• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi (2 Viewers)

  • Chương 125

Không thể nào, không thể nào.



Cô sẽ không chết như vậy, anh không muốn cô chết, anh còn rất nhiều lời chưa nói với cô, sao cô có thể chết được.



Hô hấp của anh dừng lại 30 giây, sau đó liên tục thở dốc, giống như người lạc đường không tìm thấy phương hướng, bởi vì nhận lấy kích thích to lớn, cho nên suy nghĩ trong nhất thời vô cùng rối loạn, ngay cả năng lực suy xét bình thường cũng mất đi.



Cô ngã xuống trước mắt anh, từ trên tầng mười ngã xuống, cơn ác mộng này giống như một lời nguyền rủa, lần lượt tìm tới anh, lần lượt trình diễn.



Anh trơ mắt nhìn cô ngã xuống, nhưng không thể cứu cô.



Hàn Hàn ôm chặt Tập Bác Niên, dù sợ nhưng không khóc, chỉ vùi đầu vào trong lòng của ba, việc này đối với thằng bé, cũng là cơn ác mộng cả đời khó quên.



Khách khứa ở hiện trường thét chói tai, muốn ùa lên trên, bị bảo vệ ngăn lại.



“Trời ơi, tai nạn chết người, từ đây té xuống dưới, hẳn là chết chắc.”



“Không ngờ sự việc lại trở nên như vậy, thật đáng sợ, tôi phải về nhà, thật đáng sợ.”



Lưu tổng chủ nhân của buổi tiệc cũng kịp thời xin lỗi khách khứa, giải tán mọi người, buổi tiệc xảy ra chuyện như vậy, đã không thể tiếp tục.



Tô Lộ Di cứng nhắc cầm ly rượu thật lâu, cho đến khi dòng người chạy ra, cô mới đột nhiên lấy lại tinh thần, cũng chạy ra ngoài, lòng sợ hãi đến đi cũng chênh vênh, Mặc Tiểu Tịch ngã từ trên lầu xuống, cô ta không dám tưởng tượng bộ dạng be bét máu dưới đó.



Cô ta có nên gọi cho Thiên Dã không, cô ta sợ bây giờ cô ta không nói, cả đời anh cũng sẽ không tha thứ cho cô ta.



Ở bãi đỗ xe, cô ta lấy hết dũng khí bình tĩnh gọi điện thoại cho Thiên Dã, dừng lại 10 giây, anh mới nhấc máy: “Lộ Di, là tôi!”



“Thiên Dã..., anh tìm một chỗ ngồi xuống trước, tôi có chuyện muốn nói với anh, bây giờ lập tức tìm một chỗ ngồi xuống.” Cô ta sợ anh nghe được tin sẽ chống đỡ không nổi.



“Tôi đang ngồi, cô nói đi, chuyện gì?” Thiên Dã thờ ơ hỏi, không để ý lắm.



“Thiên Dã, Thiên Dã, anh nghe xong nhất định phải chịu đựng, Tiểu Tịch cô ấy... Cô ấy ngã từ trên lầu xuống.”



Đầu điện thoại bên kia im lặng rất lâu, giống như không có người đang nghe.



“Thiên Dã...” Tô Lộ Di dè dặt kêu một tiếng, sợ kích thích tới anh: “Anh hãy nghe tôi nói, sự việc xảy ra quá đột ngột, tất cả mọi người đều không thể đoán trước, Tập Bác Niên cũng ở đó, Tiểu Tịch ngã xuống trước mắt anh ta, anh ta cũng không có năng lực cứu cô ấy, huống chi anh đang ở bên ngoài.”



Thiên Dã cảm thấy linh hồn của mình, lúc nghe Mặc Tiểu Tịch ngã xuống lầu, cũng theo cô rơi xuống, vỡ nát.



Cơ thể tê dại đến sức lực đứng lên cũng không có, anh muốn trở về, lập tức chạy tới bên cạnh cô, cho dù cô biến thành... Biến thành... Biến thành...



Anh cũng muốn ôm cô từ trên mặt đất lạnh giá lên.



“A...” Anh hét lên đau đớn.



Tiếng hét bất ngờ, hù những người xung quanh sợ hãi, Thiên Dã thế này là sao, bọn họ bị sự khác thường của anh hù dọa, từ trước đến nay anh luôn hờ hững lạnh nhạt, bên ngoài rất ít khi diễn trò, lộ ra biểu hiện như thế, là sao.



Khách khứa trên tầng cao nhất đã được giải tán, Tận Bác Niên đột nhiên ôm Hàn Hàn điên cuồng chạy xuống lầu, có lẽ cô còn sống, có lẽ có thể cứu.



Xe cứu thương đậu đầy dưới lầu, xe cứu hỏa, xe cảnh sát đã tới hết, người vây xem bên ngoài càng ngày càng nhiều.

Lúc Tập Bác Niên chạy xuống, nhìn thấy y tá đẩy người vào trong xe cứu thương lái đi.



“Tập tổng, anh đừng quá đau buồn, nên nhanh tới bệnh viện, hai người rơi xuống trên đệm hơi, nói không chừng sẽ không chết.” Một người bạn hữu trên thương trường có lòng tốt bước ra nói với anh.



Dưới lầu, chỗ vừa rồi bọn họ rơi xuống, thật sự có bày một tấm nệm hơi lớn.



Nói vậy có thể cô không chết, trong lòng của Tập Bác Niên mừng như điên, cảm giác phấn khởi chết đi sống lại này, làm cho tim của anh kích động muốn nhảy ra ngoài.



Anh dẫn theo Hàn Hàn chạy tới bệnh viện, Mặc Tiểu Tịch và Ninh Ngữ Yên đều được đẩy vào phòng cấp cứu.



Nửa tiếng sau, Thích Tân Nhã và Ninh Hải Thành cùng tới, không biết là ai báo cho bọn họ.



Sau khi Tô Lộ Di lái xe ra ngoài, nghe người ta nói, người rơi xuống trên nệm hơi, đã đưa đi bệnh viện, vội vàng nói tin tức này cho Thiên Dã, nhưng điện thoại của anh gọi sao cũng không thông, chỉ đành đến đó trước, cô ta là người đại diện cho Mặc Tiểu Tịch, lý ra phải tới.



Ở trong bệnh viện, mấy người đã đụng mặt nhau.



“Con gái của tôi thế nào? Thế nào?” Ninh Hải Thành nghe tin Ninh Ngữ Yên rơi xuống lầu, thiếu chút nữa bễ mạch máu ngay tại chỗ, ông ta chỉ có một đứa con gái bảo bối, ông ta sẵn sàng mang tất cả mọi thứ cho cô.



“Tôi không biết.” Tập Bác Niên lạnh nhạt nói, lúc này, anh chỉ muốn lặng lẽ chờ tin, không muốn tranh chấp với người khác.



“Tập Bác Niên, nếu con gái của tôi có chuyện gì, nhà họ Ninh chúng tôi sẽ không quên như vậy đâu.” Cuối cùng Ninh Hải Thành cũng không có cách nào bình tĩnh.



“Cậu, chị họ là bị anh ta và con hồ ly tinh kia làm hại, nếu không phải hai người bọn họ đánh nhau, sau chị họ có thể rơi xuống lầu, đôi gian phu dâm phụ này, các người sẽ không chết tử tế, tôi chỉ mong cái con Mặc Tiểu Tịch kia có thể chết ngay lập tức.” Thích Tân Nhã la to, vô cùng tức giận.



Tập Bác Niên ngẩng đầu, điên cuồng rống: “Câm miệng hết cho tôi, muốn tính toán thế nào, Tập Bác Niên tôi nghênh đón tới cùng, bây giờ, im lặng cho tôi.” Bên trong đôi mắt của Tập Bác Niên đỏ ngầu, có thể hủy diệt tất cả.



Thích Tân Nhã sợ hãi trốn sau lưng Ninh Hải Thành, sợ một giây sau, sẽ bị Tập Bác Niên sẩy tay giết chết.



Ninh Hải Thành cũng không nói nữa, chống gậy ngồi vào một bên, ông ta đã hoàn toàn khơi dậy cơn giận dữ ở đáy lòng của Tập Bác Niên, thật sự muốn đấu, ông ta cũng không có bao nhiêu ưu thế.



Tập Bác Niên kéo Hàn Hàn vào lòng, khẽ vuốt tóc của thằng bé: “Có ba ở đây, Hàn Hàn đừng sợ, ngủ đi, yên tâm ngủ đi.”



Hàn Hàn từ từ nhắm mắt lại, có sự vỗ về của Tập Bác Niên, thả lỏng tâm trạng hốt hoảng, nặng nề ngủ thiếp đi, nhưng mãi đến khi ngủ, tay nhỏ bé vẫn kéo chặt quần áo của anh.



Thời gian từng phút từng phút trôi qua, cuối cùng phòng cấp cứu cũng tắt đèn.



Tập Bác Niên căng thẳng đứng dậy, chạy về phía bác sĩ: “Thế nào, Mặc Tiểu Tịch có sao không?”



“Anh không hỏi chị tôi có sao không, anh lại hỏi con hồ ly tinh kia trước, anh đúng là không có lương tâm, cậu, cậu nhìn rõ người này đi.” Thích Tân Nhã kêu lên.



“Im miệng...” Ninh Hải Thành khiển trách, hỏi bác sĩ: “Ninh Ngữ Yên thế nào?”



Bác sĩ có chút lúng túng, sau đó nói: “Đầu của hai vị tiểu thư đều bị chấn thương nghiêm trọng, bởi vì té xuống nệm hơi, chân tay và bên trong cơ thể không vấn đề gì, hiện tại còn đang hôn mê, về phần bao giờ tỉnh, có thể là ngày mai, ngày mốt, hoặc lâu hơn, tóm lại, không có giới hạn, các người nhất định phải chuẩn bị tâm lý.”



“Đây là ý gì? Có thể sẽ không tỉnh lại sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom