Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 129
Ở cửa căn hộ, anh gọi điện thoại, nhấn chuông cửa, ở bên ngoài vừa kêu vừa gõ cửa, cũng không có người trả lời, nói vậy, bọn họ thật sự không có ở nhà, đã trễ thế này, bọn họ có thể đi đâu?
Chẳng lẽ đi ăn cơm? Đi dạo phố?
Haizz, người phụ nữ Mặc Tiểu Tịch này cũng thật là, đã khuya mà còn dẫn Hàn Hàn ra ngoài, nếu bị cảm thì làm sao đây.
Anh lái xe tới nhà hàng gần căn hộ, chạy một vòng công viên, cũng không nhìn thấy Mặc Tiểu Tịch và Hàn Hàn, xem đồng hồ, gần 10h, trong lòng anh mơ hồ cảm thấy có gì đó không bình thường.
Anh lập tức gọi điện cho thuộc hạ đi tìm, bản thân cũng mở rộng phạm vi tìm kiếm.
Gọi di động cho Mặc Tiểu Tịch, vẫn thông, nhưng rất lâu cũng không có ai bắt máy, phải chăng bị rớt ở đâu đó?
Tập Bác Niên bỗng nhiên nhớ tới, sáng nay Hàn Hàn gọi điện thoại cho anh có nói, ngày nào nó và Mặc Tiểu Tịch cũng đến siêu thị mua đồ ăn, có phải hôm nay bọn họ cũng đi không.
Nhưng mà, bọn họ đi siêu thị nào, anh lấy điện thoại ra, tìm kiếm siêu thị lớn gần đây nhất, lập tức chạy về phía trước.
Anh vừa gọi điện thoại, vừa tìm kiếm, ở bên trong một chiếc xe đẩy tìm được một cái ví tiền, âm thanh từ bên trong phát ra, anh mở ra thì thấy, phía trên điện thoại nhấp nháy là số của mình, nói vậy, đúng là của Mặc Tiểu Tịch.
Tim của anh càng thắt chặt hơn, chắc chắn đã xảy ra chuyện, Mặc Tiểu Tịch không phải là người cẩu thả như vậy, hơn nữa một chiếc xe đồ lớn thế này, sao có thể không cần mà ném ở đây.
Lát sau, anh chạy tới phòng giám sát, nói rõ mục đích với bọn họ, muốn xem băng theo dõi một chút.
Trong phòng an ninh, nghe đây không phải là chuyện nhỏ, lập tức đồng ý cho Tập Bác Niên xem băng theo dõi.
3h chiều Mặc Tiểu Tịch và Hàn Hàn đi vào siêu thị, sau đó hai người đi dạo trong siêu thị gần một tiếng, tiếp theo, Hàn Hàn đến ngồi xe ngựa chạy bằng điện, không biết Mặc Tiểu Tịch cúi đầu nói gì với thằng bé, rồi rời đi, sau khi cô rời đi, không đến 5 giây, có một người mang khẩu trang và đội mũ màu đen, đột nhiên dùng khăn bịt miệng Hàn hàn.
Sau đó, người nọ ôm thằng bé đi, Mặc Tiểu Tịch quay lại, không thấy Hàn Hàn đâu, vẻ mặt căng thẳng chạy khắp siêu thị, tìm kiếm, tiếp theo ở chỗ cua quẹo, đã không thấy tăm hơi, cũng không thấy đi ra ngoài, màn hình bị một cái giá hàng che khất, không nhìn thấy
Được.
“Trong đó, còn có thể không đến khu mua sắm nào không?”
“Không, nơi đó thông tới tầng ngầm garage, hơn nữa, ở đó luôn đóng cửa, chỉ có nhân viên làm việc mới có thể ra vào.”
“Được, vậy các người có thể điều tra băng theo dõi ở đó giúp tôi không?”
“Không thành vấn đề, anh chờ chút.” Bảo an điều tra băng theo dõi ở tầng ngầm garage, đột nhiên trông thấy cảnh kình người, một người phụ nữ bị người sau lưng đánh ngất xỉu, kéo vào trong cốp xe, một người ôm đứa nhỏ lên xe.
Trong lòng của Tập Bác Niên cũng vô cùng chấn động và hoảng sợ, bọn họ bị bắt cóc rồi.
“Tiên sinh, chúng tôi cảm thấy nên lập tức báo cảnh sát, bằng không, thật sự sẽ xảy ra chuyện lớn.” Bảo an nghiêm túc nói, chuyện xảy ra dưới sự quản lí của bọn họ, bọn họ cũng có trách nhiệm.
“Trước hết xin các vị giữ bí mật chuyện này.” Tập Bác Niên tiêu sái đi ra khỏi phòng quản chế, lập tức tìm tất cả thuộc hạ tụ họp lại một chỗ, bọn cướp còn chưa gọi điện thoại đến, ít nhất phải nghe yêu cầu của bọn chúng trước.
Rốt cuộc hai người đó là ai” Ninh Ngữ Yên còn đang hôn mê, không thể là cô ta, Ninh Hải Thành ở Đài Loan, nếu ông ta làm, đã gọi tới nói chuyện, ngoài bọn họ ra, còn ai vào đây?
Thích Tân Nhã sao? Nhưng cô ta thật sự có gan lớn như vậy sao? Hơn nữa, giữa anh và cô ta, còn chưa đến mức một người chết một người sống, dù sao, chuyện của anh và nhà họ Ninh, không liên quan nhiều đến cô ta.
Tập Bác Niên triệu tập thuộc hạ, sắp xếp phương hướng tìm kiếm một lần nữa, cũng kêu bọn họ lập tức đi tìm Thích Tân Nhã.
Mặc Tiểu Tịch tỉnh lại, tay chân bị trói, trên miệng dán băng keo, trên mắt cũng bị bịt một miếng vải màu đen, bên tai là tiếng chạy của xe, người ở trong một không gian vô cùng nhỏ hẹp.
Ý nghĩ đầu tiên trong đầu cô chính là, cô và Hàn Hàn bị người ta bắt có rồi.
Không biết bọn chúng đối với Hàn Hàn thế nào, trời cao phù hộ, ngàn lần đừng để thằng bé có chuyện gì.
Rốt cuộc người đội mũ vừa rồi là ai? Tại sao lại muốn bắt cóc bọn họ, Mặc Tiểu Tịch suy nghĩ thật lâu, ngoài Ninh Ngữ Yên dường như không có ai khác, chẳng lẽ Ninh Hải Thành vì muốn trả thù cho con gái, cho nên trói cô và Hàn Hàn lại.
Đây là điều mà cô có thể nghĩ tới, hợp lý nhất, cũng có khả năng nhất nhưng giác quan thứ sáu lại nói cho cô biết, có lẽ không đơn giản như vậy.
Xe lái rất lâu, Mặc Tiểu Tịch nghe tiếng dừng lại, cô tiếp tục giả vờ hôn mê, cẩn thận nghe tiềng động xung quanh, nhưng thật kì lạ, xung quanh không có tiếng động gì cả, vô cùng yên tĩnh và chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình.
Tiếp theo, là tiếng người ta mở cửa xe, tiếng bước chân dừng lại trước mặt cô, có người mở cốp xe phía sai, kéo cố ra ngoài, ném xuống đất thật mạnh.
Mặc Tiểu Tịch bị đau, lại chịu đựng không hé răng, đối phương cũng không nói lời nào.
Cô muốn nghe xem rốt cuộc bọn chúng có mấy người, còn có tiếng của Hàn Hàn, nhưng từ đầu đén cuối, chỉ có tiếng bước chân của một người, đi tới đi lui trong không gian yên tĩnh.
Bỗng nhiên, cô cảm thấy người bị kéo đi, hình như là nhét vào phía dưới một cái gì đó vô cùng chật hẹp, cô không có cách nào truy hỏi, bọn cướp cũng không mở miệng nói một lời nào.
Nhưng có một chuyện, Mặc Tiểu Tịch khẳng đinh, đối phương là nữ, bởi vì lúc cô ta kéo cô, dường như dung rất nhiều sức, nếu là nam, không cố sức như vậy.
10 phút sau, Mặc Tiểu Tịch nghe thấy tiếng thay quần áo, sau đó là tiếng bước chân rời đi, cô nghe được tiếng cửa sắt rất nhỏ vang lên.
Bây giờ cô đang ở một chỗ có trang bị cửa sắt sao?
Là chỗ nào? Cô không thể đoán ra được.
Cô không sợ mình chết ở đây, chẳng qua là Hàn hàn còn nhỏ như vậy, chịu không nổi dày vò của bọn chúng, nghĩ tới đây, cô ra sức muốn giãy khỏi dây thừng trên người, cổ tay bị mài ra máu, nhuộm đỏ cả dây thừng, đau đớn kéo đến, cô không quan tâm, nhưng trói thật sự rất chặt, cho dù cô dùng sức thế nào cũng không thoát ra được.
Tập Bác Niên ngồi trên xe, hơi thở nặng nề.
Trong không gian yên tĩnh, di động đột nhiên sáng lên, là một dãy số lạ, anh có linh cảm, đây là bọn bắt cóc gọi tới,
Anh nuốt một ngụm nước bọt, bình tĩnh ấn nút nghe:
“Alo...”
“Tập Bác Niên, có thể nghe được tiếng của anh, tôi rất vui, tôi càng vui hơn chính là, người phụ nữ và con của anh bây giờ đang ở trong tay tôi, muốn cứu bọn họ, làm theo những lời tôi nói.” Một giọng nói tựa nam tựa nữ, vô cùng kỳ quái.
“Sao tôi có thể tin được, bọn họ đang ở trên tay các người, đừng mong lừa tôi.” Tập Bác Niên có ý giả vờ thản nhiên, không tin hắn ta, nghe được, người này dùng dụng cụ thay đổi giọng nói, cố ý làm khó phân biệt nam hay nữ.
Chẳng lẽ đi ăn cơm? Đi dạo phố?
Haizz, người phụ nữ Mặc Tiểu Tịch này cũng thật là, đã khuya mà còn dẫn Hàn Hàn ra ngoài, nếu bị cảm thì làm sao đây.
Anh lái xe tới nhà hàng gần căn hộ, chạy một vòng công viên, cũng không nhìn thấy Mặc Tiểu Tịch và Hàn Hàn, xem đồng hồ, gần 10h, trong lòng anh mơ hồ cảm thấy có gì đó không bình thường.
Anh lập tức gọi điện cho thuộc hạ đi tìm, bản thân cũng mở rộng phạm vi tìm kiếm.
Gọi di động cho Mặc Tiểu Tịch, vẫn thông, nhưng rất lâu cũng không có ai bắt máy, phải chăng bị rớt ở đâu đó?
Tập Bác Niên bỗng nhiên nhớ tới, sáng nay Hàn Hàn gọi điện thoại cho anh có nói, ngày nào nó và Mặc Tiểu Tịch cũng đến siêu thị mua đồ ăn, có phải hôm nay bọn họ cũng đi không.
Nhưng mà, bọn họ đi siêu thị nào, anh lấy điện thoại ra, tìm kiếm siêu thị lớn gần đây nhất, lập tức chạy về phía trước.
Anh vừa gọi điện thoại, vừa tìm kiếm, ở bên trong một chiếc xe đẩy tìm được một cái ví tiền, âm thanh từ bên trong phát ra, anh mở ra thì thấy, phía trên điện thoại nhấp nháy là số của mình, nói vậy, đúng là của Mặc Tiểu Tịch.
Tim của anh càng thắt chặt hơn, chắc chắn đã xảy ra chuyện, Mặc Tiểu Tịch không phải là người cẩu thả như vậy, hơn nữa một chiếc xe đồ lớn thế này, sao có thể không cần mà ném ở đây.
Lát sau, anh chạy tới phòng giám sát, nói rõ mục đích với bọn họ, muốn xem băng theo dõi một chút.
Trong phòng an ninh, nghe đây không phải là chuyện nhỏ, lập tức đồng ý cho Tập Bác Niên xem băng theo dõi.
3h chiều Mặc Tiểu Tịch và Hàn Hàn đi vào siêu thị, sau đó hai người đi dạo trong siêu thị gần một tiếng, tiếp theo, Hàn Hàn đến ngồi xe ngựa chạy bằng điện, không biết Mặc Tiểu Tịch cúi đầu nói gì với thằng bé, rồi rời đi, sau khi cô rời đi, không đến 5 giây, có một người mang khẩu trang và đội mũ màu đen, đột nhiên dùng khăn bịt miệng Hàn hàn.
Sau đó, người nọ ôm thằng bé đi, Mặc Tiểu Tịch quay lại, không thấy Hàn Hàn đâu, vẻ mặt căng thẳng chạy khắp siêu thị, tìm kiếm, tiếp theo ở chỗ cua quẹo, đã không thấy tăm hơi, cũng không thấy đi ra ngoài, màn hình bị một cái giá hàng che khất, không nhìn thấy
Được.
“Trong đó, còn có thể không đến khu mua sắm nào không?”
“Không, nơi đó thông tới tầng ngầm garage, hơn nữa, ở đó luôn đóng cửa, chỉ có nhân viên làm việc mới có thể ra vào.”
“Được, vậy các người có thể điều tra băng theo dõi ở đó giúp tôi không?”
“Không thành vấn đề, anh chờ chút.” Bảo an điều tra băng theo dõi ở tầng ngầm garage, đột nhiên trông thấy cảnh kình người, một người phụ nữ bị người sau lưng đánh ngất xỉu, kéo vào trong cốp xe, một người ôm đứa nhỏ lên xe.
Trong lòng của Tập Bác Niên cũng vô cùng chấn động và hoảng sợ, bọn họ bị bắt cóc rồi.
“Tiên sinh, chúng tôi cảm thấy nên lập tức báo cảnh sát, bằng không, thật sự sẽ xảy ra chuyện lớn.” Bảo an nghiêm túc nói, chuyện xảy ra dưới sự quản lí của bọn họ, bọn họ cũng có trách nhiệm.
“Trước hết xin các vị giữ bí mật chuyện này.” Tập Bác Niên tiêu sái đi ra khỏi phòng quản chế, lập tức tìm tất cả thuộc hạ tụ họp lại một chỗ, bọn cướp còn chưa gọi điện thoại đến, ít nhất phải nghe yêu cầu của bọn chúng trước.
Rốt cuộc hai người đó là ai” Ninh Ngữ Yên còn đang hôn mê, không thể là cô ta, Ninh Hải Thành ở Đài Loan, nếu ông ta làm, đã gọi tới nói chuyện, ngoài bọn họ ra, còn ai vào đây?
Thích Tân Nhã sao? Nhưng cô ta thật sự có gan lớn như vậy sao? Hơn nữa, giữa anh và cô ta, còn chưa đến mức một người chết một người sống, dù sao, chuyện của anh và nhà họ Ninh, không liên quan nhiều đến cô ta.
Tập Bác Niên triệu tập thuộc hạ, sắp xếp phương hướng tìm kiếm một lần nữa, cũng kêu bọn họ lập tức đi tìm Thích Tân Nhã.
Mặc Tiểu Tịch tỉnh lại, tay chân bị trói, trên miệng dán băng keo, trên mắt cũng bị bịt một miếng vải màu đen, bên tai là tiếng chạy của xe, người ở trong một không gian vô cùng nhỏ hẹp.
Ý nghĩ đầu tiên trong đầu cô chính là, cô và Hàn Hàn bị người ta bắt có rồi.
Không biết bọn chúng đối với Hàn Hàn thế nào, trời cao phù hộ, ngàn lần đừng để thằng bé có chuyện gì.
Rốt cuộc người đội mũ vừa rồi là ai? Tại sao lại muốn bắt cóc bọn họ, Mặc Tiểu Tịch suy nghĩ thật lâu, ngoài Ninh Ngữ Yên dường như không có ai khác, chẳng lẽ Ninh Hải Thành vì muốn trả thù cho con gái, cho nên trói cô và Hàn Hàn lại.
Đây là điều mà cô có thể nghĩ tới, hợp lý nhất, cũng có khả năng nhất nhưng giác quan thứ sáu lại nói cho cô biết, có lẽ không đơn giản như vậy.
Xe lái rất lâu, Mặc Tiểu Tịch nghe tiếng dừng lại, cô tiếp tục giả vờ hôn mê, cẩn thận nghe tiềng động xung quanh, nhưng thật kì lạ, xung quanh không có tiếng động gì cả, vô cùng yên tĩnh và chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình.
Tiếp theo, là tiếng người ta mở cửa xe, tiếng bước chân dừng lại trước mặt cô, có người mở cốp xe phía sai, kéo cố ra ngoài, ném xuống đất thật mạnh.
Mặc Tiểu Tịch bị đau, lại chịu đựng không hé răng, đối phương cũng không nói lời nào.
Cô muốn nghe xem rốt cuộc bọn chúng có mấy người, còn có tiếng của Hàn Hàn, nhưng từ đầu đén cuối, chỉ có tiếng bước chân của một người, đi tới đi lui trong không gian yên tĩnh.
Bỗng nhiên, cô cảm thấy người bị kéo đi, hình như là nhét vào phía dưới một cái gì đó vô cùng chật hẹp, cô không có cách nào truy hỏi, bọn cướp cũng không mở miệng nói một lời nào.
Nhưng có một chuyện, Mặc Tiểu Tịch khẳng đinh, đối phương là nữ, bởi vì lúc cô ta kéo cô, dường như dung rất nhiều sức, nếu là nam, không cố sức như vậy.
10 phút sau, Mặc Tiểu Tịch nghe thấy tiếng thay quần áo, sau đó là tiếng bước chân rời đi, cô nghe được tiếng cửa sắt rất nhỏ vang lên.
Bây giờ cô đang ở một chỗ có trang bị cửa sắt sao?
Là chỗ nào? Cô không thể đoán ra được.
Cô không sợ mình chết ở đây, chẳng qua là Hàn hàn còn nhỏ như vậy, chịu không nổi dày vò của bọn chúng, nghĩ tới đây, cô ra sức muốn giãy khỏi dây thừng trên người, cổ tay bị mài ra máu, nhuộm đỏ cả dây thừng, đau đớn kéo đến, cô không quan tâm, nhưng trói thật sự rất chặt, cho dù cô dùng sức thế nào cũng không thoát ra được.
Tập Bác Niên ngồi trên xe, hơi thở nặng nề.
Trong không gian yên tĩnh, di động đột nhiên sáng lên, là một dãy số lạ, anh có linh cảm, đây là bọn bắt cóc gọi tới,
Anh nuốt một ngụm nước bọt, bình tĩnh ấn nút nghe:
“Alo...”
“Tập Bác Niên, có thể nghe được tiếng của anh, tôi rất vui, tôi càng vui hơn chính là, người phụ nữ và con của anh bây giờ đang ở trong tay tôi, muốn cứu bọn họ, làm theo những lời tôi nói.” Một giọng nói tựa nam tựa nữ, vô cùng kỳ quái.
“Sao tôi có thể tin được, bọn họ đang ở trên tay các người, đừng mong lừa tôi.” Tập Bác Niên có ý giả vờ thản nhiên, không tin hắn ta, nghe được, người này dùng dụng cụ thay đổi giọng nói, cố ý làm khó phân biệt nam hay nữ.
Bình luận facebook