Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48 - Hình thức trừng phạt
Mặt của anh sát lại gần có một chút, “Về sau còn dám tuỳ tiện nghi ngờ tôi nữa” Ánh mắt của anh sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào môi cô, cúi đầu cắn xuống.
Đột nhiên đau đớn, mùi máu tươi tràn ra ở trong khoang miệng. Cô chau mày lại, đau, thực sự rất đau, người đàn ông này lại cắn cô thật.
Tông Cảnh Hạo, “Về sau cô đổ oan cho tôi một lần, tôi sẽ dùng cách thức này để trừng phạt có một lần, công bằng không?”
Lâm Tâm Ngôn thất thần nghi hoặc nhìn người đàn ông phía trước, cô không hiểu hành động kì lạ này của anh. Lâm Tân Ngôn, “Anh có biết mình đang làm gì không?”
Tông Cảnh Hạo bị cô hỏi không có lời nào để nói, người phụ nữ này, mỗi một chuyện sau khi gặp cô đều khiến anh không kịp phòng bị, không khống chế được mình, bản thân thay đổi đến mức không giống anh chút nào.
Trong lòng anh rất rõ, người phụ này không tốt, cô không thuần khiết, không biết yêu quý bản thân.
Nhưng chính người phụ nữ bất kham như vậy, làm anh có hứng thú, làm anh cảm thấy mình là một người đàn ông thực sự.
Sẽ có phản ứng sinh lý của đàn ông đối với phụ nữ. Cảm xúc của anh ẩn giấu sâu dưới đáy lòng, dáng vẻ giống như mây nhạt gió nhẹ.
Cười mỉm hỏi vặn lại cô, “Vậy còn cô? Không mang tính mạng bổ nhào lên phía trước để chắn dạo cho tôi, là…”.
Khi nói chuyện gương mặt anh kề sát lại, Lâm Tâm Ngôn lùi về phía một chút, anh lại tiếp tục kề sát một chút, hai người gần trong gang tấc, nụ cười trên khuôn mặt anh, bình tĩnh, dịu dàng, êm nhẹ, không thể xem nhẹ, “Là cô yêu tôi sao?”
Cho nên mới có thể khi nguy hiểm gần đến mà không màng tất cả xông lên? Thực ra khoảng khắc anh quay người lại, nhìn thấy cô bổ nhào đến, anh cảm thấy kinh ngạc.
Lâm Tận Ngôn quay đầu lại, không nhìn anh, “Anh Tông, thật biết nói đùa, tôi quen biết anh mới có mấy ngày mà đã yêu anh sao?”
Nếu như không phải cô nghi ngờ anh là bố của đứa bé trong bụng cô thì lúc đó cô chắc chắc sẽ không kích động như vậy.
Cô rất quý trọng tính mạng, cô phải sống vì mẹ và con của cô.
Tông Cảnh Hạo cũng không tức giận, anh thu người dựa vào ghế sofa, cười không thành tiếng, “Lỡ như cô vừa gặp đã yêu tôi thì sao? Chuyện tình cảm thì ai mà nói rõ được chứ?”
Câu nói này của anh giống như vừa nói với Lâm Tân Ngôn vừa nói với chính bản thân anh.
Lâm Tâm Ngôn đột nhiên rút lại bàn tay đặt trên đùi rồi nắm chặt lại, nhưng trên mặt cô lại bình tĩnh nói, “Tôi không tin việc vừa gặp đã yêu”.
Nói xong cô đứng dậy đi rót nước, muốn cố ý bỏ qua chủ đề này, vốn là hai người xa lạ, nhưng dưới sự sắp xếp của số mệnh lại ở cùng dưới một mái nhà, nói chuyện về hai chữ “tình yêu”- là hai chữ nói không rõ được ở trên thế gian thì buồn cười biết bao, hài hước biết bao?
Khi Lâm Tâm Ngôn uống nước ánh mắt cô xuyên qua cốc kính nhìn vào chiếc đàn dương cầm đang đặt ở trước cửa sổ sát sàn, ánh mắt cô u ám lại.
Hôm sau.
Lâm Tâm Ngôn đến bệnh viện thăm Trang Tử Khâm, lần này là tỉnh táo, vừa nhìn đã nhận ra cô, kéo lấy tay cô không buông.
Trang Tử Khâm, “Ngôn Ngôn à, con đến thăm mẹ rồi, mẹ rất vui mừng, thời gian này mẹ rất nhớ con” Trang Tử Khâm nắm lấy tay cô rất chặt, chỉ sợ một khi buông tay ra thì cô sẽ biến mất.
Trang Tử Khâm tỉnh táo như vậy, Lâm Tân Ngôn rất vui, “Con sẽ không đi đâu hết, đợi mẹ khỏe lên một chút, con sẽ đón mẹ ra ngoài”
Đợi đến khi kết thúc giao hẹn với Tổng Cảnh Hạo, cô sẽ mua một căn nhà nhỏ, sống cùng với mẹ.
Trang Tử Khâm, “Sao mấy hôm nay không thấy bác sĩ Hà đến thăm mẹ, có phải con giận nhau với cậu ấy rồi?”
Trang Tử Khâm nhiều ít biết một chút tâm tư của Hà Thuy Trạch.
Bà rất thích Hà Thuy Trạch, cũng thừa nhận phẩm chất con người của anh.
Lại là nghề nghiệp bác sĩ. Nếu Lâm Tân Ngôn có thể ở bên cạnh Hà Thuy Trạch, đương nhiên sẽ là chuyện tốt. Chỉ là trong bụng Lâm Tâm Ngôn đang có đứa bé không biết bố là ai.
Vừa nghĩ đến đứa bé này thì trong lòng Trang Tử Khâm Lại có chút khó chịu.
Lâm Tận Ngôn, “Anh ấy có việc, thời gian này có lẽ anh ấy sẽ không thể trở về” Lâm Tân Ngôn hơi hơi cụp mắt xuống, Hà Thuy Trạch nhận lời cô, giúp cô điều tra rõ chuyện đêm đó, bây giờ chắc đang ở nước a.
Trang Tử Khâm, “Nếu như con không có thai, có thể ở bên cạnh nó thì tốt biết bao, mẹ thấy cậu ấy rất tốt..”.
“Mẹ” Lâm Tâm Ngôn nhanh chóng ngắt lời bà, cô lấy một cái vòng tay đeo lên tay bà, “Mẹ vẫn còn nhận ra nó chứ?”
Trang Tử Khâm cúi đầu, “Đương nhiên” Đây là của hồi môn của bà, nhưng bà lại cảm thấy không thể tin nổi, ngẩng đầu nhìn Lâm Tận Ngôn, “Sao con lại có được nó vậy?”
Lâm Tân Ngôn, “Lâm Quốc An cho con” Hôm nay Lâm Tâm Ngôn đến là có mục đích, cô rất rối loạn không biết nên làm thế nào, “Lâm Quốc An gặp phải khó khăn, hôm qua ông ta đến cầu xin con, con không biết nên làm thế nào?
Trong lòng Lâm Tâm Ngôn rất hận ông ta, hận đến mức muốn ông ta chết đi.
Nhưng nói cho cùng, ông ta có khốn nạn hơn nữa thì vẫn là bố của cô, trên người cô đang chảy dòng máu của ông ta.
Trang Tử Khâm cụp mắt xuống, “Mẹ không hy vọng con để nó ở trong lòng, đừng day dứt quá khứ, đừng có liên quan gì đến người trong quá khứ, không làm tổn thương họ, cũng không tha thứ cho họ” .
Cho dù Lâm Quốc An thế nào là tốt hay xấu, bà cũng không muốn liên quan đến ông ta. Lâm Tân Ngôn, “Ừm”.
Sau đó hai người nói chuyện thêm một khi, khi hết giờ thăm nom thì Lâm Tận Ngôn đi ra khỏi phòng.
Từ trong phòng đi ra, Lâm Tân Ngôn đến quầy y tá hỏi thăm tình hình. Lâm Tân Ngôn, “Bà ấy tỉnh táo như vậy có phải chứng minh bà ấy đã khỏi rồi không?”
“Không phải, bà ấy lựa chọn quên đi một số chuyện, cũng sẽ nhớ chuyện hiện tại, nhưng tình hình như vậy sẽ không duy trì lâu, một hồi rồi thôi.”
Lâm Tân Ngôn có chút thất vọng, cô tưởng rằng bà đã khỏi rồi, “Vậy phiền các cô chăm sóc tốt cho bà”.
“Chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho bà, bác sĩ Hà đặc biệt dặn dò, mong cô yên tâm”. Lâm Tận Ngôn nói một tiếng cảm ơn liền rời khỏi bệnh viện.
Nếu Trang Tử Khâm đã nói như vậy, vậy thì cô sẽ không quan tâm đến, xoá bỏ toàn bộ ân oán trước đây, cô bắt xe đến công ty.
Ngồi ở trong xe, ánh mắt của cô hướng ra ngoài cửa xe, nhìn thành phố vừa quen thuộc vừa xa lạ này.
Khi xe đi qua công ty Lâm Thị, ở trước cửa có rất nhiều người vây lại, căng biểu ngữ, bên trên có viết các chữ to “trả lại tiền xương máu cho chúng tôi”.
“Bác tài xế ơi bác dừng lại một chút.” Lâm Tâm Ngôn kéo kính cửa xe xuống, nhìn tình hình bên ngoài.
Tài xế nhìn về phía sau một cái, nói, “Cháu cũng nghe nói rồi chứ? Những tên gian. thương này, ăn bớt nguyên liệu, toà nhà còn chưa xây xong thì đã xuất hiện tình trạng sụt lở, những người đã thanh toán tiền cho chủ sở hữu thì cũng được coi là sạt nghiệp, nhà như vậy thì ai dám ở chứ? Nhưng không muốn lấy nhà nữa thì cũng không được trả lại tiền, thời gian này ở chỗ này hôm nào cũng có người vây xung quanh, cũng không thấy có tác dụng gì, cô ơi, cô cũng mua nhà ở đây sao?”
Lâm Tâm Ngôn lắc đầu, “Không ạ?
“Vậy thì tốt, rất nhiều người cả đời không mua được một căn nhà, những người mua được kia cũng là dốc sạch tiền bạc trong nhà mới có thể mua được một căn, xuất hiện tình trạng như vậy, sợ là phải ói máu, nói cho cùng vẫn do nhà nghiên cứu và phát triển quá gian dổi, hại bao nhiêu người” Tài xế càng nói càng tức giận, giống như ông ta là người bị hại vậy.
“Cô muốn xuống xe ở đây sao?”
Tài xế hỏi, đỗ ở đây rất phí thời gian của ông ta, ông ta còn làm ăn.
Lâm Tâm Ngôn, “Bà chủ nhà anh?”
Lâm Tâm Ngôn chau mày, ánh mắt nhìn thấy một chiếc xe con kiểu sang trọng đang đỗ bên đường.
Hình như người trong xe cảm nhận thấy ánh mắt của Lâm Tâm Ngôn, cửa kính xe từ từ hạ xuống– Tài xế nhìn theo ánh mắt Lâm Tân Ngôn nhìn sang, “Bà ấy chính là bà chủ nhà tôi”
Đột nhiên đau đớn, mùi máu tươi tràn ra ở trong khoang miệng. Cô chau mày lại, đau, thực sự rất đau, người đàn ông này lại cắn cô thật.
Tông Cảnh Hạo, “Về sau cô đổ oan cho tôi một lần, tôi sẽ dùng cách thức này để trừng phạt có một lần, công bằng không?”
Lâm Tâm Ngôn thất thần nghi hoặc nhìn người đàn ông phía trước, cô không hiểu hành động kì lạ này của anh. Lâm Tân Ngôn, “Anh có biết mình đang làm gì không?”
Tông Cảnh Hạo bị cô hỏi không có lời nào để nói, người phụ nữ này, mỗi một chuyện sau khi gặp cô đều khiến anh không kịp phòng bị, không khống chế được mình, bản thân thay đổi đến mức không giống anh chút nào.
Trong lòng anh rất rõ, người phụ này không tốt, cô không thuần khiết, không biết yêu quý bản thân.
Nhưng chính người phụ nữ bất kham như vậy, làm anh có hứng thú, làm anh cảm thấy mình là một người đàn ông thực sự.
Sẽ có phản ứng sinh lý của đàn ông đối với phụ nữ. Cảm xúc của anh ẩn giấu sâu dưới đáy lòng, dáng vẻ giống như mây nhạt gió nhẹ.
Cười mỉm hỏi vặn lại cô, “Vậy còn cô? Không mang tính mạng bổ nhào lên phía trước để chắn dạo cho tôi, là…”.
Khi nói chuyện gương mặt anh kề sát lại, Lâm Tâm Ngôn lùi về phía một chút, anh lại tiếp tục kề sát một chút, hai người gần trong gang tấc, nụ cười trên khuôn mặt anh, bình tĩnh, dịu dàng, êm nhẹ, không thể xem nhẹ, “Là cô yêu tôi sao?”
Cho nên mới có thể khi nguy hiểm gần đến mà không màng tất cả xông lên? Thực ra khoảng khắc anh quay người lại, nhìn thấy cô bổ nhào đến, anh cảm thấy kinh ngạc.
Lâm Tận Ngôn quay đầu lại, không nhìn anh, “Anh Tông, thật biết nói đùa, tôi quen biết anh mới có mấy ngày mà đã yêu anh sao?”
Nếu như không phải cô nghi ngờ anh là bố của đứa bé trong bụng cô thì lúc đó cô chắc chắc sẽ không kích động như vậy.
Cô rất quý trọng tính mạng, cô phải sống vì mẹ và con của cô.
Tông Cảnh Hạo cũng không tức giận, anh thu người dựa vào ghế sofa, cười không thành tiếng, “Lỡ như cô vừa gặp đã yêu tôi thì sao? Chuyện tình cảm thì ai mà nói rõ được chứ?”
Câu nói này của anh giống như vừa nói với Lâm Tân Ngôn vừa nói với chính bản thân anh.
Lâm Tâm Ngôn đột nhiên rút lại bàn tay đặt trên đùi rồi nắm chặt lại, nhưng trên mặt cô lại bình tĩnh nói, “Tôi không tin việc vừa gặp đã yêu”.
Nói xong cô đứng dậy đi rót nước, muốn cố ý bỏ qua chủ đề này, vốn là hai người xa lạ, nhưng dưới sự sắp xếp của số mệnh lại ở cùng dưới một mái nhà, nói chuyện về hai chữ “tình yêu”- là hai chữ nói không rõ được ở trên thế gian thì buồn cười biết bao, hài hước biết bao?
Khi Lâm Tâm Ngôn uống nước ánh mắt cô xuyên qua cốc kính nhìn vào chiếc đàn dương cầm đang đặt ở trước cửa sổ sát sàn, ánh mắt cô u ám lại.
Hôm sau.
Lâm Tâm Ngôn đến bệnh viện thăm Trang Tử Khâm, lần này là tỉnh táo, vừa nhìn đã nhận ra cô, kéo lấy tay cô không buông.
Trang Tử Khâm, “Ngôn Ngôn à, con đến thăm mẹ rồi, mẹ rất vui mừng, thời gian này mẹ rất nhớ con” Trang Tử Khâm nắm lấy tay cô rất chặt, chỉ sợ một khi buông tay ra thì cô sẽ biến mất.
Trang Tử Khâm tỉnh táo như vậy, Lâm Tân Ngôn rất vui, “Con sẽ không đi đâu hết, đợi mẹ khỏe lên một chút, con sẽ đón mẹ ra ngoài”
Đợi đến khi kết thúc giao hẹn với Tổng Cảnh Hạo, cô sẽ mua một căn nhà nhỏ, sống cùng với mẹ.
Trang Tử Khâm, “Sao mấy hôm nay không thấy bác sĩ Hà đến thăm mẹ, có phải con giận nhau với cậu ấy rồi?”
Trang Tử Khâm nhiều ít biết một chút tâm tư của Hà Thuy Trạch.
Bà rất thích Hà Thuy Trạch, cũng thừa nhận phẩm chất con người của anh.
Lại là nghề nghiệp bác sĩ. Nếu Lâm Tân Ngôn có thể ở bên cạnh Hà Thuy Trạch, đương nhiên sẽ là chuyện tốt. Chỉ là trong bụng Lâm Tâm Ngôn đang có đứa bé không biết bố là ai.
Vừa nghĩ đến đứa bé này thì trong lòng Trang Tử Khâm Lại có chút khó chịu.
Lâm Tận Ngôn, “Anh ấy có việc, thời gian này có lẽ anh ấy sẽ không thể trở về” Lâm Tân Ngôn hơi hơi cụp mắt xuống, Hà Thuy Trạch nhận lời cô, giúp cô điều tra rõ chuyện đêm đó, bây giờ chắc đang ở nước a.
Trang Tử Khâm, “Nếu như con không có thai, có thể ở bên cạnh nó thì tốt biết bao, mẹ thấy cậu ấy rất tốt..”.
“Mẹ” Lâm Tâm Ngôn nhanh chóng ngắt lời bà, cô lấy một cái vòng tay đeo lên tay bà, “Mẹ vẫn còn nhận ra nó chứ?”
Trang Tử Khâm cúi đầu, “Đương nhiên” Đây là của hồi môn của bà, nhưng bà lại cảm thấy không thể tin nổi, ngẩng đầu nhìn Lâm Tận Ngôn, “Sao con lại có được nó vậy?”
Lâm Tân Ngôn, “Lâm Quốc An cho con” Hôm nay Lâm Tâm Ngôn đến là có mục đích, cô rất rối loạn không biết nên làm thế nào, “Lâm Quốc An gặp phải khó khăn, hôm qua ông ta đến cầu xin con, con không biết nên làm thế nào?
Trong lòng Lâm Tâm Ngôn rất hận ông ta, hận đến mức muốn ông ta chết đi.
Nhưng nói cho cùng, ông ta có khốn nạn hơn nữa thì vẫn là bố của cô, trên người cô đang chảy dòng máu của ông ta.
Trang Tử Khâm cụp mắt xuống, “Mẹ không hy vọng con để nó ở trong lòng, đừng day dứt quá khứ, đừng có liên quan gì đến người trong quá khứ, không làm tổn thương họ, cũng không tha thứ cho họ” .
Cho dù Lâm Quốc An thế nào là tốt hay xấu, bà cũng không muốn liên quan đến ông ta. Lâm Tân Ngôn, “Ừm”.
Sau đó hai người nói chuyện thêm một khi, khi hết giờ thăm nom thì Lâm Tận Ngôn đi ra khỏi phòng.
Từ trong phòng đi ra, Lâm Tân Ngôn đến quầy y tá hỏi thăm tình hình. Lâm Tân Ngôn, “Bà ấy tỉnh táo như vậy có phải chứng minh bà ấy đã khỏi rồi không?”
“Không phải, bà ấy lựa chọn quên đi một số chuyện, cũng sẽ nhớ chuyện hiện tại, nhưng tình hình như vậy sẽ không duy trì lâu, một hồi rồi thôi.”
Lâm Tân Ngôn có chút thất vọng, cô tưởng rằng bà đã khỏi rồi, “Vậy phiền các cô chăm sóc tốt cho bà”.
“Chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho bà, bác sĩ Hà đặc biệt dặn dò, mong cô yên tâm”. Lâm Tận Ngôn nói một tiếng cảm ơn liền rời khỏi bệnh viện.
Nếu Trang Tử Khâm đã nói như vậy, vậy thì cô sẽ không quan tâm đến, xoá bỏ toàn bộ ân oán trước đây, cô bắt xe đến công ty.
Ngồi ở trong xe, ánh mắt của cô hướng ra ngoài cửa xe, nhìn thành phố vừa quen thuộc vừa xa lạ này.
Khi xe đi qua công ty Lâm Thị, ở trước cửa có rất nhiều người vây lại, căng biểu ngữ, bên trên có viết các chữ to “trả lại tiền xương máu cho chúng tôi”.
“Bác tài xế ơi bác dừng lại một chút.” Lâm Tâm Ngôn kéo kính cửa xe xuống, nhìn tình hình bên ngoài.
Tài xế nhìn về phía sau một cái, nói, “Cháu cũng nghe nói rồi chứ? Những tên gian. thương này, ăn bớt nguyên liệu, toà nhà còn chưa xây xong thì đã xuất hiện tình trạng sụt lở, những người đã thanh toán tiền cho chủ sở hữu thì cũng được coi là sạt nghiệp, nhà như vậy thì ai dám ở chứ? Nhưng không muốn lấy nhà nữa thì cũng không được trả lại tiền, thời gian này ở chỗ này hôm nào cũng có người vây xung quanh, cũng không thấy có tác dụng gì, cô ơi, cô cũng mua nhà ở đây sao?”
Lâm Tâm Ngôn lắc đầu, “Không ạ?
“Vậy thì tốt, rất nhiều người cả đời không mua được một căn nhà, những người mua được kia cũng là dốc sạch tiền bạc trong nhà mới có thể mua được một căn, xuất hiện tình trạng như vậy, sợ là phải ói máu, nói cho cùng vẫn do nhà nghiên cứu và phát triển quá gian dổi, hại bao nhiêu người” Tài xế càng nói càng tức giận, giống như ông ta là người bị hại vậy.
“Cô muốn xuống xe ở đây sao?”
Tài xế hỏi, đỗ ở đây rất phí thời gian của ông ta, ông ta còn làm ăn.
Lâm Tâm Ngôn, “Bà chủ nhà anh?”
Lâm Tâm Ngôn chau mày, ánh mắt nhìn thấy một chiếc xe con kiểu sang trọng đang đỗ bên đường.
Hình như người trong xe cảm nhận thấy ánh mắt của Lâm Tâm Ngôn, cửa kính xe từ từ hạ xuống– Tài xế nhìn theo ánh mắt Lâm Tân Ngôn nhìn sang, “Bà ấy chính là bà chủ nhà tôi”
Bình luận facebook