Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
Mặc Tiểu Tịch đứng đối diện với Ninh Ngữ Yên, ánh mặt trời xuyên qua thuỷ tinh chiếu lên người, vô cùng ấm áp, nhưng trong lòng của Mặc Tiểu Tịch lại lạnh như băng.
Cô không có can đảm ngẩng đầu, vì cô là người thứ ba, là con hề trước mặt vị hôn thê chính thức này.
Từ lúc đi vào đến giờ, Ninh Ngữ Yên chỉ ngồi phơi nắng, dùng ánh mắt ăn trên ngồi trước nhìn xuống cô.
“Tôi nên gọi cô là Mặc tiểu thư hay là Nguỵ phu nhân đây, theo thân phận của pháp lực, tôi nên gọi cô là Nguỵ phu nhân thì chính xác hơn phải không?” Khóe môi của Ninh Ngữ Yên mang theo nụ cười, thong thả nói.
“Tuỳ cô, gọi thế nào cũng được.” Mặc Tiểu Tịch miễn cưỡng nặn ra nụ cười.
“Làm người tuỳ tiện như vậy, sống cũng không có ai tôn trọng, nhưng tôi vô cùng khâm phục cô có thể được nhiều đàn ông vây quanh như vậy, điểm này, tôi thật sự rất tự ti.” Trên mặt của Ninh Ngữ Yên hiện lên vẻ khinh thường.
Mặc Tiểu Tịch ngẩng đầu: “Ninh tiểu thư, quan hệ giữa tôi và Tập tiên sinh chỉ là giao dịch, tôi nghĩ cô cũng biết rõ sự thật trong đó, nếu không cô cũng không để tôi vào đây, cô yên tâm đi, sau khi kết thúc tôi sẽ lập tức ra đi.”
“Nếu cô đã nói vậy, tôi cũng không cần thiết phải vòng vo, không sai, tôi biết nội dung giao dịch giữa các người, mà tôi cũng đã đồng ý với Niên, cho cô ở lại nhà họ Tập, sở dĩ đồng ý, thứ nhất là tôi có thể nắm chắc Niên sẽ không nảy sinh tình cảm với cô, thứ hai là làm ầm ĩ với anh ấy, đối với tôi cũng không có lợi, chuyện anh ấy làm... Không ai có cách ngăn cản, bởi vì nói cho cùng, cô cũng chỉ là một kỹ nữ thấp hèn, mà tôi là vị hôn thê danh chính ngôn thuận, cho dù trong lòng có tham luyến, anh ấy cũng sẽ không thuộc về cô, yêu anh ấy, cô sẽ còn chết thảm hơn.” Giọng nói của Ninh Ngữ Yên vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lại hết sức độc địa.
“Cô sai rồi, tôi không yêu anh ta, mãi mãi không bao giờ yêu anh ta.” Ánh mắt của Mặc Tiểu Tịch vô cùng chắc chắn và lạnh nhạt.
Ninh Ngữ Yên cười nhẹ: “Hy vọng vậy, chúng ta có thể sống chung vui vẻ.”
Vui vẻ? Mỗi ngày có thể nhìn thấy mặt trời là tốt lắm rồi, Mặc Tiểu Tịch biết cuộc sống của mình sau này sẽ không dễ chịu, Ninh Ngữ Yên không giống như loại đàn bà đanh đá, nhưng cô ta lại hung ác và thông minh, dù chỉnh chết cô, cũng có thể tự mình bào chữa, còn tính tình của cô thì rất thẳng thắn, luôn không kiềm chế được tức giận ở nội tâm.
Từ nhà kiếng trồng hoa đi ra, dáng vẻ của Ninh Ngữ Yên giống hệt như một nữ chủ nhân, nói với người giúp việc: “Sắp xếp cho Mặc tiểu thư một phòng dành cho khách tốt nhất, hầu hạ thật tốt, cô ấy là khách quý của tiên sinh, hiểu không?”
“Vâng, Ninh tiểu thư, chúng tôi hiểu rồi.”
Nhóm người hầu đều gật đầu, đối với bà chủ tương lai, tất cả đều khen ngợi không thôi, ngay cả chồng tương lai của mình mang phụ nữ bên ngoài về nhà, cũng vô cùng bình tĩnh khéo léo, mà người phụ nữ xấu xa nổi tiếng khắp thành phố Mặc Tiểu Tịch này, làm cho bọn họ cảm thấy ghê tởm không thôi.
“Xin đi theo chúng tôi, Mặc tiểu thư.” Người giúp việc đi đến bên cạnh của Mặc Tiểu Tịch, vô cùng coi thường cô.
“Được, làm phiền cô rồi.” Mặc Tiểu Tịch lạnh nhạt tiếp lời, vẻ mặt của Ninh Ngữ Yên càng rộng lượng càng dịu dàng, lại càng làm cho cô cảm thấy giống như đang đứng trong nước với lửa, phụ nữ thật đáng sợ, mà cô biết rõ, thật sự không thể đánh trả.
Trong căn phòng lớn yên tĩnh và cô đơn, Mặc Tiểu Tịch ngồi trên ghế tựa ngoài ban công, nhìn trời chiều từ từ hạ xuống, cửa sắt phía xa mở ra, một chiếc xe màu đen chậm rãi chạy tới.
Tầm mắt của cô đi theo nó, dừng lại ở trước đài phun nước, cửa xe mở ra, Tập Bác Niên mặc Tây trang màu bạc bước từ xuống trong xe, anh đi về phía trước mấy bước, ngẩng đầu nhìn lên.
Mặc Tiểu Tịch không trốn tránh, cứ như vậy nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của anh, đôi mắt có thể nhấn chìm của thế giới.
Anh nở nụ cười lạnh, thản nhiên cúi đầu tiếp tục đi về phía trước.
Cô không có can đảm ngẩng đầu, vì cô là người thứ ba, là con hề trước mặt vị hôn thê chính thức này.
Từ lúc đi vào đến giờ, Ninh Ngữ Yên chỉ ngồi phơi nắng, dùng ánh mắt ăn trên ngồi trước nhìn xuống cô.
“Tôi nên gọi cô là Mặc tiểu thư hay là Nguỵ phu nhân đây, theo thân phận của pháp lực, tôi nên gọi cô là Nguỵ phu nhân thì chính xác hơn phải không?” Khóe môi của Ninh Ngữ Yên mang theo nụ cười, thong thả nói.
“Tuỳ cô, gọi thế nào cũng được.” Mặc Tiểu Tịch miễn cưỡng nặn ra nụ cười.
“Làm người tuỳ tiện như vậy, sống cũng không có ai tôn trọng, nhưng tôi vô cùng khâm phục cô có thể được nhiều đàn ông vây quanh như vậy, điểm này, tôi thật sự rất tự ti.” Trên mặt của Ninh Ngữ Yên hiện lên vẻ khinh thường.
Mặc Tiểu Tịch ngẩng đầu: “Ninh tiểu thư, quan hệ giữa tôi và Tập tiên sinh chỉ là giao dịch, tôi nghĩ cô cũng biết rõ sự thật trong đó, nếu không cô cũng không để tôi vào đây, cô yên tâm đi, sau khi kết thúc tôi sẽ lập tức ra đi.”
“Nếu cô đã nói vậy, tôi cũng không cần thiết phải vòng vo, không sai, tôi biết nội dung giao dịch giữa các người, mà tôi cũng đã đồng ý với Niên, cho cô ở lại nhà họ Tập, sở dĩ đồng ý, thứ nhất là tôi có thể nắm chắc Niên sẽ không nảy sinh tình cảm với cô, thứ hai là làm ầm ĩ với anh ấy, đối với tôi cũng không có lợi, chuyện anh ấy làm... Không ai có cách ngăn cản, bởi vì nói cho cùng, cô cũng chỉ là một kỹ nữ thấp hèn, mà tôi là vị hôn thê danh chính ngôn thuận, cho dù trong lòng có tham luyến, anh ấy cũng sẽ không thuộc về cô, yêu anh ấy, cô sẽ còn chết thảm hơn.” Giọng nói của Ninh Ngữ Yên vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lại hết sức độc địa.
“Cô sai rồi, tôi không yêu anh ta, mãi mãi không bao giờ yêu anh ta.” Ánh mắt của Mặc Tiểu Tịch vô cùng chắc chắn và lạnh nhạt.
Ninh Ngữ Yên cười nhẹ: “Hy vọng vậy, chúng ta có thể sống chung vui vẻ.”
Vui vẻ? Mỗi ngày có thể nhìn thấy mặt trời là tốt lắm rồi, Mặc Tiểu Tịch biết cuộc sống của mình sau này sẽ không dễ chịu, Ninh Ngữ Yên không giống như loại đàn bà đanh đá, nhưng cô ta lại hung ác và thông minh, dù chỉnh chết cô, cũng có thể tự mình bào chữa, còn tính tình của cô thì rất thẳng thắn, luôn không kiềm chế được tức giận ở nội tâm.
Từ nhà kiếng trồng hoa đi ra, dáng vẻ của Ninh Ngữ Yên giống hệt như một nữ chủ nhân, nói với người giúp việc: “Sắp xếp cho Mặc tiểu thư một phòng dành cho khách tốt nhất, hầu hạ thật tốt, cô ấy là khách quý của tiên sinh, hiểu không?”
“Vâng, Ninh tiểu thư, chúng tôi hiểu rồi.”
Nhóm người hầu đều gật đầu, đối với bà chủ tương lai, tất cả đều khen ngợi không thôi, ngay cả chồng tương lai của mình mang phụ nữ bên ngoài về nhà, cũng vô cùng bình tĩnh khéo léo, mà người phụ nữ xấu xa nổi tiếng khắp thành phố Mặc Tiểu Tịch này, làm cho bọn họ cảm thấy ghê tởm không thôi.
“Xin đi theo chúng tôi, Mặc tiểu thư.” Người giúp việc đi đến bên cạnh của Mặc Tiểu Tịch, vô cùng coi thường cô.
“Được, làm phiền cô rồi.” Mặc Tiểu Tịch lạnh nhạt tiếp lời, vẻ mặt của Ninh Ngữ Yên càng rộng lượng càng dịu dàng, lại càng làm cho cô cảm thấy giống như đang đứng trong nước với lửa, phụ nữ thật đáng sợ, mà cô biết rõ, thật sự không thể đánh trả.
Trong căn phòng lớn yên tĩnh và cô đơn, Mặc Tiểu Tịch ngồi trên ghế tựa ngoài ban công, nhìn trời chiều từ từ hạ xuống, cửa sắt phía xa mở ra, một chiếc xe màu đen chậm rãi chạy tới.
Tầm mắt của cô đi theo nó, dừng lại ở trước đài phun nước, cửa xe mở ra, Tập Bác Niên mặc Tây trang màu bạc bước từ xuống trong xe, anh đi về phía trước mấy bước, ngẩng đầu nhìn lên.
Mặc Tiểu Tịch không trốn tránh, cứ như vậy nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của anh, đôi mắt có thể nhấn chìm của thế giới.
Anh nở nụ cười lạnh, thản nhiên cúi đầu tiếp tục đi về phía trước.
Bình luận facebook