’ vuốt ve.
Mắt thấy động tác cẩn thận nghiên cứu của Lâm Lăng, hán tử râu quai nón hơi ớn lạnh trong lòng, vội vàng kêu ngừng: “Đã đến giờ.”
Vừa dứt lời, gã lập tức giật lấy quả trứng khỏi tay Lâm Lăng, sợ người này thật sự phát hiện manh mối gì.
Lâm Lăng hơi trầm tư một lúc, sau đó chậm rãi nói: “Nếu ta đoán không sai, hẳn là trứng cá sấu.”
Nghe thấy lời này, mọi người không khỏi quay mặt nhìn nhau.
“Tên mù này... Thật sự đoán đúng rồi!”
Cả đám bọn họ trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy khó tin nổi tình hình trước mắt.
Rốt cục tên này là mù thật hay mù giả thế này?
Nhưng kế tiếp, người đàn ông râu quai nón lại nở nụ cười.
“Ha ha, cho dù ngươi đoán được là trứng cá sấu, nhưng cũng chỉ đúng một nửa, thật ra cái này là...”
“Ngừng lại, ta còn chưa nói xong.” Ngay vào lúc hán tử râu quai nón đang muốn nói ra kết quả, Lâm Lăng đột nhiên mở miệng cắt ngang.
“Ngươi muốn nói gì?”
Hán tử râu quai nón nhíu mày lại, có dự cảm chẳng lành.
“Qủa trứng cá sấu này không nặng, vỏ trứng lại có vết nứt, cho nên bên trong không phải là dịch trứng, mà là... Nước.”
Ngay khi câu nói vừa dứt, Lâm Lăng đột nhiên phất bàn tay ra, trực tiếp đập mạnh vào quả trứng trong tay người đàn ông
Chỉ nghe “Rắc” một tiếng, vỏ trứng vỡ vụn, lập tức bắn ra bọt nước trong vắt.
“Hả...”
Thấy tình cảnh này, những tên tay đấm Triệu gia lập tức ngây ngẩn cả người.
Ngay cả bọn họ cũng không nhìn ra mờ ám trong quả trứng cá sấu, không ngờ Lâm Lăng chỉ sờ soạng vài cái là biết được.
Thật sự quá trái lẽ trời mà!
Người đàn ông râu quai nón ngạc nhiên, đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, trong mắt tràn ngập khó tin.
“Không có khả năng!”
Sắc mặt gã đỏ lên, tức giận quát: “Vừa rồi có phải tên tiểu tử thúi nhà ngươi chạy tới nhìn lén hay không?”
Nhưng rất nhanh, gã lại cảm thấy lời này có chút không thích hợp. Bởi vì Lâm Lăng là một người mù, làm sao có thể nhìn lén?
“Lão Lý, lần này ngươi thua chắc rồi.”
Một nam tử đầu trọc vui sướng khi người gặp họa mà bật cười: “Tuy ta cũng cảm thấy không thể tin nổi, nhưng chúng ta có thể làm chứng, hắn vẫn luôn đứng ở chỗ này, chưa từng rời đi.”
“Đã đánh cược thì phải chịu thua, một vạn lượng.” Lâm Lăng bình tĩnh thản nhiên mà nói.
“Chịu thua cái rắm, vụ đánh cược lần này không tính.”
Người đàn ông râu quai nón thẹn quá thành giận, dáng vẻ hung hãn kia rõ ràng là muốn ăn chắc Lâm Lăng.
Nghe câu nói đó, vẻ mặt Lâm Lăng không hề thay đổi, ngược lại cười như không cười mà nói: “Không có tiền trả thì bỏ đi.”
“Chậc chậc, thì ra lão Lý thua mà không chịu nhận.”
“Cũng khó trách, đêm nào cũng chạy tới Di Xuân Viện tìm Tiểu Hoa kia, sao có tiền dư gì cho nổi.”
Những tên tay đấm còn lại của Triệu gia không khỏi cười nhạo.
Cuộc sống ngày thường của thủ vệ Triệu phủ quá buồn tẻ, lần này coi như tìm một việc vui cho bọn họ, họ sôi nổi cười nhạo.
Lời này của họ hoàn toàn kích thích lòng tự trọng của người đàn ông đó. Chỉ thấy sắc mặt gã lập tức xanh mét đi, tức giận mà trừng Lâm Lăng.
“Ai nói ông đây không có tiền, chỉ là một vạn lượng thôi, ta còn chưa coi ra gì đâu!” Người đàn ông rau quai tức giận hừ một tiếng, lập tức móc ra một tờ kim phiếu từ cái túi bên hông.
Mệnh giá trên đó đúng là một vạn lượng.
“Nhưng cho dù lão tử không cho thì ngươi có thể làm khó dễ được ta à.”
Hán tử râu quai nón cười dữ tợn một tiếng, có cảm giác như mèo vờn chuột, nhìn vào Lâm Lăng mà buông lời châm biếm: “Có bản lĩnh thì tới lấy đi.”
Khóe miệng Lâm Lăng nhếch lên một độ cong: “Nếu có tiền thì dễ xử lý rồi.”
Vèo ——!
Vừa dứt lời, Công Phu Tiểu Dăng trên vai hắn đột nhiên lao vút lên, vung mạnh liêm trảo chém vào bàn tay của hán tử râu quai nón.
Sức mạnh của một trảo này vô cùng mạnh mẽ, nếu bị chém trúng thì cả bàn tay sẽ bị đứt phăng.
Nhưng hán tử râu quai nón là chiến sĩ cấp 2, có được thị giác nhạy bén, lập tức phát hiện thế công của Công Phu Tiểu Dăng.
Gã kinh hãi trong lòng, dùng sức giẫm chân lên mặt đất, thân thể nhanh chóng lui ngược ra sau.
Cùng lúc đó, tay phải gã rút ra một thanh trường kiếm, hung hăng bổ về phía Công Phu Tiểu Dăng.
Nhưng tốc độ của Công Phu Tiểu Dăng cực nhanh, hơn nữa mục tiêu lại nhỏ, nó lập tức thay đổi quỹ đạo bay, dễ dàng tránh thoát một kiếm này.
Nó lập tức bay vút đến mang theo tiếng ‘Ong ong’, khí thế như thủy triều mà tiếp tục lao về hướng hán tử râu quai nón.
“Đây là con quái vật gì?!”
Mắt thấy một con ruồi mà lại hung hãn như thế, hán tử râu quai nón sợ tới mức liên tục lui về phía sau.
Trường kiếm trong tay gã điên cuồng múa may, ánh kiếm chớp động, ngăn cản ý đồ đến gần tấn công của Công Phu Tiểu Dăng.
Nhìn tình cảnh này, những tên tay đấm còn lại của Triệu gia đều sợ ngây người.
Bình thường lấy thực lực của hán tử râu quai nón mà muốn giết một con ruồi nho nhỏ, quả thực dễ như trở bàn tay.
Nhưng hình như con ruồi trước mắt này có chút cổ quái.
“Hay thứ cắt đứt gân chân của tam quản gia ở nhà ăn ngày hôm qua chính là con ruồi này?”
Nghĩ đến đây, trên mặt mọi người đều xuất hiện biểu cảm khiếp sợ.
Hô hô!!
Mà đúng lúc này, Lang Chu cũng nghe lệnh của Lâm Lăng mà bò ra khỏi túi, trực tiếp phun ra vô số sợi tơ nhện.
Nhưng lúc này tất cả sự chú ý của hán tử kia đều đặt vào thế công mãnh liệt của Công Phu Tiểu Dăng, sao có thể phát hiện Lang Chu tập kích.
Làn da trên cổ gã lập tức bị tơ nhện đâm thủng vào, độc tố tràn khắp toàn thân chỉ trong nháy mắt.
“A!”
Hán tử râu quai nón lập tức kêu thảm thiết một tiếng, thân thể lảo đảo vài bước, sau đó miệng sùi bọt mép xụi lơ trên mặt đất.
“Lần này coi như cho ngươi một bài học thôi, sau này nhớ rõ đã đánh cược thì phải nhận thua.” Lâm Lăng đi đến gần đó, duỗi tay lấy ra tờ kim phiếu một vạn lượng kia rồi lạnh nhạt nói.
“Đó chẳng lẽ là... Nhện độc xuất hiện ở nhà tắm vào tối hôm qua?!”
Lúc này, hơn mười tên tay đấm Triệu gia cũng chú ý tới sự tồn tại của Lang Chu.
“Thì ra hai con quái vật này đều là sủng vật do hắn nuôi!”
“Hắn là thuần thú sư?!”
Trong nhất thời, bọn họ đều bừng tỉnh hiểu ra, cả đám hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng.
Khó trách nhị quản gia và tam quản gia đều thua trong tay hắn!
Chương 13: Tăng lên chiến lực
Sau đó, dưới ánh mắt kinh dị của mọi người, Lâm Lăng mặt không đổi sắc mà đi thẳng đến phòng tài vụ.
Từ cuộc đối chiến vừa rồi, Công Phu Tiểu Dăng gần như ngang sức ngang tài với người đàn ông râu quai nón kia.
Xem ra 1000 chiến lực chỉ đạt tới cấp bậc chiến sĩ cấp 2 thôi.
Vậy chẳng phải 500 chiến lực hiện tại của Lang Chu chỉ có sức mạnh của chiến sĩ cấp 1 sao?
“Hệ thống, ta muốn tiến hóa sủng vật.” Lâm Lăng mặc niệm trong lòng một tiếng.
“Xin hỏi ký chủ muốn tiến hóa sủng vật nào?” Chỉ thoáng chốc, tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên.
“Công Phu Tiểu Dăng.”
Tiếng nói vừa dứt, một giao diện quầng sáng chợt hiện lên trong đầu Lâm Lăng.
Trong đầu Lâm Lăng khẽ rung động, nhấn nhẹ lên chữ cường hóa sơ cấp.
“Bing, cường hóa thành công, chúc mừng Công Phu Tiểu Dăng danh hiệu 001 đã đạt được gia tăng chiến lực.”
Ngay vào lúc âm thanh vang lên, kim phiếu một vạn lượng trong tay Lâm Lăng cũng biến mất.
Ngay sau đó, tư liệu thông tin của Công Phu Tiểu Dăng cũng hiện lên hết trong đầu Lâm Lăng.
[Công Phu Tiểu Dăng]
Danh hiệu: 001
Chủ nhân: Lâm Lăng
Sức chiến đấu: 2000
Tuổi thọ: 499 ngày
Thiên phú kỹ năng: Huyết Nhận Liêm Túc
Tiến giai cấp bậc: Sơ cấp cấp C ( + )
Cường hóa toàn thân: Sơ cấp, trung cấp, cao cấp, vương cấp
Thăng cấp lên bậc: D, C, B, A, S, SS, SSS
...
Xem xong những thông tin này, Lâm Lăng vừa lòng gật đầu.
Sức chiến đấu bao gồm cả tốc độ, sức mạnh và phòng ngự.
Lấy chiến lực nhân lên gấp đôi hiện giờ của Công Phu Tiểu Dăng, nếu giao chiến với hán tử râu quai nón kia lần nữa thì Lâm Lăng tự tin có thể tuyệt đối nghiền áp gã.
“Một nhỏ ruồi con nho mà lại có chiến lực như vậy, cuộc đời lão phu lần đầu tiên chứng kiến đấy.”
Sau khi Lâm Lăng rời đi, phía sau một cây cột cuối hành lang, lão giả tóc xám chậm rãi đi ra.
“Gia chủ đại nhân nói không sai, quả nhiên tiểu tử này của Lâm gia không tầm thường.” Lão giả tóc xám nhìn bóng dáng Lâm Lăng dần dần đi xa, lẩm bẩm với giọng khàn khàn.
Trong lòng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, lão bước nhanh về phía Lâm Lăng.
“Đại quản gia.”
Nhìn thấy lão giả tóc xám đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt của những tên tay đấm Triệu gia ở đây hơi run sợ, lập tức kính cẩn hô một tiếng.
Không nghi ngờ gì nữa, người này chính là đại quản gia tài vụ của Triệu phủ, Triệu Vinh.
...
Phòng tài vụ nằm ở khu vực trung tâm của Bắc viện.
Cả gian phòng chiếm diện tích rất lớn, vách tường bốn phía đều do kim loại đúc thành, mức độ phòng vệ cũng cực kỳ nghiêm ngặt.
Dù sao phòng tài vụ là kim khố của toàn bộ Triệu gia, đa số vàng bạc tài bảo đều được cất trong đó, nếu bị trộm thì chắc chắn sẽ gây tổn hao rất nhiều nguyên khí.
Khi bước vào phòng, đập vào mắt hắn là từng hàng kệ sách, trên đó bày đầy sổ sách sản nghiệp của Triệu gia.
Còn về kim khố chân chính, có khả năng là nằm dưới tầng hầm.
Một nam tử gầy gò phụ trách ghi chép ngồi ở trước bàn, nhận thấy có người tiến vào thì lập tức ngước đầu lên nhìn.
“Ối trời, hôm nay là cơn gió nào mà thổi đại cô gia của Triệu gia chúng ta tới phòng tài vụ thế này.” Nhìn thấy người đến là Lâm Lăng, nam tử gầy gò kia hơi giật mình, lập tức giở giọng châm chọc mỉa mai.
Trong tầm nhìn của Công Phu Tiểu Dăng, nam tử gầy gò kia có tướng mỏ chuột tai khỉ, trông cực kỳ khôn khéo.
Tuy đây là lần đầu tiên Lâm Lăng đến phòng tài vụ, nhưng cũng có chút ấn tượng với giọng nói này ở nhà ăn trước kia.
Người này tên là Trần Tứ, là một trong năm trợ lý của đại quản gia Triệu Vinh, chủ yếu phụ trách đăng ký ghi chép những khoản ra khoản vào của phòng tài vụ.
“Không phải ngươi đi lầm đường đó chứ?” Trần Tứ khinh miệt nhìn thoáng qua Lâm Lăng, sau đó dò hỏi.
“Ta tới lấy tiền.”
Lâm Lăng thản nhiên mà nói: “Tính ra thì ta đã sáu tháng chưa nhận bổng lộc, tổng cộng ba vạn lượng.”
Trần Tứ nghe vậy thì sửng sốt, lập tức nhịn không được mà bật cười.
“Một tên mù như ngươi còn lấy tiền làm gì, có ăn có uống không phải được rồi sao.”
Trần Tứ bắt chéo chân lên, bày ra vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn.
Tuy rằng địa vị của hắn ta ở Triệu phủ cũng không cao, nhưng lại có cảm giác cao hơn người khác một bậc khi đứng trước mặt tên ở rể vô dụng mù lòa Lâm Lăng này.
“Chuyện này không cần ngươi quan tâm, tính sổ sách đi.”
Vẻ mặt Lâm Lăng thật bình tĩnh, cũng không tức giận vì câu nói này.
“Thời gian lâu quá rồi, đã không tìm thấy sổ sách, chỉ có thể tính từ tháng này thôi.”
Trần Tứ vẫy vẫy tay, thái độ cực kỳ ác liệt mà lên tiếng xua đuổi: “Nhưng thời gian nhận bổng lộc của tháng này còn chưa tới, không có chuyện gì khác thì đi nhanh đi, đừng ở đây chướng tai gai mắt nữa!”
Lâm Lăng lạnh lùng cười: “Ta thấy cũng chưa chắc.”
“Phòng tài vụ là hệ thống quan trọng nhất của gia tộc, cho dù là sổ sách của mấy chục năm trước cũng sẽ được giữ lại, huống chi chỉ là sáu tháng ngắn ngủn này.”
Nói đến này, Lâm Lăng lại thay đổi câu chuyện: “Nếu ta đoán không lầm thì ngươi muốn nuốt riêng lương tháng của ta đúng không? Hoặc có lẽ đã sớm bị ngươi ăn chặn rồi nhét vào túi riêng rồi.”
Nghe thấy lời này, sắc mặt Trần Tứ hơi thay đổi, như có chút chột dạ mà phẫn nộ quát: “Tên mù chết tiệt, ngươi nói bậy nữa thì coi chừng ta xé nát miệng ngươi ra!”
Lâm Lăng cười lạnh và nói: “Ta có nói bậy hay không thì trong lòng ngươi hiểu rõ.”
“Thứ chết bầm, tự tìm đường chết!”
Trần Tứ đột nhiên đứng phắt lên, nổi giận đùng đùng bước nhanh về hướng Lâm Lăng.
Tuy rằng hắn ta không phải võ giả, nhưng vẫn tự tin rằng mình có thể đối phó với một người mù.
Lúc này, Lâm Lăng không ra lệnh cho Công Phu Tiểu Dăng và Lang Chu tấn công, mà hắn bỗng vươn đôi tay ra, nhanh chóng phác họa nên một phù văn hỏa hệ.
Ong ——!
Chỉ thoáng chốc, linh khí thiên địa trong phòng hội tụ mãnh liệt đến như thủy triều.
“Khải!”
Sau một tiếng quát khẽ vang lên, phù văn đồ đằng giữa những ngón tay của Lâm Lăng đột nhiên chớp động ánh hào quang, lập tức hóa thành một quả cầu lửa.
“Pháp... Pháp sư!?”
Thấy thế, Trần Tứ lập tức xanh mặt xanh mày, cả người cứng lại tại chỗ.
Ở giới võ tu, địa vị của pháp sư còn cao cấp hơn cả chiến sĩ.
Chỉ dựa vào một chiêu đơn giản mà Lâm Lăng bày ra, hắn đã có thể đến hiệp hội pháp sư để chứng thực, sau khi đạt được huân chương thì có thể trở thành một người có thân phận pháp sư.
Đến lúc đó, cho dù đi đến gia tộc nào trong thành Thiên Vũ thì chắc chắn cũng được tôn kính.
“Vừa rồi có phải ngươi muốn đánh nhau không?”
Khóe miệng Lâm Lăng nhếch lên một độ cong, lạnh nhạt nói: “Ta đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, đến đây đi.”
Nghe vậy, Trần Tứ không khỏi rùng mình, vội vàng run rẩy nói: “Cô... Cô gia, ngài hiểu lầm rồi, vừa rồi ta nhìn thấy trên vai ngài có... Có con ruồi, muốn tới phủi nó đi mà thôi.”
Lâm Lăng khẽ nhướng mày lên, hài hước nói: “Phủi ruồi? Theo ta thấy, trước khi ngươi ra tay thì có lẽ đã chết mất rồi.”
Tiếng nói vừa dứt, Công Phu Tiểu Dăng đã vỗ cánh, đột nhiên lao vút tới giống như một tia chớp, liêm trảo tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo sắc bén.
Xẹt ——!
Giây tiếp theo, cái bàn gỗ bên cạnh Trần Tứ lập tức bị cắt thành hai mảnh.
Chỉ thấy vết cắt trên cái bàn bằng phẳng bóng loáng giống như bị đao chém qua.
“Cái gì...”
Nhìn cảnh tượng đột nhiên xảy ra này, Trần Tứ sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm, trên mặt tràn đầy biểu cảm hoảng sợ.
Một con ruồi nho nhỏ lại có lực sát thương đáng sợ như thế!
Không phải ta đang nằm mơ đó chứ?
Trần Tứ nhịn không được thầm nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy thật khó tin.
Mà lúc này, Triệu Vinh đã xuất hiện ở cửa phòng tài vụ.
Không nghi ngờ gì nữa, lão đã nhìn thấy hết tình cảnh Công Phu Tiểu Dăng thi triển thực lực vừa rồi.
Chương 14: Tống tiền đại quản gia
“Tốc độ nhanh lên không ít, cả sức mạnh cũng tăng nữa...”
Ánh mắt Triệu Vinh hơi trầm xuống, không khỏi âm thầm kinh ngạc.
Bởi vì trước đó lão đã chứng kiến quá trình chiến đấu giữa Công Phu Tiểu Dăng và người đàn râu quai nón.
Vừa rồi tốc độ và sức mạnh của nó cũng chỉ tương đương với chiến sĩ cấp 2 thôi.
Nhưng hiện tại lại tăng trưởng tới mức độ ngang bằng với chiến sĩ cấp 3!
Tốc độ tăng trưởng này khiến cả Triệu Vinh cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Lâm Lăng đã sớm phát hiện Triệu Vinh đã đến.
Tuy để lộ thực lực có chút mẫn cảm, nhưng cũng không sao cả.
Đúng lúc có thể mượn cơ hội này để nhận bổng lộc mình nên có được.
“Đại quản gia, nếu đã tới rồi thì nói về chuyện sổ sách chút đi.” Lâm Lăng không kiêu ngạo không nịnh nọt, chỉ lạnh nhạt nói.
Triệu Vinh hơi kinh ngạc.
Độ nhạy bén của tiểu tử này cũng rất mạnh.
“Làm sao ngươi phát hiện được lão phu?” Triệu Vinh cười ha ha, tò mò dò hỏi.
“Tiếng bước chân.”
Lâm Lăng bình tĩnh nói: “Tuy rằng ta không nhìn thấy, nhưng tiếng bước chân của mỗi người đều có khác biệt rất nhỏ.”
Cách nói này thật hợp tình hợp lý, cũng không làm Triệu Vinh hoài nghi.
“Thính lực của ngươi không tồi, dựa vào tiếng bước chân để nhớ kỹ người khác, quả thật là một phương pháp hay.” Triệu Vinh tán thưởng một tiếng, chợt mỉm cười bước vào trong cánh cửa.
“Đại quản gia!”
Nhìn thấy Triệu Vinh đi đến, lúc này Trần Tứ mới bình tĩnh lại, vội vàng kính sợ hành lễ.
Triệu Vinh cũng không để ý tới hắn ta, ánh mắt trước sau vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng và Công Phu Tiểu Dăng đậu trên vai hắn.
Còn Lang Chu thì luôn ẩn nấp trong túi nên khó có thể quan sát thấy.
Nhưng sự kiện trong nhà tắm đêm qua của đám người nhị quản gia Tần Trì và hán tử râu quai nón vừa rồi bị trúng độc, Triệu Vinh biết đó là do năng lực đáng sợ của Lang Chu.
“Tên này nói thời gian qua lâu quá rồi, không thể tìm được sổ sách nửa năm bổng lộc mà ta chưa nhận ở Triệu phủ.”
Lâm Lăng quay mặt về hướng Triệu Vinh, dò hỏi: “Ngươi cảm thấy nên xử lý như thế nào?”
Triệu Vinh phụ trách quyền hành tài chính của Triệu gia, hắn cảm thấy trực tiếp nói với lão càng có tác dụng.
“Tìm không thấy sổ sách?”
Nghe thấy lời này, sắc mặt Triệu Vinh lập tức trầm xuống.
Lão nhìn về phía Trần Tứ, nhíu mày chất vấn: “Mỗi một mục chi ra nhập vào của phòng tài vụ đều được ghi chép trong hồ sơ, sao lại không tìm thấy hả?!”
“Chuyện này... Ta...”
Đối mặt với lời chất vấn của đại quản gia, Trần Tứ khẽ run trong lòng, ú a ú ớ nói không mm lời.
“Lập tức lấy hết sổ sách của các thành viên gia tộc ra, lão phu muốn đích thân xem qua!” Hiển nhiên Triệu Vinh đã đoán được điều gì đó, lập tức nặng nề quát.
Nhờ sức ảnh hưởng xây dựng nhiều năm qua, lúc này sao Trần Tứ còn dám chậm trễ khi đối mặt với mệnh lệnh của Triệu Vinh, hắn ta vội vàng lấy ra một quyển sổ thật dày từ trên kệ.
Triệu Vinh mở ra lật xem, rất nhanh đã tìm được ghi chép nhận tiền nửa năm qua của Lâm Lăng.
Tư liệu trên đó lại ghi là mỗi tháng đều đã nhận!
Ong ——!
Công Phu Tiểu Dăng bay một vòng qua đó, cũng truyền thông tin trên quyển sổ lại vào đầu Lâm Lăng.
“Tiểu Tứ, hôm nay ngươi phải cho lão phu một lời giải thích hợp lý!”
Sắc mặt Triệu Vinh lập tức trở nên âm trầm, nhìn chằm chằm vào Trần Tứ, lạnh lùng quát mắng: “Đây rốt cục là thế nào?”
“Còn cần giải thích sao, đương nhiên là lén nuốt tiền của ta rồi.” Lâm Lăng lạnh nhạt nói, sau đó tiện tay kéo một cái ghế qua rồi ngồi xuống, chuẩn bị xem Triệu Vinh giải quyết như thế nào.
“Ta...”
Mắt thấy chuyện ăn chặn đã bị bại lộ, vẻ mặt Trần Tứ mang đầy hoảng loạn, đôi tay cũng nhịn không được bắt đầu run rẩy.
Nếu là lúc trước, có lẽ hắn ta có chết cũng không thừa nhận, thậm chí bôi nhọ Lâm Lăng đã lấy tiền rồi, chẳng qua là tới đây lừa thêm.
Nhưng hiện tại, Lâm Lăng không chỉ là một pháp sư, cộng thêm sự kinh sợ Công Phu Tiểu Dăng mang đến vừa rồi, sao hắn ta dám nói bậy bạ nữa.
“Đại quản gia, ta không nên tham tiền ăn chặn.”
Ngay lập tức, Trần Tứ trực tiếp quỳ xuống mặt đất, mặt mày đưa đám mà lên tiếng xin tha: “Xin ngài cho ta một cơ hội, lần sau ta tuyệt đối không dám nữa.”
Sau khi đã xác định thật hư, Triệu Vinh lập tức giận dữ, nặng nề quát mắng: “Lập tức dâng trả tất cả ba vạn lượng, nếu không chặt đứt đôi tay!”
Nghe thế, Trần Tứ sợ tới mức chảy ròng mồ hôi lạnh, vội vàng móc ra ba tờ kim phiếu từ túi áo.
Hắn ta biết rõ thủ đoạn của Triệu Vinh, từ trước đến nay thưởng phạt phân minh.
Nếu không lấy ra được ba vạn lượng ăn chặn của Lâm Lăng, kết cục của hắn ta tuyệt đối sẽ rất thê thảm.
“Về sau không được bước vào Triệu phủ nửa bước, cút!” Triệu Vinh lạnh lùng quát.
“Vâng, vâng...”
Trần Tứ như được đại xá, lập tức sợ hãi tháo chạy ra khỏi phòng tài vụ.
Sau khi đã thanh lý môn hộ, lúc này Triệu Vinh mới chuyển tầm mắt nhìn về phía Lâm Lăng ngồi bên cạnh vẫn luôn xem diễn.
“Xin cô gia chớ nói chuyện của hôm nay ra ngoài, lão phu có thể bồi thường gấp đôi bổng lộc nửa năm của ngài.”
Trên mặt Triệu Vinh miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Có thể nói nhiều năm qua dưới sự quản lý của lão, sổ sách phòng tài vụ luôn gọn gàng ngăn nắp, chưa bao giờ xuất hiện bất cứ sai lầm nào.
Nhưng lần này Trần Tứ ăn chặn, nếu truyền ra thì chắc chắn sẽ để lại một vết nhơ cực lớn trong sự nghiệp gần như hoàn mỹ của lão.
Lâm Lăng nghe vậy thì nhướng mày một cái.
Xem ra lão nhân này rất coi trọng thanh danh của bản thân.
Cũng không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Nghĩ như vậy trong lòng, Lâm Lăng nở nụ cười: “Dễ thương lượng thôi, nhưng ta muốn gấp mười lần.”
Cái gì?!
Nghe Lâm Lăng vừa mở miệng đã muốn gấp mười lần, Triệu Vinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Phải biết rằng, gấp mười lần bổng lộc nửa năm chính là ba mươi vạn lượng!
Trừ ba vạn ra, hiển nhiên con số đền bù là do lão phải tự móc tiền túi ra.
“Không có khả năng, nhiều nhất là năm lần!” Trên mặt Triệu Vinh là một màu xanh mét, chém đinh chặt sắt mà nói.
“Thành giao.” Lâm Lăng lập tức chốt lại.
Sở dĩ mở miệng đòi gấp mười lần, chẳng qua là vì nâng giá cho dễ cò kè mặc cả mà thôi.
Năm lần bồi thường tương đương với mười lăm vạn lượng.
Tính ra đã là cực kỳ khả quan.
Sau đó, Triệu Vinh tim như bị đao cắt mà đưa mười lăm vạn lượng kim phiếu cho Lâm Lăng.
“Cảm tạ.”
Lâm Lăng nhếch miệng cười, lập tức xoay người rời đi.
“Ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.”
Triệu Vinh thầm thở dài trong lòng, vì bảo toàn danh dự, bồi thường lần này chỉ có thể do lão tự móc tiền túi ra.
Ban đầu gia chủ chẳng qua chỉ dặn dò là âm thầm quan sát Lâm Lăng.
Tuy thật sự đạt được không ít tin tức, nhưng cũng vì thế mà bị Lâm Lăng tàn nhẫn làm thịt một mớ, lão cảm thấy mình mất nhiều hơn được.
Cứ như vậy, Lâm Lăng cầm một đống kim phiếu đi ra khỏi khu vực Bắc viện, sau đó đến thẳng hắc điếm.
Mười lăm vạn lượng, tiến hóa động vật một hai lần là dùng hết, căn bản không thể thỏa mãn dã tâm hùng mạnh lên của Lâm Lăng.
Hiện tại thứ hắn đang thiếu nhất là tiền, hơn nữa thời gian cấp bách.
Bởi vì hai tháng sau chính là ngày Triệu Ngọc Nhi đưa ‘Hưu thư’ cho hắn.
Trước lúc ấy nhất định phải tích lũy đầy đủ tư sản!
Trên đường đi đến hắc điếm, Lâm Lăng quẹo vào một cửa hàng trang phục.
Khi trở ra, Lâm Lăng đã mặc một bộ áo choàng màu đen thật rộng, hoàn toàn giấu đi thân hình của mình.
Sau đó hắn lại đến cửa hàng dụng cụ bên cạnh để mua một cái mặt nạ kim loại, đeo lên trên mặt. Với cách cải trang này, chỉ cần không lên tiếng thì cho dù là cha mẹ ruột cũng khó có thể nhận ra hắn.
Đương nhiên, Lâm Lăng cũng không có khả năng giả làm người câm.
Cổ họng của hắn khẽ nhúc nhích, sau khi tìm được một giọng nói có thể chấp nhận được, hắn quyết định dùng nó làm giọng của ‘Kinh Kha’.
Chương 15: Nhiệm vụ giới hạn thời gian
Lúc này, trong hắc điếm.
Đồng chưởng quầy cung kính mà đứng cạnh bàn, Triệu Ngọc Nhi lại đang ngồi trên chủ vị.
“Đại tiểu thư, sáng nay nhận được một nhiệm vụ giới hạn thời gian, xin ngài định ra cấp bậc.”
Đồng chưởng quầy đặt một bảng nhiệm vụ lên trên bàn.
“Nhiệm vụ giới hạn thời gian?”
Triệu Ngọc Nhi hơi kinh ngạc, chuyển rầm mắt về hướng bảng tư liệu nhiệm vụ kia.
Cái gọi là giới hạn thời gian, chính là cần phải hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian chỉ định, nếu không tất cả đều trở thành phế thải.
Dạng nhiệm vụ ám sát này xem như tương đối đặc thù, đương nhiên phương diện tiền thù lao sẽ nhiều hơn mấy lần so với cùng đẳng cấp.
“Con mồi là chiến sĩ cấp 2, lại có một kiếm khách đẳng cấp chiến sĩ cấp 4 đi theo, thực lực không thấp, vậy đưa vào nhiệm vụ trung đẳng đi.” Sau khi phân tích xong thông tin trên tư liệu, Triệu Ngọc Nhi nói như thế.
Bình thường cấp bậc nhiệm vụ đều dựa theo thực lực của con mồi để phân chia.
Từ chiến sĩ cấp 1 đến cấp 3 thì phân loại là bình thường.
Võ giả cấp 4 đến cấp 6 chia là trung đẳng.
Chiến sĩ cấp 7 đến cấp 9 thì ở cấp khó khăn.
Còn về danh sách bảng vàng, đó là những võ giả cực mạnh đã ra khỏi phạm vi chiến sĩ cấp 9.
Mà đối với những cường giả cấp bậc đó thì thích khách tầm thường căn bản không thể hoàn thành nhiệm vụ, thậm chí còn khó có thể tìm được hành tung của bọn họ.
“Vâng.”
Đồng chưởng quầy cung kính gật đầu, sau đó đóng một con dấu màu đỏ lên bảng nhiệm vụ đó.
Đúng lúc này, một bóng đen đi đến, lập tức khiến Triệu Ngọc Nhi và Đồng chưởng quầy chú ý.
“Xin hỏi ngài là?”
Bởi vì hôm nay Lâm Lăng thay đổi cách ăn mặc nên Đồng chưởng quầy cũng khó có thể nhận ra ngay được.
“Kinh Kha.” Lâm Lăng đè thấp giọng nói, thản nhiên nói.
Nghe được hai chữ ‘Kinh Kha’, Triệu Ngọc Nhi hơi giật mình trong lòng, đôi mắt trong trẻo đảo qua, không khỏi nhìn Lâm Lăng thêm vài lần.
Nàng đã sớm biết được tin tức về thích khách thần bí hôm qua đã nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.
“Kinh Kha tiên sinh, xin hỏi hôm nay ngài muốn nhận loại nhiệm vụ nào?” Đồng chưởng quầy lập tức tiếp đón, mỉm cười dò hỏi.
“Như cũ.”
Lâm Lăng lạnh nhạt nói: “Nhiệm vụ bình thường, địa điểm trong thành Thiên Vũ.”
Triệu Ngọc Nhi âm thầm lắc đầu.
Nàng ta vốn nghĩ đó là một cao thủ thâm tàng bất lộ, không ngờ lần này lại nhận nhiệm vụ cấp thấp, xem ra nàng đã đánh giá cao hắn.
Trên mặt Đồng chưởng quầy hiện ra nụ cười đầy tính nghiệp vụ: “Ngại quá, trong thành Thiên Vũ đã không còn nhiệm vụ bình thường, địa điểm gần nhất là ở trấn Thanh Dương cách nơi này năm trăm dặm.”
“Năm trăm dặm...”
Lâm Lăng nhíu mày, khoảng cách này thì dù cưỡi ngựa cũng phải đi tận một ngày.
Đồng chưởng quầy như nhìn ra suy nghĩ trong lòng Lâm Lăng, tiếp tục nói: “Thật ra, hôm nay chúng ta có nhận được một nhiệm vụ giới hạn thời gian, địa điểm cũng nằm trong thành Thiên Vũ.”
“Nhưng nhiệm vụ này tương đối đặc thù, cần hoàn thành ám sát trong thời gian chỉ định, hơn nữa thuộc về nhiệm vụ trung đẳng.”
Nghe vậy, trong mắt Lâm Lăng hiện lên một tia kinh ngạc.
Nhiệm vụ này nghe có vẻ đặc thù thật.
Nhưng địa điểm lại nằm trong thành Thiên Vũ, hắn có thể khống chế phương diện thời gian. Chỉ là độ khó khăn trong việc ám sát con mồi tương ứng của nhiệm vụ trung đẳng chắc chắn sẽ gia tăng lên rất nhiều.
“Tiền thù lao là bao nhiêu?” Lâm Lăng nhịn không được dò hỏi.
So với những chuyện khác, Lâm Lăng quan tâm nhất vẫn lợi ích của bản thân. Nếu lợi ích không nhiều lắm thì cũng không cần thiết đến đó mạo hiểm.
“Dựa theo luật lệ, nhiệm vụ trung đẳng sẽ trả hai mươi vạn lượng.”
Đồng chưởng quầy mỉm cười và nói: “Nhưng bởi vì chỉ tiêu đặc thù giới hạn thời gian này, cho nên tiền thù lao tăng lên gấp bội, lên đến một trăm vạn lượng.”
Một trăm vạn lượng!
Nghe thấy số tiền thưởng này, ánh mắt Lâm Lăng lập tức chớp động, trực tiếp gật đầu và nói: “Ta nhận việc này.”
Đồng chưởng quầy cũng không cảm thấy bất ngờ trước quyết định nhanh chóng của Lâm Lăng.
Bởi vì theo ông ta nhìn nhận, Lâm Lăng chính là một thích khách đỉnh cấp rảnh rỗi không có việc gì làm, đành đi ra vớt chút khoản thu nhập thêm.
Ngay lập tức, Đồng chưởng quầy lấy ra một bảng nhiệm vụ rồi giao cho Lâm Lăng.
Trong tầm nhìn của Công Phu Tiểu Dăng, thông tin trên tư liệu nhìn một cái là không còn sót gì.
Con mồi: Mã Phi Vũ
Tuổi: 25 tuổi
Thực lực: Chiến sĩ cấp 2
Thân phận: Nhị thiếu gia gia tộc Mã thị của trấn Thanh Dương.
Địa điểm hoạt động sắp tới: Thành Thiên Vũ, hội sở trung tâm giao dịch ngầm.
Thủ hạ: Lý Khôn, chiến sĩ cấp 4, kiếm thuật cao siêu.
Tiền thưởng: Một trăm vạn lượng
Giới hạn thời gian: Ngày 5 tháng 7 năm 9986 Công lịch, thời gian tám giờ tối, ánh đèn trong đại sảnh hội sở trung tâm giao dịch vừa tắt thì lập tức đánh chết.
...
Xem xong bảng thông tin nhiệm vụ, trong lòng Lâm Lăng khẽ nhúc nhích.
Không khó nhìn ra, đây hẳn là một kế hoạch mưu sát rất chi tiết.
Nếu không thì làm sao biết thời điểm đó sẽ tắt đèn?
Còn về nguyên nhân trong đó, Lâm Lăng vẫn chưa nghĩ nhiều.
Dù sao mục tiêu của hắn chính là giết chết con mồi vào thời điểm chỉ định là được.
Hơn nữa nhìn từ tư liệu, Lâm Lăng cũng có hiểu biết đại khái đối với Mã Phi Vũ.
Đây là một tên thiếu gia ăn chơi trác táng, ỷ vào thế lực của Mã gia ở trấn Thanh Dương mà luôn xử sự cực kỳ bá đạo, làm nhiều việc ác.
“Vừa có thể trừ hại, còn có thể kiếm tiền, cũng coi như một chuyện công đức.”
Khóe miệng Lâm Lăng nhếch lên một ý cười mang đầy thâm ý.
Tuy rằng lựa chọn làm một sát thủ, nhưng hắn cũng không muốn vì tiền mà biến thành dao mổ của ác nhân.
Như thế nào là tốt, như thế nào là xấu.
Sâu trong nội tâm hắn, ngoài sự lạnh nhạt vô tình ra thì vẫn giữ lại một tia lương tri.
“Nhiệm vụ giới hạn thời gian, cần thiết giết chết con mồi vào thời điểm quy định, nếu không coi như thất bại, cố chủ sẽ không giao ra bất cứ khoản thù lao nào.” Đúng lúc này, một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên, người lên tiếng chính là Triệu Ngọc Nhi.
Nàng đưa mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, nói: “Ta đã nói rõ quy định, ngươi có tiếp nhận hay không?”
Đối mặt với Triệu Ngọc Nhi, Lâm Lăng không có chút nhúng nhường, lập tức kiên cường nói: “Đừng nói nhảm nữa, các ngươi chuẩn bị sẵn tiền thù lao đi.”
Nói xong, Lâm Lăng trực tiếp xoay người rời đi.
Thái độ quá ngầu này làm Triệu Ngọc Nhi không khỏi nao nao.
Ánh mắt nàng ta hơi đọng lại, nhìn bóng dáng Lâm Lăng đi ra khỏi cửa hàng, trong lòng cũng hơi kinh ngạc.
Tuy nhiệm vụ này là trung đẳng, nhưng bởi vì giới hạn thời gian nên trước khi chưa chuẩn bị ổn thỏa, mặc dù là thích khách có bao nhiêu năm kinh nghiệm thì cũng không dám tùy tiện nhận lấy.
Hắn thật sự tự tin như vậy sao?
Sau khi rời khỏi hắc điếm, Lâm Lăng nhìn lại thời gian nhiệm vụ lần nữa.
Ngày 5 tháng 7 năm 9986 Công lịch, thời gian tám giờ tối.
Chẳng phải là đêm mai sao?
Trong lòng Lâm Lăng hơi trầm xuống, thời gian này thật sự hơi gấp gáp.
“Hiện tại trong túi ta có mười lăm vạn, để tồn dự phòng đi.”
Trên đường phố, Lâm Lăng đi xuyên qua đám người, bắt đầu suy ngẫm.
Cấp bậc của Công Phu Tiểu Dăng là cấp C sơ cấp.
Lang Chu là cấp D trung cấp.
Chỉ cần tiến hành một lần cường hóa vương cấp thì Lang Chu có thể thỏa mãn điều kiện tiến hóa lên cấp C.
Nhưng mà cường hóa sơ cấp cần một vạn, trung cấp cần mười vạn, cao cấp cần trăm vạn, vương cấp cần ngàn vạn.
Khoảng cách cường hóa lên vương cấp thật sự gánh thì nặng mà đường thì xa.
“Bên cạnh Mã Phi Vũ có một bảo tiêu là kiếm khách chiến sĩ cấp 4, thực lực không thấp, vì đảm bảo an toàn, ta cũng nên tăng mạnh võ trang cho Công Phu Tiểu Dăng cái đã.”
Lâm Lăng suy tư trong lòng, sau đó đi vòng qua cửa hàng vũ khí, lao thẳng đến Luyện Khí phường ở cách vách.
Bởi vì chênh lệch kích cỡ quá lớn nên Công Phu Tiểu Dăng hoàn toàn không thể mặc trang bị trong cửa hàng vũ khí tầm thường vào được.
Biện pháp duy nhất chỉ có thể là đặt làm riêng mà thôi.
Hô ——!
Hắn bước vào cánh cửa Luyện Khí phường, một sóng nhiệt lập tức đập đến trước mặt.
Ngay sau đó, một loạt tiếng đánh kim loại nặng nề cũng theo đó mà truyền đến.
Lâm Lăng ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy một thợ rèn trung niên đang đứng bên bếp lò, nâng chùy sắt lên không ngừng gõ vào thanh kiếm, ánh lửa văng ra khắp nơi.
Vóc dáng thợ rèn rất thấp, chỉ cao đến phần eo người trưởng thành bình thường, hắn có bộ râu xồm xoàm, gần như che khuất hơn phân nửa gương mặt.
Nhưng nhìn hắn có vẻ cực kỳ cường tráng, cơ bắp căng phồng lên, cả người tràn ngập cảm giác mạnh mẽ.
“Chắc không phải hắn đâu.”
Triệu Ngọc Nhi lẳng lặng nhìn chăm chú vào bóng dáng của Lâm Lăng, âm thầm lắc đầu, phủ nhận suy nghĩ vừa rồi.
Bởi vì, nàng ta biết rõ chi tiết và bối cảnh của Lâm Lăng hơn bất cứ kẻ nào.
Tuy xuất thân từ thế gia cổ võ Lâm thị, nhưng Lâm Lăng trời sinh đã mù lòa, từ nhỏ không thể tu luyện võ học, cả sinh hoạt của mình còn khó có thể tự gánh vác, giống như một tên bỏ đi. Vậy làm sao có thể đột nhiên thi triển ra pháp thuật, điều này hoàn toàn không có khả năng.
“Kỳ quái, chẳng lẽ vừa rồi chỉ là ảo giác của ta?”
Triệu Ngọc Nhi nhíu đôi mày liễu lại, sắc mặt thay đổi, cảm thấy chỉ có lý do này mới thích hợp nhất.
Dù sao trong lúc minh tưởng xuất hiện một ít ảo giác, hoặc là nghe lầm cũng không phải chưa từng xảy ra.
Trong lòng suy nghĩ như vậy, Triệu Ngọc Nhi lại đưa mắt nhìn chung quanh một vòng, thấy vẫn không có dị thường gì thì tiến vào phòng ngủ lần nữa rồi đóng cửa lại.
“Nguy hiểm thật, vừa rồi thiếu chút nữa đã lộ tẩy.”
Lâm Lăng thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà hắn đã cho Công Phu Tiểu Dăng đi canh gác trước. Nếu không một khi bị Triệu Ngọc Nhi phát hiện thì thật sự không biết nên giải thích thế nào.
Huống chi, trước khi thực lực chưa thật sự mạnh lên, hắn cũng không nóng lòng bày ra năng lực của bản thân. Chỉ như vậy thì mới có thể bảo vệ mình tốt được.
Vì chuyện vừa rồi, Lâm Lăng không còn tâm tư tiếp tục minh tưởng nữa. Cứ như vậy, hắn nằm trên mặt đất, dần dần tiến vào giấc ngủ. Có Công Phu Tiểu Dăng và Lang Chu bảo vệ, hắn trải qua một đêm thoải mái nhất từ khi xuyên qua tới nay...
Mà giữa đêm khuya hôm ấy, trong tiền viện Triệu phủ vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Trên ghế chính một nam tử trung niên khí thế oai nghiêm đang ngồi nghiêm nghị. Ông ta là gia chủ của Triệu gia, Triệu Cao Liệt. Mà bên cạnh ông ta có một lão giả tóc xám đang đứng, trên mặt tuy đầy nếp nhăn, nhưng đôi mắt lại sáng ngời minh mẫn.
“Nghe nói đêm nay ở nhà ăn, tam quản gia Tần Trì và Lâm Lăng nảy sinh tranh cãi, sau đó bị cắt đứt gân chân.”
Triệu Cao Liệt hơi nhíu đôi mày rậm lại, trầm giọng mà hỏi: “Rốt cục là chuyện như thế nào?”
“Lúc ấy lão nô cũng không có mặt, chỉ nghe kể lại mà thôi.”
Lão giả tóc xám lắc đầu và nói: “Nhưng, dựa theo những điều các thiếu gia trong phủ chứng kiến thì thứ làm Tần Trì bị thương là một con ruồi.”
Ruồi?!
Nghe vậy, Triệu Cao Liệt hơi giật mình, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào lão giả tóc xám. Có thể đánh cho Tần Trì có thực lực chiến sĩ cấp 1 bị thương chỉ trong chớp ngoáng, ít nhất cũng phải là chiến sĩ trên cấp 2.
Mà nếu là động vật thì thú vật bình thường căn bản khó có thể làm được, huống chi là một con ruồi.
Dưới tình huống này, khả năng lớn nhất chính là ma thú.
Bởi vì chúng hung hãn hơn dã thú bình thường rất nhiều, lực sát thương cũng cực mạnh.
Nhưng trong những chủng loại ma thú, ông ta chưa từng nhìn thấy loài ruồi nào có theo khả năng công kích cả.
“Việc này có chút kỳ quặc.”
Ánh mắt Triệu Cao Liệt hơi trầm xuống, lên tiếng sai bảo: “Triệu Vinh, trong thời gian này ngươi chú ý Lâm Lăng nhiều hơn.”
“Vâng.”
Lão giả tóc xám cung kính gật đầu, chợt nghi hoặc mà hỏi: “Lâm Lăng chỉ là một người mù mà thôi, chẳng lẽ gia chủ đại nhân đang hoài nghi hắn?”
Nói tới Lâm Lăng, trong mắt Triệu Cao Liệt hiện lên cảm xúc thật bình tĩnh.
“Cũng không phải không có khả năng này.”
Vẻ mặt Triệu Cao Liệt thật hờ hững, nói với giọng trầm thấp: “Đi làm theo lời dặn của ta đi.”
“Thưa vâng.”
Nói xong, lão giả tóc xám chậm rãi đi ra khỏi cửa, chợt biến mất trong bóng đêm...
Sáng sớm hôm sau.
Khi Lâm Lăng thức dậy, phát hiện Triệu Ngọc Nhi vẫn đang ngồi minh tưởng trên giường.
Xem ra thiên phú không chỉ quan trọng, còn phải chăm chỉ nữa.
Lâm Lăng âm thầm cảm thán, sau đó trực tiếp rửa mặt rồi mang theo Công Phu Tiểu Dăng và Lang Chu đi thẳng đến nhà ăn.
Cho dù là chuyện to đến mấy thì lấp đầy bụng trước mới là quan trọng.
Trong nhà ăn, những tên đầu bếp trải qua chuyện hôm qua, giờ phút này nhìn thấy Lâm Lăng, đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi, giống như nhìn thấy ôn thần.
Đặc biệt là tên chủ bếp to béo kia, cho dù bị thương cũng không dám báo lên trên, chỉ nói với bên ngoài là lúc xắt rau không cẩn thận cắt đứt ngón tay.
Dù sao nguyên nhân thật sự quá mẫn cảm, chẳng lẽ nói mình muốn đánh cô gia một trận, rồi không biết tại sao đột nhiên không có ba ngón tay à?
Chỉ sợ đến lúc đó mất luôn cả công việc, chỉ có thể tự nhận xui xẻo!
“Mấy món hôm nay có vẻ hơi keo kiệt đấy.” Lâm Lăng làm động tác ngửi ngửi, không mặn không nhạt mà nói.
Chỉ thấy phần lớn những món ăn trên bàn đều là màn thầu và mấy món thịt vụn.
Những đầu bếp đó khẽ run trong lòng, vội vàng lấy ra nguyên liệu cao cấp chỉ có cao tầng Triệu gia mới được hưởng dụng để làm bữa sáng cho Lâm Lăng.
Lâm Lăng vừa lòng gật gật đầu, dưới ánh mắt ngạc nhiên của đông đảo con cháu Triệu gia, hắn bưng mâm ăn lên rồi đi tìm vị trí ngồi, bắt đầu hưởng thụ.
Ăn uống no đủ xong, Lâm Lăng suy nghĩ một chút, sau đó đi đến phòng tài vụ ở Bắc viện.
Ở Triệu phủ, mỗi thành viên đều dựa theo địa vị cấp bậc mà có được bổng lộc tương ứng.
Hắn là đại cô gia của Triệu gia, mỗi tháng có thể lấy được chừng năm ngàn lượng.
Ở rể nửa năm, bởi vì suy xét đến tác phong kín tiếng không gây chú ý, chỉ cần có ăn có uống là được, cho nên hắn chưa từng đi nhận bổng lộc.
Nhưng hiện giờ đã khác, hệ thống tiến hóa động một cái là cần trên vạn lượng, hắn đang vô cùng thiếu thốn ở phương diện tiền tài.
Nửa năm chính là sáu tháng, tương đương với ba vạn lượng, cũng không thể lãng phí.
Phòng tài vụ là khu vực quan trọng nhất của Triệu gia, tất nhiên được canh gác nghiêm ngặt, người phụ trách cũng có địa vị và tầm ảnh hưởng lớn trong phủ.
Người quản lý là đại quản gia của Triệu phủ, Triệu Vinh.
So với nhị quản gia Mã Thiên Vân và tam quản gia Tần Trì, thân phận và địa vị của người này cao hơn rất nhiều ở Triệu phủ.
Bởi vì Triệu Vinh không phải là huyết mạch ngoại hệ, mà là người trong tộc của Triệu phủ.
Nghe nói trước kia lão là con vợ lẽ, lại có thể leo lên vị trí đại quản gia, có thể đoán được thủ đoạn của lão lợi hại đến mức nào.
Nhưng Lâm Lăng hoàn toàn không thèm quan tâm điều này, ghê gớm đến mấy cũng không thể cắt xén tiền mà hắn đáng có được.
Khi đến Bắc viện, Lâm Lăng phát hiện mỗi hành lang ở nơi này đều có không ít tay đấm của Triệu gia canh giữ.
Một đám võ giả dáng người cường tráng, hơi thở trầm ổn, thực lực đều đạt tới chiến sĩ cấp 2.
“Phòng tài vụ là nơi trọng địa, người không liên quan thì không thể đi bậy bạ vào!”
Một giọng nói tục tằng vang lên, một hán tử để râu quai nón cầm đầu đi tới.
Nhìn thấy người đến là Lâm Lăng, phản ứng đầu tiên của gã là sửng sốt, sau đó chợt cười nhạo và nói: “Thì ra là ngươi, vậy xem ra thật sự là đi bậy bạ.”
Đám tay đấm Triệu gia còn lại chung quanh đều không chút che giấu mà bật cười.
Lâm Lăng là một người mù, đi lang thang như vậy cũng rất phù hợp với ba chữ ‘Đi bậy bạ’.
“Ta tới phòng tài vụ lấy tiền, xin hãy tránh ra.” Lâm Lăng vẫn ăn nói rất khách sáo.
“Ngươi mà cũng muốn lấy tiền?”
Nghe vậy, hán tử râu quai nón cười nhạo và nói: “Cho ngươi một kim phiếu, nói không chừng ngươi còn không biết mệnh giá là bao nhiêu, ha ha.”
Khóe miệng Lâm Lăng khẽ nhếch lên, lạnh nhạt nói: “Thế à, vậy chúng ta có thể đánh cược một ván đi.”
“Đánh cược cái gì?” Hán tử râu quai nón thu tiếng cười lại, dò hỏi với vẻ mặt hài hước.
“Ngươi lấy ra một thứ bất kỳ, chỉ cần ta đoán được là cái gì thì coi như ngươi thua.”
Lâm Lăng thản nhiên nói: “Còn về tiền đánh cược, nếu ta đoán sai thì nửa năm bổng lộc của ta ở Triệu phủ, tổng cộng là ba vạn lượng, sẽ thuộc về ngươi.”
“Nếu ngươi thua, một vạn lượng là được, thế nào?”
Ba vạn lượng!
Nghe thấy con số này, ánh mắt hán tử râu quai nón sáng lên, hiển nhiên có chút dao động.
Nhưng bổng lộc mỗi tháng của gã cũng chỉ có ba ngàn lượng, nếu thua thì có nghĩa là làm không công mấy tháng trời, mức độ nguy hiểm cũng không thấp.
“Lão Lý, ngươi không dám đánh cược thì nhường cho ta đi.”
“Đúng vậy, người mù đoán vật, ta chưa từng thấy ai đoán đúng được cả, ha ha.”
Mắt thấy hán tử râu quai nón do dự, những tên tay đấm còn lại của Triệu gia lên tiếng ồn ào.
“Đánh rắm, ta có gì không dám.”
Hán tử râu quai nón thẹn quá thành giận, sau đó nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng và nói: “Được, ông đây đánh cược với ngươi một ván.”
Nhưng gã lại lập tức chuyển đề tài: “Nhưng, quy tắc là không thể cầm trong tay nghiên cứu lâu quá, nhiều nhất là mười giây.”
“Không thành vấn đề.”
Vẻ mặt Lâm Lăng thật bình tĩnh, cũng không phản bác lại quy tắc hà khắc này.
Chương 12: Chiếm lấy tiền đánh cược
Nhìn vẻ mặt tự tin của Lâm Lăng, lúc này hán tử râu quai nón không khỏi hơi ớn lạnh trong lòng. Sao gã cảm thấy mình như rơi vào bẫy của tiểu tử này rồi?
Gã nhíu mày, cảm thấy có điểm nào đó không thích hợp. Nhưng lời đã nói ra rồi, hiện tại đổi ý thì chẳng phải sẽ trở thành trò cười của mọi người sao?
Huống chi đối phương cũng chỉ là một tên mù.
“Một tên mù mà thôi, ta cũng muốn nhìn thứ ngươi có thể đoán ra thứ gì!” Hán tử râu quai nón thầm khinh thường hừ lạnh một tiếng, bắt đầu suy nghĩ.
“Chờ ta một chút.”
Sau đó trong đầu gã chợt lóe lên một ý tưởng, buông xuống một câu rồi đột nhiên xoay người bước nhanh về hướng phòng bếp.
Không ngờ một con ruồi đang theo sát bóng dáng gã, lặng yên bay đi.
Qua chừng mấy phút, người đàn ông râu quai nón tràn đầy tự tin mà cầm một thứ giống như trứng gà trở về.
Cùng lúc đó, Công Phu Tiểu Dăng cũng bay trở lại, đáp xuống vai Lâm Lăng.
“Tuyệt!”
Nhìn thấy quả ‘Trứng gà’ trong tay đối phương, đám tay đấm Triệu gia ở đây đều dựng ngón cái lên.
Nhìn từ hình thể thì thứ này giống quả ‘trứng gà’ thật, nhưng thật ra là một quả trứng cá sấu.
Chẳng qua thể tích tương đối nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì nhất định sẽ nghĩ là trứng gà, hoặc là trứng vịt.
Mà một người mù không thấy được gì rất dễ đoán sai trong tình huống như vậy.
Càng quan trọng là, mặt ngoài vỏ trứng có một đường nứt, cứ như sau khi mở ra rồi lại dán dính vào lần nữa, hiển nhiên bên trong còn có bí mật khác.
“Có thể bắt đầu rồi.”
Khóe miệng người đàn ông râu quai nón nhếch lên một ý cười nghiền ngẫm, giao quả trứng cá sấu vào tay Lâm Lăng.
Lâm Lăng làm ra vẻ ước lượng hai cái, sau đó ‘Nghiêm túc’ vuốt ve.
Mắt thấy động tác cẩn thận nghiên cứu của Lâm Lăng, hán tử râu quai nón hơi ớn lạnh trong lòng, vội vàng kêu ngừng: “Đã đến giờ.”
Vừa dứt lời, gã lập tức giật lấy quả trứng khỏi tay Lâm Lăng, sợ người này thật sự phát hiện manh mối gì.
Lâm Lăng hơi trầm tư một lúc, sau đó chậm rãi nói: “Nếu ta đoán không sai, hẳn là trứng cá sấu.”
Nghe thấy lời này, mọi người không khỏi quay mặt nhìn nhau.
“Tên mù này... Thật sự đoán đúng rồi!”
Cả đám bọn họ trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy khó tin nổi tình hình trước mắt.
Rốt cục tên này là mù thật hay mù giả thế này?
Nhưng kế tiếp, người đàn ông râu quai nón lại nở nụ cười.
“Ha ha, cho dù ngươi đoán được là trứng cá sấu, nhưng cũng chỉ đúng một nửa, thật ra cái này là...”
“Ngừng lại, ta còn chưa nói xong.” Ngay vào lúc hán tử râu quai nón đang muốn nói ra kết quả, Lâm Lăng đột nhiên mở miệng cắt ngang.
“Ngươi muốn nói gì?”
Hán tử râu quai nón nhíu mày lại, có dự cảm chẳng lành.
“Qủa trứng cá sấu này không nặng, vỏ trứng lại có vết nứt, cho nên bên trong không phải là dịch trứng, mà là... Nước.”
Ngay khi câu nói vừa dứt, Lâm Lăng đột nhiên phất bàn tay ra, trực tiếp đập mạnh vào quả trứng trong tay người đàn ông
Chỉ nghe “Rắc” một tiếng, vỏ trứng vỡ vụn, lập tức bắn ra bọt nước trong vắt.
“Hả...”
Thấy tình cảnh này, những tên tay đấm Triệu gia lập tức ngây ngẩn cả người.
Ngay cả bọn họ cũng không nhìn ra mờ ám trong quả trứng cá sấu, không ngờ Lâm Lăng chỉ sờ soạng vài cái là biết được.
Thật sự quá trái lẽ trời mà!
Người đàn ông râu quai nón ngạc nhiên, đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, trong mắt tràn ngập khó tin.
“Không có khả năng!”
Sắc mặt gã đỏ lên, tức giận quát: “Vừa rồi có phải tên tiểu tử thúi nhà ngươi chạy tới nhìn lén hay không?”
Nhưng rất nhanh, gã lại cảm thấy lời này có chút không thích hợp. Bởi vì Lâm Lăng là một người mù, làm sao có thể nhìn lén?
“Lão Lý, lần này ngươi thua chắc rồi.”
Một nam tử đầu trọc vui sướng khi người gặp họa mà bật cười: “Tuy ta cũng cảm thấy không thể tin nổi, nhưng chúng ta có thể làm chứng, hắn vẫn luôn đứng ở chỗ này, chưa từng rời đi.”
“Đã đánh cược thì phải chịu thua, một vạn lượng.” Lâm Lăng bình tĩnh thản nhiên mà nói.
“Chịu thua cái rắm, vụ đánh cược lần này không tính.”
Người đàn ông râu quai nón thẹn quá thành giận, dáng vẻ hung hãn kia rõ ràng là muốn ăn chắc Lâm Lăng.
Nghe câu nói đó, vẻ mặt Lâm Lăng không hề thay đổi, ngược lại cười như không cười mà nói: “Không có tiền trả thì bỏ đi.”
“Chậc chậc, thì ra lão Lý thua mà không chịu nhận.”
“Cũng khó trách, đêm nào cũng chạy tới Di Xuân Viện tìm Tiểu Hoa kia, sao có tiền dư gì cho nổi.”
Những tên tay đấm còn lại của Triệu gia không khỏi cười nhạo.
Cuộc sống ngày thường của thủ vệ Triệu phủ quá buồn tẻ, lần này coi như tìm một việc vui cho bọn họ, họ sôi nổi cười nhạo.
Lời này của họ hoàn toàn kích thích lòng tự trọng của người đàn ông đó. Chỉ thấy sắc mặt gã lập tức xanh mét đi, tức giận mà trừng Lâm Lăng.
“Ai nói ông đây không có tiền, chỉ là một vạn lượng thôi, ta còn chưa coi ra gì đâu!” Người đàn ông rau quai tức giận hừ một tiếng, lập tức móc ra một tờ kim phiếu từ cái túi bên hông.
Mệnh giá trên đó đúng là một vạn lượng.
“Nhưng cho dù lão tử không cho thì ngươi có thể làm khó dễ được ta à.”
Hán tử râu quai nón cười dữ tợn một tiếng, có cảm giác như mèo vờn chuột, nhìn vào Lâm Lăng mà buông lời châm biếm: “Có bản lĩnh thì tới lấy đi.”
Khóe miệng Lâm Lăng nhếch lên một độ cong: “Nếu có tiền thì dễ xử lý rồi.”
Vèo ——!
Vừa dứt lời, Công Phu Tiểu Dăng trên vai hắn đột nhiên lao vút lên, vung mạnh liêm trảo chém vào bàn tay của hán tử râu quai nón.
Sức mạnh của một trảo này vô cùng mạnh mẽ, nếu bị chém trúng thì cả bàn tay sẽ bị đứt phăng.
Nhưng hán tử râu quai nón là chiến sĩ cấp 2, có được thị giác nhạy bén, lập tức phát hiện thế công của Công Phu Tiểu Dăng.
Gã kinh hãi trong lòng, dùng sức giẫm chân lên mặt đất, thân thể nhanh chóng lui ngược ra sau.
Cùng lúc đó, tay phải gã rút ra một thanh trường kiếm, hung hăng bổ về phía Công Phu Tiểu Dăng.
Nhưng tốc độ của Công Phu Tiểu Dăng cực nhanh, hơn nữa mục tiêu lại nhỏ, nó lập tức thay đổi quỹ đạo bay, dễ dàng tránh thoát một kiếm này.
Nó lập tức bay vút đến mang theo tiếng ‘Ong ong’, khí thế như thủy triều mà tiếp tục lao về hướng hán tử râu quai nón.
“Đây là con quái vật gì?!”
Mắt thấy một con ruồi mà lại hung hãn như thế, hán tử râu quai nón sợ tới mức liên tục lui về phía sau.
Trường kiếm trong tay gã điên cuồng múa may, ánh kiếm chớp động, ngăn cản ý đồ đến gần tấn công của Công Phu Tiểu Dăng.
Nhìn tình cảnh này, những tên tay đấm còn lại của Triệu gia đều sợ ngây người.
Bình thường lấy thực lực của hán tử râu quai nón mà muốn giết một con ruồi nho nhỏ, quả thực dễ như trở bàn tay.
Nhưng hình như con ruồi trước mắt này có chút cổ quái.
“Hay thứ cắt đứt gân chân của tam quản gia ở nhà ăn ngày hôm qua chính là con ruồi này?”
Nghĩ đến đây, trên mặt mọi người đều xuất hiện biểu cảm khiếp sợ.
Hô hô!!
Mà đúng lúc này, Lang Chu cũng nghe lệnh của Lâm Lăng mà bò ra khỏi túi, trực tiếp phun ra vô số sợi tơ nhện.
Nhưng lúc này tất cả sự chú ý của hán tử kia đều đặt vào thế công mãnh liệt của Công Phu Tiểu Dăng, sao có thể phát hiện Lang Chu tập kích.
Làn da trên cổ gã lập tức bị tơ nhện đâm thủng vào, độc tố tràn khắp toàn thân chỉ trong nháy mắt.
“A!”
Hán tử râu quai nón lập tức kêu thảm thiết một tiếng, thân thể lảo đảo vài bước, sau đó miệng sùi bọt mép xụi lơ trên mặt đất.
“Lần này coi như cho ngươi một bài học thôi, sau này nhớ rõ đã đánh cược thì phải nhận thua.” Lâm Lăng đi đến gần đó, duỗi tay lấy ra tờ kim phiếu một vạn lượng kia rồi lạnh nhạt nói.
“Đó chẳng lẽ là... Nhện độc xuất hiện ở nhà tắm vào tối hôm qua?!”
Lúc này, hơn mười tên tay đấm Triệu gia cũng chú ý tới sự tồn tại của Lang Chu.
“Thì ra hai con quái vật này đều là sủng vật do hắn nuôi!”
“Hắn là thuần thú sư?!”
Trong nhất thời, bọn họ đều bừng tỉnh hiểu ra, cả đám hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng.
Khó trách nhị quản gia và tam quản gia đều thua trong tay hắn!
Chương 13: Tăng lên chiến lực
Sau đó, dưới ánh mắt kinh dị của mọi người, Lâm Lăng mặt không đổi sắc mà đi thẳng đến phòng tài vụ.
Từ cuộc đối chiến vừa rồi, Công Phu Tiểu Dăng gần như ngang sức ngang tài với người đàn ông râu quai nón kia.
Xem ra 1000 chiến lực chỉ đạt tới cấp bậc chiến sĩ cấp 2 thôi.
Vậy chẳng phải 500 chiến lực hiện tại của Lang Chu chỉ có sức mạnh của chiến sĩ cấp 1 sao?
“Hệ thống, ta muốn tiến hóa sủng vật.” Lâm Lăng mặc niệm trong lòng một tiếng.
“Xin hỏi ký chủ muốn tiến hóa sủng vật nào?” Chỉ thoáng chốc, tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên.
“Công Phu Tiểu Dăng.”
Tiếng nói vừa dứt, một giao diện quầng sáng chợt hiện lên trong đầu Lâm Lăng.
Trong đầu Lâm Lăng khẽ rung động, nhấn nhẹ lên chữ cường hóa sơ cấp.
“Bing, cường hóa thành công, chúc mừng Công Phu Tiểu Dăng danh hiệu 001 đã đạt được gia tăng chiến lực.”
Ngay vào lúc âm thanh vang lên, kim phiếu một vạn lượng trong tay Lâm Lăng cũng biến mất.
Ngay sau đó, tư liệu thông tin của Công Phu Tiểu Dăng cũng hiện lên hết trong đầu Lâm Lăng.
[Công Phu Tiểu Dăng]
Danh hiệu: 001
Chủ nhân: Lâm Lăng
Sức chiến đấu: 2000
Tuổi thọ: 499 ngày
Thiên phú kỹ năng: Huyết Nhận Liêm Túc
Tiến giai cấp bậc: Sơ cấp cấp C ( + )
Cường hóa toàn thân: Sơ cấp, trung cấp, cao cấp, vương cấp
Thăng cấp lên bậc: D, C, B, A, S, SS, SSS
...
Xem xong những thông tin này, Lâm Lăng vừa lòng gật đầu.
Sức chiến đấu bao gồm cả tốc độ, sức mạnh và phòng ngự.
Lấy chiến lực nhân lên gấp đôi hiện giờ của Công Phu Tiểu Dăng, nếu giao chiến với hán tử râu quai nón kia lần nữa thì Lâm Lăng tự tin có thể tuyệt đối nghiền áp gã.
“Một nhỏ ruồi con nho mà lại có chiến lực như vậy, cuộc đời lão phu lần đầu tiên chứng kiến đấy.”
Sau khi Lâm Lăng rời đi, phía sau một cây cột cuối hành lang, lão giả tóc xám chậm rãi đi ra.
“Gia chủ đại nhân nói không sai, quả nhiên tiểu tử này của Lâm gia không tầm thường.” Lão giả tóc xám nhìn bóng dáng Lâm Lăng dần dần đi xa, lẩm bẩm với giọng khàn khàn.
Trong lòng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, lão bước nhanh về phía Lâm Lăng.
“Đại quản gia.”
Nhìn thấy lão giả tóc xám đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt của những tên tay đấm Triệu gia ở đây hơi run sợ, lập tức kính cẩn hô một tiếng.
Không nghi ngờ gì nữa, người này chính là đại quản gia tài vụ của Triệu phủ, Triệu Vinh.
...
Phòng tài vụ nằm ở khu vực trung tâm của Bắc viện.
Cả gian phòng chiếm diện tích rất lớn, vách tường bốn phía đều do kim loại đúc thành, mức độ phòng vệ cũng cực kỳ nghiêm ngặt.
Dù sao phòng tài vụ là kim khố của toàn bộ Triệu gia, đa số vàng bạc tài bảo đều được cất trong đó, nếu bị trộm thì chắc chắn sẽ gây tổn hao rất nhiều nguyên khí.
Khi bước vào phòng, đập vào mắt hắn là từng hàng kệ sách, trên đó bày đầy sổ sách sản nghiệp của Triệu gia.
Còn về kim khố chân chính, có khả năng là nằm dưới tầng hầm.
Một nam tử gầy gò phụ trách ghi chép ngồi ở trước bàn, nhận thấy có người tiến vào thì lập tức ngước đầu lên nhìn.
“Ối trời, hôm nay là cơn gió nào mà thổi đại cô gia của Triệu gia chúng ta tới phòng tài vụ thế này.” Nhìn thấy người đến là Lâm Lăng, nam tử gầy gò kia hơi giật mình, lập tức giở giọng châm chọc mỉa mai.
Trong tầm nhìn của Công Phu Tiểu Dăng, nam tử gầy gò kia có tướng mỏ chuột tai khỉ, trông cực kỳ khôn khéo.
Tuy đây là lần đầu tiên Lâm Lăng đến phòng tài vụ, nhưng cũng có chút ấn tượng với giọng nói này ở nhà ăn trước kia.
Người này tên là Trần Tứ, là một trong năm trợ lý của đại quản gia Triệu Vinh, chủ yếu phụ trách đăng ký ghi chép những khoản ra khoản vào của phòng tài vụ.
“Không phải ngươi đi lầm đường đó chứ?” Trần Tứ khinh miệt nhìn thoáng qua Lâm Lăng, sau đó dò hỏi.
“Ta tới lấy tiền.”
Lâm Lăng thản nhiên mà nói: “Tính ra thì ta đã sáu tháng chưa nhận bổng lộc, tổng cộng ba vạn lượng.”
Trần Tứ nghe vậy thì sửng sốt, lập tức nhịn không được mà bật cười.
“Một tên mù như ngươi còn lấy tiền làm gì, có ăn có uống không phải được rồi sao.”
Trần Tứ bắt chéo chân lên, bày ra vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn.
Tuy rằng địa vị của hắn ta ở Triệu phủ cũng không cao, nhưng lại có cảm giác cao hơn người khác một bậc khi đứng trước mặt tên ở rể vô dụng mù lòa Lâm Lăng này.
“Chuyện này không cần ngươi quan tâm, tính sổ sách đi.”
Vẻ mặt Lâm Lăng thật bình tĩnh, cũng không tức giận vì câu nói này.
“Thời gian lâu quá rồi, đã không tìm thấy sổ sách, chỉ có thể tính từ tháng này thôi.”
Trần Tứ vẫy vẫy tay, thái độ cực kỳ ác liệt mà lên tiếng xua đuổi: “Nhưng thời gian nhận bổng lộc của tháng này còn chưa tới, không có chuyện gì khác thì đi nhanh đi, đừng ở đây chướng tai gai mắt nữa!”
Lâm Lăng lạnh lùng cười: “Ta thấy cũng chưa chắc.”
“Phòng tài vụ là hệ thống quan trọng nhất của gia tộc, cho dù là sổ sách của mấy chục năm trước cũng sẽ được giữ lại, huống chi chỉ là sáu tháng ngắn ngủn này.”
Nói đến này, Lâm Lăng lại thay đổi câu chuyện: “Nếu ta đoán không lầm thì ngươi muốn nuốt riêng lương tháng của ta đúng không? Hoặc có lẽ đã sớm bị ngươi ăn chặn rồi nhét vào túi riêng rồi.”
Nghe thấy lời này, sắc mặt Trần Tứ hơi thay đổi, như có chút chột dạ mà phẫn nộ quát: “Tên mù chết tiệt, ngươi nói bậy nữa thì coi chừng ta xé nát miệng ngươi ra!”
Lâm Lăng cười lạnh và nói: “Ta có nói bậy hay không thì trong lòng ngươi hiểu rõ.”
“Thứ chết bầm, tự tìm đường chết!”
Trần Tứ đột nhiên đứng phắt lên, nổi giận đùng đùng bước nhanh về hướng Lâm Lăng.
Tuy rằng hắn ta không phải võ giả, nhưng vẫn tự tin rằng mình có thể đối phó với một người mù.
Lúc này, Lâm Lăng không ra lệnh cho Công Phu Tiểu Dăng và Lang Chu tấn công, mà hắn bỗng vươn đôi tay ra, nhanh chóng phác họa nên một phù văn hỏa hệ.
Ong ——!
Chỉ thoáng chốc, linh khí thiên địa trong phòng hội tụ mãnh liệt đến như thủy triều.
“Khải!”
Sau một tiếng quát khẽ vang lên, phù văn đồ đằng giữa những ngón tay của Lâm Lăng đột nhiên chớp động ánh hào quang, lập tức hóa thành một quả cầu lửa.
“Pháp... Pháp sư!?”
Thấy thế, Trần Tứ lập tức xanh mặt xanh mày, cả người cứng lại tại chỗ.
Ở giới võ tu, địa vị của pháp sư còn cao cấp hơn cả chiến sĩ.
Chỉ dựa vào một chiêu đơn giản mà Lâm Lăng bày ra, hắn đã có thể đến hiệp hội pháp sư để chứng thực, sau khi đạt được huân chương thì có thể trở thành một người có thân phận pháp sư.
Đến lúc đó, cho dù đi đến gia tộc nào trong thành Thiên Vũ thì chắc chắn cũng được tôn kính.
“Vừa rồi có phải ngươi muốn đánh nhau không?”
Khóe miệng Lâm Lăng nhếch lên một độ cong, lạnh nhạt nói: “Ta đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, đến đây đi.”
Nghe vậy, Trần Tứ không khỏi rùng mình, vội vàng run rẩy nói: “Cô... Cô gia, ngài hiểu lầm rồi, vừa rồi ta nhìn thấy trên vai ngài có... Có con ruồi, muốn tới phủi nó đi mà thôi.”
Lâm Lăng khẽ nhướng mày lên, hài hước nói: “Phủi ruồi? Theo ta thấy, trước khi ngươi ra tay thì có lẽ đã chết mất rồi.”
Tiếng nói vừa dứt, Công Phu Tiểu Dăng đã vỗ cánh, đột nhiên lao vút tới giống như một tia chớp, liêm trảo tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo sắc bén.
Xẹt ——!
Giây tiếp theo, cái bàn gỗ bên cạnh Trần Tứ lập tức bị cắt thành hai mảnh.
Chỉ thấy vết cắt trên cái bàn bằng phẳng bóng loáng giống như bị đao chém qua.
“Cái gì...”
Nhìn cảnh tượng đột nhiên xảy ra này, Trần Tứ sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm, trên mặt tràn đầy biểu cảm hoảng sợ.
Một con ruồi nho nhỏ lại có lực sát thương đáng sợ như thế!
Không phải ta đang nằm mơ đó chứ?
Trần Tứ nhịn không được thầm nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy thật khó tin.
Mà lúc này, Triệu Vinh đã xuất hiện ở cửa phòng tài vụ.
Không nghi ngờ gì nữa, lão đã nhìn thấy hết tình cảnh Công Phu Tiểu Dăng thi triển thực lực vừa rồi.
Chương 14: Tống tiền đại quản gia
“Tốc độ nhanh lên không ít, cả sức mạnh cũng tăng nữa...”
Ánh mắt Triệu Vinh hơi trầm xuống, không khỏi âm thầm kinh ngạc.
Bởi vì trước đó lão đã chứng kiến quá trình chiến đấu giữa Công Phu Tiểu Dăng và người đàn râu quai nón.
Vừa rồi tốc độ và sức mạnh của nó cũng chỉ tương đương với chiến sĩ cấp 2 thôi.
Nhưng hiện tại lại tăng trưởng tới mức độ ngang bằng với chiến sĩ cấp 3!
Tốc độ tăng trưởng này khiến cả Triệu Vinh cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Lâm Lăng đã sớm phát hiện Triệu Vinh đã đến.
Tuy để lộ thực lực có chút mẫn cảm, nhưng cũng không sao cả.
Đúng lúc có thể mượn cơ hội này để nhận bổng lộc mình nên có được.
“Đại quản gia, nếu đã tới rồi thì nói về chuyện sổ sách chút đi.” Lâm Lăng không kiêu ngạo không nịnh nọt, chỉ lạnh nhạt nói.
Triệu Vinh hơi kinh ngạc.
Độ nhạy bén của tiểu tử này cũng rất mạnh.
“Làm sao ngươi phát hiện được lão phu?” Triệu Vinh cười ha ha, tò mò dò hỏi.
“Tiếng bước chân.”
Lâm Lăng bình tĩnh nói: “Tuy rằng ta không nhìn thấy, nhưng tiếng bước chân của mỗi người đều có khác biệt rất nhỏ.”
Cách nói này thật hợp tình hợp lý, cũng không làm Triệu Vinh hoài nghi.
“Thính lực của ngươi không tồi, dựa vào tiếng bước chân để nhớ kỹ người khác, quả thật là một phương pháp hay.” Triệu Vinh tán thưởng một tiếng, chợt mỉm cười bước vào trong cánh cửa.
“Đại quản gia!”
Nhìn thấy Triệu Vinh đi đến, lúc này Trần Tứ mới bình tĩnh lại, vội vàng kính sợ hành lễ.
Triệu Vinh cũng không để ý tới hắn ta, ánh mắt trước sau vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng và Công Phu Tiểu Dăng đậu trên vai hắn.
Còn Lang Chu thì luôn ẩn nấp trong túi nên khó có thể quan sát thấy.
Nhưng sự kiện trong nhà tắm đêm qua của đám người nhị quản gia Tần Trì và hán tử râu quai nón vừa rồi bị trúng độc, Triệu Vinh biết đó là do năng lực đáng sợ của Lang Chu.
“Tên này nói thời gian qua lâu quá rồi, không thể tìm được sổ sách nửa năm bổng lộc mà ta chưa nhận ở Triệu phủ.”
Lâm Lăng quay mặt về hướng Triệu Vinh, dò hỏi: “Ngươi cảm thấy nên xử lý như thế nào?”
Triệu Vinh phụ trách quyền hành tài chính của Triệu gia, hắn cảm thấy trực tiếp nói với lão càng có tác dụng.
“Tìm không thấy sổ sách?”
Nghe thấy lời này, sắc mặt Triệu Vinh lập tức trầm xuống.
Lão nhìn về phía Trần Tứ, nhíu mày chất vấn: “Mỗi một mục chi ra nhập vào của phòng tài vụ đều được ghi chép trong hồ sơ, sao lại không tìm thấy hả?!”
“Chuyện này... Ta...”
Đối mặt với lời chất vấn của đại quản gia, Trần Tứ khẽ run trong lòng, ú a ú ớ nói không mm lời.
“Lập tức lấy hết sổ sách của các thành viên gia tộc ra, lão phu muốn đích thân xem qua!” Hiển nhiên Triệu Vinh đã đoán được điều gì đó, lập tức nặng nề quát.
Nhờ sức ảnh hưởng xây dựng nhiều năm qua, lúc này sao Trần Tứ còn dám chậm trễ khi đối mặt với mệnh lệnh của Triệu Vinh, hắn ta vội vàng lấy ra một quyển sổ thật dày từ trên kệ.
Triệu Vinh mở ra lật xem, rất nhanh đã tìm được ghi chép nhận tiền nửa năm qua của Lâm Lăng.
Tư liệu trên đó lại ghi là mỗi tháng đều đã nhận!
Ong ——!
Công Phu Tiểu Dăng bay một vòng qua đó, cũng truyền thông tin trên quyển sổ lại vào đầu Lâm Lăng.
“Tiểu Tứ, hôm nay ngươi phải cho lão phu một lời giải thích hợp lý!”
Sắc mặt Triệu Vinh lập tức trở nên âm trầm, nhìn chằm chằm vào Trần Tứ, lạnh lùng quát mắng: “Đây rốt cục là thế nào?”
“Còn cần giải thích sao, đương nhiên là lén nuốt tiền của ta rồi.” Lâm Lăng lạnh nhạt nói, sau đó tiện tay kéo một cái ghế qua rồi ngồi xuống, chuẩn bị xem Triệu Vinh giải quyết như thế nào.
“Ta...”
Mắt thấy chuyện ăn chặn đã bị bại lộ, vẻ mặt Trần Tứ mang đầy hoảng loạn, đôi tay cũng nhịn không được bắt đầu run rẩy.
Nếu là lúc trước, có lẽ hắn ta có chết cũng không thừa nhận, thậm chí bôi nhọ Lâm Lăng đã lấy tiền rồi, chẳng qua là tới đây lừa thêm.
Nhưng hiện tại, Lâm Lăng không chỉ là một pháp sư, cộng thêm sự kinh sợ Công Phu Tiểu Dăng mang đến vừa rồi, sao hắn ta dám nói bậy bạ nữa.
“Đại quản gia, ta không nên tham tiền ăn chặn.”
Ngay lập tức, Trần Tứ trực tiếp quỳ xuống mặt đất, mặt mày đưa đám mà lên tiếng xin tha: “Xin ngài cho ta một cơ hội, lần sau ta tuyệt đối không dám nữa.”
Sau khi đã xác định thật hư, Triệu Vinh lập tức giận dữ, nặng nề quát mắng: “Lập tức dâng trả tất cả ba vạn lượng, nếu không chặt đứt đôi tay!”
Nghe thế, Trần Tứ sợ tới mức chảy ròng mồ hôi lạnh, vội vàng móc ra ba tờ kim phiếu từ túi áo.
Hắn ta biết rõ thủ đoạn của Triệu Vinh, từ trước đến nay thưởng phạt phân minh.
Nếu không lấy ra được ba vạn lượng ăn chặn của Lâm Lăng, kết cục của hắn ta tuyệt đối sẽ rất thê thảm.
“Về sau không được bước vào Triệu phủ nửa bước, cút!” Triệu Vinh lạnh lùng quát.
“Vâng, vâng...”
Trần Tứ như được đại xá, lập tức sợ hãi tháo chạy ra khỏi phòng tài vụ.
Sau khi đã thanh lý môn hộ, lúc này Triệu Vinh mới chuyển tầm mắt nhìn về phía Lâm Lăng ngồi bên cạnh vẫn luôn xem diễn.
“Xin cô gia chớ nói chuyện của hôm nay ra ngoài, lão phu có thể bồi thường gấp đôi bổng lộc nửa năm của ngài.”
Trên mặt Triệu Vinh miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Có thể nói nhiều năm qua dưới sự quản lý của lão, sổ sách phòng tài vụ luôn gọn gàng ngăn nắp, chưa bao giờ xuất hiện bất cứ sai lầm nào.
Nhưng lần này Trần Tứ ăn chặn, nếu truyền ra thì chắc chắn sẽ để lại một vết nhơ cực lớn trong sự nghiệp gần như hoàn mỹ của lão.
Lâm Lăng nghe vậy thì nhướng mày một cái.
Xem ra lão nhân này rất coi trọng thanh danh của bản thân.
Cũng không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Nghĩ như vậy trong lòng, Lâm Lăng nở nụ cười: “Dễ thương lượng thôi, nhưng ta muốn gấp mười lần.”
Cái gì?!
Nghe Lâm Lăng vừa mở miệng đã muốn gấp mười lần, Triệu Vinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Phải biết rằng, gấp mười lần bổng lộc nửa năm chính là ba mươi vạn lượng!
Trừ ba vạn ra, hiển nhiên con số đền bù là do lão phải tự móc tiền túi ra.
“Không có khả năng, nhiều nhất là năm lần!” Trên mặt Triệu Vinh là một màu xanh mét, chém đinh chặt sắt mà nói.
“Thành giao.” Lâm Lăng lập tức chốt lại.
Sở dĩ mở miệng đòi gấp mười lần, chẳng qua là vì nâng giá cho dễ cò kè mặc cả mà thôi.
Năm lần bồi thường tương đương với mười lăm vạn lượng.
Tính ra đã là cực kỳ khả quan.
Sau đó, Triệu Vinh tim như bị đao cắt mà đưa mười lăm vạn lượng kim phiếu cho Lâm Lăng.
“Cảm tạ.”
Lâm Lăng nhếch miệng cười, lập tức xoay người rời đi.
“Ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.”
Triệu Vinh thầm thở dài trong lòng, vì bảo toàn danh dự, bồi thường lần này chỉ có thể do lão tự móc tiền túi ra.
Ban đầu gia chủ chẳng qua chỉ dặn dò là âm thầm quan sát Lâm Lăng.
Tuy thật sự đạt được không ít tin tức, nhưng cũng vì thế mà bị Lâm Lăng tàn nhẫn làm thịt một mớ, lão cảm thấy mình mất nhiều hơn được.
Cứ như vậy, Lâm Lăng cầm một đống kim phiếu đi ra khỏi khu vực Bắc viện, sau đó đến thẳng hắc điếm.
Mười lăm vạn lượng, tiến hóa động vật một hai lần là dùng hết, căn bản không thể thỏa mãn dã tâm hùng mạnh lên của Lâm Lăng.
Hiện tại thứ hắn đang thiếu nhất là tiền, hơn nữa thời gian cấp bách.
Bởi vì hai tháng sau chính là ngày Triệu Ngọc Nhi đưa ‘Hưu thư’ cho hắn.
Trước lúc ấy nhất định phải tích lũy đầy đủ tư sản!
Trên đường đi đến hắc điếm, Lâm Lăng quẹo vào một cửa hàng trang phục.
Khi trở ra, Lâm Lăng đã mặc một bộ áo choàng màu đen thật rộng, hoàn toàn giấu đi thân hình của mình.
Sau đó hắn lại đến cửa hàng dụng cụ bên cạnh để mua một cái mặt nạ kim loại, đeo lên trên mặt. Với cách cải trang này, chỉ cần không lên tiếng thì cho dù là cha mẹ ruột cũng khó có thể nhận ra hắn.
Đương nhiên, Lâm Lăng cũng không có khả năng giả làm người câm.
Cổ họng của hắn khẽ nhúc nhích, sau khi tìm được một giọng nói có thể chấp nhận được, hắn quyết định dùng nó làm giọng của ‘Kinh Kha’.
Chương 15: Nhiệm vụ giới hạn thời gian
Lúc này, trong hắc điếm.
Đồng chưởng quầy cung kính mà đứng cạnh bàn, Triệu Ngọc Nhi lại đang ngồi trên chủ vị.
“Đại tiểu thư, sáng nay nhận được một nhiệm vụ giới hạn thời gian, xin ngài định ra cấp bậc.”
Đồng chưởng quầy đặt một bảng nhiệm vụ lên trên bàn.
“Nhiệm vụ giới hạn thời gian?”
Triệu Ngọc Nhi hơi kinh ngạc, chuyển rầm mắt về hướng bảng tư liệu nhiệm vụ kia.
Cái gọi là giới hạn thời gian, chính là cần phải hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian chỉ định, nếu không tất cả đều trở thành phế thải.
Dạng nhiệm vụ ám sát này xem như tương đối đặc thù, đương nhiên phương diện tiền thù lao sẽ nhiều hơn mấy lần so với cùng đẳng cấp.
“Con mồi là chiến sĩ cấp 2, lại có một kiếm khách đẳng cấp chiến sĩ cấp 4 đi theo, thực lực không thấp, vậy đưa vào nhiệm vụ trung đẳng đi.” Sau khi phân tích xong thông tin trên tư liệu, Triệu Ngọc Nhi nói như thế.
Bình thường cấp bậc nhiệm vụ đều dựa theo thực lực của con mồi để phân chia.
Từ chiến sĩ cấp 1 đến cấp 3 thì phân loại là bình thường.
Võ giả cấp 4 đến cấp 6 chia là trung đẳng.
Chiến sĩ cấp 7 đến cấp 9 thì ở cấp khó khăn.
Còn về danh sách bảng vàng, đó là những võ giả cực mạnh đã ra khỏi phạm vi chiến sĩ cấp 9.
Mà đối với những cường giả cấp bậc đó thì thích khách tầm thường căn bản không thể hoàn thành nhiệm vụ, thậm chí còn khó có thể tìm được hành tung của bọn họ.
“Vâng.”
Đồng chưởng quầy cung kính gật đầu, sau đó đóng một con dấu màu đỏ lên bảng nhiệm vụ đó.
Đúng lúc này, một bóng đen đi đến, lập tức khiến Triệu Ngọc Nhi và Đồng chưởng quầy chú ý.
“Xin hỏi ngài là?”
Bởi vì hôm nay Lâm Lăng thay đổi cách ăn mặc nên Đồng chưởng quầy cũng khó có thể nhận ra ngay được.
“Kinh Kha.” Lâm Lăng đè thấp giọng nói, thản nhiên nói.
Nghe được hai chữ ‘Kinh Kha’, Triệu Ngọc Nhi hơi giật mình trong lòng, đôi mắt trong trẻo đảo qua, không khỏi nhìn Lâm Lăng thêm vài lần.
Nàng đã sớm biết được tin tức về thích khách thần bí hôm qua đã nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.
“Kinh Kha tiên sinh, xin hỏi hôm nay ngài muốn nhận loại nhiệm vụ nào?” Đồng chưởng quầy lập tức tiếp đón, mỉm cười dò hỏi.
“Như cũ.”
Lâm Lăng lạnh nhạt nói: “Nhiệm vụ bình thường, địa điểm trong thành Thiên Vũ.”
Triệu Ngọc Nhi âm thầm lắc đầu.
Nàng ta vốn nghĩ đó là một cao thủ thâm tàng bất lộ, không ngờ lần này lại nhận nhiệm vụ cấp thấp, xem ra nàng đã đánh giá cao hắn.
Trên mặt Đồng chưởng quầy hiện ra nụ cười đầy tính nghiệp vụ: “Ngại quá, trong thành Thiên Vũ đã không còn nhiệm vụ bình thường, địa điểm gần nhất là ở trấn Thanh Dương cách nơi này năm trăm dặm.”
“Năm trăm dặm...”
Lâm Lăng nhíu mày, khoảng cách này thì dù cưỡi ngựa cũng phải đi tận một ngày.
Đồng chưởng quầy như nhìn ra suy nghĩ trong lòng Lâm Lăng, tiếp tục nói: “Thật ra, hôm nay chúng ta có nhận được một nhiệm vụ giới hạn thời gian, địa điểm cũng nằm trong thành Thiên Vũ.”
“Nhưng nhiệm vụ này tương đối đặc thù, cần hoàn thành ám sát trong thời gian chỉ định, hơn nữa thuộc về nhiệm vụ trung đẳng.”
Nghe vậy, trong mắt Lâm Lăng hiện lên một tia kinh ngạc.
Nhiệm vụ này nghe có vẻ đặc thù thật.
Nhưng địa điểm lại nằm trong thành Thiên Vũ, hắn có thể khống chế phương diện thời gian. Chỉ là độ khó khăn trong việc ám sát con mồi tương ứng của nhiệm vụ trung đẳng chắc chắn sẽ gia tăng lên rất nhiều.
“Tiền thù lao là bao nhiêu?” Lâm Lăng nhịn không được dò hỏi.
So với những chuyện khác, Lâm Lăng quan tâm nhất vẫn lợi ích của bản thân. Nếu lợi ích không nhiều lắm thì cũng không cần thiết đến đó mạo hiểm.
“Dựa theo luật lệ, nhiệm vụ trung đẳng sẽ trả hai mươi vạn lượng.”
Đồng chưởng quầy mỉm cười và nói: “Nhưng bởi vì chỉ tiêu đặc thù giới hạn thời gian này, cho nên tiền thù lao tăng lên gấp bội, lên đến một trăm vạn lượng.”
Một trăm vạn lượng!
Nghe thấy số tiền thưởng này, ánh mắt Lâm Lăng lập tức chớp động, trực tiếp gật đầu và nói: “Ta nhận việc này.”
Đồng chưởng quầy cũng không cảm thấy bất ngờ trước quyết định nhanh chóng của Lâm Lăng.
Bởi vì theo ông ta nhìn nhận, Lâm Lăng chính là một thích khách đỉnh cấp rảnh rỗi không có việc gì làm, đành đi ra vớt chút khoản thu nhập thêm.
Ngay lập tức, Đồng chưởng quầy lấy ra một bảng nhiệm vụ rồi giao cho Lâm Lăng.
Trong tầm nhìn của Công Phu Tiểu Dăng, thông tin trên tư liệu nhìn một cái là không còn sót gì.
Con mồi: Mã Phi Vũ
Tuổi: 25 tuổi
Thực lực: Chiến sĩ cấp 2
Thân phận: Nhị thiếu gia gia tộc Mã thị của trấn Thanh Dương.
Địa điểm hoạt động sắp tới: Thành Thiên Vũ, hội sở trung tâm giao dịch ngầm.
Thủ hạ: Lý Khôn, chiến sĩ cấp 4, kiếm thuật cao siêu.
Tiền thưởng: Một trăm vạn lượng
Giới hạn thời gian: Ngày 5 tháng 7 năm 9986 Công lịch, thời gian tám giờ tối, ánh đèn trong đại sảnh hội sở trung tâm giao dịch vừa tắt thì lập tức đánh chết.
...
Xem xong bảng thông tin nhiệm vụ, trong lòng Lâm Lăng khẽ nhúc nhích.
Không khó nhìn ra, đây hẳn là một kế hoạch mưu sát rất chi tiết.
Nếu không thì làm sao biết thời điểm đó sẽ tắt đèn?
Còn về nguyên nhân trong đó, Lâm Lăng vẫn chưa nghĩ nhiều.
Dù sao mục tiêu của hắn chính là giết chết con mồi vào thời điểm chỉ định là được.
Hơn nữa nhìn từ tư liệu, Lâm Lăng cũng có hiểu biết đại khái đối với Mã Phi Vũ.
Đây là một tên thiếu gia ăn chơi trác táng, ỷ vào thế lực của Mã gia ở trấn Thanh Dương mà luôn xử sự cực kỳ bá đạo, làm nhiều việc ác.
“Vừa có thể trừ hại, còn có thể kiếm tiền, cũng coi như một chuyện công đức.”
Khóe miệng Lâm Lăng nhếch lên một ý cười mang đầy thâm ý.
Tuy rằng lựa chọn làm một sát thủ, nhưng hắn cũng không muốn vì tiền mà biến thành dao mổ của ác nhân.
Như thế nào là tốt, như thế nào là xấu.
Sâu trong nội tâm hắn, ngoài sự lạnh nhạt vô tình ra thì vẫn giữ lại một tia lương tri.
“Nhiệm vụ giới hạn thời gian, cần thiết giết chết con mồi vào thời điểm quy định, nếu không coi như thất bại, cố chủ sẽ không giao ra bất cứ khoản thù lao nào.” Đúng lúc này, một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên, người lên tiếng chính là Triệu Ngọc Nhi.
Nàng đưa mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, nói: “Ta đã nói rõ quy định, ngươi có tiếp nhận hay không?”
Đối mặt với Triệu Ngọc Nhi, Lâm Lăng không có chút nhúng nhường, lập tức kiên cường nói: “Đừng nói nhảm nữa, các ngươi chuẩn bị sẵn tiền thù lao đi.”
Nói xong, Lâm Lăng trực tiếp xoay người rời đi.
Thái độ quá ngầu này làm Triệu Ngọc Nhi không khỏi nao nao.
Ánh mắt nàng ta hơi đọng lại, nhìn bóng dáng Lâm Lăng đi ra khỏi cửa hàng, trong lòng cũng hơi kinh ngạc.
Tuy nhiệm vụ này là trung đẳng, nhưng bởi vì giới hạn thời gian nên trước khi chưa chuẩn bị ổn thỏa, mặc dù là thích khách có bao nhiêu năm kinh nghiệm thì cũng không dám tùy tiện nhận lấy.
Hắn thật sự tự tin như vậy sao?
Sau khi rời khỏi hắc điếm, Lâm Lăng nhìn lại thời gian nhiệm vụ lần nữa.
Ngày 5 tháng 7 năm 9986 Công lịch, thời gian tám giờ tối.
Chẳng phải là đêm mai sao?
Trong lòng Lâm Lăng hơi trầm xuống, thời gian này thật sự hơi gấp gáp.
“Hiện tại trong túi ta có mười lăm vạn, để tồn dự phòng đi.”
Trên đường phố, Lâm Lăng đi xuyên qua đám người, bắt đầu suy ngẫm.
Cấp bậc của Công Phu Tiểu Dăng là cấp C sơ cấp.
Lang Chu là cấp D trung cấp.
Chỉ cần tiến hành một lần cường hóa vương cấp thì Lang Chu có thể thỏa mãn điều kiện tiến hóa lên cấp C.
Nhưng mà cường hóa sơ cấp cần một vạn, trung cấp cần mười vạn, cao cấp cần trăm vạn, vương cấp cần ngàn vạn.
Khoảng cách cường hóa lên vương cấp thật sự gánh thì nặng mà đường thì xa.
“Bên cạnh Mã Phi Vũ có một bảo tiêu là kiếm khách chiến sĩ cấp 4, thực lực không thấp, vì đảm bảo an toàn, ta cũng nên tăng mạnh võ trang cho Công Phu Tiểu Dăng cái đã.”
Lâm Lăng suy tư trong lòng, sau đó đi vòng qua cửa hàng vũ khí, lao thẳng đến Luyện Khí phường ở cách vách.
Bởi vì chênh lệch kích cỡ quá lớn nên Công Phu Tiểu Dăng hoàn toàn không thể mặc trang bị trong cửa hàng vũ khí tầm thường vào được.
Biện pháp duy nhất chỉ có thể là đặt làm riêng mà thôi.
Hô ——!
Hắn bước vào cánh cửa Luyện Khí phường, một sóng nhiệt lập tức đập đến trước mặt.
Ngay sau đó, một loạt tiếng đánh kim loại nặng nề cũng theo đó mà truyền đến.
Lâm Lăng ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy một thợ rèn trung niên đang đứng bên bếp lò, nâng chùy sắt lên không ngừng gõ vào thanh kiếm, ánh lửa văng ra khắp nơi.
Vóc dáng thợ rèn rất thấp, chỉ cao đến phần eo người trưởng thành bình thường, hắn có bộ râu xồm xoàm, gần như che khuất hơn phân nửa gương mặt.
Nhưng nhìn hắn có vẻ cực kỳ cường tráng, cơ bắp căng phồng lên, cả người tràn ngập cảm giác mạnh mẽ.
Bình luận facebook