• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Đoạt lại vợ yêu (4 Viewers)

  • Chap-705

Chương 705​






CHƯƠNG 705: HỐI HẬN


Đào Kiệt dường như trải qua những năm tháng dài đằng đẵng.


Trong đầu ông ta nhớ lại cảnh tượng khi ông ta giam cầm Tống Minh Yên trong biệt thự, khi đó, ông ta vừa đính hôn với Tống Thấm Như, Tống Minh Yên muốn rời khỏi đây bị ông ta phát hiện, ông ta đã giam cầm Tống Minh Yên ở trong biệt thự.


Lần giam cầm này chính là ba tháng.


Ba tháng sau, Tống Minh yên rời khỏi đây.


Ông ta biết Tống Minh Yên nếu như không có sự giúp đỡ của Tống Thấm Như căn bản sẽ không trốn ra được, nhưng Tống Thấm Như rất nhanh sẽ kết hôn với ông ta rồi, ông cụ luôn rất hài lòng về Tống Thấm Như, thế lực đằng sau ông ta còn cần sự ủng hộ của nhà họ Tống, ông ta cũng không thể làm gì với Tống Thấm Như, ông ta phái vô số ám vệ trong tay đi điều tra, vẫn không tìm được.


Không ngờ, lúc này, Tống Minh Yên đã mang thai.


Đào Kiệt có vạn cảm xúc dâng tràn trong lòng, kinh hỷ, vui mừng, kích động, hối hận, tiếc nuối, hổ thẹn, đều có, mấy loại cảm xúc đều cuộn trào trong tim, cả người ông ta sững sờ lùi lại sau một bước, ông ta nhìn Tống Tinh Tuyệt mặt mày dữ tợn ở trước mặt, đây là…


Con trai của ông ta…


Nhưng vào lúc này, ánh mắt Tống Tinh Tuyệt nhìn ông ta, đều là sự giễu cợt.


Khoảnh khắc này, Đào Kiệt cuối cùng hiểu ra tại sao những điều Tống Tinh Tuyệt nói lại tràn ngập huyết hải thâm thù với nhà họ Đào.


Nội tâm của ông ta đều đang run rẩy.


“Tinh Tuyệt.” Trong lòng Đào Kiệt cảm thán vạn phần.


Tống Tinh Tuyệt nói: “Tôi hận ông, ông không phải luôn hỏi tôi có ân oán gì với nhà họ Đào sao? Ông hại chết mẹ của tôi, ba nuôi của tôi, ông nói xem, tôi oán hận ông điều gì, đừng dùng loại thái độ giả vờ này để đối mặt với tôi, tôi không thích nịnh, nếu không phải ông tham lam và hèn nhát, mẹ của tôi sẽ không chết, từ cái ngày ông lấy Tống Thấm Như, ông đã không xứng đứng bên cạnh mẹ của tôi nữa.”


Trên mặt của Tống Tinh Tuyệt đều là vết xanh tím, khóe môi còn chảy máu.


Sự kích động trong đáy mắt của Đào Kiệt còn chưa có giảm, ông ta nhìn con trai của mình với Minh Yên ở trước mặt, hổ thẹn lại vui mừng, con trai của ông ta với Minh Yên.


Tống Tinh Tuyệt rời khỏi nhà tù ám vệ, dường như mọi thứ không hề xảy ra, nhà họ Đào rút đơn kiện, Diêu Kha cũng được phóng thích, nhà Âu Dương mà Tống Tinh Tuyệt ở cũng không có bất kỳ tổn thất nào, công ty của chính anh ta cũng kinh doanh bình thường.


Dường như, tất cả đều chưa từng xảy ra.


Đào Kiệt muốn cố gắng bù đắp cho anh ta, nhưng anh ta không chấp nhận.


Đào Kiệt đến trước bia mộ của Tống Minh Yên: “Tôi nhìn thấy con trai của chúng ta rồi, Yên, em sao lại không nói cho tôi biết, chúng ta còn có một đứa con trai?”


Đôi mắt của ông ta ươn ướt: “Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi.”


Nếu như ông trời lúc này cho ông ta thêm một cơ hội lựa chọn lại, ông ta sẽ từ bỏ danh lợi.


Ông ta sẽ chắc chắn nói với tất cả mọi người, ông ta chỉ muốn ở bên Tống Minh Yên.


Mọi thứ của nhà họ Đào, ông ta đều có thể không cần.


Ông ta bù đắp rất nhiều với Tống Tinh Tuyệt nhưng Tống Tinh Tuyệt đều không có chấp nhận, Đào Kiệt dường như gặp đả kích nghiêm trọng, đã ốm một trận.


Khang luôn túc trực ở bên cạnh, trong mơ Đào Kiệt mơ thấy Tống Minh Yên.


Tống Minh Yên vẫn mang dáng vẻ của 30 năm trước, vô cùng xinh đẹp, bà ta mặc một chiếc váy cưới màu trắng chạy về phía trước, Đào Kiệt đuổi theo ở đằng sau, nhưng ông ta cứ đuổi, Tống Minh Yên cứ chạy, ông ta phát hiện mình căn bản không đuổi kịp bà ta.


Một nguồn ánh sáng trắng to lớn.


Tống Minh Yên bỗng dừng chân, bà ta xoay người lại: “Kiệt, em buông anh ra rồi, anh cũng buông em đi.”


“Không…”


Đào Kiệt càng gắng sức đuổi, ông ta cuối cùng túm chặt tay của Tống Minh Yên, bỗng nhiên, một người đàn ông đi tới, ông ta không nhìn rõ mặt của đối phương, ông ta dẫn Tống Minh Yên đi rồi, Đào Kiệt bỗng giật mình tỉnh lại.


Tống Tinh Tuyệt liên lạc với Mộc Như Phương, Mộc Như Phương biết được anh trai của mình không sao cũng yên tâm rồi, đồng thời, cô mới biết, thì ra Tống Tinh Tuyệt là con của mẹ mình với Đào Kiệt.


Vậy mà là… của Đào Kiệt!


Sau đó Tống Tinh Tuyệt kể cho cô một số chuyện mà trước đây cô không biết.


Tống Tinh Tuyệt hận Đào Kiệt, đương nhiên hận.


Mộc Như Phương có hơi phiền muộn, những chuyện trước đây, đè ở trong lòng.


—-


Ngày hôm sau, Đào Kiệt đưa ra một quyết định.


Ông ta kêu người tìm một ngày tốt, khai mộ của Tống Minh Yên lên, vận chuyển đến khu mộ của nhà họ Đào ở Hải Châu.


Chuyện này đương nhiên cũng gây không ít xôn xao và cản trở, nhưng vậy thì sao chứ.


Ai có thể cản được Đào Kiệt ông ta.


Bản thỏa thuận ly hôn của ông ta với Tống Thấm Như đã có hiệu lực, pháp luật cưỡng chế ly hôn, cho dù Tống Thấm Như không đồng ý cũng không được.


Ngày hôm đó, Tống Thấm Như phát điên.


Bà ta xông đến nhà tổ của nhà họ Đào, phát điên.


Mấy đương gia của mấy chi nhà họ Đào đều có mặt, Tống Thấm Như nhìn Đào Trung Minh: “Chú hai, Đào Kiệt làm ra chuyện hoang đường như thế, các người cũng không quản sao?? Ông ấy ly hôn với cháu, ông ấy lại dám ly hôn với cháu!!! Ông ấy lại còn muốn chuyển mộ của người đàn bà đó vào trong khu mộ của nhà họ Đào!!!”


Làm như thế thật sự là điên rồi.


Mọi người nhà họ Đào đương nhiên cũng cảm thấy Đào Kiệt làm như vậy quá hoang đường.


Không chỉ ích kỷ đưa ra quyết định ly hôn với Tống Thấm Như.


Lại trực tiếp chuyển mộ của người phụ nữ đã kết hôn vào trong khu mộ của nhà họ Đào, sau đó muốn đưa bài vị của người phụ nữ đó để trong từ đường của nhà họ Đào.


3 giờ chiều.


Khu mộ của nhà họ Đào.


Thời tiết ngày hôm đó không phải rất tốt, có mưa nhỏ.


Một đám người đang đào đất, pháp sư ở bên cạnh niệm kinh siêu độ, Đào Kiệt cầm ô, đứng ở trước bia mộ, quan sát quá trình chôn cất của Tống Minh Yên.


Khang đứng ở bên hông của Đào Kiệt, thật ra đối với hành vi này của Đào Kiệt, ông ta cũng có hơi không hiểu được, dù sao đây là khu mộ của nhà họ Đào, hơn nữa, cô Tống Minh Yên còn theo họ chồng là Mộ Dung, chưa ly hôn mà cưỡng chế… đào quan tài lên đưa vào nhà họ Đào, đây…


Khó tránh có hơi không hợp tình hợp lý.


Nhưng, Lôi Khang biết, Đào Kiệt không quan tâm những tình lý này.


“Khoan đã…” Một giọng nói truyền đến.


Sau đó, một nhóm người nườm nượp đi vào khu mộ.


Mấy trưởng lão đứng đầu của nhà họ Đào, mấy trưởng lão này bình thường đều câu cá dưỡng sinh, không hỏi chuyện của nhà họ Đào, mấy người con cái có lẽ còn đang làm việc cho nhà họ Đào, bản thân chẳng qua có một ít cổ phần của nhà họ Đào thôi, dù sao, nhà họ Đào là ba của Đào Kiệt một tay gây dựng, còn chưa đến lượt mấy trưởng bối cùng tộc này nói chuyện.


Nhưng đều là họ hàng.


Có chung một dòng máu, hơn nữa còn là trưởng bối, Đào Kiệt cũng cho mấy phần mặt mũi.


“Chú hai, có chuyện gì sao?”


Đào Trung Minh đi tới, ông cụ cầm ô, liếc nhìn cảnh tượng trước mặt: “Kiệt, chú vốn dĩ không muốn quản mấy chuyện này, nhưng cháu không khỏi… cũng quá tùy hứng rồi, sao có thể để một người phụ nữ ngoài họ chôn cất trong khu mộ của nhà họ Đào chứ, chuyện này không hợp quy tắc.”


“Quy tắc?” Đào Kiệt cười: “Chú hai, mấy người các chú nườm nượp đến đây, là chuẩn bị giảng quy tắc với cháu sao?”


Đào Trung Minh nói: “Kiệt, cháu ly hôn với Thấm Như vốn không đúng, trước mắt cháu lại còn đưa quan tài của một người phụ nữ khác họ đến khu mộ của nhà họ Đào, cháu làm ra loại chuyện này, quả thật nên thương lượng với mấy chú trước!”


“Kiệt, bình thường cháu làm chuyện gì chú không quản, nhưng, cháu phá hỏng quy tắc của nhà họ Đào, chuyện này không thể được, huống chi cháu tùy ý ly hôn với Thấm Như, cháu biết chuyện này sẽ đả kích lớn cỡ nào đối với Đào Thị không, đợi khi tin tức truyền đi, cổ phiếu sẽ hạ giá, không có một chút chỗ tốt đối với Đào Thị.”


Người nói chuyện là ông lão trông khoảng 60 tuổi đứng ở bên cạnh Đào Trung Minh.


Đào Kiệt khinh thường một tiếng: “Tống Thấm Như đi tìm mấy chú phải không, cháu đã ly hôn với cô ta rồi, về sau, cô ta không còn dính líu gì với nhà họ Đào nữa, còn Minh Yên, cháu không đơn giản muốn chôn cô ấy ở đây, cháu còn muốn để bài vị của cô ấy vào trong từ đường.” Nói xong, Đào Kiệt khoát tay, mấy vệ sĩ lập tức làm, đưa quan tài vào trong mộ, mà mấy trưởng lão của nhà họ Đào ở một bên cũng không ngờ, mấy ông lão bọn họ đều đến rồi, Đào Kiệt vậy mà không nể chút mặt mũi nào.


Bỗng chốc, mặt mày cũng tối sầm lại.


“Kiệt, cháu quá đáng quá rồi!!! Tuy cháu quản lý Đào Thị, nhưng đây chính là thái độ của cháu đối với bậc trưởng bối sao?”


“Thái độ? Chú hai, người con trai vô dụng đó của chú, tự ý lấy 60 tỷ của Đào Thị đi cá độ, bây giờ đã trả lại hay chưa? Còn cả chú, chú tư, tin tức xấu của con trai chú mới vừa đè xuống không lâu thì chuẩn bị làm càn trước mặt cháu rồi hay sao?”


“Cháu… Đào Kiệt cháu…”


“Cháu cho mấy chú vài phần mặt mũi, gọi các chú một tiếng chú, đừng thật sự ỷ già mà không biết thức thời, cháu cho các chú một phần mặt mũi, bây giờ lập tức biến ra khỏi phạm vi tầm mắt của cháu, nếu không, cháu không để tâm sẽ đuổi hết hai phòng nhà các chú ra khỏi Đào Thị đâu!!”


Bỗng nhiên, một đám người im bặt.


Đào Trung Minh tuy là chú của Đào Kiệt, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là chú, hơn nữa ông ta ở Đào Thị chỉ có 6% cổ phần, con trai của ông ta, cũng là một kẻ ăn tàn phá hại, nói dễ nghe một chút, mấy người bọn họ là trưởng lão của nhà họ Đào, nhưng trên thực tế ở Đào Thị không có một chút thực quyền.


Trước mắt, thật sự không dám đắc tội với Đào Kiệt.


Mấy người cũng chỉ có thể sờ mũi, vội rời đi.


Cái gì mà tổn hại danh tiếng của nhà họ Đào, cái gì mà phá hỏng quy tắc của tổ tông, đó là chuyện của Đào Kiệt, không có liên quan gì đến mấy lão già bọn họ, còn Tống Thấm Như, Đào Kiệt đã ly hôn với bà ta rồi, mấy lão già bọn họ cũng không quản được.


Tống Thấm Như gọi điện tìm mấy người bọn họ khóc lóc, mấy trưởng lão cũng hết cách.


Hôm đó, Tống Minh Yên yên ổn chôn cất ở khu mộ của nhà họ Đào, mưa đã ngừng rơi, nhưng trời tiết vẫn âm u, Đào Kiệt khoát tay, kêu người bên cạnh rời đi, ông ta muốn một mình nói chuyện với Tống Minh Yên.


“Minh Yên, tôi biết, em trách tôi, hận tôi, tôi biết tôi làm như thế…” Đào Kiệt đưa tay, ngón tay run rẩy sờ lên tên trên bia mộ, giống như dịu dàng vuốt ve gò má của bà ta: “Trách tôi hận tôi thì như nào, quy tắc luân thường đạo lý gì đó, tôi đều không thèm, 30 năm rồi, tôi sẽ không buông tay nữa, em chết rồi, cũng phải ở cùng huyệt mộ với tôi.”


“Em nếu như hận tôi, oán tôi khi đưa em đến khu mộ của nhà họ Đào, vậy em tìm tôi ở trong mơ, hận tôi, hóa thành lệ quỷ đeo bám tôi.”


Đêm đó, ông ta đưa bài bị của Tống Minh Yên để trong từ đường của nhà họ Đào.


Người phản đối đương nhiên có rất nhiều, nhưng đều không dám đối kháng chính diện với Đào Kiệt.


Chỉ có Tống Thấm Như.


Bà ta giống như phát điên xông tới, đạp đổ bài vị của Tống Minh Yên.


Tiện nhân, ả tiện nhân này sao có thể ở trong từ đường của nhà họ Đào, đây là vị trí của bà ta!


“Cút—” Bỗng một cái tát, một bên má của Tống Thấm Như tê dại, sau đó ngồi sụp trên đất, bà ta ngẩng đầu, nhìn Đào Kiệt: “Ông đánh đi, ông đánh tiếp đi!! Đào Kiệt, ông mới là người vô tình vô nghĩa nhất trên thế giới này!! Đào Kiệt!!! Ông sao có thể tuyệt tình như thế!!!”


“Tống Thấm Như, tôi với bà đã ly hôn rồi, từ giờ, không có bất kỳ quan hệ gì nữa, chuyện bà đã từng làm, tôi đương nhiên sẽ không quên, cái chết của Minh Yên, tôi sẽ nhớ suốt đời.”


Bàn tay của Đào Kiệt vung ra: “Khang, đưa người phụ nữ này ra ngoài đi.”


Lôi Khang đi vào, ông ta khẽ thở dài một tiếng, khuyên bình thường, Tống Thấm Như chắc chắn sẽ không rời khỏi, ông ta kêu hai ám vệ vào, cưỡng ép đem Tống Thấm Như rời khỏi.


Ông ta cúi người, nhặt bài vị của Tống Minh Yên lên, đưa tay nhẹ nhàng lau chùi, đặt lại chỗ cũ.


—-


Đào Gia Thiên và Đào Y Y nhìn Tống Thấm Như, trạng thái tinh thần của Tống Thấm Như xuất hiện vấn đề, giống như kẻ điên, mắt của Đào Y Y đỏ hoe, cho dù bình thường cô muốn trốn đi, muốn phản kháng Tống Thấm Như, nhưng đây là mẹ của cô: “Mẹ…”


Người hầu nữ phụ trách chăm sóc Tống Thấm Như: “Bác sĩ đến một lần, nói cảm xúc của bà chủ quá kích động dẫn đến thần kinh không ổn định, bây giờ cần tĩnh dưỡng.”


Đào Gia Thiên không có ngờ, ba với mẹ cuối cùng đi đến bước này, anh mím môi, nói với người giúp việc: “Cố gắng chăm sóc bà chủ.”


Tống Thấm Như lúc điên khùng lúc bình thường.


Đào Gia Thiên với Đào Y Y ở đây một lúc buổi trưa, Tống Thấm Như luôn điên điên khùng khùng, đến tối mới tỉnh táo lại, nhưng bà ta khi tỉnh táo cũng thế, tỉnh táo thì nổi điên, chất vấn Đào Kiệt tại sao muốn ly hôn với bà ta, tại sao muốn đưa mộ của người phụ nữ đó vào khu mộ của nhà họ Đào.


Đào Y Y ôm chặt lấy Tống Thấm Như: “Mẹ, mẹ, con ở đây, con với anh ở đây.”


Đào Gia Thiên nhìn Tống Thấm Như một nữ cường nhân luôn mạnh mẽ quyết đoán thì bây giờ anh lại thở dài trong lòng giữ chặt tay của Tống Thấm Như, bà ta lúc này đã điên điên khùng khùng, nhưng đây là mẹ của anh, thật ra, anh từ nhỏ đã biết mâu thuẫn giữa ba và mẹ đã rất sâu, không thể hóa giải.


Lúc nhỏ, anh ta cũng từng mơ ước, mơ ước quan hệ của ba mẹ trở nên hòa thuận, một nhà đầm ấm.


Sau này, dần dần trưởng thành rồi, anh cũng không nghĩ đến chuyện trẻ con như vậy nữa.


“Y Y, em có thời gian thì ở bên mẹ nhiều một chút.”


Rời khỏi hoa viên Danh Thành, anh đến nhà họ Đào.


Các trưởng lão bậc cha chú của nhà họ Đào đều có mặt, nhìn thấy anh, dường như muốn phát tiết oán khí đã phải chịu ở chỗ Đào Kiệt ra, nhưng liếc nhìn ánh mắt lạnh lùng của Đào Gia Thiên, bỗng im bặt.


Đôi ba con Đào Kiệt và Đào Gia Thiên này, cùng một bộ dạng.


Khiến người ta rét lạnh.


Ngoài từ đường của nhà họ Đào.


Khang canh ở bên ngoài, nhìn thấy Đào Gia Thiên, dường như biết anh sẽ đến, nói: “Cậu chủ cậu đến rồi, ông chủ đợi cậu ở bên trong.”


Đào Gia Thiên đi vào trong, anh nhìn bài vị để trên bàn, bài vị của Tống Minh Yên ở đó, đây…


Đây chính là mẹ của Mộc Như Phương.


Người phụ nữ Đào Kiệt yêu nhất sao?


Đào Kiệt vẫy vẫy tay với Đào Gia Thiên, sau đó vỗ vỗ vào tấm nệm trên đất: “Ngồi đi, hai ba con chúng ta nói chuyện.”


Một đêm này, Đào Kiệt nói rất nhiều.


Mãi đến khi trời sáng, Đào Kiệt nói: “Gia Thiên, thứ mình thích thì đừng buông tay, một khi buông tay thì sẽ biết đau khổ cỡ nào, hối hận bao nhiêu, ba rất hối hận, lần đầu tiên, nếu như có thể quay lại 30 năm trước, ba nguyện ý từ bỏ quyền thế trong tay, vứt bỏ tất cả, cũng phải ở bên Tống Minh Yên.”


Đào Gia Thiên nhìn ba của mình, dường như bây giờ mới quen biết ông ta.


Từ bỏ danh lợi?


Anh tự nhận hiểu ba của mình, nhưng khi nghe thấy Đào Kiệt nói nguyện từ bỏ danh lợi vì Tống Minh Yên, ông ta đã hối hận, Đào Gia Thiên mới hiểu bản thân anh cũng như thế.


Anh yêu Mộc Như Phương.


Nguyện ý vì cô từ bỏ tất cả mọi thứ.


“Gia Thiên, con đã mất trí, rất nhiều chuyện trước đây đều không nhớ nữa, nhưng con chung quy sẽ có một ngày nhớ lại.”


Đào Gia Thiên rời khỏi nhà họ Đào, anh không có lập tức quay về biệt thự Lan Giang.


Mà trực tiếp đến ám vệ doanh.


Đông nhìn thấy anh: “Cậu chủ.”


“Tên Trần Húc đó nói, ông ta có chuyện muốn nói với anh! Còn nói liên quan đến mợ chủ?”


Đào Gia Thiên trực tiếp đến phòng thẩm vấn.


Trần Húc bị trói trên giá sắt, hai tay giang ra, rõ ràng cảm giác này không dễ chịu, vừa nhìn thấy Đào Gia Thiên đi đến, Trần Húc lập tức xin tha.


“Đào tổng, Đào tổng cậu tha cho tôi đi, tha cho tôi đi… Tôi nói cho cậu một bí mật, là bí mật có liên quan đến vợ của cậu Mộc Như Phương.”


“Nói.”


Trần Húc dường như còn muốn bàn điều kiện gì đó, nhưng nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của Đào Gia Thiên cũng không dám làm gì nhiều nữa, chỉ đành xin tha rồi nói: “Trong điện thoại của cô ta có một album ẩn, bên trong có ảnh của một đứa trẻ.” Trần Húc tưởng Mộc Như Phương lén lút sinh con với người khác, cắm sừng Đào Gia Thiên, ông ta liếc nhìn sắc mặt của Đào Gia Thiên, quả nhiên, trong nháy mắt, sắc mặt của Đào Gia Thiên đã thay đổi, điều này càng chứng minh suy nghĩ của Trần Húc.


Đào Gia Thiên siết chặt hai nắm đấm.


Cô bé tên Băng Băng đó, luôn là nỗi đau trong lòng anh.


Anh có thể tha thứ cho việc phớt lờ của Mộc Như Phương, nhưng cô bé này…


Anh không làm được…


Mỗi khi nghĩ đến, anh biết, Mộc Như Phương cũng từng ngủ với người đàn ông khác, điều này khiến trái tim của anh dường như khó chịu đến nghẹt thở.


Ra khỏi ám vệ doanh, anh cúi người, đưa tay ôm phần bụng của mình, vết thương do dao gây ra dường như rách xa gây nên đau đớn, Đông đi đến đỡ lấy anh: “Cậu chủ, cậu chủ cậu không sao chứ?”


“Đông, trong một tuần, tôi muốn biết, tung tích của cô bé tên Băng Băng đó.”


Đông nhìn thần sắc nghiêm túc ánh mắt lạnh lùng của Đào Gia Thiên: “Vâng.”


Anh ta biết lần này bất luận tiêu tốn bao nhiêu tiền bạc sức lực, tung tích của cô bé này nhất định tìm được.





Mộc Như Phương với Tống Tinh Tuyệt khi biết được mộ phần của mẹ chuyển vào khu mộ của nhà họ Đào, hai người đến nhà họ Đào tìm Đào Kiệt lý luận, người làm nói với cô Đào Kiệt luôn ở trong từ đường.


Tống Tinh Tuyệt đẩy cửa vào thì nhìn thấy bài vị của mẹ mình đặt ở trên bàn thờ, anh ta đi vài bước tới, chất vấn Đào Kiệt.


Đào Kiệt nói: “Bất luận hai người nói cái gì, Minh Yên đã vào từ đường của nhà họ Đào, chôn ở khu mộ của nhà họ Đào, sau khi chết cùng tôi chung huyệt.”


Mộc Như Phương: “Ông quả thật là một kẻ điên!!”


Hôn ước của ba mẹ cô còn đó, tuy nói đã ra đi mười mấy năm, nhưng hai người luôn chung một huyệt được chôn ở nhà Mộ Dung.


Cưỡng ép tách bọn họ ra như thế, Đào Kiệt chính là một kẻ điên!


“Mẹ tôi sẽ không tha thứ cho ông!”


Đào Kiệt nhìn bài vị: “Vậy thì để bà ấy đến tìm tôi đi! Tôi hoan nghênh bà ấy buổi tối đến tìm tôi, càng hoan nghênh, bà ấy hóa thành lệ quỷ, tìm tôi báo thù!”


Tống Tinh Tuyệt nắm chặt nắm đấm: “Tôi hôm nay nhất định phải mang mẹ đi.”


Đào Kiệt nhìn người có tướng mạo giống mình: “Tinh Tuyệt, đây là nhà họ Đào, con không đi ra được đâu.”


Tống Tinh Tuyệt cầm bài vị của Tống Minh Yên, sau vài lần bị Đào Kiệt ngăn cản, sau đó ám vệ đi vào, Đào Kiệt xua tay: “Hai người đi ra đi.”


Đây là chuyện của hai ba con ông ta với Tống Tinh Nguyệt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom