Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4: - Kiên Nhẫn
Editor – Tử Dương
***
Giọng điệu không khách khí như vậy đối với một bữa tiệc lớn mà nói quả thật vô cùng chói tai.
Mấy vị khách vui đùa quá trớn lúc nãy bị mất mặt nên không dám ho he gì thêm, đành hậm hực cười làm lành: "Vâng... vâng... đúng là như vậy..."
Ngay cả khách khứa cũng không nể mặt, ai bảo người ta là con trời, nói chuyện phách lối như vậy còn cần lý do sao?
Nhưng trong lòng lại không khỏi nói thầm, vận may của nhà họ Đổng đột nhiên ập tới, tự dưng lòi ra một núi dựa vững chắc.
Về sau những lời cười cợt thế này sợ là không thể nói nữa.
Cố Diễm Sinh cũng ngạc nhiên, nhẹ giọng cảm khái: "Thì ra là Bùi tiên sinh, hoàn toàn khác khác xa những gì mà báo chí hay viết, thật biết nhìn người."
Đổng Từ cười cười, cách nói này quả thật mới mẻ.
Dư quang trong mắt Bùi Tứ Trăn quét qua Đổng Từ đang châu đầu ghé tai với Cố Diễm Sinh, ánh mắt lạnh đi.
Người vui nhất vẫn là Lê Mẫn.
Lâu rồi bà không gặp đứa cháu ngoại này, bèn bước tới đánh vài cái lên tay anh, "Thiên Tứ, con còn biết đường về à!"
Thiên Tứ là nhũ danh.
Dám lấy tên mụ như vậy, cũng đủ thấy trong nhà cưng chiều đứa cháu này cỡ nào.
Nếu so về cấp bậc, ở nhà họ Lý còn như thế, qua nhà họ Bùi chắc không cần phải nói nữa, người ta ngậm muỗng vàng, còn anh ngoạm luôn cả tòa kim sơn.
Sắc mặt Bùi Tứ Trăn hòa hoãn, gọi một tiếng "Mợ" rồi nói: "Con đi chúc thọ ông ngoại trước."
Đáy mắt Lê Mẫn từ đầu đến cuối đều là ý cười, nhưng ngoài miệng lại hừ nhẹ: "Mợ biết ngay mà, con chỉ xem mợ như người qua đường."
"Không có mà mợ..."
"Được rồi, mợ giỡn thôi, mợ biết ông nội con không dễ gì mà cho con về đây, ông ấy lo cho con còn hơn thăm tù nữa."
Lê Mẫn nói như đang giận lắm vậy, nhưng người khác lại ngầm hiểu là bà đang khoe khoang, ai mà không biết ông nội của Bùi Tứ Trăn?
Đó chính là Bùi Kinh Thế!
Bây giờ thật không biết nên gọi đại gia tộc này là gì, ở nước ngoài có rất nhiều nhánh nhưng nổi tiếng nhất vẫn là Bùi thị.
Gia tộc Bùi thị có thể nổi tiếng như ngày hôm nay không thể không kể đến Bùi Kinh Thế.
Cả đời ông là cả một truyền kỳ, từ tài năng đến thành tựu nhiều không kể hết, của cải chẳng qua chỉ là một con số dùng để tiêu pha.
Đứa cháu được Bùi Kinh Thế, người đã qua tuổi cửu tuần thương yêu nhất đồng nghĩa với việc gì?
Tất cả khách khứa ở đây đều ngầm hiểu nhưng không nói ra, rốt cuộc người thừa kế chính thống của Bùi thị vốn đã không còn là chuyện bí mật.
Hai mợ cháu có mối quan hệ tốt, Lê Mẫn nói vài câu thân thiết xong liền giới thiệu đứa cháu ngoại trai này cho mọi người biết mặt.
Tư thái của bà vô cùng kiêu ngạo: "Thằng Thiên Tứ này từ nhỏ do một tay tôi nuôi lớn, nói là cháu nhưng thật ra lại giống con ruột hơn. Sau này bị ông nội nó cướp mất, hơn phân nửa thời gian đều ở nước ngoài, khó khăn lắm mới về đây được một chuyến, lúc trước toàn bám dính ông nội nó."
Lê Mẫn hài hước nói, các khách khứa cũng cười theo.
Cuối cùng còn phá lệ giới thiệu Đổng Từ: "Con xem, đây là đứa con gái nuôi mợ mới nhận, về sau chính là người một nhà, con không được ức hiếp con bé đâu đấy."
Tuy nói với Bùi Tứ Trăn nhưng đại ý là đang nói cho mọi người nghe, cho dù là nửa giỡn cũng không có ai dám cười cợt.
Trên thực tế, đêm nay Đổng Từ quá nổi bật, đại đa số đều biết mặt, biết luôn cả người sẽ chống lưng cho cô.
Đến nước này rồi, chỉ có kẻ ngu mới không biết chạy theo hướng gió nào.
Bùi Tứ Trăn nhìn Đổng Từ, bốn mắt chạm nhau, nhìn chằm chằm không nhúc nhích, đôi mắt sắc bén như muốn xuyên thẳng vào linh hồn cô.
Tầm mắt tạm dừng hồi lâu, trong lòng Đổng Từ bắt đầu cảm thấy bộp chộp, thiết nghĩ con hổ này một khi đã muốn cắn người rồi không còn con đường nào có thể cứu vãn được nữa.
Cũng may trước khi mọi người kịp nghi ngờ, anh lại chuyển mắt: "Nếu là người một nhà, con sẽ tận lực giúp đỡ."
Không một câu dư thừa, âm giọng trước sau vẫn lãnh đạm như cũ, khí thế không để ai vào mắt.
Những người ở đây tập mãi thành quen, chỉ cho là lời khách sáo.
Đương nhiên, có thể khiến cho thằng nhãi trời đánh này khách sáo cũng đã nể mặt lắm rồi.
Đổng Từ mặt ngoài xấu hổ lễ phép mỉm cười nhưng trong lòng lại như trút được gánh nặng.
Thái độ này rơi vào tầm ngắm của Lê Mẫn, tinh quang khẽ lướt, cười chuyển đề tài, muốn đuổi đứa cháu ngoại này đi.
"Được rồi, chỗ này không cần con nữa, đi tìm cậu của con đi. Ông ấy đang tiếp thị trưởng Chu, con gái nhà đó cũng được lắm."
Một vị phu nhân bên cạnh trêu ghẹo: "Tối nay không chỉ có tiểu thư nhà họ Chu mà còn có rất nhiều người khác, chủ tịch Lê phải giới thiệu công bằng nha."
Lê Mẫn cười ha ha: "Mọi người nói gì thế, muốn cắt Thiên Tứ thành mấy lát sao."
Chung quanh lại ùa lên tiếng cười, chỉ có Đổng Từ là cúi đầu nhìn vòng tay như đang suy tư chuyện gì đó.
Đêm nay tuy nói là gia yến nhưng khách khứa lại tới không ít, chỉ riêng nhà họ Cố thôi cũng đã bốn năm người. Cứ hễ ai mà có con gái đủ tuổi đều dẫn theo, không có con gái thì dẫn theo cháu ngoại hoặc cháu nội.
Nếu không có thì đành trơ mắt xem náo nhiệt.
"Nghe nói người thừa kế của gia tộc Bùi thị còn chưa đến ba mươi tuổi!"
"Là Bùi thị đó sao?"
"Bà nhắm có bao nhiêu cái Bùi thị? Mấy năm trước nhà bọn họ kiện tụng tài sản, đám Hoa kiều là kẻ được lợi nhiều nhất chăng?"
"Gia tài bạc tỉ đó dù rơi vào nhà nào cũng sóng gió như phim, không, thậm chí còn long trời lỡ đất hơn cả phim."
"Gừng càng già càng cay..."
Trường hợp này, mấy cái tin vịt vẫn thịnh hành nhất.
Mọi người cô một lời tôi một câu, miêu tả người thừa kế Bùi thị sống động như thật. Anh là người được ông nội dốc lòng bồi dưỡng, năng lực xuất chúng như thế nào, thủ đoạn lợi hại ra sao, chỉ trong vòng năm năm ngắn ngủi đã đứng vững gót chân trong hội đồng quản trị, đao to búa lớn, hô mưa gọi gió...
Ai nghe xong cũng nóng lòng mong mỏi.
Cố Phương Phỉ là một trong số đó.
Cô ta lúc đầu chỉ có tám phần nhiệt tình, nhưng khi nghe những người này tán thưởng, cộng thêm với vẻ mặt si mê của mấy chị em khác, cái tám phần đó lập tức biến thành mười phần, ngoài mặt cười giỡn nhưng cúi đầu lại liếc nhìn Bùi Tứ Trăn đang đứng cách đó không xa.
Đàn ông chân dài vai rộng, thần thái lạnh lùng, chỉ cần thong dong đứng đó thôi cũng đã hấp dẫn vô số sự chú ý của người khác.
Cố Phương Phỉ hồi mắt, vào toilet dặm lại lớp phấn, luyện tập nụ cười tươi như hoa không biết bao nhiêu lần trong gương mới ung dung bước tới: "Anh Bùi."
Bùi Tứ Trăn dường như không nghe thấy, tùy ý dùng đầu ngón tay miết lên thành ly, một sự lay động rất nhỏ... ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm vào hướng nào đó trong buổi tiệc, xoáy thẳng vào đám người Cố Diễm Sinh, ánh mắt sâu thẳm.
Đầu bên Cố Diễm Sinh lại không phát hiện, vẫn cười nói với mọi người, sau đó cúi đầu thì thầm gì đó bên tai Đổng Từ, hai người nhìn nhau cười, tư thái vô cùng thân mật.
Bùi Tứ Trăn kiên nhẫn đứng đây, nụ cười bên môi quái lạ, tròng mắt anh ẩn nhẫn sự tức giận.
Sự tức giận này, chỉ bằng cú đâm xe lúc nãy thôi vẫn không đủ hả dạ.
Bên tai vẫn là tiếng người phụ nữ đó: "Anh Bùi, rượu đổ rồi kìa."
Suy nghĩ của Bùi Tứ Trăn bị cắt ngang, lạnh lùng chuyển mắt: "Cô gọi tôi là gì?"
Cố Phương Phỉ ngây ngẩn, so về vẻ ngây thơ, Cố Phương Phỉ vẫn chưa đủ trình, cô ta nở nụ cười, giọng hoạt bát: "Chủ tịch Lê chẳng phải vừa nhận chị dâu em làm con gái nuôi sao, bốn bỏ năm lên tính ra em cũng là em gái anh."
"Xin lỗi cô Cố, tôi là con một, không có em gái."
Bùi Tứ Trăn nói thẳng, thậm chí chẳng buồn liếc mắt nhìn Cố Phương Phỉ một cái, anh chỉ xin mấy vị trưởng bối thứ lỗi anh không tiếp được.
Cố Phương Phỉ bị bỏ rơi, chỉ chừa lại trên đất vài giọt rượu vang tím, vừa đồi bại lại khó coi.
Cô ta trước giờ có khi nào chịu nhục như thế, điều duy nhất có thể an ủi cô ta ít ra vẫn còn nói được hai câu.
So với những người vẫn chưa nói được câu nào vẫn còn tốt chán.
Cố Phương Phỉ miễn cưỡng an ủi bản thân, lại nhìn thoáng qua hướng đi của Bùi Tứ Trăn, vẻ mặt anh mất kiên nhẫn, tay cầm điện thoại, bước chân vội vàng.
Chẳng lẽ có chuyện gì quan trọng?
Chuyện đó thì không biết nhưng riêng Đổng Từ thì đúng là đang có việc gấp, Cố Diễm Sinh tới tìm cô bảo đợi thêm chút nữa là có thể đi được rồi.
Sau khi kết hôn, mỗi lần gặp tình huống tương tự, bọn họ đều phối hợp rất ăn ý.
Tâm Cố Diễm Sinh không ở nơi này, lòng Đổng Từ cũng không ở đây, cô lười chảy thây, chỉ muốn làm một Cố thiếu phu nhân bình thường.
Trừ chuyện này ra, những thứ khác cũng xem như có chút bản lĩnh.
Mắt thấy tiệc tối sắp tàn, hai người lại không thể về chung vì Cố Diễm Sinh bị trợ lý của chủ tịch Lê giữ lại.
Là một người phụ nữ tháo vát, trợ lý cười nói: "Chủ tịch Lê sắp có một hạng mục mở bệnh viện mới, chợt nhớ bác sĩ Cố có rất nhiều kinh nghiệm trong phương diện này nên muốn mời bác sĩ qua bàn chuyện một chút, cho nên muốn mời cố bác sĩ qua đi tâm sự, biết đâu giúp được gì đó cho bệnh viện."
Nếu là hạng mục khác, căn bản không thể hấp dẫn được Cố Diễm Sinh.
Nhưng anh ta là bác sĩ, lại là một người chuyên chữa bệnh phi lợi nhuận, đối với lời đề nghị của Lê Mẫn, anh ta không thể không quan tâm.
Đổng Từ nhìn mắt Cố Diễm Sinh tỏa sáng, liền biết anh ta cảm thấy hứng thú: "Vậy anh mau đi đi, em bảo bác Trương đưa em đi cũng được."
Cố Diễm Sinh vui vẻ gật đầu: "Em đừng về muộn quá."
Mặc dù chỉ là lời nói quan tâm bình thường giữa vợ chồng với nhau, nhưng khi nói xong anh ta lại thấy hơi ngại, tựa như có hàm ý khác.
Sợ đối phương hiểu lầm, vội vàng bổ sung thêm một câu: "Không tốt cho sức khỏe."
Đổng Từ mím cười: ""Ừm, đi đi."
Mắt thấy Cố Diễm Sinh theo trợ lý rồi, Đổng Từ cũng rời khỏi buổi tiệc, ai ngờ đại đụng trúng nhân viên phục vụ.
Vốn là chuyện nhỏ nhưng cố thứ mà người nhân viên này bưng lại toàn là rượu, có hồng có trắng, ngoài ra còn có màu sắc rực rỡ của nước trái cây và nước giải khát.
"Loảng xoảng" một tiếng, Đổng Từ cảm giác trên người chợt lạnh, cúi đầu nhìn lại, lễ phục nhạt màu đã dính đầy muôn hồng nghìn tía, thảm không thể tả.
"Xin lỗi, xin lỗi!"
Nhân viên phục vụ khẩn trương đến mức không dám nhìn Đổng Từ, cúi đầu lấy khăn giấy giúp cô lau, nhưng lại chẳng có tác dụng, diện tích quá lớn.
Tai bay vạ gió như vậy, Đổng Từ không thể không giận, mi mắt nhíu chặt, đêm nay quả thật có quá nhiều thứ ngoài ý muốn.
Nhưng so với việc chỉ biết tức giận, cô vẫn nên tìm phương pháp giải quyết thì hơn: "Toilet ở đâu vậy? Gần nhất là bao xa?"
Nhân viên phục vụ nói: "Ống nước toilet hỏng rồi, phòng nghỉ ở ngay tầng trên, chi bằng cô lên đó rửa được không?"
Những buổi tiệc cao cấp đều có ít nhất vài phòng, dùng cho khách gặp chuyện hoặc muốn nghỉ ngơi.
Đổng Từ thấy cũng được, việc đầu tiên cần làm là cô phải rửa hết vết bẩn trên bộ lễ phục này, ngoại trừ bộ đồ, đến cả tay và chân cũng dính nốt.
Không nói đến việc không thể gặp người khác mà ngay chính bản thân cũng cảm thấy khó chịu.
Đổng Từ vừa gọi cho bác Trương, nhờ ông mua giúp bộ khác, vừa đi theo nhân viên phục vụ lên phòng nghỉ.
Nói là phòng nghỉ, nhưng dù sao vẫn là khách sạn năm sao cao cấp, bên trong có đầy đủ tất cả mọi thứ. Đổng Từ quét chiếc thẻ mà nhân viên đưa cho, sau khi bước vào còn không quên khóa trái cửa, đề phòng gặp người lạ lại xấu hổ không biết làm sao.
Cô cởi giày, cởi lễ phục.
Cởi giày thì dễ, cởi lễ phục lại không dễ như vậy.
Đổng Từ không có trợ lý, cũng không có người giúp việc, hoàn toàn phải dựa vào lực tay, trông có vẻ vụng về, hơn nữa còn khiến cánh tay đau nhức.
Đổng Từ đang định rút tay lại thì lại bị một đôi tay khác nắm lấy, lực mạnh đến độ cả người cô lảo đảo lùi về sau, cách lớp lễ phục chuẩn bị chạm vào vách tường lạnh như băng.
Cô kêu lên một tiếng, ngay cổ lập tức phủ độ ấm.
Lòng bàn tay thô ráp thong thả vuốt ve chiếc cổ mảnh khảnh của ai đó, bên tai vẫn là giọng nói trầm thấp quen thuộc, tuông ra từ kẽ răng: "Anh thật sự muốn bóp chết em."
***
Giọng điệu không khách khí như vậy đối với một bữa tiệc lớn mà nói quả thật vô cùng chói tai.
Mấy vị khách vui đùa quá trớn lúc nãy bị mất mặt nên không dám ho he gì thêm, đành hậm hực cười làm lành: "Vâng... vâng... đúng là như vậy..."
Ngay cả khách khứa cũng không nể mặt, ai bảo người ta là con trời, nói chuyện phách lối như vậy còn cần lý do sao?
Nhưng trong lòng lại không khỏi nói thầm, vận may của nhà họ Đổng đột nhiên ập tới, tự dưng lòi ra một núi dựa vững chắc.
Về sau những lời cười cợt thế này sợ là không thể nói nữa.
Cố Diễm Sinh cũng ngạc nhiên, nhẹ giọng cảm khái: "Thì ra là Bùi tiên sinh, hoàn toàn khác khác xa những gì mà báo chí hay viết, thật biết nhìn người."
Đổng Từ cười cười, cách nói này quả thật mới mẻ.
Dư quang trong mắt Bùi Tứ Trăn quét qua Đổng Từ đang châu đầu ghé tai với Cố Diễm Sinh, ánh mắt lạnh đi.
Người vui nhất vẫn là Lê Mẫn.
Lâu rồi bà không gặp đứa cháu ngoại này, bèn bước tới đánh vài cái lên tay anh, "Thiên Tứ, con còn biết đường về à!"
Thiên Tứ là nhũ danh.
Dám lấy tên mụ như vậy, cũng đủ thấy trong nhà cưng chiều đứa cháu này cỡ nào.
Nếu so về cấp bậc, ở nhà họ Lý còn như thế, qua nhà họ Bùi chắc không cần phải nói nữa, người ta ngậm muỗng vàng, còn anh ngoạm luôn cả tòa kim sơn.
Sắc mặt Bùi Tứ Trăn hòa hoãn, gọi một tiếng "Mợ" rồi nói: "Con đi chúc thọ ông ngoại trước."
Đáy mắt Lê Mẫn từ đầu đến cuối đều là ý cười, nhưng ngoài miệng lại hừ nhẹ: "Mợ biết ngay mà, con chỉ xem mợ như người qua đường."
"Không có mà mợ..."
"Được rồi, mợ giỡn thôi, mợ biết ông nội con không dễ gì mà cho con về đây, ông ấy lo cho con còn hơn thăm tù nữa."
Lê Mẫn nói như đang giận lắm vậy, nhưng người khác lại ngầm hiểu là bà đang khoe khoang, ai mà không biết ông nội của Bùi Tứ Trăn?
Đó chính là Bùi Kinh Thế!
Bây giờ thật không biết nên gọi đại gia tộc này là gì, ở nước ngoài có rất nhiều nhánh nhưng nổi tiếng nhất vẫn là Bùi thị.
Gia tộc Bùi thị có thể nổi tiếng như ngày hôm nay không thể không kể đến Bùi Kinh Thế.
Cả đời ông là cả một truyền kỳ, từ tài năng đến thành tựu nhiều không kể hết, của cải chẳng qua chỉ là một con số dùng để tiêu pha.
Đứa cháu được Bùi Kinh Thế, người đã qua tuổi cửu tuần thương yêu nhất đồng nghĩa với việc gì?
Tất cả khách khứa ở đây đều ngầm hiểu nhưng không nói ra, rốt cuộc người thừa kế chính thống của Bùi thị vốn đã không còn là chuyện bí mật.
Hai mợ cháu có mối quan hệ tốt, Lê Mẫn nói vài câu thân thiết xong liền giới thiệu đứa cháu ngoại trai này cho mọi người biết mặt.
Tư thái của bà vô cùng kiêu ngạo: "Thằng Thiên Tứ này từ nhỏ do một tay tôi nuôi lớn, nói là cháu nhưng thật ra lại giống con ruột hơn. Sau này bị ông nội nó cướp mất, hơn phân nửa thời gian đều ở nước ngoài, khó khăn lắm mới về đây được một chuyến, lúc trước toàn bám dính ông nội nó."
Lê Mẫn hài hước nói, các khách khứa cũng cười theo.
Cuối cùng còn phá lệ giới thiệu Đổng Từ: "Con xem, đây là đứa con gái nuôi mợ mới nhận, về sau chính là người một nhà, con không được ức hiếp con bé đâu đấy."
Tuy nói với Bùi Tứ Trăn nhưng đại ý là đang nói cho mọi người nghe, cho dù là nửa giỡn cũng không có ai dám cười cợt.
Trên thực tế, đêm nay Đổng Từ quá nổi bật, đại đa số đều biết mặt, biết luôn cả người sẽ chống lưng cho cô.
Đến nước này rồi, chỉ có kẻ ngu mới không biết chạy theo hướng gió nào.
Bùi Tứ Trăn nhìn Đổng Từ, bốn mắt chạm nhau, nhìn chằm chằm không nhúc nhích, đôi mắt sắc bén như muốn xuyên thẳng vào linh hồn cô.
Tầm mắt tạm dừng hồi lâu, trong lòng Đổng Từ bắt đầu cảm thấy bộp chộp, thiết nghĩ con hổ này một khi đã muốn cắn người rồi không còn con đường nào có thể cứu vãn được nữa.
Cũng may trước khi mọi người kịp nghi ngờ, anh lại chuyển mắt: "Nếu là người một nhà, con sẽ tận lực giúp đỡ."
Không một câu dư thừa, âm giọng trước sau vẫn lãnh đạm như cũ, khí thế không để ai vào mắt.
Những người ở đây tập mãi thành quen, chỉ cho là lời khách sáo.
Đương nhiên, có thể khiến cho thằng nhãi trời đánh này khách sáo cũng đã nể mặt lắm rồi.
Đổng Từ mặt ngoài xấu hổ lễ phép mỉm cười nhưng trong lòng lại như trút được gánh nặng.
Thái độ này rơi vào tầm ngắm của Lê Mẫn, tinh quang khẽ lướt, cười chuyển đề tài, muốn đuổi đứa cháu ngoại này đi.
"Được rồi, chỗ này không cần con nữa, đi tìm cậu của con đi. Ông ấy đang tiếp thị trưởng Chu, con gái nhà đó cũng được lắm."
Một vị phu nhân bên cạnh trêu ghẹo: "Tối nay không chỉ có tiểu thư nhà họ Chu mà còn có rất nhiều người khác, chủ tịch Lê phải giới thiệu công bằng nha."
Lê Mẫn cười ha ha: "Mọi người nói gì thế, muốn cắt Thiên Tứ thành mấy lát sao."
Chung quanh lại ùa lên tiếng cười, chỉ có Đổng Từ là cúi đầu nhìn vòng tay như đang suy tư chuyện gì đó.
Đêm nay tuy nói là gia yến nhưng khách khứa lại tới không ít, chỉ riêng nhà họ Cố thôi cũng đã bốn năm người. Cứ hễ ai mà có con gái đủ tuổi đều dẫn theo, không có con gái thì dẫn theo cháu ngoại hoặc cháu nội.
Nếu không có thì đành trơ mắt xem náo nhiệt.
"Nghe nói người thừa kế của gia tộc Bùi thị còn chưa đến ba mươi tuổi!"
"Là Bùi thị đó sao?"
"Bà nhắm có bao nhiêu cái Bùi thị? Mấy năm trước nhà bọn họ kiện tụng tài sản, đám Hoa kiều là kẻ được lợi nhiều nhất chăng?"
"Gia tài bạc tỉ đó dù rơi vào nhà nào cũng sóng gió như phim, không, thậm chí còn long trời lỡ đất hơn cả phim."
"Gừng càng già càng cay..."
Trường hợp này, mấy cái tin vịt vẫn thịnh hành nhất.
Mọi người cô một lời tôi một câu, miêu tả người thừa kế Bùi thị sống động như thật. Anh là người được ông nội dốc lòng bồi dưỡng, năng lực xuất chúng như thế nào, thủ đoạn lợi hại ra sao, chỉ trong vòng năm năm ngắn ngủi đã đứng vững gót chân trong hội đồng quản trị, đao to búa lớn, hô mưa gọi gió...
Ai nghe xong cũng nóng lòng mong mỏi.
Cố Phương Phỉ là một trong số đó.
Cô ta lúc đầu chỉ có tám phần nhiệt tình, nhưng khi nghe những người này tán thưởng, cộng thêm với vẻ mặt si mê của mấy chị em khác, cái tám phần đó lập tức biến thành mười phần, ngoài mặt cười giỡn nhưng cúi đầu lại liếc nhìn Bùi Tứ Trăn đang đứng cách đó không xa.
Đàn ông chân dài vai rộng, thần thái lạnh lùng, chỉ cần thong dong đứng đó thôi cũng đã hấp dẫn vô số sự chú ý của người khác.
Cố Phương Phỉ hồi mắt, vào toilet dặm lại lớp phấn, luyện tập nụ cười tươi như hoa không biết bao nhiêu lần trong gương mới ung dung bước tới: "Anh Bùi."
Bùi Tứ Trăn dường như không nghe thấy, tùy ý dùng đầu ngón tay miết lên thành ly, một sự lay động rất nhỏ... ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm vào hướng nào đó trong buổi tiệc, xoáy thẳng vào đám người Cố Diễm Sinh, ánh mắt sâu thẳm.
Đầu bên Cố Diễm Sinh lại không phát hiện, vẫn cười nói với mọi người, sau đó cúi đầu thì thầm gì đó bên tai Đổng Từ, hai người nhìn nhau cười, tư thái vô cùng thân mật.
Bùi Tứ Trăn kiên nhẫn đứng đây, nụ cười bên môi quái lạ, tròng mắt anh ẩn nhẫn sự tức giận.
Sự tức giận này, chỉ bằng cú đâm xe lúc nãy thôi vẫn không đủ hả dạ.
Bên tai vẫn là tiếng người phụ nữ đó: "Anh Bùi, rượu đổ rồi kìa."
Suy nghĩ của Bùi Tứ Trăn bị cắt ngang, lạnh lùng chuyển mắt: "Cô gọi tôi là gì?"
Cố Phương Phỉ ngây ngẩn, so về vẻ ngây thơ, Cố Phương Phỉ vẫn chưa đủ trình, cô ta nở nụ cười, giọng hoạt bát: "Chủ tịch Lê chẳng phải vừa nhận chị dâu em làm con gái nuôi sao, bốn bỏ năm lên tính ra em cũng là em gái anh."
"Xin lỗi cô Cố, tôi là con một, không có em gái."
Bùi Tứ Trăn nói thẳng, thậm chí chẳng buồn liếc mắt nhìn Cố Phương Phỉ một cái, anh chỉ xin mấy vị trưởng bối thứ lỗi anh không tiếp được.
Cố Phương Phỉ bị bỏ rơi, chỉ chừa lại trên đất vài giọt rượu vang tím, vừa đồi bại lại khó coi.
Cô ta trước giờ có khi nào chịu nhục như thế, điều duy nhất có thể an ủi cô ta ít ra vẫn còn nói được hai câu.
So với những người vẫn chưa nói được câu nào vẫn còn tốt chán.
Cố Phương Phỉ miễn cưỡng an ủi bản thân, lại nhìn thoáng qua hướng đi của Bùi Tứ Trăn, vẻ mặt anh mất kiên nhẫn, tay cầm điện thoại, bước chân vội vàng.
Chẳng lẽ có chuyện gì quan trọng?
Chuyện đó thì không biết nhưng riêng Đổng Từ thì đúng là đang có việc gấp, Cố Diễm Sinh tới tìm cô bảo đợi thêm chút nữa là có thể đi được rồi.
Sau khi kết hôn, mỗi lần gặp tình huống tương tự, bọn họ đều phối hợp rất ăn ý.
Tâm Cố Diễm Sinh không ở nơi này, lòng Đổng Từ cũng không ở đây, cô lười chảy thây, chỉ muốn làm một Cố thiếu phu nhân bình thường.
Trừ chuyện này ra, những thứ khác cũng xem như có chút bản lĩnh.
Mắt thấy tiệc tối sắp tàn, hai người lại không thể về chung vì Cố Diễm Sinh bị trợ lý của chủ tịch Lê giữ lại.
Là một người phụ nữ tháo vát, trợ lý cười nói: "Chủ tịch Lê sắp có một hạng mục mở bệnh viện mới, chợt nhớ bác sĩ Cố có rất nhiều kinh nghiệm trong phương diện này nên muốn mời bác sĩ qua bàn chuyện một chút, cho nên muốn mời cố bác sĩ qua đi tâm sự, biết đâu giúp được gì đó cho bệnh viện."
Nếu là hạng mục khác, căn bản không thể hấp dẫn được Cố Diễm Sinh.
Nhưng anh ta là bác sĩ, lại là một người chuyên chữa bệnh phi lợi nhuận, đối với lời đề nghị của Lê Mẫn, anh ta không thể không quan tâm.
Đổng Từ nhìn mắt Cố Diễm Sinh tỏa sáng, liền biết anh ta cảm thấy hứng thú: "Vậy anh mau đi đi, em bảo bác Trương đưa em đi cũng được."
Cố Diễm Sinh vui vẻ gật đầu: "Em đừng về muộn quá."
Mặc dù chỉ là lời nói quan tâm bình thường giữa vợ chồng với nhau, nhưng khi nói xong anh ta lại thấy hơi ngại, tựa như có hàm ý khác.
Sợ đối phương hiểu lầm, vội vàng bổ sung thêm một câu: "Không tốt cho sức khỏe."
Đổng Từ mím cười: ""Ừm, đi đi."
Mắt thấy Cố Diễm Sinh theo trợ lý rồi, Đổng Từ cũng rời khỏi buổi tiệc, ai ngờ đại đụng trúng nhân viên phục vụ.
Vốn là chuyện nhỏ nhưng cố thứ mà người nhân viên này bưng lại toàn là rượu, có hồng có trắng, ngoài ra còn có màu sắc rực rỡ của nước trái cây và nước giải khát.
"Loảng xoảng" một tiếng, Đổng Từ cảm giác trên người chợt lạnh, cúi đầu nhìn lại, lễ phục nhạt màu đã dính đầy muôn hồng nghìn tía, thảm không thể tả.
"Xin lỗi, xin lỗi!"
Nhân viên phục vụ khẩn trương đến mức không dám nhìn Đổng Từ, cúi đầu lấy khăn giấy giúp cô lau, nhưng lại chẳng có tác dụng, diện tích quá lớn.
Tai bay vạ gió như vậy, Đổng Từ không thể không giận, mi mắt nhíu chặt, đêm nay quả thật có quá nhiều thứ ngoài ý muốn.
Nhưng so với việc chỉ biết tức giận, cô vẫn nên tìm phương pháp giải quyết thì hơn: "Toilet ở đâu vậy? Gần nhất là bao xa?"
Nhân viên phục vụ nói: "Ống nước toilet hỏng rồi, phòng nghỉ ở ngay tầng trên, chi bằng cô lên đó rửa được không?"
Những buổi tiệc cao cấp đều có ít nhất vài phòng, dùng cho khách gặp chuyện hoặc muốn nghỉ ngơi.
Đổng Từ thấy cũng được, việc đầu tiên cần làm là cô phải rửa hết vết bẩn trên bộ lễ phục này, ngoại trừ bộ đồ, đến cả tay và chân cũng dính nốt.
Không nói đến việc không thể gặp người khác mà ngay chính bản thân cũng cảm thấy khó chịu.
Đổng Từ vừa gọi cho bác Trương, nhờ ông mua giúp bộ khác, vừa đi theo nhân viên phục vụ lên phòng nghỉ.
Nói là phòng nghỉ, nhưng dù sao vẫn là khách sạn năm sao cao cấp, bên trong có đầy đủ tất cả mọi thứ. Đổng Từ quét chiếc thẻ mà nhân viên đưa cho, sau khi bước vào còn không quên khóa trái cửa, đề phòng gặp người lạ lại xấu hổ không biết làm sao.
Cô cởi giày, cởi lễ phục.
Cởi giày thì dễ, cởi lễ phục lại không dễ như vậy.
Đổng Từ không có trợ lý, cũng không có người giúp việc, hoàn toàn phải dựa vào lực tay, trông có vẻ vụng về, hơn nữa còn khiến cánh tay đau nhức.
Đổng Từ đang định rút tay lại thì lại bị một đôi tay khác nắm lấy, lực mạnh đến độ cả người cô lảo đảo lùi về sau, cách lớp lễ phục chuẩn bị chạm vào vách tường lạnh như băng.
Cô kêu lên một tiếng, ngay cổ lập tức phủ độ ấm.
Lòng bàn tay thô ráp thong thả vuốt ve chiếc cổ mảnh khảnh của ai đó, bên tai vẫn là giọng nói trầm thấp quen thuộc, tuông ra từ kẽ răng: "Anh thật sự muốn bóp chết em."
Bình luận facebook