Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32: - Bắt Gian
Editor – Tử Dương
***
Nếu hỏi thói quen lợi nhất khi làm người nổi tiếng là gì, Đổng Từ sẽ trả lời: luôn giữ hình tượng.
Mỗi lần xuất hiện trước đám đông, cứ che được bao nhiêu thì che.
Kỳ thật, lúc tiếng còi báo động vang lên, phút chốc bị Bùi Tứ Trăn bế ra ngoài, cô đã quên mất một điều, mình vẫn còn là con dâu của nhà họ Cố.
Nhưng khác với 'người của công chúng', thân phận này đã ăn quá sâu vào xương tủy.
Đổng Từ debut mười năm, ngay từ vạch khởi đầu đã thuận lợi hơn người khác, nhưng mức nổi tiếng và độ nhận diện càng cao thì tai họa ngầm càng tăng theo tỉ lệ thuận, vì lẽ đó, mỗi lần ra ngoài gặp ai, cô luôn tự giác bảo vệ bản thân.
Nhưng giờ đây, do tình huống khẩn cấp mà Đổng Từ không kịp mang kính râm và khẩu trang, cô xuất hiện trong chiếc áo tắm trùm đầu, mái tóc dài che hơn nửa gương mặt, tay giấu dưới ống áo, cả cơ thể chỉ lộ đúng đôi chân trắng nõn.
Hơn nữa chỉ nhìn mỗi đôi chân thì làm gì biết cô là ai.
Tuy nhiên, lúc ánh đèn flash đột ngột lóe sáng, Đổng Từ theo bản năng quay đầu câu cổ Bùi Tứ Trăn.
Đây là phản xạ có điều kiện, cảm giác hoảng loạn cùng thái độ tín nhiệm đã thôi thúc cô dựa dẫm người đàn ông này.
Cô tin anh.
Bùi Tứ Trăn nhếch môi, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo sắc bén, nhìn đám người dưới cầu thang như nhìn trò hề.
Bảy tám trị an(^) đứng thủ tại chỗ, một người trong số đó nhanh nhẹn cầm máy, canh góc chụp liên tục, đáng tiếc đối phương được bảo vệ quá kĩ, ngoài ra còn có bốn tên vệ sĩ to con đang nhìn bọn họ chằm chằm, khiến bọn họ không dám manh động.
Sau lưng lũ phá đám là một quý phụ trẻ trung ngời ngời.
Bà ta chậm rãi bước ra, vẻ mặt xảo trá, cười nhìn Bùi Tứ Trăn định chạy xuống lầu, bao gồm người phụ nữ mà anh đang ôm chặt.
Một nam một nữ mặc áo tắm, một mang dép lê, một để chân trần, mới nhìn cũng đủ biết hai người họ vừa làm gì.
Bà ta cười như thể quyền chủ động đã về tay bà ta: "Bùi đại thiếu, do còi báo cháy báo nhầm nên tôi dẫn người lên đây báo với cậu một tiếng."
Đổng Từ nghe giọng liền biết người này là ai.
Vạn lần không ngờ tới, hóa ra là Cố phu nhân!
Đổng Từ không phải con ngốc, chuyện này không thể nào trùng hợp như vậy được, dùng đầu gối cũng biết tại sao bà mẹ chồng hám lợi của cô lại đột ngột xuất hiện. Đổng Từ bất giác nắm chặt tay Bùi Tứ Trăn, người run run.
"Đừng sợ, anh ở đây."
Bùi Tứ Trăn bình thản vỗ về tấm lưng của tiểu bảo bối, chất giọng cực nhẹ, tựa như thì thầm, nhưng lại mang một sức mạnh phi thường đủ để xoa dịu trái tim cô.
Vòng ôm này sao mà vững chãi đến thế.
Đổng Từ im lặng không nhúc nhích, càng không dám quay đầu, cô chỉ biết vùi mặt vào ngực Bùi Tứ Trăn, thử đánh cược xem anh có thể giúp cô qua ải không.
Bùi Tứ Trăn thản nhiên hỏi: "Chút chuyện nhỏ này đâu cần Cố phu nhân đích thân giải quyết?"
Cố phu nhân cười hào phóng: "Đương nhiên cần chứ, khách sạn là sản nghiệp của nhà họ Cố, nếu để Bùi đại thiếu gặp chuyện bất trắc thì khác nào chúng tôi mang danh không làm tròn bổn phận."
"Nếu đã biết rõ thân phận của tôi vậy tại sao còn dẫn phóng viên tới?"
Bùi Tứ Trăn giương cằm, nhíu mi, anh nhìn lướt qua người thanh niên đang chụp lấy chụp để: "Cậu dám chụp người phụ nữ của tôi?"
Âm giọng không tồn tại cảm xúc nhưng mắt không khác gì viên đạn, tim người thanh niên cao gầy như bị ai bóp mạnh, hai tay cứng đờ, giây tiếp theo, máy ảnh liền bị đối phương tóm lấy.
Tên vệ sĩ da đen giật phắt chiếc máy ảnh từ tay anh ta, mấy gã trị an định sấn tới cướp lại, nhưng xin lỗi, bọn họ chưa đủ trình!
Vệ sĩ của nhà họ Bùi đều là những người đã qua huấn luyện, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với đám trị an khách sạn.
Bọn vệ sĩ xuống tay mau lẹ, ra đòn tàn nhẫn, cho dù nhân lực chỉ bằng nửa hiện tại thì bảy tám tên trị an ở đây cũng không phải đối thủ của bọn họ, chớp mắt đã không còn chiếc máy ảnh nào.
Vệ sĩ thành thạo rút cuộn phim, người thanh niên vội vồ tới, vệ sĩ thuận tay cho anh ta một đấm ngay bụng.
Cú đấm đau đến mức làm anh ta ngã nhào xuống đất, kêu la thảm thiết.
Cố phu nhân thấy trận bắt gian không thuận lợi như bà ta nghĩ, dù người bị bắt gian là Bùi đại thiếu nhưng dẫu sao vẫn là bắt gian, bà ta phải là người nắm quyền chủ động mới đúng. Nhưng không ngờ... thái độ của Bùi Tứ Trăn lại ngang ngược như vậy, bà ta còn chưa động thủ mà đối phương đã ra tay trước.
Bảy tám trị an không lấy được mấy ảnh, còn bị quật mấy phát.
Đến góc áo của tên đại thiếu gia này còn không đụng nổi, huống chi là người phụ Bùi Tứ Trăn đang ôm.
Toàn cảnh hỗn loạn, không ai rảnh quan tâm chuyện khác.
Bùi Tứ Trăn thả Đổng Từ xuống, anh cởi áo tắm ngoài, trần tụi nửa người trên, chỉ chừa lại mảnh khăn vắt ngang hông.
Đổng Từ chưa kịp ngẩng đầu thì sắc trắng đã che khuất mắt cô, còn bị ai đó quấn chặt, tách khỏi tình hình lộn xộn bên ngoài. Phía sau là khuôn ngực rắn chắc luôn để cô dựa vào, vô tình tạo thành ô dù(*) chống lưng. (*) Chỉ người có chỗ để dựa dẫm, nhờ vả.
Giọng nói trấn định xuyên qua tai: "Đưa cô ấy về phòng, đừng để ai động tới cô ấy."
Bùi Tứ Trăn đỡ vai Đổng Từ, giao cô cho vệ sĩ, cúi đầu nói nhỏ bên tai: "Lát nữa anh về."
Ngay trong hoàn cảnh khẩn trương thế này mà anh vẫn giữ thái độ thờ ơ, hệt như hứa tối nay sẽ về nhà ăn cơm, đơn giản nhưng đủ trấn an Đổng Từ.
Đổng Từ phục vị đại thiếu gia này sát đất, bật cười không thành tiếng.
Trần đời có mấy ai được như anh, cho dù bị bắt gian.
Khác với sự yên tĩnh bên đây, Cố phu nhân đang gấp đỏ cả mắt.
Bà ta trơ mắt nhìn Bùi Tứ Trăn đưa người đi mà không dám cản, trị an đúng là một lũ vô dụng!
Người bên bà ta cứ kêu rồi rên, trong khi thiếu mất hai người cũng không biết. Đợi đám nhân viên an ninh nằm lê lếch khắp nơi, vẻ tươi cười trên mặt Cố phu nhân cũng biến mất.
Bà ta muốn đến gần Bùi Tứ Trăn, nhưng mới bước được một bước đã bị vệ sĩ ngăn lại, Bùi Tứ Trăn ra hiệu, người nọ mới thu tay.
Cố phu nhân trấn định, đứng cách anh nửa bước, hạ giọng nói: "Hy vọng Bùi đại thiếu không ngây thơ cho rằng chỉ cần không có ai ở đây thì không có ảnh chụp, cậu đâu thể yêu đương vụn trộm với con dâu tôi rồi coi nó như chưa từng xảy ra?"
Bùi Tứ Trăn vuốt tóc trán ra sau, để lộ sườn mặt hoàn mỹ, giọng mất kiên nhẫn: "Nể mặt cụ Cố nên tôi mới gọi bà một tiếng Cố phu nhân, nhưng nếu bà cứ ở đây nói hươu nói vượn thì cái danh Cố phu nhân chưa tới phiên bà ngồi đâu."
Rõ ràng câu này không đủ tính uy hiếp, nhưng vì nó phát ra từ miệng của Bùi Tứ Trăn nên sức đe dọa cực kì cao, anh nói được làm được.
Không có khả năng!
Cố phu nhân cười gượng: "Bùi đại thiếu, cậu đừng uy hiếp tôi, nếu cậu đã dám làm chuyện này thì nhược điểm của cậu đã vào tay tôi rồi."
"Chắc chứ?"
"Không có ảnh thì khách sạn vẫn còn camera."
Cố phu nhân nhìn bóng Đổng Từ rời đi, bà ta cười lạnh: "Con dâu tôi không nói cho cậu biết đây là khách sạn của nhà họ Cố sao? Cô ta dám vụn trộm với đàn ông ngay tại khách sạn của chồng mình, nhà họ Đổng mang tiếng học thức nhưng nề nếp thật khiến tôi mở rộng tầm mắt."
Âm lượng vừa đủ để Đổng Từ nghe được, bà ta muốn lăng mạ cô, hàm ý nói cô là người không ra gì. Nhưng Đổng Từ thừa biết Cố phu nhân đang nói khích, khích cô tự lộ mặt trước đám đông, và đó sẽ là chứng cứ chứng minh chuyện cô yêu đương lén lút.
Đổng Từ đâu ngu tới mức đó, thẳng bước đi luôn.
Cố phu nhân nhìn bóng cô khuất dạng, sắc mặt đột nhiên khó coi, tay nắm thành quyền.
Bùi Tứ Trăn khoanh tay nhìn bà ta, lạnh giọng nói: "Tất cả mọi người đều biết cậu con trai thông minh của bà có con riêng, nề nếp nhà mình còn lo chưa xong mà đã chỏ mỏ nói người khác?"
Câu này vừa hay đâm trúng lòng tự trọng của Cố phu nhân, nếu đổi thành người khác, chắc bà ta đã trở mặt từ lâu, nhưng đối phương lại là Bùi Tứ Trăn.
Bà ta nén giận, cất giọng ôn hòa, dùng âm lượng đủ để hai người nghe: "Bùi đại thiếu đừng giận, việc xấu trong nhà không nên để quá nhiều người biết, người chụp ảnh ban nãy chỉ là trợ lý của Cố gia, chứ tôi nào dám mời phóng viên, càng không dám phao tin bậy bạ."
"Chỉ cần Bùi đại thiếu đồng ý bồi thường."
"Bồi thường?"
"Tôi không đòi hỏi nhiều, nhưng trước tiên, tôi muốn lấy chức Phó chủ tịch." Cố phu nhân khẽ cười, ánh mắt khó nén tham lam.
Đã có "Trước" thì đương nhiên phải có "Sau", lợi dụng triệt để.
Bùi Tứ Trăn nhướng mày, không ngạc nhiên chút nào.
Từ nhỏ đến lớn, ai cũng thiếu chứ người muốn lấy lòng anh là không bao giờ thiếu. Thành ra, Bùi Tứ Trăn đã sớm quen với đủ loại sắc thái nịnh bợ.
Nhưng đây là lần đầu tiên anh gặp cảnh bán con dâu.
Muốn luyện tới trình vô liêm sỉ như vậy đâu phải dễ, Bùi Tứ Trăn nhẹ giọng: "Tôi chẳng những không bồi thường cho bà mà còn khiến bà thân bại danh liệt. Ba năm trước, hạng mục viện nhân ái đang thi công thì gặp tình trạng sụp lún bất thường, hồ sơ năm đó tôi còn giữ một bản."
Giọng Bùi Tứ Trăn lạnh lẽo như vực sâu, làm Cố phu nhân nghe như sét đánh ngang tai dù trong lòng đã có dự tính.
Bà ta cứng người, trợn mắt nhìn anh.
"Cậu... sao cậu biết, không, cậu không uy hiếp tôi được đâu, án kết thúc rồi, không liên quan gì tới tôi hết."
"Ồ, vậy bà cứ thoải mái cản tôi."
"Cậu..."
"Sau đó tôi sẽ gọi cho quỹ đầu tư, sẵn báo cảnh sát một thể, còn chuyện ngồi tù bao nhiêu năm thì phải xem luật sư của Cố phu nhân giỏi đến đâu. À không, khi đó bà làm gì còn cái danh Cố phu nhân."
Trên người Bùi Tứ Trăn chỉ vắt đúng một chiếc khăn, chân mang dép lê, tóc ướt dầm dề, trông thảm hại vô cùng, hoàn toàn khác xa dáng vẻ tự phụ thường thấy, nhưng khí thế ngạo mạn luôn toát ra từ sâu trong xương cốt.
Tuy cách nói chuyện vô cùng mềm mỏng, nhưng phong thái vẫn cao hơn người khác một bậc, dù hoàn cảnh có ra sao cũng chẳng để ai vào mắt.
Đâu chỉ liều lĩnh, phải nói là quá kiêu ngạo!
Toàn thân Cố phu nhân phát run, nhưng sợ nhiều hơn giận. Nếu gặp kẻ khác uy hiếp, còn lâu bà ta mới sợ, nhưng người đàn ông này là Bùi Tứ Trăn, không nói nhà họ Bùi, chỉ cần một trong hai nhà Lý hoặc Lê nắm thóp thôi cũng đủ dồn bà ta vào đường cùng.
Cố phu nhân quen thói lấy thế áp người nên thừa biết hậu quả ra sao.
Cố phu nhân không phải người không có đầu óc, mà ngược lại, bà ta còn khôn khéo một cách quá đáng, ngắn ngủi vài giây liền nắm rõ tình hình, thức thời nhượng bộ khi đứng trước mặt gã gian phu của cô con dâu, khí thế bay biến.
"Cậu muốn thế nào?"
"Tôi muốn bà xóa sạch đoạn camera theo dõi."
"...Được."
"Còn nữa, tôi không muốn nghe bất cứ lời đồn nào, nếu không tự gánh hậu quả." Lời Bùi Tứ Trăn nói đủ để Cố phu nhân nghe lọt, cuối cùng còn tặng thêm một câu mà ai cũng nghe được: "Đừng chắn đường tôi."
Vừa mang nghĩa đen, vừa hàm nghĩa bóng.
Rõ ràng không có ý định buông tay.
Chẳng lẽ bà ta phải giúp Bùi Tứ trăn che giấu, âm thầm bật đèn xanh cho con dâu bà ta yêu đương vụng trộm, đã vậy còn không được can thiệp?
Sắc mặt Cố phu nhân trắng bệch, bà ta lặng người tránh ra, vệ sĩ mở đường cho Bùi Tứ Trăn, mắt anh nhìn thẳng, đi luôn một mạch.
Người ở đây quay mặt nhìn nhau, không hiểu tình hình, càng không hiểu lý do tại sao mới ẩu đả đó mà nói đi liền đi.
Cố phu nhân cố lấy bình tĩnh, xem như chưa từng có chuyện xảy ra: "Tìm lầm người, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm và đã giải quyết xong xuôi. Tiền viện phí bao nhiêu cứ nói, bên tôi sẽ bồi thường cho mọi người, cực khổ rồi."
Kế hoạch hoàn hảo như vậy nhưng rốt cuộc chẳng đâu vào đâu, đến chi phí thuốc men cũng do một tay bà ta chi trả.
Cố phu nhân mệt mỏi vô cùng, nhưng may là chưa ai phát hiện, nếu xử lý đúng cách, tin tức sẽ không lộ ra ngoài do âm thanh lúc hai người nói chuyện không lớn, rất khó bị người khác nghe thấy.
Cố phu nhân hồn bay phách lạc, sau khi bảo trợ lý theo vệ sĩ Bùi Tứ Trăn tới phòng quan sát, bà ta mới biết chân mình đang run lên vì sợ.
Những tưởng chuyện của ba năm trước đã sớm trôi vào dĩ vãng, ngờ đâu lại biến thành nhược điểm, nhưng nhược điểm ấy moi từ đâu ra?
Rõ ràng Bùi Tứ Trăn đã sớm có sự chuẩn bị, căn bản không sợ chuyện phát sinh, hoàn toàn nắm rõ trong lòng bàn tay.
Nói trắng ra đây là một bàn cờ mà Bùi Tứ Trăn là người chơi, cậu ta muốn 'chơi' Cố phu nhân thế nào thì chơi, muốn 'chơi' con trai của bà ta thế nào thì con trai bà ta phải thế ấy.
Không cho phép đối phương đặt điều kiện hay bất cứ lợi thế nào.
Hôm nay Cố phu nhân đã lĩnh ngộ được bộ mặt thật của Bùi Tứ Trăn, một kẻ lòng dạ sâu độc, thủ đoạn tàn nhẫn ẩn sau vẻ ngoài của một quý công tử.
Quả thật không khác con tiện nhân Đổng Từ kia là bao.
Tương tự như chuyện bức họa, vốn tưởng đã nắm chắc phần thắng, kết quả lại bị bọn họ thay phiên nhau gài bẫy, thua hết bàn cờ.
Cố phu nhân vừa phẫn uất vừa bất lực, tâm trạng khó lòng hình dung.
Điều duy nhất có thể an ủi Cố phu nhân bây giờ là chỉ cần bà ta còn làm mẹ chồng Đồng Từ một ngày thì sớm muộn gì bà ta cũng có cách đòi cả vốn lẫn lời từ tay con nhỏ đó.
Lúc này, Cố Phương Phỉ nóng lòng chạy qua, đáng tiếc trò hay chưa thấy mà chỉ thấy Cố phu nhân dựa người vào tường.
Như thể vừa trải qua một trận chiến lớn.
"Mẹ, sao vậy, bắt được bọn họ chưa?"
"Bắt cái gì mà bắt, tại con hết đấy!"
Cố phu nhân trừng mắt nhìn con gái, Cố Phương Phỉ ngạc nhiên: "Sao tự dưng mắng con, con có làm gì đâu?"
"Nếu không phải tại con nghe gió tưởng mưa, một hai đinh ninh hai người bọn họ thì hôm nay đã không bị mọi người chê cười!"
"Chả có gì đáng cười, rõ ràng là thật..."
"Im miệng!"
Cố phu nhân quát Cố Phương Phỉ không được nói hươu nói vượn, bà ta giải thích: "Người phụ nữ đó không phải người nhà họ Cố."
"Không thể nào!"
"Con mà còn nói bậy nữa, mẹ sẽ cắt hết tiền tín dụng của con!"
"Mommy, có thấy chị ta xuống thang máy đâu..."
Cố Phương Phỉ chưa dứt lời, Cố phu nhân liền quăng cho cô ta một bạt tay, chưa bao giờ bà ta tức giận hôm nay, rốt cuộc cũng tìm được nơi phát tiết.
Cố Phương Phỉ bị đánh ngu người.
Cô ta ngẩng đầu, vẻ mặt khó tin, một người được chiều chuộng hơn hai mươi năm như cô ta đã bao giờ bị ai tát: "Mẹ dám đánh con?"
Cố phu nhân hít sâu một hơi, khắc chế cảm xúc: "Xem ra mẹ đã quá nuông chiều con nên con mới xem lời mẹ nói như gió thoảng qua tai đúng không? Bắt đầu từ hôm nay, chính
***
Nếu hỏi thói quen lợi nhất khi làm người nổi tiếng là gì, Đổng Từ sẽ trả lời: luôn giữ hình tượng.
Mỗi lần xuất hiện trước đám đông, cứ che được bao nhiêu thì che.
Kỳ thật, lúc tiếng còi báo động vang lên, phút chốc bị Bùi Tứ Trăn bế ra ngoài, cô đã quên mất một điều, mình vẫn còn là con dâu của nhà họ Cố.
Nhưng khác với 'người của công chúng', thân phận này đã ăn quá sâu vào xương tủy.
Đổng Từ debut mười năm, ngay từ vạch khởi đầu đã thuận lợi hơn người khác, nhưng mức nổi tiếng và độ nhận diện càng cao thì tai họa ngầm càng tăng theo tỉ lệ thuận, vì lẽ đó, mỗi lần ra ngoài gặp ai, cô luôn tự giác bảo vệ bản thân.
Nhưng giờ đây, do tình huống khẩn cấp mà Đổng Từ không kịp mang kính râm và khẩu trang, cô xuất hiện trong chiếc áo tắm trùm đầu, mái tóc dài che hơn nửa gương mặt, tay giấu dưới ống áo, cả cơ thể chỉ lộ đúng đôi chân trắng nõn.
Hơn nữa chỉ nhìn mỗi đôi chân thì làm gì biết cô là ai.
Tuy nhiên, lúc ánh đèn flash đột ngột lóe sáng, Đổng Từ theo bản năng quay đầu câu cổ Bùi Tứ Trăn.
Đây là phản xạ có điều kiện, cảm giác hoảng loạn cùng thái độ tín nhiệm đã thôi thúc cô dựa dẫm người đàn ông này.
Cô tin anh.
Bùi Tứ Trăn nhếch môi, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo sắc bén, nhìn đám người dưới cầu thang như nhìn trò hề.
Bảy tám trị an(^) đứng thủ tại chỗ, một người trong số đó nhanh nhẹn cầm máy, canh góc chụp liên tục, đáng tiếc đối phương được bảo vệ quá kĩ, ngoài ra còn có bốn tên vệ sĩ to con đang nhìn bọn họ chằm chằm, khiến bọn họ không dám manh động.
Sau lưng lũ phá đám là một quý phụ trẻ trung ngời ngời.
Bà ta chậm rãi bước ra, vẻ mặt xảo trá, cười nhìn Bùi Tứ Trăn định chạy xuống lầu, bao gồm người phụ nữ mà anh đang ôm chặt.
Một nam một nữ mặc áo tắm, một mang dép lê, một để chân trần, mới nhìn cũng đủ biết hai người họ vừa làm gì.
Bà ta cười như thể quyền chủ động đã về tay bà ta: "Bùi đại thiếu, do còi báo cháy báo nhầm nên tôi dẫn người lên đây báo với cậu một tiếng."
Đổng Từ nghe giọng liền biết người này là ai.
Vạn lần không ngờ tới, hóa ra là Cố phu nhân!
Đổng Từ không phải con ngốc, chuyện này không thể nào trùng hợp như vậy được, dùng đầu gối cũng biết tại sao bà mẹ chồng hám lợi của cô lại đột ngột xuất hiện. Đổng Từ bất giác nắm chặt tay Bùi Tứ Trăn, người run run.
"Đừng sợ, anh ở đây."
Bùi Tứ Trăn bình thản vỗ về tấm lưng của tiểu bảo bối, chất giọng cực nhẹ, tựa như thì thầm, nhưng lại mang một sức mạnh phi thường đủ để xoa dịu trái tim cô.
Vòng ôm này sao mà vững chãi đến thế.
Đổng Từ im lặng không nhúc nhích, càng không dám quay đầu, cô chỉ biết vùi mặt vào ngực Bùi Tứ Trăn, thử đánh cược xem anh có thể giúp cô qua ải không.
Bùi Tứ Trăn thản nhiên hỏi: "Chút chuyện nhỏ này đâu cần Cố phu nhân đích thân giải quyết?"
Cố phu nhân cười hào phóng: "Đương nhiên cần chứ, khách sạn là sản nghiệp của nhà họ Cố, nếu để Bùi đại thiếu gặp chuyện bất trắc thì khác nào chúng tôi mang danh không làm tròn bổn phận."
"Nếu đã biết rõ thân phận của tôi vậy tại sao còn dẫn phóng viên tới?"
Bùi Tứ Trăn giương cằm, nhíu mi, anh nhìn lướt qua người thanh niên đang chụp lấy chụp để: "Cậu dám chụp người phụ nữ của tôi?"
Âm giọng không tồn tại cảm xúc nhưng mắt không khác gì viên đạn, tim người thanh niên cao gầy như bị ai bóp mạnh, hai tay cứng đờ, giây tiếp theo, máy ảnh liền bị đối phương tóm lấy.
Tên vệ sĩ da đen giật phắt chiếc máy ảnh từ tay anh ta, mấy gã trị an định sấn tới cướp lại, nhưng xin lỗi, bọn họ chưa đủ trình!
Vệ sĩ của nhà họ Bùi đều là những người đã qua huấn luyện, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với đám trị an khách sạn.
Bọn vệ sĩ xuống tay mau lẹ, ra đòn tàn nhẫn, cho dù nhân lực chỉ bằng nửa hiện tại thì bảy tám tên trị an ở đây cũng không phải đối thủ của bọn họ, chớp mắt đã không còn chiếc máy ảnh nào.
Vệ sĩ thành thạo rút cuộn phim, người thanh niên vội vồ tới, vệ sĩ thuận tay cho anh ta một đấm ngay bụng.
Cú đấm đau đến mức làm anh ta ngã nhào xuống đất, kêu la thảm thiết.
Cố phu nhân thấy trận bắt gian không thuận lợi như bà ta nghĩ, dù người bị bắt gian là Bùi đại thiếu nhưng dẫu sao vẫn là bắt gian, bà ta phải là người nắm quyền chủ động mới đúng. Nhưng không ngờ... thái độ của Bùi Tứ Trăn lại ngang ngược như vậy, bà ta còn chưa động thủ mà đối phương đã ra tay trước.
Bảy tám trị an không lấy được mấy ảnh, còn bị quật mấy phát.
Đến góc áo của tên đại thiếu gia này còn không đụng nổi, huống chi là người phụ Bùi Tứ Trăn đang ôm.
Toàn cảnh hỗn loạn, không ai rảnh quan tâm chuyện khác.
Bùi Tứ Trăn thả Đổng Từ xuống, anh cởi áo tắm ngoài, trần tụi nửa người trên, chỉ chừa lại mảnh khăn vắt ngang hông.
Đổng Từ chưa kịp ngẩng đầu thì sắc trắng đã che khuất mắt cô, còn bị ai đó quấn chặt, tách khỏi tình hình lộn xộn bên ngoài. Phía sau là khuôn ngực rắn chắc luôn để cô dựa vào, vô tình tạo thành ô dù(*) chống lưng. (*) Chỉ người có chỗ để dựa dẫm, nhờ vả.
Giọng nói trấn định xuyên qua tai: "Đưa cô ấy về phòng, đừng để ai động tới cô ấy."
Bùi Tứ Trăn đỡ vai Đổng Từ, giao cô cho vệ sĩ, cúi đầu nói nhỏ bên tai: "Lát nữa anh về."
Ngay trong hoàn cảnh khẩn trương thế này mà anh vẫn giữ thái độ thờ ơ, hệt như hứa tối nay sẽ về nhà ăn cơm, đơn giản nhưng đủ trấn an Đổng Từ.
Đổng Từ phục vị đại thiếu gia này sát đất, bật cười không thành tiếng.
Trần đời có mấy ai được như anh, cho dù bị bắt gian.
Khác với sự yên tĩnh bên đây, Cố phu nhân đang gấp đỏ cả mắt.
Bà ta trơ mắt nhìn Bùi Tứ Trăn đưa người đi mà không dám cản, trị an đúng là một lũ vô dụng!
Người bên bà ta cứ kêu rồi rên, trong khi thiếu mất hai người cũng không biết. Đợi đám nhân viên an ninh nằm lê lếch khắp nơi, vẻ tươi cười trên mặt Cố phu nhân cũng biến mất.
Bà ta muốn đến gần Bùi Tứ Trăn, nhưng mới bước được một bước đã bị vệ sĩ ngăn lại, Bùi Tứ Trăn ra hiệu, người nọ mới thu tay.
Cố phu nhân trấn định, đứng cách anh nửa bước, hạ giọng nói: "Hy vọng Bùi đại thiếu không ngây thơ cho rằng chỉ cần không có ai ở đây thì không có ảnh chụp, cậu đâu thể yêu đương vụn trộm với con dâu tôi rồi coi nó như chưa từng xảy ra?"
Bùi Tứ Trăn vuốt tóc trán ra sau, để lộ sườn mặt hoàn mỹ, giọng mất kiên nhẫn: "Nể mặt cụ Cố nên tôi mới gọi bà một tiếng Cố phu nhân, nhưng nếu bà cứ ở đây nói hươu nói vượn thì cái danh Cố phu nhân chưa tới phiên bà ngồi đâu."
Rõ ràng câu này không đủ tính uy hiếp, nhưng vì nó phát ra từ miệng của Bùi Tứ Trăn nên sức đe dọa cực kì cao, anh nói được làm được.
Không có khả năng!
Cố phu nhân cười gượng: "Bùi đại thiếu, cậu đừng uy hiếp tôi, nếu cậu đã dám làm chuyện này thì nhược điểm của cậu đã vào tay tôi rồi."
"Chắc chứ?"
"Không có ảnh thì khách sạn vẫn còn camera."
Cố phu nhân nhìn bóng Đổng Từ rời đi, bà ta cười lạnh: "Con dâu tôi không nói cho cậu biết đây là khách sạn của nhà họ Cố sao? Cô ta dám vụn trộm với đàn ông ngay tại khách sạn của chồng mình, nhà họ Đổng mang tiếng học thức nhưng nề nếp thật khiến tôi mở rộng tầm mắt."
Âm lượng vừa đủ để Đổng Từ nghe được, bà ta muốn lăng mạ cô, hàm ý nói cô là người không ra gì. Nhưng Đổng Từ thừa biết Cố phu nhân đang nói khích, khích cô tự lộ mặt trước đám đông, và đó sẽ là chứng cứ chứng minh chuyện cô yêu đương lén lút.
Đổng Từ đâu ngu tới mức đó, thẳng bước đi luôn.
Cố phu nhân nhìn bóng cô khuất dạng, sắc mặt đột nhiên khó coi, tay nắm thành quyền.
Bùi Tứ Trăn khoanh tay nhìn bà ta, lạnh giọng nói: "Tất cả mọi người đều biết cậu con trai thông minh của bà có con riêng, nề nếp nhà mình còn lo chưa xong mà đã chỏ mỏ nói người khác?"
Câu này vừa hay đâm trúng lòng tự trọng của Cố phu nhân, nếu đổi thành người khác, chắc bà ta đã trở mặt từ lâu, nhưng đối phương lại là Bùi Tứ Trăn.
Bà ta nén giận, cất giọng ôn hòa, dùng âm lượng đủ để hai người nghe: "Bùi đại thiếu đừng giận, việc xấu trong nhà không nên để quá nhiều người biết, người chụp ảnh ban nãy chỉ là trợ lý của Cố gia, chứ tôi nào dám mời phóng viên, càng không dám phao tin bậy bạ."
"Chỉ cần Bùi đại thiếu đồng ý bồi thường."
"Bồi thường?"
"Tôi không đòi hỏi nhiều, nhưng trước tiên, tôi muốn lấy chức Phó chủ tịch." Cố phu nhân khẽ cười, ánh mắt khó nén tham lam.
Đã có "Trước" thì đương nhiên phải có "Sau", lợi dụng triệt để.
Bùi Tứ Trăn nhướng mày, không ngạc nhiên chút nào.
Từ nhỏ đến lớn, ai cũng thiếu chứ người muốn lấy lòng anh là không bao giờ thiếu. Thành ra, Bùi Tứ Trăn đã sớm quen với đủ loại sắc thái nịnh bợ.
Nhưng đây là lần đầu tiên anh gặp cảnh bán con dâu.
Muốn luyện tới trình vô liêm sỉ như vậy đâu phải dễ, Bùi Tứ Trăn nhẹ giọng: "Tôi chẳng những không bồi thường cho bà mà còn khiến bà thân bại danh liệt. Ba năm trước, hạng mục viện nhân ái đang thi công thì gặp tình trạng sụp lún bất thường, hồ sơ năm đó tôi còn giữ một bản."
Giọng Bùi Tứ Trăn lạnh lẽo như vực sâu, làm Cố phu nhân nghe như sét đánh ngang tai dù trong lòng đã có dự tính.
Bà ta cứng người, trợn mắt nhìn anh.
"Cậu... sao cậu biết, không, cậu không uy hiếp tôi được đâu, án kết thúc rồi, không liên quan gì tới tôi hết."
"Ồ, vậy bà cứ thoải mái cản tôi."
"Cậu..."
"Sau đó tôi sẽ gọi cho quỹ đầu tư, sẵn báo cảnh sát một thể, còn chuyện ngồi tù bao nhiêu năm thì phải xem luật sư của Cố phu nhân giỏi đến đâu. À không, khi đó bà làm gì còn cái danh Cố phu nhân."
Trên người Bùi Tứ Trăn chỉ vắt đúng một chiếc khăn, chân mang dép lê, tóc ướt dầm dề, trông thảm hại vô cùng, hoàn toàn khác xa dáng vẻ tự phụ thường thấy, nhưng khí thế ngạo mạn luôn toát ra từ sâu trong xương cốt.
Tuy cách nói chuyện vô cùng mềm mỏng, nhưng phong thái vẫn cao hơn người khác một bậc, dù hoàn cảnh có ra sao cũng chẳng để ai vào mắt.
Đâu chỉ liều lĩnh, phải nói là quá kiêu ngạo!
Toàn thân Cố phu nhân phát run, nhưng sợ nhiều hơn giận. Nếu gặp kẻ khác uy hiếp, còn lâu bà ta mới sợ, nhưng người đàn ông này là Bùi Tứ Trăn, không nói nhà họ Bùi, chỉ cần một trong hai nhà Lý hoặc Lê nắm thóp thôi cũng đủ dồn bà ta vào đường cùng.
Cố phu nhân quen thói lấy thế áp người nên thừa biết hậu quả ra sao.
Cố phu nhân không phải người không có đầu óc, mà ngược lại, bà ta còn khôn khéo một cách quá đáng, ngắn ngủi vài giây liền nắm rõ tình hình, thức thời nhượng bộ khi đứng trước mặt gã gian phu của cô con dâu, khí thế bay biến.
"Cậu muốn thế nào?"
"Tôi muốn bà xóa sạch đoạn camera theo dõi."
"...Được."
"Còn nữa, tôi không muốn nghe bất cứ lời đồn nào, nếu không tự gánh hậu quả." Lời Bùi Tứ Trăn nói đủ để Cố phu nhân nghe lọt, cuối cùng còn tặng thêm một câu mà ai cũng nghe được: "Đừng chắn đường tôi."
Vừa mang nghĩa đen, vừa hàm nghĩa bóng.
Rõ ràng không có ý định buông tay.
Chẳng lẽ bà ta phải giúp Bùi Tứ trăn che giấu, âm thầm bật đèn xanh cho con dâu bà ta yêu đương vụng trộm, đã vậy còn không được can thiệp?
Sắc mặt Cố phu nhân trắng bệch, bà ta lặng người tránh ra, vệ sĩ mở đường cho Bùi Tứ Trăn, mắt anh nhìn thẳng, đi luôn một mạch.
Người ở đây quay mặt nhìn nhau, không hiểu tình hình, càng không hiểu lý do tại sao mới ẩu đả đó mà nói đi liền đi.
Cố phu nhân cố lấy bình tĩnh, xem như chưa từng có chuyện xảy ra: "Tìm lầm người, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm và đã giải quyết xong xuôi. Tiền viện phí bao nhiêu cứ nói, bên tôi sẽ bồi thường cho mọi người, cực khổ rồi."
Kế hoạch hoàn hảo như vậy nhưng rốt cuộc chẳng đâu vào đâu, đến chi phí thuốc men cũng do một tay bà ta chi trả.
Cố phu nhân mệt mỏi vô cùng, nhưng may là chưa ai phát hiện, nếu xử lý đúng cách, tin tức sẽ không lộ ra ngoài do âm thanh lúc hai người nói chuyện không lớn, rất khó bị người khác nghe thấy.
Cố phu nhân hồn bay phách lạc, sau khi bảo trợ lý theo vệ sĩ Bùi Tứ Trăn tới phòng quan sát, bà ta mới biết chân mình đang run lên vì sợ.
Những tưởng chuyện của ba năm trước đã sớm trôi vào dĩ vãng, ngờ đâu lại biến thành nhược điểm, nhưng nhược điểm ấy moi từ đâu ra?
Rõ ràng Bùi Tứ Trăn đã sớm có sự chuẩn bị, căn bản không sợ chuyện phát sinh, hoàn toàn nắm rõ trong lòng bàn tay.
Nói trắng ra đây là một bàn cờ mà Bùi Tứ Trăn là người chơi, cậu ta muốn 'chơi' Cố phu nhân thế nào thì chơi, muốn 'chơi' con trai của bà ta thế nào thì con trai bà ta phải thế ấy.
Không cho phép đối phương đặt điều kiện hay bất cứ lợi thế nào.
Hôm nay Cố phu nhân đã lĩnh ngộ được bộ mặt thật của Bùi Tứ Trăn, một kẻ lòng dạ sâu độc, thủ đoạn tàn nhẫn ẩn sau vẻ ngoài của một quý công tử.
Quả thật không khác con tiện nhân Đổng Từ kia là bao.
Tương tự như chuyện bức họa, vốn tưởng đã nắm chắc phần thắng, kết quả lại bị bọn họ thay phiên nhau gài bẫy, thua hết bàn cờ.
Cố phu nhân vừa phẫn uất vừa bất lực, tâm trạng khó lòng hình dung.
Điều duy nhất có thể an ủi Cố phu nhân bây giờ là chỉ cần bà ta còn làm mẹ chồng Đồng Từ một ngày thì sớm muộn gì bà ta cũng có cách đòi cả vốn lẫn lời từ tay con nhỏ đó.
Lúc này, Cố Phương Phỉ nóng lòng chạy qua, đáng tiếc trò hay chưa thấy mà chỉ thấy Cố phu nhân dựa người vào tường.
Như thể vừa trải qua một trận chiến lớn.
"Mẹ, sao vậy, bắt được bọn họ chưa?"
"Bắt cái gì mà bắt, tại con hết đấy!"
Cố phu nhân trừng mắt nhìn con gái, Cố Phương Phỉ ngạc nhiên: "Sao tự dưng mắng con, con có làm gì đâu?"
"Nếu không phải tại con nghe gió tưởng mưa, một hai đinh ninh hai người bọn họ thì hôm nay đã không bị mọi người chê cười!"
"Chả có gì đáng cười, rõ ràng là thật..."
"Im miệng!"
Cố phu nhân quát Cố Phương Phỉ không được nói hươu nói vượn, bà ta giải thích: "Người phụ nữ đó không phải người nhà họ Cố."
"Không thể nào!"
"Con mà còn nói bậy nữa, mẹ sẽ cắt hết tiền tín dụng của con!"
"Mommy, có thấy chị ta xuống thang máy đâu..."
Cố Phương Phỉ chưa dứt lời, Cố phu nhân liền quăng cho cô ta một bạt tay, chưa bao giờ bà ta tức giận hôm nay, rốt cuộc cũng tìm được nơi phát tiết.
Cố Phương Phỉ bị đánh ngu người.
Cô ta ngẩng đầu, vẻ mặt khó tin, một người được chiều chuộng hơn hai mươi năm như cô ta đã bao giờ bị ai tát: "Mẹ dám đánh con?"
Cố phu nhân hít sâu một hơi, khắc chế cảm xúc: "Xem ra mẹ đã quá nuông chiều con nên con mới xem lời mẹ nói như gió thoảng qua tai đúng không? Bắt đầu từ hôm nay, chính
Bình luận facebook