Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 194 - Muốn ngủ cùng em
“Có.”
Lâm Tân Ngôn không chút nghĩ ngợi nói.
Nếu như có thể thuyết phục vị sư phụ kia cùng cô quay về thành phố B mới có lợi đối với cô.
Hơn nữa cô cũng muốn sớm giải quyết chuyện bên này, sau đó đưa các con trở về.
“Được, vậy tôi sẽ sắp xếp.” Bạch Dận Ninh cười.
Mặt Tông Cảnh Hạo hoàn toàn đen sì.
Bữa cơm này, hắn ngay cả một ngụm nước cũng không uống, nếu như không phải có hai đứa con ở đây, không muốn để cho Bạch Dận Ninh phát hiện ra quan hệ giữa hắn và Lâm Tân Ngôn, cũng không phải quan hệ vợ chồng bình thường, hắn đã sớm kéo Lâm Tân Ngôn rời đi.
Sau khi ăn xong, Bạch Dận Ninh nhìn về phía Tông Cảnh Hạo: “Ngày hôm nay cảm ơn Tông tổng đã chiêu đãi.”
Tông Cảnh Hạo lạnh lùng liếc hắn: “Không cần khách khí.”
Bạch Dận Ninh đã sớm phát hiện ra, từ lúc Lâm Tân Ngôn đồng ý với hắn đi gặp vị sư phụ chế tác vải lụa the hương vân thì hắn đã không vui, lúc này hắn cũng không ngại ‘thêm dầu vào lửa.’ quay đầu nhìn Lâm Tân Ngôn nói: “Sáng sớm mai tôi sẽ đến khách sạn đón cô.”
Lúc nói chuyện ánh mắt hắn liếc xuống chân của cô: “Ngày mai đi giày đế bằng, chỗ ở của vị sư phụ kia hẻo lánh, đường không được tốt lắm.”
“Tôi biết rồi.” Lâm Tân Ngôn cũng không nói cảm ơn, bởi vì những lời hắn nói có chút cố ý, cô quay đầu nhìn Tông Cảnh Hạo, quả nhiên, sắc mặt hắn khó coi hơn so với với lúc trước rồi.
Hiển nhiên, Bạch Dận Ninh nói những lời này là cố ý.
“Mẹ, ôm một cái.” Lâm Nhụy Hi vươn hai cánh tay, muốn Lâm Tân Ngôn ôm một cái.
Tông Cảnh Hạo chặn ngang giữ lấy bé: “Ba ba ôm.”
Chân của cô bị thương, cũng không biết vết thương có nghiêm trọng không.
Lâm Nhụy Hi bĩu cái miệng nhỏ: “Con muốn mẹ ôm một cái.”
Đã lâu không gặp Lâm Tân Ngôn, bé muốn được mẹ yêu thương yêu thương.
“Ngoan.” Tông Cảnh Hạo hôn lên trán con gái: “Chờ quay về, ba mua đồ ăn ngon cho con.”
“Thật không?” Lâm Nhụy Hi nghiêng đầu.
“Ừ.”
“Vậy được, để ba ba ôm, có điều con muốn ngủ chung với mẹ.”
Lâm Hi Thần nắm lấy tay của Lâm Tân Ngôn, nhìn thoáng qua Tông Cảnh Hạo, nói: “Mẹ, buổi tối con cũng muốn ngủ chung với mẹ.”
Tông Cảnh Hạo: “…”
Lâm Tân Ngôn vui vẻ đồng ý: “Được.”
Xa hai đứa con lâu như vạy, cô cũng muốn ngủ cùng con.
Quay lại phòng trên tầng, Lâm Tân Ngôn tắm cho hai đứa nhỏ, thay quần áo, bọn chúng mặc áo ngủ lăn lộn trên giường, chơi đùa.
Lâm Tân Ngôn tắm xong mặc trên người áo choàng tắm của khách sạn, ở đây không có quần áo của cô.
“Mẹ.”
Thấy Lâm Tân Ngôn đi ra, hai đứa nhỏ cùng nhau nhào tới, Lâm Tân Ngôn tiếp được bọn chúng, ba người ôm nhau, Lâm Nhụy Hi ngước cái đầu nhỏ: “Mẹ, sau này nếu mẹ chơi trốn tìm, nhất định phải mang con theo, con không xa mẹ.”
Lâm Tân Ngôn ôm thật chặt con gái, nói sau này không bao giờ… rời xa bọn họ nữa.
Ngoài phòng, cuối hành lang, Tông Cảnh Hạo đứng ở trước cửa sổ, đối diện với cửa kính là bờ sông, có ngọn đèn, ánh sáng yếu ớt chiếu trên khuôn mặt hắn, lại phản chiếu lại, trên mặt hắn có chút mơ hồ có chút u ám, phía sau lưng hắn rộng rãi thẳng tắp, hông của hắn rất hẹp, không có một chút mỡ thừa, cùng với đường cong ở mông tương xứng với nhau, đều đặn mà rắn rỏi.
Hắn một tay đút túi, một tay còn lại cởi cúc áo, nhàn nhạt mở miệng: “Một chút tung tích cũng không có sao?”
Thẩm Bồi Xuyên lắc đầu: “Không có, tôi nghĩ hắn hẳn là đã trốn kỹ rồi, nếu muốn bảo vệ tính mạng chắc chắn phải rời khỏi nơi đây, nhưng nếu trong lòng còn thù hận, sợ là sẽ còn tùy thời cơ mà hành động.”
Hà Thụy Trạch không có tung tích, giống như là quả bom hẹn giờ, không biết lúc nào sẽ xuất hiện.
Người này không thể giữ lại.
“Người mang tới không nhiều lắm, cậu phái hai người ra ngoài tiếp tục điều tra tung tích của hắn, còn lại đều giữ lại.” Bên người hai đứa nhỏ và Lâm Tân Ngôn không thể thiếu người.
“Được, tôi đi sắp xếp.” Thẩm Bồi Xuyên xoay người đi sắp xếp.
Tông Cảnh Hạo một thân một mình đứng ở của sổ như đang suy nghĩ điều gì, một lát sau hắn lấy điện thoại di động ra gọi cho Quan Kính, muốn hắn điều tra Bạch Dận Ninh cùng với công ty Bạch Thị hắn đang quản lý, nói xong với Quan Kính.
Hắn cúp điện thoại, xoay người quay về phòng.
Cửa phòng mở ra, trước mắt ánh sáng mờ ảo, căn phòng yên tĩnh.
Hai đứa nhỏ đùa giỡn mệt mỏi đều vùi vào lòng Lâm Tân Ngôn ngủ.
Lâm Tân Ngôn sợ bọn chúng ngủ không ngon, liền tắt đèn đi, chỉ còn lại duy nhất một ngòn đèn ánh sáng nhẹ nhàng nơi đầu giường.
Tông Cảnh Hạo đóng cửa phòng đi tới, đứng ở bên giường.
Lâm Tân Ngôn tựa ở đầu giường, một nửa cơ thể đang ngồi, đầu của hai đứa nhỏ đè nặng lên cánh tay của cô, Lâm Nhụy Hi ở bên trong, bàn tay nhỏ bé vuốt ngực của cô.
Đây là thói quen của Lâm Nhụy Hi.
Hắn khom người vén một góc chăn lên, lộ ra hai chân của Lâm Tân Ngôn, Lâm Tân Ngôn ngủ không sâu, bỗng nhiên thấy mát lạnh, cô theo bản năng rụt chân lại, sau đó mới chậm rãi mở mắt, thấy Tông Cảnh Hạo đứng ở đầu giường, cô thử ngồi dậy, thế nhưng cánh tay bị hai đứa nhỏ đè nặng, cô không dám động đậy, lại khiến bọn chúng thức giấc, nhỏ giọng hỏi hắn: “Anh làm gì?”
“Chân của em bị thương chỗ nào, tôi xem một chút.” Hắn vươn tay túm lấy chân của cô.
Lâm Tân Ngôn lại rụt vào trong một chút, cắn môi: “Tôi khỏe rồi.”
Tông Cảnh Hạo ngẩng đầu nhìn cô một lúc lâu: “Tôi muốn nghe nói thật.”
Lâm Tân Ngôn không nói nữa, người này, cô không lay chuyển được hắn.
Tông Cảnh Hạo ngồi ở bên giường, đem chân của cô đặt lên đùi, hỏi: “Bên nào?”
“Bên phải.”
Hắn đụng vào một chút liền thấy ngứa ngáy, nơi trái tim cũng giống như bị cái gì vuốt nhẹ.
Một tay cô bám thật chặt vào mép giường.
Tông Cảnh Hạo cúi đầu nhìn kỹ, mới phát hiện ra lòng bàn chân của cô có vết thương, mắt cá chân còn hơi đỏ: “Tại sao lại như thế này?”
“Lúc chạy trốn, không cẩn thận bị ngã.” Lâm Tân Ngôn thành khẩn.
“Còn đau không?”
Lâm Tân Ngôn lắc đầu.
Tông Cảnh Hạo buông chân của cô ra, đi đến phòng tắm thấm ướt một cái khăn lông bằng nước nóng, sau đấy đắp ở mắt cá chân của cô.
Nhiệt độ ấm áp xuyên thấu qua da thịt, xông vào máu, cả người hình như cũng ấm lên, bàn tay để ở mép giường của cô siết chặt.
Tông Cảnh Hạo lại ngồi vào bên mép giường, cầm chân của cô nhẹ nhàng xoa bóp mắt cá chân.
Hắn làm như vô tình hỏi: “Họ Bạch kia, em thân với hắn lắm sao?”
Lâm Tân Ngôn lắc đầu: “Không thân.”
“Không thân mà em đồng ý ra ngoài với hắn?”
Tông Cảnh Hạo không thừa nhận mình không vui.
Lâm Tân Ngôn cầm bộ lễ phục mình cởi ra: “Anh xem.”
Tông Cảnh Hạo không biết mấy thứ này, đưa cho hắn xem, hắn cũng không nhìn ra được cái gì.
“Chất vải này là the hương vân, hiện tại trên thành phố đã không còn mua được, thế nhưng hắn ta quen vị sư phụ làm ra loại vải này, tôi muốn mời vị sư phụ này về.” Nói đến quần áo vải vóc và chuyện thiết kế, trên mặt cô luôn luôn lóe sáng.
“Loại vải này mềm mại cực kỳ, sẽ không nhăn, rất xuông, thích hợp với quần áo mùa hè.”
Nói tới những chuyện liên quan đến lĩnh vực của mình, cô luôn luôn có thể chậm rãi mà nói.
Tông Cảnh Hạo lẳng lặng nhìn cô, cô như vậy rất quyến rũ.
“Cho nên tôi nhất định phải mời được người ta, cho dù không mời được, tôi có thể học cũng được.”
“Nếu đã gần như thất truyền, kỹ thuật nhất định rất phức tạp, không dễ học.” Nếu như đơn giản, sớm đã có người học.
Lâm Tân Ngôn bối rối: “Đúng vậy, quốc gia của chúng ta có rất nhiều nghệ thuật thủ công đều thất truyền.” Thế nhưng cô quá nhỏ bé, không thể ngăn cản những chuyện này, cô sốc lại tinh thần: “Khổ mấy tôi cũng không sợ, đây là sự nghiệp của tôi.”
Cũng là mơ ước và nhiệt huyết của cô.
Tông Cảnh Hạo ngăn lại thắt lưng của cô, hướng bên trong, hôn vành tai cô, giọng nói khàn khàn: “Tôi muốn ngủ cùng em.”
Lâm Tân Ngôn dịch vào trong một chút, né tránh hắn hôn xuống môi, nhường cho hắn một chút không gian: “Ngủ sớm một chút đi.”
Tông Cảnh Hạo dịch vào trong một chút, cơ thể dán lên người cô, ban ngày đã ngủ rồi, hắn bây giờ không buồn ngủ một chút nào, thầm nghĩ muốn ôm cô, hôn nhẹ nhàng.”
Lâm Tân Ngôn không chút nghĩ ngợi nói.
Nếu như có thể thuyết phục vị sư phụ kia cùng cô quay về thành phố B mới có lợi đối với cô.
Hơn nữa cô cũng muốn sớm giải quyết chuyện bên này, sau đó đưa các con trở về.
“Được, vậy tôi sẽ sắp xếp.” Bạch Dận Ninh cười.
Mặt Tông Cảnh Hạo hoàn toàn đen sì.
Bữa cơm này, hắn ngay cả một ngụm nước cũng không uống, nếu như không phải có hai đứa con ở đây, không muốn để cho Bạch Dận Ninh phát hiện ra quan hệ giữa hắn và Lâm Tân Ngôn, cũng không phải quan hệ vợ chồng bình thường, hắn đã sớm kéo Lâm Tân Ngôn rời đi.
Sau khi ăn xong, Bạch Dận Ninh nhìn về phía Tông Cảnh Hạo: “Ngày hôm nay cảm ơn Tông tổng đã chiêu đãi.”
Tông Cảnh Hạo lạnh lùng liếc hắn: “Không cần khách khí.”
Bạch Dận Ninh đã sớm phát hiện ra, từ lúc Lâm Tân Ngôn đồng ý với hắn đi gặp vị sư phụ chế tác vải lụa the hương vân thì hắn đã không vui, lúc này hắn cũng không ngại ‘thêm dầu vào lửa.’ quay đầu nhìn Lâm Tân Ngôn nói: “Sáng sớm mai tôi sẽ đến khách sạn đón cô.”
Lúc nói chuyện ánh mắt hắn liếc xuống chân của cô: “Ngày mai đi giày đế bằng, chỗ ở của vị sư phụ kia hẻo lánh, đường không được tốt lắm.”
“Tôi biết rồi.” Lâm Tân Ngôn cũng không nói cảm ơn, bởi vì những lời hắn nói có chút cố ý, cô quay đầu nhìn Tông Cảnh Hạo, quả nhiên, sắc mặt hắn khó coi hơn so với với lúc trước rồi.
Hiển nhiên, Bạch Dận Ninh nói những lời này là cố ý.
“Mẹ, ôm một cái.” Lâm Nhụy Hi vươn hai cánh tay, muốn Lâm Tân Ngôn ôm một cái.
Tông Cảnh Hạo chặn ngang giữ lấy bé: “Ba ba ôm.”
Chân của cô bị thương, cũng không biết vết thương có nghiêm trọng không.
Lâm Nhụy Hi bĩu cái miệng nhỏ: “Con muốn mẹ ôm một cái.”
Đã lâu không gặp Lâm Tân Ngôn, bé muốn được mẹ yêu thương yêu thương.
“Ngoan.” Tông Cảnh Hạo hôn lên trán con gái: “Chờ quay về, ba mua đồ ăn ngon cho con.”
“Thật không?” Lâm Nhụy Hi nghiêng đầu.
“Ừ.”
“Vậy được, để ba ba ôm, có điều con muốn ngủ chung với mẹ.”
Lâm Hi Thần nắm lấy tay của Lâm Tân Ngôn, nhìn thoáng qua Tông Cảnh Hạo, nói: “Mẹ, buổi tối con cũng muốn ngủ chung với mẹ.”
Tông Cảnh Hạo: “…”
Lâm Tân Ngôn vui vẻ đồng ý: “Được.”
Xa hai đứa con lâu như vạy, cô cũng muốn ngủ cùng con.
Quay lại phòng trên tầng, Lâm Tân Ngôn tắm cho hai đứa nhỏ, thay quần áo, bọn chúng mặc áo ngủ lăn lộn trên giường, chơi đùa.
Lâm Tân Ngôn tắm xong mặc trên người áo choàng tắm của khách sạn, ở đây không có quần áo của cô.
“Mẹ.”
Thấy Lâm Tân Ngôn đi ra, hai đứa nhỏ cùng nhau nhào tới, Lâm Tân Ngôn tiếp được bọn chúng, ba người ôm nhau, Lâm Nhụy Hi ngước cái đầu nhỏ: “Mẹ, sau này nếu mẹ chơi trốn tìm, nhất định phải mang con theo, con không xa mẹ.”
Lâm Tân Ngôn ôm thật chặt con gái, nói sau này không bao giờ… rời xa bọn họ nữa.
Ngoài phòng, cuối hành lang, Tông Cảnh Hạo đứng ở trước cửa sổ, đối diện với cửa kính là bờ sông, có ngọn đèn, ánh sáng yếu ớt chiếu trên khuôn mặt hắn, lại phản chiếu lại, trên mặt hắn có chút mơ hồ có chút u ám, phía sau lưng hắn rộng rãi thẳng tắp, hông của hắn rất hẹp, không có một chút mỡ thừa, cùng với đường cong ở mông tương xứng với nhau, đều đặn mà rắn rỏi.
Hắn một tay đút túi, một tay còn lại cởi cúc áo, nhàn nhạt mở miệng: “Một chút tung tích cũng không có sao?”
Thẩm Bồi Xuyên lắc đầu: “Không có, tôi nghĩ hắn hẳn là đã trốn kỹ rồi, nếu muốn bảo vệ tính mạng chắc chắn phải rời khỏi nơi đây, nhưng nếu trong lòng còn thù hận, sợ là sẽ còn tùy thời cơ mà hành động.”
Hà Thụy Trạch không có tung tích, giống như là quả bom hẹn giờ, không biết lúc nào sẽ xuất hiện.
Người này không thể giữ lại.
“Người mang tới không nhiều lắm, cậu phái hai người ra ngoài tiếp tục điều tra tung tích của hắn, còn lại đều giữ lại.” Bên người hai đứa nhỏ và Lâm Tân Ngôn không thể thiếu người.
“Được, tôi đi sắp xếp.” Thẩm Bồi Xuyên xoay người đi sắp xếp.
Tông Cảnh Hạo một thân một mình đứng ở của sổ như đang suy nghĩ điều gì, một lát sau hắn lấy điện thoại di động ra gọi cho Quan Kính, muốn hắn điều tra Bạch Dận Ninh cùng với công ty Bạch Thị hắn đang quản lý, nói xong với Quan Kính.
Hắn cúp điện thoại, xoay người quay về phòng.
Cửa phòng mở ra, trước mắt ánh sáng mờ ảo, căn phòng yên tĩnh.
Hai đứa nhỏ đùa giỡn mệt mỏi đều vùi vào lòng Lâm Tân Ngôn ngủ.
Lâm Tân Ngôn sợ bọn chúng ngủ không ngon, liền tắt đèn đi, chỉ còn lại duy nhất một ngòn đèn ánh sáng nhẹ nhàng nơi đầu giường.
Tông Cảnh Hạo đóng cửa phòng đi tới, đứng ở bên giường.
Lâm Tân Ngôn tựa ở đầu giường, một nửa cơ thể đang ngồi, đầu của hai đứa nhỏ đè nặng lên cánh tay của cô, Lâm Nhụy Hi ở bên trong, bàn tay nhỏ bé vuốt ngực của cô.
Đây là thói quen của Lâm Nhụy Hi.
Hắn khom người vén một góc chăn lên, lộ ra hai chân của Lâm Tân Ngôn, Lâm Tân Ngôn ngủ không sâu, bỗng nhiên thấy mát lạnh, cô theo bản năng rụt chân lại, sau đó mới chậm rãi mở mắt, thấy Tông Cảnh Hạo đứng ở đầu giường, cô thử ngồi dậy, thế nhưng cánh tay bị hai đứa nhỏ đè nặng, cô không dám động đậy, lại khiến bọn chúng thức giấc, nhỏ giọng hỏi hắn: “Anh làm gì?”
“Chân của em bị thương chỗ nào, tôi xem một chút.” Hắn vươn tay túm lấy chân của cô.
Lâm Tân Ngôn lại rụt vào trong một chút, cắn môi: “Tôi khỏe rồi.”
Tông Cảnh Hạo ngẩng đầu nhìn cô một lúc lâu: “Tôi muốn nghe nói thật.”
Lâm Tân Ngôn không nói nữa, người này, cô không lay chuyển được hắn.
Tông Cảnh Hạo ngồi ở bên giường, đem chân của cô đặt lên đùi, hỏi: “Bên nào?”
“Bên phải.”
Hắn đụng vào một chút liền thấy ngứa ngáy, nơi trái tim cũng giống như bị cái gì vuốt nhẹ.
Một tay cô bám thật chặt vào mép giường.
Tông Cảnh Hạo cúi đầu nhìn kỹ, mới phát hiện ra lòng bàn chân của cô có vết thương, mắt cá chân còn hơi đỏ: “Tại sao lại như thế này?”
“Lúc chạy trốn, không cẩn thận bị ngã.” Lâm Tân Ngôn thành khẩn.
“Còn đau không?”
Lâm Tân Ngôn lắc đầu.
Tông Cảnh Hạo buông chân của cô ra, đi đến phòng tắm thấm ướt một cái khăn lông bằng nước nóng, sau đấy đắp ở mắt cá chân của cô.
Nhiệt độ ấm áp xuyên thấu qua da thịt, xông vào máu, cả người hình như cũng ấm lên, bàn tay để ở mép giường của cô siết chặt.
Tông Cảnh Hạo lại ngồi vào bên mép giường, cầm chân của cô nhẹ nhàng xoa bóp mắt cá chân.
Hắn làm như vô tình hỏi: “Họ Bạch kia, em thân với hắn lắm sao?”
Lâm Tân Ngôn lắc đầu: “Không thân.”
“Không thân mà em đồng ý ra ngoài với hắn?”
Tông Cảnh Hạo không thừa nhận mình không vui.
Lâm Tân Ngôn cầm bộ lễ phục mình cởi ra: “Anh xem.”
Tông Cảnh Hạo không biết mấy thứ này, đưa cho hắn xem, hắn cũng không nhìn ra được cái gì.
“Chất vải này là the hương vân, hiện tại trên thành phố đã không còn mua được, thế nhưng hắn ta quen vị sư phụ làm ra loại vải này, tôi muốn mời vị sư phụ này về.” Nói đến quần áo vải vóc và chuyện thiết kế, trên mặt cô luôn luôn lóe sáng.
“Loại vải này mềm mại cực kỳ, sẽ không nhăn, rất xuông, thích hợp với quần áo mùa hè.”
Nói tới những chuyện liên quan đến lĩnh vực của mình, cô luôn luôn có thể chậm rãi mà nói.
Tông Cảnh Hạo lẳng lặng nhìn cô, cô như vậy rất quyến rũ.
“Cho nên tôi nhất định phải mời được người ta, cho dù không mời được, tôi có thể học cũng được.”
“Nếu đã gần như thất truyền, kỹ thuật nhất định rất phức tạp, không dễ học.” Nếu như đơn giản, sớm đã có người học.
Lâm Tân Ngôn bối rối: “Đúng vậy, quốc gia của chúng ta có rất nhiều nghệ thuật thủ công đều thất truyền.” Thế nhưng cô quá nhỏ bé, không thể ngăn cản những chuyện này, cô sốc lại tinh thần: “Khổ mấy tôi cũng không sợ, đây là sự nghiệp của tôi.”
Cũng là mơ ước và nhiệt huyết của cô.
Tông Cảnh Hạo ngăn lại thắt lưng của cô, hướng bên trong, hôn vành tai cô, giọng nói khàn khàn: “Tôi muốn ngủ cùng em.”
Lâm Tân Ngôn dịch vào trong một chút, né tránh hắn hôn xuống môi, nhường cho hắn một chút không gian: “Ngủ sớm một chút đi.”
Tông Cảnh Hạo dịch vào trong một chút, cơ thể dán lên người cô, ban ngày đã ngủ rồi, hắn bây giờ không buồn ngủ một chút nào, thầm nghĩ muốn ôm cô, hôn nhẹ nhàng.”
Bình luận facebook