Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1014 - Giọng nói của cô rất êm tai
Tông Ngôn Hi nhìn chiếc hộp trên bàn, lấy tay sờ sờ, nói: "Quà tặng người khác."
Thẩm Hâm Dao cũng tò mò, liếc mắt nhìn chiếc hộp, lo lắng: "Không phải là đồ tặng cho em đấy chứ? Những gì cần tặng chị đã tặng hết rồi mà."
"Chị đã tặng rồi, nhưng mẹ chồng em còn chưa tặng đấy." Tông Ngôn Hi mở khóa mật mã bằng bạc ra sau đó nâng lên trước mặt Thẩm Hâm Dao: "Em thích không?"
Thẩm Hâm Dao trợn tròn mắt, nhân viên trang điểm đứng phía sau cô ấy cũng ngây người: "Đây là thật à?"
Viên kim cương lớn như thế, nhìn cách gia công này thì chắc là kiểu ngày xưa.
Nhưng quan trọng là nó có thật không? Nếu đúng là đồ thật thì nó đáng giá bao nhiêu chứ?
Tông Ngôn Hi lấy vương miện ra, nhìn nhân viên trang điểm: "Đồ mẹ chồng tặng con dâu mà còn là đồ giả được à?"
Tông Ngôn Hi đeo vương miện lên đầu Thẩm Hâm Dao: "Đẹp lắm."
Thẩm Hâm Dao lắc đầu: "Cái này, cái này quá quý giá, em không thể nhận được."
"Mẹ chồng em tặng, em cứ nhận đi." Tông Ngôn Hi đè bả vai cô ấy lại, nhìn cô ấy trong gương: "Nhìn đẹp lắm, giống hệt công chúa, thích hợp với tạo hình hôm nay của em. Hôm nay em hãy mê hoặc Gia Văn ở hôn lễ đi."
Mặt Thẩm Hâm Dao đỏ lên, cô ấy xấu hổ cúi đầu: "Chị đừng chọc em nữa."
"Chị nói thật mà." Tông Ngôn Hi không nói với cô ấy nữa, kêu nhân viên trang điểm đến trang điểm tiếp, nếu không thì bọn họ sẽ muộn giờ lành làm lễ mất.
Tông Ngôn Hi đứng bên cạnh nhìn Thẩm Hâm Dao, trong lòng thở dài một hơi.
Tông Ngôn Hi tốn nhiều công sức như thế vì muốn Thẩm Hâm Dao quên đi chuyện lúc trước. Hôm nay là hôn lễ của cô ấy với Trang Gia Văn, Tông Ngôn Hi hy vọng hôm nay sẽ là một ngày tốt đẹp, không thể để những chuyện bậy bạ quấy rầy buổi hôn lễ này được.
Lúc này, tại một trấn nhỏ ven sông ở biên giới của nước Z và nước F, có một cô gái cột tóc đuôi ngựa, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, lông mày lá liễu, hai mắt sáng trong như nước, cô gái đi trên đường, tay cầm một chiếc túi.
Nhà của cô gái ở trên ngọn núi phía tây, là một ngôi nhà nhỏ có hai tầng. Trong nhà chỉ có một mình cô gái, bố mẹ cô gái mất sớm, bà nội nuôi nấng cô gái khôn lớn cũng đã bỏ cô gái đi từ năm ngoái, bây giờ trong nhà chỉ có một mình cô gái.
Thật ra cũng không phải, nhà của cô gái vẫn còn có một người nữa. Nửa tháng trước, lúc cô gái lên núi hái thuốc, cô gái gặp phải một người đàn ông bị thương. Người đó mặc quân phục, trên người có rất nhiều máu, vì bản tính thầy thuốc của mình nên cô quyết định cõng người đó về nhà mình điều trị.
Cả nhà của cô gái đều làm nghề y, có người nói tổ tiên của họ là ngự y trong cung, nhưng thời gian trôi qua, gia tộc suy sút, tây y trở nên thịnh hành, không ai đi khám trung y nữa.
Hôm nay cô gái lên trấn trên để tìm một vài loại thuốc trung y, nhưng cô gái đi mấy tiệm thuốc rồi mà không mua được loại thuốc cô gái muốn.
Cô gái đang nghĩ có thể phải đi xa một chút, vào trong thành phố xem thử, ở tiệm thuốc trung y lớn biết đâu chừng sẽ có.
Sau khi cô gái về nhà thì móc chìa khóa mở cửa, khóa trái cửa rồi mới vào nhà.
Cô gái để túi xách xuống, lên lầu hai, thấy cửa sổ mở toang, người đàn ông kia đứng trước cửa sổ. Cô gái lập tức đi tới kéo rèm cửa sổ lại: "Anh không muốn sống nữa à?"
Người đàn ông quay đầu, đôi mắt anh ấy trống rỗng.
"Thân phận của anh là gì thì anh cũng biết mà. Trong khoảng thời gian này trên trấn có nhiều người lắm, đang điều tra người bị thương, mục tiêu là anh đó. Lần trước anh cũng thấy rồi, có người đến lục soát nhà tôi, may là nhà tôi có một gian phòng chứa thuốc để giấu anh mới tránh được bọn chúng. Anh đứng trước cửa sổ như thế, lỡ có ai thấy thì cái mạng của anh cũng đi luôn." Cô gái đỡ anh ấy ngồi xuống.
"Hôm nay tôi vào trấn không tìm được vị thuốc đó. Mai tôi sẽ vào thành phố lớn, đến các hiệu thuốc trung y thử xem."
Mặt người đàn ông không chút cảm xúc, trán vẫn còn vết thương chưa khép miệng, trán anh ấy rất cao nhưng ánh mắt lại trống rỗng: "Cô không sợ tôi liên lụy cô à?"
Cô gái ngồi bên giường nói: "Sợ chứ, nhưng anh đẹp trai nên tôi không mặc kệ anh được."
Tông Ngôn Thần: "..."
"Tôi thấy hôm nay tâm trạng anh không tốt lắm, có tâm sự gì sao?" Cô gái nhìn anh ấy hỏi.
Hy vọng sau này anh ấy khỏi bệnh rồi, nhìn thấy cô sẽ rất vui vẻ. Bây giờ nếu nói anh ấy biết gương mặt mình thế nào, anh ta sẽ tưởng tượng ra rất đẹp, đến lúc thật sự thấy cô rồi thì anh ấy cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn. Vì thế nên Mộ Diên Nhi cố ý cho anh ấy ấn tượng xấu để khi anh ấy thấy được mình rồi sẽ có thể vui mừng!
"Nhưng giọng nói của cô rất dễ nghe."
- -----------------
Thẩm Hâm Dao cũng tò mò, liếc mắt nhìn chiếc hộp, lo lắng: "Không phải là đồ tặng cho em đấy chứ? Những gì cần tặng chị đã tặng hết rồi mà."
"Chị đã tặng rồi, nhưng mẹ chồng em còn chưa tặng đấy." Tông Ngôn Hi mở khóa mật mã bằng bạc ra sau đó nâng lên trước mặt Thẩm Hâm Dao: "Em thích không?"
Thẩm Hâm Dao trợn tròn mắt, nhân viên trang điểm đứng phía sau cô ấy cũng ngây người: "Đây là thật à?"
Viên kim cương lớn như thế, nhìn cách gia công này thì chắc là kiểu ngày xưa.
Nhưng quan trọng là nó có thật không? Nếu đúng là đồ thật thì nó đáng giá bao nhiêu chứ?
Tông Ngôn Hi lấy vương miện ra, nhìn nhân viên trang điểm: "Đồ mẹ chồng tặng con dâu mà còn là đồ giả được à?"
Tông Ngôn Hi đeo vương miện lên đầu Thẩm Hâm Dao: "Đẹp lắm."
Thẩm Hâm Dao lắc đầu: "Cái này, cái này quá quý giá, em không thể nhận được."
"Mẹ chồng em tặng, em cứ nhận đi." Tông Ngôn Hi đè bả vai cô ấy lại, nhìn cô ấy trong gương: "Nhìn đẹp lắm, giống hệt công chúa, thích hợp với tạo hình hôm nay của em. Hôm nay em hãy mê hoặc Gia Văn ở hôn lễ đi."
Mặt Thẩm Hâm Dao đỏ lên, cô ấy xấu hổ cúi đầu: "Chị đừng chọc em nữa."
"Chị nói thật mà." Tông Ngôn Hi không nói với cô ấy nữa, kêu nhân viên trang điểm đến trang điểm tiếp, nếu không thì bọn họ sẽ muộn giờ lành làm lễ mất.
Tông Ngôn Hi đứng bên cạnh nhìn Thẩm Hâm Dao, trong lòng thở dài một hơi.
Tông Ngôn Hi tốn nhiều công sức như thế vì muốn Thẩm Hâm Dao quên đi chuyện lúc trước. Hôm nay là hôn lễ của cô ấy với Trang Gia Văn, Tông Ngôn Hi hy vọng hôm nay sẽ là một ngày tốt đẹp, không thể để những chuyện bậy bạ quấy rầy buổi hôn lễ này được.
Lúc này, tại một trấn nhỏ ven sông ở biên giới của nước Z và nước F, có một cô gái cột tóc đuôi ngựa, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, lông mày lá liễu, hai mắt sáng trong như nước, cô gái đi trên đường, tay cầm một chiếc túi.
Nhà của cô gái ở trên ngọn núi phía tây, là một ngôi nhà nhỏ có hai tầng. Trong nhà chỉ có một mình cô gái, bố mẹ cô gái mất sớm, bà nội nuôi nấng cô gái khôn lớn cũng đã bỏ cô gái đi từ năm ngoái, bây giờ trong nhà chỉ có một mình cô gái.
Thật ra cũng không phải, nhà của cô gái vẫn còn có một người nữa. Nửa tháng trước, lúc cô gái lên núi hái thuốc, cô gái gặp phải một người đàn ông bị thương. Người đó mặc quân phục, trên người có rất nhiều máu, vì bản tính thầy thuốc của mình nên cô quyết định cõng người đó về nhà mình điều trị.
Cả nhà của cô gái đều làm nghề y, có người nói tổ tiên của họ là ngự y trong cung, nhưng thời gian trôi qua, gia tộc suy sút, tây y trở nên thịnh hành, không ai đi khám trung y nữa.
Hôm nay cô gái lên trấn trên để tìm một vài loại thuốc trung y, nhưng cô gái đi mấy tiệm thuốc rồi mà không mua được loại thuốc cô gái muốn.
Cô gái đang nghĩ có thể phải đi xa một chút, vào trong thành phố xem thử, ở tiệm thuốc trung y lớn biết đâu chừng sẽ có.
Sau khi cô gái về nhà thì móc chìa khóa mở cửa, khóa trái cửa rồi mới vào nhà.
Cô gái để túi xách xuống, lên lầu hai, thấy cửa sổ mở toang, người đàn ông kia đứng trước cửa sổ. Cô gái lập tức đi tới kéo rèm cửa sổ lại: "Anh không muốn sống nữa à?"
Người đàn ông quay đầu, đôi mắt anh ấy trống rỗng.
"Thân phận của anh là gì thì anh cũng biết mà. Trong khoảng thời gian này trên trấn có nhiều người lắm, đang điều tra người bị thương, mục tiêu là anh đó. Lần trước anh cũng thấy rồi, có người đến lục soát nhà tôi, may là nhà tôi có một gian phòng chứa thuốc để giấu anh mới tránh được bọn chúng. Anh đứng trước cửa sổ như thế, lỡ có ai thấy thì cái mạng của anh cũng đi luôn." Cô gái đỡ anh ấy ngồi xuống.
"Hôm nay tôi vào trấn không tìm được vị thuốc đó. Mai tôi sẽ vào thành phố lớn, đến các hiệu thuốc trung y thử xem."
Mặt người đàn ông không chút cảm xúc, trán vẫn còn vết thương chưa khép miệng, trán anh ấy rất cao nhưng ánh mắt lại trống rỗng: "Cô không sợ tôi liên lụy cô à?"
Cô gái ngồi bên giường nói: "Sợ chứ, nhưng anh đẹp trai nên tôi không mặc kệ anh được."
Tông Ngôn Thần: "..."
"Tôi thấy hôm nay tâm trạng anh không tốt lắm, có tâm sự gì sao?" Cô gái nhìn anh ấy hỏi.
Hy vọng sau này anh ấy khỏi bệnh rồi, nhìn thấy cô sẽ rất vui vẻ. Bây giờ nếu nói anh ấy biết gương mặt mình thế nào, anh ta sẽ tưởng tượng ra rất đẹp, đến lúc thật sự thấy cô rồi thì anh ấy cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn. Vì thế nên Mộ Diên Nhi cố ý cho anh ấy ấn tượng xấu để khi anh ấy thấy được mình rồi sẽ có thể vui mừng!
"Nhưng giọng nói của cô rất dễ nghe."
- -----------------
Bình luận facebook