• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Độc Chiếm Tiên Thê : Hàn Thiếu Sủng Tận Thiên (2 Viewers)

  • Chương 1241-1250

Chương 1241: Chú cảm thấy thế nào?


Thôi chỉ đạo vươn tay tới, Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, còn tưởng rằng muốn làm một trận, không nghĩ tới chỉ là bắt tay, đương nhiên cái bắt tay của bọn họ không giống bình thường.


Kỷ Hi Nguyệt tươi cười, khuôn mặt rất đạm nhiên, vươn tay, hai bàn tay to và bàn tay nhỏ lập tức nắm lại.


“Cô bắt đầu đi. Dùng thực lực lớn nhất của cô.” Thôi chỉ đạo nói.


“Được!” Kỷ Hi Nguyệt tức khắc bộc phát ra thực lực cực mạnh. Lúc này cô cũng không muốn giấu diếm nữa, quá ải không được không có gì tốt với cô, còn làm cho Hạ Tâm Lan và lão Hạ xấu hổ.


Dòng khí mạnh mẽ tức khắc dũng mãnh tràn về phía Thôi chỉ đạo. Đầu tiên Thôi chỉ đạo cả kinh, ngay sau đó khí công của ông cũng vận chuyển, lập tức ngăn trở dòng khí của Kỷ Hi Nguyệt xâm nhập.


Nhưng theo khuôn mặt nhỏ của Kỷ Hi Nguyệt càng ngày càng ngưng trọng, khuôn mặt già của Thôi chỉ đạo cũng ngưng trọng lên.


Hạ Tâm Lan đứng cách hơn ba mét, nhìn hai người, rất hồi hộp.


Kỷ Hi Nguyệt phát hiện thực lực Thôi chỉ đạo vẫn mạnh hơn cô một chút, nhưng cô cũng không thể chịu thua. Đột nhiên suy nghĩ trong đầu cô lóe lên, ngay sau đó đột nhiên đảo hút lên.


Thôi chỉ đạo vốn dĩ cũng đã thầm khiếp sợ, vậy mà thực lực của một thiếu nữ lại sắp bằng ông, hoàn toàn có cảm giác không phân cao thấp, mặt già của ông thật sự hơi không nhịn được.


Lúc vừa định lại dùng chút lực, đột nhiên dòng khí trong cơ thể đột nhiên giống như tìm được nơi chảy xuống, trực tiếp bị một lực hấp dẫn mạnh mẽ hút ra ngoài, làm ông kinh hách, mặt già trắng bệch, ngay sau đó muốn thoát khỏi.


Ông đột nhiên nhảy ra, Kỷ Hi Nguyệt cũng nháy mắt thu về, bởi vì cô tin Thôi chỉ đạo đã biết năng lực của cô, cũng đủ để ông đánh giá.


“Cô, vừa rồi cô đã làm gì?” Khuôn mặt già của Thôi chỉ đạo vô cùng khó coi. Bởi vì cô chỉ hút một cái là ông đã phát hiện bản thân tựa hồ tiêu hao rất nhiều, giống như đánh một trận chiến, sức chiến đấu giảm mạnh một nửa.


Sao có thể?


“Thôi chỉ đạo, vừa rồi cháu hấp thu khí công của chú. Nếu chiêu này dùng trên người địch nhân thì gần như mọi việc đều thuận lợi.” Kỷ Hi Nguyệt nói rất tự hào, bởi vì cô biết những người luyện khí công khác không làm được.


“Cô có thể hút khí công của kẻ địch!?” Thôi chỉ đạo quả nhiên chấn động, một cặp mắt già cũng sắp bắn ra.


Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, nói: “Cháu cũng có thể trả lại lão Thôi.” Nói rồi cô vươn tay ra.


Thôi chỉ đạo sửng sốt, sắc mặt hơi kinh ngạc, nhìn bàn tay nhỏ tuyết trắng của cô, lòng còn sợ hãi. Lần này nếu lại bị cô hút nữa thì sức chiến đấu của ông tuyệt đối không phải đối thủ của cô.


“Lão Thôi, chú tin tưởng Tiểu Nguyệt đi. Cô ấy sẽ cho chú kinh hỉ.” Hạ Tâm Lan thấy sắc mặt của Thôi chỉ đạo viên rất khó coi nên lập tức nói. Cô cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhất định điều Kỷ Hi Nguyệt vừa làm đã để lại ấn tượng sâu sắc với Thôi chỉ đạo.


Thôi chỉ đạo liếc mắt nhìn Hạ Tâm Lan một cái, ngay sau đó vươn tay tới nắm tay nhỏ của Kỷ Hi Nguyệt.


Kỷ Hi Nguyệt lập tức truyền qua một dòng khí, ngay sau đó nói: “Thôi chỉ đạo, mời tự vận chuyển tiếp nhận.”


Thôi chỉ đạo lập tức làm theo, sau đó phát hiện dòng khí đã thật sự trở lại, hơn nữa Kỷ Hi Nguyệt còn chưa dừng, lại đưa quá một ít dòng khí. Thôi chỉ đạo phát hiện ông cũng có thể biến nó thành dòng khí ông có thể sử dụng.


Chờ Kỷ Hi Nguyệt kết thúc công việc, Thôi chỉ đạo cảm giác thực lực của ông tựa hồ đã hơi tăng cường, cực kỳ bé nhỏ, nhưng một người tu luyện lâu năm vẫn không có tiến bộ như ông vẫn rất thực nhạy bén bắt giữ được.


Kỷ Hi Nguyệt nhìn ông cười nói: “Thôi chỉ đạo, cảm giác thế nào?”


Thôi chỉ đạo còn đang cảm giác thực lực trong cơ thể, nghe Kỷ Hi Nguyệt hỏi mới ngẩng đầu nhìn về phía cô, nhưng lập tức im lặng, bởi vì ông phát hiện ông không biết mình nên nói gì.





Chương 1242: Lão Thôi quá khen


Hạ Tâm Lan nhìn Thôi chỉ đạo, lại nhìn Kỷ Hi Nguyệt đang cười tủm tỉm, nghĩ thầm nhất định là Tiểu Nguyệt thắng. Chứ nếu không sao mặt già của lão Thôi mặt già kinh ngạc và khó chịu vậy được.


“Kỷ tiểu thư, cô quá làm tôi giật mình.” Lão Thôi cuối cùng nở nụ cười, ngay sau đó duỗi tay để Kỷ Hi Nguyệt ngồi xuống.


Hạ Tâm Lan vội vàng cười tủm tỉm nhảy lại đây, vui mừng nói: “Lão Thôi, cháu cũng đã nói Tiểu Nguyệt rất lợi hại mà. Vết thương do dao gây ra của cháu sâu như thế mà cô ấy lập tức khiến cho cháu khôi phục luôn đó. Khi đó cháu đã cảm thấy Tiểu Nguyệt thật là lợi hại, quá làm cháu hâm mộ.”


“Đúng vậy, rất lợi hại, dọa ông già như chú giật cả mình.” Thôi chỉ đạo lập tức cười ha hả, nói: “Tiểu Nguyệt à, cô rất ổn, có điều đi vào tổ chức bí mật quốc gia cũng có rất nhiều quy củ. Chẳng qua năng lực này của cô đã có thể có đặc quyền, nhưng nhớ lấy, cho dù quốc gia bảo vệ cô thì cô cũng không thể giết người vô tội lung tung.”


Kỷ Hi Nguyệt lập tức gật đầu, nói: “Cháu biết. Lão Thôi, cháu sẽ không làm thế đâu. Chỉ là cháu muốn quen thêm vài người biết khí công, có thể làm vài chuyện cho quốc gia thôi.”


“Tốt, rất tốt.” Lão Thôi vui mừng, nói: “Lần này không đến không công, chẳng qua Tiểu Nguyệt, khí công của cô rất đặc biệt.”


“Cháu cũng không biết vì sao sẽ đặc biệt vậy nữa, hy vọng có thể trợ giúp càng nhiều người hữu dụng.”


Lão Thôi tán thưởng, gật đầu, nói: “Được, nơi này có vài văn kiện, cô x qua đi, nếu không thành vấn đề thì ký tên. Một khi trở thành thành viên tổ chức bí mật quốc gia, cô sẽ được quốc gia che chở. Nếu đi ra ngoài gặp được khó khăn thì có thể báo ra thân phận của mình.”


Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy một chồng văn kiện, hơi đau đầu, chẳng qua cô vẫn ngồi xuống xem. Hạ Tâm Lan đang cười, khoác lác với lão Thôi, nói cô này da điều kéo đến hảo đi.


Kỷ Hi Nguyệt nhìn đến hạng mục quyền lợi ưu đãi đặc thù, quả nhiên khá giống thứ cô nghĩ đến. Trừ khi quốc gia có nhiệm vụ để cô đi làm ra thì cô gần như rất tự do, điều này khiến cô thở phào nhẹ nhõm.


“Lão Thôi, cháu muốn hỏi một vấn đề, sau này có thể cháu sẽ vào đi Triệu gia, vậy phía tổ chức quốc gia có thể thả cháu đi không?” Kỷ Hi Nguyệt còn rất lo lắng điều này.


Lão Thôi cười nói: “Tiểu Nguyệt, thật ra đây cũng không phải chuyện lớn gì. Sau khi cô trở thành vợ Triệu Húc Hàn, tự nhiên sẽ là người Triệu gia, điều này tổ chức không có biện pháp phản đối, nhưng cô cũng có thể là người của tổ chức quốc gia, giúp quốc gia làm việc. Chỉ là trên danh nghĩa, cô sẽ chuyển thành người Triệu gia mà thôi, nhưng cho dù là người Triệu gia thì chẳng lẽ quốc gia gặp nạn, cô cũng sẽ không ra hỗ trợ à?”


Kỷ Hi Nguyệt ngẫm lại cũng đúng, dù sao cô có tự do của mình là được.


“Lão Thôi, tổ chức của chúng ta có bao nhiêu người?” Kỷ Hi Nguyệt muốn biết.


“Không đến một trăm người. Hầy, giờ cũng không biết có phải vấn đề hư cảnh không, người luyện khí công càng ngày càng ít. Chúng tôi cũng khai quật ở khắp nơi, bằng không sớm muộn gì sẽ bị các quốc gia khác bỏ xa, đây là việc rất nguy hiểm.”


Lão Thôi thở dài: “Phần lớn những người này được sắp xếp làm bảo vệ cạnh những nhân vật lớn, một bộ phận sẽ có nhiệm vụ, quốc gia không thể thiếu bọn họ. Nhưng tỉ lệ tổn thất cũng không thấp, nhiệm vụ đều rất nguy hiểm, người đối mặt cũng đều là cao thủ, cho nên quốc gia cực kì cần cao thủ gia nhập. Tiểu Nguyệt, cô đã thực sự cho ông già này một viên thuốc an thần, Tâm Lan đã lập được công.”


Kỷ Hi Nguyệt vội vàng khiêm tốn nói: “Đâu có đâu có. Lão Thôi quá khen, nếu nhiệm vụ khó giải quyết, cháu có thể thử xem thế nào.”


“Cảm ơn cô, Tiểu Nguyệt.” Lão Thôi lập tức đứng lên bắt tay với Kỷ Hi Nguyệt.


Ngay sau đó, Kỷ Hi Nguyệt ký xuống hiệp ước, sau khi lão Thôi để lại cách liên lạc thì đi ra sân bay với Hạ Tâm Lan.





Chương 1243: Chưa chắc tôi sẽ thua


Kỷ Hi Nguyệt và La Hi đưa bọn họ đến, còn đưa vật kỷ niệm và đặc sản cho bọn họ mang đi. Lão Thôi có càng nhiều hảo cảm với Kỷ Hi Nguyệt, tuy thiếu nữ này mới 21 tuổi nhưng làm việc đều rất thành thục ổn trọng, là một hạt giống tốt.


Mà nghĩ đến năng lực của cô, trong lòng lão Thôi vẫn thấy khiếp sợ. Ông không biết vì sao tuổi cô còn trẻ vậy mà thực lực lại mạnh thế, nếu trưởng thành hơn vậy sẽ càng mạnh rồi, nhưng đây nhất định là chuyện tốt với quốc gia.


Lão Thôi rất vui mừng, cả đường đều tươi cười đầy mặt, nói cho Tâm Lan khi trở về ông nhất định phải uống một ly với lão Hạ.


Kỷ Hi Nguyệt và La Hi đang trên đường về, La Hi nhịn không được hỏi: “Đại tiểu thư, lão già kia chính là chỉ đạo viên tổ chức bí mật quốc gia? Là cao thủ rất mạnh?”


“Ừm, nhìn không ra đúng không? Tôi nói với anh, người càng lợi hại thì sẽ càng trở lại nguyên trạng, bề ngoài càng nhìn không ra.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Tựa như anh, nếu người thường nhìn anh thì chắc chắn sẽ nhìn không ra. Họ sẽ chỉ cảm thấy hơi thở của anh hơi lạnh, không dễ thân cận, nhưng nếu người luyện khí công tới gần thì sẽ có cảm ứng giống nhau, sẽ bảo trì cảnh giác.” Kỷ Hi Nguyệt nói.


La Hi sửng sốt rồi nói: “Đại tiểu thư nói không tệ, đúng là tôi cũng có loại cảm giác này với người khác. Có đôi khi đụng tới một vài người luôn có cảm giác đối phương có lẽ là đồng loại, nhưng chỉ đạo viên này lại hoàn toàn không có.”


“Bởi vì ông ấy mạnh. Vừa rồi tôi luận bàn với ông ấy một chút, thực lực của ông ấy thâm hậu hơn tôi một ít, chẳng qua nếu thực sự đánh thì tôi chưa chắc sẽ thua.” Kỷ Hi Nguyệt có niềm tin với bản thân. Chỉ cần cô hút một chút ở thời điểm mấu chốt thì phỏng chừng đối phương có mạnh hơn nữa cũng sẽ sợ tới mức hồn phi phách tán.


Rốt cuộc thực lực bị hút ra ngoài thật sự quá đáng sợ, mà người luyện khí công đều rất chú trọng thực lực của mình, đâu nỡ cho đối phương hút ra ngoài.


La Hi tức khắc cười ha ha, nói: “Đại tiểu thư, nói thật, sao thực lực cô lợi hại vậy, còn giúp Long Bân tăng lên nữa, cô là yêu quái hả?”


“Anh mới là yêu quái đó, có từng thấy yêu quái nào xinh đẹp như tôi chưa? Nhiều nhất cũng yêu tinh chứ bộ.” Kỷ Hi Nguyệt tức khắc dỗi về, có thể nói vậy à?


La Hi tức khắc cười gượng, nói: Tôi sai, tôi sai, nhưng đại tiểu thư, chẳng phải cô quá lợi hại rồi không? Lúc trước cô còn chẳng phải người luyện khí công, lập tức thành người luyện khí công không nói, còn có thể trực tiếp bỏ xa chúng tôi, đây không phải không có thiên lý à? Chúng tôi chính học từ nhỏ đến lớn.”


“Đây gọi là thiên phú biết chưa? Tôi là kỳ tài ở phương diện này, loại chuyện này không thể so sánh được. Tựa như có người sinh ra là 1 mét 8, có người lại chỉ có 1 mét 5, đây đều không phải điều họ có thể chọn, là ông trời cho, hiểu không?”


La Hi gật đầu, nói: “Vậy ông trời đối xử với đại tiểu thư thật tốt quá đi. Cô đẹp lại thông minh, còn là cao thủ khí công, có người đàn ông yêu thương cô như gia chủ, còn có năng lực làm việc lợi hại, hơn nữa cũng đại tiểu thư tập đoàn Kỷ Hải. Cô tụ tập tất cả vận may hả?”


Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt tức khắc hơi buồn bực, tất cả mọi thứ đều do cô đã chết một lần đổi lấy. Là ông trời cảm thấy đời trước cô đánh bài quá thối cho nên lại cho cô một cơ hội nữa, cô tự nhiên không thể lại đánh bài thối lần nữa.


“Không chỉ mấy thứ này đâu, tôi còn biết và kết giao nhiều bạn tốt như các anh đó. Hơn nữa, đúng là tôi có vận may không tệ, trừ việc mẹ mất sớm ra thì sinh hoạt của tôi gần như đã hoàn mỹ, thật muốn cảm ơn ông trời rất nhiều.” Kỷ Hi Nguyệt thực sự cảm kích ông trời cho cô cơ hội thứ hai.





Chương 1244: Chẳng lẽ cô làm?


Hai người nói chuyện phiếm mãi từ sân bay cho đến bãi đỗ xe đài truyền hình Cảng Long. La Hi thấy Kỷ Hi Nguyệt lại muốn xuống xe, vội vàng nói: “Đại tiểu thư, khi nào thì cô cũng giúp tôi tăng lên chút thực lực. Tôi, giờ tôi đang bị Long Bân khinh bỉ.”


Kỷ Hi Nguyệt mới vừa xuống xe, nhìn qua anh ấy cười nói: “Đêm nay, chờ sau khu chúng ta đi giúp Ngô Phương Châu tìm kiếm Tần Hạo, về nhà sẽ lập tức giúp anh. Nếu không có thời gian thì sáng mai, anh nhớ rõ lên sân thượng.”


“Được được được, tôi biết rồi, cảm ơn đại tiểu thư.” Tức khắc mặt mày La Hi hớn hở: “Đúng rồi, đại tiểu thư, sao Tiêu Ân lại thế này? Hình như gần đây anh ta thay đổi.”


“Hử? Anh cảm thấy anh ta thay đổi thế nào.” Hai người cùng nhau đi về hướng thang máy.


“Không thể nói được, hơi thở cũng thay đổi, người cũng thay đổi. Lúc trước còn có vẻ mặt nghiêm túc, bây giờ nhìn thấy ai cũng cười tủm tỉm, hơi ghê.” La Hi rất thành thật miêu tả nói.


Kỷ Hi Nguyệt tức khắc cười ha ha, chẳng qua La Hi nói không sai, Tiêu Ân thật sự thay đổi, trở nên tự tin, trở nên nho nhã và thân thiết, khí công thay đổi anh ấy quá lớn.


“Tôi nói cho anh một bí mật nè.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh ấy trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm cô cười to, thật sự cảm thấy người này hơi ngốc nghếch đáng yêu, chẳng qua nếu đã là người một nhà, sớm muộn cũng sẽ biết.


“Bí mật của Tiêu Ân?” Ánh mắt La Hi sáng lên.


Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, hai người vừa lúc tiến vào thang máy, Kỷ Hi Nguyệt tới gần anh ấy, nói nhỏ: “Giờ Tiêu Ân đã là một người luyện khí công.” Nói xong, cô mỉm cười dời đầu đi.


La Hi sửng sốt, ngay sau đó trừng lớn đôi mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt, nói: “Không thể nào! Đại tiểu thư, chuyện này không có khả năng!”


“Xía, không tin thì thôi. Tôi nói vậy thì có thật, không tin anh tìm anh ấy hỏi thử đi.” Kỷ Hi Nguyệt đảo mắt nhìn anh ấy.


La Hi tức khắc nói: “Sao có thể, anh ta vẫn luôn không phải! Làm sao đột nhiên đã thành thế rồi? Đại tiểu thư, chẳng lẽ lại là cô làm?”


“Chứ chẳng lẽ là anh làm?” Kỷ Hi Nguyệt buồn cười nói, nói xong, cửa thang máy vừa lúc mở ra. Kỷ Hi Nguyệt quay đầu nói với La Hi: “Không có gì không thể, đi làm.” Nói xong cô đi đến trước bàn làm việc của mình.


La Hi cùng đi ra, nhưng biểu cảm đều là ngây ngốc, vừa đi vừa nghĩ, chính là cảm thấy không thể tưởng tượng, nhìn anh thế hơi giống cái xác không hồn.


Sau 5 giờ tan tầm, Kỷ Hi Nguyệt và La Hi nhanh chóng tới rồi tòa nhà Thiên Tinh, quả nhiên Kỷ Thượng Hải đã chờ ở cửa. Tuy rằng mới một tháng không gặp nhưng mỗi lần Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ trông mòn con mắt của cha thì trong lòng cô khá chua xót. Bản thân cô thật sự không quá hiếu thuận, hẳn nên dành nhiều thời gian hơn đến ở cạnh cha mình mới đúng.


Mà giờ sinh hoạt của cô là mỗi ngày tập luyện, công tác, Húc Nguyệt, hơn nữa người luyện khí công cũng không tiện, thời gian của bản thân thật sự không nhiều. Chẳng qua thật ra giờ đây huấn luyện của cô có thể giảm ngắn đi, rốt cuộc người luyện khí công tập luyện không giống người thường.


Sáng ngày nào cha cô cũng dậy rất sớm, sáu bảy giờ sẽ ở bờ sông chạy bộ tập luyện một chút, tầm 8 giờ thì ăn bữa sáng, 9 giờ đi công ty.


Thật ra mỗi ngày cô có thể lại đây ăn bữa sáng hoặc là tập luyện với cha, nghĩ đến đây cô đã hạ quyết tâm.


“Cha.” Sau khi Kỷ Hi Nguyệt xuống xe thì lập tức vui vẻ kêu lên, cầm những quà tặng đó trong tay.


Kỷ Thượng Hải mặt mày hớn hở trả lời một tiếng rồi nói: “Húc hàn đâu? Còn chưa tới hả?”


“Lập tức đến ngay, không phải con nóng vội à, vừa tan làm đã đến đây.” Kỷ Hi Nguyệt khoác tay cha mình đi vào, La Hi đỗ xe xong sẽ tự tiến vào.


“Đại tiểu thư đã trở lại!” Kỷ Hi Nguyệt đi vào đã nhìn thấy thím Lý cười tủm tỉm bưng trái cây ra.





Chương 1245: Cha thích là được


Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ thím Lý xuân phong mãn diện, lại nhìn ánh mắt lúc cha nhìn thím Lý tựa hồ hơi khác thường, cô lập tức đón nhận, nói: “Thím Lý, thím không cần gọi cháu là đại tiểu thư, gọi cháu là Tiểu Nguyệt là được.”


“Sao vậy được, quy củ không thể bỏ.” Thím Lý vội nói.


Kỷ Thượng Hải nói: “Cái gì là phá quy củ. Vốn dĩ nó không phải đại tiểu thư gì, đều do mọi người gọi thôi. Thím Lý, cô gọi nó là Tiểu Nguyệt là được. Tôi nghe còn thấy xuôi tai hơn.”


“Đúng đó, thím Lý, gọi cháu Tiểu Nguyệt đi.” Kỷ Hi Nguyệt cười tủm tỉm nói, cảm giác giữa cha và thím Lý giống như thật sự hơi khác.


Thím Lý khá lúng túng, nói: “Vậy, vậy được rồi, nhưng ở trước mặt cậu chủ thì thím cũng không thể vi phạm quy củ. Hai cha con nói chuyện phiếm đi, thím đi chuẩn bị đồ ăn.” Nói xong thím chạy nhanh vào phòng bếp.


Kỷ Thượng Hải cười, ngay sau đó nhìn về phía Kỷ Hi Nguyệt, nhìn thấy con gái ông đang dùng một ánh mắt đáng khinh nhìn ông, khiến mặt già ông run rẩy vài cái.


“Cha, cha và thím Lý?” Kỷ Hi Nguyệt cười ha ha nói.


“Cái gì? Con đừng nghĩ bậy, chả có gì hết, cha và thím Lý chỉ có đôi khi cùng nói chuyện thôi. Con cũng không đến ở cùng cha, cha cũng cần tìm người tâm sự đúng không? Thím Lý cũng hiểu về con và Húc Hàn, tìm cô ấy tán gẫu là hợp lí.” Kỷ Thượng Hải nói, ánh mắt cũng bắt đầu lập loè.


“À ~ đúng là hợp lí, con không phản đối, cha thích là được.” Kỷ Hi Nguyệt cười một tiếng.


Kỷ Thượng Hải rất bất đắc dĩ, nhưng lập tức nói nhẹ nhàng: “Tiểu Nguyệt, con đừng nói bậy, thím Lý sẽ thẹn thùng.”


“Vậy rốt cuộc cha có ý đó không?” Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày, vẻ mặt tinh ranh.


Mặt già của Kỷ Thượng Hải rất xấu hổ, ngay sau đó thở dài, nói: “Tiểu Nguyệt, loại chuyện này phải thuận theo tự nhiên, miễn cho hao tổn tinh thần, thương thân thể.”


Kỷ Hi Nguyệt thấy sự mệt mỏi trên mặt ông thì đã biết ông nghĩ tới Đường Tuyết Mai. Rốt cuộc mọi việc còn chưa qua bao lâu, người đàn bà như vậy thật sự tổn thương cha quá lớn.


Cha đã rất vất vả đi ra bước đầu tiên sau khi mẹ chết, lại không nghĩ rằng gặp được loại chuyện này, xác thật sẽ có bóng ma. Cô cũng hy vọng cha đi ra khỏi đó sớm.


Thím Lý là người đàn bà tốt, nhưng cô thích chứ không phải cha thích, vẫn phải nhìn ý ông, cưỡng ép hợp lại chưa chắc là chuyện tốt.


Hai cha con hàn huyên một hồi, Triệu Húc Hàn và Tiêu Ân, Long Bân đã tới. Bây giờ ba người luôn đi cùng nhau, bởi vì lệnh đen phải giết nhằm vào Triệu Húc Hàn, cho nên vì an toàn, cho dù Long Bân có muốn đi theo Kỷ Hi Nguyệt cũng không được.


Kỷ Thượng Hải nhìn thấy con rể tương lai thì tự nhiên cũng mừng, sau một bữa tiệc kia, hai người cũng tự nhiên nhiều hơn. Triệu Húc Hàn ở trước mặt Kỷ Thượng Hải thì khuôn mặt lãnh khốc luôn có tươi cười, hơn nữa ngồi cạnh Kỷ Hi Nguyệt, toàn bộ quá trình đều nghe lời.


Bữa cơm chiều rất là ấm áp. Không đến 8 giờ, Kỷ Hi Nguyệt và La Hi đi trước, muốn đi gặp Ngô Phương Châu, Triệu Húc Hàn chơi cờ tán gẫu với Kỷ Thượng Hải. Tuy rằng Kỷ Thượng Hải cảm thấy Triệu Húc Hàn hẳn là có rất nhiều việc, nhưng điều này càng làm cho ông vui vẻ.


Con rể là người bận rộn, vậy mà còn bằng lòng chơi cờ với ông lúc con gái không ở đây, điều này chứng minh con gái rất quan trọng với anh, anh cần phải lấy lòng và tôn kính cha vợ của mình.


Kỷ Hi Nguyệt bên này trực tiếp lái xe đến sau khu trực thuộc bên trong cục cảnh sát của Ngô Phương Châu, xe ngừng ở cách đó không xa, hai người xuống xe đi qua. Chẳng qua giờ đây Kỷ Hi Nguyệt lại biến thành dáng vẻ Vương Nguyệt.


La Hi mang theo camera và thiết bị tin tức, bởi vì hôm nay nếu có thể bắt được Tần Hạo thì chính là tin tức đầu đề lớn nhất tháng tám.





Chương 1246: Trực giác của tôi


Đội trưởng Biên biết Kỷ Hi Nguyệt muốn tới, hôm nay anh ấy cũng còn chưa tan làm, sau khi chờ Kỷ Hi Nguyệt tới, mọi người tiến vào phòng họp nói vài động tĩnh gần nhất điều tra Tần Hạo và mạnh mối người dân cung cấp.


Kỷ Hi Nguyệt phát hiện phạm vi nói đều chỉ về phía một trường trung học ở trong khu cũ. Bên trái trường trung học là một chợ bán thức ăn, bên phải là thương trường, có thể nói dân cư rất dày đặc, chẳng qua nếu buổi tối thì người khá ít.


Sau khi học xong, ban đêm trường học không có ai, sau khi chợ tan thì phải tới tầm 3 giờ sáng mới lại có nhà buôn tiến vào, mà thương trường càng là 10 giờ sáng mới mở cửa. Cho nên thời gian Tần Hạo có thể đi ra ước chừng giữa 11 giờ tối đến 2 giờ sáng.


Mà có người dân cũng từng nhìn thấy Tần Hạo trong khoảng thời gian này, chẳng qua không dám quá xác định, chỉ là cảm thấy rất giống. Lúc đi ra thì đội mũ và đeo khẩu trang.


Sau khi cảnh sát nhận được điện báo thì lập tức xuất động năm chiếc xe tuần tra, điều tra cả đêm ở gần đó, kết quả không thu hoạch được gì, nhưng cameras theo dõi lại thật sự chụp được mặt bên của Tần Hạo. Hơn nữa đối chiếu dưới kỹ thuật thẩm tra thì xác định thật đây đúng là Tần Hạo.


Cảnh sát phỏng đoán có thể anh ta cảm thấy án tử đã trôi qua một đoạn thời gian cho nên mới đi ra thăm dò, ngay sau đó phát hiện cảnh sát còn đang truy nã cho nên lại trốn đi.


Dưới sự khống chế kỹ càng tỉ mỉ dày đặc mà cũng không tìm được Tần Hạo, chỉ có thể thuyết minh Tần Hạo ở một trong ba nơi này.


Trường học, thương trường và chợ bán thức ăn!


“Vương Nguyệt, lấy trực giác của cô, cô cảm thấy Tần Hạo sẽ lựa chọn chỗ nào trong ba chỗ này?” Đội trưởng Biên nhìn Kỷ Hi Nguyệt cười hỏi.


Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt hơi run rẩy, cô không có năng lực tiên tri, không đủ cho cô nhìn tới nhìn lui. Trực giác là trường học, bởi vì buổi tối trường học ít người nhất, có thể để Tần Hạo tiện hơn, cũng càng thêm an toàn.


“Trường học.” Kỷ Hi Nguyệt nói: “Tôi không dám bảo đảm. Chẳng qua tôi cảm thấy nếu tôi thì tôi cũng sẽ chọn trường học. Một là trường học an tĩnh, buổi tối gần như không có người. Hai là trường học toàn là trẻ em, hẳn sẽ không chú ý một tội phạm bị truy nã. Ba là vị trí trong trường học, một khi có chuyện thì anh ta có thể lựa chọn chạy ra hai bên. Hơn nữa điều quan trọng nhất là đây là tiểu học, trẻ con nhỏ yếu, anh ta muốn uy hiếp, bắt cóc học sinh là chuyện dễ dàng.”


Kỷ Hi Nguyệt nói xong ngẩng đầu lên nhìn về phía đội trưởng Biên cùng mười mấy cảnh sát đang ngồi.


“Lúc trước đội trưởng Biên cũng nói là trường học, nhưng trường học chúng ta gần như đã lục soát rất kĩ rồi, cũng không có phát hiện.” Một đội phó trong đó nói.


“Có lẽ chúng ta điều tra chưa đủ cẩn thận.” Đội trưởng Biên nheo đôi mắt lại.


Kỷ Hi Nguyệt đứng lên nói: “Tôi cũng không xác định, nhưng dựa theo nơi lúc trước Đường Tuyết Mai che dấu thì đều là hầm ngầm, những nơi như trường học các anh từng điều tra chưa.”


“Trường học không có nơi như tầng hầm ngầm, chỉ có một bãi đỗ xe ngầm, cũng đã từng điều tra. Đúng rồi, chúng tôi còn cố ý phái ra chó cảnh sát nhưng vẫn không thu hoạch được gì.” Một cảnh sát khác nói.


Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, nói: “Nếu cũng chưa có manh mối gì thì như vầy đi, đi ra ngoài xem thử, có lẽ có vận may tốt, vừa lúc tên kia đi ra.”


Khóe miệng mọi người đều hơi run rẩy, nhưng cũng không dám nói gì. Kỷ Hi Nguyệt nói: “Đội trưởng Biên, đã khuya rồi, các người đều tan làm đi. Tôi dẫn theo anh Ngô và bạn tôi đi dạo.”


“Chỉ có ba người? Quá nguy hiểm, dẫn thêm hai người đi.” Đội trưởng Biên cũng không chắc chắn, nhưng nếu lãng phí quá nhiều cảnh lực mà lại bắt không được người thì bên trên lại sẽ càu nhàu.





Chương 1247: Tuần tra đêm nay


Kỷ Hi Nguyệt lập tức cười nói: “Đội trưởng Biên, không cần đâu. Nếu gặp được Tần Hạo ra thì ba người chúng tôi cũng đủ bắt lấy anh ta. Nếu không gặp được thì có dẫn thêm vài người cũng vô dụng. Mọi người vẫn luôn vất vả, vẫn nên trở về nghỉ ngơi sớm chút, đêm nay giao cho ba người chúng tôi đi.”


Ngô Phương Châu lập tức nói: “Đội trưởng, không sao đâu, tôi và hai người Tiểu Nguyệt đi xem là được.”


Đội trưởng Biên suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được rồi, ba người phải cẩn thận. Một khi có dấu hiệu của Tần Hạo thì cần phải lập tức báo lại, ngàn vạn đừng mạo hiểm.” Anh ấy nhìn về phía Kỷ Hi Nguyệt.


Kỷ Hi Nguyệt lập tức có sắc mặt nghiêm túc, gật đầu. Ngô Phương Châu thì làm lễ bảo vâng.


Nửa giờ sau, ba người đã tới khu vực khoanh vùng. Nơi này là một trường tiểu học, ban ngày có hơn một ngàn bạn nhỏ đến đây đi học. Trường học không phải quá lớn, chỉ có hai tòa nhà cũ và một sân thể dục phía sau. Bốn phía đều có tường vây, tường vây chỉ cao hai mét nhưng đều trang bị thủy tinh bén nhọn, phòng ăn trộm và học sinh trèo tường trốn học.


Bên cạnh cửa sắt đã đóng là phòng bảo vệ đang sáng đèn, nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang xem TV.


Ngô Phương Châu đi qua, người đàn ông trung niên lập tức ngẩng đầu, ngay sau đó đứng lên, ở cửa sổ.


“Lão Chu, xem TV hả?” Ngô Phương Châu cười chào hỏi trước.


“Tiểu Ngô, sao nào? Đêm nay lại tuần tra? Ai da, cảnh sát mấy người thật vất vả. Tháng này không thấy anh nghỉ ngơi.” Lão Chu nói.


“Đây không phải chưa bắt được tội phạm bị truy nã nên cũng ngủ không ngon à. Còn phải dẫn hai người bạn tới bên này đi xem thử, có lẽ vận may không tồi.” Ngô Phương Châu cười ha hả, nói.


Lão Chu nhìn Kỷ Hi Nguyệt và La Hi. Kỷ Hi Nguyệt vội nói: “Mọi người, tôi là phóng viên, vụ án của anh Ngô do chúng tôi tới đưa tin. Tôi là Vương Nguyệt.”


“À à à, thì ra cô chính là Vương Nguyệt, dáng vẻ tốt đó. Tôi xem đài truyền hình Cảng Long, nhìn thấy thật nhiều tin tức lớn cô đưa tin, thật không sai!” Lão Chu lại cũng biết Vương Nguyệt, chẳng qua ông xem TV, đài truyền hình Cảng Long ở Cảng Thành gần như là đài truyền hình mà người già và người trung niên thường xem sau khi ăn xong.


“Lão bá biết tôi hả, cảm giác bản thân thật là lợi hại.” Kỷ Hi Nguyệt cười rất ngây thơ.


“Cô vốn dĩ đã lợi hại, hy vọng lúc này cô cũng có thể có tin tức lớn.” Lão Chu nói: “Đúng rồi, mọi người muốn vào trường học xem lại hả?”


Ngô Phương Châu nhìn Kỷ Hi Nguyệt, Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, nói: “Đúng vậy, tôi tới đây lần đầu tiên, nhìn qua cũng được.”


Lão Chu vội vàng mở ra cánh cửa sắt cho ba người tiến vào. Ngô Phương Châu nói với ông một tiếng, ba người đi vào bên trong.


Bởi vì buổi tối nên không có học sinh, ánh đèn rất ít, gần như đều chỉ còn lại có một ít đèn đường, ánh đèn còn rất ảm đạm. Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy ở đây cameras cũng không nhiều, còn có một vài ánh sáng hồng cũng không có đại biểu đã bị hư.


“Nơi này không có ký túc xá cho lão sư hả?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi Ngô Phương Châu.


“Không có, ký túc xá cho lão sư ở cuối con phố, sau này mới xây dựng. Ở đây không đủ đất, trước hai tòa nhà này chính là một hai ba tuổi, đất phía sau là bốn năm sáu tuổi, sau đó nữa chính là một sân thể dục. Lại nói tiếp, quả thật thiết bị ở đây cũng không tốt lắm, chẳng qua bộ giáo dục nói địa điểm cho trường học mới, trường học này sớm muộn gì cũng phải dọn đi.”


Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, ba người đi đến dưới tòa lầu đầu tiên, Kỷ Hi Nguyệt ngẩng đầu nhìn, đi đến phía sau.


“Tiểu Nguyệt, không đi lên nhìn hả?” Ngô Phương Châu hỏi.


Kỷ Hi Nguyệt nói: “Tần Hạo cũng sẽ không lên lầu đâu, anh ta chỉ biết đi xuống, đi cũng không công thôi, đi mặt sau nhìn xem.” Kỷ Hi Nguyệt vừa đi vừa nhìn đường, phát hiện mỗi cách một khoảng thì có một cái cống thoát nước.





Chương 1248: Trốn ở phía dưới


Sau khi La Hi thấy ánh mắt cô thì dò hỏi: “Vương Nguyệt, cô sẽ không cho rằng Tần Hạo núp dưới cống thoát nước chứ?”


Ngô Phương Châu nói: “Chúng tôi cũng từng mở mấy cái bên đây ra, dùng để dẫn nước chảy ra, không phải quá sâu, không có bất luận dấu hiệu có người đi vào nào. Phía sau còn có mấy ống dẫn chất thải, vừa mở ra chính là mùi hôi tận trời, cảm giác có thể tra thì đều đã tra xét.”


“Mấy cống thoát nước này đều thông nhau hả?” Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày, nói.


“Ừm, đều thông nhau. Chẳng qua đều là thông đạo cũ, một khi có mưa to, năng lực bài tiết khá kém, vẫn có rất nhiều nơi bị ngập.” Ngô Phương Châu hiểu rất rõ mọi thứ ở đây.


Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, tiếp tục đi về phía sau, khoảng cách trước sau hai tòa nhà kém không đến hai mươi mét, ở giữa là hai bồn hoa lớn hai bên trái phải.


Ba người chuyển hướng, đi đến bồn hoa. Kỷ Hi Nguyệt vẫn luôn nhìn dưới mặt đất, đầu La Hi đảo tới đảo lui, nhìn khắp nơi, Ngô Phương Châu thì thường xuyên nhìn Kỷ Hi Nguyệt, hy vọng thấy cô làm cách nào phát hiện chứng cứ.


Sau khi quan sát bồn hoa, Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên nằm bò xuống một nắp cống thoát nước, dọa La Hi và Ngô Phương Châu giật mình.


“Vương Nguyệt, cô nghe được gì? Phía dưới chỉ có nước, sao có thể nghe được.” Ngô Phương Châu vội nói.


“Lúc không dẫn nước hẳn là trống không.” La Hi nói, anh tựa hồ hơi hiểu tại sao Kỷ Hi Nguyệt làm vậy, bởi vì người luyện khí công tai thính mắt tinh, lỗ tai nhanh nhạy hơn người bình thường rất nhiều, có khả năng nghe được âm thanh người khác nghe không được.


Ngô Phương Châu hơi dở khóc dở cười, nói: “Vậy cũng không có khả năng có người trốn dưới này, phía dưới rất ẩm ướt.”


“Không có gì là không có khả năng với đào phạm.” La Hi nhàn nhạt nói.


Ngô Phương Châu chỉ có thể khóc cười lắc đầu, đột nhiên anh ấy nghĩ đến điều Long Bân nói: “Đúng rồi, thương thế của Long Bân lúc trước khá hơn chút nào chưa? Lưng anh ta không sao chứ?”


Ngô Phương Châu nghĩ đến việc Tiểu Lục bị giết lần đó. Nếu không phải Long Bân bảo vệ tốt Kỷ Hi Nguyệt và Liễu Đông thì chỉ sợ bọn họ cũng phải đã chịu đòn rất lớn, án tử càng có khả năng trở thành án lớn.


Chỉ đáng tiếc cho Tiểu Lục, tuổi còn trẻ đã hy sinh, cho nên chưa bắt được Tần Hạo thì Ngô Phương Châu chưa từ bỏ ý định quyết tâm.


“Ổn rồi, cũng đã trở lại. Chẳng qua anh ta không đi theo cạnh Vương Nguyệt mà đi theo Triệu gia chủ.” La Hi nghĩ thầm cũng may anh ấy bám vào đại tiểu thư không bỏ, bằng không chính là anh ấy đi theo cậu chủ, vậy thật không thú vị.


Cách đại tiểu thư làm người, làm việc và nói chuyện phiếm đều thú vị hơn cậu chủ nhiều.


La Hi là người khá nặng nề, nhưng anh thích Kỷ Hi Nguyệt làm bất luận việc gì cũng có tình cảm mãnh liệt tràn đầy, lại còn có một cái miệng biết ăn nói, khiến anh ấy cảm giác bản thân giống người bình thường.


Sau khi đi theo Kỷ Hi Nguyệt, anh ấy nói chuyện cũng càng ngày càng nhiều, nội tâm cũng càng ngày càng phong phú, anh ấy thích cuộc sống như thế, cũng hy vọng sinh hoạt tương lai cũng có thể muôn màu muôn vẻ như vậy.


Kỷ Hi Nguyệt nghe xong một hồi thì bò dậy, ngay sau đó nói: “Đi chỗ khác nhìn đi.” Nói rồi đi đến phía sau.


Ngô Phương Châu và La Hi vội vàng theo sau, ba người đi tới sau tòa nhà. Phía sau tòa nhà kề sát sân thể dục.


Kỷ Hi Nguyệt cũng không có đi ở sân thể dục, mà là đi dọc theo bên cạnh sân thể dục, vừa thấp đầu tìm giếng nước, bởi vì sân thể dục cũng cần dẫn nước.


Một giờ trôi qua dưới sự cân nhắc và sưu tầm của Kỷ Hi Nguyệt, chẳng qua ba người cũng không có không kiên nhẫn. Nếu dễ dàng tìm được thì Ngô Phương Châu đã thật sự muốn hộc máu, cảnh sát bọn họ tối nào cũng tuần tra bốn phía ở đây.


Chương 1249: Thông đạo có vấn đề


Tuy bốn phía sân tập thể dục là tường vây, nhưng đều là tường vây xi măng chạm rỗng, có thể nhìn thấy bên trái sát với chợ bên cạnh, bên phải là con ngõ nhỏ thương trường.


Lúc này cũng có vài ánh đèn mờ nhạt, có mấy người cũng đi qua từ khu chợ bên cạnh. Đứng từ nơi này nhìn qua thấy không ít ngọn đèn dầu, rốt cuộc giờ tan chợ vẫn kết thúc chưa lâu.


Phía thương trường cũng đóng cửa lúc 10 giờ tối, ánh đèn loang lổ xuyên qua tường xi măng chạm rỗng bắn vào khiến sân thể dục hiện lên càng thêm tối đen và yên tĩnh.


Kỷ Hi Nguyệt đi đến góc khuất nhất bên kia sân thể dục, tìm được một nắp giếng nước. Ngay sau đó cô đi qua, không bận tâm tảng đá dơ bẩn, nằm sấp xuống nghe ngóng. Cả đường đi tới cô đã làm như vậy vài lần.


Ngô Phương Châu cũng cảm thấy cô còn chuyên nghiệp hơn cảnh sát. Cảnh sát cũng không có xem xét từng giếng nước, cô lại gần như đều phải nằm sấp xuống nghe ngóng mỗi cái, anh ấy thật sự hoài nghi lỗ tai cô có phải thuận phong nhĩ không?


Lúc này, Kỷ Hi Nguyệt nghe ngóng thật lâu, ngay sau đó ngẩng đầu, hỏi: “Anh Ngô, cống thoát nước ở đây thông với khu chợ sát bên hả?”


Ngô Phương Châu sửng sốt, nói: “Chắc sẽ không thông. Trường học sớm xây xong rất nhiều năm, chợ xây sau này, bọn họ có ống dẫn nước của mình, hẳn sẽ không thông. Nhưng chúng đều sẽ thông với cống thoát nước tổng trên đường cái phía sau, cuối cùng chảy vào sông.”


Kỷ Hi Nguyệt nghe anh ấy nói xong, lại nằm sấp xuống nghe ngóng một hồi, ngay sau đó đứng lên, từ giữa cây cột chạm rỗng trên tường vây nhìn đến thông đạo ở khu chợ đối diện.


“Sao thế?” La Hi dò hỏi.


“Tôi cảm thấy thông đạo này có vài vấn đề, hơn nữa tựa hồ thông đến đối diện.” Kỷ Hi Nguyệt quay đầu nhìn bọn họ rồi nói rất nghiêm túc.


Ngô Phương Châu sửng sốt, ngay sau đó biến sắc, nói: “Chẳng lẽ Tần Hạo trốn ở dưới này?”


“Không dám xác định, nhưng âm thanh mặt này khác với âm thanh tôi nghe được trước đó, hơn nữa âm thanh dòng nước bên trong cũng không giống, xa gần cũng không giống. Nếu điều anh nói là thật thì nơi này nhất định có vấn đề. Hơn nữa anh nhìn vị trí này đi, vừa lúc trong góc tường vây, nếu không ngoài ý muốn thì bên ngoài cách đó không xa cũng có một cái giếng nước.”


“Tôi nhảy ra đi xem!” La Hi lập tức nói.


“Đừng, bên ngoài có người, bị người nhìn thấy còn tưởng rằng anh là tội phạm bị truy nã. Anh chạy đến bên kia xem đi!” Kỷ Hi Nguyệt nói với anh ta.


Khóe miệng La Hi tức khắc hơi nhếch, ngay sau đó nói: “Được!” Nói rồi đã chạy đi.


Ngô Phương Châu nhìn anh ấy chạy như bay, hơi kinh ngạc, nói: “Tên này chạy đi thật nhanh.”


“Anh ấy là người biết võ, muốn chạy bộ cũng chạy không được, nếu không thế sao gọi là người biết võ?” Kỷ Hi Nguyệt nói: “Đưa đèn pin cho tôi.”


Ngô Phương Châu lấy đèn pin ra cho Kỷ Hi Nguyệt. Kỷ Hi Nguyệt mở ra, tinh tế quan sát bốn phía giếng nước, tuy rằng không nhìn ra bất luận dấu hiệu gì ở bên ngoài, nhưng Kỷ Hi Nguyệt vẫn cảm thấy có vấn đề, cho nên cô dùng đèn pin chiếu ra ngoài.


Bởi vì bị cột đá ngăn cản cho nên cô nhìn thấy tình hình trên đường phố bên ngoài, nhưng có thể nhìn thấy hoàn cảnh bên ngoài.


Bên ngoài chính là một con đường cái hai làn xe chạy trong khu cũ, còn có xe tới lui, không quá 50 mét có một ngọn đèn đường, hơn nữa bởi vì trong khu cũ đều gieo trồng cây ngô đồng, cho nên ánh đèn cũng loang lổ lốm đốm.


Kỷ Hi Nguyệt vừa nhìn vừa suy tư, Ngô Phương Châu lại hỏi: “Vương Nguyệt, cô cảm thấy nơi này có bao nhiêu khả năng sẽ có Tần Hạo?”


“Chờ La Hi xác định chút đi, nếu nhất định ý nghĩ của tôi thì tôi có sáu phần nắm chắc.” Kỷ Hi Nguyệt không dám quá nhất định, rốt cuộc lần này không phải việc kiếp trước cô từng trải qua, chỉ có thể dựa cô đối Tần Hạo hiểu biết hòa người luyện khí công đối một ít bất đồng địa phương nhạy bén phát hiện.





Chương 1250: Tôi đi xuống tìm thử


“Được, vậy có cần gọi điện thoại cho đội trưởng Biên không, tìm thêm vài người tới kiểm tra những cống thoát nước kia?” Ngô Phương Châu sợ vạn nhất kinh động Tần Hạo. Dù sao nếu anh ta chạy trốn thì Tiểu Lục sẽ thật sự chết không nhắm mắt.


Kỷ Hi Nguyệt vội vàng lắc đầu, nói: “Tạm thời không cần, miễn cho thất vọng quá lớn. Không sao đâu, cho sù Tần Hạo thật sự ở đây thì ba người chúng ta cũng có thể bắt được anh ta, anh đừng lo lắng.”


Ngô Phương Châu chỉ có thể gật đầu, nói: “Vậy được rồi.”


Rất nhanh, La Hi đã chạy đến bên kia, Ngô Phương Châu bị dọa giật mình, đây cũng quá nhanh rồi đó?


La Hi chỉ lập tức tăng tốc độ ở nơi Ngô Phương Châu không thấy được anh ấy, thật ra có thể nhanh hơn.


“La Hi, nhìn xem dưới mấy cây kia có giếng nước không?” Kỷ Hi Nguyệt dùng đèn pin rọi một khoảng cách.


La Hi tinh tế nhìn một hồi rồi nói: “Có, bên này có một cái, còn là dựa vào tường trên lối đi bộ.”


Đôi mắt Kỷ Hi Nguyệt tức khắc tỏa sáng, nói: “Thật sự, bên này tôi nhìn không rõ lắm, anh mở ra nhìn xem, cho anh đèn pin, nhìn xem phía dưới là cái gì?”


“Có thể là cái gì, nhất định là nước!” La Hi không hiểu, nói.


Kỷ Hi Nguyệt trợn trắng mắt, nói: “Là để anh xem nước sâu hay cạn.”


“À à.” La Hi lập tức ngồi xổm xuống góc tường, mở ra giếng nước, sau đó cả người đều nằm sấp xuống nhìn, ngay sau đó ngẩng đầu, nói: “Vương Nguyệt, dưới đây còn có cây thang sắt! Nước cũng rất nông, nhưng mà hôi lắm!”


“Cây thang sắt? Chắc đó là trang bị khi làm ống dẫn, là chuẩn bị cho công nhân tu sửa và thông nước.” Ngô Phương Châu nói.


Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, nói: “Ở đây cũng có một nắp giếng, nhưng chỗ vừa rồi tôi nhìn lại không có cây thang.”


“Vương Nguyệt, không phải mỗi cống thoát nước đều có thang, là cách một đoạn cách mới có.” Ngô Phương Châu giải thích.


“Tôi biết, nhưng anh không cảm thấy nơi này rất tình cờ hả? Hai bên đều có cây thang. La Hi, giờ tôi nói chuyện vọng xuống giếng nước bên đây, anh nghe thử âm thanh.” Kỷ Hi Nguyệt nói xong đã nằm sấp xuống.


La Hi bên kia đáp ứng một tiếng, ngay sau đó Kỷ Hi Nguyệt thăm dò xuống nước nắp giếng, giọng nói nhỏ: “La Hi, anh nghe được không? Giờ tôi nói chính là một chữ hai.”


Nói xong cô lập tức bò dậy, nhìn về phía La Hi.


La Hi kinh hỉ, nói: “Tôi có thể nghe được. Tuy rằng có chút âm vang, nhưng từ cô nói chính là hai!”


“Đúng rồi! Nói cách khác hai cống thoát nước tuy rằng song song, nhưng cũng có lẽ là thông nhau.” Kỷ Hi Nguyệt nói.


Hai người đàn ông tỏ vẻ không hiểu, Kỷ Hi Nguyệt nói: “La Hi, tôi và anh đi xuống, mỗi người một bên, anh mở đèn pin di động lên.”


La Hi sửng sốt rồi nói: “Phía dưới thối lắm!”


“Vậy nín thở đi. Giờ tôi cảm thấy nơi này nhất định là một cửa vào nơi ẩn thân của Tần Hạo. Hơn nữa nơi này là đường cái, trường học và thị trường tiếp giáp, giếng nước cũng đặc biệt nhiều, nói cách khác cống thoát nước phía dưới có lẽ là thông nhau.” Kỷ Hi Nguyệt nói: “Tần Hạo thỏ khôn có ba hang, nơi anh ta trốn không có khả năng chỉ có một lối vào hay lối ra.”


Ngô Phương Châu trừng lớn đôi mắt, cũng không phải quá hiểu, nhưng nghe được Kỷ Hi Nguyệt nói nơi này có thể là nơi Tần Hạo ẩn thân, anh ấy bắt đầu hồi hộp.


“Được, vậy đi xuống nhìn xem.” La Hi không có cách nào, chỉ có thể đồng ý, nhưng thật ra trong lòng cũng tò mò muốn chết, không biết Tần Hạo có phải thật sự trốn đâu đó ở phía dưới không.


“Vương Nguyệt, tôi đi xuống, cô là con gái, phía dưới lại rất dơ, vẫn nên để tôi đi xuống đi.” Ngô Phương Châu vội nói.


“Anh Ngô, anh đừng xem tôi là con gái, tôi đi xuống còn phải tìm manh mối, anh ở trên tiếp ứng.” Kỷ Hi Nguyệt vội nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom